Truyen30h.Net

(BHTT - EDIT) Làm Nữ Phụ Trà Xanh Bị Bắt Công Lược Nữ Chủ - Cẩm Nhất Bạch

Chương 25

NgNg136

Đỗ Kinh Mặc không tiếp tục rối rắm ở vấn đề này.

Trạng thái của Triệu Thanh Đại rõ ràng là đã rơi vào trong, cũng không biết là nâng cao người kia lên thêm bao nhiêu, thêm bao nhiêu lăng kính màu hồng, bây giờ nàng là không khách quan, nói nhiều cùng nàng cũng vô dụng.

"Quen biết khi nào?" Cô bắt đầu hỏi tin tức mấu chốt.

Triệu Thanh Đại không dám hoàn toàn nói ra lời thật, nhưng đồng dạng cũng không muốn nói dối, nàng do dự một lát hàm hồ nói: "Đã quen biết từ rất sớm."

Đỗ Kinh Mặc: "Nếu thích lâu như vậy, vì sao lại không thổ lộ?"

"Em không dám." Triệu Thanh Đại ánh mắt lập lòe, "Không ai cảm thấy em có thể xứng đôi với cô ấy, chính bản thân em cũng nghĩ như vậy."

"Nói bậy." Đỗ Kinh Mặc trừng nàng, "Thích chính là thích, nào có cái gì là không xứng đôi? Hắn nói với em như vậy?"

Triệu Thanh Đại lắc đầu: "Nhưng đây là tình hình thực tế, gia thế bối cảnh nhà em không xứng, tâm tư cũng không sạch sẽ."

Càng nói càng thái quá.

Đỗ Kinh Mặc cũng cảm thấy càng nghe càng khó chịu, còn gợi lên chuyện thương tâm của Triệu Thanh Đại, cô lắc đầu không tiếp tục truy vấn: "Thôi, đây là chuyện tình cảm của em, chị sẽ không nhúng tay, nhưng chị muốn nói cho em, suy nghĩ của em là sai."

"Thích, phần tình cảm này chính là thực sạch sẽ, càng chưa nói tới cái gì xứng hay không xứng."

Cô vỗ vỗ trên vai Triệu Thanh Đại, nói ra câu bản thân đều cảm thấy hơi thái quá để kết thúc đề tài: "Tắm rửa ngủ đi."

Triệu Thanh Đại lần đầu không biết nên trả lời Đỗ Kinh Mặc thế nào, chỉ có thể ngơ ngác nhìn bóng dáng cô.

Hệ thống nghẹn một hồi lâu lúc này bay ra tới, thở phào nhẹ nhõm một hơi: "May mắn may mắn."

Triệu Thanh Đại: "Cô may mắn cái gì?"

Hệ thống: "Vừa nãy, tôi cùng hệ thống khác đánh cược, cược ký chủ của tôi là một người nhát gan, cơ hội đều đặt tới trước mặt cũng không dám thổ lộ, may mắn cô không làm tôi thất vọng."

"Vừa nãy cơ hội tốt như vậy, không khí cũng ái muội, kết quả cô một câu nói đáng tin cậy cũng không nói ra, thật không hổ là cô a."

Triệu Thanh Đại: "......"

Cái mặt buồn cười này làm sao càng ngày càng phiền!

"Cô dựa vào tôi thắng được bao nhiêu?"

Hệ thống: "Không nhiều lắm, không nhiều lắm, he he he ~"

Cái nụ cười đê tiện này một chút cũng không giống là không nhiều lắm.

Triệu Thanh Đại giơ tay ra: "Chia tôi một nửa, bằng không tôi liền báo cáo cô không làm đúng chức vụ, còn nghi ngờ có liên quan đến cá độ. Hệ thống các cô đều là có chức năng tự động ghi hình đi?"

Hệ thống: "?"

Rốt cuộc nó tạo ra cái nghiệt gì, mới có thể gặp phải ký chủ lòng dạ hẹp hòi như vậy, bất quá là trêu chọc hai câu, cư nhiên liền trở mặt!

Hệ thống không tình nguyện giao ra một nửa, đều đã sắp khóc. Tâm tình Triệu Thanh Đại sung sướng vài phần, tay chân nhẹ nhàng trở lại trên lầu, gõ cửa phòng Đỗ Kinh Mặc.

"Tỷ tỷ muốn em hỗ trợ không? Miệng vết thương của chị còn chưa khép lại, không thể dính nước."

Đỗ Kinh Mặc hoàn hồn trong nháy mắt, phản ứng đầu tiên của cô là muốn mở cửa, sau khi đứng lên lại ngồi lại: "Chị không có việc gì, em không cần lo lắng, trở về đi ngủ đi."

Triệu Thanh Đại không yên tâm: "Vậy miệng vết thương của chị......"

Đỗ Kinh Mặc: "Thật sự không có việc gì, đều đã sắp khép lại."

Cô không nói dối, tốc độ khép lại miệng vết thương này làm người kinh ngạc cảm thán, cả ngày hôm nay cô cũng chưa cảm thấy có gì không khỏe, lúc trước ở trong bữa tiệc cũng chỉ dùng vết thương làm cái cớ, là không muốn uống rượu mà thôi. Nếu không phải Triệu Thanh Đại nhắc nhở một câu, cô đều sắp quên mình bây giờ vẫn đang là một người bị thương.

"Vậy được rồi, Triệu Thanh Đại cảm thấy thật đáng tiếc, nhưng nàng vẫn sẽ tôn trọng ý kiến của Đỗ Kinh Mặc, "Tỷ tỷ nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon nha."

Đỗ Kinh Mặc nhẹ giọng trả lời câu ngủ ngon, nghe tiếng bước chân Triệu Thanh Đại rời đi, lại nghe được cửa phòng kế bên bị đóng lại, lúc này cô mới thở ra một hơi, trực tiếp ngã lên trên giường.

Bây giờ một chút thói ở sạch cô đều không rảnh lo, đầy đầu óc đều là những lời buổi tối nay Triệu Thanh Đại nói.

"Em ấy cư nhiên có người trong lòng, còn là quen biết từ nhỏ, từ khi tình đậu sơ khai đến tình thâm một đời, thậm chí đối phương là người đối tốt với em ấy nhất trên đời này." Đỗ Kinh Mặc mím chặt môi, trầm mặc một lát, đưa ra định nghĩa đối với chuyện này, "Thái quá, quá thái quá."

Này căn bản chính là bị tình yêu che mắt.

Cô có thể khẳng định, trên thế giới này không có khả năng có ai đối với Triệu Thanh Đại tốt hơn cô.

Đỗ Kinh Mặc càng nghĩ như vậy liền càng cảm thấy bực bội, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, tóc đều phải thắt lại với nhau.

Nếu Triệu Thanh Đại là có người mình thích trong vòng hai năm trở lại đây, như vậy cô không biết thì cũng bình thường, nhưng nếu là mối tình đầu ngây thơ lúc mười mấy tuổi, làm sao cô lại không biết được? Cái này không khoa học.

"Quen biết từ khi còn nhỏ, vô cùng chăm sóc em ấy, thân phận địa vị hai người còn có chênh lệch, chênh lệch này thậm chí lớn đến mức khiến Triệu Thanh Đại tự ti."

Đỗ Kinh Mặc đem tất cả điều kiện đó xếp lại bên nhau, sau khi nghiêm túc sàng chọn một bóng người hiện lên ở trong đầu.

Cô nhanh chóng ngồi dậy: "Hình như mình đã biết."

Cô nghĩ tới cái tên mình phỏng đoán ở trong lòng, giấc ngủ đêm nay đều không được tốt lắm, sáng hôm sau đồng hồ sinh học thúc giục cô rời giường sớm, cô tập trung nhìn vào miệng vết thương đã khỏi gần hết, chỉ còn lại một tầng vảy.

Tốc độ khôi phục có thể nói là quỷ dị này càng làm cho người bất an, cô dứt khoát gỡ băng gạc xuống, đeo dép lê đi xuống lầu, mới vừa mở cửa liền có hương thức ăn bay qua.

Dì còn chưa có tới đây, nhưng một mảnh hỗn độn dưới lầu đã được dọn dẹp sạch sẽ, Triệu Thanh Đại đưa lưng về phía cô đeo tạp dề giống một cô đầu bếp nhỏ cần cù chăm chỉ đang chuẩn bị bữa sáng.

Hình ảnh này Đỗ Kinh Mặc đã nhìn rất nhiều lần, chỉ có lần này là nội tâm cô rối loại lại phức tạp, không có nổi cảm động hoặc là vui mừng.

Triệu Thanh Đại nghe được tiếng bước chân liền quay đầu, động tác trên tay không ngừng, đang chiên cơm: "Tỷ tỷ chị tỉnh rồi, nước mật ong đã pha tốt ở ngay trên bàn, chị uống trước một chút để tỉnh táo, bữa sáng lập tức liền xong."

"Triệu Thanh Đại." Đỗ Kinh Mặc ngữ khí nghiêm túc, "Em dừng lại một chút trước, chị hỏi em một câu."

Triệu Thanh Đại lập tức tắt lửa xoay người lại, lau lau tay ở trên tạp dề: "Làm sao vậy tỷ tỷ?"

"Người em nói thích ngày hôm qua có phải là......" Đỗ Kinh Mặc gian nan nói từng chữ, "Anh của chị?"

Triệu Thanh Đại: "?"

Nhân sinh thay đổi rất nhanh, thường thường chỉ ở trong nháy mắt.

Khi Đỗ Kinh Mặc nói ra nửa câu đầu, tim nàng đều phải nhảy ra ngoài, ngay lúc nghe được chữ chị kia, nàng thiếu chút nữa xỉu tại chỗ.

Kết quả tỷ tỷ vừa chuyển, thành câu anh của chị.

Triệu Thanh Đại không rõ là sai ở khúc nào, sau khi nàng biết cốt truyện rõ ràng đã cố tình kéo xa mối quan hệ với Đỗ Trọng, tại sao Đỗ Kinh Mặc vẫn đem bọn họ xét tới cùng nhau?

Trong lúc nàng đang ngây người tự hỏi này, Đỗ Kinh Mặc đã coi trầm mặc của nàng trở thành lời khẳng định, sắc mặt nháy mắt chậm rãi lạnh xuống.

Ngày hôm qua cô suy nghĩ tới nửa đêm, nam nhân xuất hiện từ hồi Triệu Thanh Đại còn niên thiếu, rất chăm sóc nàng, hơn nữa thân phận bên ngoài kém xa cũng chỉ có Đỗ Trọng.

Lại nghĩ đến thái độ kỳ quái khi Triệu Thanh Đại đối mặt với Đỗ Trọng lần kia, lần trước thậm chí còn định ngăn trở đại ca ôm cô về nhà, thấy thế nào cũng giống như là để ý và ghen tị. Cô càng nghĩ càng cảm thấy đáng tin, sáng sớm liền không kìm nén được, tới lấy một cái đáp án.

Cô càng nghĩ càng cảm thấy lạnh lòng: "Cho nên, em đột nhiên thay đổi thái độ, một lần nữa thân thiết với tôi, dùng nhiều tâm tư nhỏ như vậy tới ở cùng với tôi, chăm sóc cuộc sống hàng ngày của tôi, chuẩn bị những món quà nhỏ, vẽ tranh cho tôi, cố ý chạy tới đưa giày cho tôi......."

Cô không muốn tiếp tục kể thêm, hít sâu một hơi, bây giờ cô nói nhiều thêm một chữ đều phải cắn chặt hàm răng: "Đều là vì, tiếp cận anh tôi sao?"

Giờ khắc này Triệu Thanh Đại hoảng hốt không thể tin được mình nghe thấy cái gì.

( * Trong tiếng Trung từ sở hữu viết trước, "đại ca của ta" sẽ là "ta đại ca", cho nên Triệu Thanh Đại sẽ nghe thấy từ chị trước, tưởng là Đỗ Kinh Mặc đã biết, nhưng sau đó Đỗ Kinh Mặc nói thêm từ "ca", nên Đỗ Kinh Mặc vẫn chưa biết gì)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net