Truyen30h.Net

[BHTT][Edit] Ám Nghiện - Cố Lai Nhất

Chương 25: Nam tiểu thư cưng chìu con.

alittlebitmorehen

An Thường vội vàng đi vào nhà vệ sinh, bước được hai bước mới nhớ lý do mình đến tìm bà: "Bà ngoại, kem đánh răng hết rồi."

"Ồ, để ta đi lấy cho con."

An Thường cầm tuýp kem đánh răng mới đi vào nhà vệ sinh, nhìn vào gương, tự săm soi kỹ càng bộ dạng khi mới rời giường của mình.

Cô không phải những cô gái có nhan sắc gọi là đặc biệt tinh xảo, áo ngực và quần lót đôi khi cũng không đồng bộ, cũng sẽ không bỏ công sức đi mua đồ ngủ xinh đẹp, thường chỉ là áo thun cũ và quần ngắn, chúng nó đã đi qua rất nhiều lần giặt giũ, vừa mỏng vừa giãn, không còn hình dạng ban đầu nữa.

Mặc vào thật sự là rất thoải mái, nhưng mà hình tượng vẻ ngoài thì không đẹp cho lắm, áo thun cũ cổ rộng thùng thình lệch qua hẳn một bên vai, trước ngực xem như là lia mắt một vòng đã thấy hết. Tối hôm qua cô còn uống nhiều nước trước khi ngủ, bây giờ mặt sưng thành một cục, đầu tóc cũng rất xơ xác, vừa ngủ dậy vẫn chưa kịp chải đầu, bao nhiêu là tóc xù lên như bờm sư tử xõa tung nơi đầu vai, chưa kể cả ngày hôm qua cột tóc cao nên đến bây giờ vẫn có thể thấy được nếp gãy.

An Thường giơ bàn chải đánh răng hít sâu một hơi: khi nãy, Nam Tiêu Tuyết đã nhìn thấy, mình trong bộ dạng như vầy.

Đánh răng rửa mặt xong, đầu vẫn không thể xua đi cảnh tượng ngại ngùng đáng sợ đến cong chân ban nãy. Cô ra khỏi nhà vệ sinh, trùng hợp gặp được Văn Tú Anh đến tìm: "Sao có đánh răng thôi mà cũng lề mề vậy? Nhanh nhanh ra ăn cơm, đồ ăn cũng nguội hết rồi."

An Thường: "Con không đói lắm."

Văn Tú Anh xoắn đầu lông mày: "Không đói cũng phải ăn, một đứa nhỏ thì không thể bỏ bữa được."

Không cần biết bạn bao nhiêu tuổi, ở trong mắt người lớn thì bạn vĩnh viễn luôn là "một đứa nhỏ".

Văn Tú Anh giục cô: "Mau lại đây ngồi, ta cho con biết, có đồ ăn ngon thì phải biết quý trọng, nếu không sau này mỗi ngày tiếp tục cho con ăn bánh cô tẩu, lúc đó đừng khóc."

An Thường: ...

Văn Tú Anh quay đầu lại trừng cháu gái: "Nhanh lên!"

An Thường: "Vậy để con thay đồ đã."

Văn Tú Anh: "Tại sao phải thay chứ? Trên bàn cơm toàn là nữ nhân, đâu có ai làm gì được con đâu?"

An Thường nghĩ thầm: chuyện này thì cũng chưa chắc.

Cơ mà, nghĩ về chuyện cô mới là người từng cắn vào môi dưới của Nam Tiêu Tuyết, tính toán thiệt hơn thì cũng không biết ai làm gì ai nữa.

Quay về phòng thay đồ cột tóc đuôi ngựa, An Thường trở về bộ dạng người tầm thường đủ gọn gàng để ra ngoài gặp người khác.

Lúc này mới có một chút khí thế: đúng rồi, sao mình phải trốn chứ? Theo đạo lý, Nam Tiêu Tuyết mới là khách, mình là chủ nhà thì cớ gì phải lẩn tránh nàng? Không có cái mùa xuân ấy đâu.

Lại nghe Văn Tú Anh đứng trong vườn hô lớn: "An Thường!"

An Thường trả lời: "Con đến nè."

Vội vàng đi ra ngoài, theo Văn Tú Anh đi vào nhà chính.

Gặp Nam Tiêu Tuyết, câu nói đầu tiên là: "Chị đang ngồi ở chỗ của tôi."

Văn Tú Anh la: "An Thường!"

Nam Tiêu Tuyết điềm tĩnh nâng mắt nhìn cô, bộ dáng cực kỳ thanh nhã.

Làn da trắng lạnh dưới ánh nắng sớm có thêm phần trong suốt mới mẻ, da thịt non mềm như chất ngọc cao cấp nhất, ngũ quan đúng thật là vô cùng tao nhã lại cổ điển, như mỹ nhân trong các bức tranh nữ sĩ đồ của danh gia cổ đại.

An Thường cong cong ngón tay, bướng bỉnh nói: "Lúc nào tôi ăn cơm ở nhà, cũng ngồi ở chỗ chị đang ngồi hết."

Văn Tú Anh thay cháu gái xin lỗi: "Xin lỗi Nam tiểu thư, cả trấn này đều nói đứa cháu ngoại này của ta tu sửa cổ vật đến có hơi lù khù, cũng không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, cô đừng chấp nhất nó nha."

Mấy chữ "đạo lý đối nhân xử thế" ở nơi Nam Tiêu Tuyết căn bản không được dùng tới quá nhiều, trong giới giải trí ai ai cũng mang mặt nạ lòng đầy tính toán làm nàng thấy rất phiền chán, bản thân nàng chỉ một lòng dành cho sân khấu, nhưng có đôi khi cũng bị người khác nói thành bản thân ra vẻ.

Mà từ lúc nhìn thấy An Thường ngồi ở phim trường ăn thịt bò hầm, Nam Tiêu Tuyết mới phát hiện An Thường tuy tồn tại trong thế giới nào thì vẫn luôn có cách sống riêng biệt của mình.

Nàng đứng lên: "Không sao đâu."

Nhìn An Thường nói: "Tôi ngồi chỗ khác được rồi."

Nam Tiêu Tuyết tính tình ngạo mạn như vậy mà lại nhường chỗ cho mình, ngược lại khiến An Thường bất ngờ. Cô ngồi về chỗ mình, cầm bát đũa của Nam Tiêu Tuyết đưa cho nàng, nàng cũng chuyền bát đũa mới lại cho cô.

Đầu ngón tay của hai người nhẹ cọ vào nhau, hai lần.

An Thường cắm đầu ăn cơm, đồ ăn đúng là có hơi nguội rồi. Cô có chút không thích, nhưng cũng không dừng lại mà tiếp tục ăn cơm lạnh.

An Thường cũng không muốn Nam Tiêu Tuyết xâm nhập vào cuộc sống hàng ngày của mình.

Bờ sông, dạ vũ, hàng hiên dưới chân cầu, thậm chí là phim trường hay căn phòng trong nhà nghỉ của Nam Tiêu Tuyết; những thứ đó đều không liên quan gì đến sinh hoạt thường nhật của mình, có thể thôi miên não bộ mặc định chỉ là "cảnh trong mơ".

Đợi mùa mưa dầm này qua đi, đoàn phim cũng sẽ mang theo Nam Tiêu Tuyết rời khỏi nơi đây, khi đó An Thường chỉ cần cách ly các "cảnh trong mơ" đó, tự cho rằng bản thân chỉ là trong một trưa hè nằm trườn trên mặt bàn gỗ mơ một giấc mơ dài, những cảnh tượng chân thực đến mức khiến cho chính mình vô thức nói mớ.

Thời gian trôi qua, rồi mọi chuyện sẽ tựa như những vết in hằn của sợi tóc để lại trên gương mặt, dần dần mờ nhạt rồi biến mất.

Nhưng Nam Tiêu Tuyết lại không có tự giác yên phận ở trong mộng cảnh, tay cầm đôi đũa chậm rãi ăn, tự nhiên như ở nhà, An Thường định gắp một cục thịt bò hầm, vậy mà trùng hợp chạm phải đôi đũa của Nam Tiêu Tuyết cũng đang đặt trên đó.

"Haizzz." Văn Tú Anh nói: "An Thường, con nhường khách xíu đi."

"Không cần đâu bà Văn, An tiểu thư nhỏ hơn con, con phải nhường em ấy mới đúng." Nam Tiêu Tuyết quay đầu nhìn An Thường, giọng nói chứa một chút ý khiêu khích khó nhận biết, cả nốt ruồi dưới mắt trái của nàng cũng hơi nhích lên: "Nào, kêu một tiếng 'a tỷ' đi ~~ "

"A tỷ" là cách tiểu tử nghèo trong "Thanh Từ" gọi tinh phách.

Một người không tên không họ, lúc thật lúc ảo, nhìn vẻ ngoài có vẻ lớn tuổi hơn mình, chỉ đành mang theo một chút tôn kính, lại thêm một phần khoảng cách, luồn vào một chút mập mờ lưu luyến, dùng cách người phương Nam gọi tỷ tỷ kêu người ta một tiếng – "a tỷ".

Sự phiền muộn trong nội tâm An Thường chợt bùng lên, nghẹn ứ trong lòng như những hạt mưa hôm nay vẫn chưa chịu rơi xuống. Đúng rồi, tất cả hành động thân cận và khiêu khích của Nam Tiêu Tuyết, không phải cũng chỉ là lợi dụng cô để "nhập diễn" thôi sao?

An Thường xê dịch đầu đũa: "Tại sao tôi phải gọi chứ? Chị đến nhà chúng tôi ăn cơm, đã trả tiền chưa hả? Giá thịt bò bây giờ tăng rất nhiều, rất đắt tiền và xa xỉ, ba cân thịt bò tươi nấu ra cũng chỉ còn một cân thịt bò hầm."

"An Thường!" Văn Tú Anh hết nói nổi: "Nam tiểu thư đến nhà tặng ta loại trà cao cấp nhất, ta đã thấy ngại lắm rồi."

Nam Tiêu Tuyết lại nói: "An tiểu thư nói đúng đó, kỳ thật cũng nên tính toán rõ ràng một chút, như vậy thì lần sau tôi mới có thể không ngại mà đến quấy rầy."

An Thường: ...

Hồi nãy cô vừa tự đào hố chôn mình sao? Làm sao nói một hồi lại tạo thành tiền đề cho Nam Tiêu Tuyết đề cập "lần sau" chứ?

Nam Tiêu Tuyết đặt đũa xuống, lấy điện thoại trong trong túi xách bên cạnh ra, chọc chọc màn hình vài cái rồi đưa cho An Thường: "Thêm bạn Wechat tôi đi, tôi chuyển tiền cho em."

Nàng còn hơi trêu chọc nói: "Theo giá thịt bò trên thị trường."

An Thường khẽ giật mình.

Tối hôm qua cô nằm trằn trọc nghĩ muốn thêm Wechat của Nam Tiêu Tuyết, hiện tại người kia liền cầm điện thoại được bọc trong ốp lưng bằng da in hoa văn nổi màu trắng đưa đến trước mặt cô.

An Thường dời tầm mắt: "Không cần."

"Tôi nói lung tung đùa chút thôi, chị cứ ăn đi."

Cô phát hiện mình cũng không dám add wechat của Nam Tiêu Tuyết.

Cảm giác sợ hãi lúc này tựa như giây phút cô phát hiện Nam Tiêu Tuyết đã lặng lẽ tiến vào cuộc sống thường nhật của mình.

Nam Tiêu Tuyết liếc nhìn cô một cái, cất điện thoại, gắp cục thịt bò hầm kia đặt vào trong chén của cô. Sau đó một bên chậm rãi nhỏ giọng trò chuyện cùng với Văn Tú Anh, một bên ăn uống như thường.

An Thường yên lặng ăn cơm của mình không lên tiếng.

Không ngờ Nam Tiêu Tuyết cũng rất kiên nhẫn khi trò chuyện với người lớn tuổi, có một vài chuyện Văn Tú Anh cứ nói liên miên cằn nhằn không dứt, đến cả An Thường còn thấy phiền, vậy mà Nam Tiêu Tuyết lại tập trung nghe vô cùng chăm chú, thỉnh thoảng còn đặt câu hỏi, nói một câu tiếp lời khiến cho Văn Tú Anh có đà tiếp tục câu chuyện.

Cũng đã lâu rồi An Thường không nhìn thấy mặt mày Văn Tú An vui vẻ hớn hở như vậy.

Cô xới cơm, miết mắt nhìn cục thịt bò hầm nằm trên cơm trắng vừa nãy Nam Tiêu Tuyết gắp cho mình. Thừa dịp Nam Tiêu Tuyết và Văn Tú Anh mải trò chuyện không ai để ý đến mình, lẳng lặng gắp lên bỏ luôn vào miệng.

An Thường lo cúi đầu ăn, cho nên cũng không nhìn thấy được khóe môi của Nam Tiêu Tuyết chợt cong lên rất nhẹ.

Ăn xong bữa cơm thì Nam Tiêu Tuyết cũng đứng lên cáo từ, Văn Tú Anh trò chuyện với nàng thật cao hứng, nên ngỏ ý dặn nàng hôm nào lại đến nhà ăn cơm.

Nam Tiêu Tuyết dịu dàng liếc mắt nhìn An Thường: "Vậy còn phải xem An tiểu thư có chào đón con không đã."

An Thương không hé môi, Văn Tú Anh thay cháu gái trả lời: "Có chứ, làm sao lại không chào đón con nha?"

Sau khi Nam Tiêu Tuyết rời khỏi, An Thường giúp Văn Tú Anh dọn dẹp bàn ăn, thấy bà ngoại không định mắng cô, lại càng tò mò chủ động hỏi: "Bà không la con vì con không lễ phép trên bàn ăn hôm nay ạ?"

Văn Tú Anh cười: "Ta nhìn ra nha, con và Nam tiểu thư cũng thân thiết lắm."

An Thường lập tức phủ nhận: "Con với nàng không có quen biết gì hết á."

"Ta còn không hiểu con sao? Con có bao giờ là một đứa trẻ không lễ phép như vậy đâu." Văn Tú Anh nói: "Lúc Nam tiểu thư nói chuyện với con á, nhìn chẳng khác gì mấy tiểu cô nương đùa giỡn với nhau. Nam tiểu thư lớn hơn con mấy tuổi vậy, năm tuổi hả? Cũng thật giống như a tỷ nha, cưng chìu con."

Cằm An Thường gần như rớt xuống: Cưng chìu á???!!!

Văn Tú Anh: "Chả lẽ không phải sao? Không phải nàng gắp cục thịt bò kia cho con sao? Con cũng ăn rồi đấy thôi?"

An Thường: ...

Cô còn nghĩ là mình nhanh nhẹn im ỉm ăn không ai biết, thì ra là Văn Tú Anh đã thấy, vậy có phải là Nam Tiêu Tuyết cũng thấy rồi không?

An Thường mím chặt môi: "Bà ngoại, đừng nói vậy, con không có 'a tỷ' như nàng đâu, người ta là đại minh tinh, quay xong kịch múa thì cũng sẽ rời đi."

"Ừa đúng." Văn Tú Anh thở dài: "Vậy chẳng phải là con cũng không còn được tiếp xúc với bất kỳ ai ở độ tuổi của mình nữa rồi sao?"

"An Thường này, con thật sự không muốn về Bội Thành hả?"

An Thường lắc đầu: "Ngay cả cổ vật con còn không muốn sờ tới, quay lại Bội Thành để làm gì? Bà ngoại, bà lại muốn đuổi con đi nữa sao?"

"Nào có đâu." Đối với việc có muốn khuyến khích An Thường đi thành phố lớn phấn đấu hay không, Văn Tú Anh cũng rất mâu thuẫn, cuối cùng chỉ thầm than, cũng không nói tiếp.

An Thường phụ giúp bà ngoại dọn bàn xong thì cũng rời khỏi nhà đi đến phường nhuộm, mấy hôm nay tuy bận với đoàn phim, nhưng nếu có thời giờ thì cô vẫn ghé qua giúp đỡ Tô a bà một chút.

Càng đi đến gần phường nhuộm thì bước chân đạp trên những phiến đá lồi lõm càng chậm lại.

Bởi vì cô nhìn thấy Nam Tiêu Tuyết đang đứng nơi đó, nàng nghiêng người tựa vào một cây sào trúc thẳng đứng hiếm hoi không có treo mảnh vải nhuộm nào, ung dung ngắm nhìn dòng sông trước mặt.

Nàng vẫn như thế, tư thái thân thể lộ ra một vầng khí thanh lãnh, nhưng vòng eo mềm mại thon thả lại nhìn rất quyến rũ.

Hai trạng thái cấm dục và dụ hoặc cùng tồn tại, vô cùng thu hút.

Nếu không phải cần vào giúp Tô a bà thì An Thường thật sự muốn xoay người đi về.

Chợt, một con mèo tam thể đi thong thả đến bên chân Nam Tiêu Tuyết.

Ở Ninh Hương có rất nhiều mèo hoang, tốc độ cuộc sống nơi này chậm rãi, những con đường lát dọc theo bờ sông cũng khá hẹp, không đủ rộng để chứa quá nhiều xe cộ, nên bọn mèo rất thoải mái đi lại.

Người người đều "sợ" Nam Tiêu Tuyết, đều cảm thấy nhan sắc của nàng đẹp đến vô thực, nhưng con mèo kia cũng không sợ, tự tin dán lên cọ cọ vào bên vạt sườn xám của Nam Tiêu Tuyết.

An Thường cho rằng với bản chất lạnh lùng kiêu ngạo của Nam Tiêu Tuyết, nàng cũng sẽ mặc kệ không thèm để ý tới nó. Nhưng Nam Tiêu Tuyết lại thu tầm mắt về cúi đầu nhìn, vuốt vuốt vạt sườn xám rồi ngồi xổm xuống, một tay đặt trên đầu gối, tay kia vươn ra dịu dàng ve vuốt phần lông trên đầu bé mèo.

Con mèo sung sướng kêu hai tiếng "meo meo".

An Thường do dự một chút, vẫn chọn bước về phía nàng.

Cô nhận ra bản thân là một người truyền thống, vẫn luôn tin tưởng loại quan niệm xưa cũ của ông bà - "những người dịu dàng với người già và động vật thì không thể nào là người xấu được".

Cô cảm thấy Nam Tiêu Tuyết đang ở đây đợi mình, nhưng bản chất người kia rất ngạo mạn, luôn sẽ có xác suất khá cao nàng sẽ nói câu gì đó mỉa mai mình "suy nghĩ nhiều", nàng chẳng qua chỉ đang đứng ngắm sông tìm cảm giác thôi.

Nhưng mà Nam Tiêu Tuyết chỉ nhấc mắt nhìn cô một lần, cũng không nói gì.

Hai tay An Thường đút trong túi quần jeans, chậm rãi lại gần cây sào trúc trống rỗng, im lặng nhìn Nam Tiêu Tuyết nựng mèo.

Đó là một ngày thời tiết tốt hiếm hoi trong mùa mưa dầm, gió trời mát mẻ hài hòa, tuy không có ánh nắng mặt trời chói chang, nhưng vẫn có thể thấy được nguồn sáng rạng rỡ chiếu rọi thông qua tầng mây trắng.

Trời cao trao tặng nơi này một buổi trưa rất xinh đẹp, con người có thể tận tình ngắm hoa thưởng trà, học tập luyện chữ, hay chỉ đơn giản là không làm gì cả, chui vào giường ngủ một giấc ngon lành.

Còn cô, chỉ đứng lặng yên nơi đây nhìn Nam Tiêu Tuyết chơi với mèo, cũng rất thỏa mãn.

An Thường dùng mu bàn tay che miệng khẽ ngáp một cái.

Nam Tiêu Tuyết cũng không ngẩng đầu, đột nhiên cất tiếng: "Thật sự không muốn thêm Wechat của tôi sao?"

An Thường sửng sốt.

Nhéo nhéo vành tai của mình: "Chị muốn chuyển tiền cho tôi thật hả? Chị có biết giá thịt bò trên thị trường hôm nay là bao nhiêu không?"

Nam Tiêu Tuyết nhẹ a một tiếng, vẫn một mực cúi đầu, An Thường hoàn toàn không nhìn được biểu cảm trên mặt nàng, chỉ có thể thấy dải tóc đen dài của này rũ xuống trước ngực, sườn xám màu ngọc bích càng thêm thoát tục, bởi vì động tác vuốt ve mèo kia mà đuôi tóc mượt mà cũng khẽ đung đưa theo.

Tất cả nguồn sáng xung quanh dường như đã bị mái tóc đen tuyền như mực kia hút vào.

Ví dụ như, ánh nắng, bầu trời, ánh mắt của An Thường.

Mèo tam thể hưởng thụ đủ rồi mới nhẹ nhàng tránh ra, Nam Tiêu Tuyết cũng buông tay thả nó đi, đứng dậy tựa vào sào trúc, bất chợt chuyển thành hai người đứng đối diện nhau.

An Thường hơi khựng lại, muốn dời tầm mắt, lại cảm thấy làm vậy có hơi yếu thế.

"Tôi cũng không biết giá thịt bò trên thị trường bao nhiêu cả." Thân thể Nam Tiêu Tuyết mềm mại tựa vào sào trúc, mang theo nét dịu dàng nhu hòa, gió trời thổi qua tóc dài của nàng khiến chúng nó không ngừng bay lượn, giống như những sợi tơ quý giá ngàn vàng được kéo ra khỏi thớ vải sang quý, từng sợi từng sợi đều là báu vật vô giá.

Tia nắng mặt trời rất hiếm hoi, lại tựa như đều tập trung trải lên suối tóc của nàng, An Thường bị hào quang rọi hơi nheo nheo mắt.

Chỉ thấy Nam Tiêu Tuyết vén tóc dài ra sau tai, miệng mấp máy: "Nhưng nếu tôi cũng không muốn chuyển khoản."

"Mà chỉ muốn thêm Wechat của em thì sao?"

Lòng An Thường đã bị bầu không khí buổi sớm trưa vuốt đến mềm mại lười biếng, chợt nghe nàng nói lại nhảy lên kịch liệt, đầu quả tim như có một con chim nhỏ cũng vì hoảng hốt mà chực bay đi.

Cô cho rằng Nam Tiêu Tuyết sẽ đế thêm một câu "tôi đùa thôi", nhưng nàng cũng không nói gì nữa, chỉ đứng trong làn gió nhẹ nhàng yên lặng nhìn cô.

Ba phần trêu chọc, ba phần chân thành, bốn phần còn lại cũng không rõ là đang chứa đựng loại tâm tình gì.

An Thường lắc đầu: "Đừng nói lời như vậy."

"Tôi sẽ không để chị lợi dụng nữa đâu."

Nam Tiêu Tuyết hơi bĩu môi: "Không chịu thật hả? Vậy em cũng đừng hối hận đó."

"Tại sao tôi lại phải hối hận chứ?" An Thường tuy nói vậy nhưng ánh mắt lại nhìn xuống dưới, rơi vào cổ áo nàng, hàng nút cài, trượt một đường xuống cánh tay trắng sáng của nàng đang đặt trước người.

Một cánh tay khác của Nam Tiêu Tuyết nắm cánh tay kia, ngón trỏ thon dài khẽ nhịp, An Thường nhìn chằm chằm vào phần da thịt đàn hồi nàng đang gõ lên.

"Được thôi." Nam Tiêu Tuyết nói rồi xoay người đi.

An Thường đứng nguyên tại chỗ một hồi, lại thấy con mèo tam thể vừa chạy đi ban nãy lại quay về, đến bên chân An Thường kêu "meo meo".

"Lại muốn được gãi ngứa hả?" An Thường nói: "Nàng đi rồi, để tao gãi cho mày được không?"

Cô ngồi xổm xuống, giơ tay gãi nhẹ trên phần gáy mèo, nhưng lại nghe con mèo kêu "méo méo" hai tiếng, xong đứng lên chạy đi.

An Thường: ...

Là mình không gãi đúng chỗ hả?

***

Nam Tiêu Tuyết trở lại nhà nghỉ, Nghê Mạn đang đợi nàng: "Tuyết tỷ, đây là kịch bản mới do đạo diễn Điền và biên kịch sửa chữa thay đổi một chút dựa trên quá trình quay phim, chị đọc thử đi."

"Được." Nam Tiêu Tuyết cầm lấy kịch bản: "Tiểu Nghê, chị hỏi em chuyện này."

"Dạ?"

"Nếu như em không biết chị, nhưng chị muốn thêm bạn Wechat với em, em có chịu không?"

"Tất nhiên là chịu rồi!!! Nam Tiên muốn thêm bạn thì tại sao em lại không chịu chứ?"

"Vậy..." Nam Tiêu Tuyết tạm thời đặt kịch bản lên bàn, đi từng bước thong thả đến bên cạnh Nghê Mạn, đôi mắt phượng khẽ híp lại.

Nghê Mạn lui về phía sau hai bước: "Tuyết tỷ, chị đừng nhìn em như vậy mà, cứ như đang câu dẫn em á, em sợ."

"Sợ cái gì?"

Nghê Mạn gãi gãi đầu: "Kiểu, chị là Nam Tiên mà, nói sao ta, có hơi thần thánh á, em thật sự không dám có cái gì ái muội với chị đâu, cảm giác như là... như là nếu em liều mạng làm bậy với tiên nữ, thì sẽ bị Trời phạt á."

Nam Tiêu Tuyết thay đổi tư thái: "Chị chỉ tìm cảm giác của nhân vật thôi, em đi đi."

"Dạ, Tuyết tỷ."

Nghê Mạn đi rồi, Nam Tiêu Tuyết mở ra kịch bản, nghĩ thầm cô nương tên An Thường này thật là kỳ quái. Một bên không dám thêm Wechat của nàng, một bên lại rất to gan hôn nàng.

Nam Tiêu Tuyết ép buộc bản thân tập trung vào kịch bản: số lần mình nghĩ về An Thường, hình như có hơi nhiều lắm rồi nhỉ?

***

Buổi tối, An Thường cứ do do dự dự trước khi đi đến phim trường.

Cảnh tượng đầu trưa hôm nay lãng mạn như trong một giấc mơ, khiến cho người lơ mơ vì buồn ngủ cũng chợt phải hoảng hốt bừng tỉnh. Nếu gặp lại Nam Tiêu Tuyết, nàng lại muốn add Wechat của cô, liệu cô có đủ sức lực cự tuyệt bao nhiêu lần nữa đây?

An Thường vừa nhìn thấy Nam Tiêu Tuyết đi đến thì đã theo bản năng bước lùi về sau nửa bước.

Nam Tiêu Tuyết chỉ lạnh lùng đi lướt qua người cô, dường như cũng không nhìn thấy cô; trợ lý, thợ trang điểm, người làm tóc, thư ký trường quay, một đống người khí thế ngập trời đi theo xoay quanh nàng.

Trong một khắc, An Thường rất kinh ngạc. Nhưng rồi lại cúi đầu cười cười, chân đá văng viên đá vụn nhỏ trên mặt đất.

Hình như mỗi lần cô buông bản thân tiến lại gần Nam Tiêu Tuyết, nàng sẽ luôn dùng một vài hành động hay chi tiết đánh cô trở về hiện thực: đừng suy nghĩ nhiều, chỉ là đang lợi dụng em nhập diễn thôi.

Nhưng cô cũng không hề hay biết những suy nghĩ rối rắm đang quấy rầy tâm trí Nam Tiêu Tuyết.

Người trong phim trường vẫn luôn bận rộn, chỉ có An Thường dư dả thời gian cúi đầu nhắn tin cho Mao Duyệt: [Khỏi đợi, tối nay hình như không có quay cảnh hôn đâu.]

[Mình hiểu nữ thần, chuyện này dù gì cũng là sự kiện quan trọng trong sự nghiệp của nàng, nên nàng chắc chắn sẽ muốn chuẩn bị trạng thái tốt nhất.]

An Thường nhìn Nam Tiêu Tuyết đang ở đằng xa, đêm nay người kia cũng sẽ không lia ánh mắt qua đây.

Dù sao thì tối nay cũng chỉ quay vài cảnh không quá liên quan đến tuyến tình cảm, đa phần chỉ là những phân cảnh tập trung vào kỹ thuật và động tác múa.

An Thường đứng trong vòng tròn những người vây xem, nghĩ: đứng tại đây xem người ta múa cổ điển, thật sự là sự hưởng thụ xa hoa nhất rồi.

Không biết đến khi biên tập hậu kỳ thành phim sẽ ra những hình ảnh như thế nào?

Ba ngày liên tục, đều là như vậy.

Cảnh hôn kia sau lần bị Nam Tiêu Tuyết bỏ qua, vẫn chưa được sắp xếp vào lịch trình lại.

Ngày thứ tư, là sinh nhật của một diễn viên trong đoàn phim, phó đạo diễn rất tinh tế chuẩn bị sẵn bánh kem, giữa buổi quay đột nhiên tắt hết đèn mang đến kinh hỉ: "Happy birthday to you! Happy birthday to you! Happy birthday to you..."

Cô nàng nhận lấy bó hoa từ thư ký trường quay: "Cảm ơn mọi người!"

An Thường đứng lẫn trong đám đông cùng vỗ tay hát câu hát mừng sinh nhật, phóng mắt ra phía xa, Nam Tiêu Tuyết một mình ngồi ở đằng kia, cách ly bản thân khỏi đám đông náo nhiệt, hai đầu chân mày nhíu lại chăm chú đọc kịch bản, dường như trong mắt nàng, những câu chúc mừng vui vẻ đều chỉ là đang lãng phí thời gian.

An Thường nghĩ thầm: quả nhiên, đúng là một người vừa cao ngạo vừa lạnh lùng.

Người như vậy, sao có thể thật sự động chân tình được chứ?

Lúc cắt bánh kem, nhân vật chính của buổi tiệc cố ý mang một phần bánh kem cho Nam Tiêu Tuyết: "Tuyết tỷ."

Nam Tiêu Tuyết vô cảm lắc đầu: "Không ăn đâu, dễ béo." Rồi xoay người đi.

An Thường thật sự chưa từng gặp người nào mà thiếu tế bào giao tiếp trầm trọng như người kia. Dù là nàng nói sự thật đi, nhưng mà hôm nay là sinh nhật người ta, không ăn lại còn nói như này, chẳng lẽ không sợ người ta xấu hổ sao chứ?

Cô đi qua: "Nếu được, cô cho tôi phần bánh này được không?"

"Được chứ." Đối phương cười tươi: "An tiểu thư, cảm ơn cô đã trợ giúp đoàn phim mấy ngày hôm nay."

Buổi tối, sau khi quay xong các cảnh, mọi người hò nhau đi ra ngoài chơi.

Dù gì ở đây cũng có rất nhiều người trẻ tuổi, ở trấn nhỏ vùng sông nước buồn chán cũ kỹ này cả tuần, lại thêm đêm nào cũng quay phim làm việc với cường độ cao, không thể nào không mệt mỏi đè nén, vừa sẵn có sinh nhật, tìm lý do rất dễ dàng.

"Đi karaoke đi mọi người, lái xe đến Hàng Thành chỉ mất một giờ thôi, nhấm nháp tầm hai ly cà phê thôi là đến rồi."

Kha Hành ở phim trường cũng không giao tiếp thân thiết gì với Nam Tiêu Tuyết, nhưng lúc này lại chủ động đi đến trước mặt nàng cười hỏi: "Tuyết tỷ, chị đi với tụi em không?"

"Tôi không đi." Nam Tiêu Tuyết lạnh nhạt nói: "Thiếu ngủ sẽ ảnh hưởng đến trạng thái nhập vai."

Nàng muốn đi về, Kha Hành lại nhích người hơi chắn đường nàng, vẫn mang nụ cười rạng rỡ: "Nhưng mà Tuyết tỷ nè, cảnh hôn kia của chị với em vẫn chưa quay đó."

Giọng nói không lớn, nhưng hiện tại mọi người đều đứng khá gần, ai cũng nghe được câu nói đó. Mọi người ăn ý giả vờ không nhìn Nam Tiêu Tuyết, nhưng vẫn đồng lòng len lén liếc trộm Nam Tiêu Tuyết.

Kha Hành nói: "Tuyết tỷ, chị nên đi với bọn em ra ngoài chơi một chút, tiếp xúc với em thân thiết hơn, mới có thể tìm được trạng thái tình cảm của nhân vật tốt hơn, đúng không?"

Những câu nói tuy đơn giản nhưng vẫn nghe được sự khiêu khích trong đó, Nam Tiêu Tuyết buông mắt, cũng thật sự nghiêm túc suy nghĩ. Cuối cùng, ngước mắt nhìn lên trả lời: "Được rồi, tôi đi với mọi người."

An Thường phát hiện Nam Tiêu Tuyết sẽ không phải vì bị người khác khích tướng hay vô lễ mà tự ái tức giận, những hành vi thường được những người lão làng khác lên án là "thiếu tôn trọng tiền bối" ở trong mắt nàng cũng chẳng đáng để tâm. Có lẽ đây cũng là một khía cạnh biểu hiện khác của sự kiêu ngạo của nàng, căn bản không thèm quan tâm chuyện người khác có giấu ẩn ý gì trong lời nói hay không.

Kha Hành nói vài câu liên quan tới lợi ích của bộ kịch mới thuyết phục được nàng, nàng cũng thông suốt quyết định đi theo.

Những người còn lại ngó qua liếc lại lẫn nhau, có phần nhiều chuyện muốn xem thử tối hôm nay tình huống sẽ phát triển như thế nào.

Bọn họ cũng mời An Thường đi theo, cô gật đầu đồng ý.

Tất cả hô hào tản ra đi mua quà cho nhân vật chính của hôm nay, thống nhất với nhau nửa tiếng sau sẽ tập hợp ở phim trường, lên xe đi cùng nhau.

An Thường nghiêm túc nghĩ tặng món quà gì, nhanh chóng quay về lấy, lúc đến phim trường mới phát hiện mình là người đầu tiên có mặt. Ngoại trừ cô thì vẫn có Nam Tiêu Tuyết đang ngồi trong góc nghiên cứu kịch bản, trông không có vẻ gì là đã rời đi, Thương Kỳ đang đứng bên cạnh nàng.

Chậc, rõ là nàng cũng không buồn suy nghĩ chuyện mua quà cáp gì cho vị diễn viên múa kia.

An Thường ngồi một bên, quyết định cũng tự mở kịch bản ngồi xem, suy nghĩ thử xem cần phải chọn nơi nào của Ninh Hương làm bối cảnh cho các cảnh quay kế tiếp.

Cô vô tình nghe được Nam Tiêu Tuyết và Thương Kỳ nói chuyện với nhau, do phim trường chẳng có ai cả, cực kỳ yên tĩnh, thành ra tuy hai người nói rất nhỏ, cô vẫn nghe được giọng Thương Kỳ: "Em muốn đi thật hả? Giờ đổi ý vẫn kịp đấy."

"Muốn."

"Những người trẻ tuổi này chơi đùa rất điên cuồng, ca hát thì chắc chắn sẽ uống rượu, uống rượu được xíu là sẽ đòi chơi trò chơi, Kha Hành cũng nói em với cô ấy cần làm quen thân thiết hơn, em có biết bọn họ sẽ chơi lớn tới mức nào không?"

Nam Tiêu Tuyết hơi khựng lại: "Vậy thì chơi tới thôi."

"Nhưng mà em..."

"Chị không cần nói nữa đâu Thương Kỳ, tóm lại là vẫn phải vượt qua, nếu không thì sao có thể quay trọn bộ kịch này đây?"

Thương Kỳ thở ra một hơi dài: "Đôi khi chị cảm thấy em đối xử rất ác độc với bản thân."

An Thường cúi đầu nhìn chằm chằm vào kịch bản, nhưng các tế bào não thì đều đang bối rối chưa giải mã xong những lời nói kia.

Cô nghĩ: Thương Kỳ nói vậy là sao? Chẳng lẽ Nam Tiêu Tuyết có chướng ngại tâm lý gì à?

Nàng rốt cuộc đã trải qua chuyện gì?

Những người khác rất nhanh lần lượt quay lại, cả đám người chia nhau leo lên hai chiếc xe mini bus cùng nhau đi đến Hàng Thành.

Nam Tiêu Tuyết cũng không ngồi chung mọi người, Thương Kỳ lái xe riêng chở nàng và Nghê Mạn.

Đối với địa vị của nàng, tất nhiên là không có ai ý kiến gì cả, An Thường ngồi trên xe nghe những người kia thở phào một hơi: "Hên ghê, Tuyết tỷ không ngồi chung bọn mình."

"Áp suất không khí xung quanh nàng cũng quá thấp, khiến cho tôi ngứa miệng cũng không dám ra tiếng."

Kha Hành ngồi ở đuôi xe cười nói: "Con nhỏ kia, chị đây cũng xem như là tiền bối của em, sao không thấy em sợ chị vậy?"

Người kia cũng cười theo: "Hành tỷ, xin lỗi nha, em không sợ chị thật, chút nữa còn định uống tới bến với chị nè."

Kha Hành xinh đẹp bức người nhưng được cái yêu nói yêu cười, lại còn rất hòa đồng thân thiện, sự náo nhiệt bên cạnh cô ấy hoàn toàn đối lập với sự đìu hiu bên cạnh Nam Tiêu Tuyết.

Trong khoảnh khắc, An Thường đã nghĩ: Một người như Nam Tiêu Tuyết, có khi nào cảm thấy cô đơn không?

---

Mỗi lần An Thường đối mặt với Nam Tiên là lại đanh đá hơn một nghìn lần :)) 

Chắc từ đây tới qua Giáng sinh mình cũng không trồi lên lại nữa, đây là một món quà mọn cho tất cả mọi người. Chúc mọi người Giáng sinh an lành, có nhiều niềm vui với gia đình người yêu, và say rượu thì đừng nên lái xe nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net