Creepypasta x Creepypasta Oneshots [BL, BG]
Chuyện cũ đừng nhắc lại [EJ x JTK]
Bản đã chỉnh sửa ngày: 20191123Warning: có yếu tố chửi thề._________
["Cậu từ bây giờ sẽ chuyển về phòng Jeff ở."]["Anh chuyển về phòng tôi à?"]Tôi chuyển sang phòng Jeff sống theo chỉ định của Slenderman.["Cậu đừng quấy rầy tôi được không?]["Tôi thích đấy, làm gì được nhau không?"]
"Cậu thích tôi?"
"Tôi xin lỗi, nhưng nghe chừng tôi phải từ chối rồi. Cậu chỉ là bạn thân nhất của tôi thôi, xin lỗi."
"Tôi xin lỗi, Jeff. Tôi nhận ra rồi...""Cho tôi một cơ hội làm lại đi mà."
"Tôi đáng ra phải sớm nhận ra cảm xúc của tôi. Tôi còn nhớ cậu hay đi săn cùng tôi, lúc nào cũng giúp đỡ tôi, kể cả tôi có từ chối cậu, cậu nhiều lúc khóc mà tôi không quan tâ-""ĐỪNG CÓ LÔI CHUYỆN CŨ RA VỚI TÔI!"
Cầm chắc con dao trên tay, tôi lưỡng lự, rồi cuối cùng cũng đâm vào tim. Cơn đau tê tái truyền thẳng đến não. Nhanh, nhanh lên nào, tôi rút mạnh con dao ra khỏi người. Máu từ người tôi tuôn ra như suối, chảy lên tay tôi, chảy xuống nền nhà. Người tôi bắt đầu nặng dần... nặng trĩu xuống. Tôi bắt đầu cảm thấy quay cuồng. Tôi ngã xuống, mắt nhắm lại.
["Cậu từ bây giờ sẽ chuyển về phòng Jeff ở."]["Anh chuyển về phòng tôi à?"]Tôi chuyển sang phòng Jeff sống theo chỉ định của Slenderman.["Cậu đừng quấy rầy tôi được không?]["Tôi thích đấy, làm gì được nhau không?"]
"Cậu thích tôi?"
"Tôi xin lỗi, nhưng nghe chừng tôi phải từ chối rồi. Cậu chỉ là bạn thân nhất của tôi thôi, xin lỗi."
"Tôi xin lỗi, Jeff. Tôi nhận ra rồi...""Cho tôi một cơ hội làm lại đi mà."
"Tôi đáng ra phải sớm nhận ra cảm xúc của tôi. Tôi còn nhớ cậu hay đi săn cùng tôi, lúc nào cũng giúp đỡ tôi, kể cả tôi có từ chối cậu, cậu nhiều lúc khóc mà tôi không quan tâ-""ĐỪNG CÓ LÔI CHUYỆN CŨ RA VỚI TÔI!"
_____________________
________
Tôi và LJ ra khỏi phòng của EJ. Ngay sau khi nghe thấy tiếng 'cạch' phát ra từ phía cửa phòng EJ, LJ hỏi tôi:"Giờ mày để nó như thế à Ben? Nhỡ đâu nó không đi ra khỏi phòng nữa? Nhỡ đâu nó làm sao thì thế nào? Ai chịu trách nhiệm? Mày nhá?""Mày điên à? EJ sẽ không nghịch dại hay làm gì đó đâu." Tôi ôm đầu. Ôi. Lạy. Chúa. Chuyện chưa bao giờ đi đến những nước này cả. Tôi đã tưởng mọi thứ sẽ nguôi dần đi, và nhìn đi, bây giờ thằng EJ khoá luôn cửa, kiểu này lại phải loay hoay tìm đứa nào trong dinh thự quan tâm không thì đạp cửa vào, làm một bước đề phòng trường hợp mọi thứ lại ra khỏi dự tính.Thế đấy, thằng LJ lại tiếp tục phiền nhiễu đâu xa rồi."Này này, đừng nói mày cũng lại như thằng kia ấy nhé?!""Mày thôi đi có được không?""Tao không thích đấy""Câm mõm mày vào đi, mày càng nói nhiểu chỉ tổ làm rối tung óc người ta thôi. Tao chơi game đây." LJ nghe xong phụng phịu đi ra chỗ khác, rách việc thật. Sau cái chết của Jeff, mọi thứ ở Slender Mansion hoàn toàn bị đảo lộn, đặc biệt là Eyeless Jack. Cậu ta cứ liên tục phủ định rằng Jeff đã chết, kể cả cậu ta chứng kiến cảnh Jeff gục ngã trước mặt cậu, đầu chảy máu toe toét. Cậu ta cố chấp hết tất cả những gì mình nhìn thấy, tự mình nói dối bản thân. Tôi thực sự không biết cậu ta có thể chịu được hoàn cảnh này bao lâu nữa...Tôi biết tại sao mọi chuyện lại đi tới nông nỗi này, và khỉ thật, đáng ra trước cái ngày Jeff qua đời tầm khoảng ba tháng, nó không để quên cuốn nhật kí của nó trong phòng tôi là thứ nhất, và tôi không đọc nhật ký của nó là hai. Tất cả những gì tôi đọc được thật sốc và bất ngờ. Nó yêu EJ, trang nào tôi cũng thấy nó viết về EJ. Trong một trang thì ít nhất cũng phải khoảng sáu đến bảy câu để kể về EJ. Nhưng đó chỉ là một phần nhỏ cho đến khi tôi đọc được những trang nhật kí gần đấy nhất. Một số chữ bị vài giọt nước làm nhoà đi, chữ viết tay có vẻ run rẩy. Thứ làm tôi kinh ngạc nhất là trang nhật kí nhiều vết nhoà bởi nước và các chữ cái run nhất là vào đúng ngày trước đó của cái hôm tôi đọc được cuốn nhật kí này. Trang ấy ghi: "Tại sao anh cứ nhắc lại? Tôi ĐÃ yêu anh, tại sao anh vẫn khiến tôi nhớ lại? Nó đau đớn lắm đấy anh biết không? Tôi xin anh mà, đừng làm tôi đau khổ thêm, đừng làm tôi khóc nhiều thêm...vì càng gợi lại chuyện cũ chỉ càng khiến đối phương thêm đau thôi chứ không hàn gắn lại được đâu. Tôi đang cố gắng giữ im lặng với anh, sao anh không hiểu?""Tôi xin anh, chuyện cũ đừng nhắc lại."Đáng buồn nhỉ? Vì ngay sau đó, là một tai hoạ ập đến.Lúc tôi đi săn cùng hai người họ, cái không khí xung quanh nặng nề vô cùng. Nó làm tôi khó thở. Một lúc sau, tôi bảo hai đứa đấy đi săn với nhau tôi sẽ đi săn chỗ khác để cả hai có thể có chút không gian riêng tư, đó là những gì tôi nghĩ.Lúc tôi quay trở về, cảnh này như đập vào mắt tôi: EJ bế Jeff trên tay chạy đi, Jeff thì đang trong tình trạng chảy máu đầu rất nhiều. Tay Jeff thì đã hoàn toàn buông thõng. Máu chảy nhuộm đỏ cả chiếc áo hoodie trắng. Phía sau là một đống cảnh sát đuổi theo. Lúc đấy tôi phải xông vào hỗ trợ thằng Jack không có mắt kia. Nó đặt Jeff cạnh một cái gốc cây, rồi tự nhiên xông ra dùng dao giết người như nó mất toàn bộ kiểm soát bản thân mình trước sự kinh ngạc của tôi kia. Máu bắn tung toé khắp nơi. Hơn nửa số cảnh sát chết dưới tay nó, số còn lại do quá sợ hãi mà chạy bán sống bán chết. Nhưng EJ không tha cho bọn cớm hèn nhát kia. Bọn cớm kia chân chạy quá chậm nên chúng cũng chung số với mấy thằng bị giết chết trước đó. Tôi thì cũng không giúp được gì nhiều. Bọn tôi chạy lại ra chỗ Jeff.Nó đã chết rồi. Chết mất rồi.Tôi hỏi thằng EJ chuyện gì đã xảy ra mà mọi chuyện lại ra nông nỗi này, nhưng nó không trả lời lấy một câu.Và từ hôm đó đến nay, EJ như một người mất hồn.——————-——
Chính chỗ tôi đang ngồi là nơi em hay ngồi một mình khóc. Và giờ em không có ở đây, và tôi ngồi chính chỗ này, từ từ gặm nhấm sự đớn đau. Tôi đáng ra phải nhận ra sớm rằng có xạ thủ ở đó. Đáng ra tôi phải nhận ra rằng bọn cớm hèn hạ đó đang mai phục chúng ta. Đáng ra tôi phải bảo vệ em. Tôi xin lỗi em... tôi xin lỗi... tôi đáng ra không nên nhắc lại tất cả nỗi buồn của em.Hay là tôi nên chết đi? Để có thể gặp được em?Tôi cũng chẳng xứng đáng được sống. Tôi chẳng có mục đích để sống, lý do do để tồn tại.Vậy thì sống để làm cái trò gì?Xin hãy đợi anh nhé Jeff.Cầm chắc con dao trên tay, tôi lưỡng lự, rồi cuối cùng cũng đâm vào tim. Cơn đau tê tái truyền thẳng đến não. Nhanh, nhanh lên nào, tôi rút mạnh con dao ra khỏi người. Máu từ người tôi tuôn ra như suối, chảy lên tay tôi, chảy xuống nền nhà. Người tôi bắt đầu nặng dần... nặng trĩu xuống. Tôi bắt đầu cảm thấy quay cuồng. Tôi ngã xuống, mắt nhắm lại.
***
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net