Truyen30h.Net

[BHTT] [Edit - Hoàn] Nữ Đế Nữ Hậu (Phần I) - Shmily Thần

Quyển thứ ba - Chương 51: Ám sát

griffin_wings

Hạ Tử Mặc triệu hồi toàn bộ mật thám, bí mật điều tra bên trong quân doanh. Đối phương dường như cũng biết thực lực đội mật thám này phi phàm, không hề hành động gì quá lớn, nhưng mấy lần Viên Tinh Dã phái vài tiểu đội ra ngoài lại bị tập kích.

Bởi vì không biết rõ thực lực của đối phương, Viên Tinh Dã hạ lệnh toàn bộ binh lính tạm dừng nhiệm vụ, lưu thủ tại quân doanh.

Từ khi bắt đầu giao tranh với Tân Quốc, Đại Khải lần đầu tiên rơi vào thế hạ phong, đến cả Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc cũng bị ám sát hai lần, còn may đều được ám vệ bên người Hạ Tử Mặc bảo hộ.

Tuy rằng ám sát vẫn luôn tiếp tục, nhưng bên trong Khải quân có không ít cao thủ bất phàm, cho nên hiệu quả không lớn, chỉ là ảnh hưởng rất nhiều tới kế hoạch hành quân.

Thời điểm Hiểu Mộng thu được tình báo, tươi cười còn đang ở trên môi, lại nhân được chiến báo từ tiền tuyến, "Thẩm Băng lãnh binh tấn công Khẩu Bình Thành, Khẩu Bình Thành tràn ngập nguy cơ."

Cho đến bây giờ phương hướng chủ công của Viên Tinh Dã đều đặt ở Xiển Thành, mọi người đều quên mất còn có Khẩu Bình Thành có thể bị tấn công. Thẩm Băng vừa được phái tới Hiệp Hồ Thành trước tân niên, cho nên mọi người không ngờ hắn lại đột nhiên công kích, đa phần đều nghĩ Thẩm Băng chỉ phụng mệnh tới trấn thủ Hiệp Hồ.

Thẩm Băng và Bùi Thập Viễn đều là danh tướng đương thời, huống chi ở Hiệp Hồ Thành còn có Hắc Y quân.

Đương nhiên, trong đám người cảm thấy kinh ngạc tuyệt đối không có Sa Bình Bá, hắn đã sớm đoán được Thẩm Băng không phải quân cờ rỗng, suy tư tự hỏi một hồi, sau đó nói với La Thành, "Phỏng chừng Hiểu Mộng sẽ thả Hưu Mật Độc. Cũng tốt, năng lực của Hưu Mật Độc không tồi, hẳn là có thể thủ thành vững vàng. Ngươi cũng tới Khẩu Bình Thành đi."

"Vì sao?"

"Cũng đến lúc ngươi tự mình thi triển tài nghệ rồi, bằng không một trận tiếp theo chúng ta nhất định sẽ thua." Sa Bình Bá cười nói, "Tốt, ta sẽ viết thư cho Hưu Mật Độc, ngươi mang theo tới Khẩu Bình là được. Còn Hiểu Mộng bên kia, liền dựa vào Thổ Phiên Vương kiềm chế."

"Vâng, đại ca." La Thanh tuy rằng cảm thấy chưa hiểu rõ lắm, nhưng vẫn nghe lời Sa Bình Bá.

Đang lúc Thẩm Băng cùng Bùi Thập Viễn cường công Khẩu Bình Thành, một đội quân khác xuất phát từ Toái Diệp tới Xiển Thành, nguyên lai là binh lính Toái Diệp phái tới tiếp viện.

Đội quân tiếp viện vừa rời đi, Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc liền quay về Toái Diệp, Lạc Nhan lưu lại đóng giữ Xiển Thành. Cùng lúc đó, Triệu Quảng rời Xiển Thành, đi tới địa phương Nam quân đóng quân.

Khi trước Thẩm Băng tiếp quản Nam quân đã điều một nửa binh lực tới Toái Diệp, còn mười lăm vạn tiếp tục ở lại chỗ này. Triệu Quảng một đường chạy nhanh, thực mau đã tới đại doanh Nam quân. Hắn dùng mấy ngày để chỉnh đốn đội ngũ cùng quân quy, sau đó bắt đầu tiến hành thao luyện, tựa hồ có ý muốn tấn công biên cảnh Thổ Phiên.

Thổ Phiên địa thế yếu hiểm, dễ thủ khó công, nhưng hiện giờ quân đội Thổ Phiên hợp nhất với Lâu Lan, trở thành binh lính Tân Quốc, lúc này đa phần đều đã bị điều đến trấn thủ ở Khẩu Bình và Tân Lan, trong lúc nhất thời phòng tuyến nơi này phi thường thưa thớt.

Ai cũng không ngờ tới, Viên Tinh Dã thế nhưng lại chia đại quân thành ba hướng. Càng khiến cho triều đình Tân Quốc khiếp sợ hơn chính là, Hạ Đế vừa tập kết thêm mười vạn đại quân, hiện đang chờ xuất phát tại Trường An, thực mau sẽ tới gia nhập chiến trường.

Đến khi đó, khoảng cách binh lực giữa hai bên sẽ càng thêm cách xa, Tân Quốc bị công phá cũng chỉ là vấn đề thời gian. Một khi Tân Quốc bị diệt trừ, tứ phía xung quanh Đại Khải sẽ không còn bất kỳ uy hiếp nào nữa.

Sa Bình Bá nhìn bản đồ, mặt trên vẽ ba mũi tên màu đỏ, biểu thị cho ba hướng tấn công của Khải quân. Hắn nhíu mày một lúc, sau đó lại giãn ra.

Hiện giờ động tác của Viên Tinh Dã đã rất rõ ràng, chính là muốn dùng vũ lực đàn áp Tân Quốc. Nhưng trong ba hướng này, hẳn phải có một hướng là chủ công của Viên Tinh Dã, vậy là cái nào đây?

Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc đều chạy về Toái Diệp, chẳng lẽ các nàng muốn ở Toái Diệp thống lĩnh đại cục? Sa Bình Bá duỗi tay cầm lấy chén trà trên bàn, lại phát hiện nước trà bên trong đã lạnh ngắt.

Hắn thở dài một hơi, đoạn thời gian gần đây xảy ra thực nhiều biến hóa. Hiểu Mộng quả nhiên thả Hưu Mật Độc, để nàng tới Khẩu Bình trấn thủ. La Thanh cũng đến Khẩu Bình, Sa Bình Bá trước giờ không thích có người bên cạnh, chút việc vặt đều do La Thanh xử lý. Hiện giờ La Thanh không ở, đến cả một người châm trà cũng không có.

Sa Bình Bá đặt chén trà xuống, nhàn nhạt lên tiếng, "Nếu đã tới, vì sao lại không tiến vào?"

Một nam tử đeo mặt nạ từ ngoài cửa bước vào, cười nói, "Công phu của Nguyên soái thực tốt, nội lực hẳn đã đăng phong tạo cực*. Không biết nếu như còn ở Đại Khải, liệu công phu của Nguyên soái đây có tính là đệ nhất toàn quốc hay không?"

(* đăng phong tạo cực: Lên được tới đỉnh cao nhất.)

"Đa ta thủ lĩnh khích lệ, Sa mỗ bất tài, không dám nhận hai chữ đệ nhất." Sa Bình Bá đạm mạc nói. Nam tử đeo mặt nạ này chính là thủ lĩnh tổ chức tử sĩ của Thổ Phiên Vương, Sa Bình Bá đương nhiên sẽ không đặt hắn trong mắt, nhưng chung quy vẫn cần phải giữ một ít mặt mũi cho Thổ Phiên Vương, đành phải lấy lễ nghĩa tương đãi.

Nam tử đeo mặt nạ cười nói, "Nguyên soái không cần khiêm tốn, vậy tại hạ mạn phép hỏi một câu, ở Đại Khải ai mới là người võ công đệ nhất?"

Sa Bình Bá cười đáp, "Đại Khải quốc thổ rộng lớn, nhân tài đầy rẫy, nếu nói là đệ nhất võ công, chỉ sợ là đang ở trong giang hồ." Sa Bình Bá đây không phải là đang nói dối, công phu của hắn và Viên Tinh Dã sàn sàn như nhau, nhưng để nói là đệ nhất, hai người đều không cảm thấy bản thân phù hợp.

Công phu của nam tử đeo mặt nạ này không tính là cao, trước mặt Sa Bình Bá cũng chỉ có thể miễn cưỡng coi là tốt hơn người thường. Tổ chức tử sĩ của bọn họ chủ yếu thiên về ám sát cùng khí công, nội lực so ra đương nhiên kém hơn một chút.

"Tại hạ hôm nay tới đây là muốn nói cho Nguyên soái, Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc hôm qua đã âm thầm chạy đến Hiệp Hồ Thành. Tại hạ muốn mang theo thủ hạ đến chặn giết các nàng, hiện giờ nếu như lập tức xuất phát, chúng ta xuyên qua Tân Quốc, hẳn là có thể đuổi kịp các nàng trước khi tới Hiệp Hồ. Hy vọng Nguyên soái có thể điều một đội nhân mã phối hợp với chúng ta cùng xuất kích."

"Vậy sao? Cần bao nhiêu người?" Sa Bình Bá có chút hứng thú.

Nam tử nói, "Các nàng chỉ dẫn theo hai thị vệ, nhưng tại hạ sợ đám ám vệ bên người Hạ Tử Mặc cũng âm thầm đi theo, cho nên hy vọng Nguyên soái có thể phái một tiểu đội tới ngăn cản ám vệ, còn Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc cứ giao lại cho chúng ta."

Sa Bình Bá cười lớn, "Thuộc hạ của thủ lĩnh tuy rằng mỗi người đều võ công cao cường, nhưng công phu của Viên Tinh Dã lợi hại hơn các ngươi rất nhiều, chỉ sợ không hữu dụng cho lắm."

"Đương nhiên, nếu như chỉ có ít người chắc chắn không thể thành công, nhưng nếu trong tay ta có bảy trăm tên thuộc hạ, Nguyên soái còn cho rằng không có khả năng sao?" Nam tử đeo mặt nạ bật cười. Sa Bình Bá biến sắc, hắn vẫn luôn không biết đối phương có bao nhiêu người, nhưng dựa theo hành động mấy ngày vừa rồi, nhiều nhất hẳn là cũng chỉ trên dưới hai trăm.

Chẳng lẽ ---

"Không sai, bằng không ta đâu cần phải phí công đi giết đám tướng lãnh trung cấp vô dụng đó, chỉ là muốn bọn họ phán đoán sai quân số chúng ta mà thôi." Nam tử cười cười, "Tổ chức tử sĩ của chúng ta đã trải qua rất nhiều triều đại, đời sau kế tiếp đời trước, Nguyên soái cho rằng nhân số của chúng ta lại ít ỏi như vậy sao?"

Biểu tình Sa Bình Bá trở nên nghiêm túc, hắn nhìn nam tử đeo mặt nạ một hồi, sau đó nói, "Được, ta sẽ phái người cùng đi với ngươi."

Nam tử cười nói, "Vậy đa tạ Nguyên soái, nếu như có thể giết chết được Viên Tinh Dã, chuyện này chính là một kiện công lớn."

Sa Bình Bá không đáp. Hắn vẫn còn nghi ngờ việc Viên Tinh Dã đi tới Hiệp Hồ Thành, nhưng hiện giờ dù nàng có đi hay không cũng không để làm gì. Nếu như là không, vậy người mà nam tử đeo mặt nạ này đuổi giết không phải là Viên Tinh Dã, khi đó sẽ sa vào bẫy rập của nàng. Nhưng lúc này liền tính hắn mở lời ngăn cản bọn họ, đám tử sĩ cũng sẽ không thèm nghe ý kiến của hắn.

Nếu như thật sự là Viên Tinh Dã, hắn và nàng trực diện đối đầu cũng không phân thắng bại, nếu như có thể giết chết được Viên Tinh Dã bằng cách này, cuối cùng vẫn là hắn thắng. Bất quá dù cho Viên Tinh Dã chết đi, Tân Quốc cũng vẫn không phải là đối thủ của Đại Khải, chỉ có thể cố gắng kéo dài hơi tàn mà thôi.

Nghĩ đến đây, Sa Bình Bá hỏi, "Tin tức của thống lĩnh có chuẩn xác không? Viên Tinh Dã thật sự rời khỏi Toái Diệp, đi tới Hiệp Hồ Thành?"

"Đương nhiên, bằng không Nguyên soái sao có thể giải thích Viên Tinh Dã đột nhiên lại quay về Toái Diệp lúc này." Nam tử đeo mặt nạ cười lớn, "Nếu Nguyên soái đã đáp ứng điều binh hỗ trợ, tại hạ không nói nhiều nữa. Một canh giờ sau chúng ta sẽ xuất phát, chỉ mong Nguyên soái đừng khiến ta phải thất vọng."

Trên quan lộ từ Toái Diệp tới Hiệp Hồ Thành, một chiếc xe ngựa dừng ở dọc đường, bên cạnh là một quán trà nhỏ. Hai thị vệ đang nắm dây cương ngựa nói chuyện phiếm, tuy rằng thoải mái nhàn nhã tán chuyện, cũng phi thường lưu ý nhất cử nhất động xung quanh.

Còn có hai người khác đang ngồi bên trong quán trà, một người mặc áo gấm màu tím, mặt trên dùng chỉ đen thêu họa tiết sơn thủy. Người còn lại khoác áo choàng hồng cánh sen, trên đầu búi tóc đơn giản, dùng một thanh trâm cài hình dáng bông sen cố định, đơn giản mà tao nhã. Thi thoảng còn có thể nhìn thấy trên cổ tay người này đeo một chuỗi lắc tay bằng trân châu.

"Mệt sao? Một đường chạy nhanh như vậy, ta có chút lo lắng cho thân thể của nàng." Người mặc áo tím nói, thanh âm lộ rõ vài tia quan tâm.

Nữ tử khoác áo choàng cười nói, "Không có việc gì, nàng quá khẩn trương rồi, chỉ là ngồi xe ngựa mà thôi, có gì mệt nhọc đâu." Nữ tử áo tím vẫn lo lắng không ngừng. Thị vệ bên cạnh lên tiếng, "Chủ tử, người có muốn ăn một vài thứ trước khi tiếp tục lên đường không?"

"Được, mang điểm tâm tới đây." Nữ tử áo tím gật đầu. Thị vệ chạy tới xe ngựa, lấy ra một cặp lồng đồ ăn, sau đó mang tới vài món điểm tâm cùng một bầu rượu nhỏ.

"Uống rượu ấm thân." Nữ tử áo tím nói, thị vệ lại tìm một cái hộp khác, bên trong là một bộ đồ dùng, lấy ra hai cái ly thanh ngọc đặt tới trước mặt hai người, sau đó rót rượu cho các nàng. Tiếp theo lại lôi ra hai cái bát cũng làm bằng thanh ngọc, cùng với hai đôi đũa bằng bạc.

"Ta đâu có khó chiều như vậy." Nữ tử khoác áo choàng bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng vẫn uống hết rượu trong ly, tức khắc cảm thấy toàn thân ấm lên không ít, cười nói, "Mùa xuân đã tới lâu như thế, nhưng tiết trời vẫn có chút hàn ý. Lúc này ở Trường An hẳn là đã sớm muôn hoa nở rộ, ta cũng thực lâu rồi không nhìn thấy hoa mẫu đơn."

"Chờ chiến sự kết thúc, ta mang nàng tới Lạc Dương ngắm hoa mẫu đơn thì thế nào?" Nữ tử áo tím hỏi. Nữ tử khoác áo choàng không đáp, trong lúc nhất thời hai người có phần trầm mặc. Nữ tử áo tím âm thầm thở dài, vươn tay gắp vài miếng điểm tâm đặt vào bát người kia, "Ăn nhiều một chút, chúng ta còn phải đi tiếp một đoạn đường dài."

Bốn người nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục đi. Các nàng vừa khuất dáng, lão bản què chân ở trà quán đột nhiên đứng thẳng dậy, xé chòm râu dưới cằm, lộ ra một khuôn mặt có phần tối tăm. Hắn nhìn nước trà trên bàn còn nguyên không đụng đến, sau đó tiểu nhị thoạt nhìn có vẻ si ngốc ban nãy cũng tháo mũ xuống, lạnh giọng nói, "Xem ra đúng là Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc."

"Y phục cùng trang sức không sai, khí chất trên người cũng tương tự như miêu tả. Loại khí độ phô trương đến như thế, không thể nhầm được." Người vừa giả dạng thành lão bản trà quán nói, "Chờ thủ lĩnh mang theo bức họa của các nàng tới, chúng ta có thể xác nhận."

Viên Tinh Dã nổi danh võ công bất phàm, mà nữ tử áo tím vừa rồi công phu cao hơn bọn hắn vài lần, bọn hắn không dám tùy tiện tới gần xem xét, chỉ có thể từ xa nhìn tới.

"Thủ lĩnh cẩn thận quá mức rồi, nếu không phải là Viên Tinh Dã thì còn có thể là ai? Trong thiên hạ này có mấy nữ nhân như vậy?" Một người khác nhíu mày nói.

"Tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền*. Nơi này đã rất gần Hiệp Hồ Thành, chúng ta đương nhiên phải cẩn thận một chút." Mấy người còn đang nói chuyện, đã thấy một hắc y nhân đeo mặt nạ cưỡi ngựa từ xa tiến đến, phía sau còn có thật nhiều kỵ sĩ.

(* tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền: Nguyên văn: 'Cẩn thận năng bổ thiên thu thiền, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền': Cẩn trọng sẽ bắt được ve nghìn tuổi, biết chú ý sẽ giữ được thuyền đến vạn năm. Ngụ ý muốn nói mọi việc đều phải suy xét trước sau kỹ lưỡng mới có thể đạt được thành quả lâu bền.)

Mấy người nhìn thấy hắn liền nói, "Thủ lĩnh, bốn người Viên Tinh Dã vừa mới đi qua." Thủ lĩnh tiến tới ném cho bọn họ hai bức họa đồ, "Các ngươi nhìn xem có đúng là hai nàng không?"

Bọn họ mở bức họa ra xem thử, tuy rằng ban nãy không thể nhìn hai nàng từ khoảng cách gần, nhưng cơ bản cũng không khác là bao, gật đầu đáp, "Không sai, chính là các nàng."

"Tốt, truyền lệnh ta, truy kích Viên Tinh Dã." Nam tử đeo mặt nạ nói, "Kỵ binh dẫn đầu toàn đội, hấp dẫn lực chú ý, những người khác nấp ở chỗ tối, chờ đến khi nào đám ám vệ bên người Hạ Tử Mặc hiện thân thì giữ chân bọn họ. Mục tiêu chỉ có Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc, những người khác sống chết ra sao không cần để tâm tới."

"Vâng, thủ lĩnh."

"Truyền tin cho Sa Bình Bá, Viên Tinh Dã không ở Xiển Thành, hắn có thể nhân cơ hội đoạt lại Xiển Thành." Nam tử mang mặt nạ nói, sau đó ánh mắt hướng về phía xa suy tư một chút. Lúc này Thổ Phiên Vương phái toàn bộ bọn họ tới đây, đã là át chủ bài cuối cùng, không còn bất kỳ hậu chiêu nào khác. Cho nên bọn họ chỉ có thể thành công, không được phép thất bại.

"Đuổi theo, giết chết Viên Tinh Dã."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net