36
"nếu anh bỗng ân cần
em cũng đừng khó hiểu
đến kẻ lỗ mãng nhất
cũng dịu dàng khi yêu.."
*ai biết cre ở đâu nhắc mình với nha.*
"Reng"
Tiếng chuông điện thoại đánh thức em và anh. Em lờ mờ tỉnh giấc đã thấy ngay gương mặt tuấn tú này, chớp mắt vài cái rồi lần mò tìm chiếc điện thoại đang đổ chuông inh ỏi.
- Choi Nabi nghe ạ.. - em nửa tỉnh nửa mơ mà nghe điện thoại, thầm nghĩ ai mà lại gọi giờ này cơ chứ.
Taehyung chăm chú nhìn em nói chuyện, em trước giờ không có bạn bè, mẹ cũng chẳng dùng điện thoại thì ai gọi cho được?
"Tôi là người lúc sáng cô va phải.."
"Không biết ngày mai cô có rảnh không? Tôi muốn mời cô đi uống nước."
Em ngập ngừng, thì ra là người lúc sáng em va phải, kể cũng lạ, em là người va vào người ta, em không mời thì thôi, tại sao gã lại mời ngược lại?
- Để tôi suy nghĩ..
"Được, nếu cô đồng ý thì đến quán cà phê Van, đường Y, 4 giờ chiều mai."
Gã nói rồi cúp máy, chẳng đợi em trả lời. Cứ tưởng trên đời này Taehyung là đanh đá nhất, vậy mà giờ lại biết có kẻ còn thô lỗ hơn.
Anh vẫn chưa rời mắt khỏi em giây nào, đã vậy còn nghe rõ từng câu từng chữ gã kia nói. Mặt anh giờ lạnh tanh, chỉ cần một chút gì kích động liền có thể xé tan em ra thành trăm mảnh.
- Là ai?
Em tỉnh giấc nãy giờ mới để ý là anh đã về, với cự li này có lẽ anh đã nghe hết rồi, sợ rằng máu ghen anh nổi lên thì có mà xác em cũng không còn.
- Người này lúc sáng em không cẩn thận va vào, hất cả ly nước vào áo anh ta, nhưng em không có tiền đền, mà anh ta đã tha cho em đi rồi, chỉ là không biết tại sao lại hẹn đi uống nước thôi.
- Thẻ anh đưa cho em đâu?
- Em không nỡ dùng.. - em cúi đầu hai tay bấu vào nhau, như thể trẻ em làm sai đang bị bố phạt.
Anh bật cười xoa đầu em, rồi kéo vào lòng ôm thật chặt, em cứ thế này, làm sao anh hết thương?
- Thương em.. - nói rồi anh hôn lên mái tóc nâu nọ..
***
Ở nơi thư phòng quen thuộc nọ, có một nữ nhân đang tiến vào với cử điệu đắc thắng, như thể vừa gặt được thành công cho chủ nhân của mình.
- Chị tìm hiểu rồi, cô bé này quả thật là Choi Nabi năm xưa.
- Cảm ơn.
Gã đáp lời chị Ran, rút điếu thuốc ra rồi hút một hơi thật sâu, trong mắt có ý cười nhìn vào một khoảng xa xăm. Rồi phả ra làn khói trắng đục.
Ngần ấy năm nay, cuối cùng gã cũng tìm được em, cô bé năm đó, gã đã đem lòng yêu, mãi đến bây giờ vẫn vậy, gã không tìm kiếm tình yêu nào cả, dù người có xinh đẹp cách mấy, gã vẫn nhớ mãi cái tên Choi Nabi.
- Cuối cùng thì em đã ở đây... - gã độc thoại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net