Truyen30h.Net

(BHTT) (NP) (Tự viết) HIỆP NỮ LINH CƠ

CHƯƠNG 75

LinhCoNgoc

  Sáng hôm sau khi mặt trời vừa ló dạng thì cũng là lúc đại quân hùng hậu do Dương Tông Đế thống lĩnh về tới cổng hoàng cung trước sự quỳ bái chào đón của dàn cấm vệ quân chia thành hai hàng xếp dài dằng dặc vô tận sâu tít tắp trong cung, ai cũng đeo tấm vải trắng che mũi mồm.



  Dương Tông Đế cưỡi ngựa đi đầu kéo theo lực lượng đông đảo tiến vào. Không hề thấy một người dân nào có mặt bởi nỗi sợ lớn lao vẫn còn áp đảo tâm trí họ, dưới đường bao nhiêu óc hôi hám nằm loạn xị lung tung.






  Trải qua gần một tiếng đám Dương Tông Đế mới đến được khu đại điện rộng lớn bàn chính sự. Dương Tông Đế xuống ngựa, mấy chục võ tướng cùng Tịch Ẩn đại sư, Trần Vân và cha mẹ đệ đệ lẫn cả Xuân Nhi cũng xuống ngựa tháp tùng sau lưng hoàng thượng bước trên những bậc thang. Đám giang hồ và binh lính triều đình thì đứng tại chỗ chờ lệnh (ngoài đầu thành tất nhiên có chừa lại mười vạn quân trấn giữ, hơn trăm khẩu đại pháo cũng ở lại bảo hộ luôn)






  Thái hậu cảm súc vừa mừng rỡ vừa lo lắng, cùng đông đảo dàn quan văn đứng trước cửa vào đại điện tiếp đón sự khải hoàn chả mấy vui vẻ gì. Hàng ngàn phi tần với hàng vạn cung nữ thái giám nét mặt xanh xao khẽ cúi đầu, dường như tâm trạng rất không tốt, u ám hệt nhau (Tất cả đều đeo vải bịt mũi mồm, gồm luôn thái hậu)







  Bao nhiêu bậc thang rộng rãi hoành tráng lại có nhiều bộ não nhão nhoẹt hôi hám nằm lung tung thật oái ăm. Trần Chính Long - Trần Thu Ảnh đồng loạt vận khí dọn dẹp, bước tới đâu là số óc cản đường bị tiêu hủy bốc hơi đến đấy.






  Đoàn người Dương Tông Đế đi tới gần thái hậu. Dương Tông Đế nói "Trẫm đã về." Thái hậu khẽ gật đầu, ngắn gọn đáp "Về là tốt." Dương Tông Đế nói với mọi người "Chúng ta vào đại điện thôi."






  Tất cả đội ngũ vốn có của triều đình đều về vị trí của mình, lê thê hai hàng văn và võ. Dương Tông Đế ngồi trên ngai vàng khắc mấy hình rồng uốn lượn, thêm một chiếc ghế khác cho thái hậu ngồi phía dưới. Hoàng hậu Trần Vân với phe Thần Long Sơn Trang chia ra đứng hai bên bậc thang đại điện coi như bảo vệ quân vương (ai đeo khăn bịt mồm mũi thì tự động tháo)





  Dương Tông Đế hít một hơi sâu, thở ra, công bố việc đầu tiên "Binh biến kết thúc. Thành Đô đã an toàn."





  Phía dưới im phăng phắc bởi thông tin này họ đều biết từ thái hậu rồi nên không bất ngờ, điều cần nghe cần biết là điều sau kìa. Dương Tông Đế đắn đo chút rồi nói tiếp "Sự thực xẩy ra ngay trước mắt mọi người. Năm mươi vạn phản quân hùng hậu do Lỗ Bân thống lĩnh đều bị tiêu diệt triệt để, đầu của chúng bị cắt làm sáu miếng, năm mươi vạn bộ não trút thẳng xuống quốc gia. Một sức mạnh áp đảo khó mà tin nổi lại thuộc về một con người trần gian, nếu chưa tự mình chứng kiến ta cũng không thể chấp nhận..." Hắn bắt đầu tường thuật lại cơn ác mộng có thật mới nếm trải ngày hôm qua.





  Cơn mưa óc là bằng chứng hùng hồn thuyết phục nhất để chứng minh tính chân thật của câu chuyện. Cái tên Linh Cơ lúc này đã kinh động toàn bộ triều đình, dù là đại cứu tinh nhưng quá đáng sọ, mức độ uy hiếp của nữ nhân này còn nguy hiểm gấp bội phần so với bất kỳ cuộc chiến chống ngoại xâm nào Thành Đô từng trải qua trong lịch sử. Nét mặt tất cả đều căng thẳng, vận số quốc gia sẽ ra sao khi biến động gian nan trùng trùng. Vụ việc ấy gây ảnh hưởng chẳng kém thơi điểm Phật Tổ Như Lai hiện thân trên bầu trời.





  Đôi tay thái hậu run rẩy, hồ đồ nhất thời mang nặng nỗi lo suốt đời, bà lo Linh Cơ sẽ không bỏ qua xích mích đó. Nhớ lại mình mà chậm ngã chút thôi là khuôn mặt cao quý thiên tuế thiên thiên tuế đã sưng thành cái mâm, thậm chí xui xẻo thì vỡ sọ.






  Phe Thần Long Sơn Trang tâm lý phức tạp hơn. Trần Di Yên - Trần Tiểu Thanh hiện đang lầm lỡ mê muội với một nữ ma đầu cực kỳ nguy hiểm tên Linh Cơ, nếu giờ họ gây sức ép bắt hai người phải dời xa thì chưa chắc hai người đã chịu mà về phía Linh Cơ thì không biết cô sẽ làm ra chuyện gì nữa. Hy vọng khống chế nữ nhân ấy hoàn toàn viển vông dẫu cả quốc gia hợp lực đồng lòng. Còn nếu Trần Tiểu Thanh - Trần Di Yên cứ tiếp tục mối quan hệ sai trái ấy thì mặt mũi danh dự Thần Long Sơn Trang biết giấu vào đâu. Nói cho cùng giữa danh dự và tính mạng thứ nào quan trọng cần thiết hơn, thật khó lựa chọn. Ai cũng rùng mình tưởng tượng cảnh Linh Cơ nổi giận bửa đầu tất cả thiên hạ. Một điều khác khiến họ kinh ngạc là sức sát thương khủng khiếp mà thiên tài y thuật che giấu, bao năm sống tại sơn trang Trần Di Yên mới chỉ bộc lộ tài năng giải độc cứu người, đâu ai ngờ tài năng giết người của cô lại ghê gớm hãi hùng thế chứ.




  Một vị quan văn lớn tuổi râu chớm bạc dài tới cổ bước ra khỏi hàng ngũ, chắp tay kính cẩn tâu "Bẩm hoàng thượng. Nếu Thành Đô đã an toàn thì thần nghĩ cũng đã đến lúc chúng ta nên dẹp bỏ mầm họa lớn lao ngay trong chính đất nước mình." Một vị quan văn khác râu đen ngắn bước ra tâu "Bẩm hoàng thượng. Minh thượng thư nói đúng, triều đình tuyệt đối không thể bỏ qua mối nguy này được. Phượng Hoàng Môn còn tồn tại, toàn thiên hạ bất an. Phần lớn số mỹ nữ tài sắc là con cháu của hoàng tộc hay các quan viên lẫn gia tộc hào phú lớn đều bị cưỡng ép bắt cóc tới sào huyệt Phượng Hoàng Môn. Không chỉ đàn áp nữ nhân, bọn chúng còn triệt để tiêu diệt sự chống đối của người dân lẫn giới giang hồ võ lâm hết sức tàn bạo bất kể già trẻ, lực lượng châu phủ lại bất lực chẳng làm gì nổi. Đơn tố cáo tội trạng của chúng chất chồng địa phương nào cũng có, vấn đề này thực làm mất thể diện triều đình." Nghe vậy rất nhiều quan viên văn võ đồng loạt gật đầu, nơi đây khối kẻ mất con gái cháu gái rồi mà, liếc nhau xầm xì thầm thì.






  Dương Tông Đế giơ tay ra hiệu im lặng, nói "Trẫm hiểu nỗi bất an trong lòng các khanh. Tất nhiên trẫm cũng muốn dẹp bỏ Phượng Hoàng Môn hơn ai hết nhưng lúc này mọi người vừa trải qua sự kiện kinh hoàng đáng sợ, điều cần thiết là yên ổn lòng dân cho họ sinh hoạt bình thường trở lại. Việc tiến đánh Phượng Hoàng Môn để qua vài hôm nữa trẫm sẽ có quyết định." (Có mấy đợt tuyển chọn mỹ nữ để tiến cung dâng vua nhưng bị người của Phượng Hoàng Môn cướp mất khiến Dương Tông Đế cay lắm chứ)




  Một vị quan văn trẻ tuổi bước ra tâu "Bẩm hoàng thượng. Vậy còn phản tặc Lỗ Bân?" Dương Tông Đế nhăn mày đáp với giọng không thoải mái "Trẫm đã cho xử trảm ngay tại chiến trường thảm khốc rồi. Không cần thiết phải đem thứ quái thai đó về."




  Thái hậu khẽ cắn môi ngoái đầu lại nói với vua "Hoàng thượng. Tất cả mọi thám báo phái đi các quốc gia khác đều mất liên lạc, cả đám thương nhân  buôn bán của ta ở những nước khác cũng hệt như bốc hơi không thư tín báo cáo tình hình gì về cho châu huyện, toàn bộ giao dịch ngưng trệ không nơi nào hồi âm. Ta cảm thấy lúc này Thành Đô đang bị cô lập."




  Dương Tông Đế nói "Trẫm đã biết chuyện này rồi, đây quả là điều đáng lo ngại. Tịch Ẩn đại sư thấy sao?" Tịch Ẩn trả lời "A di đà phật. Trời không bao giờ tuyệt đường sống của bất cứ ai, khó khăn nào rồi cũng có cách giải quyết. Đâu phải lần đầu tiên Thành Đô trải qua biến cố, chỉ cần hoàng thượng luôn tỉnh táo sáng suốt, triều đình và nhân dân đồng tâm hiệp lực thì sẽ có thể đạp bằng mọi chướng ngại thử thách."







  Dương Tông Đế gật gù thở dài, suy tính chút rồi nói lớn "Trước mắt cần phải lập tức dọn dẹp tất thẩy số não bộ nhão nhoẹt rơi loạn khắp nước đã, sắp xếp ổn thỏa để dân chúng trở lại nề nếp cũ. Tạm thời tất cả quan binh hay bất cứ ai cũng đều cần lánh xa vị trí căn phòng của nữ nhân Linh Cơ tránh sự cố phát sinh, người này không nên lưu lại chốn hoàng cung, càng không nên xuất hiện nơi chốn nhân gian. Thật khó hình dung tại sao thiên địa lại đản sinh một nhân vật cuồng bá đến mức vô lý như vậy! Liệu trên đời còn có ai khống chế nổi người này?"






  Tịch Ẩn đại sư nói "A di đà phật. Mọi vật mọi việc trên đời đều do đạo trời sắp đặt. Không ai có thể đứng mãi trên một đỉnh núi được, kẻ mạnh sẽ luôn có kẻ mạnh hơn. Dù cuồng bá đến đâu cũng vĩnh viễn chỉ như cát bụi trước đấng chí tôn vô thượng, ngài nhất định sẽ cứu khổ cứu nạn phổ độ chúng sinh thoát mọi tai ương trần thế."

  ...



  Cùng ngồi quây quần quanh bàn, Trần Tiểu Thanh thấy ba nàng kia thi thoảng đưa tay che miệng ngáp ngủ thì tự xoa đầu khó hiểu xíu rồi đứng ngay dậy đi vòng quanh xoa bóp vai cho mỗi người một chút, ai cũng hài lòng thương yêu cô. Trần Di Yên kéo em gái ngồi lên hai đùi mình, đôi tay ngọc vòng qua ôm bụng Trần Tiểu Thanh, vui vẻ bảo "Ngồi im nha. Lâu rồi ta không ôm muội nhỉ, nhớ ghê!" Trần Tiểu Thanh ôm vòng tay ấy, tươi tỉnh ngoái đầu lại nói "Di Yên tỷ lúc nào cũng thương muội nhất! Mãi mãi muội sẽ không bao giờ dời xa tỷ!" Linh Cơ ngồi cạnh nổi hứng trêu dí ngón tay trỏ chọc chọc khẽ khàng vô má Trần Tiểu Thanh, Trần Tiểu Thanh liếm luôn. Linh Cơ liếm môi thích thú, ngón trỏ ngón cái hai tay chụm lại na ná giống hình vùng kín của nữ nhân, thẳng thắn nói "Ta nghĩ các muội thích liếm nhất là vị trí này của ta nha!'






  Tam vị nương tủ đỏ mặt ngượng ngùng, đều khẽ cúi đầu mà môi thì cười mỉm khoái chí.





  Linh Cơ dịu dàng nói "Nhanh thôi. Một thời gian ngắn nữa chúng ta sẽ cùng về nhà, sống cuộc đời êm đềm hạnh phúc thảnh thơi." Điểu Huyền Tinh nói "Đội quân tiên phong không đầu của tỷ chắc cũng sắp đối diện khai chiến với binh đoàn của Phật giả rồi nhỉ." Linh Cơ đáp "Ừ. Nhờ hoa băng của ta thì tốc độ di chuyển nhanh thôi, có lẽ khoảng nửa canh giờ nữa chúng sẽ tàn sát lẫn nhau. Coi như trò chơi thử thách, nếu không vượt qua nổi năm mươi vạn bông hoa đó thì phe Phật giả đành phải bỏ xác phơi thây giữa đường thôi." Trần Tiểu Thanh hí hửng quýnh quáng nói "Đi xem kịch. Đi xem kịch." Trần Di Yên cù cù bóp hông em gái, bảo "Bình tĩnh nào ngốc ạ. Đâu cần ra tận nơi, tới giờ Linh Cơ tỷ khắc sẽ cho chúng ta coi ngay tại đây." Điểu Huyền Ting gõ ngón tay cốc cốc xuống bàn, nói "Trận này hay lắm đấy." Gương mặt Trần Tiểu Thanh đầy kích thích mong ngóng, đôi chân tung tăng dậm dậm nền đất.




  Trần Di Yên nhìn nàng tiên, mỉm cười liếm môi nhớ về kỷ niệm dấu yêu đêm qua. Hương vị quyến rũ từ vùng kín của hai cô vẫn còn vương vấn phảng phất trong miệng nhau, thật nồng nàn tuyệt vời. Điểu Huyền Ting cũng nhìn lại thiên tài y thuật bằng ánh mắt tràn đầy tiếu ý, đôi môi cai lưỡi muội ấy hấp dẫn quá, đã vậy khi về còn được Linh Cơ tỷ ban thưởng cho rất nhiều giọt ngọc trắng trong ấm áp và thơm ngào ngạt nữa chứ, tột cùng của hạnh phúc!




  Trần Tiểu Thanh nói "Hay là muội rủ thêm Yến Châu cùng xem cho vui nha?" Linh Cơ khẽ lắc đầu bảo "Ta nghĩ không cần đâu. Muội ấy đã có Long Quyển Tinh bên cạnh rồi, muốn xem kịch cũng dễ thôi. Có khi Yên Châu còn muốn ít người xem càng tốt để khi đến đoạn đáng sợ thì còn thoải mái ôm ấp dựa dẫm í." Trần Tiểu Thanh khẽ phồng một bên má nói "Muội ôm ấp tỷ lúc nào cũng được đâu có ngại trước mặt ai." Trần Di Yên mỉm cười trêu "Đâu phải ai cũng vô tư hồn nhiên được như muội." Dứt lời đôi tay không ôm bụng em gái nữa mà hướng lên bóp vú. Trần Tiểu Thanh rùng mình vì bị kích thích, nhắm mắt ngước mặt lên kêu "A...Đau mà...Tỷ bóp nhẹ thôi...Thích quá mà..."




  Linh Cơ thì ngồi xuống vùi mặt vào ngực Điểu Huyền Tinh, vùng vằng hít ngửi. Điểu Huyền Tinh mỉm cười ôm đầu siêu nữ cường, dịu dàng vỗ về.

  ...

  Thời điểm này Dương Tông Đế chia quân dọn dẹp làm hai đội : một vạn lính dọn trong cung, hai vạn lính dọn ngoài cung. Nói chung công việc đơn giản chỉ mỗi tìm và hót óc vào bao thôi (Bắc thang trèo lên cây hoặc mái nhà bốc bộ óc ném xuống, sẽ có người đợi để hứng bên dưới chả khác gì kiểu trẻ con hái quả ăn. Lội xuống ao vớt não để tránh độc hại ô nhiễm nguồn nước...) Dân chúng đóng cửa im ỉm trong nơi trú ẩn.

  ...

  Vùng biển rộng lớn sóng yên gió lặng, nước mênh mông đều đều chẩy.




  Hàng ngàn chiến thuyền dũng mãnh lướt với vận tốc nhanh, mấy trăm vạn nhân mạng mặt ai nấy đều thể hiện ý chí quyết tâm, họ tin tưởng tuyệt đối đấng vô thượng chí tôn đang bay trên không trung kia, hào quang vàng óng soi rọi xuống tất cả mọi người đem lại sự ấm áp len lỏi tận trong tim, kẻ nào cũng sẵn sàng tâm trí quyết tử với "Yêu Nũ Linh Cơ"




  Phật Tổ Như Lai giả mạo vừa bay vừa nhắm mắt, đôi tay đặt thảnh thơi nơi đầu gối. Bề ngoài từ bi nhưng nội tâm kích thích vì sắp sửa giáng đại kiếp nạn cho cõi trần gian, được biết thế lực trợ giúp của Yên Nhiên Tinh cũng đang rầm rộ tiến về Thành Đô, vở kịch kinh điển đang dần mở màn.





  Đi được nửa canh giờ Phật Tổ giả đột ngột mở mắt, ngài ta thấy cách xa tít hàng ngàn dặm là cảnh tượng kỳ dị mấy chục vạn binh lính cầm vũ khí, dây cơ chằng dây kinh mạch từ hốc cổ tòi ra lòi phòi, cụt đầu mà vẫn có thể tiến bước, hơn nữa tốc độ đi bộ của chúng lại cực nhanh hệt như lướt như bay thoáng chốc đã tới xát bờ đất liền, thậm chí chúng còn đi vun vút trên mặt nước biển nữa. Trải qua thời gian chớp mắt đám quân không thủ đã lầm lì đứng lơ lửng trên nước ngay trước mặt các đoàn thuyền cách đó hai mươi mét. Phe người còn thủ đều há hốc mồm kinh hãi, nếu là bình thường họ sẽ hoảng hốt nổ pháo rồi bỏ chạy, còn bây giờ thì không quá lăn tăn, bình tĩnh ngước lên nhìn mong chờ đấng chí tôn ra tay trừ yêu diệt ma.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net