Truyen30h.Net

CẢ THẾ GIỚI ĐỀU CHO RẰNG TÔI HỌC NGU

Q1-Chương 30: Hộp kẹo ngôi sao hồng phấn

llllMeiMeillll

Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll

Lộc Hành Ngâm hiểu rất rõ cơ thể của mình. Trước khi sốt, triệu chứng đầu tiên là chóng mặt.

Giữa hai buổi tự học buổi tối, Tạ Điềm nói lại những điểm kiến ​​thức trước đó, Lộc Hành Ngâm cảm thấy chóng mặt ngày càng nghiêm trọng hơn, thậm chí không thể đứng dậy sau giờ học. Trần Viên Viên bị cậu làm cho sửng sốt, bỏ học năm phút để mua thuốc cảm cho cậu.

Sau khi uống loại thuốc đắng ngọt, Lộc Hành Ngâm đổ mồ hôi một chút, nhưng cậu cảm thấy khá hơn. Tạ Điềm thấy sắc mặt của cậu không tốt, sau khi hỏi thăm tình hình, liền nói: "Tiết tư đừng đi tự học buổi tối, em trở về nghỉ ngơi đi."

Lộc Hành Ngâm lắc đầu, nói: "Sau tiết tư có tiết lớp nâng cao."

Cậu mới học xong tiết hoá buổi chiều, Trần Xung không vào thẳng chủ đề mà nhanh chóng quay lại nội dung của sách giáo khoa lớp 11. Chưa kể học sinh lớp song song, với một số học sinh lớp Ánh dương còn không theo kịp phương pháp dạy nửa tiết xong một chương này.

Trần Xung nói: "Đây là tiến độ của lớp nâng cao, về sau cũng vậy -- nếu một số em muốn tham gia thi đua, với tiến độ của huấn luyện thi đua, hoàn thành một chương nội dung đại học không phải là chuyện đùa trong một ngày huấn luyện, nếu muốn học lớp nâng cao thì phải tuân theo điều này. Các em cũng phải hiểu với tốc độ này, ngoài những gì thầy dạy trên lớp, phần còn lại là do các em. Thầy sẽ chỉ giải thích các vấn đề khó khăn một lần, lặp lại câu hỏi một lần, nội dung mới sẽ là một nửa lý thuyết và một nửa bài tập, ai cũng phải chăm chỉ quyết tâm! "

Trong tiết đầu tiên, Trần Xung bắt đầu từ phần kiến ​​thức trung hợp đã học và nội dung thi đua: cân bằng kết tủa và hằng số điện ly. Những năm gần đây, các câu phân tích hóa học chưa cho, câu ứng dụng mở rộng ở tỉnh S hầu như đều lấy từ sự biến đổi cơ bản của khu vực này.

Phần này là Lộc Hành Ngâm không thấy trong sách thi đua, nó cũng là một trong những phần trong thi đua gần với chương trình cấp 3.

"Chương trình cấp 3, thầy biết có một số em học lớp Ánh dương -- ví dụ như ban 1 do thầy dạy, đã học gần xong môn hóa. Hoặc có bạn cho rằng mình rất giỏi hóa nhưng thành tích thi ở trường không tốt, đơn giản là từ bỏ kỳ thi đại học... Nhưng đây không phải là lý do để các em thư giãn." Trần Xung trầm giọng nói

"Năm ngoái, trong cuộc thi sơ khảo toàn quốc của tỉnh W, có bao nhiêu học sinh thi đua chuẩn bị một hai năm đậu kỳ thi đại học? Lớp 10 thi một lần, lớp 11 thi tiếp. Nhưng lần này, thời gian hai năm chăm chỉ, thậm chí có thể những nỗ lực cả ba năm cấp 3, đều có thể đổ sông đổ bể. Chúng ta cũng phải rõ ràng, trường ta không phải là một trường nổi tiếng, chúng ta không có dũng khí thi đến chết của những trường nổi tiếng đó. Con đường này không thể so với thi đại học, càng không có vầng hào quang nào vượt qua kỳ thi đại học. Con đường này vốn được coi là một trong những con đường của kỳ thi đại học, để những người thiên về môn học sẽ không bị kỳ thi đại học hiện tại đào thải, cũng là tuyển chọn nhân tài cho Olympic quốc gia."

"Hôm nay tổng cộng có 143 người đến lớp, thầy cá là cuối năm nay sẽ không quá 20 người." Trần Xung nhìn bọn họ cười nói: "Các em không tin sao?? Không tin thì thử đi."

Lộc Hành Ngâm đã từng nhìn thấy diễn xuất của ông, nên cũng có lý do để nghi ngờ những lời này là dùng để đả kích bọn họ.

Nhưng cậu ấy vẫn nghiêm túc làm bài tập lớp nâng cao, từng nét chữ đều được viết ngay ngắn mềm mại, như thể cậu ấy đang đối xử với một loại bảo vật nào đó.

Khi đến lớp nâng cao vào buổi tối, Lộc Hành Ngâm cố ý ngồi ở ghế cuối cùng gần cửa sổ, cậu bị điều hòa làm đau đầu, cậu đã mở cửa sổ để hít vài hơi. Ngay cả khi những ngón tay lạnh cóng không thể viết nổi, thì ít nhất đầu óc cậu vẫn minh mẫn.

Nội dung mấy bài học này đối với cậu không khó, không nằm ngoài phạm vi hóa học phổ thông. Sau khi viết xong, cậu vẫn còn chút thời gian rảnh nên đã chép một số câu hỏi trên bài thi gần với nội dung cấp ba hơn, định đưa về cho Trần Viên Viên và Khúc Kiều.

Được thúc đẩy bởi Tạ Điềm, ​​bầu không khí học tập trong lớp gần đây tốt chưa từng có. Điểm số môn sinh học của Khúc Kiều đã được cải thiện vượt bậc, trong khi Trần Viên Viên thì chăm chỉ học tổ hợp tự nhiên.

Sau khi tan học trở về, còn chưa tìm được bọn họ, Mạnh Tòng Chu đã đi tới trước: "Người anh em, có chuyện muốn bàn với cậu."

Lộc Hành Ngâm: "Hả?"

"Tối nay là tiết hóa học nâng cao, bọn tớ cảm thấy theo tiến độ có chút khó khăn. Độ khó so với bọn tớ tưởng tượng lớn hơn rất nhiều, cho nên tớ dự định mấy ngày nữa sẽ thảo luận phân chia nghe giảng toán, lý, sinh, với Thái Tĩnh và những người khác. Mỗi người sẽ chuyên về một môn học, sau đó mọi người sẽ quay lại và tổng hợp tất cả các câu hữu ích trong lớp nâng cao, sau đó giảng lại trong lớp, cậu nghĩ sao?"

Lộc Hành Ngâm nghĩ một lúc: "Được."

Mạnh Tòng Chu nói: "Thái Tĩnh muốn thi toán, tớ chỉ muốn thi đại học thật tốt, hơn nữa môn sinh học tớ khá hơn một chút, còn cậu thì sao?"

Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng nói: "Tớ học hóa học, vậy cũng được."

"Vậy còn môn lý nữa..." Mạnh Tòng Chu đếm xong, phát hiện còn thiếu một người, vắt óc suy nghĩ, "Có lẽ chúng ta có thể hỏi người nào chơi thân trong lớp đi."

Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng nói: "Ba người chúng ta sẽ thay phiên nhau trước, phiền người ta cũng hơi ngại."

Mạnh Tòng Chu gật đầu: "Đúng đó."

Chuyện đã quyết xong.

Tiết tự học buổi tối đã kết thúc từ lâu, ngay cả học sinh lớp 12 cũng gần như đã trở về ký túc xá, duy chỉ có chủ nhiệm giáo dục và đội tuần tra đêm bọn yêu nhau còn lang thang quanh sân chơi và lớp học. Lớp nâng cao cho mỗi người một huy hiệu trường mới, cho phép họ tự do di chuyển trong khuôn viên trường mọi lúc mọi nơi, vì vậy Lộc Hành Ngâm đã công khai dưới mi mắt chủ nhiệm giáo dục đến căng tin.

Cũng giống như lần trước, cậu mua hai hộp cơm đông lạnh, mua xong, cậu dừng lại một chút thì thấy một đôi trẻ bên cạnh đang lựa chọn thứ gì đó.

Chàng trai và cô gái có lẽ sợ bị bắt gặp nên đứng cách xa, nhưng trong căng tin lúc này không có ai, nhìn ánh mắt né tránh của họ, là có thể hiểu được mối quan hệ của họ. Chàng trai có lẽ đang chọn quà cho cô gái, đứng trước đống nhật ký đẹp đẽ và những hộp kẹo tinh xảo rất lâu, cuối cùng chọn ra một lọ kẹo hình ngôi sao màu hồng.

Lộc Hành Ngâm noi gương, cũng đi mua một hộp kẹo về, đó là hộp kẹo bầu trời đầy sao đắt tiền nhất.

Cậu trèo qua tường với chiếc cặp đi học trên lưng.

Ban đêm trời lạnh, Lộc Hành Ngâm đang đi trên đường, cảm thấy cơn cảm lạnh đang tan dần của mình lại có dấu hiệu nổi lên, càng đi lòng bàn tay càng nóng, hơi nóng ngột ngạt không thoát ra được, mặt trắng nõn bình thường đỏ ửng.

Bưu điện ở đây đóng cửa lúc năm giờ chiều, hiện tại đã là mười một giờ rưỡi, khi Lộc Hành Ngâm đi ngang qua, thấy đèn vẫn còn lạnh, nhân viên bên trong đang phân loại hàng hóa.

Cậu nhẹ nhàng hỏi: "Bây giờ còn gửi được nữa không ạ."

"Học sinh tan học à, ngày mai xin đến sớm đi." Ở quầy có một người cô lớn tuổi.

Lộc Hành Ngâm nói: "Cháu là học sinh của trường Trung học số 7 Thanh Mặc. Cháu phải học thêm trong những ngày nghỉ, chỉ có thể đợi đến chủ nhật tuần sau để gửi nó. Làm phiền cô châm chước được không? Cháu chuyển tiền cho người già ở nhà, bà ấy không biết dùng mấy cái loại thẻ ngân hàng, cháu phải gửi bưu điện ạ."

Dưới bóng đêm và ánh đèn ấm áp, đôi mắt cậu nghiêm túc và khẩn trương.

Ngoài số tiền mà Thẩm Nộ đưa cho cậu trước đó, mấy ngày nay cậu còn dùng hạn mức thẻ khuôn viên để đổi lấy một ít tiền mặt, chủ yếu là cho những học sinh làm mất thẻ cũ chưa cấp thẻ mới. Cậu cũng nhận một số công việc sửa chữa lặt vặt, thêm tiền vê chai, chắc là khoảng 5.700 tệ.

Người cô nhìn cậu thở dài: "Thanh Mặc không cho phép học sinh ra ngoài muộn như vậy phải không? Thôi vậy đi, đến điền vào mẫu đơn. Cháu trai cô nhỏ hơn cháu vài tuổi, vài năm nữa nó dự định đến Thanh Mặc học."

Lộc Hành Ngâm nghiêm túc cúi đầu chào cô: "Cảm ơn cô."

Cậu giữ lại hai trăm cho mình làm dự phòng, còn lại năm nghìn năm nghìn thì rút ra. Ngoài ra, cậu còn viết một bức thư cho bà Lộc, nói với bà mọi thứ đều ổn, cậu đã gặp những người tốt ở đây.

Sau đó là gói hàng của Cố Phóng Vi.

Cố Phóng Vi đã tự gói hàng rồi dán mã đơn lên đó nên không cần trả tiền, nhưng không hiểu sao lại không giao được.

Cô kiểm tra với cậu: "Nếu người gửi không phải là cháu, cháu phải điền lại chi tiết chút địa chỉ người nhận. Số 22, thôn Đồng Yêu, thị trấn Thất, huyện Long Thuyền, tỉnh S, nhà của Điền Thanh Hoa."

Lộc Hành Ngâm nhìn cái địa chỉ này, cậu cũng cảm thấy hơi bối rối: "Chắc... chắc vậy."

Địa chỉ này quăng tám cái sào cũng không tới chỗ Cố Phóng Vi.

"Trong đó có cái gì?" Cô đăng ký cho cậu lưu loát, tò mò hỏi, mã đơn của Cố Phóng Vi rõ ràng đã được điền từ trước, không cần xác minh thêm. Lộc Hành Ngâm lắc đầu: "Cháu gửi hộ cho người khác, cũng không biết nữa."

Trên đường trở về, một vài ngọn đèn trong con hẻm đã bị hỏng. Lộc Hành Ngâm giơ điện thoại di động lên rọi con đường, cảm thấy bước chân xiêu vẹo, hơn nữa còn sốt nặng hơn.

Ánh sáng trắng của điện thoại phản chiếu trên mặt cậu, cậu tìm kiếm "Thôn Đồng Yêu, Điền Thanh Hoa", nhưng không tìm thấy gì, cậu chỉ biết ngôi làng này thuộc về một nơi đặc biệt xa xôi lạc hậu ở phía tây nam tỉnh. Chỉ tìm thấy một kỷ lục giải thưởng sáng tác của trường tiểu học "Học sinh lớp 9 Điền Thanh Hoa ban 2 đã giành được huy chương vàng trong cuộc thi viết luận cây non", trừ cái này thì không có gì khác.

Đang đi, mấy bóng người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, dần dần tới gần cậu.

Lộc Hành Ngâm rất cảnh giác nên bật đèn pin chiếu sáng phía trước, thoáng nhìn đã thấy trước mặt là mấy học sinh cao lớn, tất cả đều mặc đồng phục học sinh Thanh Mặc.

Trong đó có một tên Đầu Vàng quen mắt, hình như cậu nhìn thấy ở căng tin vài ngày trước.

"Người anh em ban 27 có tiền không?" Đầu Vàng thấy cậu tìm được, cười đến gần cậu, "Mấy ngày nay gặp mày, thiếu tiền liền hỏi chú cho mượn tí. Anh em với nhau không động tay chân đâu, Nếu có động, thì ít nhất không động vào mặt của chú, không ai thấy đâu."

Lộc Hành Ngâm nhìn hoàn cảnh xung quanh -- Cậu không có gì để tự vệ, chỉ có thể nắm chặt điện thoại của mình, nhưng cậu đang bị sốt, các ngón tay không còn sức lực, thậm chí không thể cầm chắc điện thoại.

Cậu nhẹ nhàng nói: "Tôi không có tiền."

"Đùa à." Đầu Vàng nhìn cậu từ trên xuống dưới, thiếu niên trước mặt hắn sạch sẽ và gọn gàng, đôi giày của cậu không thể xác định được nhãn hiệu, cũng có vẻ đơn giản và khiêm tốn, "Nhìn chú cũng không thể nào xài hết 5000 mấy ngày đâu nhỉ? Đừng nghĩ nữa, nếu mày hôm nay ngoan, từ nay về sau bọn tao sẽ bảo kê mày trong trường; nhưng nếu mày hôm nay không ngoan, bọn tao ở đâu cũng có thể cho mày bài học... biết không?"

Lộc Hành Ngâm nghiêng đầu.

Thiếu niên bệnh tật này không hề có ý sợ hãi, cậu chỉ nghiêng đầu, ánh mắt trong veo: "Muốn dạy dỗ tôi?"

Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng vươn đầu ngón tay chạm vào đỉnh đầu mình, giọng nói cũng trong trẻo rõ ràng: "Tôi bị u máu ở đây, vị trí nguy hiểm, không thể phẫu thuật được. Bình thường cũng không sao, nhưng nếu nó vô tình bị vỡ, thì sẽ đột tử."

"Đếm, tôi có thể không đánh lại cậu, nhưng cậu muốn đánh tôi, tôi không nhường," Lộc Hành Ngâm dừng lịa một chút, âm thanh có chút ách, "Chết có một người thôi, cậu chọn sao?"

Đầu Vàng ban đầu muốn cười, nhưng khi nhìn vào mắt Lộc Hành Ngâm, trái tim hắn đột nhiên run lên -- Đôi mắt của Lộc Hành Ngâm là đôi mắt của một kẻ điên!

Cậu thật sự dám liều mạng!

Lộc Hành Ngâm tiến lên một bước, nhưng Đầu Vàng theo phản xạ lùi lại một bước, trước khi mọi người kịp hành động, một chùm ánh sáng đột nhiên chiếu vào nơi sau con hẻm, sau đó là tiếng loa: "Bắt được bọn bây rồi! Hết đứa này tới đứa khác, đèn tắt thì trèo tường đánh nhau, làm tiền, toàn bộ bị đuổi hết!"

Bọn côn đồ giật mình, đang định bỏ chạy, lại có một người khác đi vào trong ngõ -- bên thứ ba, tất cả đều bị cản. Dưới ánh đèn, Lộc Hành Ngâm hai mắt mơ hồ có chút nóng bỏng, chỉ thấy người nọ có chút giống Cố Phóng Vi, dáng người cao lớn, đồng phục học sinh Thanh Mặc có thể mặc đẹp như vậy.

"Lộc Hành Ngâm?" Âm thanh có chút khẩn trương cùng căng thẳng, tìm kiếm từng người một, xác định từng người một, cuối cùng đi tới trước mặt cậu.

Cố Phóng Vi chưa bao giờ gọi cậu bằng tên đầy đủ như vậy trước đây, Lộc Hành Ngâm phải mất một lúc để phản ứng lại, cậu nhìn thấy rõ ràng diện mạo của người trước mặt mình.

Thực sự là Cố Phóng Vi.

Sắc mặt Cố Phóng Vi đáng sợ, lúc hắn vươn tay muốn bắt lấy cậu, đầu ngón tay không tự chủ được run lên, tựa hồ ở trong con hẻm nhỏ tối tăm như vậy thêm một giây nữa, đối với hắn sẽ là cực hình vô biên.

Hắn không biết tại sao mình rất tức giận, trực tiếp tóm lấy cậu liền đưa cậu đi, tay nắm thật chặt, Lộc Hành Ngâm bị hắn nghiêng ngả kéo chạy đi, sự run rẩy từ đầu ngón tay hắn ngày càng rõ ràng, cho đến khi rời khỏi lối vào con hẻm đến một nơi có ánh sáng dưới đèn đường, Cố Phóng Vi đột nhiên hất tay cậu ra, sau đó quay người lại, dùng vai áp cả người vào dưới đèn đường, thở hồng hộc.

Cảnh này thậm chí còn có chút ái muội, toàn thân Cố Phóng Vi giống như một sợi dây thép căng thẳng, như thể nó sẽ bị đứt trong một khắc tiếp theo.

Lộc Hành Ngâm hơi nheo mắt lại, bóng hắn phản chiếu trong mắt cậu.

Đó là mắt nai, mắt bồ câu, yên tĩnh có vẻ thần tính.

Cơn ác mộng nhiều năm xuất hiện ngay lập tức.

Giữa cái nắng gay gắt của mùa hè, trong con hẻm tối tăm lạnh lẽo, máu từ ngoài ngõ tràn vào trong ngõ.

-- "Đứa bé kia nhảy xuống không chết ngay, bò trên đất một hồi, ngồi một hồi... rồi mới tắt thở."

Hắn xông tới, xác chết nằm trên mặt đất, cổ vặn vẹo một góc kỳ dị, hai mắt đen trắng đối diện nhau, tựa hồ đã đợi đến giờ phút này, chỉ để bắt hắn ở đây cùng sợi tơ máu kia.

Khuôn mặt đó trông như thế nào, hắn đã mơ hồ không rõ, nhưng trong giấc mơ của hắn, khuôn mặt đó lại biến thành khuôn mặt của Lộc Hành Ngâm.

Cố Phóng Vi run dữ dội, dùng ngón tay nhéo chặt vai Lộc Hành Ngâm, mắt hắn đỏ ngầu.

Thật lâu sau, hắn mới chậm rãi bình tĩnh lại, nói: "Em ra ngoài làm gì?"

Hắn tựa hồ đang nhớ tới chuyện xảy ra ban ngày, sắc mặt lại đột nhiên biến đổi, trở nên hơi lạnh lùng: "Em không thể ở yên một chỗ à?"

"Chuyện ban ngày, em xin lỗi, anh ơi." Lộc Hành Ngâm nhẹ giọng nói: "Em biết nói xin lỗi cũng vô dụng, cả ngày em không có thời gian nghiêm túc xin lỗi anh. Em mua đồ cho anh, để ở trong túi."

Ở phía bên kia, nhân viên bảo vệ và giáo viên của Thanh Mặc đã hộ tống một số học sinh từ trong ngõ ra ngoài. Đèn pin quét qua chúng một lượt rồi hét lên: "Cho rằng ai cũng bị mù sao, yêu đương giữa ban ngày?!"

Bọn họ tưởng Lộc Hành Ngâm là một con gái.

Lộc Hành Ngâm giật mình, nhớ lại câu nói "đuổi học" vừa rồi, nhét cặp sách vào tay Cố Phóng Vi, sau đó quay người bỏ chạy. Đèn đường bên kia đã hỏng, trời tối đen, áo khoác đồng phục học sinh cũng đen thui, tan vào màn đêm rồi biến mất.

Cố Phóng Vi cái gì cũng chưa kịp nói, đã thấy thiếu niên thoát ra khỏi mình, giống như một yêu tinh trong đêm tối, đột nhiên biến mất, như thể mọi thứ vừa rồi chỉ là ảo ảnh.

Mở ba lô ra, bên trong là hộp kẹo ngôi sao, màu hồng phấn.

Đồ để dỗ con gái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net