Truyen30h.Net

[BHTT][Edit] Lão Bà Kết Hôn Sao? - Cảnh Ngô

Chương 58

Ren2429

Điểm đáng ngờ ở chỗ, một thủ kho bình thường có thể trốn tránh thành công mọi thủ tục quy định mà không có sự hỗ trợ của người cấp cao hơn.

Trừ khi hắn bị lợi dụng ngay từ đầu.

Nhớ tới vụ trộm lần trước, có lẽ có liên quan đến lần này, hoài nghi càng lộ rõ.

Hoài nghi chính là hoài nghi, Cố Trì Khê không tìm được chứng cứ thuyết phục nên cũng không thể làm gì được, chỉ có thể tạm thời tiếp nhận kết quả điều tra. Mấy ngày nay cô đã kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần vì những chuyện này, trong lòng vẫn còn vô vàn lo lắng sau này.

Bộ phận vật liệu bay và bộ phận mua hàng đã trải qua những thay đổi nhân sự quy mô lớn, các yêu cầu nghiêm ngặt hơn đối với các thủ tục nhập và xuất vật liệu bay, công ty con cũng đã sửa đổi các quy định quản lý của xưởng sản xuất.

Cố Trì Khê xem qua biên lai mua bổ sung vật liệu bay, biên lai không có vấn đề gì, theo quy trình, lãnh đạo xem qua rồi từng bước ký tên, cuối cùng khi đến chỗ La Khiêm, hắn cũng chỉ ký tên.

Cô lấy biểu đồ câu cá ra, đặt một dấu chấm hỏi bên cạnh con cá mập sơn đỏ.

Có lẽ sự việc này không thể thêm một bằng chứng nào cho việc cô hoài nghi La Khiêm, nhưng Khang Hoa đã tiếp nhận vị trí của Chu Minh, điều này cho thấy La Khiêm cấp bách - hắn muốn nắm quyền, hoặc nâng đỡ người của hắn trong bộ phận bay. Điều này được giải thích rõ hơn, nhưng tham vọng thì ai mà không muốn.

Kẻ chủ mưu của vụ án đánh tráo muốn công ty chết, nếu La Khiêm muốn độc chiếm quyền lực, công ty chết sẽ không có lợi gì cho hắn.

Hàng loạt sự việc tràn đầy nghi vấn...

Bây giờ dự án căn cứ Giang Thành là quân bài thử nghiệm cuối cùng của cô.

.

Trời mưa nhiều lần liên tiếp, thời tiết dần chuyển lạnh.

Văn bản chấp thuận của căn cứ Giang Thành được đưa ra, kế hoạch ban đầu là bắt đầu xây dựng cơ đội và triển khai nhân lực, nhưng Cố Trì Khê đã ra lệnh hoãn lại. Tại cuộc họp, dự án này đã được lên kế hoạch mở sau khi mở một tuyến đường mới, La Khiêm nhất thời không có gì để nói.

Sau cuộc họp, cô nói chuyện riêng với Khang Hoa, hỏi về tình hình công việc gần đây, đối phương không cô phụ lòng tin của cô, thích nghi rất tốt.

Trở lại văn phòng, Trần thư ký mang tài liệu tới cho cô, "Cố tổng, đây là kế hoạch tuyển tiếp viên hàng không dự bị."

"Ừm."

Cố Trì Khê liếc nhìn đồng hồ, ba giờ, cô hẹn gặp đại tỷ lúc bốn giờ.

Mặt ngoài, tài liệu kế hoạch là tuyển dụng 'tiếp viên hàng không dự bị' cho trụ sở chính, nhưng kỳ thực đã được chuẩn bị cho căn cứ Giang Thành. Cuộc tuyển dụng này được chia thành ba nhóm, mỗi nhóm chỉ tuyển 20 người, tổng cộng là 60 người.

Cô nhớ tới biểu muội của Ôn Ninh lúc trước có nhắc tới...

Không phải vừa lúc sao?

Cố Trì Khê lật tài liệu, suy nghĩ một chút, tùy tiện ký tên. Sau khi Trần thư ký ra ngoài, cô mở phần mềm kiểm tra chuyến bay của Ôn Ninh, thấy chuyến bay bị hoãn do thời tiết, chưa cất cánh ở sân bay khởi hành.

Không biết chậm trễ ở giai đoạn nào, nếu như cửa hầm đã đóng, bọn họ đang xếp hàng, Ôn Ninh hẳn là ngồi ở trong buồng lái chờ đợi thời điểm, cô nhắn tin hay gọi điện thoại đều không thích hợp.

Cô bác bỏ ý nghĩ này.

Có tiếng gõ cửa văn phòng, vài giây sau Đàm Giai cẩn thận đẩy một khe hở, sau đó từ từ mở rộng ra, tự tin bước vào: "Cố tổng, tôi đã điều tra xong."

"Thế nào?"

"La Khiêm và Chu Minh chưa từng có giao tiếp," Đàm Giai đặt một chồng hồ sơ trước mặt Cố Trì Khê, "Những người trong công ty này có rất nhiều mối quan hệ với La Khiêm, tôi đã chia họ thành các loại theo mức độ quen thuộc, màu xanh lá cây có nghĩa là rất quen thuộc, màu vàng có nghĩa là trung bình, màu đỏ có nghĩa là xã giao, ngài có thể xem trước."

Cố Trì Khê rũ mắt, mở tập hồ sơ có dán nhãn đỏ bên trên, người đầu tiên là Lưu Kế phó tổng giám bộ phận bay, lão sư của Ôn Ninh.

Hắn có mối quan hệ trung bình với La Khiêm.

Tiếp tục lật sang nhãn xanh, người đầu tiên là Nhâm tổng giám bộ phận bay, hắn có mối quan hệ rất tốt với La Khiêm.

Sau khi đọc xong, Cố Trì Khê cất hồ sơ vào ngăn kéo khóa lại, cô nhìn đồng hồ, đứng dậy nói: "Chú ý kỹ những người này."

Đàm Giai gật đầu.

...

Đến tập đoàn Hoàn Thế mười phút vượt qua thời gian đã thỏa thuận.

Vừa vào văn phòng, liền nhìn thấy Cố Cẩn Nhan nhàn nhã ngồi ở trên sô pha uống trà, đối phương cười nhìn cô nói: "Khê Khê, em tới muộn."

"Bận."

Cố Trì Khê lãnh đạm trả lời, ngồi xuống.

Cố Cẩn Nhan mỉm cười, tự mình rót cho cô một tách trà, bưng tới, "Tôi cũng là buổi chiều mới từ châu Âu trở về, cũng không có nghỉ ngơi, cho nên muốn chờ em."

Lần này, Cố Trì Khê uống trà của cô.

Nuốt xuống nước ấm, đầu lưỡi hơi đắng, trong miệng lưu lại hương trà nhàn nhạt.

"Lần trước công ty em có một sự cố máy bay, phải không?"

"Ừm."

"Bạn gái của em thật lợi hại." Cố Cẩn Nhan khen ngợi.

Cố Trì Khê nâng mi mắt, nhưng không nói gì.

Hôm nay cô tới đây là vì suy nghĩ kỹ, đồng ý hợp tác, mặc dù theo cô, hai người không phải là hợp tác mà là trao đổi điều kiện lẫn nhau, cô không muốn lãng phí thời gian.

Trên đời không có bữa cơm miễn phí.

“Nếu trận doanh thống nhất, tôi cần phải làm gì?” Cô nói thẳng.

Cố Cẩn Nhan cau mày, quay mặt lại, vẻ mặt hài lòng cùng vui mừng nhìn cô, khóe miệng nhếch lên mỉm cười, một lúc lâu sau mới nói: "Em không cần làm gì cả, chuyện cần làm tôi sẽ giải quyết, tôi có thể nhìn thấy em tỏ thái độ như vậy là đủ, giống như hiện tại, tôi rất cao hứng."

"Như vậy cũng gọi là hợp tác sao?" Cố Trì Khê cười lạnh.

Cô không tin trên đời này ngoài Ôn Ninh ra sẽ có người thật lòng yêu quý cô, giúp đỡ cô mà không đòi hỏi bất cứ điều gì, để cô ngồi không ăn bát vàng. Trên người cô nhất định có điều kiện có thể trao đổi, hoặc là có giá trị lợi dụng, nếu không, người kia dựa vào cái gì?

Cố Cẩn Nhan thở dài, lộ ra vẻ mặt đau lòng, "Tôi biết em sẽ không tin tôi..."

"Chị là doanh nhân, tôi cũng vậy, hai người chúng ta sẽ không giao dịch thua lỗ."

"Nhưng đầu tiên chúng ta là tỷ muội, là người nhà."

Lời này vừa dứt, không khí như bị rút cạn, xung quanh không một tiếng động.

Hai người nhìn nhau chằm chằm.

Ánh mắt Cố Cẩn Nhan thẳng thắn thành khẩn, thuần khiết như nước suối trong núi, Cố Trì Khê dùng thái độ dò xét nhìn cô, ánh mắt khó có thể tan chảy, tầng tầng lớp lớp phòng ngự sâu đến mức người ta nhìn không thấy.

“Không cần,” cô trầm giọng nói, “Nói thẳng là được.”

“Tôi nói như vậy làm cho em cảm thấy rất bất an phải không?” Cố Cẩn Nhan trầm thấp cười cười, ngón tay thon dài vén tóc bên thái dương cô ra sau tai.

"..."

"Khê Khê, tôi hiểu hoàn cảnh của em từ nhỏ đến lớn, hơn nữa tôi cũng biết, nếu không đánh đổi một thứ gì đó, em sẽ không tin người khác sẽ giúp đỡ em vô điều kiện, kể cả người nhà của em, nhưng mà..."

"Cố Cẩn Nhan."

Cô nhẹ nhàng ngắt lời.

Cố Cẩn Nhan nhướng mày.

Hồi lâu, cô thản nhiên nói: "Tôi không có người nhà."

"Mẹ em cũng không tính sao?"

"Không phải chuyện của chị."

Cố Trì Khê quay mặt đi, bỏ lỡ tia vui mừng lóe lên rồi biến mất trong mắt Cố Cẩn Nhan.

"Nếu như vậy, tôi có thể nói cho em biết mục đích của tôi, nhưng tôi sợ em không thể làm được."

"Nói đi."

"Tôi muốn em buông xuống ân oán." Cố Cẩn Nhan thu hồi tia giảo hoạt trong mắt, "Làm điều kiện trao đổi, em có thể làm được không?"

Cố Trì Khê mím môi không nói.

Trong ấm trà truyền ra tiếng ục ục, hơi nước khẽ nhấc nắp lên, Cố Cẩn Nhan vươn tay vặn nút tắt, sau đó tựa hồ đang tự nói với mình: "Lần trước tôi nói với em về việc Vương Lợi Tung tham gia dự án năng lượng mới, tôi cẩn thận điều tra, gọi là Nhuế Hối phải không? Trong số các nạn nhân có ba mẹ của bạn gái em, khó trách em phản ứng lớn như vậy ..."

"Ông ta không phải chân chính khống chế, tôi đã biết rồi." Cố Trì Khê nhàn nhạt nói.

Năm đó có hơn 2 vạn người đã bị lừa, trong đó có nhiều người có lai lịch nhất định như Ôn gia. Hơn 1,2 tỷ đã được huy động bất hợp pháp, người kiểm soát đã bị kết án tù chung thân.

Khi điều tra không phải chỉ nhắm vào Ôn gia, cô cũng thở phào nhẹ nhõm, chuyện này đương nhiên mất đi giá trị.

Cố Cẩn Nhan nhấp một ngụm trà, đặt lòng bàn tay lên mu bàn tay cô, "Tôi xem như em đáp ứng."

"Cái gì?"

"Thống nhất trận doanh, em buông bỏ ân oán, tôi xử lý Vương Lệ Nhã."

Vừa dứt lời, cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra, một bóng người theo gió đi vào, "Chị, em—"

Hai người đồng thời quay đầu lại.

Tóc ngắn mái ngố, mặc tây trang màu đỏ, bên tai treo hai chiếc vòng bạc lớn, nữ nhân sửng sốt, ánh mắt rơi vào trên mặt Cố Trì Khê, nụ cười trên môi dần dần tắt đi, "Sao mày lại tới đây?"

Nhị tỷ Cố Cẩn Nhiên.

“Vào sao không gõ cửa?” Đại tỷ cau mày.

Cố Cẩn Nhiên phớt lờ, chạy nhanh đến nắm lấy cánh tay của Cố Trì Khê, "Tránh ra! Ai cho mày tới đây? Đây là nơi dành cho mày tới sao? Hạ tiện!" Nàng khàn giọng nói.

Cố Trì Khê suýt ngã khỏi sô pha, kiên định đứng dậy, vung cánh tay, dùng trái tay đẩy vai nàng, Cố Cẩn Nhiên lảo đảo ngã xuống đất, trán đập vào mép bàn trà.

"A Nhiên —"

Lúc này Cố Cẩn Nhan mới phản ứng lại, nhanh chóng đứng dậy đỡ em gái.

"Chị, sao chị không đuổi nó ra ngoài? Làm bẩn chỗ của chúng ta! Ách..." Cố Cẩn Nhiên đau đớn nhe ​​răng trợn mắt, hai chiếc vòng to trên tai không ngừng run rẩy.

Đại tỷ quở trách: "Nháo cái gì?"

"Em nháo? Rõ ràng là chị cho nó vào, còn cùng nó uống trà! Nó đẩy em, đầu óc chị có vấn đề à!"

"..."

Thấy chị gái không dao động, Cố Cẩn Nhiên hung ác trừng mắt nhìn Cố Trì Khê, chỉ vào mũi cô quát: “Tỷ tỷ tao mềm lòng dễ nói chuyện, nhưng tao không dễ mắc lừa đâu, đừng tưởng tao không biết mày đang làm gì, đức hạnh hạ tiện giống như mẹ mày! Để tao nói cho mày biết, bóp chết mày còn dễ hơn bóp chết một con kiến!"

“Câm miệng, Cố Cẩn Nhiên!” Đại tỷ lạnh giọng quát.

Sắc mặt Cố Trì Khê lãnh đạm, ngữ khí bình tĩnh nói: "Vậy sao?" Cô liếc mắt nhìn bụng Cố Cẩn Nhiên, "Ai bóp chết ai, cô hẳn là hiểu rõ hơn ai."

"Mày……"

Cố Cẩn Nhiên che bụng, lùi lại một bước, vẻ mặt có chút sợ hãi.

Cố Trì Khê khinh thường cười một tiếng, xoay người rời đi.

.

Trời nhiều mây, đang mưa.

Trong mưa gió mát lạnh như băng, Ôn Ninh từ sân bay đi ra, cả người run rẩy, tóc bay từng mảng trên trán, nàng vội vàng lên xe, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Cố Trì Khê.

[Tôi hạ cánh rồi]

Hôm nay may mắn, cất cánh muộn mười phút nhưng hạ cánh sớm hơn mười lăm phút, trời còn chưa tối.

Đến công ty, nàng đến bộ phận nộp tài liệu liền nhận được tin nhắn của Cố Trì Khê: [Lên xe chờ chị, cùng nhau về nhà]

[Được]

Ôn Ninh đứng trong thang máy, ngón tay đặt ở số hai mươi sáu, do dự một chút, đi xuống, nhấn tầng hai.

Mấy ngày nay đều là như vậy.

Hai người bỗng chốc như lão thê thê, sống một cuộc sống bình thường, mỗi ngày sau giờ tan làm đều cùng nhau về nhà ăn cơm, dù nàng có về muộn đến đâu thì vẫn luôn có người ở nhà chờ nàng. Nghĩ đến liền ấm áp, nhưng trong lòng lại không thể bình tĩnh, nàng luôn cảm thấy mọi thứ đều không an toàn, có thể biến mất bất cứ lúc nào...

Tài xế đợi ở đó, Ôn Ninh lên xe.

Trong xe tràn ngập hương thơm nhàn nhạt, giống như vị ngọt của trái cây, khiến người ta thư thái cả thể chất lẫn tinh thần, nàng ngáp một cái, lắc đầu, lấy "FCOM" từ trong hộp ra xem.

Nửa năm sau ngày huấn luyện lại phi công càng ngày càng gần, nàng ngoại trừ lái máy bay, ngày nào cũng phải đọc sách ôn tập, trở về đầu chạm gối mới có thể chìm vào giấc ngủ.

Nếu không qua đánh giá bồi dưỡng sẽ bị giáng cấp từ cơ trưởng xuống cơ phó F4, nếu muốn khôi phục quân hàm cơ trưởng chỉ có thể thi lại theo quy trình đề cương và chỉ có một cơ hội duy nhất. Nếu không vượt qua bài kiểm tra nữa thì làm cơ phó cả đời.

Ôn Ninh không dám lơ ​​là.

"Điều khiển hướng mũi, giảm góc tấn, nếu tư thế của máy bay không thể giảm hiệu quả thì hãy giảm lực đẩy khi cần thiết..." Nàng đọc to nội dung hướng dẫn, giống như một nhà sư tụng kinh.

Tài xế quay đầu nhìn nàng.

Mùi hương này hình như có tác dụng an thần, Ôn Ninh mệt mỏi, đọc một hồi lại ngáp liên hồi, không biết đã dựa vào thành ghế ngủ thiếp đi từ lúc nào...

Trong mơ nàng đang lái máy bay mô phỏng.

Lão sư đặt cho nàng một tình huống đặc biệt là 'chế độ địa ngục', máy giả lập lắc qua lắc lại, đầu nàng không cẩn thận đập vào kính cửa sổ, nàng tỉnh lại, mơ mơ màng màng mở mắt ra.

“Mưa rồi…” Ôn Ninh rũ mi, nhìn thấy những giọt nước nhỏ trên mặt kính, “Độ cao bao nhiêu? Sao không mở ra-đa…”

Vừa nói, nàng vừa sờ soạng bàn tay phải của mình.

Thanh ga đâu?

Bảng điều khiển đâu?

Tốc độ chậm như vậy? Sắp mất tốc độ rồi!

Đột nhiên, hai tay nàng bị một cỗ ấm áp bao bọc, bên tai truyền đến một giọng nói ôn nhu: “Em dậy rồi à?”

Ôn Ninh ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn thấy một đôi mắt hàm chứa ý cười, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, nàng chợt bừng tỉnh, nhìn xung quanh, phát hiện mình đang ở trong xe.

“…ừm.” Nàng rút tay ra.

Nàng cúi đầu, trên người đắp chăn lông, quyển sách đặt ở trên tay vịn.

Trời đã tối.

Ôn Ninh vén chăn gấp lại, sau đó đem sách đặt trở lại trong vali, "Chị lên lúc nào vậy?"

"Sáu giờ đúng."

Cố Trì Khê nhìn mặt nàng không giấu được mệt mỏi, bộ dáng tỉnh dậy mơ mơ hồ hồ, không khỏi cảm thấy đau lòng, "Ninh Ninh, chị hủy nhiệm vụ hai ngày tới cho em."

"Đừng--"

Ôn Ninh còn chưa kịp từ chối, cô đã ngắt lời: "Nếu không thì điều khiển rất dễ mệt."

"..."

Ôn Ninh cúi đầu không nói, mấy ngày nay nàng thật sự rất mệt, nhưng ở trên máy bay đều phải thanh tỉnh trong toàn bộ quá trình, này không phải chuyện đùa, chỉ có thể tận dụng thời gian còn lại để nghỉ ngơi.

Nàng suy nghĩ hồi lâu, gật đầu nói: "Được, chuẩn bị tháng sau huấn luyện."

Cố Trì Khê mỉm cười trấn an.

Gió bên ngoài càng lúc càng mạnh, lá cây hai bên đường bị thổi ngược, cành cây rung rinh. Đến Thiên Hòa, hai người cùng nhau xuống xe, Ôn Ninh không khỏi rùng mình một cái.

Trời lạnh đến nỗi nàng đột nhiên muốn ăn một cái gì đó ấm áp.

"Tôi muốn ăn lẩu."

Cố Trì Khê vừa mới thay dép lê, nghe vậy liền không nói gì mà mang giày lại, "Ăn ở đâu?"

“Mua nguyên liệu trên mạng về nhà nấu đi.” Ôn Ninh giữ cô lại, “Tôi lười ra ngoài.”

"Được."

Lần cuối cùng nàng nấu lẩu ở nhà là vào tháng 3, bất tri bất giác đã nửa năm. Ôn Ninh mạc danh kích động, chọn nguyên liệu gọi món xong, nàng lấy bếp từ và nồi đã lâu không dùng ra, lau từng cái một, rửa sạch nước.

Nàng đã mua một hộp cocktail Rio, đây là lựa chọn tốt nhất khi nàng muốn uống nhưng không muốn say, phù hợp uống với lẩu.

Khi nguyên liệu được chuyển đến, cả hai bắt tay vào việc.

Cố Trì Khê xếp các thành phần đặt vào đĩa, Ôn Ninh đổ các thành phần vào, nàng đổ một nửa gói nguyên liệu dưới cùng vào nồi gia vị, nước cốt màu đỏ thẫm chìm xuống đáy nước trong, dầu đỏ dần nổi lên.

"Ninh Ninh, bỏ quá nhiều nước cốt rồi." Cố Trì Khê lo lắng.

Từ nhỏ mỗi lần ăn lẩu, bất kể là ở nhà hay bên ngoài, Ôn Ninh đều phải đổ đầy đủ nguyên liệu, nàng nghĩ nếu có thể ăn cay thì càng cay càng tốt, nhưng lần nào cũng cay đến mức không ăn được, cắn vài miếng, chỉ có thể ăn nguyên liệu trong nồi trước, sau đó nhúng vào nồi canh ít cay để ăn.

Ngay cả như vậy cũng cay đến quá sức, ăn chưa no mà nước đã đầy.

Ôn Ninh không cho là đúng nói: "Không sao, tôi có thể ăn cay, lẩu không cay không có hồn!"

Cố Trì Khê cau mày nhìn nồi, đặt đĩa xuống nói: "Chị đi ra ngoài một lát."

"?"

Mười phút sau, Cố Trì Khê cầm một túi mơ chua trở về.

Trong nồi nước đã sôi, Ôn Ninh đang đảo nguyên liệu, hoài nghi hỏi: "Chị mua mơ làm gì vậy?"

Cô không nói gì, giúp nàng đảo nguyên liệu.

Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng Ôn Ninh luôn cảm thấy hôm nay cô có chút thất thần, mấy lần muốn hỏi, nhưng lời vừa đến miệng lại kìm lại, nếu như Cố Trì Khê muốn nói sẽ chủ động nói, không cần phải hỏi.

Nồi lẩu tỏa khói trắng nóng hổi, ​​ngọn đèn trên trần nhà tỏa sáng như pha lê, chiếu sáng ngọn dầu sôi đỏ như lửa, tăng thêm một chút ấm áp cho đêm thu lộng gió này.

Ôn Ninh nhanh chóng tự tát vào mặt mình.

Cả gói dầu đỏ bốc lên nóng rực, cả người như bốc hỏa, giống như có vô số mũi kim châm vào môi, lưỡi, cổ họng, thậm chí cả bụng. Nàng há miệng, vừa ăn vừa thở ra, liều mạng chuốc rượu.

"Phù phù, cay quá cay quá—"

Mặt nàng đỏ bừng, nước mắt đều sắp rơi, một tay quạt miệng.

Cố Trì Khê bóc một quả mơ chua, đưa lên môi nàng, "Ăn cái này đi, sẽ bớt cay."

Ôn Ninh nghi hoặc mở miệng.

Môi mỏng mềm mại chạm vào đầu ngón tay cô...

Vị chua tan trong miệng, trong nháy mắt xua tan phần lớn vị cay, Ôn Ninh không chờ nổi bóc thêm một quả bỏ vào miệng, ngậm mấy phút, nhai nuốt xuống.

“Thì ra mơ chua còn có loại tác dụng này.” Nàng thích ý cười cười, đung đưa chân dưới gầm bàn.

Cố Trì Khê gật đầu, lẳng lặng đứng dậy đi vào bếp lấy nước, khóe mắt thoáng thấy chiếc dép của Ôn Ninh dưới gầm bàn, cô đặt xuống, cúi người nửa quỳ xuống, nhặt chiếc dép mang vào cho nàng.

Ôn Ninh: "..."

Cố Trì Khê đổ nước vào nồi cay gần đầy, sau đó dùng thìa múc ra, đổ vào một cái chậu lớn, lại thêm nước múc canh, cứ như vậy ba bốn lần, nước cốt được pha loãng, nồi gia vị giữ lại một chút cay mà không quá cay.

“Hiện tại có thể ăn rồi.” Cô nhẹ giọng nói.

Ôn Ninh nhìn cô, nhẹ nhàng ò một tiếng.

Hai người không ai nói chuyện.

...

Ăn xong nồi lẩu cũng đã hơn tám giờ, Ôn Ninh chủ động thu dọn bát đĩa, Cố Trì Khê cũng không tranh nàng, không nói một lời trở về phòng đi tắm.

Trong lòng Ôn Ninh rối rắm.

Nàng cho rằng Cố Trì Khê có tâm sự, nhưng nhìn giống như đang tức giận thì đúng hơn, nàng vừa rửa bát vừa nghĩ tới những việc mình làm cùng nói hôm nay, có thể một câu nào đó mình nói ra đã vô tình làm tổn thương trái tim người ta.

Gió càng mãnh liệt, có thanh âm từ các vết nứt trên cửa sổ, giống như một con quỷ đang khóc.

Ôn Ninh từ phòng bếp đi ra, liếc nhìn cánh cửa phòng khách đóng chặt, có chút do dự đi tới, khi gần tới cửa, nàng lại từ bỏ ý định này, xoay người đi lên lầu.

Tắm một phen thời gian cũng rất dài.

Ước chừng bốn mươi phút.

Nàng đứng trên cầu thang do dự.

Đi? Hay không đi?

Chủ động đồng nghĩa với đầu hàng, bị động trong lòng cảm thấy băn khoăn, Ôn Ninh rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, đứng trên cầu thang hồi lâu, nàng nghiến răng nghiến lợi quyết định chủ động.

Nàng trở về phòng lấy "FCOM", đi xuống cầu thang gõ cửa phòng cho khách.

—— cộc cộc cộc

Cánh cửa mở ra.

Thân ảnh Cố Trì Khê xuất hiện ở sau cửa, nghi hoặc nhìn nàng, "Làm sao vậy?"

Không gọi nàng là Ninh Ninh!

Khẳng định là tức giận.

Trong lòng Ôn Ninh đột nhiên cảm thấy lạnh cùng chột dạ, nàng giả vờ bình tĩnh nói: “Bên ngoài gió to, nghe thanh âm có chút sợ hãi, ngủ không được, ở chỗ chị một đêm không phiền chứ?"

Cố Trì Khê có chút sững sờ, nhưng không nói gì, chỉ gật đầu để nàng đi vào.

"..."

Trong phòng bật đèn, ánh sáng trắng lạnh lẽo có vẻ hơi tịch mịch, thậm chí không khí cũng trở nên lạnh hơn, Ôn Ninh không thích, liền bật đèn tường đầu giường, ánh sáng màu cam dịu dàng tràn ngập cả phòng, không khách khí vén chăn ngồi lên giường.

Mở sách ra.

Cố Trì Khê vẫn không nói gì, đi trở lại giường, nằm xuống bên cạnh nàng, kéo chăn trùm kín đầu.

Ôn Ninh hoàn toàn không đọc nội dung của cuốn sách.

Hỏi hay không hỏi?

Thời gian trôi qua từng phút từng giây...

Cuối cùng, nàng không nhịn được hỏi: “Tâm tình chị không tốt sao?” Dừng một chút, nàng lại hỏi: “Chị đang tức giận sao?”

Chỉ có không khí trả lời nàng.

Người bên cạnh nhắm mắt lại, bất động như đang ngủ, Ôn Ninh vỗ nhẹ vào người cô, nhưng không có phản ứng, nàng lập tức nản lòng ngồi ngáp một cái, thản nhiên đặt cuốn sách lên tủ đầu giường, tắt đèn rồi nằm xuống.

Trong bóng tối, nhịp thở của hai người gần như cùng tần số.

...

Ngày hôm sau, Ôn Ninh bị một cảm giác ẩm ướt nhớp nháp đánh thức.

Cảm giác trong ổ chăn ẩm ướt giống như đái dầm, nàng mơ màng nhìn trần nhà vài giây, sau đó mới phản ứng lại, ngồi dậy giống như một xác chết vùng dậy, vén chăn lên.

Một vũng lớn màu nâu hồng hiện ra trước mắt.

"Ninh Ninh..."

Động tĩnh lớn này đã đánh thức Cố Trì Khê đang ngủ bên cạnh nàng.

Cô ngái ngủ híp mắt, chống người ngồi dậy, ánh mắt nhìn theo tầm mắt của Ôn Ninh, hai mắt đỏ rực, trái tim đột nhiên co thắt, trong nháy mắt mất đi toàn bộ cơn buồn ngủ.

"Em--"

Cố Trì Khê kinh ngạc cau mày, muốn nói chảy máu nhưng lời nói đến bên môi lại thốt ra: "... Em sảy thai?"

-
Tác giả có lời muốn nói:

Cố tổng: Vợ tôi bị sảy thai!

Tiểu Ninh: Sao tôi không biết mình thụ thai khi nào? !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net