Truyen30h.Net

[BHTT - EDIT - HOÀN] Nữ Thần Cầu Đừng Trêu

Chương 37. Tiết thanh minh trời mưa tầm tã

tieulaoban108

Thanh minh thời tiết gió dồn dập, thành phố S không phải thành phố nhiều gió, tiến vào tháng tư, là bắt đầu mưa. Gió lồng lộng bao phủ toàn bộ thành phố S, khí trời vừa mới ấm lên cũng bởi vì mưa phùn kéo dài một lần nữa chuyển lạnh, chỉ là không có lạnh như thời tiết mùa đông Bắc Phong ý lạnh thấu xương.

Thanh minh cùng ngày, Hà Mặc Thiên mặc vào một thân nghiêm túc màu đen, mang theo Thẩm Tư Vi đi xa giao nghĩa trang tảo mộ. Nàng kỳ thực cũng không rõ ràng Lưu Nhị cụ thể an táng ở nơi nào, căn cứ tin tức trong trí nhớ ở phụ cận tìm đã lâu mới tìm thấy bia mộ Lưu Nhị ở một nơi hẻo lánh bên trong.

Nghĩa địa nơi đó quanh năm không người quản lý, ximăng vôi trên phần mộ nứt ra từng đạo từng đạo khe hở, cỏ dại ngoan cường từ đâu trong vết nứt mọc ra, xanh mượt, theo gió xuân mưa phùn đung đưa không ngừng, xem ra một phái sinh cơ.

Bia mộ bị nước mưa thấm đến ướt đẫm, trên bia dán bức ảnh quanh năm suốt tháng chịu đựng dầm mưa dãi nắng, hình vẽ từ lâu mơ hồ, Thẩm Tư Vi ở trước bia mộ phân biệt hồi lâu, nhìn về bức ảnh kia liền mũi miệng cũng không nhìn rõ, thực sự ảo não nhìn không ra khuôn mặt mẹ mình.

Hà Mặc Thiên bật một cái dù đen, đem hoa trong lồng ngực đưa cho Thẩm Tư Vi, "Vi Vi, ngươi đưa cho mẹ một bó hoa."

Không giống với tảo mộ thông thường hoa cúc thanh tân đạm nhã, Hà Mặc Thiên mua bó hoa kia màu sắc u lam, tiêu tiền còn bị tiểu thương giảo hoạt kia gắn thêm hoa khác, hương hoa nức mũi, một bó hoa nổi bật như thế, thực sự không thích hợp lắm đem ra tế bái cố nhân.

Thẩm Tư Vi ngoan ngoãn đem bó hoa đặt trước phần mộ của Lưu Nhị, "Mẹ, Thiên di dẫn ta tới xem ngươi."

Không chờ Hà Mặc Thiên phân phó, Thẩm Tư Vi quỳ hai đầu gối ở trong nước, quay về ảnh chụp sắp thành bạch sắc chặt chẽ vững vàng dập đầu ba cái, "Mẹ, Vi Vi lớn rồi, ngài ở phía dưới phải cố gắng, đừng lo lắng Vi Vi." Nàng từ nhỏ ở thẩm thẩm gia lớn lên, chưa từng thấy hình dáng mẫu thân ra sao, nhìn một tấm hình như thế, ảo não nhìn không ra, nhưng nàng vẫn dập đầu, quỳ gối trước mộ, viền mắt vi nóng, trên mặt mang theo ý ẩm ướt, cũng không biết là nước mắt hay là nước mưa theo gió đánh ở trên mặt.

Hà Mặc Thiên thu hồi ô, cũng quỳ gối dập đầu trước mộ Lưu Nhị, trán nện trên ximăng trên đất phát sinh âm vang trầm, lại giơ lên đến khi trên trán xuất hiện dòng máu màu đỏ lẫn vào một ít cỏ dại hạt cát cũng không thèm quan tâm.

"A Nhị tỷ, xin lỗi, ta không thể cẩn thận mà thay ngươi chăm sóc Vi Vi lớn lên, làm cho nàng chịu nhiều oan ức như vậy." Hà Mặc Thiên tay khoát lên bả vai Vi Vi, "Thế nhưng ngài yên tâm, sau này ta nhất định bồi tiếp Vi Vi cùng đi, không để nàng chịu nửa điểm oan ức."

Nàng đỡ Thẩm Tư Vi đứng lên, nhìn bó hoa xanh lam, nhợt nhạt cười nói: "Vốn là muốn mua hoa cúc, nhưng nghĩ nghĩ, A Nhị tỷ ngươi đã nói thích nhất hoa hồng màu xanh lam, đến xem ngươi đương nhiên muốn mua đồ vật ngươi yêu thích, cũng không hoàn toàn giống như ngươi muốn, ngươi đừng trách tội."

Hà Mặc Thiên năm ấy ở trên giường bệnh tháng ngày không thể động, dựa cả vào Lưu Nhị chăm sóc mới có thể sống qua ngày, Hà Mặc Thiên làm xong giải phẫu tỉnh lại, mở mắt nhìn thấy người đầu tiên chính là Lưu Nhị, đó là một nữ nhân hiền lành, trên mặt vĩnh viễn là nụ cười, cười lên thì con mắt híp thành một đường, hướng về khóe mắt kéo dài ra vài đạo nhỏ vụn nếp nhăn, nhìn rất thiện tâm.

Hà Mặc Thiên cùng Lưu Nhị tiếp xúc chỉ là ba tháng ngăn ngắn, lúc bắt đầu có thể tán gẫu không nhiều chuyện, Hà Mặc Thiên tiêu cực từ chối ngoại giới, đa số thời điểm là Lưu Nhị một người lầm bầm lầu bầu, nói món ăn ngày hôm nay, nói nàng trước đây chăm sóc qua bệnh nhân, nói chút cố sự trong lòng, nói liên miên cằn nhằn không ngừng, Hà Mặc Thiên nghe đến lỗ tai đều sắp lên kén.

Nhưng nàng chăm sóc người là một tay hảo thủ, mùa hè oi bức nhất, Hà Mặc Thiên nằm trên giường ba tháng, trên lưng một chút rôm sẩy cũng không có.

Lưu Nhị trình độ văn hóa không cao, sau đó không có ai để nói, nàng liền nói chuyện của chính mình, nói con gái của nàng, lúc mang thai vui sướng, làm cho nữ nhi hài lên mũ sợi hình con cọp, "Làm được rất dễ nhìn, ta ngày mai đem ra cho ngươi xem."

Nàng là một tiểu nữ nhân không có kiến thức, thích khoe khoang những thứ nhỏ nhặt, ngày thứ hai quả thực đem ra, hiến vật quý tự đưa cho Hà Mặc Thiên xem, đại hồng vui mừng màu sắc, Hà Mặc Thiên nhớ đến mình khi còn bé mẹ của nàng cũng chuẩn bị cho nàng những vật nhỏ này.

"Nữ nhi của ngươi mặc vào nhất định rất ưa nhìn."

Lưu Nhị ánh mắt ngầm hạ đi, khom người ở bên giường bệnh của Hà Mặc Thiên một hồi lâu, mới run run rẩy rẩy thu hồi nói, "Đáng tiếc nàng mặc không được."

"Ta có lỗi với nàng, làm cho nàng vừa sinh ra liền không còn mẹ."

Hà Mặc Thiên không hiểu ý tứ Lưu Nhị.

Sau đó nàng mới biết, lão công Lưu Nhị là lái xe vận tải, ngày ấy Lưu Nhị sắp sinh, lão công nàng lái xe đưa nàng đi bệnh viện, nửa đêm tối lửa tắt đèn nửa, dưới bầu trời mưa to như trút nước, có một chiếc xe con nhỏ vượt đèn đỏ, nam nhân vì tránh xe con mà xảy ra tai nạn xe cộ, hắn bảo vệ Lưu Nhị, chính mình lại không thể tỉnh lại.

"Có một ngày, chúng ta xem ti vi, trên TV vai nam chính đưa cho vai nữ chính một đám lớn hoa hồng lam, ta cảm thấy thật đẹp đẽ, hắn không nói hai lời liền mua cho ta một cái, đồ đắt tiền như vậy, cũng không biết tiết kiệm được bao nhiêu tiền cho bảo bảo mua bộ quần áo."

Thời điểm Lưu Nhị nói cố sự này, từ trong cổ xả ra một sợi dây chuyền, trên sợi dây có một chiếc nhẫn bạc kim, "Đây là nam nhân của ta đưa cho ta, ta lén lút đeo trên cổ mới thuận lợi đem đi không bị bọn họ phát hiện."

Trong miệng nàng "Bọn họ" là cha mẹ huynh đệ của lão công nàng, bọn họ nói nàng sao chổi hại chết thân nhân bọn họ, đem nàng đuổi đi, rõ ràng ở cùng một cái thành phố, Lưu Nhị rốt cuộc cũng không có ôm lấy nữ nhi chính mình mười tháng hoài thai.

Hà Mặc Thiên nghe được căm phẫn sục sôi, "Ngươi tại sao không báo cảnh sát?"

"Bọn họ nói tới cũng không sai." Lưu Nhị thu hồi chiếc nhẫn kia, "Là ta hại chết nam nhân của ta, là ta làm hại Vi Vi vừa sinh ra liền không còn ba ba."

Vì lẽ đó Lưu Nhị liều mạng kiếm tiền, tiền kiếm được đều đưa hết cho nhà chồng, chỉ hy vọng con gái của nàng có thể ăn no mặc ấm, có thể cẩn thận mà lớn lên. Lưu Nhị không có văn hóa cũng không có kiến thức, trăm phầm trăm tiểu nữ nhân, người người đều nói là nàng sai, nói nhiều đến mức, nàng dĩ nhiên cũng cho rằng là tội lỗi của nàng.

Nếu là sớm chút thời gian gặp phải chuyện như vậy, Hà Mặc Thiên nhất định chết sống giúp nàng đòi lại một công đạo, nhưng nàng tự thân khó bảo toàn, chỉ có thể ai bất hạnh nộ không tranh.

( ai bất hạnh nộ không tranh = vì cảnh ngộ bất hạnh của ai đó mà cảm thấy bi ai, nhưng giận vì họ nhát, hèn, không dám tranh đấu)

Liền như vậy, Lưu Nhị cùng Hà Mặc Thiên thành bằng hữu, nàng vẫn nói liên miên cằn nhằn như thế, đem Hà Mặc Thiên xem như đứa nhỏ không hiểu chuyện chăm sóc dặn dò, Hà Mặc Thiên biết, nàng chỉ là nhờ vào đó hoài niệm con gái của chính mình.

Hà Mặc Thiên cũng cùng Lưu Nhị nói chút thoại tri tâm, không phân biệt giới tính, nói nàng yêu người kia, máy hát dần dần mở ra, Hà Mặc Thiên hoài nghi mình cũng nhiễm phải tật xấu của Lưu Nhị nói liên miên cằn nhằn.

Lưu Nhị chưa bao giờ hỏi Hà Mặc Thiên người yêu của nàng tại sao không tới thăm nàng, Hà Mặc Thiên cũng tự động quên.

Thời điểm khi ngươi chân tâm yêu một người, nhớ kỹ chỉ có nàng tốt, nàng không được, mình có thể tìm trăm nghìn loại lý do thay đối phương giải thích.

Có một ngày, Lưu Nhị gục ngã ở trước mặt mình, bị vội vã đưa vào phòng giải phẫu, trở ra thì chỉ còn một hơi, lúc này Hà Mặc Thiên mới biết nữ nhân này đã là ung thư vú thời kì cuối.

Lưu Nhị đã sớm biết chính mình có cái bệnh như thế, nàng không còn khả năng tích góp tiền cho nữ nhi, chính mình chỉ muốn đi dưới cửu tuyền bồi chồng của nàng.

"Mặc Thiên, ngươi nói Vi Vi dùm cho ta, nói cho nàng, mẹ yêu nàng, nhưng là mẹ không có cách nào nhìn nàng lớn lên, mẹ là tội nhân."

Hà Mặc Thiên đã gần như khỏi hẳn, ngồi ở một bên giường bệnh của Lưu Nhị, hai đôi tay gầy trơ cả xương cầm cùng một chỗ, "A Nhị tỷ, ta nhất định thay ngươi chăm sóc tốt Vi Vi."

Ai nghĩ tới câu nói này thành hứa hẹn không đầu, nàng thương mới vừa khỏi hẳn liền vào tù, vừa đi liền nhiều năm như vậy.

Hà Mặc Thiên đứng yên thật lâu trước bia mộ, mãi đến khi cái bụng Thẩm Tư Vi phát sinh tiếng ùng ục, Hà Mặc Thiên mới từ trong trí nhớ hồi phục lại tinh thần.

Thẩm Tư Vi thật xấu hổ ôm bụng, Hà Mặc Thiên cười nói: "Đói bụng?"

Nàng trên trán uế vật vẫn còn, Thẩm Tư Vi giơ tay thay nàng lau khô ráo, lắc đầu nói: "Không đói bụng, Thiên di, ta muốn nhiều bồi bồi mẹ."

Thẩm Tư Vi bên người Hà Mặc Thiên đã cao hơn mập hơn lúc trước, khuôn mặt gầy gò dần dần êm dịu, cực kỳ giống mẫu thân qua đời nhiều năm của nàng.

Hà Mặc Thiên nhìn xung quanh, người tảo mộ người đều bắt đầu hướng trở về , nàng cũng đẩy Thẩm Tư Vi phía sau lưng dẫn nàng theo con đường cũ kia trở lại, "Mẹ ngươi ở ngay đây chạy không được, sau này thường xuyên đến là được rồi, đi thôi, trước tiên đi ăn cơm."

Trên đường trở về, Hà Mặc Thiên chỉ nghe có người gọi mình tên, nàng tìm tìm chung quanh, phát hiện cách đó không xa đứng một người, mưa bụi mông lung không thấy rõ hình dạng, nàng mang theo Thẩm Tư Vi đi lên phía trước, hóa ra là Trang Tiệp.

"Ngươi cũng tới tảo mộ?" Hà Mặc Thiên kinh ngạc.

"Đúng vậy, nhìn phụ thân ta." Trang Tiệp ánh mắt chuyển hướng bên người Hà Mặc nhìn Thẩm Tư Vi, "Tiểu cô nương này là?"

"Há, nàng là con gái của ta." Hà Mặc Thiên nói, "Vi Vi, đây là Trang a di."

"Trang a di hảo." Thẩm Tư Vi ngưỡng mặt lên ngọt ngào cười.

"Vi Vi cũng hảo." Trang Tiệp khoa Thẩm Tư Vi vài câu, lúc này mới hỏi Hà Mặc Thiên, "Các ngươi là đến thăm. . ."

Lưu Nhị cố sự nói đến phức tạp, Hà Mặc Thiên chỉ nói: "Xem một cố nhân."

Nàng lại nói: "Nguyên lai Trang bá bá vậy. . ."

"Sinh lão bệnh tử, nhân chi thường tình." Trang Tiệp lạnh nhạt nói, "Các ngươi còn không ăn cơm đi? Vừa vặn cùng nhau đi đi, ta cũng phải đi rồi."

"Không cần." Hà Mặc Thiên cự tuyệt nói, "Ta chờ một lúc đưa Vi Vi hồi trường học, không tiện đường."

"Không có chuyện gì, ăn cơm xong đưa Vi Vi trở lại là được, không tốn bao nhiêu công phu. Lại nói, hai chúng ta nhiều năm như vậy không có thấy đều không có hảo hảo tâm sự." Trang Tiệp hạ thấp giọng, "Mặc Thiên, ta muốn cùng ngươi tâm sự chuyện mười năm trước."

Hà Mặc Thiên nhìn chằm chằm mặt nàng suy nghĩ một lúc, đồng ý, "Được rồi, vậy trước tiên cảm tạ bạn học cũ."

Nguyên lai chuyện năm đó nhiều người cảm thấy hứng thú như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net