Truyen30h.Net

[EDIT HOÀN] Cùng nhân dân vũ trụ trồng rau nuôi gà

Chương 23 + Chương 24

yuukute

24/01/2022

Edit: Nhật Nhật

...

Chương 23

Ôn Thần là một streamer ẩm thực, lượng fan theo dõi chỉ có ba con số.

Lượng fan mấy trăm người này ở trong vũ trụ dân số đông đúc lên đến mấy chục tỷ thực sự không đáng nhắc tới, nhưng lại khiến anh ta trở thành người đứng đầu trong số mấy streamer khu ẩm thực.

Ôn Thần biết giới ẩm thực vũ trụ đã xuống dốc không phanh từ lâu, thậm chí ngay cả anh ta cũng bắt đầu có suy nghĩ chuyển sang phát sóng trực tiếp về lĩnh vực khác.

Sở thích không thể dùng làm cơm ăn, kiên trì lâu như vậy, anh ta cũng có chút mệt mỏi.

Ngày hôm đó, anh ta cũng giống như mọi khi, chuẩn bị kỹ càng các nguyên liệu nấu ăn cần thiết để phát sóng trực tiếp, sau đó vào phát livestream đúng khung giờ cố định của mình.

"Chào mọi người, tôi là streamer Ôn Thần. Hôm nay món tôi sẽ làm chính là một món ăn từng được nhắc đến trong sách sử..." Nói được nửa câu, anh theo thói quen liếc nhìn số người xem trực tiếp.

Theo dự đoán của anh ta, số người đang theo dõi chắc chỉ đếm được trên đầu ngón tay, đều là những người yêu thích ấm thực giống như anh ta. Nhưng lúc này, nhìn thấy hai chữ số sáng choang trên góc màn hình, đầu óc anh ta lập tức kẹt số.

48 người, chuyện này sao có thể? !

Đầu tiên là Ôn Thần tự nghi ngờ thị lực của mình có vấn đề. Anh ta giơ tay dụi dụi mắt rồi nhìn lại lần nữa, phát hiện số người hiển thị chỉ tăng lên chứ không giảm đi, thế mà vượt mốc 50 người xem. Chuyện này không ngờ lại là sự thực! Tim Ôn Thần đập điên cuồng, có loại ảo giác, cuối cùng mình cũng hot.

Ảo giác này không kéo dài lâu lắm, rất nhanh đã có khán giả phát hiện Ôn Thần đang ngây người, lập tức viết bình luận, hỏi sao anh ta còn chưa bắt đầu.

"A... À! Tôi bắt đầu ngay bây giờ đây! Hôm nay tôi định làm một món ăn được nhắc đến trong sách sử..."

Lời còn chưa dứt, đã lại có một bình luận nữa chạy lên.

"Streamer streamer, anh có biết làm Ngọc Mễ áp chảo không? Là cái món Ngọc Mễ áp chảo vàng ruộm, cắn xuống thì vừa giòn vừa xốp ấy!"

Nhìn câu này, hóa ra là một người thích ăn uống. Ôn Thần chớp mắt một cái, tốt tính trả lời: "Xin lỗi, món này tôi không biết làm. Nhưng nếu mọi người muốn xem tôi làm, thì chờ hôm nay live xong, tôi sẽ tìm tài liệu liên quan, chờ lần sau làm cho mọi người xem."

Anh ta cứ tưởng đây chỉ là yêu cầu của một người xem mà thôi, không ngờ chờ anh ta nói mình không biết làm xong, thế mà khiến một đám người than thở theo.

"Aiz! Tôi đã đoán trước là Ngọc Mễ áp chảo khó lắm mà, streamer không biết làm cũng là chuyện thường."

"Tôi từ kênh của streamer khác mò qua đây đây, bọn họ cũng chẳng ai biết làm cả, cái này khó quá! Sau này chúng ta làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải đi tìm đầu bếp chuyên nghiệp để học nữa à?"

"Phỏng chừng trong các streamer không có ai biết nấu món này đâu, trừ khi anh giai [Yêu Tinh] đột nhiên nổi hứng livestream, trực tiếp chỉ cho chúng ta cách làm. Tiếc cái là tôi vừa mua nhiều đồ gia vị trong game quá, vừa mua về đã phải để chúng nó đóng bụi, tức chết mất thôi! !"

"Khu livestream ẩm thực đúng là bỏ đi mà, cái này không biết, cái kia cũng không biết, thế thì làm làm cái gì? Không bằng streamer nói luôn là mình biết làm những cái gì đi, thế cho nhanh? ?"

Ngoại trừ người xem cuối cùng này, ngữ khí của những người khác cũng coi như ôn hòa, tự nói chuyện với nhau. Lúc Ôn Thần nhìn thấy bình luận cuối cùng kia, trong lòng khó tránh có chút buồn rầu. Đúng vậy, ẩm thực vũ trụ, có cần thiết phải tồn tại nữa không?

Nhưng bây giờ anh ta vẫn còn đang livestream, không thể cứ mãi đắm chìm trong cảm xúc tiêu cực của bản thân được. Hít sâu một hơi, Ôn Thần mỉm cười, nói: "Tuy tôi không biết làm Ngọc Mễ áp chảo, nhưng món hôm nay tôi định làm, nguyên liệu chính cũng là ngô, món này có tên là "Bỏng ngô", dựa theo lời giới thiệu trong sách, thì đây là một trong những món ăn vặt rất được yêu thích trong thời đại Trái Đất cổ."

Lời này vừa nói ra, phàn bình luận đứng im vài giây, sau đó đột nhiên lại dậy sóng.

"Cái gì? ! Bóng ngô á? Ăn có ngon không? Ăn ngon thì tôi học! Streamer dạy cẩn thận tí, học xong tôi ném 'Phật nhảy tường' cho anh! 'Củ cái giấm đường' x10!"

"Phật nhảy tường" và "Củ cái giấm đường" đều là vật phẩm donate cần bỏ tiền mua trong phòng phát sóng trực tiếp, cái trước giá tận 1000 tinh tệ, cái sau rẻ hơn cũng phải 5 tinh tệ một cái.

"Ha ha ha ha! Không có Ngọc Mễ áp chảo thì bỏng ngô cũng được hết, chỉ cần học được, tôi sẽ vào game làm thử. Streamer cố lên, tôi sẽ nghiêm túc học! 'Củ cải giấm đường' x20!"

"Tôi thấy tôi có thể, ngoan ngoãn chờ streamer dạy nấu ăn! Gà xào tỏi ớt x5!"

Loáng một cái, tất cả bình luận đều là tên các loại đồ ăn. Trước giờ chưa bao giờ trông thấy cảnh nào hoành tráng như này, Ôn Thần thiếu chút nữa là ngốc luôn. Để bản thân tỉnh táo lại, anh ta len lén tự cấu mình một cái, nhờ cơn đau mới giúp bản thân không làm ra hành động gì xấu hổ.

Ham muốn học tập của mọi người chưa bao giờ mạnh mẽ như lúc này. Ôn Thần cũng bày ra trạng thái tốt nhất của bản thân, nghiêm túc giảng giải, từ nguyên liệu cần dùng đến các bước làm bỏng ngô đều nói tỉ mỉ chi tiết một lần. Sau đó anh ta trực tiếp bắt tay vào làm từ công đoạn đầu tiên, tận tình chỉ dạy cho khán giả trong phòng phát sóng cách làm món ăn vặt này.

Thỉnh thoảng cũng có vài bình luận lướt qua.

"Quá tốt rồi! Streamer nói nếu không có đủ nguyên liệu thì chỉ cần dầu ăn, đường với hạt ngô cũng có thể làm được, vừa lúc mấy nguyên liệu này trong game đều có đủ!"

"Hình như nếu dùng bơ thì bỏng ngô trông sẽ đẹp mắt hơn đấy, tiếc là trong game không có bơ, ầy..."

"Người anh em, đừng ủ dột như thế chứ! Khó lắm mới kiềm được một món có thể nấu, chúng ta phải vui vẻ mới đúng! Chờ học xong, tôi sẽ lên game làm mấy phát, hy vọng có thể thành công ngay lần đầu tiên!"

...

Ôn Thần vừa dạy, vừa âm thầm để ý nội dung nói chuyện dưới phần bình luận, phát hiện người xem hôm nay đều có một điểm chung. Đó chính là đều nhắc đến "Trò chơi".

Trò chơi? Trò chơi gì mà lại có dính đến nấu ăn?

Cái này thực khó tưởng tượng, nhưng hiện thực bày ra ngay trước mắt. Mấy chục người đột nhiên xuất hiện trong livestream của anh ta hình như đều là game thủ của một trò chơi nào đó. Mục đích bọn họ xem live chỉ có một, chính là học được cách nấu ở chỗ anh ta, sau đó quay vào trong game, tự mình nấu thử.

Nhưng mà, thực sự có game như vậy nữa à? Sao anh ta chưa nghe đến bao giờ?

Chẳng lẽ là game mô phỏng nhà bếp?

Đầy đầu đều là câu hỏi, chính bản thân Ôn Thần cũng không nhận ra, anh ta đã hỏi ra miệng từ bao giờ.

Vấn đề này lập tức được khán giả xem live nhiệt tình giải đáp.

"Ha ha ha! Sao có thể là game mô phỏng nhà bếp được, vậy thì chán chết. Trò chơi bọn tôi đang chơi so với streamer đoán thì hay ho hơn nhiều! Tên là 'Vùng đất điền viên', là một game nông trại. Chúng tôi phát hiện lương thực mình trông ra có thể nấu thành đồ ăn cực ngon, đã có người làm thành công. Nhưng người nọ là nhờ có công thức nấu ăn mới làm được, những người khác hoàn toàn không nấu được cái gì ra hồn. Cho nên bọn tôi mới kéo nhau đến chỗ anh học đây."

"Đúng đúng đúng, chính là vậy đó. Streaemer dạy cho tốt, con sâu tham ăn trong bụng bọn này đều nhờ anh để nuôi cả đấy!"

"Nói thật, game này thực sự chơi quá vui. Nếu không phải vì đi học nấu ăn, thì chưa đến giờ tôi cũng không muốn out game tí nào! Thoát game có nửa tiếng, tôi đã thấy muốn quay lên rồi... Không biết chỗ ngô tôi gieo xuống ban nãy đã thu hoạch được chưa nữa?"

" Chậc chậc, người anh em, cậu như vậy là không được rồi. Mỗi lần onl chỉ được ở trên game tối đã có sáu tiếng thôi, không giành giật từng phút từng giây thì sao mà được? Phải như tôi này, mua ba gói nạp nước suối thần kỳ, số may mở ra được 167 bình nước suối, tưới một bình có thể rút ngắn thời gian thu hoạch lại 15 phút. Lúa mì một tiếng thu hoạch, tôi tưới hai bình, ngô hai tiếng thu hoạch tôi tưới bốn bình, thế không phải là tiết kiệm được thời gian sao? Nếu không phải thời gian thu hoạch chỉ có thể rút ngắn tối đa một nửa, thì tôi có thể tưới cho nó chín luôn trong 1 giây ấy chứ... Tính toán thời gian cẩn thận một chút, là có thể trồng liên tục được rồi ~"

Thao thao bất tuyệt về tâm đắc làm nông của mình, choán hết phân nửa cái màn hình, trong ngữ khí người viết bình luận còn mang theo cảm giác đắc ý, có vẻ rất tự hào.

Quả nhiên, rất nhanh đã có người nhảy ra ghen tỵ ước ao với đối phương.

"Oa! Anh giai lầu trên vận may tốt thế, mua có ba gói nạp mà mở ra được nhiều nước suối như vậy, tôi mua gần mười cái, mà cái nào cái nấy cũng chỉ mở được nhiều nhất là mười bình, thật sự không thể chấp nhận được, hức hức hức..."

"Người may mắn, cho cọ tí ~"

"Cọ một cái xin tí may mắn, chờ lên game tôi sẽ mở gói nạp, he he!"

Lúc này, thần trí của Ôn Thần đã bị trò chơi thần kỳ này dụ dỗ hoàn toàn, may mà việc làm bỏng ngô đã đến bước cuối rồi, chỉ cần đậy nắp vung lại lắc đều là có thể ra lò. Anh ra vừa hất chảo, vừa hỏi tiếp.

"Trò chơi này nghe vui thật đấy, sao trước đây tôi chưa từng nghe nói đến nhỉ?"

"Mới đăng tải lên web chưa đến một tuần đâu, streamer chưa nghe nói đến cũng là bình thường."

"Trong game có nhiệm vụ nào yêu cầu đánh quái không? Tôi không am hiểu chiến đấu, trước đây thử mấy game thì đều vì không đánh được quái vật, nên phải nghỉ chơi."

"Ừm... Cái này thì không nói trước được, dù sao thì bây giờ cũng không có. Hoạt động trong game chủ yếu là trồng trọt canh tác thôi, không muốn làm gì cũng có thể nằm chơi trên bãi cỏ, còn rất, ờm... Nhàn nhã! Hơn nữa, tôi nói với anh chuyện này, sau khi đăng nhập game, cảm giác tính tình của mình tốt hơn hẳn ấy, không muốn đánh người nữa."

Hỏi một hồi, Ôn Thần càng thấy thích thú hơn với trò chơi này. Cuối cùng, anh ta không nhịn được, hỏi ra miệng: "Vậy tôi chơi cũng được nhỉ!"

Được thì hết live anh ta sẽ đi đăng ký tài khoản game.

Không chỉ có Ôn Thần, mà những fan theo dõi phòng phát sóng của Ôn Thần cũng chờ nhóm game thủ kia trả lời. Bình luận trao đổi trước đó của họ, người khác đều thấy được, cũng đều thấy hứng thú với trò chơi được nhắc đến.

Một trò chơi có thể tự do nấu nướng, thân là người yêu thích ẩm thực, sao có thể không ngóng trông chứ?

Nhưng mà, khiến bọn họ cảm thấy thất vọng chính là, vấn đề này đã bị phủ quyết ngay tức thì.

"Ôi chao, cái này thì tạm thời khỏi phải nghĩ đi. Người thiết kế game dùng thiết bị xây dựng trò chơi giả lập có cấp E thôi, tối đa chỉ cho phép 500 người đăng nhập, số tiêu chuẩn này đã bị cướp sạch ngay trong ngày rồi, tôi đây cũng nhờ may mắn mới cướp được một suất đấy. Chuyện này thực sự là quyết định sáng suốt nhất trong cuộc tời tôi!"

"Đúng vậy đúng vậy, đám người trên diễn đàn 'Giải thi đấu thiết kế game giả lập' hãy còn đang ghen tỵ vợi bọn tôi muốn chết được kìa. À, quên không nói, trò chơi này có tham gia giải đấu đấy, theo suy đoán của tôi, sau này nó nhất định sẽ hót hòn họt, càng ngày càng có nhiều người muốn vào chơi cho mà coi. Nếu mọi người có hứng thú, nhất định phải để ý thời điểm game nâng cấp, thêm tiêu chuẩn người chơi ~"

"Đúng đúng đúng, chính là vậy đó! Nếu mà mai mốt streamer có cướp được suất vào game thì nhớ tìm tôi nhá, tên nick trong game của tôi là [Không hẹn ngày mai]. Đến lúc đó tôi mời anh ăn bánh bao trắng, bao nhiêu cũng được!"

"Em giai nói chuyện kiểu gì đấy, streamer dạy chúng ta làm bỏng ngô, cậu lại mời người ta ăn bánh bao trắng? Có thế nào thì cũng phải lấy hết tất cả món ngon ra mời mới phải đạo chứ!"

"Hờ hờ, còn không phải là vì bây giờ mới chỉ có mỗi bánh bao trắng à..."

Thấy khu bình luận, mỗi người một câu trò chuyện rôm rả, trong lòng Ôn Thần cũng thấy vui, cảm giác mất mát khi không thể lập tức đăng ký game cũng biến mất mấy phần, anh cười nói cảm ơn: "Cảm ơn mọi người, nếu có cơ hội vào game, tôi sẽ ở trong trò chơi, làm đồ ăn ngon mời mọi người."

Lời này lập tức được hưởng ứng nhiệt liệt, những game thủ mới học được cách làm bỏng ngô dựa theo cam kết lúc đầu, tạo thành một đợt sóng donate tặng quà, sau đó mới hài lòng thoát khỏi phòng live.

Về trò chơi nào, vịt con tiến lên!

Sau khi tắt live, Ôn Thần cũng những người theo dõi kênh ban đầu đều tìm được trang giới thiệu của "Vùng đất điền viên" trên web. Phát hiện tiêu chuẩn người chơi còn lại quả nhiên là "0", dưới phần bình luận đánh giá là một mảnh than thở khóc lóc, thúc giục tăng lượng người chơi các kiểu, thực sự khiến người ta nhìn mà đồng cảm vô cùng.

Không hiểu sao lại bỏ ra những nửa tiếng đồng hồ để đọc phần đánh giá, mong muốn được vào game của Ôn Thần lại càng thêm mãnh liệt, anh ta để lại một bình luận tương tự, xong mới lưu luyến thoát ra.

Anh ta lưu trang đánh giá vào bookmark yêu thích của mình, quyết định thời gian rảnh mỗi ngày sẽ lên đây xem một chút, có khi hôm nào gặp may, lại đúng lúc xem được thông báo người thiết kế tăng tiêu chuẩn game cũng nên.

Đang định thoát mạng, ma xui quỷ khiến thế nào, Ôn Thần lại nhìn sang diễn đàn chính thức của giải thi đấu thiết kế game giả lập. Ấn vào, liếc mắt một cái đã thấy được một topic.

"Ha ha ha ha! Tôi cuối cùng... Cũng nấu thành công Ngọc Mễ áp chảo rồi! Đã ăn thử rồi, không chết, mọi người cứ mạnh dạn thử đi, mùi vị so với đồ ăn ngoài thực tế phải ngon hơn gấp vạn lần! ! !"

Đuôi là một chuỗi chấm than, chứng tỏ tâm trạng kích động của chủ post lúc này. Ôn Thần rất nhanh đã đoán ra, Ngọc Mễ áp chảo trên tiêu đề cùng món ăn mà khán giả xem live nhắc đến hôm nay là cùng một món. Nói cách khác, người lập topic cũng chơi "Vùng đất điền viên".

Chờ Ôn Thân phản ứng lại, anh ta đã ấn vào topic. Dưới tiêu đề vài viết chính là ảnh chụp cận cảnh món "Ngọc Mễ áp chảo" trong truyền thuyết.

Trong đĩa sứ tròn, tráng men trắng như tuyết là một vật thể cháy đen không biết tên, có thể thấy rõ các hạt tròn bên trong, nhìn kỹ thì có thể nhận ra, trước khi chết cháy, chúng nó là hạt ngô. Đường viền mấp mô lồi lõm, so với phần giữa càng đen hơn, càng cứng hơn.

Ôn Thần nhướng mày, trực giác mách bảo đây không phải hình dạng thực sự của Ngọc Mễ áp chảo.

Bên dưới topic một mảnh cười vang.

"Phụt! So với Ngọc Mễ áp chảo của anh trai [Yêu Tinh] thì thực sự không dám nói là giống nhau như đúc, chỉ có thể nhận xét một câu, chả liên quan. Chủ post, cậu không thấy ngại à, mà dám nói đây là Ngọc Mễ áp chảo? ?"

"Ha ha, dáng vẻ nói khoác mà không biết ngượng của chủ post thực sự là... Đáng yêu ghê ha ~"

"Cảm động vì lòng dũng cảm của chủ post! Còn sống thì é một tiếng coi..."

Nói tóm lại, tất cả những comment của người chơi bên dưới đều không công nhận cái thứ trong ảnh của chủ post là Ngọc Mễ áp chảo, cho dù sau đó đối phương có nhảy ra đảm bảo thì cũng không có ai bận tâm lời nói của cậu ta, chỉ cười hi hi ha ha một trận, xong lập tức vào game tự mình nỗ lực.

Ôn Thần trầm mặc xem hết topic, cảm giác trong lòng hết sức vi diệu. Anh ta cảm thấy nếu là mình, nhất định có thể nấu ra món ăn hoàn mỹ, mà không phải giống như trong ảnh đính kèm của chủ post, nhìn thôi đã thấy hết cả hứng ăn rồi.

Đáng tiếc... Nhiều người cướp được tiêu chuẩn vào game như vậy, sao lại không có anh ta chứ QAQ!

Thực sự là khiến người ta ghen tỵ hận mà!

Chuyện xảy ra trong phòng phát sóng ẩm thực của Ôn Thần cùng những chuyện sau đó, cũng xảy ra ở chỗ những streamer khác. Nhất là với những streamer ẩm thực như anh ta, ai nấy đều gào thét trong lòng, thầm nghĩ trò chơi này thực sự là bộ đôi hoàn mỹ với nghề nghiệp của họ.

Mà thân là người thiết kế trò chơi, Bạch Lê hoàn toàn không biết đến những chuyện này.

Cậu ra khỏi game, sửa sang lại một chút rồi dẫn Chí Tôn ra ngoài, làm quen với hoàn cảnh sống, sau khi đi một vòng quay về thì đột nhiên hắt hơi mấy cái liền.

"Meow?" Chí Tôn lo lắng nhìn con người nhà mình.

"Yên tâm, tao không sao." Bạch Lê sờ sờ đầu mèo nhỏ trong ngực mình, thấy lỗ tai nhóc con này run lên, thì yên lặng suy đoán, có phải do sức khỏe của nguyên chủ không tốt không, cậu đi dạo bên ngoài một lúc như vậy thôi đã bị cảm lạnh rồi à?

Cảm nhận được sức mạnh tín ngường giống như dòng suối nhỏ không ngừng róc rách chảy về phía mình, Bạch Lê điều khiển mộc thanh linh khí quanh người di chuyển một vòng. Quả nhiên, tinh thần sảng khoái, thân thể cũng thoải mái hơn.

Cậu thư thái, Chí Tôn cũng kích động, thân thể nhỏ nhỏ trong trong ngực cậu lăn một vòng, khịt khịt mũi, giống như đang tìm kiếm gì đó, mắt mèo tròn xoe cũng hiện lên vẻ nghi hoặc.

Quái lạ, rõ ràng nó vừa cảm nhận được trên người con người một luồng khí rất thoải mái, sao loáng cái đã biến mất không thấy nữa rồi?

Bạch Lê biết Chí Tôn có thể cảm nhận được mộc thanh linh khí, nghĩ dù sao cũng không thể để đứa nhỏ trong nhà chịu đói được, bèn tụ một ít lên đầu ngón tay, đưa về phía đầu nhóc con này. Nhớ đến cảnh lần trước bị liếm trúng, cậu nhanh tay nhanh mắt chạm lên gáy Chí Tôn một cái, sau đó lập tức thu tay lại.

Chí Tôn như nhặt được bảo bối, sung sướng kêu "Ngao ngao" hoàn toàn không nhận ra biến hóa trong lòng con người.

Một người một mèo đều cảm thấy hài lòng.

Bạch Lê đang đinh mở cửa vào nhà, thì nghe phía sau "Cạch" một tiếng. Cậu theo bản năng quay đầu lại, chạm mắt với hàng xóm ở nhà đối diện.

Là một cậu nhóc choai choai.

____________________

Hành tinh thịt kho tàu

Gà xào tỏi ớt

---o0o---

Chương 24

Nhà Bạch Lê thuê nằm trong một khu tập thể cũ, xung quanh cũng không có nhiều gia đình sinh sống, lúc cậu dẫn theo Chí Tôn đi xuống tầng dạo bộ cũng chỉ gặp được hai người đang vội vã băng sang đường, ngay cả một câu chào hỏi cũng không có.

Một người trong đó còn nhìn cậu đầy hằn học, giống như sự xuất hiện của Bạch Lê đã làm gián đoạn suy ngẫm về cuộc đời của mình vậy. Trừng xong, sắc mặt người kia lại thay đổi, trở nên ảo não hơn, nhanh chân rời đi. Điều này làm cho Bạch Lê hiểu thêm một chút về thế giới này, cùng chứng "Đứt gãy gien". Phản ứng cửa người đi đường vừa nãy, phỏng chừng cũng là do gặp rắc rối với chứng bệnh này.

Cứ như vậy, bên người chỉ có mèo nhỏ hai ba tháng tuổi, chuyển tới đây ở mấy ngày rồi, Bạch Lê lần đầu tiên biết, đối diện nhà mình cũng có người ở.

Cách một cánh cửa, cậu nhóc ló ra nửa người, xuất hiện trong tầm mắt Bạch Lê. Đối phương mặc quần áo ở nhà đơn giản, tóc màu khói, dưới phần tóc mái hơi dài là một đôi mắt tròn xoe, hai má phúng phính, da trắng xanh như kiểu lâu ngày không ra nắng.

Cậu nhóc chỉ thấp hơn Bạch Lê một chút, nét trẻ con trên mặt vẫn chưa hết, thoạt nhìn lại càng có vẻ ít tuổi.

Cậu nhóc bám tay vào mép cửa, hai mắt nhìn Bạch Lê chằm chằm. Lúc Bạch Lê nhìn sang, cậu nhóc cũng không lảng tránh, hình như là... Đang chờ Bạch Lê mở lời trước?

Bạch Lê ngập ngừng lên tiếng chào hỏi: "Xin chào?"

Quả nhiên, thấy Bạch Lê nói chuyện cùng mình, hai mắt cậu nhóc sáng lên, vội vàng nói: "Chào, chào anh, em là Tống Hân Nhiên, là hàng xóm của anh, anh mới chuyển đến đây ạ?"

Hóa ra là một đứa nhỏ nhút nhát, dễ xấu hổ.

Bạch Lê dễ mềm lòng với những người có tính cách như thế này nhất, giọng cậu cũng vô thức thả nhẹ hơn: "Ừ, anh là Bạch Lê, mới chuyển tới đây mấy hôm trước, ở đối diện nhà cậu."

"Dạ dạ, em biết." Biểu cảm của Tống Hân Nhiên thoạt nhìn lại càng thêm gấp gáp, một chân vô thức di di, vẽ vòng tròn trên đất, cuối cùng, cậu ta dường như đã hạ quyết tâm, hít sâu một hơi, âm lượng cũng tăng lên một chút: "Hai ngày nay em hay ngửi thấy mùi thơm từ nhà anh bay ra. Anh Bạch Lê, anh có thể nói cho em biết đó là mùi gì không? Lúc ngửi thấy bụng em cứ không nhịn được, sôi lên ùng ục..."

Sau khi nói xong, dường như là cảm thấy xấu hổ, cậu nhóc đưa tay bụm mặt, không dám nhìn Bạch Lê nữa.

Giờ Bạch Lê mới hiểu, chắc đứa nhóc này bị đồ ăn ngon dụ dỗ, mới chạy ra chào hỏi với cậu. Lý do như vậy, thực khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười đây.

Cậu nghĩ một chút, nhà ở đây không có cách âm, cách mùi. Sau này cậu chắc chắn còn phải hâm nóng cơm canh để lấp đầy bụng, nói dối lấp liếm cho qua chuyện còn không bằng nghĩ cách gì giải thích với Tống Hân Nhiên cho hợp lý.

Vì thế cậu đáp: "Mấy cái cậu ngửi thấy đều là mùi đồ ăn, là do một người bạn của anh làm, nấu xong người nọ sẽ gửi chuyển phát nhanh đến cho anh. Tay nghề nấu nướng của anh ấy không tồi, nên đồ ăn làm ra cũng thơm hơn thức ăn bình thường một ít..."

Dầu gì người ta cũng là thần bếp, đồ ăn nấu ra mà không ngon thì sao có thể gọi là "Thần" được.

Nghe nói đó là mùi thức ăn, mà thức ăn đó lại là bạn của Bạch Lê làm, tâm trạng của Tống Hân Nhiên cứ y như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, không biết nên vui vì cuối cùng mình đã thành công phá án, hay là đau lòng vì đồ ăn thơm như vậy lại không thể lên mạng vũ trụ đặt mua nữa.

Cái đầu cậu nhóc rũ xuống trông thê lương khủng khiếp, khóe miệng cũng xị xuống. Trông cực kỳ đáng thương.

Bạch Lê ôm Chí Tôn, đột nhiên cười khúc khích, chờ Tống Hân Nhiên ném ánh mắt u oán lại phía mình, mới xin lỗi cậu nhóc rồi khua tay một cái: "Xin lỗi, không phải anh cố ý cười đâu, nhưng mà nhóc Tống này, vẻ mặt của cậu thực sự quá thú vị, ha ha. Vậy đi, để xin lỗi, anh mời cậu ăn cơm tối nhé? Tối nay anh định ăn cánh gà kho tàu với nộm khoai tây, thêm một bát cơm tẻ, có hơi nhiều, đủ để hai người ăn."

Dường như nghe hiểu lời Bạch Lê nói, mắt mèo màu vàng của Chí Tôn cũng lóe sáng, có vẻ rất thèm thuồng, nó cũng thích ăn cánh gà! Cái đuôi màu cam nhạt hơi nhếch lên, lén lút cà cà cổ tay Bạch Lên mấy cái. Bạch Lê thấy cổ tay mình ngứa ngứa, chuẩn xác bắt được cái đuôi đang tác quái, nhẹ nhàng xoa xoa.

Í, thoải mái quá.

Tuy không biết cánh gà kho tàu với nộm khoai tây có mùi vị thế nào, nhưng Tống Hân Nhiên dám cam đoan, hai món này nhất định là mỹ vị nhân gian! Vì vậy, trước khi đại não kịp phản ứng, thân thể đã hành động trước một bước, chờ cậu nhóc tỉnh hồn lại thì đầu đã gật lia lịa từ bao giờ.

Lần này thì mặt mũi của cậu nhóc cháy khét lẹt luôn, quá mất mặt! Rõ ràng cậu nhóc rất là kiềm chế, trước giờ chưa từng tỏ ra sốt sắng như vậy.

Nói thì nói thế, chứ Tống Hân Nhiên thực sự không nỡ từ chối lời mời này. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, thì bữa cơm tối nay chính là cơ hội duy nhất trong đời, để cậu nhóc được tiếp xúc gần gũi với cái gọi là món ngon.

Cơ hội như vậy bày ra ngay trước mắt mà không biết nắm lấy thì cậu nhóc cũng khỏi phải làm người nữa!

"Cám ơn anh Bạch Lê." Tống Hân Nhiên nhỏ giọng nói cảm ơn, giống như cái đuôi nhỏ bám theo sau Bạch Lê.

"Không có gì, cậu đừng khách sáo."

Bạch Lê vừa nói, vừa dẫn Tống Hân Nhiên vào nhà. Cậu lấy một đôi dép lê dự phòng trên tủ giày xuống để Tống Hân Nhiên đi, sau đó dẫn cậu nhóc vào phòng ăn nhỏ mình tự chế ra.

Chí Tôn đã được Bạch Lê thả xuống đất, lúc này đang đi theo sau hai người, trên mặt mèo viết đầy dấu chấm hỏi, Cái kẻ không quen không biết này, tại sao lại đi vào nhà của nó với con người, muốn làm gì đây? ?

Bị ham muốn chiếm hữu quấy phá, nó hoài nghi cái kẻ xa lạ mới tới này, đến đây để cướp con người của mình!

Mèo nhỏ vung chân chạy đuổi theo, nhưng vì chân ngắn, rất nhanh đã bị tụt lại phía sau một đoạn lớn, nó cuống lên kêu "Ngao ngao" không ngừng.

Dáng vẻ cực kỳ hung dữ.

Tống Hân Nhiên nghe thấy, thì nhìn về phía phát ra tiếng kêu, thấy mèo nhỏ mở to hai mắt nhìn mình chằm chằm thì không khỏi cảm thấy thích thú, cảm thấy nhóc mèo này nhìn mình như vậy, chắc chắn là cũng thích mình.

Nhưng mèo này không phải của cậu nhóc, cho nên Tống Hân Nhiên chỉ đứng tại chỗ nhìn, còn nói lại cho Bạch Lê biết dáng vẻ gấp gáp của nó, hỏi liệu có phải nó có chuyện gì không?

Bạch Lê quay người lại nhìn, nhớ đến mỗi lần ăn cơm, Chí Tôn đều là dáng vẻ gấp không chờ nổi này, thì rất vô trách nhiệm đoán: "À, chắc là nó cũng đói bụng rồi. Vậy anh nhanh tay một chút, để chúng ta nhanh được ăn cơm."

"Được ạ được ạ." Tống Hân Nhiên mơ hồ có cảm giác Bạch Lê đã đoán sai, nhưng lại không nghĩ ra lý do nào tốt hơn. Nhìn Bạch Lê đang bận túi bụi, cậu nhóc thấy mình cũng không thể ngồi không như vậy được, bèn tới gần hỏi: "Anh Bạch Lê, có gì em giúp được không?"

"Vậy cậu giúp anh sắp bát ra đi." Bạch Lê thấy Tống Hân Nhiên là thực sự muốn giúp, cho nên cũng không từ chối, giao cho anh bạn nhỏ này một nhiệm vụ đơn giản, còn chỉ cho đối phương chỗ để bát đũa.

Tống Hân Nhiên rất nhanh đã bận rộn.

Mà Chí Tôn bị hai người bỏ qua, sau khi cơn giận ban đầu qua đi thì thay là đó là một nỗi buồn vô hạn, nó quay về vị trí nằm quen thuộc của mình, quấn người thành một cái bánh mèo tròn xoe, thỉnh thoảng ló đầu lên nhìn Bạch Lê một cái, thấy cậu không để ý gì đến mình thì lại ủ rũ nằm về chỗ cũ.

Méo méo méo, đồ con người ác độc tàn nhẫn, không biết bé mèo nhỏ của mình đang buồn hay sao?

Trạng thái này của nó vẫn luôn duy trì đến khi mùi cánh gà kho cola bay ra.

Trước khi ra ngoài đi dạo, Bạch Lê đã lấy thức ăn cho bữa tối từ trong không gian ra rồi. Nếu không thì cậu đã không trực tiếp mời Tống Hân Nhiên vào nhà. Đúng như lời cậu nói, đồ ăn chỉ cần hâm nóng lại là có thể bày lên bàn luôn. Bạch Lê ở trong phòng bếp nhanh tay nhanh chân làm một hồi, rất nhanh, mùi hương thơm nức của cánh gà kho tàu đã xông vào mũi hai người một mèo trong nhà.

Tống Hân Nhiên ngây người tại trận, dường như mọi tế bào cảm thụ trên người lúc này đều tập trung ở xoang mũi, đầu óc cậu nhóc trống rỗng, các tế bào thần kinh không ngừng lêu réo thơm quá, muốn ngửi thêm một chút, sau đó gửi tín hiệu này đến nơi càng sâu hơn. Nước mắt thiếu chút nữa là rơi xuống.

Cuối cùng bóng dáng nho nhỏ của mèo quýt khi nhảy lên bàn đã đánh thức cậu nhóc, Tống Hân Nhiên giật bắn mình, tay vô thức cản trước Chí Tôn, cậu nhóc tưởng Chí Tôn sắp nhào vào đĩa cánh gà.

Chí Tôn phanh lại ngay trước mép đĩa, sau đó ném cho Tống Hân Nhiên một ánh mắt khinh bỉ.

Tống Hân Nhiên: ? ? ?

Hình như cậu ta, bị một bé mèo nhỏ... Khinh bỉ hả?

Sau đó cậu nhóc mới nhận ra là, có vẻ mình không được bé mèo này yêu thích cho lắm, mà còn ngược lại là đằng khác.

Mình bị nó ghét.

Nhưng sao lại như vậy chứ? Cậu ta công kích bé mèo này, cũng không mất lịch sự với chủ nhân của nó mà. Không thể vô duyên vô cớ mà ghét cậu như vậy được, đúng không?

Một nhóc mèo còn hôi sữa, sao mà tính tình lại khó ở dữ vậy. Tống Hân Nhiên chỉ biết than thở, lại thấy có chút oan ức.

Bạch Lê bưng đĩa nộm khoai tây lên, để ý thấy một người một mèo đang trừng mắt nhìn nhau, một cái mặt mèo tròn tròn thêm một cái mặt tròn phúng phính thịt, không hiểu sao cậu lại thấy hai bản mặt này có chút tương tự. Sau đó Bạch Lê rất nhanh đã đoán được là có chuyện gì, cười ha ha giải thích: "Nhóc Tống, cậu không cần lo Chí Tôn sẽ ngã vào đĩa đồ ăn đâu, nó đối với chuyện ăn uống còn cẩn thận hơn anh ấy chứ, tuyệt đối sẽ không để lông trên người dính vào thức ăn."

"Ồ..." Tống Hân Nhiên khẽ đáp một tiếng, chờ Bạch Lê ngồi xuống rồi, cậu nhóc mới yên lặng dịch ghế, ngồi sang phía đối diện.

Không còn nhìn chằm chằm nhóc mèo đang ngồi cạnh đĩa cánh gà kho nữa.

Chờ Tống Hân Nhiên nhận lấy bát cơm mà Bạch Lê đưa tới, sự chú ý của cậu nhóc lập tức bị hạt gạo trắng muốt như pha lê, tản ra mùi thơm của gạo mới trong bát thu hút, hai mắt mở to!

Hồi chưa trốn nhà bỏ đi, mỗi tháng cậu nhóc luôn được ăn đồ ăn làm bằng nguyên liệu tự nhiên một lần, cơm tẻ đương nhiên cũng từng được ăn rồi. Nhưng trong ấn tượng của cậu nhóc, cơm tẻ chính là món ăn chán nhất trần đời, cho vào trong miệng không khác gì đang nhai hạt nhựa, vừa khô vừa cứng, nuốt mà đau cả họng.

Nhưng hôm nay...

Tống Hân Nhiên lấy đũa bới một miếng cơm lớn cho vào miệng, cảm giác mềm mềm, dùng răng nhai lại thấy dẻo dẻo, sau đó mùi thơm đặc trưng của gạo bùng nổ trong khoang miệng, xông thẳng lên đỉnh đầu, linh hồn bước vào trạng thái thăng hoa.

"Ngon, ngón quá xá là ngon..." Tống Hân Nhiên nghẹn ngào nói, lại bới thêm mấy miếng cơm nữa cho vào miệng. Xem dáng vẻ này, giống như chuẩn bị ăn cơm không vậy.

Chí Tôn từ cách đó không xa nhìn lại, lần nữa ném một ánh mắt khinh bỉ cho con người xa lạ kia. Hừ... Cái món trắng phớ đó ngon đến thế à, hoàn toàn không sánh bằng cánh gà!

Nó không ngừng đánh mắt về phía con người nhà mình, để đối phương nhanh nhanh gắp cho nó mấy miếng cánh gà vừa to vừa mềm.

Bạch Lê nhịn cười, chọn ba miếng cánh gà lớn nhất trong đĩa, cẩn thận lọc hết xương ra rồi mới cho vào chén nhỏ chuyên dụng của Chí Tôn, để nó ăn cho dễ.

Cậu không biết mèo nhỏ bình thường khác có thể ăn những món nhiều gia vị thế này không, nhưng đĩa cánh gà này, là do thần bếp đích thân chọn ra mười con gà béo nhất cậu nuôi, lại cùng phương pháp đặc biệt loại bỏ tạp chất trong cánh gà, dùng đồ gia vị chất lượng tốt nhất cậu cung cấp để làm, ngay cả xương gà gặm lên cũng có chứa linh khí. Động vật nhỏ ăn vào, chỉ có lợi chứ không có hại.

Chí Tôn "Meow" một tiếng để tỏ lòng cám ơn con người, sau đó vùi đầu vào trong bát, tập trung ăn của mình.

"Nhóc Tống, cậu đừng ăn cơm trắng mãi thế, ăn chút cánh gà với nộm khoai tây đi." Bạch Lê nhắc Tống Hân Nhiên một câu.

"À à, vâng ạ!" Tống Hân Nhiên miễn cưỡng đặt tạm bát cơm xuống, do dự không biết nên ăn thử cánh gà trước hay nộm khoai tây trước, cuối cùng quyết đoán lựa chọn món vừa nãy đã khiến mình chấn động.

Sau đó...

Nước mắt tuôn trào!

Hai mắt Tống Hân Nhiên sáng hơn bao giờ hết, lúc này cậu nhóc cũng chẳng bận ngại ngùng thẹn thùng chi nữa, cẩn thận nhấm nháp miếng cánh gà trong miệng, nuốt xuống bụng rồi mới phấn khích khen ngợi: "Anh Bạch Lê, người bạn kia của anh nhất định chính là bếp trưởng đỉnh nhất vũ trụ đúng không! Anh ấy thật là siêu, không chỉ có thể nấu món cơm vô vị nhất trở nên thơm ngon, mà còn là được cánh gà đậm đà như vậy. Em chưa từng ăn món nào ngon như vậy, thịt gà mềm tơi, cắn một cái là rơi ra khỏi xương, ngay cả xương cắn xuống cũng thơm lừng! Ôi... Thực sự cám ơn ngài! Hu hu hu, thơm chết mất, ăn ngon quá đi!"

Nói một hồi thì ngôn từ bắt đầu loạn tùng phèo hết cả lên, Tống Hân Nhiên gặm tiếp một miếng cánh gà nữa, quay trở lại với vòng tay âu yếm của món ngon.

Nhìn thằng bé phấn khích đến độ, ngay cả kính ngữ cũng lôi ra dùng.

Bạch Lê vẫn muốn nói giúp nguyên liệu nấu ăn trong vũ trụ một câu: "Tay nghề của anh ấy quả thật không tệ, nhưng quan trọng vẫn là nguyên liệu dùng để nấu ăn của anh ấy tương đối đặc biệt."

Tống Hân Nhiên hoàn toàn không nghe ra điểm đặc biệt trong câu nói này, trong đầu cậu nhóc lúc này toàn bộ đều là " Ăn ngon quá, ăn quá ngon" các kiểu.

Sau khi cậu nhóc ăn nộm khoai tây, cảnh tượng giống ban nãy lại lặp lại thêm lần nữa.

Chí Tôn ăn ba miếng cánh gà to, bụng đã no kềnh, giờ đang thong thả cắn một sợi khoai tây, nó thấy Tống Hân Nhiên như vậy thì hất đầu quay sang bên khác, không muốn nhìn đến con người xa lạ "Chưa trải sự đời" này nữa.

Vẫn là con người của nó tốt hơn, món gì ngon cũng có thể lấy ra.

Bữa cơm kết thúc trong tiếng cảm thán không ngừng của Tống Hân Nhiên, sờ sờ cái bụng căng ra một vòng của mình, cậu nhóc vui đến độ mặt mày ửng đỏ. Mười lăm năm, suốt mười lăm năm, cậu ta cuối cùng cũng được một lần trải nghiệm cảm giác thoải mái khi ăn no bụng!

Sau khi ăn xong, Tống Hân Nhiên giành lấy việc rửa bát từ trong tay Bạch Lê, mãi đến khi thu dọn nhà bếp sạch bong sáng bóng rồi, cậu nhóc mới tạm biệt Bạch Lê, chuẩn bị về nhà của mình.

Đáng nhắc tới chính là, trong suốt quá trình Tống Hân Nhiên dọn dẹp phòng bếp, Chí Tôn cũng đã tiến hành hoạt động "Tuần tra lãnh địa" sau khi ăn của nó, mà chỗ nó lượn nhiều nhất chính là trong bếp, nơi Tống Hân Nhiên đang đứng.

Ý nghĩ của Chí Tôn rất đơn giản, đó chính là, nó muốn nhìn thử xem, cái tên xa lạ, da mặt dày này, rốt cuộc còn định ở lại trong nhà của nó và con người bao lâu nữa, đến lúc nào mới chịu biến đi!

Mãi mà không chịu đi, định ở lại đây luôn sao? Hừ!

Bạch Lê thực sự không biết ý thức lãnh địa của Chí Tôn lại lớn đến vậy, còn vui vẻ khen Chí Tôn là bé mèo nhỏ tốt bụng, biết quan tâm đến khách một câu.

Chỉ có Tống Hân Nhiên biết, sau lưng mình đã sắp bị nhóc con này trừng cho dựng hết lông tóc lên rồi.

May mà một tí nữa thôi là cậu ta té được rồi.

Lúc cánh cửa dần khép lại, Tống Hân Nhiên đang lóng ngóng còn nghe được bên trong truyền tới một câu: "Nhóc Tống, có rảnh thì sang đây chơi nhé."

Trong phút chốc, thế giới tối tăm một lần nữa được ánh sáng chiếu rọi.

Tống Hân Nhiên: A, mình lại sống rồi! !

_____________________

Cánh gà kho tàu

Nộm khoai tây (Cô nào mà mò sang từ "Nuôi con trai" là sẽ thấy cái ảnh này quen quen nè. Đúng thế, nó đã được xài trong một chương nào đó đó rồi đấy, tôi xài lại cho đỡ mất công tải :)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net