Truyen30h.Net

[Cao Ninh Hinh - Phú Sát Dung Âm] Tự Tâm

Chương 6

lankhoa20

Tin truyền từ nội ứng ở Trường Xuân Cung dài như cái sớ, đều đặn mỗi ngày đến tai Cao chủ tử. Thì tóm tắt là mới đây Phú Sát Hoàng Hậu vừa nạp thêm một tiểu nha đầu tính tình bộc trực, dáng vẻ đặc biệt lanh lợi tên Ngụy Anh Lạc, ngoài các hoạt động đọc sách, vẽ tranh, chép thơ lành mạnh thường ngày thì động trời thay..

-"Ngươi vừa nói gì? Có xác thực được không?"

-"Thưa có, nô tì ba ngày nay đều đặn canh mùi (Tức từ 13 giờ đến 15 giờ) bắt gặp Thuần Phi dáng vẻ khẩn trương ra vào cung điện của Hoàng Hậu. Mà kỳ lạ thay, ba nha đầu kia à còn cả ả Ngọc Hồ nô tì của Thuần Phi cũng phải đứng ở ngoài cửa đợi. Chỉ một mình Thuần Phi nương nương vào trong với Hoàng Hậu ."

Khí sát đùng đùng bủa vây Trữ Tú Cung trong cái chớp mi. Chiếc khăn lụa trong tay Ninh Hinh nếu có chín linh hồn thì chắc cũng đã bị vắt đến âm cực..

Dung Âm, tại sao sau ba năm vắng vẻ, bổn cung lại vì ngươi mà mang nhiều tâm tư đến như vậy? Là ta thật sự rung động với ngươi rồi sao? Tại sao chỉ có một mình ta ngược đãi, dằn bản thân mình trong khi ngươi lại ung dung bình thản sống? Không! Ta sẽ kéo người vào cùng, nhất quyết không một mình ủy khuất, Phú Sát Dung Âm.

"Là ái tình này vốn đã dĩ đã được nhen nhóm từ những đêm mưa bão, lòng nàng là nơi ta nương trú. Nhân sinh căn bản huyền bí khôn lường, nhận ra ta chỉ là kẻ trú vắng tạm thời, nàng thì bao dung mà chở che tất cả, là tự ta đa tình, tự ta lệ thuộc bản thân mình vào trái tim vốn dĩ quá chật chội nơi nàng. Từ ái thành oán mà phí duyên trời ban, mà lỡ mất hạnh phúc đời mình.." Là trái tim Ninh Hinh có câu trả lời nhưng lại bị khối óc cao ngạo từ chối.

-------------------------------------------------------

Tại cung điện của Hoàng Hậu (3 hôm trước):

-"Hoàng Hậu, thần thiếp giúp người gỡ bỏ y phục."

Thuần Phi không hiểu sao hôm nay giọng có chút khàn đặc run rẩy, là do hay tắm nước lạnh dẫn tới phong hàn hay do nàng đang lo lắng?

-"Tịnh Hảo, cảm ơn muội." Nàng lại cười cái điệu câu dẫn.

Tịnh Hảo, là Tịnh Hảo lâu rồi ta mới được nghe hai tiếng gọi này từ tỷ, Dung Âm à.

-"Tỷ tỷ, muội chỉ có chút tài mọn chỉ mong được hết sức bồi người mau chóng khỏe mạnh âu cũng là phước phần của muội."

Nói xong tay Thuần Phi liền có chút luýnh quýnh nhưng vẫn nhanh chóng bắt đầu lận những chiếc nút thắt trên cỗ y phục của người, tiếp là lớp kế y trắng trơn cũng không ngăn được đóa hoa Phú Sát kia lộng lẫy khoe sắc, nàng mộc mạc đẹp đến phát hờn. Hơi thở của Tịnh Hảo bắt đầu có phần gấp gáp, vầng trán cao ráo đã lấm tấm mồ hôi. Trút bỏ tất cả, chỉ còn lại lớp nội y phất phơ nửa che chắn, nửa hững hờ màu lam, hài hòa trên nước da trắng hồng so đến da em bé cũng là nhỉn hơn vài phần của Dung Âm nàng. Nhanh chóng dìu Hoàng Hậu nằm sấp trên phượng tháp, tấm lưng nõn nà, rù quến đến lạ thường được phơi bày trước mặt Tịnh Hảo, không để quá xao nhãng mà làm đau bảo vật, nàng bắt đầu chạm tay lên lớp da thịt ngày đêm nàng ôm mộng gối đầu. Kim châm đến đâu, thân thể của Hoàng Hậu bần bật run lên từng hồi đến đó, Thuần Phi thấy vậy liền sót xa mà xoa nhè nhẹ rồi vỗ về lên lớp da nàng. Rõ ràng chỉ là run lên vì đau, phàm ai mà chả vậy, nhưng sao tới lượt Dung Âm, một hành động nhỏ của nàng thôi cũng đem lại phong tình, làm người ta ngất ngư đến lạ thường. Trách Tịnh Hảo nàng quá say tình rồi.

-"Sao hả tỷ tỷ, người đau lắm à? Hay muội dừng lại, mai sẽ nghé tiếp."

-"Thuần Phi, bổn cung chịu được mà, nàng không cần dừng tay. À.. ưm.. nàng cũng không cần phải xoa lưng cho ta vậy đâu. Mỏi tay nàng." Giọng nàng lí nhí, ngại ngùng mà ngỏ lời. Chẳng qua nàng có chút xúc cảm kì lạ, có phải bàn tay Thuần Phi chạm vào da thịt mình xoa vỗ nhè nhẹ như thể rất nâng niu, rất trân quý hay do nàng quá nhạy cảm?

Cái con người này, đáng yêu đến mức làm nàng muốn trêu chọc không ngưng. Được, không phải lúc nào cũng có thể gần nàng như vậy, để xem nàng giỏi thu liễm cỡ nào.

Đột nhiên một màng hơi nóng phả vào sau ót Dung Âm, cơ thể mẫn cảm của nàng liền rợn lên một đợt ớn lạnh.

-"Hoàng Hậu, thấy người chịu đựng đến đẫm mồ hôi, "người ta" xót xa quá nên mới làm như vậy mà."

Có nhầm không nàng vừa xưng "người ta" với bổn cung? Thanh âm ma mị càn rỡ, đây có phải Tịnh Hảo một mực phép tắc thường ngày mà ta quen biết không? Tại sao cảm giác nàng mang lại này quái kỳ hệt như Cao Quý Phi nhiều hôm trước? Đúng thật Thuần Phi tính cách có khác biệt, nhưng đây không phải sự khác biệt mà nàng biết.

-"Được rồi, tỷ tỷ, không trêu người nữa. Muội dìu tỷ dậy vận y phục. Hôm nay đến đây thôi, vì mới ngày đầu tiên, như vậy là quá sức tỷ rồi."

-"Ơ thôi được rồi, cảm ơn muội nhiều, bổn cung lệnh Nhĩ Tình được rồi, muội mau chóng hồi cung nghỉ ngơi đi." Hoàng Hậu mau chóng hoàn hồn, bật dậy từ chối.

Haha xem kìa, ngượng ngùng đến mức lúng ta lúng túng, mau chóng đuổi người ta đi vậy sao. Đồ nhát gan nhà nàng. Thuần Phi bị dáng vẻ của nàng chọc đến mức phụt cười thành tiếng.

-"Hảo, để thần thiếp cho gọi Nhĩ Tình vào, nương nương mau chóng nghỉ ngơi, mai thần thiếp lại đến."

Thuần Phi nàng ta, bị cái gì vậy? Lại còn cười cợt tinh nghịch?

Tô Tịnh Hảo nhỏ hơn Dung Âm hai tuổi, năm đó ở Bảo Thân Vương phủ, hai nàng gặp gỡ rồi mau chóng trở thành khuê mật ăn ý. Tính tình Tịnh Hảo kể ra có vài phần chính chắn hơn Dung Âm nàng nhiều, nàng học hỏi nhanh, sáng trí, tự lập đến mức Dung Âm còn phải vài phần ngưỡng mộ. Sau này tiến cung, cũng không vì thế mà hai nàng tách biệt, vẫn luôn tương trợ, quan tâm lẫn nhau. Nhưng Dung Âm nàng có bao giờ biết rằng, có người đã vì nàng mà trở nên ưu tú, vì nàng mà đổi lấy một kiếp giam cầm nơi Tử Cấm Thành lạnh lẽo chỉ để bảo hộ nàng bình an?
——————————————————
Hiện tại:

Ngọc Hồ vừa tinh mơ đã nhận ra nương nương có chút u buồn. Nàng đổ người dài trên trường kỷ, ngón tay thon thả bâng quơ chấm vào chung trà họa lên mặt kỷ một chữ rồi thở một hơi dài.

"Dung"

Cơ thể Hoàng Hậu đã thích ứng dần sau 3 ngày chữa trị, hôm nay sẽ là buổi châm cứu cuối. Bảo sao Tịnh Hảo não nề đến lạ, biết đến bao giờ nàng mới có cơ hội gần gũi như thế này nữa với Dung Âm. Nàng tham vọng muốn cùng Dung Âm lưu lại một chỗ, muốn đời này kiếp này an lạc, sẽ cùng nàng rời khỏi bốn bức tường vời vợi, cùng về nông thôn, mở một hiệu thuốc nhỏ. Bình minh mở mắt là thấy nàng, chuẩn bị nhắm mắt sẽ có nàng bình an nằm cạnh, yêu thương nhau vừa đủ qua một ngày, với Tịnh Hảo nàng không cầu vinh hoa phú quý hão huyền, chỉ cầu trái tim Dung Âm một ngày hướng về nàng nhưng vốn đây mới là thứ hão huyền nhất..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net