Truyen30h.Net

[Dã Sử Việt] Nào Hay Xuân Mênh Mông

Chương 12: Dưới Bóng Cây Bạch Trà

doanh2305

Tôi bị tên khốn đó hại tôi nằm trên giường suốt ba tuần trăng mới chịu khỏi hẳn. Vốn dĩ vết thương không sâu, chỉ cần yên ổn tịnh dưỡng đắp thuốc một tuần là có thể xuống giường được rồi, chỉ hận Quốc Tảng cái đồ phiền phức kia nhất quyết không chịu. Ôi chao cái lưng của tôi, vết thương vừa lành thì nó cũng mất cảm giác thôi.

Chị Anh Nguyên ngồi bên giường tôi thủ thỉ:

"Em biết không, Ngũ Lão anh ấy thế mà lại được quan gia coi trọng, được phong làm thủ lĩnh cai quản cấm vệ quân đấy. Bây giờ vì sợ người khác không phục, đã về quê chuyên tâm khổ luyện rồi, ba tháng sau sẽ trở lại."

Tôi không biết vì sao Ngũ Lão lại được quan gia coi trọng, chỉ thật tâm mừng cho anh ấy. Ngũ Lão là một người có tài.

Chị Anh Nguyên nói với tôi toán người áo đen đó có lai lịch từ mạn Bắc, là thế lực của Trịnh Giác Mật ở vùng Mạn Bắc xa xôi hẻo lánh, lại ẩn náu hại người, khả năng lớn là có câu kết với thế lực nào đó ở đây. Chị bảo hôm đấy sau khi tôi ngất đi thì mọi người cũng lần lượt tìm đến, tuy trong đêm hội nọ mỗi người ở mỗi nơi, nhưng đều đánh hơi thấy điều bất bình thường, kẻ thủ ác ẩn nấp khắp mọi nơi trong đêm hội, chỉ vì tôi xui xẻo mới đụng trúng bọn chúng trước tiên. Chị lại nói gì đó mà tôi không nghe rõ, mệt mỏi thiếp đi, trong cơn buồn ngủ, tôi nghe tiếng chị thở dài.

"Sao mới bị ốm một trận mà như già thêm mười tuổi thế kia!"

Một tháng sau vết thương cũng đã khỏi hẳn. Bởi vì Phạm Ngũ Lão đã về quê chuyên tâm tu tập nên Quốc Tảng lại tiếp tục dạy võ cho chúng tôi, hai tháng sau Phạm Ngũ Lão quay trở lại chắc có lẽ anh ta cũng sẽ vào kinh nhậm chức, xem ra tôi lại phải gặp Quốc Tảng dài dài. Mặc dù anh ta một hai nhất quyết không cho tôi ra bãi tập nhưng anh ta cũng không làm gì được kẻ cứng đầu như tôi. Mặt khác tôi cũng muốn mau chóng luyện thành tài, trong lòng tôi ngọn lửa thù cứ âm ỉ không tài nào dứt được, làm tôi day dứt như điên.

Tôi cũng không biết tiếp theo phải làm gì, chỉ biết trước mắt phải biến đau thương thành sức mạnh không ngừng tập luyện. Kể từ trước tới nay chưa bao giờ tôi thấy mình bị mất phương hướng như lần này, ngay cả cha bình thường ít nói cũng phải luôn miệng hỏi han vì sự bất thường của tôi.

Tôi nhìn cha, lại không kìm được mà ứa nước mắt, trong đầu không tự chủ xuất hiện người cha ruột lạnh lùng tàn nhẫn kia. Trời ơi, ước gì những kí ức kia đừng bao giờ quay trở lại thì tốt biết mấy, nhưng trên đời, không phải việc gì cũng theo ý muốn tôi được, người ta không ai chọn lựa được nơi mình sinh ra.

Buổi sáng mùa thu se se lạnh, tôi đang chập chờn trong giấc ngủ thì nghe tiếng ai đạp lên lá khô. Nhọc nhằn trở dậy ngồi tựa vào cửa sổ nhìn ra sân chợt thấy Quốc Tảng ngồi trên ghế gỗ đặt dưới gốc cây bạch trà trong sân vườn, từng lớp lá vàng khô sà xuống sau cơn gió, mái tóc dài của anh khẽ đung đưa.

Tôi đi rửa mặt, choàng thêm tràng vạt mỏng nhẹ bước ra sân, đạp lên đám lá khô nghe xào xạc. Quốc Tảng mấy ngày này cũng không còn quyết liệt như trước, chỉ thỉnh thoảng sẽ vô thanh vô thức ngồi lặng lẽ trong sân vườn tôi, có đôi lúc sẽ đưa mắt nhìn lướt qua cửa, như có như không tìm kiếm hình bóng tôi. Một chàng trai ưu tú như vậy, không hẳn là không làm tôi động lòng, lần đó tôi cũng từng nguyện sẽ cởi mở hơn, tôi với anh ta vẫn có khả năng trở thành một cặp. Chỉ là mấy ngày nay đầu tôi có quá nhiều thứ, đối với anh ta cũng không quá mặn mà.

Tôi thừa nhận mình đối với Trần Quốc Tảng thực sự rất tàn nhẫn, chí ít là cho đến bây giờ. Nhưng anh ta chưa hề trách tôi, thậm chí anh ta còn liều mạng vì tôi nữa, có vài lần nếu như anh không đến kịp lúc thì có lẽ tôi đã xong đời rồi. Bây giờ tôi đối diện với Quốc Tảng, không biết loại tình cảm này là thích hay là mang ơn.

Tôi ngồi xuống bên cạnh Quốc Tảng, phía trên từng đóa bạch trà trắng trong thuần khiết, mùa bạch trà mới vừa bắt đầu. Trần Quốc Tảng cũng như đóa bạch trà kia, anh theo đuổi ước mơ, lý tưởng một cách bề bỉ và rất cẩn trọng. Hoa bạch trà đã nở thì lâu tàn, như chàng trai ấy điềm tĩnh và khoan thai, ngay từ hành động cho đến lời nói đều vô cùng mực thước. Nếu như tôi thật sự ở cạnh anh ta, thì sẽ thế nào nhỉ, sẽ rất tốt đẹp chăng?

Quốc Tảng như mơ màng về chốn nào đó, đến khi thấy tôi ngồi xuống cạnh mới thoáng nhìn qua. Trong tiếng gió thổi lá cây xơ xác, tôi nghe tiếng anh ta thở dài.

"Cảm ơn anh." – Tôi nhẹ giọng nói.

"Chẳng cần phải cảm ơn tôi, tôi đã sớm xem an nguy của em như tánh mạng."

Không khí chợt chùng lại, chỉ còn nghe tiếng gió chớm đông.

Quốc Tảng khẽ vuốt mái tóc tôi, giọng êm như hát:

"Từ khi em tỉnh lại, em như con người khác. Tôi vẫn thích em của trước kia hơn, dù cho có kiên quyết cự tuyệt tôi, nhưng em như một cái cây tràn đầy nhựa sống. Sắp sang đông, em cũng thay đổi theo thời tiết hay sao?"

Tôi bật cười bởi câu nói ví von của anh ta. Tôi không né tránh cử chỉ hơi thân mật này, đáp:

"Không biết trước kia hay bây giờ mới là tôi nữa. Có thể là tôi chẳng hề thay đổi, chỉ là trở về chính mình thôi."

Quốc Tảng trầm ngâm một lúc rồi nghi hoặc hỏi:

"Em đã nhớ ra tất cả rồi sao?"

"Cũng không biết nữa. Có thể là sự thật, cũng có thể là do tôi tự huyễn hoặc."

Quốc Tảng lại hỏi:

"Em muốn đi tìm chân tướng chăng?"

Tôi ngẩng đầu nhìn trời, hai bàn tay đan vào nhau che giấu tâm tình phức tạp.

"Có nhiều lúc cũng muốn, nhưng suy nghĩ lại, có lẽ quên đi mới là điều tốt hơn. Anh cũng biết đó, nếu như có thể sống như bản thân mong muốn thì trên đời đâu còn gì nuối tiếc nữa."

Quốc Tảng chợt nhìn tôi thật lâu, đến mức tôi nghĩ là mình hoa mắt. Anh ta giống như muốn đào hết lớp lớp ký ức trong đầu tôi, rồi đem ra phân tích xem tôi rốt cuộc muốn làm gì. Lát sau anh ta dời tầm mắt, nói bâng quơ:

"Ngày đó lúc Thượng sĩ đặt tên cho em, tôi đã rất ngạc nhiên, hôm nay nhìn lại, quả nhiên rất giống."

Tôi nhìn anh ta ngu ngơ, chờ đợi một lời giải thích.

"Có bao giờ em tự hỏi tại sao cha mẹ đối với em đặc biệt như thế chưa, tại sao Thượng Sĩ lại đặt tên cho em là Tĩnh hay chưa?"– Anh ta nói.

Tôi lắc đầu. Đúng là từ lâu tôi đã nhận ra họ đối với mình quá mức đặc biệt, nhưng tôi chưa bao giờ đặt nghi vấn dù biết trong chuyện này chắc chắn có ẩn tình. Bởi tôi không muốn đào sâu làm gì cả, có khi sự thật không được bóc trần sẽ tốt hơn, mặt trái của sự thật đôi khi khiến người ta vô cùng khó xử. Cuối cùng khi người ta muốn nói, thì người ta sẽ tự động nói ra.

"Gia đình tôi từng để mất đi một đứa trẻ tám tuổi tên là Tĩnh, đó là em gái ruột của tôi."

Không cần anh ta giải thích thêm, tôi cũng hiểu lý do tại sao tôi lại mang cái tên này rồi, và tôi cũng hiểu sự ân cần cùng với những ánh mắt kỳ lạ của cha và mẹ. Có lẽ chính là nỗi nhớ khôn nguôi về người con gái thất lạc mà họ đã đổ dồn tình cảm lên hết cho tôi, khiến tôi tuy là một kẻ không chút thân thích gì nhưng lại được miếng thơm miếng thảo. Tôi cũng không trách cha mẹ vì xem tôi là một kẻ thay thế, với tôi, một kẻ đang thiếu đi tình thương yêu phụ mẫu thì cho dù nguyên do là thế nào, tình cảm chân thật kia cũng quá mức quý giá.

"Nhưng tôi chưa bao giờ xem em là Tĩnh, tôi lại càng hi vọng em không phải là em gái của tôi."

Quốc Tảng đột nhiên nắm lấy tay tôi, đặt bàn tay nhỏ nhắn của tôi vào bàn tay to lớn thô ráp của anh ta, thủ thỉ

"Ngày mai tôi phải đi sông Lục Đầu duyệt binh rồi, tháng sau lúc trở về, tôi muốn nghe câu trả lời của em."

Tuy không nhìn thấy nhưng tôi chắc rằng gò má mình đã ửng đỏ. Đây là lần đầu tiên tôi nghiêm túc nghe anh ta bày tỏ lòng mình mà không hề có ý bài xích, có lẽ nào anh ta đã đánh động đến tình cảm của tôi chăng?

Ngày hôm sau quả nhiên Quốc Tảng đi thật, không chỉ Quốc Tảng mà cả bốn người anh trên danh nghĩa của tôi đều đi. Tôi nhìn bọn họ cưỡi ngựa chiến oai phong lẫm liệt, cũng tự thẹn mình chỉ là phận nữ nhi.

Quốc Tảng nhìn tôi cười cười, giống như anh ta chắc chắn khi trở về sẽ thật sự nghe được câu đồng ý từ tôi vậy. Tôi cũng cười với anh ta, còn Quốc Uất bên cạnh thấy vậy cũng vui vẻ vỗ vai anh ta một cái. Lúc trở vào thì thấy chị An Hoa đứng nép sau cánh cửa, thấy tôi chị vội vàng chạy đi, để lại tôi với sự khó xử ngập tràn.

Mấy vương tử đi rồi, tôi và chị Anh Nguyên cũng trở nên rảnh rỗi. Chị ta hay rủ tôi cưỡi ngựa, mặc dù suốt quãng đường cho ngựa chạy chỉ nghe chị ta thao thao bất tuyệt về Phạm Ngũ Lão mà thôi. Tôi giả vờ mắng chị đáng ghét, trong lòng cũng đột nhiên nhen nhóm ý định dùng Quốc Tảng để hù doạ chị ta, chị ta mà biết thế chắc kinh ngạc lung lắm, nhưng nhớ đến ánh mắt chị An Hoa hôm đó lại thấy không hứng thú gì nữa.

Cha tôi thì rất hài lòng về Phạm Ngũ Lão, chỉ còn chờ anh ta lập công có công danh sự nghiệp đàng hoàng thì sẽ gả chị Anh Nguyên qua đó, thật không uổng công tôi đứng giữa làm mai.

Tôi từng có ý định quay về những vùng lân cận dưới chân núi Yên Tử để điều tra hết một lượt trong những ngày rảnh rỗi như thế này, nhưng sự việc cha tôi từ Thăng Long về đã làm tôi quên hẳn những dự tính, và khiến cuộc đời tôi rẽ ngang. Đó chính là tin quan gia có chiếu nạp quận chúa Trần Thị Tĩnh làm phu nhân, ban chữ Tuyên, nửa tháng sau cho kiệu đến rước vào Thăng Long.

Tôi ngơ ngác nhìn cha, cái tên tôi mới được ban đúng là Trần Thị Tĩnh nhưng danh hiệu quận chúa này từ đâu chụp xuống đầu tôi khiến tôi dường như không thở nổi. Mẹ tôi vỗ bàn đứng dậy, to tiếng quát lên:

"Hoang đường, đúng là hoang đường, đã mười năm rồi cái Trinh còn không đủ bồi thường cho nó hay sao. Bây giờ phải cướp đi đứa con gái mà ta vừa tìm về được."

Tôi lại ngơ ngác nhìn mẹ, thấy bà đã khóc nấc lên. Chuyện họ nói tôi hoàn toàn không hiểu được, nhưng có lẽ là một câu chuyện xưa và đứa em gái ruột tên Tĩnh mà Quốc Tảng đã từng nhắc qua là một mắt xích trong đó, vừa hay tôi lại là kẻ thay thế hoàn hảo cho chị ta. Tôi âm thầm cảm ơn ngày hôm đó Quốc Tảng đã nói với tôi rõ ràng tường tận.

Cha lẳng lặng nhìn tôi, tôi nhìn thấy ánh mắt ông đầy vẻ khổ não, ông vẫn cười với tôi hiền hậu, nhẹ giọng bảo tôi:

"Nếu như con không muốn, cha sẽ lên tiếng với quan gia. Cha là thần, nhưng ít gì vẫn là chú của nó..."

Lúc cha nói câu đó tôi thấy vẻ bất đắc dĩ trong mắt ông, tôi hiểu thân làm thần tử, nghịch ý vua là mang tội gì, cho dù cha là thân phận nào đi chăng nữa, thì cũng không được vì thế mà có thể cãi lệnh vua. Ông nói như vậy có lẽ chỉ khiến tôi tạm thời yên lòng, có lẽ cha cũng không có cách.

Tôi cười nói với cha:

"Cha để con suy nghĩ dăm hôm, con hơi bất ngờ quá."

Tôi an ủi mẹ một hồi bà mới nín khóc, đúng là kẻ trong cuộc như tôi còn chưa lo thì bậc cha mẹ đã lo sốt vó rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net