Truyen30h.Net

Cậu, tên biến thái!

15.

s_Lyn_111

Tôi cho Gạo đi ngủ xong khép cửa lại đi ra ngoài, mẹ tôi đang nhào bột bánh ở góc bếp, còn anh trai và hắn thì ngồi dựa tường xem ti vi. Hai người ngồi cách nhau một khoảng xa, đơ ra như hai tảng đá. Tôi đi ra giúp mẹ chuẩn bị bột bánh cho ngày mai. Mẹ tôi hỏi.

"Nay nó ngủ lại à? Ngủ chỗ nào? Hay mày với nó vào ngủ với Gạo cho rộng"

"Mẹ cứ vào ngủ với Gạo đi, anh Nhân ngủ ở đây luôn, còn Kiệt với con ngủ trong phòng của con được rồi."

Mẹ tôi bọc màng bọc vào âu bột, bĩu môi.

"Phòng của mày? Cái ổ chó bằng cái lỗ mũi đấy à? Hai đứa chui vào đấy nằm làm sao? Nó không quen không ngủ được đâu."

Mẹ tôi vừa rửa tay vừa hướng ra ngoài nói.

"Nhân, đêm mày vào phòng Nhạn ngủ."

Anh tôi liếc mắt về phía phòng tôi rồi quay ra.

"Phòng nào? Cái ổ chó đấy nằm sao mà vừa?"

"Được rồi, mẹ xong rồi thì vào ngủ với Gạo đi, anh Nhân ngủ ở đây."

Tôi rửa tay rồi đến kéo tay hắn.

"Vào đi ngủ."

Anh tôi không thèm nhìn theo nhưng vẫn cố nói với theo.

"Nhà này không có cách âm đâu đấy."

"Đừng có ăn nói linh tinh, anh đi ngủ sớm đi, sáng mai dậy đưa Gạo đi học."

"Đéo."

Anh tôi cục cằn phun ra một chữ rồi nằm phịch xuống, cầm điều khiển ti vi chuyển kênh. Anh ấy nhất định không chịu đưa Gạo đi học hay đón nó về, mặc dù tôi biết anh ấy rất muốn được làm những việc đó. Anh tôi sợ dáng vẻ bặm trợn và đầy những hình xăm của mình sẽ khiến mọi người đối xử khác với Gạo. Tôi nói với anh ấy là không sao đâu, nếu anh đi đón tôi hoặc mẹ sẽ dặn cô giáo trước, anh chỉ cần nhẹ nhàng chào cô giáo rồi đón Gạo về, nhưng anh ấy nhất định không chịu. 

Hắn đững sừng sững giữa phòng tôi. Tôi thấy phòng mình nhỏ xíu, hắn cao lớn hơn tôi, hẳn là sẽ thấy căn phòng này nhỏ kinh khủng. Thực sự thì "phòng" này của tôi chỉ nhỏ ngang phòng tắm nhà hắn, lại còn lổn ngổn đồ đạc linh tinh. Chỉ có một tấm đệm đơn mỏng để nằm ngủ ở góc. Tôi ngồi xuống đệm, kéo tay hắn ngồi xuống.

"Đây là phòng của tôi từ khi anh tôi bỏ đi đấy, nên khi đến nhà cậu, tôi đã vô cùng ngạc nhiên. Nhưng vì xấu hổ nên tôi cố nén cảm xúc lại đấy."

Hắn không ngồi xuống mà lại gần cửa sổ phía sau lưng tôi.

"Cửa sổ đấy không ở được ra đâu, vì vướng tường nhà hàng xóm."

Hắn ngồi xuống cạnh tôi, tôi nắm tay hắn.

"Liệu cậu có ngủ được không, trong góc nhỏ thế này? Nếu không ngủ được thì đi về nhé, tôi sợ mai cậu không có sức đi làm mất."

Hắn rút tay lại, nằm ngửa xuống đệm, gối đầu lên cái gối duy nhất của tôi, rồi đặt ngang cánh tay ra.

"Có một cái gối thôi phải không, tôi dùng. Còn cậu gối tạm lên đây đi."

Hắn vỗ vỗ vai. Tôi chẳng chần chừ gì mà nằm lăn luôn xuống, gối lên vai hắn, tay chân quấn lên người hắn. Hắn ôm tôi kéo tôi nằm úp lên người hắn, sau đó hắn dịch ra ngoài, xoay người thả tôi nằm xuống bên trong.

"Nằm trong đi, không đêm tôi đạp cậu ra khỏi đệm mất."

Tôi lại ôm lấy hắn, vắt tay chân lên người hắn.

"Ngốc, đệm mỏng dính lăn ra cũng như không, có phải là lăn từ trên giường xuống đâu."

Hắn nghiêng đầu hôn lên tóc tôi.

"Cậu tốt nhất là luôn ở trong lòng tôi, không lăn đi đâu hết."

Tôi xấu hổ dụi dụi vào ngực hắn không nói gì, liếc lên nhìn hắn. Hắn nhắm mắt, vỗ vỗ vai tôi.

"Ngủ đi, ngủ nhanh."

Tôi gật gật đầu, nhưng khi hắn nhắm mắt nằm im, thì tôi lại mó máy tay chân. Chân tôi gác lên  đùi hắn, tay luồn vào trong áo hắn xoa xoa bụng rồi trượt lên ngực. Tôi nắn bóp ngực hắn rồi tìm đến đầu ti hắn mà nghịch ngợm. Một lúc sau, hắn khó chịu nhíu mày, nắm lấy tay tôi. Hắn đặt tay tôi lên ngực, còn tay hắn nắm tay tôi qua lớp áo phông, giữ chặt như thế.

"Ngủ đi, đừng trêu tôi nữa."

Tôi bĩu môi.

"Tôi đang dỗ cậu ngủ mà."

Hắn hừ một cái.

"Cậu lúc nào cũng thế, những lúc nào không thể làm thì đều khiến tôi khổ sở."

Cổ tay tôi bị hắn giữ chặt, nhưng những ngón tay vẫn cố ý nhảy nhót trên da thịt hắn.

"Đâu đâu, có đâu? Lúc nào là lúc không thể làm, cậu muốn làm gì đều có thể làm ngay bây giờ."

Hắn liếc mắt nhìn tôi, thở dài nói.

"Tôi không muốn bị anh cậu xông vào đánh chết đâu."

Tôi nhìn hắn mị mị mắt.

"Anh ấy ngủ say lắm, ngủ như chết ấy."

Hắn nhìn tôi một lát, vùng dậy chồm lên người tôi, hai tay nắm lấy hai cổ tay tôi, hai chân quỳ dạng sang hai bên, kẹp người tôi ở giữa. Hắn cúi sát xuống mặt tôi.

"Vậy là cậu chưa muốn ngủ đúng không?"

Tôi lắc lắc đầu, mỉm cười.

"Ngủ thôi."

Hắn cúi xuống hôn tôi, tôi quay mặt đi tránh thì hắn dùng một tay giữ hàm tôi lại, cúi xuống mạnh bạo hôn tới. Tôi không dám phát ra tiếng, chỉ có thể thở mạnh, hai tay bấu chặt vào áo hắn. Tôi chống tay lên ngực hắn.

"Khoan...khoan đã. Tôi chỉ..."

"Chỉ đùa thôi?"

Tôi gật gật đầu, tỏ vẻ hối lỗi. Hắn nhếch miệng cười.

"Muộn rồi."

Cuối cùng tôi chẳng tránh được, chỉ biết kìm nén để không kêu lên khi hắn lột đồ tôi ra và hôn lên khắp nơi. Hắn khiêu khích để tôi hứng khởi, đồng thời phía dưới của hắn cũng dần phản ứng theo. Hắn và tôi quấn lấy nhau trong căn phòng chật hẹp và bừa bộn của tôi.

"Này, từ từ thôi..."

Tôi thì thầm. Hắn cởi áo ra, kéo quần xuống để côn thịt cương lớn bật ra sau khi đã chuẩn bị cho tôi xong xuôi, cúi xuống đưa lưỡi lướt qua vành tai tôi.

"Ngay từ khi bước chân vào đây, tôi đã muốn ăn cậu rồi."

Tôi vừa thở vừa thì thầm nói lại.

"Tên biến thái...có gì để cậu nổi ham muốn chứ...Chỉ là một cái xó nhỏ xíu đầy đồ đạc xung quanh, cửa sổ không mở được, và cái nệm bé tí mỏng dính...A..."

Tôi rên khẽ lên khi hắn bất ngờ ấn quy đầu vào hoa động, hai tay vội bám lấy tay hắn. 

"Vì căn phòng này là cậu, có mùi của cậu, khắp nơi đều là cậu..."

Hắn đẩy vào bên trong tôi một cách chậm rãi, tôi ôm cổ hắn, nhịn không được muốn rên rỉ, liền cắn lên vai hắn. Hắn dường như chẳng thấy đau đớn, ngược lại còn sung sức đẩy tới hơn. Hắn đưa đẩy càng lúc càng nhanh, tôi càng lúc càng phần khích, hai chân kẹp chặt lấy người hắn, cong người lên đón nhận. 

"Ư..."

Tôi vô tình phát ra tiếng rên, vội ngưng bặt. Nhưng hắn đang đến lúc cao trào, không hề dừng lại, hắn liên tiếp đẩy vào bên trong tôi vừa nhanh vừa mạnh mẽ. Hắn đưa tay bịt miệng tôi để tôi không rên rỉ thành tiếng khi hắn điên cuồng xỏ xuyên vào bên trong hoa động ướt át mềm mại của tôi. Đến khi tôi giật người lên, mười đầu ngón tay bấm vào da thịt hắn, hoa động ứa ra hoa mật rưới lên côn thịt nóng nảy đang không ngừng ra vào của hắn. Hắn buông tay ra, tôi há miệng ra hớp từng hớp khí. Còn hắn chống tay xuống nệm, cúi sát xuống bên tai tôi. Hơi thở mạnh mẽ của hắn ngay sát bên tai tôi, kích thích vô cùng. Một tay tôi ôm cổ hắn, tay kia bám vào vai hắn. Tôi nghe thấy hắn nghiến răng, hắn đẩy sâu vào trong tôi một cái rồi rút hẳn ra, bắn lên người tôi. Hắn ở bên tai tôi thở hồng hộc. Tôi ôm lấy lưng hắn, hắn liền thuận thế thả lỏng cơ thể, nằm đè lên người tôi.

"Cậu giỏi thật đấy, vẫn còn lý trí để rút ra kịp."

"Tôi biết cậu chưa sẵn sàng...tôi cũng thế."

Tôi xoa xoa lưng hắn.

"Nhưng mà...thực ra...hôm nay là ngày an toàn của tôi. Bà dì của tôi vừa đi xong."

Hắn chống tay nâng người lên nhìn tôi, nghi hoặc hỏi.

"Bà dì nào?"

Tôi bật cười, với tay lên vuốt má hắn.

"Kinh nguyệt đó."

Lông mày hắn nhướng lên nhìn tôi chăm chăm. Tôi bật cười, nịnh nọt vuốt ve mặt hắn.

"Xin lỗi, tôi định nói cho cậu nhưng quên mất."

"Tôi làm lâu như vậy mà cậu không thể nhớ ra?"

Tôi với tay ôm cổ hắn, kéo hắn nằm xuống người mình.

"Xin lỗi, đầu óc tôi bị cậu làm trống rỗng hết cả...Cho cậu nằm trên người tôi một lúc đấy."

"Không sợ bẹp ngực nữa à?"

Tôi xoa xoa đầu hắn, luồn tay vào tóc hắn.

"Có. Đây là nịnh nọt thôi."

Hắn hừ nhẹ một cái, cắn lên cổ tôi đau điếng. Tôi đánh lên vai hắn một cái, hắn mới nhả ra, rồi đưa lưỡi liếm vết răng trên da thịt tôi.

Nhà tôi không có điều hòa, chỉ có quạt nên người hai đứa mướt mồ hôi. Tôi sợ hắn khó chịu nên lấy tạm áo phông lau qua người cho hắn.

"Này, giờ mà phòng tắm thì..."

"Không cần, ngủ đi. Sáng mai tắm cũng được."

"Tôi thì không sao nhưng cậu..."

Hắn chẳng nói gì, nằm lăn sang bên cạnh, ôm tôi vào lòng.

"Ngủ đi, ngay và luôn."

Tôi cười cười ôm lấy hắn, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Tôi theo thói quen thức dậy rất sớm, hắn cũng dậy ngay lúc đó. Tôi có chút xấu hổ khi hai đứa trần như nhộng quấn lấy nhau khi mà sáng tỏ thế này.

"Lạ nhà không, ngủ ngon không?"

Tôi xoa xoa mặt hắn. Hắn nắm tay tôi, hôn lên lòng bàn tay.

"Ngay từ hôm đầu tiên ngủ ở đây, tôi đã ngủ rất ngon rồi. Vì có cậu bên cạnh."

Tôi ngồi dậy, hôn lên ngực hắn.

"Dậy tắm trước đi, giờ chưa có ai dậy đâu."

Hắn gật đầu rồi ngồi dậy mặc quần áo. Tôi cũng mặc đồ rồi ra chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà.

"Sáng nay mẹ đưa Gạo đi học nhé."

"U oa!"

Gạo vui mừng chạy đến ôm cổ tôi. Vì tôi hay đi làm sớm nên hầu như đều là mẹ tôi đưa Gạo đi lớp và đón về. Mỗi khi tôi có thể đưa Gạo đi hay đón nó, con bé đều rất vui mừng.

"Chú Kiệt cũng đưa Gạo đi học nữa, có được không?"

Tôi vừa buộc tóc cho nó vừa hỏi, Gạo quay sang nhìn hắn rồi vỗ tay.

"Vâng ạ! Xong cho chú Kiệt xem cầu tượt."

"Cầu trượt con voi Gạo rất thích chơi trước khi về đúng không?"

Gạo vui vẻ gật gật đầu.

Tôi nắm tay Gạo dắt đi, hắn đi phía sau tôi và Gạo. Để dắt tay Gạo thì hắn phải hơi khom người xuống một chút.

"Gạo ngồi cổ chú Kiệt không?"

Tôi hỏi Gạo, con bé chỉ chờ có thế, mừng rỡ reo lên. Hắn ngồi xổm xuống, tôi bế con bé đặt lên cổ hắn. Hắn có vẻ đã quen với việc này, không còn đơ người ra như khúc gỗ như trước.

"Gạo bám chắc nhé, nhưng không được giật tóc chú đâu đấy."

Tôi dặn Gạo, mỉm cười liếc nhìn hắn, hắn cũng nhìn tôi, mỉm cười. Tôi thích hắn cười như thế này, nụ cười thực sự của hắn.

"Gạo ở lớp ngoan nhé."

Tôi ôm Gạo, vuốt vuốt tóc con bé. Nó túm lấy tay tôi, bẽn lẽn hỏi.

"Chiều nay...mẹ có đón Gạo hông?"

Tôi vuốt má nó, dịu dàng an ủi.

"Chiều mẹ về muộn, bà đi đón Gạo nhé. À, thế hôm nay có cả chú Kiệt dẫn đi học, Gạo có thích không?"

Con bé ngay lập tức vui vẻ gật đầu, tươi cười nhìn hắn.

"Chú Kiệt có ở nhà mình luôn hông? Mai chú đưa Gạo đi lớp hông?"

Tôi lắc đầu.

"Chú Kiệt phải về nhà, chú còn đi làm nữa. Nhưng mà mẹ bảo chú thường xuyên đến chơi với Gạo nhé?"

Gạo gật gật đầu. Hắn quỳ xuống hỏi Gạo.

"Gạo muốn ở cùng chú không?"

Gạo nhìn hắn một lát, lắc đầu.

"Ở với mẹ."

"Thế mẹ cũng ở cùng chú thì sao?"

Con bé lại nhìn tôi một lát rồi gật đầu.

"Có ạ!"

Hắn rất mong đợi câu trả lời của Gạo, khi Gạo vui vẻ nói có, hắn ngây ra một chút rồi mới lấy lại được biểu cảm ban đầu.

"Được rồi, Gạo vào lớp đi. Ngoan nhé!"

"Vâng ạ, con chào mẹ, con chào chú Kiệt!"

Hắn đưa tôi đi làm, dừng xe ở trước cửa phòng giao dịch, tôi lườm hắn đang định tháo dây an toàn ra.

"Ngồi yên đấy."

Hắn khựng lại nhìn tôi.

"Không cần xuống xe, cậu đến công ty luôn đi, muộn rồi."

"Mấy ngày tới tôi sẽ bận lắm."

Tôi nắm lấy tay hắn.

"Nhớ ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ, cậu có làm được không?"

Hắn nhìn tôi chằm chằm.

"Người không ăn sáng có thể hỏi tôi câu đấy sao?"

Tôi lừ mắt nhìn hắn, tháo dây an toàn rồi xách túi xuống xe.

"Nhớ nghỉ ngơi, có gì gọi tôi nhé. Cấm tắt máy."

Hắn gật đầu.

"Tôi biết rồi. Cậu cũng thế."

Mấy hôm liền trời trở mưa gió, tôi với hắn cũng đều bận bịu không có thời gian. Hơn nữa mưa gió thất thường, đi đâu cũng không tiện. Chiều nay tôi được về sớm, tranh thủ đi đón Gạo để mẹ tôi ở hàng phở làm đến tối luôn, không cần về đón Gạo. Anh trai tôi đi vắng nên chỉ có hai mẹ con ở nhà, con bé đang ngồi xem hoạt hình, còn tôi chuẩn bị bữa tối thì điện thoại tôi rung lên. Có tin nhắn gửi tới.

"Em ra ngoài một lát được không?"

Tin nhắn từ số lạ, tôi dặn Gạo ngồi yên trong nhà rồi chạy ra. Là anh Khánh.

"Anh! Anh đến sao không vào nhà còn gọi em ra đây? Mà anh Nhân đi đâu rồi ấy ạ."

Anh ấy lắc đầu.

"Anh đến gặp em một lát thôi."

"Có chuyện gì hả anh?"

Tôi thấy anh ấy có gì đó khang khác, tuy là tôi chẳng biết rõ đó là gì.

"Anh đến chào em."

"Anh đi đâu thế ạ?"

Tôi bất ngờ hỏi. Anh ấy mỉm cười.

"Không xa mấy, anh đi miền nam thôi. Nhưng mà...anh sẽ không về nữa."

Người đàn ông đầu tiên bảo vệ tôi là anh trai, thứ hai là hắn, và thứ ba chính là người đang ở trước mặt tôi. Lúc đầu tôi chỉ nghĩ do anh tôi đi tù nên anh Mạc đành để anh ấy xuất hiện giúp đỡ tôi một chút, còn anh ấy vì lệnh của ông trùm, vì anh tôi nhờ vả mà đến. Nhưng anh ấy thực sự rất tốt, tuy rằng anh ấy vô cùng lạnh lùng và ít nói, nhưng luôn quan tâm và giúp đỡ tôi mà không hề tỏ ra khó chịu một chút nào. Anh ấy dịu dàng như nước, nên tôi mới có thể đập bỏ một phần bức tường ngăn cách để giao tiếp với anh ấy. Tôi rất quý anh ấy, coi anh ấy như người anh trai thứ hai vậy. Khi anh ấy đột nhiên biến mất, tôi cũng rất lo lắng và hoang mang. Nhưng vì tính chất công việc, nên tôi nghĩ anh ấy không nói với tôi là điều đương nhiên. Bây giờ anh ấy đến gặp tôi để nói lời từ biệt, tôi thực sự cảm thấy hụt hẫng và rất buồn.

Anh Khánh mang vẻ lạnh lùng và thăng trầm, không phải tự nhiên mà anh ấy nắm vai trò chủ chốt trong băng nhóm, là người mà anh Mạc hết sức nể trọng. Nhưng tôi thấy anh ấy vô cùng dịu dàng, và có vẻ hơi trầm, có một chút gì đó hơi giống hắn. Tôi chỉ mong anh ấy được vui vẻ và hạnh phúc, vì anh ấy là một trong rất rất ít những người có thể bước chân vào cuộc sống của tôi.

"Tại sao anh lại không về nữa? Anh không làm cho Mạc gia nữa ạ?"

"Có chứ, anh không làm cho anh Mạc thì làm cho ai bây giờ? Anh Mạc mở chi nhánh trong nam, nên anh sẽ là người đứng đầu phân khúc trong đó."

"Em...em biết là anh rất giỏi, nhưng mà...chẳng nhẽ bên anh Mạc hết người rồi ạ..."

"Không, chỉ là anh cũng muốn đi. Anh phải đi."

Tôi buồn bã hỏi anh ấy.

"Tại sao ạ?"

Anh ấy nhìn tôi một lát mới trả lời.

"Vì anh phải đi mới tốt. Được rồi, đừng hỏi nữa, có thể vui vẻ chào anh không?"

Tôi lắc đầu, rưng rưng nước mắt. Anh ấy thở dài, với tay xoa xoa đầu tôi.

"Em bây giờ không cần anh lo lắng nữa, phải sống tốt biết không?"

Tôi gật gật đầu.

"Anh cũng phải sống thật tốt. Em luôn cầu mong anh được bình an và vui vẻ. Đừng để bị thương..."

Anh ấy bật cười, lại nhìn tôi rất lâu mới giơ hai tay về phía tôi.

"Anh ôm em một cái được không? Vì sẽ chẳng bao giờ gặp lại nữa."

Nghe anh ấy nói xong, tôi bật khóc. Anh ấy vừa cười vừa thở dài, tiến đến ôm tôi. Anh ấy cũng là người đàn ông thứ ba có thể ôm tôi, sau anh trai và hắn. Tôi vừa khóc vừa vòng tay ra sau lưng anh ấy.

"Anh đi cẩn thận. Nếu...nếu có dịp thì anh lại về đây anh nhé."

"Có lẽ là không đâu. Anh ở trong đấy mấy năm, về sau có lẽ sẽ ra nước ngoài. Đây là lần cuối cùng anh gặp em."

Tôi thực sự buồn vô cùng, như sắp mất đi một người anh trai vậy. Anh ấy ôm tôi rất chặt, rồi đẩy tôi ra, xoa xoa đầu tôi.

"Anh thấy em khóc mấy lần rồi, mà chưa lần nào xấu như lần này. Cười một cái đi. Định để anh nhớ mãi khuôn mặt đầy nước mắt nước mũi này à?"

Tôi lắc đầu, sụt sịt lau mặt, méo mó cười cười. Anh ấy bật cười.

"Được rồi, tuy chưa xinh lắm nhưng anh nhớ rồi. Thôi vào nhà đi, anh đi đây, có vẻ sắp mưa."

"Em thực sự sẽ không bao giờ gặp lại anh sao? Cả đời này?"

Anh ấy gật đầu.

"Như thế là tốt nhất. Hơn nữa gặp anh cũng đâu có tốt đẹp gì."

Tôi lắc đầu nguầy nguậy. Anh ấy cười, phẩy tay bảo tôi vào nhà rồi xoay người đi. Tôi nhìn bóng lưng anh ấy đến khi khuất hẳn mới quay vào nhà.

Cả đời này sẽ không gặp lại nhau, vậy mà lại là điều tốt nhất ư?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net