Truyen30h.Com

Cover Trieu Duyen Thiet Nguc Me Tinh

Ánh mặt trời ấm áp chan hòa trên thân thể, tâm tình cũng trở nên vui vẻ theo. Thanh Hà mở mắt nhìn ánh mặt trời chói lóa, cho dù là ðôi mắt bị ánh sáng cực mạnh chiếu vào khiến chảy nýớc mắt nhýng cũng không có ý dời ði. Lúc này, có ngýời ði tới trýớc mặt cô, dùng thân thể che lại ánh mặt trời chói mắt kia, lau ði nýớc mắt trên khuôn mặt cô.

"Tại sao lại khóc?" Phạm Thanh Hằng ðứng bên cạnh Thanh Hà hỏi, từ sau lần hai ngýời khôi phục lại quan hệ, Phạm Thanh Hằng ðem chuyện của Phạm gia cho Tằng Hận quản lý, còn cô lại tự mình phụ trách chãm sóc mọi việc trong cuộc sống thýờng ngày cho Thanh Hà. Cho dù là một ngày ba bữa phải býng trà rót nýớc, ði vệ sinh thay quần áo, tất cả mọi chuyện ðều do cô tự mình làm hết, cõ hồ một ngày 24 tiếng luôn ðể Thanh Hà làm trung tâm.

Lúc bắt ðầu Phạm Thanh Hằng còn vụng về luôn phạm phải một ít sai lầm. Tỷ nhý là mặc ðồ ngýợc cho Thanh Hà, hay là cháo còn quá nóng mà ðã vội ðút cho cô, mỗi lần nhý vậy Thanh Hà chỉ biết cýời nhìn bộ dạng cô luống cuống, không chút nào trách cứ cô. Lâu ngày, tài nghệ chãm sóc ngýời của Phạm Thanh Hằng cũng tốt hõn, chính xác vui vẻ nhýng Thanh Hà lại không nở nụ cýời.

Cô luôn sợ chuyện này sẽ xảy ra, sở dĩ cô muốn rời khỏi Phạm Thanh Hằng, cũng là do nguyên nhân này. Quay về Phạm gia cho ðến giờ, mình ðều ðýợc ngủ chung phòng với Phạm Thanh Hằng, cãn phòng này cũng là nõi mà cô mong muốn ðýợc býớc vào, bây giờ rốt cuộc cô cũng có thể thoải mái nhìn mọi nõi, ít ra một phần trong mộng ðẹp trở thành sự thật khiến bản thân cô xúc ðộng.

Sau khi bị thýõng, giấc ngủ của cô cũng trở nên ít hõn, mặc dù luôn có Phạm Thanh Hằng luôn bồi cô bên cạnh cả ðêm nhýng cô vẫn không thể nào chợp mắt ðýợc, nhýng chỉ cần là một chút ít ðộng tĩnh của ðối phýõng, cũng sẽ khiến Thanh Hà thức giấc. Không phải chỉ có một lần cô phát hiện Phạm Thanh Hằng chờ mình ngủ thì sẽ ðến thý phòng xử lý công việc, nhiều lúc lại ngồi uống rýợu một mình, uống ðủ rồi thì mới quay về, toàn thân ðều là mùi rýợu nằm bên cạnh mình.

Phạm Thanh Hằng thay ðổi, ôn nhu, mệt nhọc, cô ðều nhìn thấy hết, ðúng là Phạm Thanh Hằng nhý vậy, khiến cho lòng yêu thýõng Thanh Hà không dứt. Cô không hy vọng Phạm Thanh Hằng vì chãm sóc cho mình mà, không tiếp tục phát triển Phạm gia, càng không hy vọng vì mình mà ðối phýõng phải chịu mệt mỏi. Không phải chỉ có một lần cô ðã từng nói qua ðể ngýời giúp việc ðến chãm sóc cho cô, nhýng làm thế nào ðối phýõng cũng không ðồng ý, nhất ðịnh phải tự mình làm.

Cô ðau lòng, thật sự rất ðau lòng khi thấy Phạm Thanh Hằng nhý vậy.

"Nào có khóc, chỉ là bị ánh mặt trời chói quá rọi vào mà thôi." Thanh Hà cýời nói, sau ðó bị Phạm Thanh Hằng bế lên ôm vào ngực. Ðây là chuyện mà gần ðây các cô thýờng làm, cờ hồ ðã trở thành thói quen của cả hai ngýời. Thanh Hà rất thích ðộng tác này, càng thích cảm giác thân mật cùng Phạm Thanh Hằng hõn.

"Phõi nắng nhiều ðối với xýõng cốt trong thân thể sinh trýởng cũng có chỗ tốt, nhýng phõi quá nhiều sẽ có tác dụng phụ. Sáng nay em chỉ ãn ðýợc chút ðồ ãn, bây giờ có ðói bụng chýa?" Phạm Thanh Hằng hỏi nhỏ, cô bây giờ cũng không còn hời hợt lạnh lùng nhý khi trýớc, mà trở nên phá lệ ôn nhu, ôn nhu ðến mức khiến Thanh Hà không chống ðỡ nổi.

"Ðýợc rồi, không phải rất ðói, em không hoạt ðộng, mỗi ngày cũng không cần ãn nhiều nhý vậy." Nghe Thanh Hà nói, Phạm Thanh Hằng nhìn ðến cánh tay chỉ còn da bọc xýõng của cô, gò má cũng lõm sâu xuống, khiến ðáy lòng cô thêm quặn ðau. "Ai nói không hoạt ðộng thì không cần phải ãn cõm? Chị ðã nói sẽ nuôi cho em mập lên, bây giờ còn kém quá nhiều, chờ một lát chị kêu phòng bếp làm ðồ ãn cho em."

Phạm Thanh Hằng nói xong, hai ngýời cũng ðã trở về phòng. Cô thả nhẹ Thanh Hà lên giýờng, giúp cô thay ði bộ ðồ bằng bông, thay bằng một bộ ðồ ngủ bằng bông khác. Trýớc kia, ða phần ðồ ngủ của Thanh Hà ðều theo Bé cách hấp dẫn (sεメy) cùng quần lụa mỏng yêu mị. Bây giờ thân thể cũng không còn nhý trýớc kia nữa, mặc dù trong phòng không lạnh, Phạm Thanh Hằng cũng không cho cô mặc mấy loại quần áo không thể giữ ấm kia nữa, vì cô mua một bộ ðồ ngủ hình con vịt ðầy lông.Lúc ðầu khi nhìn thấy bộ ðồ ngủ này, Thanh Hà cýời muốn ngất, sau ðó nhìn thấy khuôn mặt Phạm Thanh Hằng hóa ðen mới cố ý nín cýời ðể ðối phýõng mặc giúp cho cô. Lâu ngày, chính cô cũng cảm thấy chất liệu vải của bộ ðồ này mặc lên ngýời rất thoải mái, luôn có một cảm giác an toàn không giải thích ðýợc, cũng sẽ không cýời nhạo Bé cách của Phạm Thanh Hằng nữa.

"Ngô, Hằng Hằng, rốt cuộc chị mua ðýợc bộ ðồ này ở ðâu vậy, mặc vào rất thoải mái nha." Thanh Hà nằm trên giýờng mõ mõ màng màng hỏi, cô lại có chút mệt rả rời. "Chị... chị làm sao biết... cũng không phải là chị mua!" Phạm Thanh Hằng ấp a ấp úng trả lời, nghe giọng cô nói chuyện, Thanh Hà mở mắt nhìn cô, ðúng lúc nhìn thấy bộ dạng cô ðỏ mặt ghi lại trong lòng.

"Hằng Hằng thật ðáng yêu, chẳng qua em chỉ hỏi chị mua ðồ ở ðâu thôi mà, chị sao lại ðỏ mặt nhý vậy? Nhýng mà, không phải chị mua bộ ðồ này cho mình mặc chứ?" Thanh Hà chẳng qua thuận miệng nói, ai ngờ Phạm Thanh Hằng lại hốt hoảng xoay ngýời chạy ra khỏi cửa, trong miệng còn lẩm bẩm nói: "Làm sao có thể, chị làm sao biết mặc loại ðồ này, em không nên nói bậy."

Nhýng mà cái cách nói cà lãm không từ nào vô từ nào nhý vậy, còn có cái bóng lýng giống nhý chạy trốn kia, làm cách nào mà lại không khiến ngýời khác nghi ngờ ðýợc chứ?

Không lâu sau, Phạm Thanh Hằng trở lại bình thýờng ðẩy xe thức ãn trở về phòng. Nguyễng thứ nhất là ðiểm tâm Bé cách phýõng Tây, Nguyễng thứ hai chính là món ãn truyền thống của Trung Quốc. Ðối với một bữa cõm ðýợc dàn trận thế lớn nhý vậy Thanh Hà cũng ðã sớm thành thói quen, cô vẫn còn nhớ ngày ðầu tiên khi quay về Phạm gia, chỉ là một bữa sáng mà thôi, Phạm Thanh Hằng lại ðể cho phòng bếp làm hõn cả chục kiểu mang ra.

"Mệt mỏi hả? Ãn cõm trýớc ði rồi ngủ tiếp." Phạm Thanh Hằng ngồi cạnh giýờng ðỡ Thanh Hà ngồi dậy, ðể ðầu cô tựa lên vai mình, một tay khác cầm một chén thuốc bắc ðể giữa hai ngýời. "Ngô, Hằng Hằng, ðây là cái gì vậy, mùi thật khó ngửi, mau lấy ra ði." Thanh Hà nhìn chén thuốc, bộ mặt nhãn nhó khó chịu.

"Ðây là thuốc bắc Bé ðặc biệt vì em làm, em ấy nói hiệu quả cũng không tệ lắm, Kỳ Duyên thýờng xuyên ninh cho em ấy uống." Thanh Hà biết tin tức Phạm Triệu không chết, lúc ðầu cô nghe ðýợc chuyện này, trong lòng ðầu tiên là một trận cao hứng, ngay sau ðó là tiếc nuối không giải thích ðýợc. Ai nha, lão thiên còn không tính thu cái tên gieo họa này ði, muốn lýu nàng tiếp tục ở lại nhân gian làm ác. Ngýợc lại còn lãng phí tình cảm của mình, uổng công vì nàng khổ sở một trận.

"Hằng Hằng, chị chắc rằng uống xong cái này thì em có thể sống sót qua tối nay sao?" Thanh Hà nuốt nýớc miếng một cái hỏi. Cô cũng biết cái con nhỏ Phạm Triệu kia cũng không có lòng hảo tâm gì, Kỳ Duyên ở ðó ép uống qua sau này lại còn ðến ðộc hại mình!

"Không ðýợc nói bậy, thân thể Bé cũng không ðýợc khá lắm, mỗi ngày Kỳ Duyên ðều cho em ấy uống thuốc này, nếu nhý có hiệu quả, mỗi ngày chị sẽ ninh cho em uống."

Thanh Hà không dám nói, cô có thể týởng týợng ðýợc cảnh mà Phạm Triệu bị Kỳ Duyên hết uy hϊếp rồi dụ dỗ uống cạn chén thuốc này. Chỉ ngửi qua một cái thôi ðã nhý ngýời mất hồn rồi, cũng có thể týởng týợng ðýợc chỉ một chút ném thôi cũng khiến cho vô số ngýời khϊếp sợ rồi. Con nhỏ ðáng chết, tôi với cô không thù không oán (ps: Chế Lôi xem lại chế nha, cái gì mà không thù oán, không phải lúc nhỏ chế hay bắt nạt con ngýời ta còn gì? biểu sao mà...kkk), cô không cần phải trả thù tôi nhý vậy chứ? Tôi cũng ðã tàn phế nhý vậy rồi, cô còn mang cái thứ thuốc ðắng ghét chết ngýời tới hại tôi! Cô ðýợc lắm! Tốt nhất ðừng ðể tôi và A Hắc thấy cô, nếu thấy cô một lần, tôi sẽ cho nó cắn một lần!

Bên này, Thanh Hà trong lòng oán thầm mắng chửi Phạm Triệu hõn 180 lần, bên kia Phạm Thanh Hằng ðã múc một muỗng thuốc lên cho cô. "Tới, há miệng, uống hết chén thuốc này rồi ãn cõm trýa." Nhìn Phạm Thanh Hằng ôn nhu dỗ mình nhý là con nít, Thanh Hà nhắm hai mắt lại, trực tiếp nuốt thuốc xuống miệng.

Hằng Hằng nhà cô luôn ðối xử với cô nhý vậy, cho dù là ðộc dýợc cô cũng phải uống a, nhýng mà... thuốc bắc so với ðộc dýợc còn khó uống hõn a!

Nếu hỏi Thanh Hà ðời này thứ gì khó ãn nhất, trýớc kia cô sẽ nói không có, dù sao bản thân cũng là ðại tiểu thý Lê gia, bất kể món ãn là thứ gì thì ðối với Thanh Hà ðều là những thứ tốt nhất. Cho dù cô muốn ãn những thứ mà khó ãn cho vào miệng, Lê Bình và Trýõng Nhã Quân cũng sẽ không ðồng ý. Nhýng bây giờ, vị giác Thanh Hà lại ðýợc ðổi mới. Ðối với cô mà nói thứ mà khó ãn nhất chính là thuốc bắc mà Phạm Triệu mang ðến cho cô.

Uống xong chén thuốc có vị kinh thiên ðộng ðịa kia, Thanh Hà cũng không còn khẩu vị ãn bất cứ món gì. Cho dù thế nào Phạm Thanh Hằng cũng ép cô nhất ðịnh phải ãn trýa, lần này lại bắt ðầu làm nũng chõi xấu, trêu ðùa có trêu ðùa, dừng một chút 3:00 chiều mới ãn cõm xong.

Mùa ðông ngày ngắn ðêm dài, nhìn bên ngoài sắc trời ðã hóa ðen, Phạm Thanh Hằng bất ðắc dĩ lắc ðầu một cái, xem ra Thanh Hà không cần ãn cõm tối rồi. "Hằng Hằng, thật là mệt nga, em có thể ngủ chýa?" Thanh Hà bĩu môi nhìn Phạm Thanh Hằng, Hằng Hằng nhà cô thật ðáng ghét, tại sao lại ép mình uống hết chén thuốc kia chứ, còn ép cô ãn cõm, làm cô chống ðỡ không nổi, chỉ thấy buồn ngủ.

"Trýớc phải ði tắm ðã rồi mới ngủ ðýợc, còn có mát xa chýa làm nữa." Nghe Phạm Thanh Hằng nói, khuôn mặt tràn ðầy mệt mỏi của Thanh Hà lại Hằng thêm một Nguyễng phấn hồng. Mỗi khi ðến lúc tắm, cũng là thời ðiểm khiến hai ngýời lúng túng nhất. Mặc dù ðã làm qua nhiều lần chuyện thân mật, nhýng Thanh Hà không hề quên mỗi lần giao hoan ðều là mình cýỡng bách Phạm Thanh Hằng mới có thể muốn mình.

Thanh Hà cũng không hy vọng hai ngýời gặp lại nhau dýới tình huống thẳng thắn nhý vậy, bởi vì cô ðã sớm không còn là Thanh Hà hoàn mỹ trýớc kia nữa rồi. Tại nạn giao thông lýu lại nhiều vết sẹo trên ngýời cô, mặc dù không lớn, nhýng nằm rải rác trên da thịt, nhìn qua cũng phá lệ khủng khϊếp.

"Có thể không tắm ðýợc không?" Thanh Hà hỏi nhỏ, trong lời nói mang theo chút khẩn cẩu. Nhìn ðôi mắt xinh ðẹp của cô có chút mệt mỏi, còn có khuôn mặt tái nhợt không thấy sắc máu, vốn nhý vậy cũng khiến ngýời ta ðau lòng, nhýng hết lần này ðến lần khác cứ thế mân mê cái miệng nhỏ cố làm vẻ ðáng thýõng. Nếu nhý không phải vì suy nghĩ cho thân thể cô, chỉ sợ gặp Thanh Hà nhý vậy cũng không ðành lòng cự tuyệt trách nhiệm với cô.

"Không ðýợc, nhất ðịnh phải ði tắm." Cuối cùng lý trí chiến thắng mềm lòng. Cho dù tính khí Phạm Thanh Hằng bây giờ ðã tốt hõn so với trýớc, nhýng ở phýõng diện khác vẫn còn mang Bé phạm một nữ výõng. Cũng giống nhý lúc Thanh Hà không muốn ãn thì Phạm Thanh Hằng tuyệt ðối sẽ ép cô ãn. Thì bây giờ cũng sẽ nhý vậy, cho dù Thanh Hà dùng bộ dạng gầy yếu ðáng thýõng khẩn cầu cô không muốn tắm, rốt cuộc Phạm Thanh Hằng cũng thông suốt chủ nghĩa duy ngã ðộc tôn, không tắm ở bẩn thì bảo bảo (cục cýng) tuyệt ðối không ðýợc lên giýờng ngủ!

Khi quần áo trên ngýời bị cởi hết, Thanh Hà có chút mắc cỡ quay mặt sang chỗ khác. Dù là cổ thân thể này ðã bị ðối phýõng vô tình nhìn vô số lần, nhýng mỗi lần nhìn thấy hình ảnh Phạm Thanh Hằng ðang nhìn thân thể xích͙ ɭõa của mình, Thanh Hà cũng cảm thấy không hoàn toàn ðýợc tự nhiên.

"Lạnh không?" Lúc này âm thanh Phạm Thanh Hằng từ phía trên truyền ðến, Thanh Hà nhìn lên cô, bất ngờ phát hiện con ngýõi cô mang thêm mấy tình cảm không rõ.

"Ừ, có một chút."

"Vậy chị ðem em vào sớm." Phạm Thanh Hằng nói xong, bế Thanh Hà vào phòng tắm.

Khi thân thể ngâm trong nýớc nóng, cô tựa ðầu vô bồn tắm, hýởng thụ giờ khắc an tĩnh này. Thật ra thì, cũng không phải Thanh Hà không thích tắm, thật ra cô không muốn ðẻ Phạm Thanh Hằng phải tắm cho mình mà thôi. Mắt nhìn ðối phýõng ðội tay xinh ðẹp ðối phýõng dao ðộng trên ngýời mình, vòng qua cổ, lýớt qua bên ngực, chà vào bụng nhỏ, cuối cùng ðến giữa hai chân...

"Hằng Hằng..."Tác giả có lời muốn nói: Ô ô, ãn tết mà còn phải gõ chữ Hiểu Bạo thật tổn thýõng mà, tôi rất tốt với mọi ngýời, ðổi lại hai ngày này bận rộn nên chậm vãn cho Mễ Na Tang. Ghét muốn chết, trýởng bối cứ chạy qua nhà, làm tui không có cách nào chuyên tâm gõ chữ, ảnh hýởng nghiêm trọng trong lúc tui ðang nghĩ tới Hằng Hằng ðẩy Lê tỷ tỷ, hay là Lê tỷ tỷ ðẩy ngýợc lại Hằng tỷ tỷ tiến trình nhý vậy có ðýợc không!? Vì vậy, chýõng hôm nay cũng týõng ðối ngọt ngào, nhý vậy, mọi ngýời nghĩ chýõng sau sẽ có chuyện gì ðây? Chậc chậc, Hằng Hằng a Hằng Hằng, không nghĩ tới ngýõi lại muộn tao nhý vậy, Lê tỷ tỷ ngýời ta ðã yếu ớt khẩn cầu ngýõi nhý vậy, ngýõi lại còn muốn khi dễ ngýời ta. Còn nghĩ muốn tắm ði.. Trời ạ, ta không biết nên nói với ngýõi nhý thế nào một tên muộn tao nhý ngýõi lại xấu hổ, còn lén mua ðồ ngủ con vịt của nữ! Hừ!

Hằng tỷ tỷ: Ngýõi nói xong chýa? (cầm Hắc Bé, lau tới lau ði...)

Hiểu Bạo: khụ khụ..., tiểu Hằng Hằng, ngýõi ngoan a, ðem cái thứ nguy hiểm cất ði.

Hằng tỷ tỷ: Nga? Muốn ta cất ði phải không? Vậy ngýõi biết chýõng sau nhý thế nào sao?

Hiểu Bạo: Khụ khụ, chẳng lẽ? Là muốn ta ra sân, hô to, Hằng Hằng! Ngýõi là tên cầm thú! Mau lấy cái tay giữa hai chân Lê tỷ tỷ ra! Nàng ðang còn là bệnh nhân a uy!

Hằng tỷ tỷ: Mẹ ruột, ngýõi nên biết, Hắc Bé ðã lâu chýa có uống máu mới rồi. Dùng ngýõi làm thức ãn, bất quá thích hợp nhất.

Hiểu Bạo: S tỷ tỷ! Cứu ta!

S tỷ tỷ: Hả? Xin lỗi, ta ðang ðắp mặt nạ, ngýõi ráng chịu chút ði.

Hiểu Bạo: Lừa bịp! Tại sao mỗi lần ta gặp nguy hiểm ngýõi ðều có việc bận! xấu xa! ~~~~(>_<)~~~~

Phốc, thành thật xin lỗi mọi ngýời, bất tri bất giác tui viết một cái truyện ngắn, tui biết mọi ngýời không thích xem tui, vì vậy, chân chính tại truyện ngắn này, thì truyện ngắn tiếp theo sẽ có Tiểu Ða và Sýõng tỷ tỷ ra sân nga.Trong phòng làm việc bệnh viện, Sýõng tỷ tỷ ngồi thoải mái trên ghế làm việc, Tiểu Ða ngýợng ngùng ngồi lên ðùi nàng. Hai ðứa nhỏ là Nguyễn Miên Miên và Nguyễn Niệm Niệm ðứng hai bên. Bên kia Hằng tỷ tỷ ôm Lê tỷ tỷ ngồi trên sofa, Kỳ Duyên ở bên kia, ðến nổi nhân thần công phẫn nhìn Triệu Triệu, nàng bị mọi ngýời ðuổi tới một cái góc trong xó xỉnh ðầy u ám, chỉ có thể ngồi một chỗ ở ðó.

Sýõng tỷ tỷ: Miên Miên, nói cho mẹ biết, mới vừa xảy ra chuyện gì? (Sýõng tỷ tỷ quả nhiên không phải dễ trêu, chỉ thấy nàng ðem Tiểu Ða ôm chặt trong ngực, tầm mắt liếc tới Triệu Triệu ðang ngồi một góc trong phòng.)

Nguyễn Miên Miên: Mẹ, tỷ tỷ ngồi trong góc kia giả bộ bị ðau rãng, sau ðó ðòi mẹ ðỡ nàng, sau ðó, mẹ nhìn thấy dáng vẻ nàng ngu ngốc, vì vậy nhất thời mềm lòng ðỡ nàng. Nhýng mà kết quả tỷ tỷ kia cýời thật bỉ ổi, giống nhý ông chú xấu xa trong phim hoạt hình, liên tục cạ lên ngýời mẹ. (Nguyễn Miên Miên dùng âm thanh nhạ nhạ miêu tả tội Phạm Triệu, vừa dứt lời, Phạm Triệu còn chýa kịp há miệng, thì tầm mắt mọi ngýời ðều chĩa vào cô.)

Tiểu Gấu: Ha ha, ðau rãng? Ðỡ em? Tiểu Bé, chị nhớ chị có nói, em phải ngoan ngoãn ðợi chị rồi mà. (Gấu vừa nói, ngón tay hoạt ðộng.)

Hằng tỷ tỷ: Thật là không có tiền ðồ! bác sĩ Nguyễn, nàng là em gái tôi, hy vọng cô không nên trách nàng.

Lê tỷ tỷ: Ðúng vậy, bác sĩ Nguyễn, nàng là em gái Hằng Hằng, khi còn nhỏ leo lên cây bị té, cho nên ðầu có chút... cái ðó... cô cũng biết mà.

Tiểu Ða Ða: Chị, em thật sự không có làm chuyện có lỗi với chị, ðều là vị tiểu thý kia nàng... nàng gặp một chút phiền toái.

Nghe mồm nãm miệng bảy cùng nói một lýợt, Tiểu Triệu Triệu chỉ cảm thấy vô cùng ủy khuất. Nàng dùng ánh mắt ðáng thýõng nhìn Kỳ Duyên, lại không ðýợc ðể ý. Sau lại nhìn Hằng tỷ tỷ, không thèm ðể ý. Sau ðó là Lê tỷ tỷ, ðối phýõng lại bày tỏ cýời trên sự ðau khổ của ngýời khác. Cuối cùng, Tiểu Triệu Triệu ðem tầm mắt rõi vào khuôn mặt ðầy tức giận của Sýõng tỷ tỷ và tiểu Ða Ða trên ngýời, chỉ cảm thấy mạng mình thật là khổ. Tám trãm ðời nàng cũng không dám leo týờng một lần, cứ nhý vậy, kết quả lại bị cả nhà bắt tại trận...

Tiểu Triệu Triệu: Ngô... Ngýời ta biết lỗi rồi. (Triệu Triệu nhỏ giọng nói, cúi ðầu thật thấp. Ðột nhiên cảm giác có ngýời ðang sờ ðầu mình. Nàng cho là Kỳ Duyên, kết quả ngẩng ðầu lên, chỉ có hai ðứa con nít chiều cao bằng với lúc mình ngồi, các nàng chính là hai ðứa trẻ của Nguyễn Ða và Nguyễn Ngô Sýõng, Nguyễn Miên Miên và Nguyễn Niệm Niệm.)

Nguyễn Miên Miên: Chị, tỷ tỷ thô bỉ này thật ðáng thýõng nga.

Nguyễn Niệm Niệm: Ừ. (Niệm Niệm từ trýớc ðến giờ luôn ngýợng ngùng, không thích nói chuyện.)

Nguyễn Miên Miên: Vậy chúng ta mang nàng ra ngoài chõi ði ðýợc không?

Nguyễn Niệm Niệm:... (nhìn mọi ngýời xung quanh một vòng, lại nhìn Phạm Triệu một cái, gật ðầu.)

Nguyễn Miên Miên: Khụ khụ, nếu chị ðã ðồng ý, chúng ta cho phép ngýõi gia nhập tổ chức của chúng ta, tỷ tỷ thô bỉ, ðây là phần thýởng mừng ngýõi gia nhập tổ chức. (Miên Miên vừa nói, vừa móc trong túi ra một cây kẹo mυ"ŧ ðýa cho Triệu Triệu.)

Những ngýời khác tại chỗ: ... . !!!!!!!!

Tiểu Triệu Triệu: Ngô! (nýớc mắt lýng tròng nhìn hai ngýời bạn nhỏ, cảm ðộng shi!)

Nguyễn Miên Miên: Ði thôi, ði thôi, chúng ta ði chõi ði.

Nguyễn Niệm Niệm: (gật ðầu!)

Nhìn ba ngýời ði càng xa, Nguyễn Ngô Sýõng có chút ðồng tình nhìn Kỳ Duyên, Phạm Thanh Hằng, và Thanh Hà.

Nguyễn Ngô Sýõng: Xin lỗi, rãng em gái cô không có cách trị liệu. Hõn nữa ðầu óc nàng có vấn ðề, hình nhý rất nghiêm trọng.

Tiểu Gấu: T^T

Hằng tỷ tỷ: -_-!

Lê tỷ tỷ: ╮(╯▽╰)╭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com