Truyen30h.Net

Bhtt Edit Hoan Nu Than Cau Dung Treu

Chu Nhiên nghĩ không ra, chính mình thận trọng từng bước lâu như vậy, làm sao sẽ thua trên tay Viên Anh, hơn nữa là một chiêu không cẩn thận, toàn cục đều thua.

Chu Nhiên và Viên Anh sinh cùng năm, khoảng cách sinh nhật của hai người không tới hai tháng, đời này cùng tuổi chỉ có hai người các nàng, từ nhỏ hai người liền bị các gia trưởng đem ra so sánh. Đều là thiên kim sinh ra đã ngậm thìa vàng, vận mệnh các nàng xem ra là tương tự nhau, chỉ có Chu Nhiên biết, nó khác nhau.

Dòng dõi của Viên gia đến đời phụ thân Viên Anh chỉ còn lại một mình hắn, Viên Anh sinh ra không bao lâu Viên mẫu liền chết bệnh, Viên phụ cũng xin thề chung thân không tái giá, vì lẽ đó Viên Anh là huyết mạch duy nhất của Viên gia, hoàn toàn xứng đáng là người thừa kế, thiên chi kiêu tử, "chúng tinh củng nguyệt".

Chu gia không như vậy, Chu Nhiên gia gia thân thể cường tráng, lúc Chu Nhiên sinh ra đời Chu gia còn do gia gia nàng một tay khống chế, phụ thân Chu Nhiên là trưởng tử, nhưng chỉ sinh ra một nữ nhi, đó là Chu Nhiên. Chu phụ còn có một thân đệ đệ kém hai tuổi, cũng chính là Chu Nhiên thúc thúc, thúc thúc trong nhà sinh được hai cái nam hài, Chu gia gia từ trước đến giờ trọng nam khinh nữ, xem ở phụ thân Chu Nhiên, thế là vị trí người thừa kế này liền đổi.

Vì Chu Nhiên mà ghi hận việc này, phụ thân nàng liền không cùng nàng thân cận, thậm chí chưa từng cho nàng sắc mặt tốt, thời điểm không ôn hòa nhất, là một hôm nào đó phụ thân sau khi xã giao xong về nhà, say khướt nói với nàng: "Ngươi vì sao lại là một cái nha đầu." Sự bất đắc dĩ, căm ghét cùng tuyệt vọng trong giọng nói hằn sâu vào trong đầu Chu Nhiên.

Mẫu thân Chu Nhiên là một hảo thê tử "Tam tòng tứ đức", nói chuyện nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ, trượng phu ở bên ngoài ăn chơi chè chén, có lúc hai, ba giờ sáng mới về nhà, nữ nhân này không hề một lời oán hận ở trong phòng khách trống rỗng, chờ trượng phu trở về.

Có lúc nàng phát hiện tóc của nữ nhân khác trên y phục của phụ thân Chu Nhiên, có khi là dấu son môi, nàng chỉ có thể ôm Chu Nhiên khóc, nói liên miên cằn nhằn ai oán, "Nhiên Nhiên, nếu như ngươi là nam hài thì tốt rồi."

Nam hài con mẹ nó. Chu Nhiên nho nhỏ mắt lạnh nhìn mẫu thân ôm chính mình khóc lóc đau khổ, nghĩ tới là chính mình có điểm nào kém hơn so với đệ đệ của nhà thúc thúc kia.

Mẫu thân Chu Nhiên tâm tư đau khổ triền miên, đến khi Chu Nhiên mười tuổi không thể chịu nổi nữa liền buông tay nhân gian. Sau đó phụ thân Chu Nhiên động tới rất nhiều nhân tình, muốn đem những nữ nhân hắn dưỡng ở bên ngoài cùng một nhi tử trở về nhận tổ quy tông, tốt xấu còn có thể đem quyền thừa kế thuộc về hắn đoạt lại. Đáng tiếc thế lực nhà mẹ đẻ của mẫu thân Chu Nhiên quá lớn, những tâm tư kia của phụ thân động mấy năm, trước sau không thể toại nguyện.

Dần dần Chu phụ tuyệt cái ý niệm này, chỉ có điều trước khi chết vẫn còn oán giận, tại sao Chu Nhiên không phải là nam hài.

Vì lẽ đó Chu Nhiên đố kị Viên Anh, đồng dạng đều là nữ nhi, mẫu thân Viên Anh chết so với mẹ mình sớm hơn, Viên Anh ở Viên gia được quan tâm cùng tôn trọng nhiều hơn gấp mười gấp trăm lần so với mình, Viên Anh vừa sinh ra tương lai liền có thể thấy được quang minh —— nàng sẽ trở thành một trong những người đứng ở đỉnh cao nhất, cho dù nàng giống như mình đều là nữ hài.

Chu Nhiên ở Chu gia chuyện đầu tiên học được chính là cướp. Cõi đời này không có món đồ nào vừa sinh ra đã là của ai, muốn đồ vật, chỉ cần ngươi có bản lĩnh cướp được, vậy nó chính là của ngươi.

Chu Nhiên đố kị Viên Anh, tất cả của Viên Anh nàng đều muốn cướp, không chỉ Viên Anh, còn có đường đệ đệ ngu ngốc kia của nàng, nàng muốn bất luận là đồ vật gì, bất luận dùng thủ đoạn gì, nhất định phải đoạt tới mới được.

Trước mười tuổi mục tiêu của Chu Nhiên là ưu tú hơn so với tên đường đệ ngu ngốc, ưu tú hơn so với Viên Anh, so với bất luận người nào đều phải ưu tú hơn, mà nàng sau mười tuổi mới biết nguyên lai ưu tú hơn so với người khác không có tác dụng, nhân vô hoàn nhân, ở vài phương diện khác của chính mình trong lòng gia gia lãnh huyết kia trời sinh chính là thua, tỷ như giới tính. Chu Nhiên chậm rãi biết, muốn để người khác không dám khinh thị mình, phương pháp duy nhất chính là trở thành người có quyền lực nhất. Vì lẽ đó sau mười tuổi, mục tiêu của nàng chính là vị trí gia chủ Chu gia.

Nàng là người có thể nhẫn nhịn, lại tàn nhẫn đến quyết tâm. Mười lăm tuổi thì phụ thân qua đời, Chu Nhiên vì muốn Chu lão gia tử chú ý, không ngủ không nghỉ ở trong linh đường quỳ bảy ngày, cuối cùng miễn cưỡng quỳ ngất đi, Chu lão gia tử thấy vậy đều cảm khái, mặc dù là cái nha đầu, bàn về tình nghĩa một điểm đều không thể kém hơn so với nam tôn.

Thế là Chu lão gia tử niệm tình nàng tuổi nhỏ cha mẹ mất sớm, lại là hài tử hiếu thuận, đem nàng để ở bên người tự mình giáo dục.

Ngày Chu Nhiên đoạt được toàn quyền ở Chu gia cũng là ngày Chu lão gia tử chết, lão gia tử bị Chu Nhiên giam lỏng ở một bệnh viện nào đó, trong phòng bệnh không cam lòng trút hạ một hơi, chết không nhắm mắt. Sau đó Chu Nhiên lôi lệ phong hành thu gặt toàn quyền Chu gia, nàng đem cái thúc thúc ngang ngược ngông cuồng mắt cao hơn đầu cùng đường đệ đẩy ra nước ngoài, lúc này tất cả mọi người mới phát hiện nguyên lai tôn nữ ngoan ngoãn của Chu gia là sói đội lốt cừu.

(Lôi lệ phong hành = tác phong nhanh nhẹn, mạnh mẽ)

Bởi vì gia gia cùng phụ thân và thúc thúc, Chu Nhiên đối với nam nhân sinh ra một loại căm ghét, nàng thử cùng nữ nhân cùng một chỗ, nữ nhân đầu tiên của nàng là một vị nữ lão sư trẻ tuổi nào đó, chim nhỏ nép vào người, Chu Nhiên cũng là nữ nhân đầu tiên của nàng, vì lẽ đó nữ lão sư đương nhiên đem Chu Nhiên xem là người để nàng dựa vào, điều này làm cho Chu Nhiên nhớ tới maaxu thân đã qua đời nhiều năm.

Chu Nhiên ác ý nghĩ, không có ai trời sinh là để người khác dựa vào, cũng không có ai trời sinh có thể dựa vào người khác. Thời điểm hai người tối lử tắt đèn xong, nàng nói ra lời chia tay, ưu nhã mặc quần áo tử tế, xe, nhà làm phí chia tay, đoạn đến sạch sẽ tiêu sái. Sau đó Chu Nhiên có rất nhiều nữ nhân, nàng cảm giác mình càng ngày càng giống phụ thân đã chết.

Quan tâm đối với Hà Mặc Thiên hoàn toàn là bởi vì Viên Anh, Chu Nhiên bí mật quan sát Hà Mặc Thiên rất lâu, cảm thấy nữ hài này cùng mình rất giống nhau, muốn cái gì liền đuổi theo, chỉ có điều Hà Mặc Thiên dùng phương pháp quang minh chính đại, còn mình nghĩ đến món đồ gì tất nhiên sẽ dùng thủ đoạn không ai nhìn thấy để đoạt lấy.

Hà Mặc Thiên đối tốt với Viên Anh lại một lần nữa để Chu Nhiên đố kỵ, dựa vào cái gì, Viên Anh mọi thứ không bằng mình, có được món đồ gì đều dễ như ăn bánh, nàng không hề làm gì, cũng có người khăng khăng một mực đuổi tới nàng.

Chu Nhiên cũng muốn như vậy, nàng từ nhỏ đến lớn một người cô đơn quá lâu rồi, nếu như có thể có một người như vậy, con mắt chỉ nhìn mình, trong lòng chỉ chứa một mình mình, lại như Hà Mặc Thiên đối với Viên Anh như vậy. . . Không, người này tại sao không thể là Hà Mặc Thiên đây?

Chu Nhiên thưởng thức hết tất cả những thứ trên người Hà Mặc Thiên, nàng lạc quan nhiệt tình, tự tin hung hăng, nếu như có một người như thế ở bên người, sinh hoạt nhất định có tư có vị, mỗi ngày đều có thể nói không hết lạc thú —— nhìn Viên Anh trên mặt càng ngày càng nhiều nụ cười, đó không phải là tốt nhất đáp án sao?

Nhưng Hà Mặc Thiên người này mắt toét, đã nhận định Viên Anh, trong lòng cũng chỉ có Viên Anh, Chu Nhiên công khai ám chỉ không có kết quả, không thể làm gì khác hơn là thực hiện một kế hoạch lâu dài, triệt để đem Hà Mặc Thiên tiến vào trong địa bàn của mình. Nàng không bao giờ thiếu kiên trì, mười năm hai mươi năm, nàng cũng có thể chờ.

Chu Nhiên làm ra đám cháy để vu oan Hà Mặc Thiên, nàng bản ý là ly gián hai người bọn họ, lại không nghĩ rằng kém một chiêu, đem Hà Mặc Thiên cũng cuốn vào. Hà Mặc Thiên bị thương nghiêm trọng, bị Chu Nhiên ẩn giấu ba tháng, trong phòng bệnh có quản chế 24h toàn vị không góc chết, mỗi một điểm tuyệt vọng của nàng Chu Nhiên đều nhìn ở trong mắt, mãi đến khi một điểm hy vọng cuối cùng của Hà Mặc Thiên biến mất, Chu Nhiên ở sau màn hình vuốt cằm, hài lòng mỉm cười.

Muốn chiếm được cái gì, xưa nay quan trọng đều không phải quá trình.

Viên Anh làm được nhiều hơn so với Chu Nhiên tưởng tượng, chỉ kém một tí tẹo là kế hoạch của Chu Nhiên liền thất bại, cũng may Viên Anh có cái "Bạn tốt" hận nàng thấu xương, còn có một vị "Biểu muội" bị làm choáng váng đầu óc, có hai người kia trong ứng ngoài hợp, Viên Anh bị Chu Nhiên tính toán thương tích đầy mình.

Viên Anh từ nhỏ đến lớn nắm giữ quá nhiều, bị giáo dục đến quá tốt, ái tình quan trọng, tình bạn quan trọng, tình thân cũng quan trọng, Viên phụ dạy cho nàng chính là nhân nghĩa lễ trí tín, Chu Nhiên cảm thấy những thứ này đều dùng không được, Viên Anh không đủ tàn nhẫn, cái gì cũng đều không muốn mất đi, đương nhiên sẽ không chiếm được bất cứ thứ gì.

Chu Nhiên từ nhỏ không có thứ gì, hết thảy đều dựa vào bản thân nàng đoạt tới, những lo lắng ấu trĩ kia của Viên Anh Chu Nhiên đều xem đó là lòng dạ đàn bà.

Viên Anh quá ngốc, quá dễ dàng bị đánh bại, Chu Nhiên thu mua Viên thị ngày ấy, ngồi ở ghế ngồi trong văn phòng chủ tịch từng thuộc về phụ thân Viên Anh, tận hưởng cảm giác thành công thậm chí không kịp tận mắt thấy một khắc Hà Mặc Thiên triệt để tuyệt vọng. Bởi vì đánh bại Viên Anh quá dễ dàng, nhưng để Hà Mặc Thiên tuyệt vọng thật sự quá khó.

Đau lòng sao? Đương nhiên đau lòng. Chu Nhiên yêu thích chính là Hà Mặc Thiên tích cực, chấp nhất, lộ liễu, chứ không phải một phế vật nằm ở trên giường ốm đau bệnh tật như thế, nhưng đây chỉ là một quá trình, quá trình không quan trọng, Chu Nhiên quan trọng là kết quả. Hà Mặc Thiên sẽ khôi phục, nàng muốn chỉ là yêu, Chu Nhiên cho nàng yêu, nhiều đơn giản.

Đáng tiếc Chu Nhiên không đợi được kết quả kia, Viên Anh ở trong tay nàng bị bại quá dễ dàng, dễ dàng đến mức làm Chu Nhiên sơ sẩy bất cẩn, Chu Nhiên còn chưa kịp thưởng thức chiến công của mình, liền thua triệt để như thế.

"Thua." Chu Nhiên ngồi ở giường sắt bên cạnh cười nhạo chính mình, "Chu Nhiên, ngươi thua rồi."

Hà Mặc Thiên đến xem Chu Nhiên hoàn toàn là ngoài dự liệu, Chu Nhiên căn bản không muốn thấy, ngẫm lại hay là thấy.

Hà Mặc Thiên sắc mặt so với lúc mới ra ngục tốt hơn, người cũng mập không ít, trên mặt rốt cục không phải gầy đến có thể thấy rõ ràng ao hãm, ngờ ngợ có chút dáng dấp mười năm trước, Chu Nhiên còn nhớ Hà Mặc Thiên lúc trước mái tóc dài rất ưa nhìn.

Chỉ là những vết thương kia trên người Hà Mặc Thiên, Chu Nhiên không thích những vết sẹo đó, nàng liền tìm bác sĩ, cũng tìm cớ hống Hà Mặc Thiên đi làm kiểm tra, chỉ là động tác của mình không đủ nhanh, còn chưa kịp biết những kia vết sẹo có thể khôi phục hay không, tất cả đã kết thúc.

"A Thiên, ngươi đến rồi." Chu Nhiên mặt mỉm cười, trong mắt tràn đầy ôn nhu, không chút nào nhìn ra nàng hiện tại là một tù nhân chán nản.

Hà Mặc Thiên thở dài, "Ngươi làm những chuyện kia, ta đều biết."

Hà Mặc Thiên đến xem Trang Tiệp trước rồi mới đi xem Chu Nhiên, Trang Tiệp ngôn ngữ thác loạn mà đem những chuyện kia nói ra, ăn nói linh tinh, Hà Mặc Thiên dĩ nhiên cũng nghe được tám chín phần.

Hà Mặc Thiên trong nhà không giàu có, nhưng từ nhỏ phụ mẫu lão sư giáo đều như ánh mặt trời, cùng Viên Anh cùng một chỗ, Viên Anh cùng Viên phụ cũng đều là ánh mặt trời ấm áp. Trước hai mươi bốn tuổi, nàng cho rằng những ánh mặt trời kia chiếu không tới góc tối âm u, cách mình rất xa xôi, sau hai mươi bốn tuổi, nàng biết trên đời thật sự có người xấu, nhưng tin chắc chung quy vẫn còn nhiều người tốt, mãi đến tận ba mươi lăm tuổi, Hà Mặc Thiên không xác định.

Chu Nhiên vẫn cười, chỉ là lần này có chút mê man, nàng có chút ngây thơ hỏi: "A Thiên, ta chỉ là muốn yêu ngươi, tại sao kết quả cuối cùng lại như vậy?"

". . ."

Hà Mặc Thiên không biết làm sao để trả lời vấn đề này.

Yêu, trò chơi này quá huyền diệu, bản thân nàng còn không làm rõ được, làm sao để trả lời Chu Nhiên đây?

"A Thiên, cái gì ta đều không có, tiền tài, quyền thế. . . Hết thảy không có, lần này ngươi càng sẽ không yêu ta chứ?" Xưa nay đều là như vậy, thời điểm Chu Nhiên chẳng là cái thá gì, không ai nhìn thẳng nàng, chờ nàng có được tất cả, tất cả mọi người đều sẽ một cách tự nhiên mà dính sát, nhưng nàng hiện tại mất đi tất cả, những người kia cũng đều đi rồi, xưa nay đều là như vậy.

". . ." Hà Mặc Thiên muốn hỏi mình lúc nào thì yêu nàng, nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của nang, vẫn là đem lời nuốt trở về.

Thân nhân không còn, người yêu không còn, bằng hữu chân tâm của mình làm bằng hữu lại là hung thủ hãm hại chính mình, lý do dĩ nhiên là "Ta yêu ngươi", ba chữ này thật sự buồn nôn, có ba chữ này, thật giống ai cũng có thể đường hoàng thương tổn người khác.

"A Thiên, ngươi hận ta sao?" Chu Nhiên hỏi.

Hà Mặc Thiên lắc đầu, "Không hận." Có yêu mới có hận, Hà Mặc Thiên chỉ là căm ghét Chu Nhiên, đối với người căm ghét, ngươi chỉ muốn đem nàng quên đi, nào có nhiều thời gian rảnh rỗi đi hận nàng.

Chu Nhiên ánh mắt u ám, "Ta hi vọng ngươi hận ta."

"Ngươi sẽ một lần nữa cùng Viên Anh ở một chỗ sao?" Chu Nhiên lại hỏi.

"Đây là chuyện của ta." Hà Mặc Thiên đứng dậy, "Ta đi rồi."

Chu Nhiên không cam lòng nói: "A Thiên, ta là thật sự yêu ngươi."

Hà Mặc Thiên bước nhanh thoát khỏi trại tạm giam.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net