Truyen30h.Net

【BHQT】

60. Trong viện Lưu Tương

irresistiblyCute

Thẩm Tinh Nguyệt hống trong chốc lát, cuối cùng là đem có chút biệt nữu mèo con hống hảo, ôm lấy Tô Mộ Vũ ra thiên thính, "Hảo, bây giờ có thể trở về nghỉ ngơi, Tử Nghĩa, đi trước dẫn đường."

"Vâng, quận chúa." Tử Nghĩa mấy người ở phía trước đi tới, Thẩm Tinh Nguyệt các nàng theo phía sau.

Chờ Thẩm Tinh Nguyệt các nàng đi xa, Tô Trường Viễn mới là thật mạnh thở ra, ngay sau đó cầm lên ly trà hung hăng quăng xuống đất, quét mắt nhìn mọi người ở sảnh, mở miệng nói: "Sự tình hôm nay đều thấy được đi? Mấy ngày nay nếu không muốn có kết cục giống Lý Phát Tài thì an phận cho ta, nàng bóp chết các ngươi so bóp chết một con con kiến còn muốn dễ dàng, Mạc Thu, ngươi đi theo ta."

Tô Mạc Thu thấy phụ thân là thật sự tức giận, vội vàng hành lễ, "Vâng."

Chờ tới thư phòng, Tô Trường Viễn lại nặng nề mà thở dài, nghiêm túc nhìn Tô Mạc Thu, "Thu Nhi, sự tình khi nãy ngươi cũng thấy rồi, Thẩm Tinh Nguyệt là đang chói lọi vả mặt ta a, nàng nói như thế nào cũng là tiểu bối, trước mắt lại nơi chốn dùng thân phận quận chúa áp ta một đầu, thường xuyên đối Lưu Tương các nàng kỳ hảo, rõ ràng là còn đang trách chuyện Tô Mộ Vũ thế hôn."

Tô Trường Viễn nhéo nhéo giữa mày, nói tiếp: "Ta nghĩ nương cũng đã nói cho ngươi chuyện bình thê, lần này Thẩm Tinh Nguyệt lại đây tuy rằng nháo ra một ít nhiễu loạn, nhưng cũng là một cơ hội, ngươi cũng đã mười tám, bởi vì kia sát tinh duyên cớ, không có người dám tới phủ chúng ta nghị thân, ngay cả ca ca và muội muội ngươi cũng bị ảnh hưởng, trên phố đều truyền lưu nàng đã đổi tánh tốt đẹp, Tô Mộ Vũ cũng xác thật được cáo mệnh tam phẩm, ngươi tìm một cơ hội cùng nàng nói nói, có lẽ gả đến vương phủ mới là lựa chọn tốt nhất của ngươi, đừng lại ngoan cố."

"Nữ nhi minh bạch, chỉ là, trong lòng nàng còn tức giận ta, từ lần trước mai viên ta liền đã nhìn ra, chỉ sợ không có dễ dàng như vậy trấn an." Tô Mạc Thu trong lòng có chút thấp thỏm, Thẩm Tinh Nguyệt giống như không thế nào ăn nàng ánh mắt giao lưu kia một bộ.

"Ngươi không thể lại chủ động chút sao? Hiện tại nàng là đang giận ngươi, giận toàn bộ Tô phủ chúng ta, ngươi nếu là lại không lấy ra chút thành ý, Tô phủ chúng ta sớm hay muộn còn muốn xui xẻo." Tô Trường Viễn thật sâu thở dài.

Tô Mạc Thu thoáng sửng sốt một lát, tầm mắt nhìn về phía phụ thân, hơi hơi gật đầu nói: "Nữ nhi minh bạch."

"Ngươi minh bạch thì tốt rồi, làm người canh chừng tình huống trong viện Lưu Tương, nếu có cơ hội tốt, nhất định nhanh chóng nói chuyện rõ ràng cùng Thẩm Tinh Nguyệt." Tô Trường Viễn lại dặn dò vài câu, hắn thật sự là chịu không nổi bộ dáng kiêu căng ngạo mạn kia của Thẩm Tinh Nguyệt.

Nhớ trước đây Thẩm Tinh Nguyệt bất quá chỉ là một cái liếm cẩu đi theo đại nữ nhi, mỗi ngày đều sẽ tỉ mỉ chọn lựa không ít quà tặng đưa tới, đến nay trong phủ còn có không ít vàng bạc châu báu đều là khi đó Thẩm Tinh Nguyệt đưa lại đây, bây giờ thì ngược lại, Thẩm Tinh Nguyệt trái lại đắn đo người nhạc phụ này, hắn muốn đại nữ nhi sớm bắt lấy Thẩm Tinh Nguyệt, khiến nàng tiếp tục làm liếm cẩu Tô phủ.

"Vâng, nếu không có chuyện gì khác, nữ nhi liền đi về trước", Tô Mạc Thu hành lễ nói.

Tô Trường Viễn vẫy vẫy tay áo nhắm mắt ngồi ở trong thư phòng, "Đi đi."

~~

Bên kia, Thẩm Tinh Nguyệt các nàng đã tới sân viện Lưu Tương.

Lưu Tương buông bé con đứng xuống đất, có chút khó xử nhìn Thẩm Tinh Nguyệt, đại quận chúa thật sự muốn ở nơi này cùng các nàng? Nhân gia chính là từ nhỏ ở trong vại mật lớn lên, thật sự có thể chịu được hoàn cảnh đơn sơ này sao?

"Quận chúa, ngươi xem này..." Lưu Tương khó mà mở miệng, các nàng phòng ngủ đơn sơ, cũng không biết có nên thỉnh Thẩm Tinh Nguyệt đi vào ngồi ngồi hay không, ngay sau đó Lưu Tương lại trao cho nữ nhi ánh mắt xin giúp đỡ.

Tô Mộ Vũ hiểu ý mẫu thân, này nếu là Thẩm Tinh Nguyệt trước kia, đừng nói ở tiểu viện này của các nàng, căn bản đều sẽ không mang mình trở về thăm, nhưng hiện tại Thẩm Tinh Nguyệt đã khác xa, hơn nữa vừa rồi mình đã nói rõ, nàng cũng nói sẽ không để ý.

Liền ở thời điểm Tô Mộ Vũ chuẩn bị mở miệng, bé con đã nhảy nhót chạy tới bên cạnh Thẩm Tinh Nguyệt, tay nhỏ nắm tay Thẩm Tinh Nguyệt, non nớt nói: "Tỷ tỷ, ta mang ngươi đi phòng ngủ của ta chơi."

Nói bé con liền bước chân ngắn nhỏ, kéo Thẩm Tinh Nguyệt đi về hướng phòng ngủ.

Lưu Tương sợ tiểu nữ nhi chọc giận Thẩm Tinh Nguyệt, vội vàng một bên xin lỗi một bên muốn ngăn cản tiểu nữ nhi, "Quận chúa thứ lỗi, Chi Chi nàng còn nhỏ, không hiểu chuyện, ngươi đừng cùng nàng chấp nhặt."

"Không có việc gì, ta thấy Chi Chi rất đáng yêu." Thẩm Tinh Nguyệt nói, tùy ý tiểu gia hỏa kéo nàng đi về phòng.

Phòng của Lưu Tương và tiểu gia hoả đơn sơ hơn phòng ở vương phủ rất nhiều, bất quá thật sạch sẽ, cũng không có chất đồ linh tinh, nhìn qua ấm áp thoải mái.

Bé con kéo tay Thẩm Tinh Nguyệt tới bên món đồ chơi của nàng, đều là một ít đồ chơi chế tác bằng gỗ, không thế nào tinh xảo, nhưng bé con có vẻ rất thích, lần lượt giới thiệu từng món cho Thẩm Tinh Nguyệt.

"Tỷ tỷ, ngươi xem chú lợn con này, đây là mẫu thân làm cho ta, đáng yêu không?" Bé con cầm lấy lợn con quơ quơ, làm Thẩm Tinh Nguyệt nhìn, "Còn có chú thỏ con này, cũng là mẫu thân làm cho ta."

Bé con rất là hào phóng đưa đồ chơi cho Thẩm Tinh Nguyệt xem, Thẩm Tinh Nguyệt nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ, cười trả lời: "Đẹp, mấy món đồ chơi của Chi Chi đều thực đáng yêu, cùng ngươi giống nhau."

Bé con được Thẩm Tinh Nguyệt khích lệ, vui vẻ trong chốc lát bổ nhào lên đùi mẫu thân làm nũng, trong chốc lát lại đi ôm tỷ tỷ thật lâu chưa được gặp.

Tô Mộ Vũ cũng nhớ bé con nhà mình, ôm lên Tô Mộ Chi, đung đưa bé con trong lòng ngực, "Có nhớ tỷ tỷ hay không?"

"Có nhớ, thật nhớ tỷ tỷ." Tô Mộ Chi vùi mặt làm nũng, trên đỉnh đầu bím tóc nhỏ cũng đi theo lắc lư, Tô Mộ Vũ trong lòng mềm thành một mảnh, nguyện vọng lớn nhất của nàng chính là mẫu thân cùng muội muội có thể mạnh khỏe, nhưng trải qua chuyện Lý quản sự buổi sáng, Tô Mộ Vũ đã biết mẫu thân cùng muội muội ở Tô phủ cũng không được tốt, bởi vậy càng là đau lòng Tô Mộ Chi.

So với Thẩm Tinh Nguyệt các nàng thả lỏng, Lưu Tương đối mặt Thẩm Tinh Nguyệt vẫn còn hơi căng thẳng, mang ra trà tốt nhất trong viện, đối Trịnh ma ma nói: "Ma ma, ngươi đi nấu chút nước, cấp quận chúa các nàng pha trà."

Thẩm Tinh Nguyệt thấy Lưu Tương thu xếp tiếp đãi chính mình, cười khẽ đi qua, "Mẫu thân đối ta không cần như vậy khẩn trương, Vũ Nhi biết đến, ta người này kỳ thật vẫn là rất tùy tiện, ngài không cần cố ý chiêu đãi ta."

Lưu Tương thấy Thẩm Tinh Nguyệt gọi mình là mẫu thân, trong lòng ấm áp, lại nghe Thẩm Tinh Nguyệt kêu nữ nhi là Vũ Nhi, cảm thấy Thẩm Tinh Nguyệt tựa hồ cùng nữ nhi quan hệ cũng không tệ lắm? Lưu Tương quyết định nhìn nhìn lại, vẫn là không thể mất lễ nghĩa, liền mở miệng nói: "Quận chúa tới chính là khách, nên chiêu đãi vẫn là muốn chiêu đãi."

Thẩm Tinh Nguyệt thấy Lưu Tương dường như vẫn còn cảnh giác, nghĩ ấn tượng cố hữu cũng không phải một chốc có thể thay đổi, chỉ có thể từ từ tới, cũng liền không có lại ngăn trở, mà là nói với Ỷ Liễu đang đứng hầu ở một bên, "Ỷ Liễu, ngươi đi an bài chỗ ở cho mọi người một chút, sau đó kêu vài người giúp đỡ Trịnh ma ma cùng nhau làm việc, đúng rồi, đem nha hoàn và ma ma kia bốn người cùng đến đây."

"Vâng, quận chúa." Ỷ Liễu cung kính hành lễ, lúc này mới đi xuống làm việc.

Lần này Thẩm Tinh Nguyệt còn mang theo Tử Nghĩa cùng Văn Hữu, lúc Ỷ Liễu đi ra ngoài, bọn họ đã sắp xếp chỗ ở cho nhóm người vương phủ xong rồi, thiếu giường thì đi tìm quản gia Tô phủ phối hợp, từ viện khác điều phối một ít giường lại đây.

Ỷ Liễu sai vài nha hoàn đi theo Trịnh ma ma cùng nhau làm việc, lại dẫn nhóm ma ma nha hoàn kia đi tới phòng Lưu Tương.

Ỷ Liễu hướng Thẩm Tinh Nguyệt hành lễ, lúc này mới mở miệng: "Quận chúa, ta đã mang người lại đây."

Thẩm Tinh Nguyệt hơi hơi gật đầu, tầm mắt nhìn lướt qua bốn người, ngay sau đó lại nhìn về phía Lưu Tương, "Mẫu thân, các nàng là ta từ trong vương phủ tuyển người, đều thực đáng tin cậy, về sau để các nàng ở lại nơi này, chiếu cố ngài cùng Chi Chi."

Lưu Tương là vừa vui lại vừa sợ, lo lắng mình không lãnh được đủ thức ăn cho mọi người, sợ bọn hạ nhân cũng đi theo cùng nhau chịu khổ.

"Thật tốt, nhưng không dối gạt quận chúa, ta nơi này quá túng quẫn, khả năng nuôi không được bốn nha hoàn và ma ma này." Lưu Tương nghĩ nghĩ nói.

"Sẽ không, trải qua chuyện hồi sáng này, ta nghĩ cũng không ai dám lại cắt xén thức ăn trong viện các ngươi, hơn nữa tiền tiêu vặt của bốn người họ đều từ ta bỏ ra, nếu ngươi cùng Chi Chi gặp phải chuyện gì, có các nàng ở Tô phủ, cũng hảo có người đi vương phủ báo cho ta cùng Vũ Nhi, có thể chiếu ứng lẫn nhau." Thẩm Tinh Nguyệt cười giải thích nói.

Tô Mộ Vũ cũng đi theo phụ họa nói: "Đúng vậy nương, Thẩm Tinh Nguyệt nói có lý, ta ở bên kia luôn là nghĩ ngươi cùng Chi Chi sống có ổn không, quả nhiên không ngoài sở liệu, trong phủ những người đó vẫn là như vậy giẫm thấp phủng cao."

Lưu Tương không nghĩ tới nữ nhi dám nói những lời này trước mặt Thẩm Tinh Nguyệt, vội đưa mắt ra hiệu, muốn cho nữ nhi nói cẩn thận.

Tô Mộ Vũ chỉ là cười khẽ, lắc lư bé con trong lòng ngực, cười nói: "Nương, ngươi không cần như vậy khẩn trương, ta cùng Thẩm Tinh Nguyệt ở bên nhau cũng tương đối lâu, nàng còn có thể không biết ta ngày thường là bộ dáng gì sao?"

Thẩm Tinh Nguyệt nghe xong Tô Mộ Vũ nói cũng đi theo nở nụ cười, nàng đương nhiên biết mèo con của mình là bộ dáng gì, lúc cao hứng thì mềm mềm mại mại, chọc nóng nảy thì sẽ dùng miêu trảo đá mình vài cái.

"Vũ Nhi nói rất đúng, mẫu thân không cần như vậy khẩn trương, ta cũng là nữ nhi của ngài, đều là người một nhà, không cần câu nệ." Ngay sau đó Thẩm Tinh Nguyệt lại nói với Ỷ Liễu, "Đem Hạ Vũ các nàng bốn người đều giao cho Trịnh ma ma đi, làm các nàng sớm chút quen thuộc hoàn cảnh trong viện, cũng sớm biết rõ công việc của chính mình."

"Vâng, quận chúa." Ỷ Liễu vội vàng lĩnh mệnh đi làm chính sự.

Thẩm Tinh Nguyệt lại nói với Thuý Trúc, "Đi sai người đem điểm tâm bánh kẹo chuẩn bị trước đó, tất cả đều lấy lại đây."

"Vâng, quận chúa, nô tỳ đi ngay." Thuý Trúc cười đáp, vội vàng đi ra ngoài làm việc.

Lưu Tương thấy Thuý Trúc đối Thẩm Tinh Nguyệt thái độ hiển nhiên cũng rất quen thuộc, nhịn không được nghĩ nữ nhi cùng Thẩm Tinh Nguyệt quan hệ có lẽ thật sự không có không xong như nàng tưởng.

Thẩm Tinh Nguyệt thấy bé con trong lòng Tô Mộ Vũ hướng về phía mình cười, dứt khoát đi đến bên cạnh, đùa nghịch bàn tay bé con, "Chi Chi liền tay nhỏ đều như vậy đáng yêu, hảo ngoan nha."

Nghe Thẩm Tinh Nguyệt nói như vậy, bé con cười càng vui vẻ, hôm nay thật là ngày mà nàng vui vẻ nhất, còn vui hơn thời điểm mừng năm mới, không những được ăn thịt và điểm tâm, tỷ tỷ còn mang về một tỷ tỷ khác cùng nàng chơi đùa, ngay cả mẫu thân trên mặt đều có ý cười, nàng có thể cảm giác được tỷ tỷ mới nhận thức này đối nàng thực tốt, không giống tứ tỷ tỷ, luôn là ghét bỏ mình, buổi trưa lúc ăn cơm còn dùng đôi mắt trừng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net