Truyen30h.Net

200 Won Và Danh Hài ❤ 『 Payback Bl Fanfiction 』

Tổng tài × Con trai tập đoàn đối thủ (p3)

cochuhodoan

Các em phải tương tác thì anh mới có động lực viết chớ. haizz 

__________

"Anh.... Thả tôi xuống."

Cuối cùng cũng lắp bắp được vài chữ khi bầu không khí cứ dần trở nên kì quái. Cậu nghĩ bây giờ mình không cần tắm nữa, cần thoát khỏi sự khó xử kì lạ này hơn.

"Giám... Giám đốc Yoon." bình thường mình gọi hắn bằng tên thì cảm giác như bạn bè thân thiết không nể nang tuổi tác, bây giờ thấy anh mình khách sáo với hắn ta, cậu cứ cảm thấy ngượng mồm.

"Ờ.... Cảm ơn anh đã giúp đỡ, tôi...tôi sẽ về với anh trai. Anh cũng về cẩn thận nha."

Sau đó nói ngắn gọn với anh mình :"Vừa rồi người này tham gia vào đội cứu hộ, em được giúp đỡ nhiều lắm."

"À, vậy sao. Vậy tôi thay mặt nhóc này cảm ơn sự giúp đỡ của cậu. Bây giờ tôi mang nó về nhà. Cậu cũng về đi nha."

.

"Cần anh giúp không?"

Anh trai từ bên ngoài nói vào phòng tắm qua khe cửa mở, Lee Yoo Han loay hoay xả nước sao cho không làm ướt chỗ chân đang băng bó của mình. Cậu đang đau đầu suy nghĩ xem liệu anh mình có hỏi về Yoon Jay hay không, quen biết hắn thế nào,....

Giải thích ra chỉ có mấy chữ: lần trước em bỏ nhà đi, hắn ta nhặt được. Sau khi chăm sóc và quen biết kĩ hơn thì trở thành bạn, thế rồi thân thiết đến mức độ này. Nhưng để nói ra thì rất khó, nhất là trước cái ánh mắt hóng hớt tò mò của cái người hơn cậu mười mấy tuổi ngoài kia.

"Anh nhìn cái gì. Đi ra đi!"

Rõ ràng là hỏi cho có thôi, nào có muốn vào đây giúp. May mà sau đó cậu học sinh không bị ai hòi han gì, cả chị và ba mẹ chỉ hỏi về sự an toàn và dặn rằng phải chú ý.

Lee Yoo Han vẫn hứng khởi nhắn tin với Yoon Jay, đôi khi sẽ chuyển sang gọi điện.

「Anh đang nấu gì đó? Sao tôi lại cảm thèm đồ anh làm hơn dì đầu bếp nhà mình nhỉ.」Cậu nghe rõ ràng tiếng xào nấu xèo xèo bên kia điện thoại. Hẳn là hai tay đều bận nên Yoon Jay đã đặt máy ở đâu đó trên bàn.

「Vậy thì qua đây đi.」Hắn cười đáp lại, không biết mời đùa hay mời thật.

「Hôm nay thì không được. Ngày mai đi. Anh tôi nói mua đồ sang cảm ơn anh cho đàng hoàng.」Nói là chọn cái gì cho thành ý chút nữa, nhưng cậu vẫn còn phân vân.

「Không cần mua đồ. Cậu xách hoa quả sang là được.」

Nhà bên ấy hẳn là phải thể hiện lắm, nhất là đối đáp với người họ Yoon. Cho nên cứ để cậu cầm gì đó sang đi vậy, chủ yếu là người chắc chắn cũng tới chơi bên này.

Hai người chụp hình bữa ăn của mình gửi cho đối phương rồi chúc nhau ngon miệng. Ngày hôm sau Lee Yoo Han đã đi học trở lại, một số bạn của cậu vẫn nằm trong viện nhưng tổng thể không có nghiêm trọng gì. Mọi người đều kể lại chuyến đi như một câu chuyện thần kì, đáng nhớ.

Vừa tan học, Lee Yoo Han vác nguyên cặp sách tạt qua cửa hàng mua một giỏ hoa quả đầy rồi chạy qua nhà hắn.

「Tôi sắp đến rồi. Nếu anh chưa về thì cho tôi biết mật khẩu nhà đi. Tôi hứa không quậy gì nhà anh đâu!」cậu nói với giọng cực kì hớn hở.

Chủ nhà thế mà lại tin tưởng nói ra mật khẩu cho cậu, còn vội vã rằng 「Tôi sắp về rồi, vào trong nhà ngồi đợi một chút.」

Hắn nghe được tiếng tít tít mở cửa rồi thì mau chóng tan làm, trước khi cúp máy còn chu đáo hỏi「Hôm nay muốn ăn gì? 」

.

Yoon Jay vội vã ra về, khi đi còn gặp trợ lí đến mang thêm công việc, hắn còn bảo để lại phần hôm sau. Quá đỗi ngạc nhiên vì việc này chưa từng xảy ra trước đó nên kính của trợ lí xuýt thì rơi xuống.

"Tan làm sớm? Giám đốc? Chuyện này lần đầu tiên được ghi nhận lại nha. Ngài đang hẹn hò hả?"

Nghe thấy nghi vấn đó hắn ta cũng khựng lại, tự hỏi mình sao lại hào hứng khi chỉ có mỗi một chuyện là một cậu học sinh đến nhà của mình ăn tối. Sao lại thấy nó quan trọng đến mức mà hắn phải hớt hải thế này? Là một người có thể ở lại công ty mấy ngày để công việc không bị gián đoạn, coi nhà chỉ là chỗ nghĩ chân không thường xuyên, nếu như có ai hẹn hắn mà đột ngột đến, cho dù có là công việc thì cũng chẳng được hắn đón nhận với thái độ thế này.

Mình có phải... có vấn đề gì rồi không?

Những nghi vấn lạ kì quanh quẩn trong đầu đã được giải đáp ngay khi hắn về nhà và nhìn thấy người con trai ấy, cậu trai mặc nguyên bộ đồng phục học sinh với cặp sách vất ở một bên đang ngồi trên ghế mỉm cười với hắn. Yoon Jay khựng lại, thế rồi hắn bật cười, xoa đầu chủ nhân của đôi mắt sáng long lanh kia và xách giỏ hoa quả lên xem thử.

"Còn có hậu tạ?" trong này ngoài hoa quả đắt tiền còn có thêm một cái phong bì?

"Đưa thẻ thì chắc chắn anh không nhận đâu."

Hắn đương nhiên muốn nhận kiểu đáp trả cho sòng phẳng không dây dưa lợi ích hoặc ân tình gì cả. Nhưng đó là đối với người khác, còn Lee Yoo Han, ngay từ giây phút hắn không do dự gì mà quay xe đến thẳng nơi cậu có thể đang gặp nguy hiểm là người đàn ông này đã muốn dây dưa sâu hơn mức bạn bè bình thường rồi. Thời điểm anh trai đón cậu từ bệnh viện về, đón người đi khỏi vòng tay hắn, cảm giác hụt hẫng khi ấy đáng lẽ hắn phải nhận ra rồi mới đúng.

"........"  thật khó chịu.

Lee Yoo Han cần lấy chỗ đó, vẫy vẫy :"Cho nên cái này không phải hậu tạ đâu. Lần trước hứa với anh tiền 'thuê nhà' tôi sẽ trả rồi mà. Quà hậu tạ của anh chỉ có giỏ trái cây này thôi. Vì không biết anh thích ăn cái gì nên...." Cậu gãi gãi đầu đẩy đến trước mặt hắn "Tôi tạm chọn những thứ tôi thích vậy."

"........." Sự khó chịu vừa rồi bỗng nhiên bay đi đâu mất khi nghe cậu lẩm bẩm 'dù sao cũng là tiền tiết kiệm'

Cậu bĩu môi, ra vẻ nuối tiếc cực kì :"Nếu anh không hài lòng thì chịu thôi. Tôi chỉ có thể ở lại đây làm việc nhà."

"Được, vậy ở lại đây làm việc nhà đi." nói rồi hắn cởi áo khoác, xách đồ mang vào phòng bếp. Lee Yoo Han chạy theo làm cho tiếng dép lê loẹt quẹt vang lên. Cậu ngạc nhiên hỏi lại 'thật hả' nhưng hắn chỉ cười mà không đáp.

Gian bếp nhà Yoon Jay chẳng biết từ khi nào đã là chỗ đứng quen thuộc của hai người. Lee Yoo Han sau thời gian học tập của dì đầu bếp và được chỉ dẫn lần trước của hắn thì đã có thể phụ bếp với dáng vẻ cực kì thuần thục, có thể tự làm vài món đơn giản như vậy đã coi như nâng cao khả năng sinh tồn lên kha khá rồi.

Một món lại một món, lần này cậu không quên hỏi xem hắn thích ăn gì, không thích cái gì để lần sau chú ý. Yoon Jay thật lòng chia sẻ, ngoài một số món không thích lắm ra thì còn lại có thể coi như dễ tính, không hề kén chọn. Hơn hết người đàn ông này còn dặn cậu là :"Lần sau cứ tiếp tục mua những gì cậu thích ăn đi." 

Cậu vừa rửa hoa quả xong, tiện thể nhón một miếng cho vào miệng :"Ý anh là có mua kiểu gì thì cũng toàn là tôi ăn?"

".........." cái đứa nhóc còn đi học này không biết là ngốc thật hay ngốc giả vờ, sao lại có thể nghe hiểu theo ý đó.

Dành lấy quả táo cắn dở từ cậu, hắn thản nhiên cho vào miệng mình :"Đúng vậy."  Chỉ đơn giản là muốn cậu lúc ở bên mình thì thoải mái thêm một ít lại vui vẻ hơn một tẹo. 

Lee Yoo Han thấy trái táo của mình bị chiếm không có khả năng giật lại thì đành thôi :"Vậy lần tới anh nhớ tranh nha, không là tôi ăn hết đấy."

Vừa bày món vừa cười đùa vui vẻ thì bỗng điện thoại cậu reo inh ỏi, loại nhạc chuông này cài riêng cho mẹ cậu, kêu rất to và rất vang, nghe vô cùng đặc sắc. Vội vã chạy tới lấy điện thoại rồi lại chạy vào bàn ăn lại, vừa bật video vừa há miệng ăn một miếng thật to.

「Con trai à, ta nhớ con nhiều lắm. Bây giờ con đang... không ở nhà à?」

Sự việc dã ngoại lần trước đã được báo cáo kĩ càng lại cho ba mẹ sau khi giảm nhẹ hết sức có thể các tình tiết có thể khiến phụ huynh lo lắng đi thì hai người mới yên tâm. Bây giờ là thủ tục hỏi han hai ngày một lần, vô cùng tùy hứng thú, không kể chênh lệch múi giờ mà cứ đòi nghe giọng và nhìn mặt đứa con trai út của mình.

「Bây giờ chắc là tối rồi, con không ăn ở nhà à?」Ba cậu tò mò hỏi khi nhìn thấy cậu đang phùng má nhai nhưng không phải tại phòng ăn quen thuộc của gia đình.

「Con....」

「Lão Lee này, con nó sang nhà bạn thì làm sao. Nhìn nó còn mặc cả đồng phục kìa, có lẽ là học nhóm xong được bạn bè mời ở lại. Con cứ thoải mái với các bạn hơn, đừng để ý đến ba con quá.」

Phu nhân tuy nói như vậy nhưng lại rất để ý, bà khéo léo thể hiện sự quan tâm của mình mà không làm con trai áp lực bằng vài câu hỏi bâng quơ. Lee Yoo Han miễn cưỡng khai rằng mình qua nhà bạn, học và còn nấu ăn cùng người ấy. Để cho chân thật còn quay lại cả một bàn đầy thức ăn mà mình đã có 'góp công' vào, chủ tịch cùng phu nhân rất hài lòng.

「Kết bạn là tốt, có thể học hỏi lẫn nhau, muộn rồi thì có thể ngủ lại chứ về đêm thì nguy hiểm. Lần sau con có thể mời bạn đến nhà chùng ta chơi. Ấy hay là chuyển điện thoại cho bạn con để chúng ta chào hỏi một chút?」

Đang nhai ngon lành nghe câu này xuýt thì mắc nghẹn, cậu bối rối「....... điện thoại con tự nhiên chập chờn quá. Chắc là hết pin rồi, tạm biệt mọi người nha. 」

Nói ngắn gọn rồi vội vàng ngắt máy, chỉ nghe loáng thoáng được mẹ cậu nói「À, vậy mấy đứa ăn đi ....」

Thở phào một hơi cậu mới quay lại công cuộc 'thưởng thức ẩm thực' của mình, vừa hay thấy người đối diện đẩy đĩa thức ăn đến gần :"Không dám để ba mẹ biết tôi?"

Cho dù hắn không phải là đối tượng mà cậu có thể 'học nhóm' cùng nhưng tuyệt đối là nhân vật bạn tốt có thể học hỏi và giao lưu. Không đến mức để ai đó phải giấu cha mẹ đi vì chơi với thành phần đặc biệt. 

Nghĩ hắn hỏi thật nên cậu than ngắn thở dài :"Không phải. Chẳng hiểu sao tôi cứ có cảm giác ba tôi sẽ không thích anh lắm. Không thích ba anh là điều chắc chắn, nhưng có cấm tôi qua lại với anh không thì...."

Dù sao cậu không muốn bị cấm, anh chị thì không ý kiến nhưng nếu ba bảo rằng đừng thân thiết với người đó nữa thì cậu sẽ rất buồn. 

Yoon Jay thầm nghĩ, ba mẹ nhà bên ấy biết càng muộn thì sẽ càng thấy sốc, bởi vì hắn không muốn chỉ là bạn bình thường thôi đâu. 

.

Càn quét xong đĩa hoa quả, như mọi lần Lee Yoo Han ngồi xuống ghế ôm cái bụng no căng của mình. Nhưng khác cái là cậu không cắm đầu vào điện thoại và kêu chán nữa, thay vào đó là lật cặp sách ra. 

Yoon Jay ngạc nhiên nhìn không chớp mắt :"...???"

Cậu trai giải thích :"Làm bài tập đó. Nếu đi học nhóm rồi mà bài tập vẫn không đủ để giáo viên nhắc nhở thì tôi ra khỏi nhà chẳng có ích lợi gì."

Cau mày ngồi nghiên cứu, cậu làm tuy hơi lâu nhưng cũng được gần hết rồi, chỉ còn vài chỗ là chưa hiểu được ra. Cho đến khi chủ nhà ngó đến lần thứ hai, cậu vẫn ngồi đó nhăn mày lật tung sách vở. 

"Nè giám đốc Yoon, anh còn nhớ mấy kiến thức này không?"

Cậu đưa bài tập tới, người kia nhận lấy nhưng không nhìn nó mà trước tiên hỏi cậu :"Sao lại gọi tôi như vậy?" 

Cái xưng hô này hắn thấy khá tiện cho tất cả mọi người, nhưng riêng cậu trai gọi thì lại tạo ra cảm giác xa cách mà hắn không hề muốn. Cộng thêm những suy nghĩ rối rắm đang làm phiền, chỉ chút chuyện nhỏ này cũng khiến hắn ta khó chịu.

"Vì muốn nhờ vả anh đó. Cảm thấy nên lịch sự hơn một chút."

"Muốn được ở lại đây và lần sau lại tới đây mà không bị cha mẹ nói nên mới xem chuyện làm bài tập thành một lí do phù hợp phải không?"

Người được hỏi gật đầu lia lịa. Lee Yoo Han rốt cuộc cậu xem hắn là gì? Mà để cho cảm xúc của hắn lên xuống thất thường, để hắn rơi vào trạng thái tinh thần bất ổn và hành động kì lạ như vậy?

Không biết có phải là đã nghe được tiếng lòng này hay không mà cậu trả lời đánh trúng vào tim đen :"Anh có thấy cảm động không? Tôi coi anh là một người bạn vô cùng thân thiết đó! Tuy rằng anh hơi khác so với bạn học."

"Khác thế nào?"

"Thì anh lớn tuổi hơn bạn học đó. Anh đâu thể học cùng lớp với tôi."

"..........."

"Còn nữa, tôi lại thì không thích chơi ở nhà bạn học vì sẽ bị hỏi han nhiều lắm. Nhà anh thì khác, rất thoải mái. Anh còn khác với anh trai, khác với tiền bối nữa....." nói chung là khó để cậu hình dung ra một định nghĩa thích hợp cho mối quan hệ giữa mình với người này, nên cứ tạm coi là bạn.

Trong lúc người kia lẩm bẩm, Yoon Jay đã đọc xong chỗ bài tập đang gặp vấn đề. Trước tiên hắn nghiêm túc hỏi cậu một số kiến thức xem bị hổng chỗ nào rồi sau đó giảng giải một lần. Lee Yoo Han nghe cảm thấy rất dễ hiểu, liên tục cảm thán.

Thế là Yoon Jay vô tình trở thành gia sư thời vụ cho một học sinh cấp ba, tuy rằng không được trả công và việc giảng bài sao cho đối phương dễ hiểu yêu cầu hắn phải động não, nhưng chủ nhà lại cảm thấy khá vui vì giao kèo mang tính chất đặc biệt này. Hắn sắp xếp cho cậu ở lại tại một phòng trống ngay sát với phòng mình chứ không phải ghế sofa như lần trước, đón tiếp tươm tất hơn nhiều.

"Nơi này sẽ trở thành căn cứ bí mật của tôi mất. Mang thêm vài bộ quần áo qua và bất kể khi nào bị đuổi đi, tôi đều đã có nơi ẩn náu."

Yoon Jay thì vô cùng chào đón cậu đến, nhưng không khuyến khích cậu có rắc rối với phụ huynh của mình :"Cậu và ba mẹ thường bất hòa sao? So với anh chị thì thế nào?"

"Để xem nào..... Tôi không đánh giá chính xác được. Nhưng có thể nhìn nhận là tôi rất được chiều, họ không giành tài nguyên mà chỉ giành tình cảm. Trong khi ba mẹ và anh chị thường xuyên ăn khớp với nhau theo kiểu cấp dưới với cấp trên ấy..... Không quá giống người thân, nhưng tôi biết là ba mẹ cũng rất yêu thương họ."

Có lời đồn như vậy, Lee Yoo Han thực chất không phải con ruột mà là sản phẩm 'rơi' ở đâu đó của chủ tịch Lee. Vì cảm thấy có lỗi với phu nhân nên không hề chia cho cậu thừa kế. Chủ tịch là do bị gài bẫy nên mới có cậu, nên phu nhân không ghét mà cứ mãi yêu thương đứa trẻ bị chính mẹ mình lợi dụng. Nên thành ra phụ huynh đối với cậu cứ lúc lỏng lúc nghiêm.

Nhưng đó chỉ là lời đồn. Cậu lớn lên vừa giống ba vừa giống mẹ đến độ, nhìn một cái là thấy ngay dấu vết di truyền rồi, không hề sóng gió như lời người ngoài cuộc.

"Bỏ qua chuyện đó thì sắp đến sinh nhật tôi rồi. Ba mẹ dắt nhau ra nước ngoài còn tốt bụng bố thí thêm là sẽ mang quà ngoại quốc về cho tôi. Chậc, cái lí do này năm nào cũng dùng."

Nhìn vào hắn với vẻ tiếc nuối, vì sinh nhật cậu sẽ tổ chức theo kiểu tiệc gia đình, chỉ có người thân trong gia tộc chứ không mời bạn bè gì. Thay vào đó trên trường sẽ có một bữa tiệc nhỏ với các bạn và giáo viên. Yoon Jay thì không thể tham gia bất cứ cái nào, tuy rằng hắn bây giờ đã đủ thân thiết để làm một người sẽ đón sinh nhật cùng.

"Tôi sẽ gửi quà đến." xoa đầu cậu dù trong lòng có phần tiếc nuối, mong rằng sớm thôi hắn có thể có cho mình được một cái danh xưng nào đó để bên cạnh cậu vào những dịp thế này.

.

Ngày sinh nhật diễn ra vào vài hôm sau khi ba mẹ đi du lịch trở về. Không cần chuẩn bị gì nhiều quản gia cứ theo mọi năm là ổn. Tiệc được mở tại gia, thế nhưng dinh thự nhà họ Lee đâu kém cạnh gì so với nhà hàng cao cấp. Ai ở đây cũng quần là áo lượt khiến cho nhân vật chính hơi áp lực. Cậu đi qua đi lại chào hỏi và nhận được lời chúc của mọi người.

Chào hỏi với người lớn, cậu trực tiếp nhận được những món quà cực kì giá trị. Có món thì giữ nguyên cái nhãn hàng hiệu để thể hiện ra thành ý, có món thì lại gói ghém cẩn thận vỏ trong vỏ ngoài thần thần bí bí. Có quà thì được khách mời tự tay mang đến, có phần thì lại được gửi đến vì chính chủ không thể tham gia tiệc.

Năm nào chả vậy, Lee Yoo Han tròn 18 tuổi đã quá quen với sự kiện này. Thật ra thì ngày mai mới đúng là sinh nhật trên giấy khai sinh của cậu, nhưng làm tiệc mà, phải xem ngày đẹp. Không giống như những ngày còn nhỏ mong chờ mòn mỏi cho đến ngày sinh nhật để được thổi nến, theo thời gian số nến trên chiếc bánh tăng lên thì chiếc bánh kem cũng to ra và khách mời nhiều lên, nhưng độ háo hức thì đã giảm đi đáng kể. Gần giống như anh chị cậu, coi những ngày này là một sự kiện để giao lưu, gặp gỡ và nói những câu chuyện doanh nghiệp.

Nhân vật chính của bữa tiệc sau khi đi soát mặt một vòng để nhận về những lời vàng tiếng ngọc, cậu mới lùi lại chỗ bàn ăn nhấc một ly rượu trong khay nên uống cạn. Bớt căng thẳng hơn thì ngó đến đống đồ ăn, đống quà chất chồng ở đó. Khả năng định giá và mắt thẩm mĩ của cậu khá cao, vậy nên mới có thể tia một cái là đã biết số đồ trang trí bên nhà Yoon Jay đáng giá bằng mấy chiếc xe.

À, nhắc đến Yoon Jay mới nhớ, Lee Yoo Han tia một cái trong đống quà liền nhận ra cái nào là do hắn ta gửi đến. Khá đặc biệt đấy, còn có thiệp và được thắt bằng một chiếc nơ lụa rất xinh. Lát nữa cậu sẽ mở nó đầu tiên.

.

Trở về phòng sau cả mấy tiếng liền tiếp khách, cậu ôm một hộp quà lén lút chạy đi còn đống phía dưới quản gia sẽ dọn dẹp sau. Gần hết ngày rồi, thường thì mọi người sẽ gửi lời chúc vào thời điểm bước sang ngày mới để thể hiện thành ý. Trong khi người nhận được lời nhắn là cậu thì đắp chăn đi ngủ đợi hôm sau rồi đọc.

Nhưng năm nay, một năm có cảm giác cực kì trọng đại vì cậu đã chính thức bước sang giai đoạn được coi là người lớn. Mở phần quà của người 'bạn đặc biệt', đồ hắn chọn cực kì hợp ý cậu, chiếc thiệp viết bằng tay tuy đơn giản có vài lời nhưng lại khiến Lee Yoo Han vui vẻ vô cùng. Hình như từ khi quen biết hắn, số lần cậu lăn lộn quanh giường tự cười một mình đã nhiều lên đáng kể.

Có nên gọi điện cảm ơn không nhỉ, hay là đợi hắn ta nhắn đến rồi nói luôn? Nhưng mà bận rộn như Yoon Jay chắc là không canh giờ giống như thanh thiếu niên bọn cậu đâu nhỉ. Cứ chần chừ mở điện thoại lên rồi tắt, mò vào đoạn tin nhắn của hai người thì thấy người kia hoạt động cách đây mấy tiếng trước rồi, cậu buồn bã thoát ra. Còn 15 phút nữa là đến 00:00, nến đã thổi rồi, bánh cũng cắt rồi mà sao lại cảm thấy giờ phút này còn thiêng liêng hơn thế.

Tiện tay lướt lại cuộc trò chuyện của hai người, lướt một hồi mới đến những dòng đầu tiên mà họ nhắn. Mình lúc đó vì ở nhờ và dùng nhờ nhà người ta nên nói năng rất lịch sự đàng hoàng, dần dần thoải mái hơn và sắp không tự coi mình là khách nữa rồi. Bất giác mỉm cười khi nhìn lại những lần chúc nhau ngủ ngon, ăn ngon, những câu tâm sự tuy ngắn nhưng trở thành nguồn động lực thực sự. Sau đó là những dòng than thở dài hơn, những cuộc gọi từ mấy chục giây theo thời gian chuyển thành vài chục phút.

Số lần liên lạc dày hơn và người này cũng dần trở nên quan trọng đối với cậu. Đối phương cũng sẽ gửi những chiếc sticker dễ thương, thêm mặt cười vào trong tin nhắn khiến cuộc trò chuyện bớt nghiêm túc hẳn. Lướt đến hiện tại thì thời gian đã trôi qua được 13, 14 phút rồi và không biết từ bao giờ trạng thái của Yoon Jay đã chuyển thành đang hoạt động. Mắt cậu sáng lên, tim nảy thịch một tiếng nhìn vào mấy cái chấm nhấp nháy 'đối phương đang soạn tin nhắn' mà đếm từng giây một. 

Còn một chút nữa, một chút...

Giây đầu tiên của ngày mới, một tin nhắn chúc mừng sinh nhật từ hắn được gửi qua. Sau đó là hàng loạt đống tin khác ùn ùn kéo đến. Lee Yoo Han chỉ chăm chú đọc của Yoon Jay, khác hoàn toàn so với những lời khách sáo hắn viết trong thiệp thì lời chúc nửa đêm này vui vẻ hơn nhiều. Cậu chưa kịp đáp lại thì đối phương đã gửi qua thêm một câu hỏi.

[Chưa ngủ?]

[Ừm.]

Và thế là người đó liền gọi video qua. Đang trườn bò trên giường cậu bỗng luống cuống ngồi dậy bắt máy, tiện thể bật thêm đèn lên để người bên đó có thể nhìn thấy được mình.

Chào hỏi hắn bằng một nụ cười tươi tít mắt, Lee Yoo Han hì hì nói [Cảm ơn anh rất nhiều. Quà của anh là đặc biệt nhất đó, tôi rất thích.]

Thấy cậu hào hứng khiên hắn cũng vui vẻ theo. Nhìn chỏm tóc đung đưa trên đầu cậu hắn rất muốn xoa xoa. [Hôm nay có vui không?]

[Vui, nhưng mà không có được trạng thái giống như hồi tôi còn nhỏ nữa. Đã cắt bánh rồi, cũng nhận quà rồi. Thổi nến xong thì mọi người vỗ tay chứ không cùng nhau hát chúc mừng sinh nhật nữa. Haizz]

[Chưa hát chúc mừng sao?] Yoon Jay di chuyển từ đâu đó đến giường nằm, nhìn rõ được sự mong chờ lan tỏa trên màn hình.

[Đúng đó, chưa được ai hát tặng nên bây giờ đang khó ngủ. Hay là anh hát tặng tôi đi.] nếu không thì sinh nhật 18 tuổi này sẽ là một ngày thiếu sót đó.

Hắn ta hơi do dự, nhưng rồi cũng gật đầu [Vậy hát xong có thể yên tâm ngủ được chưa?]

[Được được được. Vinh hạnh được nghe anh hát tôi sẽ mỉm cười mang cả vào giấc mơ.]

Cả hai bật cười, sau đó, Yoon Jay hắng giọng dùng cả lời Anh lẫn lời Hàn để hát một lần. Chất giọng trầm mà ấm áp, như tiếng thủ thì bên tai nghe cực kì yên tâm và thoải mái. Lee Yoo Han chăm chú nghe mà không nói, qua mấy phút tim đập mạnh vì giọng hát hay bất ngờ cậu dần bị cơn mệt mỏi đánh gục.

Happy birthday to you. Happy birthday to you. Happy birthday, happy birthday, happy birthday  to you.

Mừng ngày sinh một đóa hoa. Mừng ngày sinh một khúc ca. Mừng ngày đã sinh cho cuộc đời một Lee Yoo Han xinh rực rỡ. 

....

[Anh hát hay lắm đó. Nói cũng rất hay. Nếu mỗi tối có thể trò chuyện cùng anh rồi ngủ thì chất lượng giấc ngủ của tôi sẽ được cải thiện đáng kể đó.]

Nói với dáng vẻ mơ mơ màng màng, sau khi trò chuyện thêm một lát thì chào tạm biệt. Cúp máy rồi mà Yoon Jay vẫn còn nhìn mãi vào màn hình và thầm nghĩ, trò chuyện mỗi tối sao, hắn cũng mong được như thế. Thậm chí đối với cậu hắn còn muốn nhiều hơn.  

.

Vui vẻ của ngày sinh nhật trôi qua chưa lâu thì một tin chấn động hơn đã đến. Ngày hôm đó, Yoon Jay uống rượu với một đối tác xong được trợ lí thả về nhà. Sắp đến cửa rồi, nhìn thấy có một người ngồi ở đó hai tay ôm lấy đầu gối, cặp sách để ở một bên hình như đang đợi hắn về.

Trợ lí vui vẻ thả hắn ở cửa :"Hình như em trai ngài đến tìm kìa, nhờ cậu ấy chăm sóc giám đốc vậy." chứ lúc này đã hết giờ hành chính rồi, người làm công ăn lương đã hết trách nhiệm.

Yoon Jay chầm chậm bước vào, nhận ra là Lee Yoo Han đang cuộn mình ở cửa. Hắn cảm thấy kì lạ, mật khẩu nhà đâu có đổi mà sao cậu lại không vào được?

"Lee Yoo Han? Sao lại không vào nhà?" uống khá nhiều, hắn hơi chóng mặt. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ buồn buồn tủi tủi ở bên đó thì tỉnh hẳn ra.

Cậu học sinh ngẩng lên nhìn hắn, mếu máo :"Tôi có lẽ.... Sắp phải ra nước ngoài rồi. Không được gặp anh thường xuyên nữa, cho nên muốn chào tạm biệt."

Người đàn ông vốn đã mệt mỏi cả ngày lại thêm trong người có rượu, không suy nghĩ được nhiều mà chỉ chú ý vào việc sắp không được gặp cậu nữa, hắn ta khó chịu lắm.

Hắn nắm cổ tay Lee Yoo Han kéo mạnh cậu vào trong nhà, chốt cửa. Sau đó bước vội đến ghế sofa, đáp cậu xuống và đồng thời thả mình đè lên. Cậu đang buồn rầu cũng không còn sức hét, chỉ nhăn mày hỏi.

"Anh làm gì thế hả?"

Yoon Jay không nói gì mà giữ chặt cậu, hôn xuống. Hắn ngấu nghiến môi cậu đến mức phát đau, vồ vập xông tới khiến cho mùi rượu lan cả sang họng cậu. Cố gắng giãy giụa nhưng không được, cũng chẳng thể hét lên, Lee Yoo Han cũng đang rất khó chịu mà không có chỗ xả nên nghiến răng cắn lại hắn.

Đến khi nghe mùi máu, hắn mới chịu nhổm dậy. Nhìn vào biểu cảm buồn bã và mệt mỏi của người dưới thân, hắn gục đầu xuống hõm vai cậu để hít lấy mùi hương quen thuộc cho bình tĩnh lại.

Thân hình người đàn ông đè lên cậu rất nặng, nhưng chẳng bằng sự nằng nề không tên đang chèn ép cậu lúc này. Khó chịu hơn cả việc cãi nhau với ba và bị buông lời nặng nề, đuổi ra nước ngoài như một cách bỏ rơi không cần nữa thì Lee Yoo Han càng buồn vì nghĩ đến người mình muốn gặp mà không được gặp.

Cậu chạy đến đây rất gấp, rất muốn gặp hắn. Nhưng lại chẳng biết phải nói gì nên không gọi điện mà chỉ ngồi ngoài cửa đợi. Chẳng muốn vào nhà, bởi vì muốn nhìn thấy hắn ngay khi trở về. Khi nhìn thấy rồi lại chẳng thể nào vui lên được.

Yoon Jay vẫn nửa say nửa tỉnh, hắn cắn vào cổ cậu rồi liếm láp, đôi môi mấp máy thì thầm :"Đừng đi có được không?"

"............"

"Tôi thích em."

"..........."

"Lee Yoo Han, tôi thích em. Đừng đi có được không?"

Vẫn là giọng nói dễ nghe quen thuộc ấy pha thêm chút trầm khàn của rượu vậy mà sao nghe lại đau đớn đến nhường này. Hắn rất gấp gáp, không thấy cậu trả lời thì lại nỉ non thêm nữa rồi tiếp tục cắn, tiếp tục hôn. Muốn chiếm lấy người này, muốn có cậu nhưng người lại dần rời ra tầm với.

Hắn buồn bã, khó chịu nhưng lại chẳng làm gì được, chỉ có thể liên tục cầu xin cậu đừng đi, mong rằng cậu ở lại. Cứ liên tục như vậy, hắn hôn cắn khắp người đối phương trong khi cậu cứ nằm yên, khi nhìn lại thì Lee Yoo Han đã cắn môi và trào ra nước mắt.

Cuối cùng cũng không ngăn được tiếng nức nở, lồng ngực phập phồng do nghẹn ngào, cậu khóc nấc lên. Yoon Jay luống cuống ngồi dậy, ôm cậu vào lòng. Bàn tay hắn nâng lên xoa mái tóc của người con trai ấy, mái tóc mềm mại mà hắn luôn muốn vỗ về một cách dịu dàng.

"Đừng sợ. Tôi không.... Tôi không muốn làm hại em."

Hắn chỉ là muốn giữ cậu, níu kéo cậu mà lại không biết phải bày tỏ thế nào. Lee Yoo Han nói trong dòng nước mắt.

"Nói đến chuyện phải rời khỏi đây tôi lập tức nghĩ đến anh.... Muốn báo cho anh, lại không nỡ..... Tôi buồn lắm, không muốn vậy chút nào...."

"........."

"Yoon Jay.... Hình như tôi cũng thích anh. Hức..... Thích anh nhiều lắm. Không muốn phải rời xa anh chút nào."

Khi mà một tuần gặp gỡ có vài lần, thậm chí chỉ gặp nhau qua màn hình điện thoại đã khiến hai tâm hồn bồn chồn mong mỏi, lòng toàn rối ren rồi thì sao có thể chịu được chia xa. Khi hắn ta say rượu vồ vào cậu, cậu không cảm thấy sợ mà chỉ nhói buốt ở trong lòng.

Hai hàng nước mắt chảy dài, nhỏ xuống khuôn mặt của người đối diện đang ôm cậu, nóng bỏng. Cậu bưng lấy khuôn mặt đỏ đỏ còn đẫm mùi men của đối phương lên, nhìn qua nhìn lại rồi cụng trán mình vào trán hắn.

"Tôi không muốn đi. Tôi còn muốn gặp anh." nơi ngực trái réo lên những lời đau đớn, nghẹt thở. Lúc cậu hiểu ra cảm xúc hỗn loạn của mình là gì thì hình như đã muộn rồi.

Hắn ta lúc này đã hoàn toàn tỉnh, nhưng người trong lòng thì lại như thể bị nhiễm hơi rượu. Cậu cố ôm hắn thật chặt, toàn thân không ngừng run rẩy và nước mắt cứ chảy dài. Tuy nói được ra tấm lòng mình và được cậu trai đáp lại là mong muốn bấy lâu nay của hắn, nhưng đặt trong cái tình trạng này thì lại chẳng vui vẻ tí nào.

Yoon Jay càng ôm chặt cậu, vuốt ve an ủi cậu. Hắn hôn lên những giọt nước mắt tí tách chảy, hôn lên mi mắt đỏ ửng và vầng trán ướt mồ hôi. Hôn lên má cậu và cuối cùng dừng ở đôi môi đang thốt ra những âm thanh nức nở.

Tim cậu đang đập rất mạnh và hắn cũng thế, thật muốn khảm người này vào trong ngực mình để cậu chỉ thuộc về mình. Hai người cứ ôm nhau như vậy, hé miệng ngậm lấy hơi thở của đối phương, triền miên không gấp gáp. Nước mắt chảy vào miệng vừa chát vừa mặn, cậu cũng nói hết những thứ chất chồng trong lòng mình ra rồi dụi dụi vào hắn như muốn trốn đi.

Ngồi ôm nhau như vậy, im lặng không gây ra bất kì tiếng động nào. Bao nhiêu mệt mỏi, suy tư bấy lâu được trút hết ra, nhưng thử thách trước mặt còn nan giải hơn nhiều những điều trước đó. Không cần cậu nói thì hắn cũng hình dung ra được vấn đề giữa cậu và phụ huynh của mình.

Có cách nào để cậu út nhà họ Lee không cần phải rời khỏi nơi này trong thời gian tới không? Hay là hắn cứ bắt cóc cậu rồi giấu đi cho riêng mình nhỉ?

Cả hai thổ lộ xong, cũng khóc xong thì đau đầu suy nghĩ. Thế rồi, như thể mạch điện được nối lại, bóng đèn bỗng nhiên bật sáng, hai người nhìn nhau và cùng lúc thốt lên.

"Thi đại học!"

.

Chủ tịch Lee cùng phu nhân ngồi xuống, nhìn một bàn đồ ăn do con trai út nấu thì vô cùng kinh ngạc. Một tháng nay cậu biểu hiện cực kì khác biệt, chăm chỉ học hành lại siêng năng lễ phép. Chỉ là hiếm còn vui vẻ loi nhoi như ngày trước, từ dạo xung đột với ba lần trước cho đến bây giờ, cậu như thể trưởng thành sau một đêm vậy. Ít nói và ít cười hơn, làm việc có kế hoạch, lại chăm ra ngoài học nhóm với các bạn, nghe giáo viên nói thành tích trên lớp rất có tiến bộ, biểu hiện nghiêm túc hơn hẳn những năm qua.

Chủ tịch Lee biết lần trước mình đúng là nặng lời, việc cho cậu ra nước ngoài chỉ là đang suy xét. Lại nhìn thấy cậu như thế mới cảm thấy mình đã xa cách thêm một đứa con. Bên cạnh đó, phu nhân cũng nhìn nhận thật kĩ rồi phân tích, ông muốn nó ra nước ngoài như thế, chưa biết là ý tốt hay ý xấu gì nhưng đây là hành động bỏ rơi một cách rõ ràng. Sang nước ngoài có thể phát triển tuy nhiên ngay trong nước cũng có những nơi rất tốt, con nó lớn rồi thì nên bàn bạc kĩ càng chứ đâu thể cứ nghe cha mẹ quyết được. Mà nó có nổi loạn một tí mới đúng tuổi dậy thì chứ, càng làm căng chỉ khiến nó càng không hợp với cha mẹ hơn thôi.

Lão Lee ghi nhận ý kiến, trong một tháng này cũng âm thầm quan sát cậu. Cho đến hôm nay, khi Lee Yoo Han chủ động bắt chuyện lại với người nhà thì bầu không khí căng thẳng mới được đánh vỡ hoàn toàn.

Sau khi niềm nở bày một bàn 'công lao gian khổ, đại chiến phòng bếp' của mình ra thì cậu mềm mỏng dạ thưa. Sau đó mới lôi thành tích kiểm tra hết kì vài ngày trước ra tuyên bố.

"Con suy nghĩ rồi, mục tiêu của con là đại học XX. Ngôi trường danh tiếng nhất nước ta. Không cần phải ra nước ngoài, con thấy ở lại vùng đất này ganh đua được mới giỏi! Con đã hạ quyết tâm, mong ba mẹ đồng ý."

".........."

Lời tuyên bố hùng hồn giống như khi ra trận vậy, anh chị cậu còn tiện thể nổ một tràng pháo tay. Thành tích của kì thi đúng là rất tốt, so với thời gian trước thì tiến bộ một cách rõ rệt. Cộng với sự xa cách với ba mẹ thời gian này khiến họ rất đau lòng cho nên không thể không gật đầu.

Thành công. Trong lòng vui như nắng nhưng Lee Yoo Han phải cố gắng nhẫn nhịn, rút điện thoại ra báo tin cho người cố vấn kiêm cả gia sư.

[Được rồi được rồi! Ba mẹ đồng ý không đuổi tôi đi ngay rồi! Với điều kiện là tôi phải thi đỗ đại học XX. Vui quá! Muốn báo cho anh luôn đó.]

[Ừm.] hắn cũng vui như cậu, thậm chí còn lén thở phào vì qua được thử thách đầu tiên của người ba khó tính kia.

Thấy con trai hí hoáy, mẹ cậu tò mò trêu chọc :"Nhắn tin cho ai mà hí hửng thế?" có phải con trai bà có tình cảm với con gái nhà ai nên mới không nỡ rời xa không?

"Không có! Là bạn con thôi."

Dù mẹ không nhìn thấy nhưng vẫn bất giác chột dạ, giấu đi. Ba thì cười khẩy :"Con kết giao được những người bạn tốt để cho mình tiến bộ. Ta cũng mừng!"

Trong lòng cậu âm thầm trả lời: không phải bạn bình thường đâu, là bạn trai đó!

.

Một tháng trước, cái ngày mà cả hai người đều nói rằng mình thích đối phương và rồi cùng nhau nghĩ cách làm cho ba cậu đổi ý, đã quyết định lựa chọn phương án thi đại học. Trong một tháng này Yoon Jay vừa làm gia sư tạm thời vừa mách cho Lee Yoo Han về nhà nên cư xử ra sao. Kết quả là thành công như mong đợi, giữ được người yêu hắn ở lại nước chứ không phải chia xa khi chỉ vừa mới hiểu rõ lòng nhau.

"Thi đại học. Nhưng mà còn hơn một học kì nữa, đặt ra mục tiêu xa như thế chắc chắn ba sẽ không tin. Lão Lee nhìn vậy thôi chứ cũng là một người nóng vội, không nhìn thấy kết quả ngay ổng sẽ không gật đầu đâu."

Lee Yoo Han cắn răng lo lắng, bây giờ đi kì kèo thì mình không có cái gì làm chứng.

"Phải có một cái đích nhỏ hơn để đánh dấu với ba mẹ phải không? Thi học kì thì sao?" Yoon Jay cũng từng trải qua những năm cấp ba ganh đua trên các bảng xếp hạng mỗi kì thi lớn nhỏ đó, hắn vẫn còn nhớ đôi chút.

"Thi học kì.... Còn một tháng nữa. Nếu thành tích tăng lên và ổn định, chắc lão Lee sẽ tạm thời tin."

Vậy chặng đua tạm thời của hai người diễn ra trong một tháng. Nhưng để đạt được mục tiêu thi đỗ đại học XX trong tình trạng thời gian chỉ còn một học kì cuối năm lớp 12 thì là cả một thử thách. Một mình Yoon Jay không có khả năng giúp đỡ cậu trừ khi hắn mua chuộc giám thị. Phải cho người yêu hắn học thêm nữa thôi. Lớp đào tạo hay trung tâm gì đó hắn không thể giám sát, cứ thuê gia sư về đi, mà còn phải lén lút thuê về nhà hắn để ba mẹ cậu không biết, cho họ bất ngờ vì sự cố gắng của con mình.

"Vấn đề tạm thời có kế hoạch rồi. Anh.... Anh có cần..."

Cậu ngập ngừng hỏi vì thấy ban nãy Yoon Jay phát điên như vậy, trên người còn nồng nặc mùi rượu chưa tan. Chắc hẳn là hắn cần nghỉ ngơi chứ không phải ngồi đây ôm cậu.

Hắn ta thì vừa vui vừa lo lắng, thậm chí còn muốn uống tiếp :"Không sao. Em để tôi ôm một lát, một lát thôi là ổn."

Đặt cằm vào hõm vai mảnh của cậu học sinh, tư thế này khiến hắn ta thư giãn. Cảm nhận rõ ràng được mùi hương của cậu, sự tồn tại ở ngay gần thế này làm hắn yên tâm hơn nhiều. Tuy nhiên, Lee Yoo Han thì hơi khó chịu.

"Anh bình tĩnh... Bình tĩnh nhưng mà dưới kia..."

"Em ngồi yên chút!"

Hắn phải bình tĩnh thì thứ đó mới bình tĩnh được. Cậu làm ơn đừng động đậy nữa mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net