Truyen30h.Net

[BHTT][Edit-Hoàn] Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ! - Hàn Thất Tửu

Chương 91 - Đi

daodinhluyen

Quả thực như Cảnh Dương nói, Liễu Trần nhìn bàn đầy cơm nước , mắt đều trừng thẳng, đưa tay liền bẻ một cái đùi gà, há mồm cắn lớn, sau đó hớp một hớp rượu hoa điêu, không đầy một lát thì thức ăn trên bàn giống như bị một phen vòi rồng quét qua, sạch sẽ đến ngay cả cặn cũng không còn.

Sở Thương nhìn bộ dạng ăn uống này của hắn mà hút một ngụm lãnh khí, nàng thật đúng là coi khinh người xuất gia này, có thể nói là ứng với câu kia, rượu thịt xuyên bụng qua, Phật tổ giữ trong lòng a. Quay đầu lại nháy mắt với Cảnh Dương: người này thực sự là hòa thượng?

Cảnh Dương cười mà không nói, đưa tay che trên mu bàn tay Sở Thương, không nhẹ không nặng vỗ vỗ, ý bảo nàng đợi thêm một chút.

Liễu Trần cầm lấy đĩa, lại liếm sạch sẽ thịt vụn còn sót trên đĩa, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn lấy tay vuốt ve cái bụng no tròn, nợ một cái.

"Tiểu sư phụ, ăn xong rồi sao?" Sở Thương hỏi câu này chỉ đơn thuần là lời khách sáo, ba chén cơm lớn đều ăn hết, nếu như còn ăn không đủ no, vậy trong bụng khẳng định có giun.

"Ăn, ợ, được rồi." Liễu Trần tiện tay dùng tay áo lau miệng mình, xoay người, lôi kéo Sở Thương liền cẩn thận nhìn "Liễu không a, ngươi thực sự không nhớ rõ sư huynh?"

Sở Thương có chút bất đắc dĩ lắc đầu "Từ sau lần bị thương kia, ta đều quên hết chuyện lúc trước, hiện tại ngoại trừ chuyện từ sau khi ở Kinh Hà, còn lại cái gì đều nghĩ không ra."

Liễu Trần mở to hai mắt nhìn, lại nhìn phía Cảnh Dương "Vậy sao các ngươi còn cùng một chỗ?"

Sở Thương cùng Cảnh Dương nhìn nhau cười, nói: "Có lẽ đây là thiên ý đi." Quanh đi quẩn lại cuối cùng người bên cạnh vẫn là lẫn nhau.

Liễu Trần như có đăm chiêu gật đầu, sau đó lại thở dài nói: "Kỳ thực lần này ta tới tìm ngươi, là được sư phụ dặn dò." Đang nói liền nghẹn ngào "Sư phụ hắn sắp không được rồi, hắn muốn gặp ngươi một lần cuối cùng."

Sở Thương vô ý thức quay đầu nhìn về phía Cảnh Dương, chỉ thấy nàng cau chặt chân mày, tay cũng không tự giác mà đặt ở trên bụng.

"Sư, sư huynh ——" Đối với Sở Thương mà nói, hiện tại Liễu Trần không khác nào người xa lạ, cho nên lập tức muốn nàng đổi xưng hô vẫn cảm thấy có chút không quen "Ta, không thể ly khai, sư huynh ngươi cũng thấy, hiện tại nương tử ta đang mang thai, là lúc rất cần ta, hơn nữa Kinh Hà cùng Long Sơn Tự cách nhau thiên sơn vạn thủy, đường xá xa xôi, ta —— "

Nói còn chưa nói xong, đã bị Liễu Trần lớn tiếng cắt đứt.

"Hiện tại trong mắt ngươi, chỉ có nương tử của ngươi cùng hài nhi!" Đỏmắt tới gần Sở Thương "Lúc trước nếu không phải sư phụ ôm ngươi trở về tự, ngươi có thể có hiện tại sao! Từ nhỏ ngươi đã yếu ớt nhiều bệnh, người ngày đêm không ngủ chăm sóc ngươi chính là sư phụ!" Nói lại duỗi tay chỉ Cảnh Dương "Nàng, còn có nàng! Khi đó ngươi muốn xuất tự hoàn tục cùng nàng, nếu không có sư phụ thì thân thể này của ngươi đã sớm bị quy tắc hoàn tục kia giết chết ! Hiện tại hắn sắp đi, tâm nguyện cuối cùng chính là gặp ngươi, nhưng ngươi ở chỗ này lấy lý do trốn tránh, ngươi còn là con người sao!"

"Ta ——" Sở Thương bị Liễu Trần nói như vậy, xấu hổ vô cùng, nàng không thể bởi vì mất trí nhớ mà dứt bỏ tất cả, dù sao nàng không có khả năng chỉ dựa vào bản thân mà lớn lên, cho dù không nhớ rõ, nhưng chuyện đã thật sự xảy ra, nàng không có cách nào phủ nhận.

Cảnh Dương mím môi, thở phào một cái, đánh vỡ bầu không khí khẩn trương này, đi tới bên cạnh Liễu Trần nói: " Liễu Trần sư phụ, về phòng nghỉ ngơi trước đi, ta muốn cùng tướng công thương lượng một chút, đến lúc đó chắc chắn cho Liễu Trần sư phụ câu trả lời thỏa mãn, thỉnh Liễu Trần sư phụ yên tâm."

Liễu Trần căm giận lắc lắc tay áo, hung hăng mà đụng Sở Thương một cái "Đồ vô lương tâm, lúc trước sư phụ không nên cứu ngươi!"

"Rầm" một tiếng, cửa bị Liễu Trần đóng lại.

Sở Thương nhìn mặt đất đờ ra, mãi đến Cảnh Dương đi qua, nhẹ nhàng ôm người này vào lòng.

"Ngươi đi đi."

Sở Thương bất khả tư nghị ngẩng đầu nhìn nàng, viền mắt Cảnh Dương cũng đỏ, lắc đầu nói: "Ta sẽ không đi, ta nói rồi, tuyệt đối sẽ không rời khỏi ngươi cùng hài tử nữa, ta ——."

"Ngươi hãy nghe ta nói." Cảnh Dương đưa tay nhẹ nhàng mà dán trên môi Sở Thương "Ta biết ngươi sẽ không rời bỏ ta cùng hài tử, ta cũng biết ngươi lo lắng cho ta, nhưng vì như vậyngươi mới phải đi, ta không thể bởi vì ta cùng hài tử mà trói buộc ngươi ở bên người, giống như lúc trước ngươi đối với ta, thà rằng mạo hiểm sinh mệnh, cũng không nguyện cùng hoàng huynh liên thủ, cái chết trước mắt như vậy, ngươi cũng không đẩy ta vào cảnh bất nghĩa, vậy hôm nay ta lại có tư cách gì đẩy ngươi vào hoàn cảnh đó đây?"

"Này không giống nhau, nếu như ta đi, không biết khi nào mới về đến." Sở Thương thật sâu mà nhìn nàng, tay sờ lên bụng nàng "Qua mất tháng nữa, hài tử của chúng ta sẽ ra đời, ta luyến tiếc."

"Đứa ngốc." Cảnh Dương kéo lấy tay đang đặt trên bụng mình của nàng, đặt ở bên môi hôn nhẹ, vừa khóc vừa cười nói: "Chỉ cần ngươi nhớ kỹ, mặc kệ ngươi muốn đi bao lâu, ta cùng hài tử, vĩnh viễn đều chờ ngươi!"

"Ngươi nói thật sao? !" Sở Nhứ Nhi mắt hạnh trợn tròn, nước ô mai trong tay cũng đổ ra ngoài.

"Thiên chân vạn xác, ta ghé vào cửa nghe được rất rõ ràng!" (Editor: ngươi là trộm sao? ==') Lúc nãy Hà Chính Khiêm đi đưa nước ô mai, nhưng lại nhìn thấy có một hòa thượng từ kia đi ra, nhịn không được tò mò nên ghé vào cửa nghe lén, không nghĩ tới lại nghe được Sở Thương muốn đi.

"Không được, ta phải đi xem!" Sở Nhứ Nhi liếc mắt trừng Hà Chính Khiêm "Còn suy nghĩ gì đó, mang giày vào cho ta a!"

"A nha!"

Lúc mở cửa ra, Cảnh Dương cùng Sở Thương cũng đã khôi phục bình tĩnh, chỉ bất quá khóe mắt còn sót lại trong suốt, vẫn không thoát khỏi mắt Sở Nhứ Nhi.

"Nhứ Nhi tới?"

Mặt Sở Nhứ Nhi âm trầm, nhíu mày, thẳng tắp đi về phía Sở Thương.

Hà Chính Khiêm có thể cảm thấy đây là dấu hiệu nương tử sắp phát tác, kéo kéo tay áo của nàng "Nương tử, ngươi đừng —— "

"Ngươi bỏ ra cho ta!"

Hà Chính Khiêm vội vàng buông lỏng tay ra, cúi đầu không dám nói thêm gì nữa.

"Nhứ Nhi, ngươi làm sao vậy?" Ánh mắt Sở Thương có chút tránh né.

Sở Nhứ Nhi lắc đầu, xoay mặt lại nhìn Cảnh Dương, chậm rãi mở miệng nói: "Ta không rõ lắm lúc trước ngươi là người như thế nào, trên người lại có trách nhiệm gì, nhưng hiện tại ta chỉ biết ngươi là một trượng phu, một phụ thân, nhưng nếu ngay cả thê nhi của mình cũng không thể chăm sóc, cho dù ngươi là anh hùng cái thế gì, ở trong mắt ta cũng không đáng một đồng."

"Ngươi biết rồi sao."

"Biết cái gì? Ngươi phải đi sao."

Sở Thương thật sâu mà thở dài, không nói gì.

Cảnh Dương một tay đỡ lưng, đi qua che Sở Thương ở phía sau "Nhứ Nhi, ngươi hiểu lầm, không liên quan Sở Thương, là ta để nàng đi."

"Ngươi kêu nàng đi, nàng liền đi sao?" Sở Nhứ Nhi cắn môi mình "Những ngày tháng an ổn này mới qua bao lâu a?"

"Nhứ Nhi, ngươi đừng như vậy." Hà Chính Khiêm tiến lên nắm vai nương tử nhà mình "Biểu ca cùng biểu tẩu, khẳng định có nguyên nhân của mình, ngươi hẳn phải tin tưởng các nàng."

"Nguyên nhân?" Từ trong mũi Sở Nhứ Nhi phát sinh một tiếng hừ lạnh, nhìn Cảnh Dương lại nói: "Tùy ngươi đi, chỉ cần chính ngươi đừng hối hận là được." Nói xong xoay người đi.

"Ai, nương tử!"

Hà Chính Khiêm nhìn Sở Thương cùng Cảnh Dương, có chút áy náy gật đầu, sau đó lại vỗ vỗ vai Sở Thương, nói: "Ngươi đừng trách nàng, nàng cũng nóng ruột, dù sao biểu tẩu cũng đã năm tháng, ngươi đi như vậy cũng không phải một chốc là có thể trở về." Hà Chính Khiêm ở trong lòng yên lặng than thở, tuy rằng nàng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng nếu như việc này phát sinh trên người bản thân, nàng xác định chắc chắn sẽ không đi đâu hết, tùy tiện người bên ngoài nói như thế nào cũng được.

Sở Thương lắc đầu "Đừng lo, tính tình Nhứ Nhi là như vậy, ta hiểu."

"Ân, vậy là tốt rồi, ta về trước xem nàng."

"Ân."

Sau khi Hà Chính Khiêm đi khỏi, nàng liền yên lặng kéo Cảnh Dương vào trong ngực "Chỉ cần ngươi nói một câu, ta liền không đi."

Cảnh Dương lắc đầu cười, ngẩng đầu hôn mặt của nàng, nói: "Tướng công của ta, ta hiểu rõ nhất, ta tin tưởng ngươi, bất quá ngươi cũng phải đáp ứng ta, nhất định phải đi nhanh về nhanh, nghìn vạn lần đừng làm cho ta cùng hài tử chờ lâu." Nếu không cho ngươi đi, đây sẽ là một khúc mắc vĩnh viễn giữa ta và ngươi sau này, cho dù ngươi không nói, ta vẫn có thể cảm giác được, huống chi ta cũng không thể bởi vì ích kỷ mà khiến ngươi tự trách cả đời.

"Ngươi thực sự là một nữ nhân ngốc!" Sở Thương hít mũi một cái "Ngươi nói xem sao số ta lại tôt như vậy, lại được ngươi nhìn trúng!"

Cảnh Dương lôi kéo tay Sở Thương đặt ở trên ngực mình "Chỉ liếc mắt, ta liền biết, ở đây trừ ngươi ra, ai cũng không chứa được."

"Nhứ Nhi, ngươi đừng như vậy, nhất định biểu ca có nổi khổ của mình." Hà Chính Khiêm vừa vào phòng thì nhìn thấy một đống hỗn độn đầy đất, cũng không biết từ lúc nào mà lúc Nhứ Nhi tức giận thì bắt đầu thích ném đồ.

"Ngươi đi, ta không muốn thấy ngươi!"

"Ai, chuyện này liên quan gì đến ta a?"

"Liên quan đến ngươi!" Lại một cái gối đầu bay đến "Nam nhân các ngươi không ai tốt!"

"Nói bậy!" Quay đầu né qua "Ta không phải nam nhân! Hơn nữa cho dù ta là nam nhân, cũng là loại nam nhân đối xử với ngươi tốt nhất!"

Bước nhanh đi đến, kéo tay nhỏ bé của nương tử nhà mình vào lòng "Được rồi được rồi, đừng nóng giận, đều là lỗi của ta, ngươi đánh đi."

Lúc này ngược lại Sở Nhứ Nhi rất nghe lời của nàng, rút tay lại, vừa ngắt vừa nhéo, dày vò một hồi mới buông lỏng tay ra, bất quá vừa buông tay ra, người đã rục vào trong lòng nàng, nhỏ giọng khóc lên.

"Hà Chính Khiêm, nếu như ngươi dám chạy, ta liền mang theo hài tử của ngươi cùng nhau nhảy vực!"

"Phi phi phi!" Ngực căng thẳng "Cô nãi nãi của ta a! Suốt ngày suy nghĩ cái gì đâu! Sao ta lại chạy chứ? ! Có ngươi có hài tử, đuổi ta, ta cũng không đi!"

"Ân." Sở Nhứ Nhi oa tại trong lòng nàng "Ta chỉ nói thôi, không phải thật."

Hà Chính Khiêm hô to một hơi thở, nghĩ thầm, ngươi này tùy tiện nói một câu, nhưng làm nửa cái mạng của ta đều sợ bay mất!

Ngày hôm sau, Liễu Trần mang theo Sở Thương liền vội vã ra đi.

"Đi đường cẩn thận, giữ kỹ cái này." Cảnh Dương kín đáo đưa cho Sở Thương một hoàng sắc ngọc trụy* "Đây là ta lén đi mua, vốn là dự định hài tử ra mới đưa cho ngươi đeo cho nàng, nhưng giờ đưa ngươi trước, chờ ngươi trở về lại đeo cho nàng."

*khuyên tai vàng

Sở Thương nắm thật chặt tay mình, trong mắt phiếm lệ "Chăm sóc bản thân, chăm sóc hài tử, chờ ta trở lại!"

Cảnh Dương nhìn theo Sở Thương ly khai, ngực nhất thời trống rỗng, dưới chân mềm nhũn liền ngã ra, nếu không có Sở Nhứ Nhi ở phía sau đỡ nàng, nhất định nàng đã té ngã.

Trong lòng Sở Nhứ Nhi cũng không chịu nổi, nhưng duy nhất có thể làm cũng chỉ là hy vọng Sở Thương có thể sớm ngày trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net