Truyen30h.Net

Ca The Gioi Deu Cho Rang Toi Hoc Ngu

Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll

Thông tin liên lạc của Diệp Phinh Đình và những người khác, đều là do Cố Phóng Vi ép lưu lại sau bữa gặp mặt ngày hôm đó, hắn nói có việc cần thì liên hệ với bọn họ.

Lộc Hành Ngâm không ngờ rằng Diệp Phinh Đình sẽ trả lời cậu ngay lập tức: "Tư Phong, bây giờ nhóc có thời gian nghe điện thoại không?"

Lộc Hành Ngâm nhìn xung quanh, chuông chuẩn bị đã vang lên, tiết học bắt đầu, tiết tiếp theo là tiết toán của Tống Lê.

Cậu bước nhanh đến tòa công nghệ.

Khi đến nơi không có ai, Lộc Hành Ngâm trả lời: "Có."

Diệp Phinh Đình gọi cậu: "Tại sao em đột nhiên hỏi chuyện này vậy?"

Lộc Hành Ngâm thấp giọng nói: "Em cùng lớp với anh ấy, giáo viên chủ nhiệm mới hỏi em... về tình hình của ảnh."

Bên kia Diệp Phinh Đình cười khúc khích: "Đã hiểu, cậu ấy bên đó đang làm người khác đau đầu phải không? Lần trước chị gặp chú và dì Cố, bọn họ cũng đau đầu, đi học mấy trường cấp 3 danh tiếng, có học bổng toàn phần mà về nước học ở một ngôi trường như thế này..."

Cô dừng lại một chút,"Có vẻ như cậu ấy vẫn rất nghiêm túc đi học, còn thuê nhà ở bên ngoài trường học."

"Cũng không biết nói sao nữa, cậu ấy không nói với anh chị. Chị cũng hỏi qua cậu ấy rồi, chỉ biết sơ sơ là sau kỳ thi đua nào đó, cậu ấy đã trở nên như thế này." Diệp Phinh Đình nói, "Anh chị cũng đi tra rồi, người hạng nhì trong cuộc thi đó nhảy lầu tự sát, hình như nhảy trước mặt cậu ấy luôn. Sau đó, cậu ấy đột nhiên từ bỏ offer từ một số trường học, rồi tự ý về nước, nghe nói thậm chí còn cãi nhau một trận với chú Cố nữa."

Đầu ngón tay Lộc Hành Ngâm vuốt ve vách tường gạch men bóng loáng lạnh băng, lẳng lặng suy nghĩ.

Cuộc thi dành cho các trường trung học cơ sở khác với các cuộc thi Olympic do Hiệp Hội Hóa Học thực sự tài trợ, một mặt nhằm ngăn học sinh trung học cơ sở lấn át chỉ tiêu của học sinh trung học phổ thông, mặt khác là giảm số học sinh nhờ thi đua mà "tuyển thẳng vào các trường cấp 3 danh tiếng", học sinh cấp 2 từ khắp các khu vực cùng nhau tranh tài, do hạn chế về địa lý đối với các trường đăng ký dự thi nên còn được gọi là Sơ khảo vòng nhỏ trong nước (cuộc thi sơ khảo cấp tỉnh/cấp quốc gia nhỏ).

Xét về thể thức thi đấu, chỉ cần học sinh hàng năm giành được huy chương vàng trong Sơ khảo nhỏ trong nước, có thể được nhận vào các trường cấp ba nổi tiếng trong tỉnh với số điểm thấp hơn. Và nếu học sinh có ý định tiếp tục cạnh tranh để được nhận suất cử đi học vô điều kiện vào các trường danh tiếng, phải vào vòng chung kết quốc gia (vòng chung kết quốc gia nhỏ) sau các cuộc thi cấp tỉnh.

Đó cũng là cuộc thi mà Lộc Hành Ngâm đã tham gia hồi đó.

Tổng số người đoạt giải trong loại cuộc thi này thường do ban tổ chức kiểm soát và số lượng giải nhất được chia cho các tỉnh và thành phố hàng năm.

Vì liên quan đến tuyển chọn học sinh và tuyển chọn dự bị đội tuyển quốc gia cùng lớp thiếu niên của bốn trường đại học nổi tiếng nên số lượng giải nhất cũng sẽ được phân bổ theo thực lực thi đấu của từng tỉnh, phấn đấu sàng lọc ra những hạt giống thi đua thực sự.

Mặc dù tỉnh S có trường Trung học Ưng Tài nổi tiếng nhất, là một trong bốn trường nổi tiếng của cả nước, có tỷ lệ tốt nghiệp là 100% với khả năng vào đại học TOP5 gần như đáng sợ. Tuy nhiên, tỉnh S không phải là một tỉnh mạnh về thi đua bởi vì nó chú trọng nhiều hơn đến kỳ thi tuyển sinh đại học, và nguồn học sinh thi đua cũng không được coi trọng nhiều -- vì là một tỉnh yếu nên chất lượng huấn luyện, số lượng thi đua so với tỉnh mạnh thì ban tổ chức chấm điểm đương nhiên sẽ có sự thiên vị.

Thi đua cấp 3 đã như vậy, cấp 2 càng hơn nữa.

Tỉnh S chỉ phân bổ 20 người cho giải nhất năm đó.

Thành phố Đông Đồng, nơi Lộc Hành Ngâm ở, thuộc tỉnh C, một tỉnh có tính cạnh tranh cao, năm đó có 80 suất đoạt giải nhất được phân bổ, nguyên nhân do tỉnh C có bốn trường chuyên mạnh, đứng đầu là Trung học Phồn Tinh.

Trung học Phồn Tinh là trường cấp hai tư thục liên tục có cấp ba và cấp ba. Trường đều đặn gửi các tài năng vào đội tuyển quốc gia đào tạo hàng năm, đồng thời cũng là cái nôi sinh ra các nhà vô địch Olympic thế giới.

Có thể được nhìn thấy sự tương phản rõ rệt.

Cố Phóng Vi đã có thể giành được giải nhất trong trận chung kết nhỏ ở thành phố S, chắc chắn hắn đã đơn đả độc đấu một mình. Bản thân Lộc Hành Ngâm cũng đang thi đua một mình, cậu cũng biết các cuộc thi cấp trung học cơ sở không khó bằng các cuộc thi Olympic thực sự.

Giải nhất tuy có 20 người nhưng điểm số vẫn có sự phân hóa cao thấp. Theo Diệp Phinh Đình, Cố Phóng Vi hạng nhất trong cả lý thuyết và thực hành vào thời điểm đó.

"Vậy là ảnh, nhìn thấy người hạng hai nhảy lầu nên bị ám ảnh sao?" Lộc Hành Ngâm nhẹ giọng hỏi.

"Không có, Tư Phong, đừng hiểu lầm anh Phóng Vi của nhóc, cậu ấy không yếu ớt như vậy đâu. Khi bọn chị còn nhỏ, đã gặp phải cuộc bạo loạn trên đường phố. Cậu ấy đã tự mình kéo vài người trong số bọn chị ra khỏi ngõ chết ra, như thể không có gì đã xảy ra." Diệp Phinh Đình nói: "Chuyện này tuy rằng có ảnh hưởng, nhưng tuyệt đối không chỉ đơn giản như vậy. Đặc biệt chỗ bọn chị không moi được gì từ cậu ấy."

"Nhóc đừng bao giờ đi hỏi cậu ấy vấn đề này, cậu ấy không thích người khác nhắc đến chuyện này, với lại đừng có chỉ trỏ quản chuyện của cậu ta." Diệp Phinh Đình nói, "Chị nghe nói khi cậu ấy trở về Trung Quốc... chú Cố ​​đã lấy thắt lưng đánh đến đứt luôn, nhưng cậu ấy vẫn về nước mà không nói một lời nào."

Cô hỏi tình hình hai người họ thế nào trong trường rồi cúp máy.

*

Lộc Hành Ngâm trở lại lớp học muộn năm sáu phút, Tống Lê không để ý đến cậu, sau khi nhận xét bài thi tháng, ông bắt đầu bài mới.

Hôm nay, các học sinh học tập trong một bầu không khí rất tốt.

Tống Lê thở dài: "Giáo viên chủ nhiệm mới của các em rất tốt, rất có thủ đoạn. Nếu tiết nào vậy thì tốt rồi, sau này thầy sẽ không phải hét vào tai các em mỗi ngày nữa."

Học sinh phía dưới cười vài tiếng.

Tống Lê nghiêm túc: "Em có biết các giáo viên trong lớp nói gì về các em không? Mấy ngày nay, mấy thầy cô nói các em rất ngoan, biết lo rồi. Thầy Trần khen học sinh lớp bọn em lễ phép, chịu học hỏi. Mấy em không tin à? Sao không tin được, giáo viên đứng đầu lớp Ánh dương lại rảnh rỗi khen mấy em hả?"

Nhắc đến Trần Xung, mấy học sinh đi theo xem hôm đó đều lúng túng nhìn nhau, không thể không thể không ngồi thẳng dậy.

Bọn họ được khen --bởi giáo viên đặc cấp duy nhất trong tổ hóa học!

Khúc Kiều sắp rơi vào trạng thái đờ đẫn ở phía sau, cô liều mạng đưa mảnh giấy cho Lộc Hành Ngâm, nhờ cậu giúp trả lời một số câu hỏi trong đề thi sinh học.

Lộc Hành Ngâm cẩn thận viết cho cô suy nghĩ và quy trình giải đề, đồng thời đánh dấu các điểm kiến ​​​​thức.

Trong giờ sinh học của lớp bên cạnh, một cảnh tượng xuất hiện ở ban 27 trong giờ ra chơi.

Chuông báo chuẩn bị còn chưa vang lên, không ai nói chuyện ồn ào hay chạy nhảy lung tung, học sinh nào cũng yên lặng ngồi trên bàn của mình. Nhóm nam sinh của Thẩm Nộ muốn gây sự, nhưng cuối cùng tất cả đều chết lặng vì không ai đáp lại.

Nữ sinh ngồi ở ghế trước Lộc Hành Ngâm quay lại, nhỏ giọng thảo luận với họ: "Cô Tạ đã chuẩn bị quà cho mỗi người bọn mình, đồng thời cũng định nhân vật cho mỗi người. Ai cũng khác nhau, của cậu là gì?"

Khúc Kiều vẻ mặt lo lắng nói: "Kêu tớ giải một cậu, giải được thì thưởng cho thỏi son."

Nữ sinh kia bình thường rụt rè, ngại nói to, có chút nói lắp. Lúc này, mắt cô lấp lánh: "Cô Tạ bảo tớ đi hỏi Lão Tống một câu phức tạp, rồi về giảng lại cho cổ nghe. Sau khi tớ giải thích xong, cô ấy đưa tớ đến nhà ăn giáo viên ăn tiệc buffet."

Bên cạnh có người thì thầm: "Duma! Nhà ăn giáo viên! Lĩnh vực bí ẩn đó! Cậu mau hỏi đi, về nói cho bọn tớ biết bên trong có gì!"

Lộc Hành Ngâm có ấn tượng mơ hồ về nữ sinh này, cô hầu như chưa bao giờ đến nhà ăn để ăn vì chứng sợ xã hội mạnh, thậm chí không dám nói tên món ăn mà cô ấy muốn với dì phụ trách căng tin.

Lộc Hành Ngâm nhìn xuống cuốn sách ấn bản của giáo viên trên bàn.

"Cô không giao nhiệm vụ cho tôi mà chỉ tặng cho tôi hai cuốn sách."

Lật một trang, trang đầu tiên là phần di truyền quan trọng có độ khó trong chương trình phổ thông, rất nhiều nội dung phức tạp, như một áng văn cổ.

Tiếng chuông vào lớp lanh lảnh vang lên, Tạ Điềm đi đôi giày cao gót màu đen cứng cáp bước vào lớp, lạnh lùng nói: "Chào các em."

Ban 27 không ai vào tiết tự giác đứng dậy chào, nhưng Mạnh Tòng Chu phản xạ có điều kiện hô một tiếng "Nghiêm", học sinh ban 27 "đùng" đứng lên, đồng thanh nói: "Chào cô."

Tạ Điềm nói: "Nói to lên chút để chủ nhiệm giáo dục có thể nghe thấy."

"Chào! Cô!" Thanh âm như sấm. Ngoài hành lang, không ít giáo viên vừa mới bước vào lớp lần lượt dừng lại: "Vừa rồi có nghe nhầm không? Là giọng của ban 27?"

Cô Khang Mân ban 25 cùng tầng ngước lên: "Đúng rồi, là ban 27."

"Cô biết một số học sinh vì nhiệm vụ cô giao mà lo lắng, không cần lo, còn hai tiết lận, trước tiên sửa bài thi tháng." Tạ Điềm nói, "Các em làm không tốt, mắc lỗi cũng không sao cả, từ hôm nay trở đi, lớp chúng ta sẽ dổi mới nội quy trực nhật, bạn nào hoàn thành tốt nhiệm vụ cô có khen thưởng, còn bạn không hoàn thành nhiệm vụ thì làm trực nhật tiếp bạn tiếp theo, nếu như ngày hôm đó trong lớp có quá nhiều người trực, thì hoãn tại chỗ."

"Đừng nghĩ nhiệm vụ chỉ là quét lớp, lau bảng, chúng ta ở tầng ba, đi xách xô nước, đổ rác giúp các lớp, giúp lớp trưởng phát bài tập, v.v. tất cả các em phải có nghĩa vụ giúp đỡ." Tạ Điềm nói, "Các em có thể phàn nàn với bạn nếu bạn làm không tốt."

Phía dưới có tiếng cười, rồi nhanh chóng im bặt.

Tạ Điềm nói mục đích của bài thi rất rõ ràng, để huy động sự nhiệt tình của học sinh, đặc biệt là nhóm học sinh dở muốn học nhưng không học vì nhiều lý do. Có người vì gia đình, có người vì tự ti, có người chỉ vì học ban 27 mà không có dũng khí như Thái Tĩnh và Mạnh Tòng Chu, cho rằng học tập là điều đáng xấu hổ.

Cô đã thỏa thuận trước với các học sinh, chẳng hạn như Khúc Kiều, vì không biết mình sẽ bị gọi câu nào nên cô nàng đã học toàn bộ nội dung bài thi. Những chỗ khó còn lại, học sinh thực sự chưa hiểu, cô sẽ giảng lại.

Trả lời tốt, cô đi đầu vỗ tay tán thưởng, trả lời chưa tốt, cô cũng khích lệ thái độ học tập, ánh mắt của những đứa trẻ này dần sáng hơn.

Vừa mới tốt nghiệp liền vào dạy cấp ba, phất tay vào chủ nhiệm lớp dở này, Tạ Điềm cũng biết chính xác những gì cô đang phải đối mặt: Thanh Mặc sửa biên chế, mọi người đang hoảng loạn, cô được cử đến để lấp chỗ trống. Một giáo viên trẻ phải dạy và làm chủ nhiệm lớp kém là cách tốt nhất để mài mòn tinh thần chiến đấu của một người.

Sự hợp tác của các học sinh trong ban 27 vượt xa sự mong đợi của cô.

"Vài câu cô sẽ không cho đáp án. Ví dụ như câu mười bảy, đáp án có trong sách giáo khoa." Tạ Điềm nói.

Tất cả học sinh chú ý đến câu 17 trên đề.

Đó là một câu trắc nghiệm cực đơn giản.

Quy luật di truyền các bộ ba trong phân tử ARN là:

A. Axit amin

B. Mã di truyền

C. Nucleotit

D. Gen

Đây là đang khảo sát nội dung gốc trong sách: [Mã di truyền đề cập đến quy tắc mỗi ba nucleotide liền kề trong phân tử RNA thông tin được nhóm lại với nhau và đại diện cho một axit amin trong quá trình tổng hợp protein], đáp án chọn B.

"Câu này cô muốn giảng thêm bên ngoài cho các em một chút." Tạ Điềm dừng lại một chút.

"Câu này lớp không có bao nhiêu người chọn đúng, nhưng cả khối tỷ lệ sai cũng khá cao. Có thể nói, đây là một câu hỏi trí nhớ rất đơn giản." Tạ Điềm nói, "Cô đã suy nghĩ vì sao các em không chọn được cậu này."

"Sách giáo khoa sao lại không viết axit amin mà còn thêm tên mã di truyền?" Tạ Điềm hỏi, "Mạnh Tòng Chu, em biết không?"

Mạnh Tòng Chu do dự một chút, đứng lên: "Bởi vì axit amin là tên gọi của axit amin, mã di truyền đại biểu cho một quy luật di truyền, nó là quy luật, không phải axit amin."

"Đúng rồi, mấu chốt của điểm kiến ​​thức này là mọi người nên học ngữ văn thật tốt." Tạ Điềm lại nói, một tràng cười vang lên, sau đó cô tiếp tục hỏi: "Vậy tại sao sách giáo khoa không trực tiếp tóm tắt rằng có một quy luật trong di truyền học là ba nucleotide hợp thành một axit amin, thay vì tạo ra một tên tương ứng là mã di truyền?" "

"Tại sao chúng ta không thể giải thích điều này thông qua định nghĩa có sẵn, mà đặt nó thành một định nghĩa mới khiến chúng ta rối hơn?"

Lớp học lặng ngắt như tờ.

Câu hỏi này rất khó đối với họ, chưa ai từng nghĩ về nó theo cách này. Những gì được viết trong sách giáo khoa, học thuộc là xong, ai mà lại suy nghĩ đến những vấn đề này?

Ánh mắt của Tạ Điềm chuyển sang Lộc Hành Ngâm, "Lộc Hành Ngâm, nói cho cô biết."

Lộc Hành Ngâm không kịp phòng ngừa bị kêu, cậu tìm kiếm kiến ​​​​thức sinh học ít ỏi của mình, nhưng không thể tìm thấy câu trả lời.

Nhưng vào lúc này, cậu rất nhanh biết phải làm gì.

Tạ Điềm không có nói cho cậu biết, nhưng hiện tại cậu đã biết.

Đây là "nhiệm vụ" của cậu trong tiết này.

Cậu cụp mắt xuống, lật giở cuốn sách giáo khoa sinh học mà Tạ Điềm đưa cho cậu, và tìm thấy phần di truyền học trong đó.

"Bởi vì..." Lộc Hành Ngâm nhẹ giọng nói, "Thứ nhất, trên trái đất có hệ thống gien không sử dụng phương pháp lập trình giống như sinh vật và con người, giống như có người sử dụng ngôn ngữ C, có người sử dụng JAVA. Thứ hai, sở dĩ nó được gọi là mã di truyền là vì quy luật kết hợp của nó mang chức năng định vị gen, đồng thời đưa ra một định nghĩa cũng có thể khiến thông tin di truyền của chúng ta thay đổi từ đơn giản thành phức tạp hơn, khi chúng ta cần một phương pháp biên dịch chịu lỗi hơn, tương tự như cách chúng ta sử dụng hệ nhị phân để biểu diễn các con số, điều này đơn giản và thuận tiện hơn cho việc lưu trữ dữ liệu."

Tạ Điềm tán thưởng: "Trả lời chính xác, ngồi xuống đi."

Cô nhìn xung quanh các học sinh, các học sinh đều ngạc nhiên-- những nội dung này không được đề cập trong sách giáo khoa.

"Mỗi phiên bản sách giáo khoa chúng ta sử dụng đều không hoàn chỉnh. Cô rất tiếc rằng một số kiến thức rất thú vị và hay ho đã trở thành nội dung thuần túy thuộc lòng, các em đôi khi không hiểu tại sao nó lại xuất hiện." Tạ Điềm nói, "Nhưng cô sẽ nói với em, nó sẽ không mất quá nhiều thời gian. Cô hy vọng rằng tiết của cô có thể khiến ai trong các em sẽ yêu thích môn sinh học, bởi vì nó là môn học gần gũi nhất với chúng ta."

"Cô cũng hy vọng các em trong lớp có được niềm vui trong học tập." Tạ Điềm nói, "Các em lật sách giáo khoa, bây giờ chúng ta sẽ vào bài học mới."

Một tiết vỏn vẹn, Lộc Hành Ngâm trầm mê lắng nghe nội dung cả tiết, lật qua cuốn sách sinh học này. Cậu đang vật lộn với một hệ thống kiến ​​thức sinh học mà cậu không có chút nền tảng nào, thần kỳ một chỗ, hệ thống kiến thức này liên quan đến hệ thống kiến thức hóa học cậu yêu thích.

Hệ thống cân bằng nội môi mà cậu đã làm sai trong kỳ thi tháng, một khi cậu thực sự hiểu nó, cậu gần như không cần phải cố tình nhớ lại. Các phản ứng sinh học này diễn ra suôn sẻ tự nhiên, giống như phản ứng của các phương trình hóa học.

Tác giả có lời muốn nói:

Nội dung đề cập trong truyện thuộc về nội dung siêu cương. Ví dụ, ARG là mã arginine, nhưng nó hoạt động như một codon dừng trong mã ty thể của động vật có xương sống, giống như một logic lập trình khác trong một hệ thống ngôn ngữ.

Sách giáo viên trong truyện là hư cấu, cốt truyện này hoàn toàn được viết bởi vì tui vô tình đề cập đến đặc điểm của sách giáo khoa sinh học phổ thông cho một học sinh y khoa sau khi tốt nghiệp đại học. Thật đáng tiếc khi tui đã không tiếp xúc với loại hiểu biết định nghĩa kỹ lưỡng hơn này ở thời phổ thông, nên tui đã viết ra tình huống truyện này.

Viết cốt truyện kiểu này không phải để khuyến khích mọi người chủ động liên hệ với nội dung siêu cương mà mong mọi người cố gắng hết sức để xây dựng hệ thống logic cho một số điểm kiến ​​thức tưởng chừng không dễ hiểu lắm, nên mọi người hãy dựa vào kiến thức cơ sở của mình nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net