Truyen30h.Net

[Bách Hợp] [Edit - Hoàn] ChaeLisaVer _Nguyện Giả Thượng Câu - Minh Dã

Chương 66 : Lần gặp cuối cùng

DamTienCoNuong

LISA đẩy cửa bước vào.

LA Diễm nhìn thấy nàng xong, không dám khẳng định người vừa bước vào là nữ nhi của mình.

“Là LISA phải không?” LA Diễm không xác định hỏi dò, nàng dường như không bao giờ nhìn thấy những khi LISA không trang điểm. Từ sau khi nữ nhi lớn lên, đều giống mình thích trang điểm, phấn son quá dày đến nỗi nhìn không ra mặt thật. Khuôn mặt ngây thơ thuần khiết của nữ nhi nàng rất hiếm khi thấy qua, thậm chí nhìn không ra, nhưng mà khuôn mặt này lại có phần tương tự với nam nhân vẫn luôn tồn tại trong trí nhớ của mình, hài tử này thích bắt chước mình, nhưng tính cách đặc biệt giống như hài tử được sinh trưởng trong những gia đình đàng hoàng, nếu nam nhân kia đồng ý kết hôn với mình.

Thực châm chọc khi xuất thân của LA Diễm rất tốt nhưng nàng lại trầm luân, trong khi LISA mong ước có được một xuất thân đàng hoàng lại cố tình có một người mẹ như vậy.

LISA không muốn trả lời, người ngoài đều có thể nhận ra mình, mà mẹ ruột lại nhận không ra, thật sự là mỉa mai làm sao. LISA ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, nàng xem sắc mặt nhợt nhạt của L Diễm, trong lòng đôt nhiên quặn đau, cho tới bây giờ nàng không nghĩ tới vài năm sau gặp mặt lần thứ hai lại là lần gặp gỡ cuối cùng.

“Con thay đổi thật nhiều, được như bây giờ vậy tốt lắm.” la Diễm nhìn LISA đột nhiên nhớ tới nữ nhi trước đây, kỳ thật, LISA từ khi còn nhỏ đã biết chăm sóc người khác, có một mẫu thân vô trách nhiệm đôi khi sẽ có một nữ nhi ngoan, bản thân mình không nấu cơm, mười tuổi LISA đã có thể tự nấu cơm ăn, đến mười một mười hai tuổi đã biết khuyên mình đừng cứ mãi đắm chìm trong cuộc sống thác loạn đó, so với hài tử bình thường LISA trưởng thành sớm hơn, so với mình càng có chủ ý hơn.

“Bà cũng thay đổi rất nhiều.” LISA nhìn khuôn mặt không chút khí sắc của LA Diễm, hoàn toàn không còn vẻ diễm lệ mị tục như trước đây, giống như hoa hồng sau khi nở rộ rực rỡ bắt đầu héo tàn, xơ xác yếu ớt làm cho người ta đau xót.

LA Diễm và JISOO có vẻ như cùng loại, nhưng lại không giống nhau, LA Diễm là quyến rũ và xinh đẹp, còn JISOO là quyến rũ mang theo tà khí, khuôn mặt của LA Diễm luôn lộ ra vẻ dễ dãi không thể trầm lắng, trong khi khuôn mặt của JISOO hoàn toàn không chút tùy tiện mà còn có vẻ chính trực.

Hiện tại LA Diễm tiều tụy như hoa tàn nhưng mơ hồ vẫn có thể thấy được vẻ quyến rũ xinh đẹp của nàng, có thể tưởng tượng năm đó LA Diễm là như thế nào làm cho người ta điêu đứng, một chút cũng không kém hơn JISOO của hiện nay.

“Thực xin lỗi.” LA Diễm nhìn LISA vẫn giữ im lặng từ lúc vào đến giờ, đột nhiên lên tiếng, đời này có rất nhiều người làm chuyện có lỗi với mình, nhưng người chân chính để mình cảm thấy có lỗi chính là thân sinh nữ nhi, nếu đổi lại mẫu thân khác nhất định nhân sinh của nữ nhi sẽ không có nhiều khó khăn như thế.

Cho tới bây giờ LISA đều biết nữ nhân này luôn buông thả và ngây thơ, đến nỗi làm cho mình nghĩ hận nàng, nhưng mà sau khi nàng nói xin lỗi xong, LISA phát hiện mình không hy vọng nghe được lời giải thích từ nàng.

“Bà không có gì phải xin lỗi tôi, tôi là do bà sinh ra, cho nên mọi chuyện bà đã làm tôi không có quyền trách móc, người mà bà cần xin lỗi là bản thân mình.” LISA nhìn LA Diễm, đột nhiên cảm thấy bi thương, có lẽ YERIN nói đúng, nữ nhân này đối với cuộc đời của mình còn không định hướng được, như thế nào sẽ chịu trách nhiệm với cuộc đời của người khác?

“Đúng vậy, cả đời ta đều là tự chuốc khổ vào thân.” Từng bước, từng bước sai lầm không thể quay đầu.

“Khi đó ánh mắt của con nhìn ta, ta biết con rất hận ta, lúc đó ta thật sự hối hận, đã nghĩ đi tìm con trở về, không ngờ tìm khắp nơi cũng không gặp được…” LA Diễm nhắc tới sự kiện châm ngời cho việc LISA trốn nhà ra đi.

“Quá khứ chính là quá khứ, không cần nhắc lại, bà chịu khó dưỡng bệnh sẽ từ từ tốt hơn…”LISA nghe lời bộc bạch của LA Diễm, hốc mắt không nhịn được đỏ lên, nàng không nghĩ nhìn đến LA Diễm không chút sinh khí nằm trên giường bệnh, mặc dù nghề nghiệp của nàng khiến mình xấu hổ, nhưng bản thân mình không hề trách nàng, chỉ cần nàng khỏe mạnh còn sống là được, dù sao đây cũng là thân nhân duy nhất còn sót lại.

“Có chút chuyện hiện giờ không nói, về sau sợ không có cơ hội…” LA Diễm cảm thấy mệt mỏi quá, chưa từng mệt như vậy, mệt đến nỗi làm cho nàng nghĩ nhắm lại ánh mắt, nhưng nếu không nói, nàng sợ mình sẽ vĩnh viễn ngủ mất.

“Nhìn bộ dáng hiện tại của con, ta lại nhớ tới nam nhân kia, có lẽ hắn là cha của con, nam nhân đó đâu nghĩ đến chuyện lấy ta làm vợ, đảo mắt đã cưới người khác, con từ nhỏ đã sợ cô đơn, có lẽ nên đi tìm hắn…” LA Diễm cảm giác càng lúc càng mệt, nói chuyện cũng trở nên ngày càng gian nan hơn.

Trước đây LISA từng hỏi qua ba ba là ai, câu trả lời của LA Diễm chỉ có một, nhiều nam nhân như vậy làm sao biết được ngươi là của người nào, lâu ngày, LISA cũng tin rằng bản thân là con hoang.

“Hắn … tên là LA CHẤN ĐỒ…” LA Diễm rốt cuộc nói không hết lời, thanh âm đã bị cắt đứt, hoàn toàn ngủ đi, vĩnh viễn không thể tỉnh lại.

LISA từ bệnh viện chạy ra ngoài, nàng không muốn làm bất cứ thủ tục nào, cảm giác trong lòng như bị đá đè nặng, mặc dù nữ nhân kia có trăm sai ngàn sai, nhưng nàng thủy chung vẫn là người sinh ra mình, là thân nhân duy nhất trên đời này, LISA hy vọng nàng có thể khỏe mạnh mà sống, không mong nàng chết đi, nhưng nàng cứ như vậy không chịu trách nhiệm đã chết đi, vẫn vô trách nhiệm y như lúc còn sống.

------------------------------------------------------------

ROSE nghĩ đến LISA trở về xong sẽ gọi điện thoại cho mình, nhưng là cả ngày trôi qua số điện thoại quen thuộc vẫn chưa hiện đến, điều này làm cho ROSE có chút lo lắng nên nàng chủ động gọi cho LISA.

LISA nhìn 3 chữ ROSE nhấy nháy trên màn hình, đột nhiên rất muốn gặp ROSE.

“Đang làm gì vậy?” ROSE hỏi.

“Mẹ ta vừa mất…” Ngữ khí của LISA tràn ngập bi thương.

ROSE vừa nghe mẹ chồng mất, trong lòng nhói lên một chút, hận không thể lập tức bay đến bên người LISA.

“Bây giờ ngươi ở đâu?” ROSE hỏi, nàng muốn gặp LISA ngay bây giờ.

Khi ROSE nhìn thấy LISA, phát hiện nàng đang rúc vào một góc tường ở quảng trường, đôi tay ôm lấy đầu gối, đầu gục vào giữa hai chân, cuộn thành một đoàn, tư thế này thoạt nhìn làm cho người ta cực kỳ đau lòng.

ROSE đi tới, ngồi xuống bên cạnh, kéo LISA ôm vào trong lòng, LISA nhìn thấy nàng, nhào vào trong lòng ROSE, cảm xúc của nàng cuối cùng cũng phát tiết.

“Ta từng nghĩ là mình rất hận nàng, hận không thể cả đời không cần nhìn đến nàng, nhưng là khi nàng thật sự chết đi, ta cảm thấy thật là khó chịu, thật là khó chịu…” LISA nói xong, nước mắt rớt xuống như mưa.

“Nàng luôn đem nhiều nam nhân khác nhau về nhà để qua đêm, hoặc là cùng những người đó ra ngoài, vừa đi chính là vài ngày, để ta một người cô độc và sợ hãi ở lại căn phòng cũ nát bẩn thỉu kia. Mỗi lần bị người bỏ nàng sẽ uống rượu, vừa uống vừa đánh ta, có một lần thậm chí lấy tàn thuốc chích vào lưng ta, loại cảm giác tổn thương này hiện tại ta nhớ rất rõ, nhưng ta không hận nàng, chỉ cảm thấy nàng đáng thương, nàng luôn bị một ít nam nhân thối tha lừa tài lừa sắc, nhưng không biết học khôn, vẫn ngu như vậy, vậy mà số phận cố tình sắp đặt nàng là mẹ ta, ta khuyên thế nào cũng không nghe, ta cực kỳ thất vọng. Sau đó, có một nam nhân chịu cưới nàng, nam nhân đó là phụ thân của Vương Kỳ, hắn tuy thoạt nhìn không phải người tốt lành gì, nhưng ta thật tình cao hứng cho nàng, chính là vào một buổi tối, nam nhân kia muốn hiếp ta, nàng thế nhưng không ngăn cản, chỉ trơ mắt đứng nhìn, mặc dù ở thời điểm mấu chốt, nàng mới quỳ xuống cầu xin nam nhân kia buông tha cho ta, nhưng ta tuyệt đối không tha thứ cho hành động dùng nữ nhi để giữ chân nam nhân của nàng. Lần đầu tiên ta thấy nàng thực bẩn thỉu, ta hận nàng, nếu không phải do nàng ta tuyệt đối sẽ không phải trải qua cuộc sống như vậy. Nam nhân đó làm ta sợ hãi, may mà ưu điểm duy nhất của hắn là rất yêu thương nữ nhi, vì thế ta bắt đầu lấy lòng Vương Kỳ, có sự bảo hộ của Vương Kỳ, ta mới tránh được nguy cơ bị nam nhân kia chiếm đoạt. Ta biết, ta phải thay đổi cuộc sống hiện tại, ta không nghĩ phải sống cuộc đời ăn nhờ ở đậu và lo lắng chịu đựng, ta đi tìm YERIN, nữ nhân đó vốn là lão bản của mẹ ta, tuy chỉ gặp mặt vài lần nhưng nàng là nữ nhân lợi hại nhất mà ta từng gặp qua. Ta muốn có nhiều tiền, thật nhiều tiền, chỉ cần có tiền, ta mới có thể rời đi nơi đó, một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới. Ta tiết kiệm đủ tiền xong, cùng YERIN nói ta muốn rời đi nơi đó, không nghĩ sống cuộc sống như vậy, nàng nói với ta, xuất thân của ta mãi mãi đều không thể làm cho ta đổi đời, nếu ta ở lại nàng có thể bồi dưỡng ta thành một người bản lĩnh như nàng. Tuy ta rất ngưỡng mộ YERIN nhưng ta không nghĩ trở thành người như nàng, cho nên đã chọn lựa ra đi. Một khởi đầu mới không hề đơn giản như ta suy nghĩ, không có bằng cấp, không có xuất thân đàng hoàng, thậm chí sợ hãi có người nhận ra, vạch trần gốc gác của ta, cũng may trước đây ta luôn hóa trang rất đậm, sau khi bỏ đi lớp phấn son thực không có mấy người nhận ra. Ta từng làm qua rất nhiều việc đứng đắn, thẳng đến khi làm việc ở quán cà phê gặp SEHUN, hắn thoạt nhìn vừa anh tuấn vừa giàu có, lại có hảo cảm với ta, ta đã nghĩ mình vất vả như vậy làm cái gì, nếu thay đổi không được xuất thân còn giả vờ thanh cao làm gì, lập tức quyết định dụ dỗ nam nhân này, đào một khoản tiền lớn, người ta ai chẳng thiên vị bản thân, đây là toàn bộ cuộc đời trước đây của LISA. Nhưng là nữ nhân làm cho cuộc sống của ta chìm nổi đã chết, cứ như vậy nhắm mắt xuôi tay, trước đây khi chúng ta cãi nhau, ta thường nói nàng sớm hay muộn sẽ mắc bệnh mà chết, không ngờ nhất ngữ thành sấm (một lời nói trước mà đúng y như thật)…” LISA nói xong, nước mắt chảy ra càng nhiều.

“Đều là quá khứ, mẹ của ngươi khi còn sống cũng rất khổ, có lẽ xem như là giải thoát.” ROSE nhẹ nhàng vỗ lưng LISA an ủi, rất nhiều chuyện của nàng lúc trước đã nằm sẵn trong bản điều tra báo cáo của mình, nhưng mà không nghĩ tới còn có nhiều chuyện bản thân không biết, ROSE bây giờ mới hiểu LISA vì sao nói nếu sớm một chút gặp được ngươi thì tốt rồi, những ngày trong quá khứ của LISA thật khiến mình khó có thể tưởng tượng được.

“ROSE, ngươi có ghét bỏ người xấu xa như ta không?” LISA bất an nhìn ROSE hỏi, nàng chưa bao giờ chủ động hỏi quá khứ của mình, nhưng LISA biết quá khứ đó giống như bóng ma bao phủ bản thân mình, quá khứ như vậy, nàng không xác định ROSE có chấp nhận được hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net