Truyen30h.Net

[0309] [End]Nhớ Ra Tên Tôi Chưa??

chap 32

ZyyZyy_09

Lúc đến suối nước nóng Mộc Gia, mọi người lần lượt xuống xe. Văn Toàn bước xuống, mặt đỏ thiệt là đỏ ~~

Cậu vừa lo lắng vừa mắc cỡ, tim đập như muốn nhảy ra ngoài. Ngọc Hải dám hôn cậu trước mặt người khác! Làm Văn Toàn xấu hổ quá chừng! Dù Hà Hạo không nhìn thấy, nhưng cũng đoán được mà! Thiệt tình…

Xuống xe rồi, Văn Toàn cứ cúi gằm mặt, không dám nhìn Hà Hạo.

Mà Hà Hạo cũng như cậu, bước xuống xe với khuôn mặt đỏ bừng.

Đáng ra thì một tên thẳng như Hà Hạo phải cảm thấy chán ghét hoặc ghê tởm với cái màn sau xe vừa nãy mới đúng. Không ngờ kính chiếu hậu lại bị đổi hướng, dù không thấy được gì nhưng hắn đâu có điếc, bên tai toàn là những âm thanh ái muội… Kết quả là – người đầu tiên ngượng ngùng lại là hắn.

Trong lòng Hà Hạo trào lên nỗi bi phẫn, chuyện này liên quan đ*o gì tới hắn?! Hắn đành phải đeo theo khuôn mặt đỏ bừng đi đậu xe, cố gắng đi thật nhanh để người khác không nhìn ra bất thường.

Mà thủ phạm chính của vụ việc – Ngọc Hải, lại hành động như không có chuyện gì xảy ra. Hắn bước xuống xe rất thư thái, đeo túi của Văn Toàn lên, đi nhận chìa khóa phòng theo sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ.

“Ba cô gái ở một phòng lớn, còn lại hai người một phòng cho tiết kiệm, được không?” Lớp trưởng lớp bên nhìn mọi người, thấy không ai phản đối thì quay về phòng mình, “Lát nữa tập trung đi chơi nhá ~.”

Ngọc Hải cầm thẻ mở cửa, Văn Toàn tự giác theo hắn vào phòng. Phía trước quầy lễ tân, Thiệu Duyệt Dĩnh không cam lòng nhìn theo bóng lưng Văn Toàn.

“Nóng quá đi…” Nhiệt độ trong khu nghỉ dưỡng rất cao, Ngọc Hải vừa vào phòng đã cởi hết đồ ra. Lúc tới trước giường, trên người hắn chỉ còn mỗi cái quần lót. Lấy chai nước ra uống một nửa, Ngọc Hải quay đầu nhìn Văn Toàn, “Cậu không nóng hả? Cởi đồ ra đi, thay xong mình ra ngoài.”

Hắn mở túi, lấy cho Văn Toàn một cái quần bơi. Văn Toàn do dự cầm lấy. Nhận ra cậu hơi lạ, hắn ngẩng đầu nhìn cậu, từ từ nhoẻn miệng cười.

Hắn lại gần cậu, cười nói: “Xấu hổ hả? Hay cậu muốn tôi thay cho cậu?”

Tuy là không nói ra, nhưng quả thật Văn Toàn… đúng là luôn chậm nghĩ hơn người ta, xấu hổ quá đi…

Lúc trước, Ngọc Hải nói đi suối nước nóng thì Văn Toàn cứ đi thôi, chả thèm suy nghĩ gì. Bây giờ mới ngượng ngùng nhớ ra là mình phải cởi quần áo, còn phải thay quần bơi trước mặt Ngọc Hải nữa chứ…

Văn Toàn lắp ba lắp bắp: “Cậu…”

“Tôi ra ngoài nhé?” Nói là vậy, nhưng hai chân Ngọc Hải vẫn dán chặt xuống đất, một bước cũng không đi, “Không thì tôi quay lưng lại?”

“Không… Không cần đâu.”

Văn Toàn không muốn hắn thấy mình khác người, bèn cúi đầu cởi quần áo. Động tác của cậu rất chậm, từ từ, từ từ cởi từng nút áo một ra. Ngọc Hải vốn đang rất bình tĩnh, nhưng càng nhìn lại càng thấy nóng người.. Hắn dứt khoát nói: “Tôi ra ban công ngắm cảnh.”

Hắn đi ra ban công, kéo rèm cửa lại. Văn Toàn thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng cởi hết quần áo rồi mặc quần bơi vào. Xong việc thì đi ra ban công gọi Ngọc Hải: “Ngọc Hải… Tớ thay xong rồi.”

Hắn kéo rèm cửa lên, cứ đứng nhìn Văn Toàn từ đầu đến chân. Văn Toàn bị nhìn chằm chằm thì không biết phải làm sao, lúng túng nói: “Cậu… nhìn hoài vậy?”

“Chân dài ghê (♥o♥).” Ngọc Hải bị đôi chân vừa thẳng vừa thon của Văn Toàn hấp dẫn, nói tiếp: “Được rồi, xong rồi thì đi thôi.”

Hai người nhanh chóng tắm sơ qua rồi đi tới khu suối nước nóng cùng mọi người. Đám còn lại cũng đã đến đủ, đang ngồi trong một cái hồ nói chuyện phiếm và chơi đùa cùng nhau. Thiệu Duyệt Dĩnh thấy Văn Toàn tới thì hai mắt sáng lên, khẽ cười nói: “Văn Toàn, sao cậu chuẩn bị còn lâu hơn con gái bọn này vậy?”

Văn Toàn cứng người, cười cười giải thích: “Tôi hơi chậm chạp…”

Thiệu Duyệt Dĩnh cười cười tỏ vẻ thông cảm, dịu dàng nói: “Nếu cậu cần giúp gì thì cứ bảo tớ nhé!”

Văn Toàn gật bừa: “Được, cảm ơn.”

Cậu xuống nước cùng Ngọc Hải. Nước hồ rất nóng, Văn Toàn không cẩn thận trượt chân, lưng va phải cục đá ở thành hồ, đau đến nỗi hít sâu một hơi. Ngọc Hải nhíu mày: “Cẩn thận chứ! Bên kia có hồ nước đỡ nóng hơn, muốn qua đó với tôi không?”

Văn Toàn liên tục lắc đầu: “Không, không cần đâu… Vừa rồi tớ không cẩn thận, không sao hết.”

Hắn xoay người Văn Toàn lại, kiểm tra kĩ lưng cậu. Lưng Văn Toàn đỏ ửng một mảng, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm. Ngọc Hải kéo thùng gỗ nổi ở giữa hồ lại, cầm lên một chai nước lạnh rồi uống một hơi cạn sạch. Uống xong, hắn đổ mấy viên đá còn thừa ra tay. Văn Toàn xoay người lại, không hiểu Ngọc Hải đang làm gì. Hắn lại xoay cậu trở về, cầm đá trong tay chườm lên lưng cậu..

Văn Toàn bị lạnh co người lại. Ngọc Hải thấy vậy thì bắt đầu ngứa miệng, tiến sát đến tai Văn Toàn nói: “Aizz….Cậu thấy cái này có giống băng hỏa lưỡng trọng thiên* không?”

*băng hỏa lưỡng trọng thiên: trong cùng một thời gian ngắn trải qua hai sự kiện hoàn toàn tương phản nhau. Ẩn dụ của việc xxoo… =__=

Văn Toàn không hiểu ý hắn, nhưng vẫn ngây ngốc gật đầu: “Ừ, giống đó…”

Sự thành thật của cậu khiến Ngọc Hải suýt nữa là đứng lên ăn mừng. Gần đây, hắn nhận ra Văn Toàn ngày càng nghe lời hắn, không phản kháng chút nào luôn. Hắn nói cái gì Văn Toàn cũng gật đầu, ngoan đến không thể ngoan hơn. Nếu cứ như vậy… Sau này mình có làm vài chuyện kiểu băng hỏa lưỡng trọng thiên, chắc cậu ấy không phản đối đâu nhỉ…?

Ngọc Hải nhanh chóng không nghĩ nữa, kẻo tí nữa lại vì “lý do nào đó” mà không ra khỏi nước được. Mấy viên đá trong tay hắn đã tan hết, lưng Văn Toàn cũng không bỏng rát nữa, dễ chịu hơn nhiều rồi. Hắn cầm khăn tắm phủ lên cục đá nóng sau lưng Văn Toàn, tránh cho cậu khỏi bị nóng nữa. Một học sinh lớp bên cạnh nhìn Ngọc Hải, cười nói: “Dạo này cậu quan tâm mọi việc quá nhỉ?”

Ngọc Hải nhướn mày, thong dong đáp: “Dạo này có người yêu, nên trái tim cũng nhạy cảm hơn.”

Cả đám vô cùng kinh ngạc, rối rít hỏi thăm xem là ai. Ngọc Hải thì vẫn cười cười, hỏi thế nào cũng không nói.

Mọi người hỏi mãi không được, đành phải đổi qua vấn đề khác: “Trông đẹp không?”

Ngọc Hải gật đầu: “Rất đẹp, vóc dáng cũng rất chuẩn.”

“Cao lắm sao?”

“Cao tầm trung thôi, ôm hôn rất thoải mái.”

“Ái dà! Thật là… Vậy tính cách thì sao? Đáng yêu không?

“Đương nhiên là đáng yêu, còn rất tốt tính nữa.”

Ngọc Hải liên tục khen ngợi Văn Toàn. Còn Văn Toàn thì lặng lẽ quay sang chỗ khác – cậu không còn mặt mũi nào nhìn người ta nữa mà T_T.

Chỉ có Hà Hạo – người duy nhất biết chuyện, thì nhìn chằm chằm cái đôi kia, chỉ muốn chọt mù hai mắt mình luôn cho rồi.

Cả đám tụ tập nói chuyện một hồi thì lại chia thành từng nhóm nhỏ, mạnh ai nấy chơi. Ngọc Hải bàn bạc với Văn Toàn: “Đi ra khu ngoài trời không? Ra ngoài cho đỡ ngột ngạt, nước cũng đỡ nóng hơn.”

Văn Toàn gật đầu. Thiệu Duyệt Dĩnh chịu đựng Ngọc Hải nói nhảm cả buổi, cuối cùng cũng có cơ hội xen vào, vui vẻ nói: “Tốt quá! Tớ cũng thấy trong đây hơi nóng.”

Cô ngượng ngùng nhìn Văn Toàn, nhíu mày ra vẻ đáng thương: “Cậu thấy da tớ trắng không, loại da này rất sợ nước nóng….”

Ngọc Hải: “….”

Bây giờ hết cách lại lôi da trắng ra so sao?!

Sao cô không so cơ bắp nè! Sao cô không so sức lực nè!

Thiệu Duyệt Dĩnh chẳng thèm để ý Ngọc Hải, chỉ nhìn chằm chằm Văn Toàn, cười nói: “Nhưng tớ không quan tâm việc này lắm, trước giờ không hề sợ đi biển. Tớ cũng không dùng kem chống nắng, vậy mà vẫn không đen, cậu thấy tớ giỏi không?”

Ngọc Hải cười nhạt. Không dùng kem chống nắng mà vẫn dám đi biển,  phơi nắng mà không bị đen, hay đấy!

Văn Toàn nhìn làn da trắng nõn không tì vết của Thiệu Duyệt Dĩnh, thật lòng nói: “Rất…rất giỏi..”

Thiệu Duyệt Dĩnh mỉm cười: “Ừ, tớ cũng thấy kì lắm. Chắc là do trước giờ tớ không dùng mỹ phẩm hay trang điểm gì đó, cũng không bảo dưỡng gì hết, vậy mà da vẫn tốt…”

Ngọc Hải cười nhạt. Vậy cái đứa dậy sớm đánh phấn, kẻ mắt kia là con người hay con quỷ?

Hắn không nhịn được nữa, nhìn cô cười nói: “Mới tuổi này, đương nhiên da sẽ tốt. Văn Toàn, đi thôi.”

Thiệu Duyệt Dĩnh đứng dậy đi theo, Ngọc Hải lạnh lùng nói với Văn Toàn: “Đi vệ sinh với tôi.”

Thiệu Duyệt Dĩnh: “…”

Văn Toàn bấc đắc dĩ nhìn cô, khoác khăn tắm lên  rồi đi theo Ngọc Hải.

“Đây đâu phải… Đâu phải đường đi nhà vệ sinh?” Văn Toàn nhìn xuống tờ hướng dẫn, nhỏ giọng nhắc nhở Ngọc Hải, “Không phải cậu muốn đi vệ sinh hả?”

Ngọc Hải cười khẽ: “Hồi nào, tôi chỉ muốn quăng cô ta đi thôi. Cứ bám mãi, phiền chết đi được. Mau đi thôi.”

Hắn tìm một cái hồ yên tĩnh rồi cùng Văn Toàn xuống nước. Văn Toàn mím môi, lát sau mới dè dặt hỏi: “Cậu thấy…. thấy da Thiệu Duyệt Dĩnh đẹp không?”

Vừa nghe ba chữ kia, hắn lập tức bốc hỏa; nhưng nhìn sang cậu thì lại đổi ý, cố ý nói: “Cũng tạm được.”

Văn Toàn đỏ mặt, yên lặng một lúc thì nhỏ giọng tự khen: “Tớ… Da tớ thật ra cũng đẹp lắm! Ngày nào đi tắm… tớ cũng xài sữa tắm…”

Hai mắt Ngọc Hải tối sầm, bơi lại gần Văn Toàn, thấp giọng hỏi: “Thật không?”

Mặt Văn Toàn đỏ bừng, kiên cường gật đầu. Ngọc Hải cười cười: “Vậy để anh trai sờ thử xem nhé…”

Tay hắn vòng qua eo cậu, đột nhiên lặn xuống, kéo cả người cậu xuống theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net