Truyen30h.Net

[BHTT - EDIT - HOÀN] Ảnh Hậu Là Chỉ Miêu

Chương 62

tieulaoban108

"Cũng không có gì, chỉ là rất nhàm chán." Tiểu Miêu Miêu cũng không biết chính mình bị nhốt ở chỗ này trong bao lâu, ký ức của nàng có một chút hỗn loạn, có đôi khi bản thân nàng cũng không biết là chính mình hay là những ký ức đó có vấn đề, để đơn giản nàng liền đem tất cả vứt ra sau đầu.

Nhưng Quý Lan đau lòng a, bên trong bóng tối vô biên không có một chút ánh sáng nào, Tiểu Miêu Miêu ở chỗ này một mình, vượt qua không biết bao lâu.

Hơn nữa lúc ấy nói không chừng Tiểu Miêu Miêu còn rất nhỏ, vừa cô độc lại vừa đáng thương.

Quý Lan đau lòng khó chịu, chỉ muốn gắt gao ôm lấy người vào trong lòng ngực của mình.

Bạch Lâm còn đang tìm dược liệu, không có ở bên cạnh các nàng, Quý Lan một bên cảm thấy đau lòng Lâm Đoản Đoản, một bên lại có chút kích động, cuối cùng không thể khống chế được bản thân, cúi đầu hôn Lâm Đoản Đoản.

Tiểu Miêu Miêu giống như có một chút ngượng ngùng, nói thầm gì đó ở trong miệng, nhưng vẫn đáp lại Quý Lan, hai người hôn đến kêu vang một tiếng, tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía.

Quý Lan rất bình tĩnh, dù sao nơi này tối như vậy, cho dù xung quanh có người cũng không thể nhìn thấy được, huống chi chỉ có một người duy nhất, đó là Bạch Lâm, hiện tại còn đang bận rộn đây, nơi nào rảnh đi quản các nàng?

Như vậy liền tương đương với không ai có thể nhìn thấy.

Kỳ thật cho dù có người nhìn thấy cũng không sao, chẳng lẽ không cho người ta làm chút chuyện thẹn thùng với bạn gái của người ta sao?

Chỉ là Quý tổng trời sinh tính nội liễm, ngượng ngùng không muốn để cho người khác nhìn thấy mà thôi.

Hai người ở trong bóng tối ôm hôn thật lâu, thẳng đến khi Bạch Lâm hưng phấn cầm theo dược liệu trở về, hai người mới chịu buông đối phương ra.

"Lấy được rồi! Cảm ơn Đoản Đoản tỷ!" Bạch Lâm vui vẻ, đi lên điên cuồng vuốt mông ngựa: "Nếu đổi thành người khác. Tuyệt đối sẽ không có biện pháp nhẹ nhàng như vậy mang theo ta hái được cái này! Đoản Đoản tỷ thật sự quá trâu!"

Lâm Đoản Đoản vung tay lên: "Không đáng nhắc tới, nếu đã lấy được vậy ngươi đi trước đi, ta đưa ngươi ra ngoài, ở bên này ta còn có chút chuyện khác phải làm, lát nữa sẽ trở về."

"Được." Bạch Lâm cũng mặc kệ hai người bọn họ lưu lại làm cái gì, bởi vì đối với nàng mà nói chuyện quan trọng nhất đã được giải quyết, mà quấy rầy người khác yêu đương sẽ bị thiên lôi đánh xuống.

Sau khi tiễn Bạch Lâm đi, lúc này Lâm Đoản Đoản mới nói với bạn gái của mình: "Muốn tham quan một chút nơi ta đã ở qua thật lâu hay không? Tuy rằng nơi này không phải là nhà của ta, nhưng cũng không có gì quá khác biệt đâu."

"Được." Quý Lan vẫn còn khó chịu ở trong lòng, nắm lấy tay của bạn gái, trong lòng luôn có một loại cảm xúc chua xót trào ra.

Lâm Đoản Đoản giơ tay, toàn bộ bàn tay của nàng tản ra ánh sáng kim sắc, chiếu sáng một khoảng rộng ở dưới chân.

Như vậy Quý Lan có thể nhìn thấy những đồ vật xung quanh, không đến mức giống như người mù cái gì cũng không nhìn thấy.

Sau đó vấn đề liền tới, ánh sáng kim sắc vừa xuất hiện, Quý Lan liền phát hiện ra, xung quanh có rất nhiều xà màu đen, đang duỗi đầu, ở cách đó không xa lặng lẽ nhìn Lâm Đoản Đoản.

Dưới chân của Lâm Đoản Đoản có một thi thể của đại xà, con xà kia rất lớn, cùng màu với những con xung quanh, nhưng bất đồng chính là, to hơn rất nhiều so với những con xung quanh.

Mấy con xà xung quanh đều giống như nhau to bằng hai bắp tay người gộp lại, đôi mắt đen như mực tò mò đánh giá Quý Lan, đúng vậy, toàn thân của bọn chúng đều là màu đen, từ đôi mắt cho đến trên người, giống như than đá vậy.

Cả người Quý Lan đều ngây dại, một lát sau mới nhỏ giọng hỏi Lâm Đoản Đoản: "Vừa rồi chúng nó cũng ở đây sao......"

"Đúng vậy, vẫn luôn nhìn chúng ta nha, bọn chúng không có cách nào rời khỏi nơi này, hàng năm đều sinh hoạt ở chỗ này, cho nên có khả năng là đôi mắt cũng tiến hóa một chút, ở trong bóng tối vẫn có thể nhìn thấy được đồ vật ở xung quanh, cho nên bọn chúng đã sớm nhìn thấy ngươi, nhưng bởi vì sợ ta cho nên không dám thò qua."

Quý Lan:......

Nói cách khác, nàng tự cho là mình và bạn gái đang trộm hôn môi, không ai có thể nhìn thấy, kỳ thật đã bị nhóm hắc xà xung quanh vây xem?

Trong lúc nhất thời Quý Lan không muốn nói chuyện, cả người đều có chút dại ra, bởi vì đây là một chuyện rất ngại a.

"Bọn chúng đều biết ta nha, bởi vì thọ mệnh của bọn chúng rất dài, không phải đột nhiên chết đi thì có thể sống rất lâu, mỗi một con rắn ở nơi này đại khái đều gặp qua ta, dù sao lúc ấy ta thật sự là quá nhàm chán." Lâm Đoản Đoản tự phun tào chính mình: "Ta thường xuyên đuổi theo khi dễ bọn chúng chơi cho đỡ buồn, tỷ như buộc bọn chúng đấu xà cho ta xem, tỷ như cột bọn chúng lại với nhau, rồi để cho bọn chúng tự mình mở ra, cũng từng ăn thử để nếm thử hương vị, nhưng thật sự là rất khó ăn rất khó ăn rất khó ăn......"

Lâm Đoản Đoản liên tiếp dùng ba từ rất khó ăn để hình dung nhóm hắc xà, bất quá cũng có thể lý giải theo một các khác, nếu không phải vì khó ăn, chỉ sợ bọn chúng không sống nổi đến hôm nay.

Đã sớm bị bắt hết rồi!

Cho nên có đôi khi khó ăn cũng là một chuyện tốt, ít nhất khó ăn giúp cho bọn chúng sống sót.

Có đôi khi Lâm Đoản Đoản quá mức nhàm chán, liền bắt vài con lại đây, cột bọn chúng thành nơ con bướm, hoặc là cột thành một hình thù kỳ quái nào đó, nhìn bọn chúng liều mạng giãy giụa, một lần nữa biến thành mấy con rắn nhỏ để thoát thân.

Lúc ấy việc đó là việc duy nhất có thể giúp Tiểu Miêu Miêu giải trí.

Cho nên đối với nhóm hắc xà ở nơi này mà nói, nàng quả thực là một tên ác bá, tuy rằng xà ở nơi này chưa có hoàn toàn mở ra linh trí, chỉ có bản năng, nhưng vẫn không thể thay đổi được sự sợ hãi của bọn chúng đối với Lâm Đoản Đoản.

Con đại xà lúc trước có thể kiêu ngạo như vậy cũng là vì không nhận ra Lâm Đoản Đoản, cho nên mới đương trường chết thảm như vậy.

Ngẫm lại còn có chút đáng thương đây.

Bởi vì nếu sớm biết rằng Lâm Đoản Đoản đã trở lại, hắn tình nguyện không cần bảo hộ vật kia, mà chạy trốn thụt mạng.

Lâm Đoản Đoản giơ bàn tay nhỏ phát sáng của mình lên, mang Quý Lan đi tham quan, càng tham quan, trong lòng Quý Lan càng khó chịu, bởi vì nhìn nơi vừa hoang vu lại vừa hắc ám này, liền có thể tưởng tượng được năm đó Tiểu Miêu Miêu bị nhốt ở nơi này có bao nhiêu không vui vẻ.

Với tính cách của nàng, cưỡng bách nàng sinh hoạt ở một nơi như vậy, làm nàng còn thống khổ hơn so với giết chết nàng đi.

Tiểu Miêu Miêu nên là một con miêu miêu tự do, muốn làm cái gì liền làm cái đó, không nên gia tăng bất cứ trói buộc nào ở trên người của nàng.

Lâm Đoản Đoản mang theo bạn gái của mình đi dạo một vòng, cũng cảm thấy chẳng vui vẻ gì, sau đó ôm bạn gái liền chạy: "Nơi này không thú vị, chúng ta trở về đi!"

Thời điểm trước khi đi nàng còn hái một bó tiểu hoa đèn lồng màu lam, trịnh trọng đưa cho Quý Lan: "Có thể cột lại rồi treo ở đầu giường nga, dùng như đèn ngủ, hẳn là rất đẹp đi?"

Quý Lan nhận lấy hoa từ bạn gái, hai người tay trong tay trở về nhà của Lâm Đoản Đoản.

Nói thật, phong cảnh ở nơi này đích xác là rất đẹp, không khí cũng rất tươi mát, tự do tự tại, nếu sinh hoạt lâu dài ở chỗ này có khả năng sẽ cảm thấy nhàm chán, bởi vì người là một loại sinh vật quần cư, nhưng nếu như nghỉ phéo ở chỗ này, đúng là một lựa chọn tốt.

Ban ngày Tiểu Miêu Miêu sẽ bò lên trên cây, hái trái cây, lại vớt ít cá từ khe suối nhỏ, bên ngoài nơi này đã không còn yêu tộc nào sinh sống nữa, nhưng năm đó Yêu tộc thả xuống mấy nhóm động vật nhỏ ở chỗ này để bọn nhãi ranh ăn, dưới tình huống không bị săn bắt, bản thân chúng sinh hoạt sinh sản, cự nhiên cũng hình thành một tiểu quần thể quy mô lớn.

Lâm Đoản Đoản vẫn có thể bắt mấy con gà vịt linh tinh trở về, cho Quý Lan ăn.

Sinh hoạt tràn ngập một loại hơi thở hoang dã.

Bạch Lâm tự mình đi về trước, cho nên chỉ còn dư lại hai người các nàng, sau khi ở chỗ này ngây người được vài ngày, mới thu thập hành lý rời đi.

A Thụ còn có một chút luyến tiếc, nhưng vì đã nhìn quen sự ly biệt, cũng bình tĩnh múa may nhánh cây, hơn nữa ở thời điểm ly biệt lại đưa cho Quý Lan một quả trái cây.

Lâm Đoản Đoản vẫn còn nhớ rõ chuyện Quý Lan sinh bệnh lúc trước, cho nên thúc giục nàng nhanh nhanh ăn luôn đi, sau khi ăn xong sẽ không sinh bệnh!

Hai quả trái cây, đủ để bảo đảm trong một thời gian dài Quý Lan sẽ luôn khỏe mạnh.

Sau khi rời khỏi nơi này, hai người các nàng không có lập tức về nhà, mà đi chơi một đường về tới nhà, dù sao kỳ nghỉ đông vẫn chưa kết thúc không phải sao?

Quý Lan rất ít khi tự cho mình nghỉ ngơi, cho nên chưa bao giờ biết một kỳ nghỉ có thể là một chuyện vui sướng đến như vậy, sau khi về đến nhà vẫn còn lưu luyến không tha.

Trạng thái hiện tại của nàng bây giờ có chút giống với đám học sinh sắp kết thúc kỳ nghỉ hè, không muốn nó kết thúc chút nào, rõ ràng lúc trước cảm thấy kỳ nghỉ khá dài, như thế nào nháy mắt một cái liền kết thúc?

Lâm Đoản Đoản thì rất bình thường, còn hôn hôn lên mặt bạn gái, an ủi nói: "Hảo hảo công tác rất nhanh liền có thể lại nghỉ tiếp!"

"Ân......" Quý Lan nỗ lực điều chỉnh biểu tình trở nên nghiêm túc, sau đó nói: "Ngươi cũng phải hảo hảo đóng phim, đợi quay xong chúng ta lại ra ngoài chơi."

"Được!" Lâm Đoản Đoản thật vất vả mới đưa được bạn gái đi công tác, bản thân mình cũng trở về đoàn phim, sau khi trở lại đoàn phim còn thu được bao lì xì nha!

Là đạo diễn đưa cho, bởi vì bọn họ khởi công tương đối sớm, tất cả diễn viên đều được đạo diễn phát bao lì xì, đương nhiên Lâm Đoản Đoản cũng có một phần.

Nàng vui vẻ cầm đại hồng bao, trong đầu đang nghĩ buổi tối có thể lấy số tiền này để mua mấy con tôm về nhà làm tôm chiên xù ăn!

Đúng vậy, Lâm Đoản Đoản chính là một con mèo đơn giản như vậy.

Đợi đến buổi chiều, lúc sắp quay xong, Lâm Đoản Đoản nhận được điện thoại của đạo diễn của bộ phim trước.

Là như thế này, bộ phim truyền hình mà nàng đóng vai nữ chính, trước đó nàng vẫn luôn không đáp ứng đi tuyên truyền, nhưng đạo diễn bộ phim đó lại là bạn của đạo diễn bộ phim này, dù sao trong giới giải trí đại bộ phận đạo diễn đều quen biết nhau.

Thời điểm ăn tết hai người có gặp mặt nhau, đạo diễn của bộ phim mới vô cùng đắc ý thổi phồng Lâm Đoản Đoản đã đáp ứng sẽ đi tuyên truyền cho bộ phim của hắn, lúc ấy đạo diễn bộ phim cũ tức chết đi được.

Vì thế mới gọi điện thoại lại đây.

Đạo diễn giống như phi tử trong dàn hậu cung của hoàng đế cổ đại, vừa ủy khuất lại vừa phẫn nộ lên án Lâm Đoản Đoản sủng hạnh người khác không để ý tới hắn.

Lâm Đoản Đoản ngây ra, sau đó mới nhớ ra là mình có đồng ý với một đạo diễn khác.

Đạo diễn bộ phim cũ giống như khóc không thành tiếng, nói: "Bộ phim này của chúng ta là do chính ngươi tự mình đầu tư nha! Đến lúc đó tiền lời cũng có một phần của ngươi. Sao ngươi có thể chỉ đáp ứng một mình hắn, mà mặc kệ ta!"

Lâm Đoản Đoản:......

"Vậy...... Vậy được rồi, có tuyên truyền ngươi có thể báo cho ta biết."

Đạo diễn giống như tranh sủng thành công, thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Hiện tại liền có một lần tuyên truyền!"

Lâm Đoản Đoản:......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net