Truyen30h.Net

Bhtt Edit Hoan Nu De Nu Hau Phan I Shmily Than

Một nữ tử đứng ở trước cửa thành Trường An, ngây người nhìn vào trong thành. Y phục trên người nữ tử bình thường, thậm chí còn có phần lam lũ, lưng đeo một bao bố bằng vải thô. Đại môn Trường An mỗi ngày đông đúc người ra kẻ vào, không một ai đặc biệt chú ý đến nữ tử kia.

"Ba ngày sau là Tết Đoan Ngọ, hôm qua thấy có dán hoàng bảng, Hạ Đế hạ chỉ mở hội ba ngày." Một nam tử tán chuyện phiếm, đi ngang qua bên cạnh nữ tử nọ, thanh âm cũng theo đó truyền vào trong tai nàng.

"Nghe nói Hoàng Thượng và Hoàng Hậu cũng muốn xuất cung, cùng bá tánh thưởng thức lễ hội." Một người khác cười nói.

Nữ tử đứng ở chỗ này hồi lâu, đã nghe được vài người nhắc đến lễ hội đèn lồng Tết Đoan Ngọ. Trường An một mảnh phồn hoa, nơi nơi đều có thể thấy tài tử giai nhân, cảnh tượng vui vẻ hưng thịnh khắp chốn.

Lúc này đột nhiên truyền tới một trận tiếng vó ngựa dồn dập, đám người trước cổng thành vội vàng tránh sang hai bên đường, phía xa xuất hiện một đội kỵ binh, phục sức thanh y cưỡi bạch mã, eo đeo bảo kiếm lưng buộc trường cung, dẫn đầu là một nam tử thanh tú giống như nho sinh hiếu học. Đội kỵ binh nhanh như gió phi ngựa vào nội thành Trường An, không hề dừng lại nửa khắc.

"Đây hẳn là U Châu quân, kia nhất định là Tàng Thất tướng quân Đô Hộ Định Bắc xứ." Bá tánh xung quanh xôn xao bàn tán, "Quả nhiên giống hệt như trong lời đồn."

"Sao Tàng Thất tướng quân lại đột nhiên quay về kinh thành?"

"Chuyện này ngươi không biết rồi, nghe nói Hoàng Thượng triệu hồi vài vị đại tướng trấn thủ biên cương về kinh báo cáo công tác, thuận tiện tham dự đại lễ mừng thọ Thái Hậu, không phải đại thọ Thái Hậu sắp tới rồi sao." Một người khác nói.

"Các ngươi nhìn xem ---" Một người bỗng hô lên.

Bá tánh nghe được vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đội kỵ binh như thủy triều đen kịt xuất hiện, hắc y hắc mã, eo cột loan đao, toàn thân từng người đều ngập tràn sát khí. Hai nam nử dẫn đầu trái lại cả người bạch y cưỡi ngựa trắng, tạo thành tương phản chói mắt với đám binh lính phía sau.

Đội nhân mã này cũng nhanh chóng giục ngựa vào thành, để lại một luồng sát khí quanh quẩn phía sau, bá tánh ngây ngẩn tại chỗ, thật lâu mới có tiếng người lẩm bẩm, "Là Hắc Y quân ---"

Rất nhiều người đây là lần đầu tiên nhìn thấy Hắc Y quân, quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ là một đội nhân mã ít người, sát khí tản ra lại dày đặc đến như thế, khiến cho bọn họ có chút không rét mà run.

"Đại Khải chúng ta có quân đội như vậy, chẳng trách Khuyển Nhung cùng Tân Quốc đều phải bại." Một người cười nói.

"Không sai, Phượng Vĩnh tướng quân quả nhiên là quân thần Đại Khải." Kẻ khác nhanh chóng phụ họa, "Nghe nói Triệu Quảng tướng quân tiếp quản vị trí của Đới Phi bên kia cũng đã trở lại, như vậy mấy đại tướng thủ hạ dưới trướng Nguyên soái đều đang ở Trường An, quả thực phi thường náo nhiệt."

"Ta nghe nói Nguyên soái và Hộ Quốc Phu nhân muốn mở tiệc khoản đãi các vị tướng lãnh, còn có năm ngày tiệc mở, đón tiếp bá tánh tới thoải mái ăn uống, đến khi đó chúng ta cũng có thể đến xem phong thái các vị tướng quân một chút."

"Thật sự sao? Vậy ta nhất định phải đi, trước để phu nhân ta chuẩn bị một chút lễ vật cho Nguyên soái đã, ngươi nói Nguyên soái có để tâm lễ tiểu tình trọng hay không?"

Nữ tử dõi mắt nhìn theo đám bá tánh cười cười nói nói vào thành, trong mắt tràn ngập hận ý. Viên Tinh Dã, Hạ Tử Mặc, các ngươi chờ xem --- tất cả những thứ các ngươi có được đều là cướp từ trên tay ta, ta nhất định sẽ đoạt trở về. Ta muốn đem các ngươi băm thây thành trăm mảnh, vĩnh viễn không thể siêu sinh.

Hiện giờ, trong lòng Hiểu Mộng chỉ tồn tại duy nhất một ý niệm.

Ngày đó nàng bị Triệu Quảng mang binh đuổi giết, chẳng may lăn xuống vách núi, sau đó trọng thương hôn mê bất tỉnh. Chờ đến khi tỉnh lại mới phát hiện chính mình đang ở sâu trong lòng núi, không biết làm thế nào rời khỏi.

Cùng đường hết cách, nàng đành phải chờ đợi cho vết thương tốt lên, vạn hạnh trong bất hạnh chính là khi đó tiết trời mùa hè, trong núi không có mãnh thú, quả dại sinh sôi nảy nở. Lúc đầu nàng ăn một ít quả dại cầm hơi, sau khi thương thế đỡ hơn một chút liền dùng sức bắt được vài món ăn hoang dã, âu cũng có thể no bụng. Lăn lộn ở dưới vách núi mấy tháng, cuối cùng cũng tìm được một sơn lộ có thể rời đi.

Nào ngờ vừa ra khỏi núi đã phát hiện Tân Quốc bại trận, đương nhiệm hoàng đế Tân Quốc tiếp nhận quy thần Hạ Đế, rời khỏi Lâu Lan tới Trường An lĩnh thụ phong. Sa Bình Bá thân chết, Hưu Mật Độc đi theo tân Bình Tây Hầu tới Đại Khải.

Chỉ qua thời gian mấy tháng, tất cả những thứ từng là của nàng đều tan biến thành mây khói. Hiểu Mộng đột nhiên không rõ, rốt cuộc chết dưới tay Triệu Quảng khi ấy là tốt, hay tiếp tục tồn tại giương mắt nhìn toàn bộ mọi thứ mình sở hữu trở thành trăng dưới nước mới tốt hơn.

Cố tình ngay lúc đó nàng lại nghe được nội dung thánh chỉ phong thưởng Hạ Tử Mặc và Viên Tinh Dã, hai người kia dùng nàng để đổi lấy vinh quang cho bản thân. Cho nên thời điểm nàng biết Tân Quốc mất nước, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất, chính muốn đem hai người cùng xuống địa ngục.

Nhưng hiện giờ nàng là một thiếu nữ vô danh vô phận, các nàng lại là đại nhân vật dưới một người trên vạn người ở Đại Khải, chênh lệch thân phận đến như thế, Hiểu Mộng quả thực khó có cơ hội gặp được hai người. Bất quá lúc này nàng lại có một món đồ mọi người không ai tưởng tượng được, chính là bức họa trong tay này.

Viên Tinh Dã tự tay hạ bút, mặt trên còn có Hạ Tử Mặc đề thơ. Người trong tranh dưới nét bút của Viên Tinh Dã, bộ dáng đánh đàn tuy rằng quả thực có vài phần giống Mai phi năm đó, nhưng thần thái cùng khí chất trên người lại phảng phất bóng hình Hạ Tử Mặc, đặc biệt là mạt ý cười trên khuôn mặt kia.

Có thể nhận ra, Viên Tinh Dã khi vẽ tranh tâm trí đều chỉ có một mình Hạ Tử Mặc. Hiểu Mộng lại nhớ tới Hạ Tử Mặc không màng an nguy bản thân đến cứu Viên Tinh Dã, cùng với một loạt hành động khác của hai người, cộng thêm bức họa trước mặt này, nàng lập tức minh bạch quan hệ giữa Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài.

Cảm tình giữa các nàng, thậm chí có khả năng còn thân mật hơn phu thê bình thường. Khoảnh khắc biết được bí mật này, Hiểu Mộng nguyên bản dự định mua chuộc vài tên quan viên Đại Khải lan truyền tin đồn, nhưng ngay sau đó nàng thiếu chút nữa mất mạng, cho nên đành phải từ bỏ. Hiện giờ vừa vặn là thời cơ thích hợp để kéo ngã hai người.

Nàng một mực tin tưởng, dù cho Hạ Đế có sủng tín hai người đến mức nào, nếu như biết được chuyện này cũng sẽ giận tím mặt. Huống chi hiện giờ Hạ Đế đang có ý muốn dùng hai người để cân bằng thế cục trên triều, một khi các nàng liên thủ, ngôi vị hoàng đế sẽ tràn ngập nguy cơ, nàng không tin Hạ Đế sẽ thờ ơ bỏ qua.

Hiểu Mộng đi trên đường cái gần Chu Tước Môn, mùi đồ ăn từ một bên truyền tới, nàng nhịn không được mê mẩn đi theo hương thơm tản ra từ mấy quầy hàng rong ven đường, cả một con phố này đều chật kín không ít tiểu thương náo nhiệt mời chào. Hiểu Mộng chỉ cảm thấy bụng rỗng ồn ào kêu lên.

Vì để có thể tới được Đại Khải, nàng đã bán miếng ngọc bội duy nhất trên người đổi lấy bạc vụn, một đường gian nan vất vả, sớm đã không còn bao nhiêu, hiện giờ mới phát hiện chính mình đã bụng rỗng kêu vang.

Nàng thầm tính toán ngân lượng còn lại, cuối cùng kiên cường đem ánh mắt rời khỏi mấy gian hàng đồ ăn. Lúc này đột nhiên nhìn thấy thân ảnh hai người đang đi tới, Hiểu Mộng giật mình kinh ngạc, vội vàng né sang một bên quan sát.

"Muốn nếm thử hay không? Hồ lô đường này thực sự rất ngọt." Người mới tới cười nói, so với nữ tử ôn nhu dịu dàng trong ấn tượng của Hiểu Mộng quả là khác nhau một trời một vực. Trên người nàng là một kiện áo màu vàng, phần dưới vận váy lụa thác đế, vấn tóc đơn giản trên đầu, búi tóc dùng một cây trâm cài bằng vàng tạo hình hoa mai cố định.

Người còn lại một thân thanh y, hông đeo bội kiếm, trong ngực ôm mấy thứ vật phẩm to nhỏ khác nhau, sủng nịnh cười cười, "Có phải lại định ăn không được sẽ để ta ăn giúp nàng luôn không? Không phải nói nàng có thể ăn ba xiên hồ lô đường một lúc hay sao?" Tuy rằng lời nói như vậy, vẫn vươn tay nhận lấy xâu hồ lô đường trên tay người kia, cười tủm tỉm ăn luôn.

"Đúng là như thế, chỉ là ta thấy cái này ăn rất ngon, muốn nàng nếm thử." Nữ tử áo vàng mỉm cười. Thanh y nữ tử lắc đầu, ôn nhu nói, "Nàng không phải thực thích bánh bao nhân nước ở gần đây sao? Có muốn đi ăn một chút không, Nguyên soái bên kia còn phải thật lâu mới có thể xuất cung."

Nữ tử áo vàng "Ân" một tiếng, lôi kéo thanh y nữ tử tới một hàng quán gần đó ngồi xuống. Thanh y nữ tử cẩn thận giúp nàng lau sạch chén đũa, sau đó vươn tay rót trà cho nàng, cười nói, "Khí hậu Trường An vẫn có chút lạnh, thân mình nàng không sao chứ?"

"Không có việc gì, từ khi mang miếng ngọc này bên người, lúc nào cũng cảm thấy toàn thân ấm áp." Nữ tử áo vàng chỉ vào ngọc bội bên hông nói. Nhìn thấy khối bích ngọc kia, Hiểu Mộng chỉ thấy trong đầu oanh một tiếng thật lớn.

Hai người kia chính là Lạc Nhan và Doãn Tố Tâm. Hạ Đế thực cảm kích Doãn Tố Tâm có thể hồi kinh một lần, nhưng hắn cũng biết rõ Doãn Tố Tâm không muốn quay trở về hậu cung, hắn trước giờ vẫn luôn cảm thấy áy náy với nàng. Từ khi Tân Quốc bị diệt vong, sự tồn tại của Doãn Tố Tâm liền trở thành một loại bí mật công khai trên Khải triều, quan lại đại thần đều mắt nhắm mắt mở vờ như không thấy.

Cho nên Hạ Đế cũng không miễn cưỡng Doãn Tố Tâm phải làm bất kỳ điều gì, để nàng thoải mái tự do tự tại không hề có giới hạn nào. Doãn Tố Tâm liền ở trong phủ của Viên Tinh Dã, ngẫu nhiên còn lén lút trở về Doãn gia thăm thân nhân.

Từ sau khi cùng Doãn Tố Tâm xác định quan hệ, Lạc Nhan chưa từng gặp lại Lý Di Đình, nàng cảm thấy Lý Di đình chỉ là nhất thời mê luyến mà thôi, cảm tình đối với nàng nhiều phần lại là sùng bái, thời gian lâu tự nhiên sẽ quên đi. Chờ đến khi dàn xếp mọi sự ổn thỏa, Lạc Nhan và Doãn Tố Tâm đều theo Viên Tinh Dã quay về Trường An.

Hồi kinh lần này, đủ loại quan viên đại thần tới đón chào chúc mừng, phủ đệ Viên Tinh Dã vừa trùng tu thêm một lần, vinh sủng của nàng và Hạ Tử Mặc có thể nói là tiền vô cổ nhân, đến cả Lạc Nhan cũng có phủ đệ riêng của chính mình. Hơn nữa dựa theo Viên Tinh Dã thượng thư tiến cử, hôm qua Hạ Đế đã sắc phong Lạc Nhan làm Thống lĩnh cấm quân, chưởng quản một nửa toàn bộ cấm quân tại kinh thành.

Viên Tinh Dã nguyên bản cũng không nắm chắc Hạ Đế sẽ đồng ý, nhưng không ngờ Hạ Đế lại đáp ứng nhanh như vậy. Lạc Nhan biết hiện giờ Viên Tinh Dã đã sớm trở thành tâm điểm chú ý, ở kinh thành tứ phía đều là nguy cơ, nàng tự nhiên không thể để Viên Tinh Dã đơn độc ở lại, thời điểm hiện giờ Viên Tinh Dã vẫn cần nàng trợ giúp một tay.

Doãn Tố Tâm biết điều này, hơn nữa nàng cũng muốn lưu lại kinh thành một thời gian. Hôm nay hai người thừa dịp Lạc Nhan còn chưa tiếp nhận vị trí mới, ra ngoài đi dạo một phen.

"Khách quan, bánh bao nhân nước của ngài tới đây, cẩn thận kẻo nóng ---" Lão bản nhanh nhẹn bưng bánh bao nhân nước tới, Doãn Tố Tâm cười cười gắp cho Lạc Nhan một cái, sau đó cũng gắp vào bát chính mình.

Lạc Nhan vui vẻ cầm đũa, Doãn Tố Tâm trước giờ ôn hòa bao dung, hơn nữa hiện giờ quay trở lại kinh thành, nhìn thấy phụ mẫu lần nữa, tự nhiên là phi thường cao hứng, Lạc Nhan thực thích nhìn bộ dáng này của nàng. Đương nhiên, Hạ Đế không gây khó dễ cũng khiến hai người thở phào nhẹ nhõm.

"Nhan, ta muốn mở một tửu lâu ở kinh thành, nàng thấy thế nào?" Doãn Tố Tâm hỏi. Lạc Nhan có chút kỳ quái, "Sao đột nhiên lại muốn mở tửu lâu?" (Ed: Ui, gọi một tiếng Nhan thấy cưng không chịu được, cíu!)

"Chờ vài ngày nữa nàng bắt đầu công tác, mỗi ngày đều bận tới bận lui, ta cũng không muốn để bản thân nhàn rỗi quá mức." Doãn Tố Tâm đáp, Lạc Nhan mỉm cười nhìn người trước mặt, "Nàng thích là được, đã nghĩ xem muốn mở ở chỗ nào chưa?"

Doãn Tố Tâm suy tư một lúc, "Ngày mai chúng ta cùng đi tìm thử xem." Lạc Nhan không phản đối khiến nàng thực vui vẻ, cao hứng ăn nhiều thêm mấy cái bánh bao nhân nước. Lạc Nhan bất đắc dĩ lắc đầu, Doãn Tố Tâm không thích nhàn rỗi cũng coi như chuyện tốt, nàng đương nhiên sẽ không ngăn cản.

Hai người ăn uống no đủ, nắm tay nhau rời khỏi. Vừa đi được mấy bước, Lạc Nhan có chút kỳ quái quay đầu nhìn tứ phía xung quanh. Doãn Tố Tâm nghi hoặc hỏi, "Làm sao vậy?" Lạc Nhan nhíu mày lắc đầu, "Ta có một loại cảm giác kỳ cục, tựa hồ có người đang nhìn chằm chằm chúng ta."

Nhưng từ sau khi nàng trở lại Trường An, thân phận quá mức dễ gây chú ý, vẫn luôn có không ít người ngày ngày âm thầm để ý nhất cử nhất động của nàng, cũng có thực nhiều bá tánh hiếu kỳ quan sát, Lạc Nhan đã sớm hình thành thói quen. Hơn nữa người hôm nay dường như không có võ công, Lạc Nhan liền trực tiếp bỏ qua không để trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net