Truyen30h.Net

[BHTT - EDIT - HOÀN] Ảnh Hậu Là Chỉ Miêu

Chương 55

tieulaoban108

Tôn Hiền Lượng nóng nảy, điên cuồng xua tay: "Ta thật sự không có nha!"

Hiển nhiên ở phương diện này thì thiếu nữ không có năng lực giống như Lâm Đoản Đoản, cho nên cũng tò mò nhìn về phía Lâm Đoản Đoản, chờ đợi Lâm Đoản Đoản giải thích.

"Hắn là một tra nam, chân bước qua rất nhiều chiếc thuyền, ngươi hẳn là biết điều đó đi?" Lâm Đoản Đoản nhìn về phía lão bà của Tôn Hiền Lượng.

Lão bà của hắn gật gật đầu, sắc mặt đen đi một chút.

Lâm Đoản Đoản tiếp tục nói: "Cái tra của hắn không chỉ biểu hiện ở chỗ này, thời điểm hắn giao xứng với nữ nhân khác, trước nay đều không có mang bao, bởi vì hắn cảm thấy như vậy sẽ làm giảm độ sảng khoái, cho nên sẽ để cho tình nhân của mình uống thuốc."

Nói thật thì thuốc tránh thai không thể uống thường xuyên, rất có hại đối với thân thể của nữ nhân.

Cho nên Lâm Đoản Đoản mới nói hắn là một tên tra nam.

"Nhưng luôn có nữ nhân bị dụ hoặc bởi tiền tài và ích lợi, nguyện ý làm tình nhân của hắn, trong đó có người có ý đồ mang thai con của hắn, liền làm bộ chính mình đã uống thuốc, nhưng thật ra không có uống, sau khi mang thai thì bị hắn phát hiện, sau đó liền mang đi nạo thai."

"Đứa nhỏ chưa sinh ra cũng là mạng người, tự nhiên sẽ coi như là tội nghiệt của hắn."

Tôn Hiền Lượng đang muốn phản bác, nhưng cả người đều cứng đờ, bởi vì Lâm Đoản Đoản nói không có sai.

"Số lượng tình nhân của ngươi quá nhiều, sự tình như vậy lại phát sinh qua rất nhiều lần, nhưng ngươi không có để ở trong lòng, đây là tội của ngươi, chính ngươi phải chịu phạt."

"Chuyện này cũng không phải là chuyện quá phận nhất, quá phận nhất là......" Sắc mặt của Tiểu Miêu Miêu dần dần âm trầm xuống, những người khác cũng theo bản năng nhìn về phía Tôn Hiền Lượng.

Cái này còn không tính là quá phận nhất, vậy cái gì mới là quá phận nhất?

Tiểu Miêu Miêu tức giận nói: "Vốn dĩ ngươi có nuôi một con mèo! Nàng thực đáng yêu, nàng không muốn xa rời ngươi, có người nói mèo của ngươi thực đáng yêu, muốn nàng sinh mèo con, sau đó đưa cho hắn nuôi, ngươi đáp ứng rồi! Nhưng mà thời điểm mang đi thân cận, ngươi sơ suất, làm mất Tiểu Miêu Miêu! Đúng không?"

"Đúng......" Tôn Hiền Lượng mịt mờ, không biết vì sao đột nhiên lại nói đến chuyện này.

"Nàng rất yêu ngươi và lão bà của ngươi, nàng một thân một mình trải qua ngàn khó vạn hiểm, dùng vài tháng mới tìm về tới nhà, ngươi có nhớ ngươi đã làm cái gì hay không?" Lâm Đoản Đoản tức giận, chỉ vào mũi của Tôn Hiền Lượng, phẫn nộ nói: "Nàng canh giữ ở cửa chờ ngươi trở về, ngươi vừa xuống xe nàng liền chạy lại làm nũng, biểu đạt nhớ nhung đối với ngươi, nhưng ngươi lại dùng một chân đá văng nàng ra! Còn nói nàng dơ hề hề thực ghê tởm! Lúc ấy trong bụng nàng đã có bảo bảo!"

"Nàng chết rồi, sau khi sinh non thì quá yếu ớt, ở phụ cận nhà ngươi bồi hồi mấy ngày liền qua đời, ngươi vẫn còn là người sao? Tiểu Miêu Miêu đáng yêu như vậy, yêu ngươi như vậy, nhưng ngươi căn bản là không yêu nàng! Ngươi không nhận ra nàng!"

Lâm Đoản Đoản càng nói càng tức giận, liền muốn mặc kệ hắn.

Tôn Hiền Lượng:......

"Chỉ là...... Chỉ là một con mèo a...... Lúc ấy nó quá bẩn, ta không nhận ra cũng rất bình thường a, nếu như ta nhận ra đó là Meo Meo, khẳng định sẽ không đối với nó như thế......"

"Mèo hoang thì có thể lấy chân đá sao? Còn dùng sức như vậy!" Lâm Đoản Đoản càng tức giận: "Loại người như ngươi không xứng dưỡng miêu!"

Tôn Hiền Lượng vẫn mịt mờ không rõ chuyện gì, nhưng vẫn theo bản năng nói xin lỗi, chủ yếu là không muốn đắc tội với Lâm Đoản Đoản.

Lộ Du và thiếu nữ một trái một phải tiến lên giữ nàng lại, làm nàng không cần tức giận.

Lúc này Lâm Đoản Đoản mới thở phì phì ngồi xuống vị trí của mình, còn lão bà của Tôn Hiền Lượng thì ngược lại: "Ngươi làm mất Meo Meo, còn nói sẽ nghĩ cách tìm trở về, kết quả một mình Meo Meo tự trở về ngươi còn không nhận ra nàng! Ngươi là tra nam gì vậy hả!"

Tôn Hiền Lượng:......

Lão bà của hắn coi Meo Meo như con của mình, lúc đánh mất Meo Meo, hắn còn nghĩ có nên đi mua một con lớn lên không khác lắm mang về lừa gạt lão bà hay không, sau đó lại cảm thấy nhất định lão bà có thể nhận ra được, liền không làm.

Không nghĩ tới......

Cả người hắn đều mau dán vào sô pha, lão bà của hắn vẫn còn ở nơi đó phẫn nộ nói: "Ta muốn cùng ngươi ly hôn! Ly hôn!"

Thời điểm biết hắn nuôi tiểu tam, nàng không có tức giận giống như vậy, chủ yếu là vì tình cảm giữa hai người, sớm đã bị hắn một lần lại một lần phạm sai, bào mòn đi hết rồi.

Ngày thường cũng là ai lo phận người nấy, ly hay không ly hôn cũng như nhau, lúc này đưa ra ly hôn, cũng không thuần túy là vì một con mèo, mà là đã tích lũy phẫn nộ tới cực điểm rồi, chuyện của Meo Meo chỉ là một mồi lửa.

Rất nhiều nam nhân đều nói ngoài miệng: Vì chút chuyện cỏn con như vậy mà cãi nhau với ta, đến mức này sao?

Nhưng khi phụ nữ tức giận, không chỉ vì một chuyện nhỏ, mà là sau khi dồn nén cảm xúc một thời gian dài cuối cùng quá tải, một chuyện nhỏ chỉ là một mồi lửa khơi mào mà thôi.

Lâm Đoản Đoản không hiểu chuyện tình cảm a, nàng chỉ cảm thấy lão bà hắn làm quá đúng, còn vỗ vỗ bả vai an ủi nàng.

Tôn Hiền Lượng khóc không ra nước mắt, vội vàng đến hống lão bà, nhưng hiển nhiên là lão bà của hắn đã tức giận tới cực điểm rồi, thậm chí còn không muốn để ý đến hắn.

Hắn chỉ có thể tạm thời đem chuyện này đặt qua một bên, xử lý chuyện trên người mình trước đã, chuyện của lão bà chờ đến khi chỉ còn hai người bọn họ, lại chậm rãi nói.

"Chuyện này đúng là ta làm sai, ta thật có lỗi với Meo Meo, nhưng lúc ấy ta thật sự là không biết, chuyện trên người ta có quan hệ gì với Meo Meo sao? Là nó đang trả thù ta sao?" Tôn Hiền Lượng lo sợ bất an hỏi, người sau khi chết sẽ biến thành quỷ, như vậy động vật có linh cũng sẽ giống như vậy, là chuyện hết sức bình thường.

Lâm Đoản Đoản lại muốn đi lên đánh tra nam, nàng nén giận: "Nếu không phải Meo Meo bảo hộ ngươi! Ngươi đã sớm chết rồi!"

Tôn Hiền Lượng mờ mịt: "A?"

Nguyên lai hồn phách tìm tới cửa không phải là Meo Meo, mà là hài tử của Tôn Hiền Lượng, trong đám trẻ có một đứa vận khí kém, liên tiếp đầu thai hai lần đều vào nhà hắn, hai lần đều bị nạo đi, tự nhiên sẽ ghi hận trong lòng.

Cho nên không giống với những anh linh khác đi đầu thai một lần nữa, mà lưu lại, muốn trả thù Tôn Hiền Lượng.

(Anh linh : linh hồn của trẻ con)

Đưa chuột cho Tôn Hiền Lượng đúng là Meo Meo, nhưng đối với miêu miêu mà nói, chuột là con mồi của mình, có thể ăn được, đưa cho chủ nhân là chứa đầy tình yêu.

Cũng là nàng vẫn luôn đang bảo hộ Tôn Hiền Lượng, cho nên anh linh mới không có biện pháp nào ám hại được Tôn Hiền Lượng, nhưng mà Meo Meo chỉ là một con mèo mà thôi, so với một anh linh có oán hận thật sâu, Meo Meo quá yếu ớt, nàng đánh không lại anh linh, sau vài lần liền bị thương, lúc này anh linh mới dần dần xâm nhập vào sinh hoạt của Tôn Hiền Lượng.

"Thi thể của mèo mà ngươi nhìn thấy, là Meo Meo." Sau khi chết bởi vì chấp niệm rất sâu, Meo Meo thực mau liền biến thành quỷ, trừ bỏ ở bên người Tôn Hiền Lượng ra, nàng cũng chỉ ngưng lại ở bên cạnh thân thể của mình, bởi vì âm khí quá nặng, hơn nữa mới chết chưa được bao lâu, thi thể của nàng vẫn chưa hoàn toàn hư thối.

Nàng vẫn luôn bảo hộ Tôn Hiền Lượng, ngăn trở anh linh, anh linh tức giận, mới đào thi thể của nàng lên, đánh nát nhừ, ném cho Tôn Hiền Lượng ghê tởm hắn.

Tôn Hiền Lượng ngốc ngốc, một lát sau mới nhỏ giọng hỏi: "Vậy...... Hiện tại meo meo ở đâu?"

"Nàng sắp hồn phi phách tán, có thể xuất hiện vào ban ngày sao?" Lâm Đoản Đoản tức giận nói: "Loại người giống như ngươi không xứng dưỡng miêu, càng không xứng được một con mèo đáng yêu toàn tâm toàn ý trung thành cùng bảo hộ, ta sẽ mang Meo Meo đi."

Lúc này Tôn Hiền Lượng hiểu được, khó trách Lâm Đoản Đoản tức giận như vậy, nguyên lai nàng là một người yêu mèo, đồng thời trong lòng hắn cũng có một chút phức tạp, nói như thế nào đây, mèo là hắn và lão bà cùng nhau nuôi, mười năm, nếu như hắn thật sự yêu Meo Meo, thì sẽ không có khả năng đánh mất nàng, càng không thể không nhận ra nàng.

Nhưng tiểu miêu kia vẫn luôn bảo hộ hắn, cho dù là tra nam không có lương tâm đi nữa, thì ngay lúc này đây cũng cảm thấy một chút áy náy.

Hắn lúng ta lúng túng nói: "Vậy...... Ta liền chuẩn bị một lễ tang long trọng cho Meo Meo có được không?"

A, Lâm Đoản Đoản tràn ngập một loại xúc động muốn trợn trắng mắt, đại khái là bởi vì nàng quá rõ ràng, thay vì nói là áy náy, không bằng nói là đang diễn ở trước mặt nàng đi.

Lúc ấy Lâm Đoản Đoản đáp ứng qua đây, là bởi vì lo lắng hồn phách của Meo Meo sẽ bị Tôn Hiền Lượng tìm một người tu đạo tới thương tổn, còn hắn có chết hay không, cái này không quan trọng.

Tôn Hiền Lượng ở nơi đó nói một đống lời hay, mắt thấy biểu tình của Lâm Đoản Đoản đã bình tĩnh lại được một chút mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng Lâm Đoản Đoản bình tĩnh lại, là vì nghĩ đến buổi tối hôm nay có thể đón được Meo Meo mà thôi.

"Dù sao chuyện này ta sẽ giúp ngươi giải quyết." Nếu như Lâm Đoản Đoản đã đáp ứng thì đương nhiên sẽ giúp hắn giải quyết, cả meo meo và anh linh, nàng đều chuẩn bị đưa đi luân hồi, như vậy mới là tốt nhất đối với bọn họ.

Lúc này trời còn chưa tối, những gì nên tới đều chưa tới, cho nên bọn họ sẽ tạm thời lưu lại, có lẽ là vì chuyện của Meo Meo, cho nên lão bà của Tôn Hiền Lượng đối với Lâm Đoản Đoản rất nhiệt tình, Lâm Đoản Đoản cũng rất thích người yêu mèo.

Lão bà của Tôn Hiền Lượng còn tự mình xuống bếp, làm bữa tối.

Nàng rất ít khi tự mình xuống bếp, ngày thường đều là con trai về nhà thì mới làm, nhưng tay nghề của nàng không tệ.

Lâm Đoản Đoản không muốn gọi nàng là lão bà của Tôn Hiền Lượng, liền chủ động hỏi tên họ của nàng, nàng họ Tần, gọi là Tần Sương, tính tính cũng mới 40 tuổi mà thôi, nhân sinh còn chưa qua được một nửa.

Lâm Đoản Đoản chủ động nói: "Ta đoán mệnh cho ngươi nha."

Tần Sương đồng ý, liền duỗi tay ra: "Xem tướng mạo hay là chỉ tay?"

Ngón tay của Lâm Đoản Đoản đặt ở trên tay nàng, ánh sáng kim sắc, từ đầu ngón tay của nàng chui ra ngoài, liên tiếp di chuyển trên tay Tần Sương.

Thiếu nữ tức khắc có điểm kinh ngạc: "Sao có thể, Ngươi...... Công đức của ngươi......"

Số lượng công đức của người bình thường đều tương đối ít, có thể có một chút ánh sáng nhạt đã là người lương thiện rồi, kim quang của công đức đậm hơn một chút, thì là cả đời đều chuyên chú làm việc thiện, lại đậm thêm một chút nữa, đó là tổ tiên làm việc thiện, chính mình cũng có làm.

Lâm Đoản Đoản cự nhiên có thể sử dụng chỉ vàng công đức!

Thiếu nữ cũng không dám nghĩ ở trên người nàng có bao nhiêu công đức.

Lâm Đoản Đoản làm động tác giữ im lặng, tiếp tục nghiên cứu vận thế của Tần Sương, một lát sau nói: "Có phải ngày thường ngươi thường xuyên làm việc thiện hay không?"

Tần Sương có chút ngượng ngùng: "Cũng không tính......"

Nàng là một toàn chức thái thái, trong nhà lại có tiền, trên cơ bản thì không cần làm việc nhà, nhưng cũng không thể vẫn luôn nhàn rỗi đúng không? Cho nên liền tìm chút việc để bản thân mình làm.

(Toàn chức thái thái : ở mình gọi là nội trợ)

Làm từ thiện là sau khi có hài tử mới bắt đầu làm, chủ yếu là quyên góp tiền trợ giúp một ít tiểu hài tử, tỷ như trẻ em thất học ở vùng núi, tỷ như tiểu hài tử bị bệnh nặng nhưng không có tiền chữa.

"Bọn họ thực đáng thương, mà ta lại có năng lực, vì cái gì mà không giúp đây?" Tần Sương thực nghiêm túc nói: "Cho nên với ta mà nói kỳ thật chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi."

"Năm nay ta bắt đầu làm hạng mục từ thiện mới, được một Weibo có tiếng dẫn dắt, nữ nhân viên làm hạng mục từ thiện lại tham ô, ta cảm thấy rất oán giận, cho nên tự mình làm một cái, ít nhất ở thời điểm ta còn ở đây, thì không ai có thể tham ô tiền của ta." Tần Sương nói xong lại có một chút ngượng ngùng: "Ta không nên nói những thứ này."

"Không, cái này rất có ý nghĩa." Lâm Đoản Đoản nghiêng nghiêng đầu, tán đồng nói, mặc kệ đối với bất kì giống loài nào, ấu tể đều rất quan trọng.

Hơn nữa nhân loại nữ tính không giống với động vật, bọn họ là yêu, giới tính không hề quan trọng, điều quan trọng là ai cường đại hơn, kẻ cường đại tự nhiên được quyền lên tiếng.

Nói trắng ra là, thế giới của bọn họ chính là cá lớn nuốt cá bé.

Nữ nhân có năng lực đứng ra giúp đỡ bảo hộ nữ nhân nhỏ yếu khác, là một loại bảo hộ đối với toàn bộ quần thể nữ tính.

Cho nên Lâm Đoản Đoản có thể lý giải.

Tần Sương càng ngượng ngùng: "Điều ta có thể làm cũng chỉ có như vậy thôi."

"Ngươi đã làm rất nhiều chuyện tốt, đã cứu rất nhiều người, ta đã xem qua tuổi già của ngươi, sẽ sống rất tốt, hài tử được giáo dục tốt, rất giống ngươi, cũng có thể vẫn luôn duy trì sinh hoạt giàu có, sẽ thực thuận lợi kết thúc cả đời này." Đương nhiên với điều kiện không bị ngoại lực quấy nhiễu, giống như gia gia của Lộ Du, vốn là mệnh cách phú quý phát đạt vô tai vô khó, vô duyên vô cớ bị người làm hại thiếu chút nữa cửa nát nhà tan.

"Cảm ơn." Tần Sương cũng không hỏi những chuyện liên quan đến lão công, hiển nhiên là đã sớm quyết định xong rồi.

Tôn Hiền Lượng ở bên cạnh, cũng rất muốn được đoán mệnh, nhưng hắn rất rõ ràng có bao nhiêu người không muốn nhìn thấy hắn, cho nên không dám tiến lên trước.

Tần Sương làm xong bữa tối, tất cả đều dọn lên trên bàn, bữa tối thập phần phong phú, hơn nữa tay nghề của nàng cũng rất tốt.

Nàng đúng là một người rất tuyệt, thiện lương ôn nhu, còn biết làm đồ ăn ngon, lại yêu miêu miêu, thật là đáng tiếc khi về nhà Tôn Hiền Lượng.

Tiểu Miêu Miêu phát ra một tiếng cảm thán ở trong lòng.

Thời điểm sắp ăn xong cơm chiều, đèn trong phòng đột nhiên tắt hết.

"Là cúp điện sao?" Tôn Hiền Lượng theo bản năng đứng lên, muốn đi xem là cắt điện, hay là đèn trong phòng bị hỏng.

Thiếu nữ lại kéo hắn một phen, lạnh lùng nói: "Đừng nhúc nhích!"

Tôn Hiền Lượng ngây dại, đứng ở nơi đó động cũng không dám động.

Ngay lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng mèo kêu đặc biệt thê lương, Tần Sương phản ứng nhanh nhất: "Có phải là Meo Meo trở về hay không!"

"Ngươi bảo hộ bọn họ." Lâm Đoản Đoản trực tiếp xông ra bên ngoài, nhưng người còn lại cũng rất tò mò, theo bản năng muốn đi ra ngoài nhìn xem, lại có chút không dám.

Sau khi thiếu nữ đi tới cửa, bọn họ mới đi theo ra tới cửa, thông qua khe cửa phòng, bọn họ có thể nhìn thấy trong sân, trên mặt cỏ tươi tốt, hai cái bóng đen đang dây dưa với nhau.

Thời điểm quỷ không muốn bị người nhìn thấy, thì người sẽ không nhìn thấy được, trừ phi trên người có âm khí rất nặng vận thế rất thấp, hoặc là có thiên phú.

Nhưng hai cái bóng đen đang đánh nhau rất kịch liệt, đã hoàn toàn quên mất phải che dấu thân ảnh.

Cho nên tất cả mọi người ở đây đều có thể nhìn thấy bọn họ.

Cẩn thận tập trung nhìn vào là có thể thấy được, đang đánh nhau, là một con mèo cùng với một đoàn thịt.

Lại nghiêm túc nhìn một cái, nga, là một đứa trẻ con cả người xanh tím, hắn oán khí nặng cũng rất bình thường, đầu tiên, hắn hai lần đều đầu thai tới nhà Tôn Hiền Lượng, hai lần đều bị nạo đi, đặc biệt là lần thứ hai, tình nhân kia rất thông minh, sau khi mang thai liền che dấu chuyện mình mang thai, muốn trộm sinh hài tử, đến lúc đó đã trần ai lạc định, Tôn Hiền Lượng có thể đem hài tử bóp chết sao? Cũng chỉ có thể cắn răng nhận con.

Nhưng về sau vẫn bị Tôn Hiền Lượng phát hiện, mạnh mẽ xoá bỏ, lúc ấy hài tử đã lớn được vài tháng.

Cho nên oán khí của đứa nhỏ rất nặng, hận tới mức muốn giết chết Tôn Hiền Lượng.

Tiểu miêu đang vật lộn với hắn thoạt nhìn đã suy yếu rất nhiều, thân ảnh có chút tan rã, nhưng vẫn đang ngăn cản hắn, không cho hắn tới gần.

Chỉ là khó tránh khỏi lòng có dư mà lực không đủ, chỉ có thể phát ra tiếng kêu miêu miêu thảm thiết, giống như muốn nhắc nhở chủ nhân của mình chạy mau.

Thanh âm của nàng nghe quá mức thê lương, làm người nghe được đều nhịn không được đau lòng.

Nếu còn tiếp tục như vậy, nàng lập tức liền hồn phi phách tán, ngay cả cơ hội luân hồi chuyển thế cũng không còn.

Đương nhiên Lâm Đoản Đoản sẽ không nhẫn tâm nhìn một con Tiểu Miêu Miêu thảm thiết như vậy, hôi phi yên diệt, nàng nhanh chóng cắm vào chiến cuộc, một tay vớt lấy tiểu miêu, một tay nhanh chóng đè anh linh kia lại.

Chẳng qua đối đãi với miêu miêu, là thực ôn nhu ôm vào trong ngực, đối đãi với anh linh, là một bàn tay ấn thẳng ở trên mặt đất, bất quá như vậy cũng tính là ôn nhu, ít nhất nàng không có đánh hắn.

Bởi vì anh linh cũng là người bị hại.

Lâm Đoản Đoản ôm miêu miêu, trong tay dẫn theo anh linh, chậm rãi đi trở về, tiểu miêu kia đã rất yếu rồi, chắc là biết Lâm Đoản Đoản là tiền bối của tiền bối của tiền bối trước của nàng, cho nên lúc ghé vào trong lòng ngực của Lâm Đoản Đoản, căn bản là không dám động.

Sau khi Lâm Đoản Đoản mang tiểu miêu về, sợ nàng cứ như vậy hôi phi yên diệt, cho nên rót vào người nàng một chút yêu lực, hòa hoãn lại tình trạng của nàng một chút.

Meo Meo đại khái là biết Lâm Đoản Đoản đối tốt với nàng, hồn phách cũng cảm giác thoải mái hơn một chút, kêu miêu miêu giống như đang làm nũng, còn cọ cọ Lâm Đoản Đoản.

"Ta sẽ mang mèo đi nga." Lâm Đoản Đoản ôm Meo Meo, là một con mèo, nàng đặc biệt rõ ràng nơi nào trên người miêu miêu là tương đối mẫn cảm, cào lên sẽ tương đối thoải mái.

Liền vuốt ve Meo Meo......

Meo Meo đã thật lâu không được người âu yếm như vậy, ở trong lòng ngực Lâm Đoản Đoản phát ra thanh âm khò khè khò khè.

"Còn tên này......" Lâm Đoản Đoản nhấc tiểu nhục đoàn tử lên, thời điểm tiểu nhục đoàn tử chết, còn chưa kịp xuất thế, chấp niệm đặc biệt sâu nặng, tư duy lại tương đối hỗn loạn, sau khi nhìn thấy Tôn Hiền Lượng, liền bắt đầu nhe răng với hắn, đôi mắt hung hung đỏ hồng, giống như hận không thể nhào lên cắn chết hắn vậy. Tôn Hiền Lượng sợ tới mức lui về phía sau một bước, thiếu chút nữa bị vướng ngã trên mặt đất, phía sau hắn là cánh cửa, hiển nhiên là để lại một ít bóng ma tâm lý.

Lâm Đoản Đoản còn đặc biệt chơi ác, xách theo tiểu quỷ ở trong tay, vẫn luôn duỗi về phía trước, sắp duỗi đến trên mặt Tôn Hiền Lượng.

"Hảo hảo nhìn đi, đây chính là con của ngươi a, hơn nữa ngươi thiếu hắn, đây là nợ của ngươi."

Đầu của Tôn Hiền Lượng đều mau lõm vào, vẫn luôn ngưỡng về phía sau.

Ngọa tào! Ngọa tào! Sắp cắn được mũi hắn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net