Truyen30h.Net

[BHTT - EDIT - HOÀN] Nữ Thần Cầu Đừng Trêu

Chương 64. Đùa giỡn cùng phản đùa giỡn

tieulaoban108

Viên Anh nắm lấy ngón tay Hà Mặc Thiên, ngón tay của nàng có chút thô ráp, còn có chút chai sạn, Viên Anh hôn đầu ngón tay Hà Mặc Thiên thở dài, "A Thiên, ngươi những tháng ngày năm đó , làm sao gắng gượng vượt qua?" Nàng chỉ ở trên giường bệnh nằm không tới nửa tháng cũng đã cảm giác mình là kẻ tàn phế, huống hồ chi năm đó Hà Mặc Thiên còn bị trọng thương? Một mình nàng lẻ loi không nơi nương tựa, làm sao chống đỡ vượt qua, Viên Anh nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

"Cái gì gắng gượng không gắng gượng, đều đã qua, nhắc lại nó để làm cái gì?" Ngón tay bị Viên Anh hôn đến ngứa, Hà Mặc Thiên lười biếng nằm nhoài trên bả vai nàng, "Ta hiện tại không phải vẫn khỏe mạnh sao?"

Hà Mặc Thiên làm như không có chuyện gì xảy ra, nhưng Viên Anh rõ ràng nhớ tới trước đây không lâu ở trong khách sạn, nàng phản ứng sợ hãi kịch liệt. Thương thế bề ngoài không nhìn thấy, bởi vì nó bị vải vóc che lấy, xốc lên rồi, dù cho chỉ là một chút, vết sẹo cũng sẽ trần truồng lỏa bày ra.

"A Thiên, xin lỗi." Viên Anh lẩm bẩm nói, "Xin lỗi."

"Coi như ngươi có lỗi với ta một lần, nhưng ngươi cũng cứu ta một lần, A Anh, hai ta hòa nhau rồi, sau này ngươi không nợ ta, ta cũng không nợ ngươi." Hà Mặc Thiên nắm tay Viên Anh nói, "A Anh, có thể ngươi cảm thấy ta cùng với người một chỗ là bởi vì hổ thẹn, bởi vì cảm kích, bởi vì thương hại. . . Không phải."

"Ta sẽ không đem hạnh phúc của mình làm công cụ báo đáp cùng thương hại." Hà Mặc Thiên trừng trừng con mắt mà nhìn Viên Anh, "Ta cùng một chỗ với ngươi, chỉ có một cái nguyên nhân, chính là ta yêu ngươi."

"Nhưng là ta không xứng." Viên Anh tự giễu nói, "A Thiên, ta nợ ngươi quá nhiều, ta đã sớm không xứng với ngươi."

"Viên Anh, đầu óc của ngươi bị chó gặm sao?" Hà Mặc Thiên nhẹ gõ nhẹ một cái lên trán Viên Anh, sẵng giọng: "Lẽ nào tình yêu của ta giá rẻ như thế? Chỉ có thể dùng xứng hay không xứng để cân nhắc?"

"Không phải! Ta. . ."

"Được rồi, ta biết." Hà Mặc Thiên che miệng nàng nở nụ cười, "A Anh, lúc trước ta đi vào trong ngõ cụt không ra được, chỉ cảm thấy rời đi ngươi mới là tốt nhất, mãi đến khi một khắc đó ngươi bị hồng thuỷ cuốn đi."

Hà Mặc Thiên trên mặt từ vui vẻ chuyển qua bi thương, cười đến thê thảm, "Ngươi không biết, tim ta giống như ngừng đập."

"A Anh, một giây đó ta hận chết ngươi, ngươi tại sao làm như vậy, hi sinh chính mình để cứu ta, ngươi rất vĩ đại sao? Ngươi có nghĩ tới ta hay không? Vạn nhất ngươi. . . Ta một người trên đời này, ngươi muốn ta phải làm sao bây giờ?"

Viên Anh nghe được hổ thẹn, giải thích: "Ta cái kia . . ."

"Ta biết, ngươi chỉ là muốn cứu ta, không có nghĩ nhiều như thế, càng không nghĩ tới chính mình sẽ xảy ra bất trắc." Hà Mặc Thiên ôm cổ Viên Anh, "Ta hận ngươi, càng hận chính mình. A Anh, ta rõ ràng còn yêu ngươi, tại sao không tốt với ngươi một chút? Tại sao muốn dằn vặt chính mình cũng như dằn vặt ngươi như thế? Tại sao phải chờ đến lúc ngươi xảy ra chuyện rồi mới đi hối hận?"

Nàng liên tiếp hỏi ba cái tại sao, không phải hỏi Viên Anh, là hỏi bản thân nàng, cuối cùng nàng tổng kết nói: "A Anh, ngươi đừng đẩy ta đi, đừng giày vò ta, có được hay không?"

Viên Anh viền mắt ươn ướt, khàn khàn gọi tên nàng: "A Thiên. . ."

Hà Mặc Thiên cầu khẩn nói: "A Anh, cùng với ta đi, ta mất đi ngươi một lần, hai lần, không thể lại mất đi ngươi lần thứ ba."

Viên Anh dùng cái tay ở nơi Hà Mặc Thiên không nhìn thấy mạnh mẽ véo lấy bắp đùi, khó khăn mở miệng, "Được."

Hà Mặc Thiên ở bên tai Viên Anh nở nụ cười, "A Anh, ta yêu ngươi."

"Ta cũng yêu ngươi." Viên Anh trong lòng bị hạnh phúc lớn lao chậm rãi lấp đầy, nhưng nàng lại bắt đầu mơ hồ lo lắng, "A Thiên, nếu như ta không đứng lên được nữa. . ."

"Vậy ta liền chăm sóc ngươi cả đời." Hà Mặc Thiên mừng đến phát khóc, "Chỉ là A Anh, ngươi phải đáp ứng ta, tuyệt đối đừng từ bỏ, vì ta, cũng vì chính ngươi."

Hà Mặc Thiên suy nghĩ một chút, thả cánh tay Viên Anh ra, ngồi thẳng thân mình nói bổ sung: "Còn vì Vi Vi, ngươi hiện tại cũng coi như là mẹ hai của nàng, phải làm tấm gương cho nàng, có biết hay không?"

"Mẹ hai. . ." Viên Anh nhớ ra cái gì đó, khóe môi tủm tỉm cười lộ ra hàm răng trắng bóc, "A Thiên, ngươi nói một câu nói, ta liền ở phía dưới rồi?"

Hà Mặc Thiên bị nàng cười cả người nổi da gà, cường trang trấn định, "Đó cũng không phải. Ngươi nếu không nhanh tốt lên, không chỉ nằm ở phía dưới, còn phải mặc ta. . ." Nàng bốn phía nhìn một chút, xác định không người, đầu trộm đuôi cướp tiến đến một bên tai Viên Anh, "Mặc ta muốn làm gì thì làm."

Áp sát quá gần, Viên Anh nhân cơ hội ở trên mông nàng cái mông bóp một cái, bình chân như vại nói: "Tốt, đêm nay ta nằm yên chờ ngươi."

". . ." Hà Mặc Thiên cảm giác mình nhất định phải nắm lấy điểm yếu của Viên Anh, tiểu gia hỏa kia càng ngày càng không biết xấu hổ, sau khi nắm được treo lên đánh! Tốt lắm nữ thần cao quý rụt rè, hiện tại làm sao lại biến thành như vậy? Hà Mặc Thiên đùa giỡn không được ngược lại bị đùa giỡn, tâm tình vô cùng phiền muộn.

Sau ngày hôm đó, Viên Anh mỗi ngày đều tích cực tiếp thu trị liệu cùng xoa bóp, Trương hộ sĩ đối với chuyển biến của nàng để ở trong mắt, rất vui mừng, bệnh viện vốn là cái địa phương sa sút tiêu cực, có thể tích cực đối mặt bệnh tật lác đác không có mấy người, dám đối mặt chính là một phần hi vọng. Cố gắng hết sức mình, còn lại là nghe mệnh trời, chuyện tương lai ai biết được? Hảo Hảo nỗ lực mới là quan trọng nhất.

Thái độ Viên Anh biến đổi, tâm tình Hà Mặc Thiên cũng theo dần dần tốt lên, mỗi ngày biến đổi trò gian cho Viên Anh vui vẻ, còn cùng bác sĩ Lý học chút công phu xoa bóp, không có chuyện gì sẽ xoa bóp chân cho Viên Anh, phòng ngừa bắp thịt trên đùi lâu ngày không hoạt động héo rút. Chỉ là chân Viên Anh vẫn không có tri giác.

Hà Mặc Thiên lo lắng Viên Anh ủ rũ thất lạc, ai biết Viên Anh ngược lại còn an ủi nàng, "Không có chuyện gì, không vội vàng được, từ từ đi."

Trong thời gian này Hà Mặc Thiên đem quan hệ của mình nói cho Thẩm Tư Vi, Thẩm Tư Vi sau khi nghe xong rất cao hứng, "Quá tốt rồi! Như vậy Viên a di liền có thể cùng chúng ta đồng thời sinh hoạt rồi!"

"Vi Vi không cảm thấy kỳ quái sao?" Hà Mặc Thiên hỏi.

"Tại sao kỳ quái?"

"Ta cùng ngươi Viên a di, hai chúng ta đều là nữ nhân."

"Cái này. . ." Thẩm Tư Vi gãi gãi đầu, "Thiên di, ngươi yêu thích Viên a di, ta cũng yêu thích Viên a di, tại sao ba người chúng ta người không thể đồng thời sinh hoạt đây?"

Hà Mặc Thiên chỉ nghĩ Thẩm Tư Vi còn nhỏ, không hiểu quan hệ lợi hại trong đó, giải thích: "Bên ngoài những người kia, giáo viên bạn học của ngươi, thậm chí sau này đồng nghiệp của ngươi, bọn họ khả năng đều sẽ cười nhạo ngươi."

"Ta trước đây thời điểm chưa gặp Thiên di cũng đã bị cười nhạo, từng bị bắt nạt vô số đó sao." Thẩm Tư Vi nói, "Vừa mới bắt đầu ta nghĩ bởi vì ta làm sai chuyện gì nên bọn họ mới cười nhạo ta, nhưng sau đó ta phát hiện bọn họ chỉ là muốn tìm một lý do để bắt nạt người mà thôi. Nhưng từ khi gặp được Thiên di, thế giới của ta đều thay đổi, người lúc trước bắt nạt ta cũng không dám bắt nạt ta nữa, ta có nhà, có người trọng yếu, còn nhận thức A Bạch."

"Sau đó A Bạch nói với ta, chỉ cần ta trở nên mạnh mẽ, người xấu liền không dám bắt nạt ta, những người ở sau lưng cười nhạo ta, coi như không phải là bởi vì Thiên di cùng Viên a di, bọn họ cũng sẽ tìm được trăm ngàn lý do cười nhạo ta, đã như vậy, ta tại sao muốn lưu ý đây?"

Thẩm Tư Vi nói xong, lại thật xấu hổ le lưỡi, "Chỉ là ta giống như không ưu tú được như Thiên di cùng Viên a di còn có A Bạch nữa, vẫn là được các ngươi bảo vệ."

Hà Mặc Thiên nghĩ là thông đạo cho Thẩm Tư Vi, không nghĩ tới lại bị Thẩm Tư Vi khai đạo một phen, sờ sờ đầu của nàng cảm khái nói: "Vi Vi, ngươi đúng là lớn rồi, Thiên di thật cao hứng."

Thẩm Tư Vi là người chưa từng trải, Hà Mặc Thiên từng trải không ít, nàng lại thẹn thùng cười cười, sau đó lo lắng nói: "Thiên di, Viên a di thế nào rồi? Tại sao ở bệnh viện lâu như vậy? Là thương rất nặng sao?"

"Nàng. . . Nàng tổn thương chân, tạm thời không thể bước đi, sau này sẽ từ từ khôi phục, Vi Vi đừng lo lắng, chúng ta người một nhà cùng một chỗ, hết thảy đều sẽ tốt đẹp."

Tháng ngày gian nan nhất cũng đã đi qua, tương lai còn có cửa ải khó khăn gì không qua được?

Sau đó Thẩm Tư Vi cùng Âu Sơ Bạch cũng đi xem Viên Anh, Thẩm Tư Vi đã biết quan hệ của Hà Mặc Thiên cùng Viên Anh rồi, ở trước mặt Viên Anh cũng câu nệ nữa, thái độ thân mật hơn, Âu Sơ Bạch như cái đuôi nhỏ của nàng đứng ở sau lưng yên lặng đi theo, Thẩm Tư Vi đi tới chỗ nào nàng cùng đi tới chỗ đó, mãi đến khi các nàng hồi trường học, trước khi đi Âu Sơ Bạch không rõ nghĩ gì quay đầu lại liếc mắt nhìn chân Viên Anh, không nói gì liền đi.

Hai người bọn họ đi rồi, Viên Anh vuốt cằm đăm chiêu: "A Thiên a, ngươi có cảm thấy hay không, cô gái nhỏ Âu gia kia cùng Vi Vi nhà chúng ta quan hệ quá thân mật?"

"Vi Vi thật vất vả mới có mội người bạn thân để chơi, thân mật cũng là bình thường mà đúng không?" Hà Mặc Thiên suy nghĩ một chút, là rất thân mật, chỉ là giống như cũng không có cái gì là không đúng, nữ hài tử đều thật thích dính vào nhau không phải lại chuyện quá bình thường sao?

"Thế nhưng điều này cũng. . ." Viên Anh muốn nói cái gì, lại lắc đầu đem lời nuốt trở vào, quên đi, con cháu tự có phúc của con cháu, chuyện của tiểu bối, giữ lại cho các nàng chậm rãi dằn vặt đi thôi!

Hà Mặc Thiên đối với phương diện cảm tình luôn luôn là gan lớn, trì độn, lại như nàng năm đó nhận định Viên Anh, không nói hai lời liền muốn theo đuổi người ta, đây là gan lớn, giống như chuyện Chu Nhiên năm đó, người tinh tường hơi hơi suy nghĩ một chút liền có thể thấy rõ, nàng một mực không nghĩ tới, đây là trì độn. Nàng như thế một lòng một dạ chỉ có Viên Anh, yêu nàng hận nàng, nói chung đều là nàng, đối với cảm tình của người nhìn không rõ cũng rất bình thường, Viên Anh trải qua ngần ấy chuyện, vẫn cứ cảm thấy mình là sốt sắng quá độ, Vi Vi vẫn còn là con nít đây, hiện tại nói những việc này. . . Quá sớm sao?

Đây là tâm tư bình thườn của các người mẹ, luôn cảm thấy nhi nữ ở trước mặt mình vĩnh viễn là hài tử chưa trưởng thành, nhưng nàng không nghĩ tới chính là, Thẩm Tư Vi cũng đã gần mười sáu tuổi, cùng hài tử nhà người ta cũng đã đến tuổi biết yêu rồi, coi như Thẩm Tư Vi phát dục chậm hơn so với hài tử bình thường, cũng nên đến giai đoạn này rồi a.

"Không nói cái này, bác sĩ nói ngươi ngày kia có thể xuất viện, sau này định kỳ đi kiểm tra, để bác sĩ Lý lại đây giúp ngươi xoa bóp là được, cuối cùng cũng coi như có thể xuất viện." Hà Mặc Thiên tựa ở trong lồng ngực Viên Anh nói, "Ở bệnh viện trải qua mấy tháng, người khỏe mạnh cũng muốn sinh bệnh luôn rồi."

"Rất khó chịu sao?" Viên Anh ôm lấy eo nàng cười nói.

"Bệnh viện không phải chỗ tốt, chuyện lần này qua đi, tốt nhất sau này không cần tiếp tục đến nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net