Truyen30h.Net

[BHTT - EDIT - HOÀN] Nữ Thần Cầu Đừng Trêu

Chương 54. Sống chết không rõ

tieulaoban108

Nhà bếp nhỏ hẹp, không chứa được bao nhiêu người. Bình thường Thi Cốc Đồng làm cơm đều là Ninh Bội Lan vợ của Hà Ôn Văn hỗ trợ làm trợ thủ, nhưng hôm nay không thể so với bình thường, Hà Mặc Thiên ở bên ngoài phiêu bạt mười mấy năm cuối cùng cũng coi như trở về, muốn cùng mẫu thân nói chút lời tâm tình, Ninh Bội Lan sẽ không cùng Hà Mặc Thiên tranh việc trợ thủ này, để mẹ con các nàng hai người tán gẫu làm cơm.

Làm một bàn lớn thức ăn phong phú bưng lên, người một nhà xa cách mười mấy năm rốt cục tụ tập chung một chỗ nhiệt nhiệt nháo nháo ăn một bữa cơm đoàn viên, trên bàn so với ăn năm mới còn vui mừng hơn, Hà Lập Thành đem chai rượu mình cất giấu thật nhiều năm lấy ra, muốn hảo hảo uống một chén.

Thi Cốc Đồng lườm hắn một cái, "Cha ngươi thân thể không thể uống rượu, nhớ nhung bình rượu kia đã bao nhiêu năm, hiện tại có thể coi là bắt lấy cơ hội."

Hà Mặc Thiên hiểu rõ nở nụ cười, tiếp nhận bình rượu đế trên tay Hà Lập Thành mở ra, đổ đầy một ly cho Hà Ôn Văn, nhưng chỉ đổ nửa ly cho Hà Lập Thành, "Ba, thân thể quan trọng, không nên uống nhiều."

Hà Lập Thành so sánh chén rượu của mình và nhi tử, đặc biệt bất mãn, nhưng vẫn nhận mệnh nói: "Nửa ly liền nửa ly." Hắn cầm lấy cái ly, say sưa ngửi tửu hương bên trong, một lần nữa thoải mái nói, "Quả nhiên là rượu ngon, không uổng phí ta cất giấu nhiều năm như vậy!"

Phòng ăn cùng phòng khách liền nhau, bàn ăn đối diện TV phòng khách. Người nhà họ Hà trên bàn cơm không có nhiều quy củ, thêm vào Hà Lập Thành yêu thích vừa dùng bữa trưa vừa nhìn tin tức giờ ngọ, bởi vậy ti vi vẫn được mở.

Ngày hôm nay ăn cơm sớm, vào bàn thì tin tức giờ ngọ còn chưa bắt đầu, Đại Trụ trước tiên chỉnh sang kênh thiếu nhi xem phim hoạt hình, người lớn trong nhà vừa ăn vừa nói chuyện, chủ yếu đều là tình huống những năm này của Hà Mặc Thiên.

Cha mẹ Hà Mặc Thiên không biết nàng ngồi mười năm tù lao, chỉ cho rằng Hà Mặc Thiên ở bên ngoài không thuận lợi chạy về nhà, Hà Mặc Thiên liền tùy theo tình huống đã trải qua sau khi ra tù nói bừa một chút chuyện đem ba mẹ đều lừa gạt.

Cho dù như vậy, Thi Cốc Đồng vẫn như cũ đau lòng không ngớt, hí hư nói: "A Thiên a, ngươi cũng trưởng thành, ta và cha ngươi thân thể càng ngày càng tệ, còn không biết lúc nào chúng ta rời đi, một mình ngươi cô đơn, ta và cha ngươi không yên lòng a. . ."

Hà Mặc Thiên đang muốn biện giải, Hà Ôn Văn giành trước nàng một bước nói: "Mẹ, A Thiên mới vừa trở về, ngươi nói chuyện này để làm gì? Chính là nàng sống như thế hết đời cũng không có gì, không phải còn có đại ca là ta sao?"

Hà Ôn Văn biết Hà Mặc Thiên mười năm này trải qua ra sao, đối với Hà Mặc Thiên vừa đau lòng vừa mắc cỡ đau đớn, hận không thể nghĩ trăm phương ngàn kế bồi thường cho em gái đáng thương của mình. Hắn chỉ mong em gái của mình có thể theo ý nguyện của chính nàng mà sinh hoạt, cái gì cũng không cần nghĩ, coi như có lời đồn đãi gì cũng có đại ca đây gánh cho.

Hà Mặc Thiên sao có thể không biết tâm tư của đại ca? Đối với Hà Ôn Văn cho hắn một ánh mắt cảm kích, ôm bả vai của mẫu thân nói: "Mẹ, ta không phải một người, ta nuôi một đứa con gái, gọi là Vi Vi, lần sau dẫn nàng cùng trở về gặp ông bà ngoại."

"Nữ nhi?" Thi Cốc Đồng ngờ vực, "Đang yên đang lành từ đâu tới một nữ nhi? Ngươi không phải vì để ta yên tâm nên cố ý hống ta chứ?"

"Hống ngươi làm cái gì?" Hà Mặc Thiên lấy điện thoại di động ra đưa cho bọn hắn xem ảnh của Thẩm Tư Vi, nói đơn giản một chút tình huống của mẹ đẻ nàng.

Nguyên nhân Lưu Nhị chăm sóc Hà Mặc Thiên là không thể nói ra, Hà Mặc Thiên không thể làm gì khác hơn là nói dối chính mình trọng bệnh nằm trên giường được Lưu Nhị chăm sóc. Nàng sợ phụ mẫu ca tẩu không chấp nhận Vi Vi, đặc biệt đem tình cảnh của mình ở bệnh viện nói đến thảm một chút, không ngờ làm người nhà đau lòng, liên tục gắp thức ăn bỏ vào chén của nàng, làm cho Hà Mặc Thiên dở khóc dở cười.

Thẩm Tư Vi ngũ quan rất tinh xảo, mắt to hai mí, chính là lúc trước quá gầy, thân thể nhỏ bé, gầy khô. Sau đó nàng cùng Hà Mặc Thiên ở chung một chỗ sinh hoạt, có người đau có người chăm sóc, tiểu cô nương dần dần có đúng dáng vẻ của thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi, trắng nõn ngại ngùng rất được người yêu thích, thêm vào nàng lại có thân thế đáng thương, người nhà họ Hà mỗi người đều rất yêu thích, ồn ào muốn Hà Mặc Thiên lần sau nhất định phải dẫn nàng trở về.

Thi Cốc Đồng mấy năm trước đã tiếp nhận xu hướng tính dục của nữ nhi rồi, cũng chuẩn bị tốt với dự định của Hà Mặc Thiên cả đời không có sinh con, hiện nay có đứa nhỏ hiểu chuyện Vi Vi bồi ở bên người Hà Mặc Thiên, Thi Cốc Đồng nghĩ mình và bạn già mãn nguyện rồi, Hà Mặc Thiên cũng không cô đơn, yên tâm không ít, nhìn Thẩm Tư Vi càng nhìn càng vui mừng, coi tiểu cô nương này giống như thân ngoại tôn nữ của mình.

"Vi Vi lúc nào được nghỉ?" Thi Cốc Đồng hỏi.

"Thứ bảy đi."

"Dẫn nàng trở về dùng cơm, nhận ông bà ngoại cùng đại cữu, đều là thân nhân của nàng."

Đối với Thi Cốc Đồng đây là thiên đại nhượng bộ. Hà Mặc Thiên trong lòng cảm động đến rối tinh rối mù, nâng bát vội vã đáp: "Ai!"

Một bên vừa nói chuyện phiếm vừa ăn cơm, đảo mắt qua 12 giờ, Hà Lập Thành nói Đại Trụ chỉnh về tin tức giờ ngọ để xem. Gần đây không có việc lớn gì, đều là chút tin tức không đến nơi đến chốn, Hà Mặc Thiên quay lưng với TV nghe xong, cũng không để ý.

Vừa lúc chuyển qua tin tức quốc tế, trên TV biên tập viên bỗng nhiên nói: " Hôm qua theo giờ Bắc Kinh rạng sáng ngày 14 tháng 6 chuyến bay mang số hiệu MU877 sau khi cất cánh ở trên Thái Bình Dương đã mất liên lạc, chuyến bay bay đi. . ."

Hà Mặc Thiên tóc gáy đều dựng lên, lập tức thả chén cơm xuống quay đầu nhìn chằm chằm TV, muốn từ trên mặt biên tập viên đang mỉm cười trong ti vi tìm kiêm đầu mối.

MU877, Hà Mặc Thiên khắc sâu trí nhớ số hiệu của chuyến bay này, Viên Anh ở ngay trên chiếc máy bay này.

Mất liên lạc, cái từ này ý nghĩa như thế nào Hà Mặc Thiên rõ rõ ràng ràng, nếu như Viên Anh. . . Nếu như Viên Anh thật sự. . .

Hà Mặc Thiên hỏa khí công tâm, gần như ngất tại chỗ, miễn cưỡng đỡ bàn ổn định thân mình, ép buộc chính mình xả ra một cái mỉm cười đối với mọi người nói: "Ba mẹ, ta có điện thoại, ta nghĩ bên trong công ty có chút việc gấp lập tức phải đi, ta hôm nào trở lại thăm các ngươi." Nói xong đứng dậy hướng về cửa lớn mà đi.

Hà Mặc Thiên gương mặt trắng bệch, môi không hề có một chút màu máu, ánh mắt lại đỏ đến mức đáng sợ, Thi Cốc Đồng sợ Hà Mặc Thiên gặp phải chuyện gì gấp gáp không cùng người trong nhà nói, cũng hạ chén cơm xuống, cùng với nàng đi tới cửa dặn dò: "A Thiên, có chuyện gì phải nói cùng ba mẹ biết không? Về nhà, đừng một mình khó chịu không lên tiếng."

Hà Mặc Thiên xỏ giày mặc áo khoác, trấn an vỗ vỗ vai Thi Cốc Đồng, "Mẹ, ngươi yên tâm đi."

Nhưng nàng vừa ra khỏi nhà, tim liền như ngừng đập.

Máy bay mất liên lạc, ở trên không Thái Bình Dương, trái tim Hà Mặc Thiên rơi xuống đáy vực. Nàng gọi điện thoại cho Viên Anh, không ngoài dự đoán tắt máy.

Ngoài Viên Anh, Hà Mặc Thiên chỉ nhận thức có Trang Tiệp, hiện tại tứ cố vô thân, liền một người để liên hệ cũng không có.

Hà Mặc Thiên ra khỏi nhà cha mẹ không kịp quay về nhà mình, trực tiếp tìm một quán Internet đâm đầu vào trong máy vi tính tìm kiếm tin tức liên quan tới chuyến bay MU877, chỉ lo lọt mất manh mối.

Sau khi tra mới biết trên mạng hoàn toàn điên rồi. Sự kiện bọt biển của thị trường chứng khoán đầu hai tháng vẫn chưa tản đi, nhưng tất cả mọi người đều không để ý tới thị trường chứng khoán, mỗi cái trang báo trí mạng to to nhỏ nhỏ đều thảo luận về việc máy bay mất liên lạc. Mạng lưới bị vô dụng cầu phúc nhấn chìm, có thể thu được tin tức đã ít lại càng ít, Hà Mặc Thiên ở trên mạng tìm tòi mấy tiếng cũng không tìm được cái gì hữu dụng.

Chuyện máy bay mất liên lạc không phải việc nhỏ, phần lớn tin tức chính phủ biết cũng sẽ không lập tức công bố cho dân chúng, Hà Mặc Thiên ý thức được điểm này, chán chường co quắp dựng vào lưng ghế.

Viên Anh sẽ không sao, chỉ là mất liên lạc, tình huống đều chưa rõ ràng đây, hoang mang hoảng loạn như thế làm cái gì? Viên Anh kia mệnh dài lắm, làm sao có khả năng, làm sao có khả năng liền như thế tùy tùy tiện tiện. . .

Càng an ủi mình, đáy lòng Hà Mặc Thiên càng có một âm thánh mãnh liệt đang reo hò, không về được, Viên Anh không về được. . .

Kinh hoảng luống cuống từ bốn phương tám hướng kéo tới quấn lấy Hà Mặc Thiên, Hà Mặc Thiên bị vây chặt đến không thở nổi.

Một người ngày hôm qua còn sống sờ sờ đứng ở trước mặt mình, còn mỉm cười chúc từng người mạnh khỏe, chỉ là ngắn ngủi mười mấy tiếng, ngày hôm nay, âm thanh nụ cười của nàng còn rõ ràng trước mắt giờ đã sinh tử chưa biết.

Hà Mặc Thiên tuyệt vọng ôm lấy đầu, ngón tay dùng sức nắm chặt một nửa tóc dài của mình, nàng hối hận rồi.

Tại sao cần phải đem Viên Anh đuổi đi đây? Thành phố S lớn như vậy, không thể cho hai người các nàng sống chung hòa bình được sao? Không thể lại cùng một chỗ, không thể làm bằng hữu, ít nhất còn có thể cùng đối phương xem như người quen mỗi năm đến dịp đi hỏi thăm lẫn nhau, Hà Mặc Thiên nghĩ không ra tại sao mình cần phải cùng Viên Anh cả đời không qua lại với nhau mới được.

Hà Mặc Thiên vô dụng như vậy, chỉ biết đến trốn tránh. Nàng cười nhạo Viên Anh là người điên, cười nhạo Viên Anh giữ lấy quá khứ không buông, hiện tại nàng mới hiểu được, Viên Anh chỉ là so với nàng càng có dũng khí hơn.

Sự kiện năm đó Viên Anh so với mình đau khổ còn ít hơn sao, phụ thân chết, muội muội hủy dung, Viên gia từ đây chia năm xẻ bảy. Viên Anh làm người thừa kế cuối cùng của Viên gia, thời điểm Viên gia huy hoàng nhất lại suy đổ trên tay nàng, nổi thống khổ của nàng không ai có thể biết.

Viên Anh làm sao có thể đẩy xuống tất cả những thứ này?

Nàng đương nhiên có thể, Hà Mặc Thiên nghĩ, Viên Anh xưa nay đều là người đứng ở phía sau chống đỡ cho chính mình.

Hà Mặc Thiên tức giận nàng, sợ nàng, từ chối nàng, nói cho cùng là sợ bị tổn thương, người yêu thống khổ như vậy, nàng tình nguyện không cần.

Viên Anh cũng là người bị tổn thương, nàng làm sao không sợ đây? Chuyện thống khổ như vậy, nàng tại sao còn muốn thiêu thân lao đầu vào lửa hung hăng đi qua như thế?

Hà Mặc Thiên không hiểu, nàng lần đầu tiên đứng góc độ của Viên Anh mà cân nhắc, hối hận thương tâm, ngồi ôm đầu không hề động đậy, trong đầu một đống hỗn loạn.

Không biết qua bao lâu, di động trên bàn chấn động một hồi.

Hà Mặc Thiên uể oải nhìn điện thoại di động, là Liễu Thư Hàm tẻ nhạt tìm nàng tán gẫu. Nàng như tìm được nhánh cỏ cứu mạng, nắm lấy cái di động nho nhỏ.

Hà Mặc Thiên ngón tay run rẩy, thử mấy lần mới mở được mở khóa vân tay, gọi điện thoại cho Liễu Thư Hàm.

Trình Thu Diệc cùng Viên Anh là bằng hữu, nói không chừng nàng có thể hỏi thăm được tin tức của Viên Anh, cũng không có việc gì, Hà Mặc Thiên chỉ muốn biết kết quả. Coi như Viên Anh thật sự chết rồi, nàng cũng muốn tận mắt nhìn thấy thi thể của nàng mới coi như xong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net