Truyen30h.Net

Bhtt Edit Hoan Cong Chua Tieu Tang Huu Le Han That Tuu

Từ lúc Cảnh Dương theo Sở Thương đi Tế Nhân Đường chẩn bệnh, ở Kinh Hà sẽ không ai không biết Sở đại phu của Tế Nhân Đường cưới một "Cọp mẹ" vào nhà, mà chính Sở Thương cũng coi như chắc chắn mang danh "Thê quản nghiêm", bất quá ngược lại Sở Thương rất thích thú, mỗi lần ngồi chẩn cũng muốn lôi kéo Cảnh Dương ngồi cùng.

"Viết phương thuốc của ngươi cho đàng hoàng đi, luôn quay nhìn ta làm cái gì." Cảnh Dương ngồi ghế bên cạnh, sau khi từ y quán trở về đến giờ, người này một phương thuốc cũng không viết xong.

"Vậy cũng không phải tại nương tử của ta quá đẹp sao, vi phu nhịn không được thì nhìn nhiều vài lần." Sở Thương lập tức lại cuối đầu thấp xuống, nương tử nhà mình thực sự là càng ngày càng đẹp, nhìn bao nhiêu cũng cảm thấy không đủ.

"Nương tử, ngươi có tính ngày không? Đã nửa tháng rồi đi?"

Mặt Cảnh Dương ửng hồng lên, nàng đương nhiên biết Sở Thương đang nói cái gì, từ sau đêm đó, các nàng không có thân mật lần nào nữa, rốt cuộc thực sự nhịn không được, Sở Thương một mình chạy đi ra hít thở không khí, cho đến khi tiêu hỏa mới trở về, những ngày như vậy, nếu không tính sai thì cũng đã nửa tháng rồi.

"Chắc vậy."

Sở Thương nuốt nuốt nước bọt, buông bút trong tay, vọt qua chỗ nương tử nhà mình "Vậy đêm nay, chúng ta —— "

"Còn không được."

"Vì sao a? Không phải đã nửa tháng sao?"

Cảnh Dương có chút thẹn thùng giương mắt nhìn nhìn cái tên đang nóng ruột này "Thân thể của ta còn chưa sạch sẽ, phỏng chừng ngươi còn phải đợi thêm hai ba ngày nữa."

Trong lòng Sở Thương âm thầm kêu rên một tiếng, chỉ sinh một đứa bé mà thôi, thế nào lại khó như vậy a!

"Ngươi ngoan đi, đợi thêm hai ba ngày nữa đi, đến lúc đó ta đều nghe lời của ngươi, vậy còn không được sao." Cảnh Dương nắm chặt cái khăn, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng.

"Đây chính là ngươi nói đó nha, đến lúc đó, đều phải nghe lời của ta."

Sở Thương đột nhiên tiến lên ôm Cảnh Dương vào trong ngực, thanh âm mờ ám đến khiến Cảnh Dương đều có chút đứng không yên, chỉ phải ngượng ngùng liên tiếp gật đầu.

So sánh với đôi vợ chồng son ở Kinh Hà này, thì hai người ở Hà phủ Việt thành kia không hề hài hòa như vậy.

"Hà Chính Khiêm! Ngươi rốt cuộc có còn muốn sống tốt hay không!" Trắng một đêm không về, về đến nhà thì cả người đầy mùi son phấn, trên áo còn có vài vệt son không rõ ràng, khiến Sở Nhứ Nhi nghĩ muốn mở một mắt nhắm một mắt cũng không được.

"Nương tử, ngươi nghe ta giải thích."

"Giải thích? Ngươi muốn giải thích cái gì? Giải thích ngươi trắng đêm không về là ở cùng hoa khôi đầu bài của thanh lâu, còn vì nàng chuộc thân, ngươi đừng khiến ta ghê tởm!"

"Không phải, đều không phải như ngươi tưởng như vậy, ta không có cùng phòng với nàng, là hai phòng, xa nhau —— "

Trong mắt Sở Nhứ Nhi phiếm lệ, nghiến răng nghiến lợi nhìn Hà Chính Khiêm: "Uổng cho ta nghĩ là ngươi đi làm ăn, tròn ba ngày một chút tin tức gì của ngươi cũng không có, cũng không tưởng tượng được là ngươi lại đi thanh lâu, ngươi xem ta là cái gì? Có phải một khi đã chiếm được thì không còn quý trọng nữa hay không?"

Trong lòng Hà Chính Khiêm đau nhói, nhìn Nhứ Nhi khóc thành bộ dạng này, nàng xem như thấy được lần này thật lớn chuyện rồi.

"Đêm đó, khi thành thân với ngươi ta đã nói qua, nếu như ngươi thích người khác, ta nhất định rút lui thành toàn cho các ngươi, Sở Nhứ Nhi ta không phải loại nữ tử thích dây dưa, hiện tại ta nói được thì làm được, sau khi thu thập đồ đạc xong liền quay về Kinh Hà, từ nay về sau, chúng ta nhất đao lưỡng đoạn!"

Sở Nhứ Nhi nói liền một tay đẩy Hà Chính Khiêm ra, cầm lấy bao y phục đã thu thập tốt trước đó đứng lên.

"Nương tử!" Hà Chính Khiêm sao có thể để nàng đi thật, vội vàng ôm lấy nàng, còn đưa tay đoạt đi bao y phục "Nương tử, ngươi nghe ta giải thích, ta thực sự là đi làm ăn, nguyên bản nghĩ sắc trời đã tối liền dự định tại dịch trạm qua một đêm, hôm sau rồi trở về, vậy mà lại bị bọn họ kéo đi thanh lâu, không khéo thì gặp phải Vân cô nương bị người khi nhục, lúc này mới giúp nàng một phen, nhưng lúc ở dịch trạm, trong lòng của ta tràn đầy đều là ngươi! Ta với nàng thật sự là trong sạch, không hề phát sinh cái gì."

"Ta mặc kệ ngươi trong sạch hay không, cùng ta không có bất luận quan hệ gì!"

"Nương tử!"

"Buông tay."

Thanh âm Sở Nhứ Nhi lạnh lùng đến cực điểm, tựa như người thiên kiều bá mị dưới thân Hà Chính Khiêm mấy ngày trước đây không phải nàng.

"Nhứ Nhi, thực sự cái gì ta cũng chưa từng làm, ngươi phải tin tưởng ta, sau này ta cũng sẽ không xen vào việc của người khác nữa." Hà Chính Khiêm cúi đầu, thanh âm cũng run run muốn khóc.

"Tốt xấu cũng là phu thê một thời gian, ngươi buông tay, chúng ta hòa ly đi."

"Ta không đồng ý!" Hai chữ hòa ly này lập tức khiến Hà Chính Khiêm không thể kiềm được, hai hàng thanh lệ theo khóe mắt trượt xuống "Ngươi phạt ta, mắng ta, đánh ta thế nào cũng được, nhưng mà đừng nói hòa ly, ngươi đừng làm ta sợ."

Sở Nhứ Nhi lúc này cũng cố nén chua xót khổ sở trong lòng, nàng cũng rất muốn tha thứ Hà Chính Khiêm, thế nhưng vừa nghĩ đến nàng cùng một nữ tử xa lạ cùng một đêm, khúc mắc này trong ngực Sở Nhứ Nhi thế nào cũng qua không được, tối đêm qua là một nữ tử thanh lâu, qua đêm mai sẽ là nữ tử nào nữa đây, những ngày như vậy, nàng không thể, cũng vô pháp tiếp thu.

Hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Hà Chính Khiêm: "Có thể là cha ta nói rất đúng, tính ngươi vốn trời sinh đa tình, là ta miễn cưỡng ngươi."

"Ngươi không có miễn cưỡng ta, là ta sai, ta không nên tự chủ trương, ngươi đừng giận ta có được hay không, đừng đi, đừng hòa ly." Hà Chính Khiêm ôm Sở Nhứ Nhi liền khóc rống lên, nếu biết sẽ có kết quả như vậy thì cho dù Vân cô nương kia có khóc chết ở trước mặt, mình cũng sẽ không giúp nàng.

Sở Nhứ Nhi tùy ý nàng ôm, chỉ bất quá lúc này đây nàng không có ôm lại Hà Chính Khiêm nữa, nên làm như thế nào, trong lòng nàng đã có chủ ý.

Đã nhiều ngày Hà Chính Khiêm đều vô cùng cẩn thận, đối với Sở Nhứ Nhi hầu như là một tấc cũng không rời, ngay cả tiền trang cũng không đi, rất sợ bản thân vừa không chú ý, Sở Nhứ Nhi đã không thấy tăm hơi, đáng tiếc cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Hà Chính Khiêm quên một chuyện trọng yếu nhất —— nữ tử ngày đó nàng chuộc thân.

Sáng sớm, khi toàn gia mọi người còn đang dùng đồ ăn sáng, gia đinh liền tới bẩm báo, nói là có một nữ tử chỉ đích danh muốn tìm đại thiếu gia Hà Chính Khiêm, Hà lão gia cùng Hà mẫu cũng không biết là chuyện gì xảy ra, mà Sở Nhứ Nhi cùng Hà Chính Khiêm ngược lại biết rất rõ ràng.

"Cha, mẹ, Nhứ Nhi ăn xong, xin phép về phòng trước."

Sở Nhứ Nhi mới vừa đứng dậy, Hà Chính Khiêm cũng muốn đứng lên theo, mà mông còn chưa rời ghế đã bị Hà Văn Đông rống lên trở về "Có phải là ngươi lại ra ngoài trêu chọc cái loại nữ nhân không đứng đắn gì nữa không?!"

Hà Chính Khiêm chột dạ nhìn mắt cha mẹ, chậm rãi thuật lại chuyện xảy ra ngày đó.

"Thật đúng là vô liêm sỉ mà!"

"Cha, nương, các ngươi mắng ta thế nào cũng được, thế nhưng hiện tại Nhứ Nhi muốn cùng ta hòa ly, các ngươi nhất định phải giúp ta!" Hà Chính Khiêm vừa nói đến Sở Nhứ Nhi, nước mắt thì ào ào rớt xuống.

Vân cô nương, hoa khôi đầu bài của Hoa Nguyệt Lâu, vốn tên có một chữ Điềm, không hổ là tên đứng đầu bảng, xác thực nhan sắc chim sa cá lặn.

"Ngươi tìm ta làm cái gì, ta đã chuộc thân cho ngươi, chỉ là không muốn ngươi lại bị người khi nhục, Vân cô nương mong rằng ngươi tự trọng."

"Hà công tử, ngươi đã chuộc thân cho tiểu nữ, vậy tiểu nữ tử đó là người của ngươi, sao ngươi có thể không cần ta được?" Vân Điềm nói ra thật sự có đủ ủy khuất.

"Ta đã có vợ, nếu như ngươi còn có liêm sỉ thì nhanh ly khai!" Hà Chính Khiêm đều hối hận đến xanh ruột, người này dĩ nhiên là một tay khó chơi, lúc trước không nên nhẹ dạ cứu nàng.

"Hà công tử, cầu ngươi để ta lưu lại đi, làm nha hoàn cho ngươi ta cũng nguyện ý."

"Ngươi —— "

Hà Chính Khiêm đang muốn mở miệng giáo huấn nàng, thì thấy Sở Nhứ Nhi từ trong sương phòng đi ra, bất quá nàng nhìn cũng không có nhìn Hà Chính Khiêm, mà đi thẳng đến chỗ Vân Điềm.

"Hoa khôi đầu bài của Hoa Nguyệt Lâu? Hừ." Sở Nhứ Nhi rót chén trà nóng, liền hất về phía nàng.

Chỉ nghe Vân Điềm quát to một tiếng, gục ở một bên "Phu nhân đây là muốn làm gì?"

Sở Nhứ Nhi ngay cả liếc cũng không muốn liếc nàng, nữ tử này tâm cơ thâm hậu, bản thân căn bản không phải là cố tình hại nàng, lực đạo trên tay vừa vặn, chén trà nóng kia cách nàng còn rất xa, bày ra bộ dáng điềm đạm đáng yêu như thế, nói rõ là làm cho Hà Chính Khiêm xem .

Bất quá Hà Chính Khiêm đứng ở một bên căn bản là không tâm tình nhìn Vân cô nương điềm đạm đáng yêu này, đôi mắt chỉ trông mong nhìn nương tử nhà mình, nghìn vạn lần đừng tức giận là tốt rồi.

"Hà phủ cũng không phải là nơi ngươi muốn tới thì tới, Hà gia thiếu gia cũng không phải là người ngươi có thể dây dưa." nói rồi từ tay áo lấy ra ngân phiếu ba trăm lượng, ném xuống đất "Cầm lấy chỗ tốt của ngươi, hiện tại thì cút đi."

Vân Điềm cắn đôi môi mỏng, đều nói Hà gia thiếu gia là kẻ yêu thê như mạng, hiện tại xem ra xác thực như vậy, nếu không cũng sẽ không bỏ mặc mình, cắn răng, thấy tốt thì lấy đi, dù sao hiện tại nàng đã buôn bán có lời rồi, cúi đầu cầm lấy ngân phiếu, lại liếc mắt nhìn Hà Chính Khiêm, lúc này mới căm giận rời đi.

"Nương tử." Hà Chính Khiêm tiến lên muốn kéo Sở Nhứ Nhi, còn chưa tới gần đã bị ánh mắt ghét bỏ của nàng bức trở về.

"Ngươi muốn đi đâu?" Hà Chính Khiêm thấy Sở Nhứ Nhi muốn đi ra ngoài, vội vàng hỏi.

"Đi ra ngoài đi dạo."

"Ta đi cùng ngươi."

Sở Nhứ Nhi dừng lại, quay đầu nhìn chằm chằm vào nàng "Ta muốn một mình yên lặng một chút."

Hà Chính Khiêm lại một lần nữa đỏ mắt, nương tử nhà nàng đây là ghét bỏ nàng, đi ra ngoài cũng không cho nàng theo, nỗ lực nghẹn nước mắt trở lại, miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng nói: "Vậy ngươi trở về sớm một chút."

Sở Nhứ Nhi ở trên đường đi thật lâu, thẳng đến lúc chạng vạng mới trở về.

"A Khiêm, lấy đan dược biểu ca cho ngươi đem tới đây."

"Ngươi muốn làm gì?"

"Ngươi đi lấy tới là được."

Hà Chính Khiêm không dám hỏi nhiều, nương tử kêu nàng lấy, vậy nương tử có đạo lý để nàng đi lấy, vô cùng cẩn thận bước chân đi tới trước mặt nàng.

"Nương tử, ngươi, ngươi suy nghĩ kỹ rồi sao?" Hà Chính Khiêm thấy nàng cầm lấy đan dược muốn bỏ vào trong miệng, vội vàng ngăn cản.

Ánh mắt Sở Nhứ Nhi rất phức tạp, nhưng không có do dự, hỏi ngược lại: "Ngươi không muốn có hài nhi của chúng ta sao?"

"Muốn, ta đương nhiên muốn, ta nằm mơ cũng đều muốn!" Dừng một chút, lại nói: "Thế nhưng ngươi không giận ta nữa sao?"

Sở Nhứ Nhi không nói gì, chỉ là cầm đan dược trong tay bỏ vào trong miệng, lại cầm lấy một viên khác, nhìn về phía Hà Chính Khiêm, khẽ mở miệng nói: "Tới phiên ngươi."

Hà Chính Khiêm hơi mở miệng, cũng nuốt vào, ôm lấy thân thể Sở Nhứ Nhi "Nương tử, ta thực sự rất yêu ngươi, không thể ly khai ngươi."

Lúc quay đầu lại thì Sở Nhứ Nhi đã giải khai xiêm y của bản thân, một màn tuyệt mỹ kia nhượng Hà Chính Khiêm thật sâu mà rơi vào tay giặc, ôm Sở Nhứ Nhi liền ngã xuống giường.

"Nhứ Nhi, đừng ly khai ta!"

"Nhứ Nhi, ta muốn ngươi!"

"Nhứ Nhi, ta yêu ngươi!"

Sở Nhứ Nhi ôm chặt đầu Hà Chính Khiêm, thân thể run rẩy không ngừng, tại một khắc đến đỉnh núi kia, hai hàng thanh lệ chậm rãi rơi xuống, mặc kệ người này làm sai cái gì, bản thân thủy chung đều yêu nàng, điểm ấy không thể nghi ngờ.

Hà Chính Khiêm ngủ thẳng buổi trưa mới tỉnh lại, tối hôm qua lăn qua lăn lại quá, mà lần đầu tiên Nhứ Nhi nhiệt tình như vậy khiến nàng vô luận như thế nào cũng chống đối không được, xoay người vừa định ôm người bên cạnh vào lòng, nhưng phát hiện bản thân lại chụp trúng một khoảng không.

"Nhứ Nhi!"

Nhất thời buồn ngủ mất hết, khoác ngoại sam thì từ trên giường nhảy dựng lên, một loại dự cảm bất hảo ở trong lòng bốc lên.

Quả nhiên, Nhứ Nhi đi, trên bàn để lại một tờ giấy.

'Ta biết lòng ngươi có ta, nhưng ta không thể buông xuống đau nhức này, giữ gìn sức khỏe đừng nhớ ta."

Sở Nhứ Nhi cũng coi như quyết tâm cho bằng được, cố nén thân thể đau nhức, trời còn chưa sáng đã ly khai Hà phủ, mã xa là hôm qua nàng đi ra ngoài tìm, tất cả đều an bài thỏa đáng, ngay cả...Sở Nhứ Nhi khẽ vuốt bụng, than thở nói: "Hài nhi, nếu như ta cùng với cha ngươi đến đây thì duyên tẫn, có ngươi, cũng coi như lưu một tưởng niệm cho ngày sau."

Đâu chỉ là phát rồ, quả thực chính là điên cuồng! Bộ dạng khóc ròng ròng, Hà Văn Đông thấy đều cảm thấy có chút mất mặt.

"Một nương tử tốt như vậy cũng bị ngươi chọc giận bỏ đi, ngươi vừa lòng rồi đi!"

Hà mẫu lắc lắc cánh tay tướng công nhà mình "Khiêm nhi cũng đã khó chịu như vậy, ngươi còn nói hắn."

"Cha, nương, ta muốn đi tìm Nhứ Nhi, nhất định nàng quay về Kinh Hà, không chừng còn có hài nhi của chúng ta."

"Cái gì!"

Hà mẫu nhíu nhíu mày, bước nhanh đi qua "Ngươi nói là thực sự?"

Hà Chính Khiêm gật đầu như đảo tỏi, chuyện sinh hài tử nàng đã cùng Hà mẫu nói qua, chỉ bất quá mấy ngày nay vẫn không có nói cho bà chính xác là ngày nào.

Lúc này Hà mẫu cũng không giúp nàng, nhéo cái lỗ tai của nhi tử nhà mình "Cái tên tiểu tử khốn kiếp này, nhanh đi tìm nương tử của ngươi trở về cho ta, nếu như Nhứ Nhi thiếu một cọng tóc, lão nương quyết không tha cho ngươi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net