Truyen30h.Net

Abo Hoan My Khuyet Diem

Edit: Bạc

Omega quay trở lại phòng ngủ của mình. Vừa bước vào cửa, khuôn mặt vốn giữ được bình tĩnh của anh dần dần ửng hồng.

Đêm hôm qua, anh như thế nào mà không biết xấu hổ chui vào tủ đồ của Alpha, liều mạng mà ngửi, lại còn lao mình vào vòng tay của người ta, van xin, cùng với... anh thậm chí còn vặn vẹo cơ thể ... tất cả mọi thứ, anh đều nhớ rõ.

Anh đưa tay sờ gáy, cổ và lưng đột nhiên một trận tê dại. Có một vảy máu nhỏ ở đó.

Omega gọi cho bác sĩ.

Anh chỉ thị cho bác sĩ giao những viên thuốc ức chế cho năm sau trước ngày mai, đồng thời yêu cầu bác sĩ và người hầu thường xuyên kiểm tra xem những viên thuốc ức chế của anh đã hết hạn và còn đủ số lượng hay không.

Anh không muốn trải qua những gì đã xảy ra đêm qua.

Omega lãnh đạm và lạnh lùng nghĩ, một trong những điểm khác biệt giữa con người và động vật là chúng có thể kiềm chế bản năng của mình dưới xiềng xích của luật đạo đức. Tuy rằng ở trước mặt Alpha, anh chỉ có thể kìm lòng không đậu, nhưng anh biết bản thân bị bản năng khống chế thật sự là ... anh đột ngột nhắm chặt mi mắt, buộc chính mình không nhớ tới bản thân tối hôm qua.

Tư thế yếu ớt khó địch nổi Alpha làm cho Omega bao giờ cũng yếu thế hơn.

Anh vào phòng tắm rửa sạch sẽ, chỉ nhớ trong khoảng thời gian này, Alpha, chồng của anh đã không giúp anh rửa sạch, hơn nữa còn bị mắc kẹt.

Omega hai má đỏ bừng vì tức giận. Anh thu dọn hồi lâu, lúc này, trên mặt đáy đã tụ lại một bãi biển nhỏ. Omega tức giận đùng đùng mà đem toàn bộ chúng đẩy đi.

Sau khi sửa sang lại toàn bộ, Omega trở lại tâm trạng bình thường.

Anh im lặng nghĩ, dù sao anh cũng sẽ không bao giờ để mình rơi vào hoàn cảnh như vậy, thật sự mà nói, anh phải cảm ơn người chồng Alpha của mình sau lần tai nạn ngoài ý muốn này.

Chuyện xảy ra đêm qua thật sự là chuyện không mong muốn của cả hai bên, trước đó hai người chỉ có thể coi như những người xa lạ sống chung dưới một mái nhà. Vì mọi người đều có chất ức chế, nên trong tương lai, họ có thể coi nhau như những vị khách-Omega coi như vậy.

Nhưng anh không ngờ cái ngày anh thản nhiên nói rằng "Lần sau anh mẫn cảm, tôi sẽ giúp anh" thế mà ngày đó lại thật sự tới, và một tháng sau nó đã đến.

Nhìn Alpha đang nhét bản thân dưới đống quần áo tong tủ quần áo, khắp người toát ra mùi gỗ hoa hồng, vẻ mặt lạnh lùng của Omega đông cứng lại.

Anh từ từ dời tầm mắt xuống, quả nhiên anh nhìn thấy-Alpha đỏ bừng cả người, khoác chiếc áo sơ mi trắng vào ...

Omega: "..." Anh sẽ vứt bỏ cái áo sơmi đó! Anh sẽ vứt nó ngay ngày mai!

Mặc dù Omega không sẵn lòng lắm, nhưng vì Alpha đã giúp anh lần trước, dù với tư cách là một người vợ hay thực hiện lời hứa mà anh đã hứa, lần này, anh đương nhiên muốn giúp đỡ Alpha đang trong thời kỳ mẫn cảm.

Omega chưa kịp nói thì Alpha đã ôm chầm lấy anh. Alpha vùi mặt vào bên tai Omega, ngửi được mùi nồng nặc của Omega, thì thào nói: “Nhạn, Nhạn!"

Ai, ai cho phép gọi hắn là Nhạn Nhạn! Omega đột nhiên kinh ngạc và lại kinh ngạc, trước đây chưa từng có ai gọi anh như vậy!

Dù ngày thường cả hai như người xa lạ nhưng khi cưới nhau về mới biết gia cảnh, tính cách, khả năng của nhau. Có thể nói Omega không biết Alpha của mình, đồng thời cũng biết rất rõ Alpha của mình.

Trước khi kết hôn, Omega đã xem các video tư liệu về chồng mình, cho dù đó là cuộc họp báo, hay là các cuộc gặp gỡ, phỏng vấn riêng trong một chuyên mục, dù là trong trường hợp nào thì hắn đều rất thành thục và luôn có phong thái bất phàm.

Anh thật sự khó tưởng tượng có một ngày sẽ có một người như vậy ôm lấy anh với những cử chỉ thế này. Anh không thể nhìn thấy bộ dạng của bản thân, nhưng anh lại chứng kiến được ​​tư thế của chồng mình khi bị pheromone khống chế.

Vì vậy, anh có thể tưởng tượng chính mình đã xấu hổ như thế nào cách đây một tháng, mà lúc ấy, người chồng Alpha của anh đã kịp thời giúp đỡ.

Nghĩ đến đây anh mềm lòng một chút.  Anh dịu giọng: "Ừm. Là tôi. Tôi là Tập Nhạn."

"Nhạn Nhạn. Nhạn Nhạn." Bọn họ hiện có một cái ký hiệu tạm thời. Mùi hương lựu thoang thoảng trên người Omega có thể làm dịu cơn khát, nhưng hơn nữa ...

Alpha ngửi thấy mùi hương lạnh lẽo của lựu trong vòng tay anh, như có thứ gì đó thúc giục, pheromone bao bọc chặt chẽ Omega.

Anh không mất trí hoàn toàn, anh có thể nghe thấy giọng nói của Omega. Hắn hôn lấy dái tai mềm mại của Omega đang đung đưa trước mắt, ngây ngốc hét lên: “Là Nhạn Nhạn. Nhạn Nhạn đến rồi sao?”

Alpha trong thời kỳ mẫn cảm, rất nhạy cảm rất dễ khóc. Lúc này, trong giọng nói của Alpha có tiếng kêu: “Em là Nhạn Nhạn của anh sao?”

Đôi tai của Omega nóng bừng bởi những tiếng “Nhạn Nhạn” đó quẫy nhiễu.

Anh thì thầm : "Hừm. Anh ..." Anh không thể nói hết phần còn lại được nữa.

Nửa đêm, Omega mệt đến cả người không còn sức lực. Anh cảm thấy chân mình như bị rút gân vậy.

Omega yếu ớt nói: “Anh định làm bao lâu.”

“Tôi không biết.” Alpha lãnh đạm nói. Đột nhiên, hắn ngừng cử động và nghẹn ngào, "Nhạn Nhạn ghét tôi sao? Tôi không đủ lớn sao? Ô ô ... Nhạn Nhạn ... Tôi xin lỗi."

"..." Omega mất bình tĩnh, "Không có. Anh đừng khóc."

"Ừm." Alpha thút tha thút thít đáp ứng.

Omega: "..."

Sau khi tỉnh lại, hai người ngơ ngác nhìn nhau vài giây. Omega yên lặng ở trong vòng tay của Alpha, không phải vì anh không muốn động, mà là vì anh quá mệt đến không thể động đậy.

Alpha lăn lộn và ra khỏi giường. Trước khi đứng dậy, anh nhét chăn bông cho Omega đang lạnh mặt.

Hắn mở miệng: “Cậu không sao chứ?”

Omega chế nhạo, “Anh nghĩ sao?”

Alpha trầm mặc trong chốc lát, nói: “Cám ơn.”

Omega nói, “À.”

Alpha nói, “Cậu một lần, tôi một lần, huề nhau."

Omega:" ... "

Alpha nói: “Tôi đi lấy chất dinh dưỡng.” Sau đó, hắn quay người,  rời đi không chút do dự.

Omega: "..."
___________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net