Truyen30h.Net

[BHTT - EDIT] [Hoàn] Kiến Long - Thái Dương Khuẩn

Chương 126: Mắng trời

mousseyumyum

Lôi đình đánh vào mảnh vảy rồng kia, như thể ánh sáng bị búa bổ vào, trong nháy mắt, không khí nổ tung, bên trong lỗ tai mọi người như bị một luồng không khí đè ép, âm thanh có thể nghe được trở nên mông lung trầm đục.

Điện quang còn lại tản ra, như rắn uốn lượn thẳng xuống, chừng trăm đoàn, nhìn qua thì bé nhỏ, ai ngờ rơi xuống liền nổ tung ánh lửa, mức độ tiêu giảm uy lực lôi đình của trận pháp có hạn, A Phúc trời sinh sẽ thu nhận lôi đình, cũng không chịu nổi, hấp thu một nửa, còn lại chỉ có Cố Phù Du tự mình chịu.

Dùng pháp thuật có thể tiêu giảm một nửa lực, cuối cùng phải dùng chính thân mình chịu. Cố Phù Du nín thở một hơi trong lồng ngực, linh lực lưu động nhanh đến cực hạn, phòng ngừa lôi đình tổn thương thân thể.

Đau hơn so với dự đoán rất nhiều, Cố Phù Du thở dốc, trên tay bị cắt ra một vết thương nhỏ, máu đỏ tươi như tơ, quấn quanh mu bàn tay.

Đồng bằng mênh mông, ánh sáng bị nuốt chửng, vạn sự vạn vật mơ hồ, không thể nhìn rõ, gió thổi cỏ khô, mang theo một mùi tanh sau khi lôi đình đi qua đại địa.

Chung Mị Sơ nhìn lên trời, thiên địa tối đen như mực, chỉ có tầng mây phía trên, ánh chớp lóe lên, là trắng đến cực hạn.

Một trận vừa rồi, là món khai vị, là binh tốt dò đường, kế tiếp mới bắt đầu.

Chung Mị Sơ trong lòng nặng trĩu, treo ngàn vạn xiềng xích, nhịp đập cũng không còn tươi sống, môi mím lại trắng bệch, nhưng giữa muôn màu, muôn vẻ lạ lùng bên trong thiên địa này, cũng không có ai thấy rõ.

Nàng chỉ ước được bước lên, chặn lại những lôi đình đó, giống như những gì đã làm trên linh sơn ở Bích Lạc Tông.

Đáng tiếc, thiên địa này tự có quy tắc riêng của nó, mỗi người đều có đau khổ riêng, gãy răng chảy máu, người khác không giúp được hết, khổ đến tự mình chịu, kiếp đến tự mình độ. Chơi chút khôn vặt, dùng linh vật tiêu giảm uy lực của lôi kiếp còn có thể, nếu để cho người khác đến cản lôi đình, sẽ có trời phạt, tổn hại con đường tu đạo của hai người.

Cũng như cuộc sống này, có thể cùng người nắm tay tiến lên phía trước, nhưng đường chung quy đều là con đường của chính mình, kết quả vẫn phải tự đứng trên đôi chân của mình.

Không phải vạn bất đắc dĩ, nàng không thể tiến lên.

Thiên địa lóe lên, tất cả ánh sáng hội tụ tại một điểm trung tâm, bắn thẳng xuống, đó đã không phải lôi đình, mà là một cột sáng, lôi kiếp Phân Thần bước lên Đại Thừa cũng không phải thứ sấm sét bình thường có thể so sánh.

Mọi người ù tai, Chung Mị Sơ một tay ôm Nghi Nhi, nói một tiếng: "Lui!"

Tộc nhân Long tộc lui về phía sau. Chung Mị Sơ vẫn còn ở tại chỗ, một tay ôm đầu Nghi Nhi, ấn vào trong lòng. Canh Thần một kiếm hóa vạn ngàn, sắp xếp kiếm trận, ngăn chặn sấm sét rơi tán loạn bên cạnh họ.

Thân hình của Cố Phù Du và A Phúc bị ánh sáng nuốt chửng. Chung Mị Sơ nhìn phương hướng đó, đôi mắt cay cay, cuồng phong gào thét, lôi đình tàn phá, vạt áo tung bay, nhưng tất cả âm thanh và hình dáng đều bị lôi đình này chôn vùi.

Đợi đến cơn bĩ cực thái lai, tiếng sấm vang lên ầm ầm, phảng phất như búa từ ngoài trời bổ xuống, thiên địa từ cực sáng biến thành cực tối.

Từ sự biến đổi này, Chung Mị Sơ thấy rõ cảnh tượng trước mặt.

Bình nguyên bị thiêu thành đất khô cằn, Cố Phù Du đứng ở phía xa, thân hình chật vật, lồng ngực phập phồng, không ngừng thở dốc, máu tươi từ trên cánh tay uốn lượn chảy xuống, ngưng tụ thành một giọt máu đỏ sẫm ở đầu ngón tay, rơi xuống đất.

A Phúc lắc lắc đầu, lông tơ nhọn trên ngực đã bị đốt trụi.

Mặc dù Cố Phù Du không trực tiếp chịu đựng lôi kiếp, nhưng phải phí tâm thần nhiều hơn so với trực tiếp chịu lôi kiếp. Nàng phải kiêng kỵ mảnh vảy trôi nổi ở trên trời, lôi đình quá mạnh sẽ trực tiếp đánh nát nó, lôi đình quá yếu, cường độ lại không đủ. Nàng phải cân bằng nó, giống như khống chế lò lửa khi luyện khí.

May mắn, vẫn còn khống chế được.

Đột nhiên trong lúc đó, thiên địa lại chìm vào bóng tối.

Tiếng sấm cuồn cuộn, đạo lôi đình thứ ba giáng xuống.

Vẫn là hủy thiên diệt địa, lan ra ngàn dặm.

Long tộc tai thính mắt tinh, đây là thiên tính, nên càng mẫn cảm, không chịu nổi ánh sáng chói mắt này. Chung Mị Sơ nhắm mắt lại, hơi quay đầu đi.

Đợi đến khi ánh sáng trước mắt dịu đi, lúc này mới mở mắt ra.

Mặt đất rạn nứt, Cố Phù Du cúi thấp đầu, mặt mày có vẻ mệt mỏi, làn da lộ ra trên cánh tay chuyển sang màu đen.

Mây dông trên trời tiêu tan, từng vệt ánh sáng như lụa.

Chung Mị Sơ thở phào nhẹ nhõm, lôi kiếp đã qua. Ba đạo lôi đình đối với tu sĩ đột phá Phân Thần kỳ mà nói, coi như là ít, có lẽ thân thể này của Thanh Quân vốn đã vượt qua lôi kiếp, đã là cảnh giới Đại Thừa, Cố Phù Du chiếm lấy thân thể, tu vi ngã xuống, khi lại độ lôi kiếp, mới khác biệt như vậy.

Trời mới biết tâm sự của Chung Mị Sơ.

Thủ Nhất nói tới trời phạt, hạn chế của tu sĩ Phân Thần kỳ, nàng vẫn chưa quên. Tu sĩ tổn hại càng nhiều sinh mạng, lôi kiếp càng nặng.

Một đường đến đây, trên tay Cố Phù Du dính không ít máu. Chung Mị Sơ sợ một kiếp này của nàng khổ sở, nếu thật sự đến một khắc đó, chỉ có thể liều chết trên tiên đồ của hai người.

Ai ngờ Chung Mị Sơ còn chưa yên tâm được bao lâu. Cố Phù Du dùng sức nâng một cánh tay lên, duỗi ngón tay, linh lực quấn lấy hộ tâm lân, hồi lâu mới lẩm bẩm nói: "Còn chưa đủ."

Ngẩng đầu nhìn lên mây dông trên trời, đã lan ra những khe hở lớn trên bầu trời.

Cố Phù Du đột nhiên tàn khốc, rướn cổ họng, nhìn lên trời mắng to: "Ông trời không có mắt, lúc không cần ngươi thì ngươi đuổi tới tìm đường chết, khi cần dùng đến ngươi, ngươi lại không có bản lĩnh."

Vẻ mặt dịu xuống của Chung Mị Sơ dừng lại nửa đường, lại nghe thấy Cố Phù Du tiếp tục mắng: "Ngươi thứ tốt mã giẻ cùi [1]..."

[1] Tốt mã giẻ cùi: chỉ được cái mã ngoài thực chất là vô dụng

Chung Mị Sơ vội bịt tai Nghi Nhi lại. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nghi Nhi còn vùi trong lòng Chung Mị Sơ, mới nâng lên một chút đã bị Chung Mị Sơ đè xuống lại.

Nghi Nhi hỏi: "Nương thân, lôi kiếp của A Man nương thân còn chưa xong sao?"

Chung Mị Sơ nói: "Chưa, bảo vệ lỗ tai cẩn thận."

"Dạ." Nghi Nghi đưa tay lên bịt hai lỗ tai.

Mây dông tản đi một nửa dừng lại trên không trung, ngừng lại ở đó, như những tảng đá xanh lớn, tan cũng không phải, tụ cũng không phải.

Cố Phù Du mắng: "Nếu có loại như ngươi, nhanh thôi, lão bà ngươi sớm hay muộn gì cũng sẽ bị ngươi làm tức đến hồng hạnh vượt tường!"

Chung Mị Sơ nói: "A Man!" Sợ nàng lại mắng tiếp, sẽ xảy ra chuyện.

Mắng trời là tối kỵ.

Ầm vang một tiếng, hơn mười đạo lôi đình rơi xuống từ giữa những đám mây dông đang phân tán, đồng loạt đánh về phía Cố Phù Du bên này.

Lần này không có tích tụ, đến lại nhanh, đột nhiên không kịp đề phòng.

Chung Mị Sơ đang đi về phía Cố Phù Du, lôi đình này nói hạ là hạ, bỗng chốc bổ trúng Cố Phù Du.

Có lẽ là lôi kiếp đã qua, có lẽ là mây dông tiêu tan, lôi đình này không khủng bố như ba đạo trước đó, nhưng lôi quang vẫn như cũ đâm hai mắt người.

Chung Mị Sơ nghe thấy A Phúc gầm dài một tiếng, trái tim nhảy lên, thả Nghi Nhi xuống rồi lao qua.

Lôi đình đến nhanh, đi cũng nhanh, đã tan đi.

Bên trong một mảnh đất cằn cỗi, hình như có hai tảng đá ngầm đứng trên đó.

A Phúc kêu lên thảm thiết, lông thú bị đốt sạch sành sanh, thân thể trọc lóc, Thú Vương vẫn là Thú Vương như cũ, chỉ là uy nghi không còn.

Chung Mị Sơ đứng trước mặt tảng đá ngầm, da thịt lộ ra bên ngoài đen kịt, không biết là do tro bụi làm bẩn mặt, hay là bị lôi đình tổn thương đến da thịt, y phục tả tơi, một mái tóc dài còn lại bao nhiêu? Không còn một sợi.

Chung Mị Sơ đau lòng khôn kể, một lúc lâu sau mới nói: "Ngươi..."

Cố Phù Du ngẩng đầu, giơ mảnh vảy kia lên, rạng rỡ lung linh, xán lạn phi phàm.

Khuôn mặt mèo của Cố Phù Du lộ ra ý cười thuần túy: "Chung Mị Sơ ——"

Chung Mị Sơ bị một hơi này làm cho khó chịu, trầm mặt: "A Man——"

Hai người đồng thời lên tiếng, âm thanh quấn quýt, khó phân biệt lẫn nhau.

"Ta rốt cuộc cũng luyện thành nó rồi!"

"Rèn hộ tâm lân có nhiều cách như vậy!"

"Hộ tâm lân này kiên cố không thể phá vỡ, thế gian này không có thứ gì có thể cứng hơn nó, đeo nó lên, ngươi sẽ không còn nhược điểm."

"Ngươi hồ đồ, học Thanh Quân cầm lôi kiếp đi tôi luyện linh khí, nhưng có nghĩ tới chỉ cần phân thần, chính là tan xương nát thịt!"

Ai cũng không thể nghe thấy giọng nói của ai, đều vội vàng nói rõ lời trong lòng.

"Từ nay về sau không ai có thể làm tổn thương ngươi được."

"Nào có ai như ngươi, đuổi theo ông trời mắng."

"Ta cũng không bao giờ muốn thấy ngươi bị thương nữa, bỏ ra nhiều đại giới hơn nữa, đều đáng giá."

"Nếu chưa luyện thành, lại tìm cách là được, ngươi mệt mỏi kiệt sức, lại chịu lôi đình, nếu như xảy ra chuyện, nhưng có nghĩ tới..."

Hai người giống như đột nhiên đông cứng lại, nhìn xem đối phương, thanh âm khó phân cao thấp hiểu ngầm dừng lại.

Thật lâu sau, Chung Mị Sơ khàn giọng nói: "Ngươi có ngốc hay không."

Cố Phù Du chụp mảnh vảy kia ở trên ngực Chung Mị Sơ, cười nói: "Ngươi phải dán nó vào trong ngực."

Chung Mị Sơ hòa hoãn thở dài, yêu thương nhìn nàng, vừa đau lòng vừa buồn cười: "Ngươi trước hết nhìn xem ngươi biến thành bộ dạng gì rồi."

Đưa tay khẽ vuốt trán nàng, lau một cái, vết đen trên mặt Cố Phù Du là bị tàn dư của cỏ dại và lôi điện làm bẩn.

Cố Phù Du bị nàng chạm vào, mới nhận ra có điều gì đó là lạ, cảm thấy trên đỉnh đầu lành lạnh, nàng đưa tay chạm vào, Chung Mị Sơ không có ngăn lại.

Trọc lóc, không hề có thứ gì.

"A!" Cố Phù Du ôm đầu, khóc nức nở: "Chung Mị Sơ, tóc của ta thiêu rụi hết rồi!"

Chung Mị Sơ mặc một chiếc áo choàng, cởi xuống dây buộc.

"Ta không còn mặt mũi gặp ai, ta không còn mặt mũi gặp ai nữa!"

Chung Mị Sơ nắm lấy vạt áo khoác, nâng nó lên, trùm lên đầu Cố Phù Du, làm vẻ thờ ơ: "Ai còn nhận ra được khuôn mặt này của ngươi."

Bên cạnh truyền đến tiếng kêu rên của A Phúc, quay đầu nhìn lại, lông thú mất hết đả kích thật lớn, làm cái đầu kiêu ngạo trăm năm của A Phúc rũ xuống, vùi vào trong lòng Nghi Nhi.

Y sư của Long tộc đã đi tới, đứng cách đó không xa chờ lệnh.

Cố Phù Du học A Phúc, làm đà điểu, đem đầu và thân mình rúc vào bên dưới áo khoác và trong lòng Chung Mị Sơ, ôm eo Chung Mị Sơ: "Ta không muốn gặp ai." Chuyện đến nước này, cũng phải quan tâm hình tượng của mình, có lẽ là cả trăm năm rồi chưa từng có hoàn cảnh xấu hổ như vậy.

Chung Mị Sơ quay đầu thoáng nhìn qua, mọi người yên lặng quay sang chỗ khác, tố cáo lui đi trước một bước.

Nghi Nhi vẫn còn ôm A Phúc, ở tại chỗ nhìn xung quanh. Chung Mị Sơ hạ giọng, kéo dài ngữ điệu, gọi một tiếng: "Nghi Nhi."

Nghi Nhi thông minh rời đi.

Đợi đến khi chỉ có thể nhìn thấy bóng người xa xa, Chung Mị Sơ nói với bên dưới: "Đã đi rồi. Thương thế của ngươi không nhẹ, ta mang ngươi trở về thành Tiêu Dao, còn cần y sư đến xem cho ngươi, ta mới có thể yên tâm."

Cố Phù Du từ trong y phục ló ra, nháy mắt đó giống như chim non phá xác, đôi mắt sáng ngời, dáng vẻ ngây thơ si ngốc, chọc người luyến tiếc.

Nàng cong mắt cười, trong lòng Chung Mị Sơ hơi động.

Cố Phù Du nghĩ đến điều gì, nhỏ giọng nói: "Bệ hạ, bệ hạ, người nhìn chúng ta xem có giống vén khăn voan không?" Dứt lời liền trở nên vui vẻ.

Người này bảy trăm năm không thay đổi, chính là thích chơi đùa trái tim.

Mây đen tiêu tan, bầu trời quang đãng. Chung Mị Sơ quay lưng về phía ánh sáng, đôi mắt càng thêm thâm trầm.

Cố Phù Du dựa vào người nàng, rõ ràng mệt mỏi cực kỳ, đau đớn cực kỳ, vẫn gác cằm lên người nàng, nhìn nàng cười, thân mật, mềm mại, nói một câu: "Ta yêu ngươi."

Đột nhiên, bóng đen đổ xuống, một bàn tay nâng cằm nàng lên.

Trên môi là xúc cảm mềm mại.

Cố Phù Du nheo mắt, cong thật sâu.

Chung Mị Sơ hôn nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net