Truyen30h.Net

[Bách hợp edit] Đạo hữu, lên trời hông?

Chương 5: Không đề

vukhanhlinh2001


Chương 5: Không đề

Thân mèo của Dich Mạc Dung có chút cứng ngắc, đầu hướng về chỗ hốc cây, hiển nhiên đã làm tốt chuẩn bị chạy trốn.

Không biết quan hệ giữa người và yêu quái ở thế giới này thế nào, nhưng nghe tất cả yêu quái đều có thể kể ăn người bình thường như thế, vậy tuyệt đối không phải cái triển khai gì tốt.

Ánh mắt nữ hài tử còn đang trừng trừng nhìn nàng.

Dịch Mạc Dung nháy nháy mắt, nhìn xem nữ hài tử đột nhiên có động tác, ngay lúc Dịch Mạc Dung chuẩn bị co cẳng bỏ chạy, tiểu nữ hài nhào tới không hề có điểm báo trước:

"Thật đáng yêu"

Thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của Dịch Mạc Dung bị ôm vào trong ngực, nàng cảm thấy rất nhiều địa phương không nên mo tựa như đều bị mo toàn bộ.

"Dừng tay! Dừng tay!"

Dịch Mạc Dung muốn dùng ngôn ngữ đả động nữ hài tử phiền toái này, nhưng đối với âm thanh của mình nàng không có bất kì phản ứng gì. Vì thế, nàng bắt đầu huy động vuốt mèo, nhưng vì không muốn làm tổn thương nữ hài tử trước mắt, quả thực là không dùng móng vuốt cào.

Tính cách của tiểu nữ hài rất hoạt bát:

"Tiểu miêu miêu, ngươi từ đâu tới, lạc đường à?"

Nàng ân cần thân thiết thăm hỏi như vậy, nhưng nội dung câu hỏi lại khiến Dịch Mạc Dung 24 tuổi cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Dịch Mạc Dung lại lần nữa thử đối thoại cùng nữ hài tử. Nhưng bất luận nàng nói cái gì, tựa hồ nữ hài tử đều không nghe được.

Hẳn là, ngay cả cùng nhân loại nói chuyện cũng cần yêu lực?

Dịch Mạc Dung cười khổ, nàng ý thức được, nàng giống như yêu, lại không phải yêu.

Nữ hài tử nghe không hiểu, cũng xem không hiểu biểu lộ của Dịch Mạc Dung, nhưng theo ánh mắt yên tĩnh của Dịch Mạc Dung, ánh mắt của nàng ảm đạm xuống:

"Tiểu hắc, ngoan, không sợ, ta cũng lạc đường"

Dịch Mạc Dung híp mắt.

Nữ hài tử nhìn ra Dịch Mạc Dung an tĩnh, chậm rãi tự thuật chuyện xưa của mình:

"Cánh rừng này thật sự rất lớn, ta chờ ở chỗ này không biết bao lâu, ài, ngay cả gà cũng không tìm được, trở về, đoán chừng còn bị nãi nãi mắng gần chết"

Có thể bởi vì gặp được một sinh vật còn sống đồng thời an toàn, nữ hài tửu kể rất nhiều.

Ngay sau đó, nàng lại tự giới thiệu:

"Tiểu miêu miêu, ta gọi là Quân... Không, ta gọi là Thúy Hoa... Nãi nãi không cho ta nói tên đó cho người khác...Thật xin lỗi tiểu miêu miêu"

Nói, nàng thè lưỡi, nhìn qua mười phần đáng yêu.

Dịch Mạc Dung lại lần nữa đánh giá một vòng nữ hài tử gọi là Thúy Hoa này.

Da mịn thịt mềm, trên tay càng là bóng loáng không chút tỳ vết, Dịch Mạc Dung còn nhớ yêu quái trong rừng rậm nói phụ cận chỉ có nông thôn, như vậy, nữ hài tử mặc dù chất phác này, vô cùng có khả năng đến từ thành thị.

Nếu như Thúy Hoa vì con gà kia vào mảnh rừng này, đồng thời nàng đã chờ đợi trong này khá lâu, như vậy, mấy ngày nay xuất hiện khách không mời mà đến mục đích rất có thể chính là đến tìm kiếm nàng.

Nghĩ như vậy, ngược lại hết thảy sự tình đều móc nối lại.

Nhìn Dịch Mạc Dung không có bất kỳ phản ứng gì đối với cố sự của mình, Thúy Hoa bắt đầu sờ sờ cẳm của nàng:

"Tiểu miêu miêu, toàn thân của ngươi đã hắc, vậy ta sẽ đặt tên ngươi là tiểu Hắc đi"

Dịch Mạc Dung phát ra kháng nghị với danh tự này, nhưng tựa hồ Thúy Hoa vô cùng hiểu rõ động vật, nàng thoải mái phát ra âm thanh cô cô cô.

Đến khi nàng ý thức được mình là người, vì loại âm thanh này của chính mình mà cảm thấy vô cùng xấu hổ.

"Tiểu Hắc, ngươi thật quá đáng yêu, nếu như chúng ta có thể đi ra ngoài, ngươi về nhà với ta nha"

Ngẩng đầu, Dich Mạc Dung liền thấy ánh mắt của Thúy Hoa.

Cũng không để ý nàng nói cái gì, có lẽ đối phương chỉ có thể nghe được nàng phát ra âm thanh meo meo.

Dịch Mạc Dung từ bỏ, tiểu nữ hài này đã không chết, như vậy đành tự khuyên mình từ bỏ cái dự định nếm mỹ vị. Nàng bắt đầu bôn ba trong rừng cùng tiểu cô nương gọi là Thúy Hoa này, kinh tâm đảm chiến đi qua mỗi một địa phương.

Nhưng trong rừng thật sự quá lớn.

Tồn tại của nàng và Thúy Hoa đều quá mức bé nhỏ.

Kết thúc một ngày, trên thân Thúy Hoa đã không còn địa phương sạch sẽ. Vì ẩn núp yêu quái, các nàng đã từng lăn tại bùn đất, trong vũng nước ba bốn lần.

May mắn hiện tại là ban ngày, yêu quái chân chính cũng sẽ không qua lại. Mà lại thêm đám người đến tìm kiếm Thúy Hoa đã hấp dẫn toàn bộ lực chú ý, Dịch Mạc Dung và Thúy Hoa một đường coi như an ổn.

Nhưng thân thể Thúy Hoa còn rất yếu ớt, căn bản đi không được bao xa, màn đêm buông xuống, các nàng không thể không dừng lại.

Trên đương an tĩnh nữ hài tử trở nên hay nói, nàng dán ở bên tai Dịch Mạc Dung kể chuyện.

Dịch Mạc Dung tràn ngập hiếu kỳ với thế giới này, càng là nhẫn nại tâm tư nghe, nghe nghe, nàng cảm thấy có giọt nước nhỏ giọt trên bộ lông của mình.

Trời mưa?

Dịch Mạc Dung không tự chủ nhìn ra ngoài.

Trừ bỏ ngôi sao đầy trời, thậm chí ngay cả một điểm muốn mưa cũng không có.

Nàng muốn ra bên ngoài nhìn một vòng, lại cảm thấy có một cỗ lực lượng ôm chặt lấy mình.

"Tiểu Hắc, ta nhớ nhà"

Dịch Mạc Dung biết, nước mưa vừa rồi, chính là nước mắt trong lòng của Thúy Hoa. Một giọt hai giọt... Để Dịch Mạc Dung một người có nhà không thể về, cảm thấy thật sâu cộng minh.

Nhưng ý nghĩ nội tâm của nàng không các nào truyền lại, chỉ có thể nhìn nước mắt Thúy Hoa, tận khả năng dùng đường vân hoa văn của mình làm ấm lòng nàng.

Có lẽ, sẽ xuất hiện kỳ tích...

Không, thế giới này tuyệt đối không có bất luận kỳ tích gì...

Một người một mèo ngày hôm sau, đã để Dịch Mạc Dung thật sâu ý thức được thế giới này gian nan.

Lộ trình càng thêm xa xôi, mà lại, các nàng tao ngộ yêu quái đầu tiên bên trong nhân sinh.

Là một đầu lợn rừng yêu.

Hình thể so với Dịch Mạc Dung lớn gấp 5 lần, nhưng nhìn qua không phải rất mạnh, có lẽ cũng là một hạ đẳng yêu quái.

Nó ngạc nhiên phát hiện nữ hài tử, nhưng rất nhanh chú ý tới Dịch Mạc Dung tồn tại.

"Miêu yêu, ngươi muốn phản bội yêu tộc chúng ta ở chung một chỗ với nhân loại sao!"

Nó chất vấn, hiển nhiên không có bất kỳ hảo cảm gì đối với nhân loại.

Dịch Mạc Dung lại không chút hoang mang: "Ân, nhân loại này là thức ăn của ta thôi! Chẳng qua ta chờ vỗ béo nàng một chút rồi ăn."

Tiếng kêu kì quái của một mèo một yêu đan xen lẫn nhau, Thúy Hoa bên bên cạnh rất bất an nhìn.

Nhưng bây giờ Dịch Mạc Dung căn bản không có cách nào lo lắng cảm thụ của Thúy Hoa, lợn rừng yêu phát ra trào phúng:

"Dựa vào ngươi loại ngay cả yêu lực cũng không có!"

Trong khi nói, chân của nó cào cào đất, hiển nhiên là muốn phát động tiến công.

Dịch Mạc Dung biết, nàng và Thúy Hoa căn bản trốn không thoát, trận chiến này, nhất định phải đánh!

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, lợn rừng yêu đã lao đến, Thúy Hoa bị dọa đến chạy tới một bên, Dịch Mạc Dung thì chạy ngược hướng với Thúy Hoa.

Lợn rừng yêu hơi do dự, rất nhanh đuổi theo Dịch Mạc Dung.

Mục đích của nó rõ ràng như thế, giết chết Dịch Mạc Dung, sau đó ăn hết Thúy Hoa gia tăng tu vi của mình.

Dịch Mạc Dung lại vì lựa chọn của lợn rừng yêu mà cảm thấy nhẹ nhõm, thân hình của nàng nhỏ, nếu nói bị bắt, như vậy nếu như hoàn toàn man lực căn bản không có cách bắt được nàng.

Lơn rừng yêu nàng rõ ràng cũng vô pháp không chế yêu lực của mình, Dịch Mạc Dung nhẹ nhõm leo lên cây, rất nhanh chiếm cứ địa điểm chiến đấu cực kì có lợi với mình.

Lợn rừng yêu là động vật tính bền bỉ, nó có được răng nanh, có thể va chạm với cây cối. Dịch Mạc Dung không chút ngoài ý muốn thấy được lợn rừng yêu va chạm cây cối, nhưng theo lần đầu tiên va chạm, nàng rất nhanh nhảy tới một thân cây khác.

Lợn rừng yêu lần thứ hai lặp lại.

Thể trạng của nó để nó không cách nào chạy, mặc dù muốn sử dụng yêu lực, nhưng nó ý thức được nếu như quá mức rõ ràng sẽ trêu chọc yêu quái khác đến cướp đoạt nhân loại mà đành phải từ bỏ.

Nhìn lợn rừng yêu phía dưới lung tung đụng, động tác của Dịch Mạc Dung trở nên càng lúc càng nhanh, nàng ý thức được, tự nhiên không có lực lượng, nhưng tốc độ của nàng có thể trở thành vũ khí mấu chốt giành thắng lợi.

Lợn rừng yêu đã nhận ra ý đồ của Dịch Mạc Dung, đình chỉ bước chân, muốn đông lại gốc cây chỗ Dịch Mạc Dung, nhưng theo động tác của Dịch Mạc Dung gia tốc, đầu óc của nó đã trở nên choáng váng.

"Ngươi ngừng lại cho ta"

Lợn rừng yêu phát ra mệnh lệnh.

Nghe được lời này, Dịch Mạc Dung vậy mà thật sự dừng lại trên một thân cây.

Lợn rừng yêu kinh hỉ nhìn, nó đung đưa thân thể có chút lung lay sắp đổ lao đến thân cây chỗ Dịch Mạc Dung va chạm. Răng nanh sắc bén tùy theo đâm vào trong thân cây, vậy mà làm sao cũng không rút ra được.

Dịch Mạc Dung cảm thấy đây quả thật là bất hạnh trong vạn hạnh. Nhưng dựa theo kích thước lợn rừng yêu này, không bao lâu sẽ có thể có thể thoát khỏi tình cảnh xấu hổ răng nanh bị kẹt này. Dịch Mạc Dung vội vàng nhảy xuống, kêu gọi Thúy Hoa bên cạnh cùng nhau chạy trốn.

Lợn rừng yêu tru lên.

Dịch Mạc Dung cũng không quay đầu lại, nàng biết, lãng phí càng nhiều thời gian chỉ đưa mình lâm vào khốn cảnh.

"%. . . $%. . . $%."

Nhưng không đến mấy giây, nàng nghe được âm thanh tế tâm liệt phế của lợn rừng yêu.

Dịch Mạc Dung đối với Thúy Hoa meo vài tiếng, thúc giục nàng đi nhanh một chút.

Nàng ý thức được, một đại yêu quái chân chính xuất hiện.

Hành trình chạy trốn khiến thể lực của tiểu cô nương cơ hồ tiêu hao hết, lại thêm gần nhất đều ăn quả không có cách nào sử dụng toàn lực, cứ việc nàng liều mạng nỗ lực, thể lực vẫn đang thiêu đốt hầu như không còn.

"Tiểu Hắc, chúng ta nghỉ ngơi một lát được không"

Dịch Mạc Dung kiên quyết lắc đầu, trên thực tế, không riêng gì tiểu cô nương, hiện tại bốn chân nàng cũng đang phát run.

Thúy Hoa mím môi, đột nhiên ôm lấy Dịch Mạc Dung.

Dịch Mạc Dung giật nảy mình, khi nàng nghĩ tiểu cô nương muốn làm chuyện ngu xuẩn, nàng vậy mà ôm mình chật vật hành tẩu.

Thậm chí Dịch Mạc Dung không còn khí lực để phản kháng, tùy theo Thúy Hoa ôm.

"Ta biết ngươi rất mệt mỏi, đêm qua bảo vệ ta một chút cũng không ngủ"

Dịch Mạc Dung không lên tiếng, không biết mèo chân chính có thẻ cảm thấy thẹn thùng hay không, nhưng nàng lại cảm thấy mặt mèo thật nóng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net