Truyen30h.Net

[BH][Tự Viết] Người Yêu Dấu

Chương 1: Người Phản Bội

Aiyashiju18

S thị tiết trời vào thu, gió nhẹ mây cao, đôi khi những cơn mưa cứ kéo đến rồi lại đi bất chợt, đường phố vẫn còn mang mùi mưa mới, những toà cao ốc ẩn mình vào làn mây

Hôm nay là một ngày đặc biệt đối với Lương Tu Kiệt, sinh nhật 19 tuổi của Trầm An Hạ, học tỷ của cô đồng thời cũng là người yêu, hai người bên nhau đã được một năm sáu tháng, quãng thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để người ta khắc cốt minh tâm

Lương Tu Kiệt nhìn thật kỹ chính mình trong gương, đến khi cảm thấy bản thân gọn gàng ngăn nắp, mới mở tủ chọn một bộ quần áo thật đẹp, cô hài lòng vận nó vào người, tóc nâu dài được cô xoã tung ra sau lưng, khuôn mặt con lai cực kỳ tinh xảo hoàn toàn hiển lộ khi cô tháo cặp mắt kính dày cộm ra. Lương Tu Kiệt mỉm cười cầm hộp quà nhỏ ở trên bàn nhét vào túi trong áo khoác bomber

Lương Tu Kiệt, 18 tuổi, với tâm trạng cực kì hạnh phúc, cất bước ra khỏi nhà đến điểm hẹn bằng chiếc xe đạp của mình

------------------------------------------

Cô đến địa điểm mà Trầm An Hạ đã nhắn tin, loay hoay tìm một hồi thì thấy bóng dáng nhỏ nhắn ngồi một mình trên chiếc ghế đá ở công viên trung tâm S thị

Mình đáng chết thật, để Tiểu Hạ đợi lâu như vậy, chị ấy có giận mình không đây...

Lương Tu Kiệt vắt óc suy nghĩ ra một kế hoạch vô cùng tốt đẹp ở trong đầu. Lương Tu Kiệt đi vòng ra phía sau, nhẹ nhàng bước đến sau lưng Trầm An Hạ, hai tay trắng nõn đưa ra trước che mắt nàng lại

Trầm An Hạ giật bắn mình, vội gỡ bàn tay đang bịt mắt mình kia, nàng quay đầu lại thì thấy khuôn mặt cực kì quen thuộc đối với mình, nội tâm liền dâng lên một đoàn hoả

"Tại sao trong ngày quan trọng như thế này mà em lại tới trễ, em thật quá đáng" Trầm An Hạ đẩy người Lương Tu Kiệt ra, miệng thốt ra những lời gắt gỏng

"Xin lỗi, Tiểu Hạ...vì là giờ cao điểm nên đường kẹt xe nhiều quá, chị...tha lỗi cho em nha" Lương Tu Kiệt nắm tay nàng, ánh mắt trong trẻo long lanh, cô vội vàng giải thích, năn nỉ Trầm An Hạ, khuôn mặt đáng thương hề hề nhìn nàng

"Nếu còn lần sau, em biết hậu quả?" Trầm An Hạ cảnh cáo, khuôn mặt thanh tú vì tức giận mà đỏ bừng

"Hắc hắc, Tiểu Hạ của em là xinh đẹp nhất thế gian a" Lương Tu Kiệt tiến đến ôm nàng vào lòng, nhẹ hôn lên má nàng một cái

"Dẻo miệng" Trầm An Hạ đỏ mặt, xoay người đi trước, Lương Tu Kiệt bước thật nhanh để sánh vai bên nàng, cô đưa tay nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của nàng, gió nhẹ êm đềm thổi qua, làm cho người ta thật thoải mái

Tiểu Kiệt, giữa chúng ta sẽ còn lần sau sao?

Tiểu Kiệt, sao em lại ngu ngốc như vậy đây...

------------------------------------------

Lương Tu Kiệt chở Trầm An Hạ đi trên con đường hoa phủ trên ánh hoàng hôn bằng chiếc xe đạp của mình, cả hai đều trầm mặc, dường như họ đều có suy nghĩ của riêng mình, lại đi thêm một đoạn đường Lương Tu Kiệt dừng xe trước một nhà hàng sang trọng, mới nhìn vào người ta sẽ biết chỉ những người có tiền mới bước chân vào được nhà hàng này. Hai bảo vệ nhà hàng nhìn cô bằng một ánh nhìn khinh bỉ

"Tiểu Hạ, có ổn không?" Lương Tu Kiệt có chút lo lắng hỏi Trầm An Hạ

"Đừng lo lắng, nhà hàng này là của gia đình một người bạn của chị, vì vậy nên tất cả sẽ được miễn phí, anh ấy đã bao hết cả nhà hàng rồi a" Trầm An Hạ mỉm cười tự tin, dường như nàng rất tự hào khi nói về người bạn ấy

Anh ấy là ai?

Lương Tu Kiệt có chút thắc mắc nhưng là cô đã không hỏi, là người yêu thì phải tin tưởng lẫn nhau a

"Vào thôi, Tiểu Kiệt, bạn chị đều đã có mặt ở trong hết rồi đó, giờ chỉ còn chúng ta thôi" Trầm An Hạ kéo tay Lương Tu Kiệt bước vào nhà hàng, cô lấy cặp kính mắt dày cộm ra đeo lên

"Sao thế? Sao đột nhiên em lại đeo kính?"

"Chỉ là mắt em có chút đau thôi"

"Chị thích nhìn mặt em lúc mở kính ra hơn"

"Sau này, mỗi ngày em đều không đeo kính, có được hay không!" Lương Tu Kiệt nhìn Trầm An Hạ vẻ mặt phụng phịu trong lòng buồn cười, lý do ngày hôm nay cô đeo kính, thật sự chỉ có cô mới biết được...

Họ bước vào, đèn trong nhà hàng bỗng nhiên tắt đi, sau đó là một tràng tiếng pháo nổ vang

"Happy birthday to you"

"Happy birthday to you"

"Happy birthday, happy birthday, happy birthday to you"

Nhiều tiếng hát hợp lại tạo thành một bản hợp ca đi kèm là những tiếng vỗ tay rộn rã, nến dần dần được thắp lên, nam nhân vóc dáng cao ráo, khuôn mặt tuấn tú với chiếc bánh kem đắt tiền trên tay bước đến trước mặt Trầm An Hạ, hắn dường như không để Lương Tu Kiệt vào mắt

"An Hạ, sinh nhật khoái hoạt" Nam nhân đưa chiếc bánh kem cho nàng, Trầm An Hạ nhắm mắt, một lúc sau nàng thổi tắt ánh nến trên bánh kem, cũng lúc đó đèn trong nhà hàng bật lên

"Cảm ơn anh, Thiếu Phong" Trầm An Hạ cười thẹn thùng đối với nam nhân kia, Lương Tu Kiệt cảm thấy nó thật chói mắt

"Làm cho em vui, đó là niềm vinh hạnh của anh" Hạ Thiếu Phong cầm lấy bàn tay của nàng, đặt lên nó một nụ hôn làm Trần An Hạ ngượng ngùng đỏ mặt

"Hôm nay, em đẹp lắm"

Nhất thời nghe tiếng hú hét của bạn nàng phía sau, rồi có lời xì xào nghị luận không hay về Lương Tu Kiệt

"Này, anh làm gì đó" Lương Tu Kiệt tức giận đẩy Hạ Thiếu Phong ra, làm hắn ngã ngồi xuống đất, ánh mắt cô như muốn ăn tươi nuốt sống hắn

"Tiểu Kiệt, em làm gì vậy, anh ấy là người đã giúp đỡ chị rất nhiều đó?" Trầm An Hạ hét toáng lên, nàng vội đỡ Hạ Thiếu Phong đứng lên

"Anh có sao không?" Trầm An Hạ quan tâm hỏi

"Xin hỏi, vị này là?" Hạ Thiếu Phong sắc mặt âm trầm quan sát thiếu nữ trước mặt

"Tôi là người yêu của chị ấy!" Lương Tu Kiệt nhấn mạnh hai chữ người yêu, mặt không cảm xúc nhìn đôi nam nữ đang tình chàng ý thiếp kia

"An Hạ, có thật không?" Hạ Thiếu Phong nhướn mày hỏi

"Lúc trước thì đúng vậy, bây giờ thì không còn a, em ấy hay thích nói đùa lắm" Trầm An Hạ cười khúc khích hùa theo mọi người trêu chọc câu nói vừa rồi của Lương Tu Kiệt

"Tiểu Hạ, chị..." Lương Tu Kiệt không thể tin được vào mắt mình, người con gái cô yêu bấy lâu, sao có thể nói ra được những lời đó, từng câu nói như oanh tạc vào đầu cô...Lương Tu Kiệt mơ hồ đoán được chuyện gì sắp xảy ra

Nhưng là, cô không cảm lòng, cô đi đến kéo Trầm An Hạ vào lòng, ánh mắt chân thành hoảng loạn, giọng nói run rẩy như sắp khóc

"Tiểu Hạ, em yêu chị, đợi em tốt nghiệp đại học chúng ta liền kết hôn được không? Sau đó chúng ta liền sinh một đứa con, ngày ngày vui vẻ sống bên nhau được không? Tiểu Hạ, tin tưởng em..." Trước nhiều ánh mắt soi mói, khinh bỉ của mọi người, Lương Tu Kiệt lấy từ túi trong áo khoác ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, cô quỳ xuống mở chiếc hộp ra, quang mang cũng theo đó phát ra, là một chiếc nhẫn thiết kế đẹp mắt, nhìn theo những đường nét tinh tế của chiếc nhẫn người ta liền biết được chiếc nhẫn này có bao nhiêu đắt tiền

"Trầm An Hạ, gả cho em được không?" Lương Tu Kiệt gần như là vang xin Trầm An Hạ, ánh mắt trong trẻo hàm chứa ánh sáng lấp lánh

Trầm An Hạ nhìn dáng vẻ luống xuống của Lương Tu Kiệt, nàng có chút áy náy nhưng...không khí im lặng phủ lên nhà hàng một hồi lâu, Hạ Thiếu Phong vẫn đứng một bên xem kịch vui Thật là ngu xuẩn, cô nghĩ chỉ bao nhiêu đó là sẽ làm cho nàng ấy động lòng sao? Nằm mơ

"Tiểu Kiệt...em rất tốt, nhưng mà chị xin lỗi, người bây giờ chị yêu là Thiếu Phong"

"Tiểu Hạ, từ lúc nào?" Lương Tu Kiệt thu tay về, cô cười chưa xót, hai mắt hàm lệ

Trái tim này thật đau, đây là cảm giác bị người mình yêu phản bội sao?

Trầm An Hạ, chị là người nhẫn tâm vậy sao?

"Đã được ba tháng" Trầm An Hạ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đau lòng của Lương Tu Kiệt

"Tại sao?"

"Chị không muốn tương tai sau này của chị là một con đường mù mịt, em hiểu không? Em nhìn lại em đi, hai bàn tay trắng, xe không có, nhà thì càng không, làm sao lo được cho chị"

"A...Tiểu Kiệt ơi là Tiểu Kiệt, chắc là em rất vất vả khi mua chiếc nhẫn đó, em thử nghĩ một nữ nhân sẽ hạnh phúc khi đi bên cạnh một nữ nhân khác sao?"

"Tiểu Kiệt, em thật là ngốc" Trầm An Hạ nói hết những uất ức khi làm người yêu của cô, nàng muốn nói rằng tất cả mọi chuyện đều là lỗi của cô

"Sau này, anh sẽ cho em ăn sung mặc sướng, nếu sớm biết được em khổ sở như thế thì anh đã giành em từ tay cô ta sớm hơn rồi!" Hạ Thiếu Phong an ủi Trầm An Hạ, hắn nở nụ cười đối với Lương Tu Kiệt Phần thắng này dĩ nhiên thuộc về anh đây rồi, ha ha

"Tại sao ban đầu chị lại nhận lời của tôi?" Lương Tu Kiệt hỏi trong nước mắt

"Tại vì...lúc đó chị chỉ...say nắng...nhất thời mà thôi..." Trầm An Hạ sao chị có thể nói ra những lời giết chết tâm người ta như vậy

"A...Ha hả...Say nắng sao?...Khốn kiếp, tôi là chỗ để chị tiêu khiển tình cảm sao?" Lương Tu Kiệt xông tới nắm lấy bả vai Trầm An Hạ

"Trầm An Hạ, nói gì đi chứ?"

"Lương Tu Kiệt, buông ra, em làm chị đau!" Trầm An Hạ không thể thoát khỏi bàn tay của cô chỉ với sức lực yếu ớt của nàng

"Người đâu, mang cô ta ra ngoài" Hạ Thiếu Phong quát, lập tức một đám bảo vệ hùng hổ bước đến kéo cô ra ngoài, mọi người hùa lại xem kịch vui, người châm chọc, người trề môi

"Tôi mong quả báo sẽ không mang hai người có nhiều chuyện buồn đau a" Lương Tu Kiệt gần như rống lên, hai mắt tràn ngập tơ máu, tay chân cô không thể hoạt động vì bị khống chế

"Mọi người đừng bận tâm, chúng ta tiếp tục cuộc vui thôi" Hạ Thiếu Phong mỉm cười âm hiểm, kéo Trầm An Hạ vào lòng...

Thanh xuân năm đó, tình yêu năm đó sớm theo những giọt nước mắt cuốn trôi đi rồi, người con gái yêu chị say đắm năm đó rốt cuộc không thể trở về nữa rồi

"A..." Lương Tu Kiệt bị những tên bảo vệ kéo ra đường, chúng thay nhau tấn công cô

"Hạ thiếu bảo, đánh nhưng không chết là được"

"Này lỡ cô ta có chuyện gì thì sao?" Nam nhân kia tỏ vẻ lo lắng

"An tâm đi, Hạ thiếu sẽ lo hết"

Sau một hồi đánh đập, thân thể Lương Tu Kiệt phủ đầy vết thương, chiếc kính dày cộm bị rơi sang một bên, khoé môi có vết máu ứ đọng, thân thể của một thiếu nữ mười tám tuổi làm sao có thể chịu được những đòn tấn công như thế

Đùng đoàng

Rì rào...lách tách

Tiếng sấm chớp văng vẳng bên tai, S thị lại hoà vào làn mưa đêm, đẹp đẽ, hào nhoáng nhưng đầy ảm đạm

Ý thức của Lương Tu Kiệt giờ là một mảng mơ hồ, đột nhiên ký ức trở lại lại lúc mới quen, nhớ nụ cười của nàng, nhớ hơi thở của nàng, nhớ...

Cơn mưa thác đổ, trút xuống cơ thể yếu ớt của Lương Tu Kiệt

Lão Thiên sao có thể đối xử với tôi như thế?

Đoàng, đoàng, đoàng

Là tiếng súng của ai?

Thân thể to lớn của đám bảo vệ lần lượt ngã xuống đất, một tên bị thương hốt hoảng bỏ chạy, nhưng làm sao có thể toàn mạng trước tay súng kia, hắn cũng bỏ mạng trong màn mưa

Lương Tu Kiệt chỉ kịp nghe thấy tiếng bước chân bước đến gần mình sau đó là một mảng tối đen

"Tiểu thư..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net