Truyen30h.Net

Chat Michelle

Tôi hối hận vì đã không đến thăm bạn mình sớm hơn. Tôi hối hận vì trong mối quan hệ bạn bè khi gần khi xa của chúng tôi, có nhiều lần tôi đã khăng khăng rằng cô ấy quyết định sai trong khi có thể cô ấy đang làm đúng. Bỗng nhiên tôi thấy vui vì tất cả những lần cô ấy đã bỏ ngoài tai lời khuyên của tôi. Tôi mừng vì cô ấy đã không nỗ lực đến kiệt sức để nhận một tấm bằng kinh doanh thời thượng nào đó. Tôi mừng vì cô đã có một cuối tuần ngây ngất bên anh chàng ngôi sao nhạc Pop mới nổi. Tôi mừng vì cô ấy đã đến tận Taj Mahal để ngắm bình minh với mẹ. Suzanne đã sống theo cách mà tôi chưa từng sống bao giờ.
...
Thật quá đơn giản khi nói rằng việc Suzanne mắc bệnh và ra đi ở tuổi hai mươi sáu là bất công. Nhưng đó là thực tế, một thực tế lạnh lùng và xấu xí. Khi để cô lại trong phòng bệnh hôm đó, tôi đã nghĩ: Cô ấy đã ra đi, còn mình vẫn ở đây. Ngoài hành lang, nhiều bệnh nhân lớn tuổi và có vẻ bệnh nặng hơn cô nhiều, và họ vẫn đang ở đây, còn bạn tôi thì đã đi rồi. Tôi đón chuyến bay chật kín khách để về lại Chicago, lái xe qua một con đường cao tốc đông đúc và bước vào thang máy để đi lên văn phòng của mình. Tôi thấy người ta đang ngồi trong xe với dáng vẻ hạnh phúc, có người rảo bước trên vỉa hè trong trang phục mùa hè, có người ngồi thảnh thơi trong các quán cà phê, và có người đang làm việc trong văn phòng. Tất cả những người đó đều hoàn toàn không biết chuyện đã xảy ra với Suzanne - rõ ràng là họ cũng không nhận thức được rằng họ cũng có thể chết vào bất kỳ lúc nào. Thật vô lý khi thế giới cứ tiếp tục xoay vòng như thế. Thật vô lý khi mọi người vẫn còn đây, trừ Suzanne của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net