Truyen30h.Net

[Dã Sử Việt] Nào Hay Xuân Mênh Mông

Chương 7: Còn Thêm Một Tên Gian Phu Kỳ Quặc

doanh2305

Tôi tỉnh dậy trong gian phòng ẩm thấp, nhờ chút ánh sáng rọi qua từ ô cửa sổ nhỏ như lòng bàn tay trên đỉnh đầu mà tôi mới biết là ngày hay đêm.

Đây thật ra cũng chẳng phải là một gian phòng, cùng lắm chỉ được coi là mật thất nho nhỏ, xung quanh tối tăm, dưới sàn thì đầy bụi bặm. Nhờ luồng không khí lành lạnh nên cho dù là giữa ngày trời tháng năm nắng nóng thì tôi cũng lờ mờ đoán ra chắc có lẽ chỗ này nằm trong lòng đất rồi. Nói cách khác nếu như không có cái cửa sổ be bé phía trên, thì tình trạng của tôi hiện tại gần giống như là bị chôn sống.

Tay chân tôi bị cột ra phía sau, miệng thì bịt chặt, hiện tại chỉ có đôi mắt là hoạt động được nhưng với điều kiện trong không gian tối tăm này thì cũng chẳng thấy có tác dụng gì. Tôi thở dài, lần này không trách ý trời đen đủi, chỉ trách tôi nhiều chuyện thích chõ mũi vào việc của người khác mà thôi.

Ờ thì đầu đuôi của sự kiện tôi ngồi đây ngày hôm nay là do hôm qua bị tên gian phu kia bắt được đấy. Ai mà ngờ được anh ta tai thính mắt tinh thế kia, võ nghệ lại cao cường, tôi bị anh ta chộp được từ đằng sau một phát thế là chẳng kịp giãy giụa thì bị ngất đi rồi, lúc tỉnh lại đã thấy bị trói gô ở đây, kêu la chẳng được. Tới mức này thì tôi thật sự hổ thẹn với công sức của những người thầy từng dạy cho tôi, trong đó bao gồm cả anh ba Quốc Tảng và Ngũ Lão.

Nhớ đến Quốc Tảng là lại thấy phiền, không biết anh ta có phát hiện ra tôi bị bắt chưa, hôm nọ giá như không tại anh ta làm tôi bức bối đến ngủ không được thì hôm nay tôi đâu ra nông nổi, nếu như anh ta không đến cứu tôi thì tôi nhất định sẽ tuyệt giao với anh ta. Nghĩ đến đó tự nhiên trong lòng dâng lên cảm giác tội lỗi, thôi, chỉ cần được cứu thì là ai cũng được cả, tôi cũng không muốn mang ơn anh ta.

Áng chừng hai canh giờ sau, tôi cảm giác trời đang dần chạng vạng, bởi ánh sáng trên đỉnh đầu tôi chỉ còn lại chút hơi tàn. Tôi rùng mình một cái, không khí ẩm thấp lại càng trở nên lạnh lẽo.

Cũng may chỉ chốc lát, khi có tiếng "rầm rầm" tưởng chừng như trời long đất lở thì kẻ thủ ác bắt cóc tôi cũng lộ mặt. Lúc tấm ván gỗ trên đầu tôi được mở ra, ánh sáng nhợt nhạt tràn vào, không khí thanh lạnh ùa vào trong phổi, tôi thấy mình như được sống lại một lần nữa vậy. Tôi hít lấy hít để, kẻ kia trông thấy có vẻ khá tức cười, liền trêu chọc:

"Ngạt à? Nếu như cô không nhiều chuyện thì giờ này hẳn là đang ăn cơm ở nhà đó chứ."

Tôi định đáp lại mấy chữ "chắc tôi muốn lắm", nhưng sực nhớ ra mình bị bịt miệng rồi nên thôi.

Anh ta nhắc tới ăn cơm, trong bụng tôi liền kêu "ọt ọt" mấy tiếng. Anh ta cũng không định bỏ đói tôi, nghe thế thì quẳng sang cho tôi một mớ bánh gio, ái chà, đây không phải bánh gio nhà anh ta làm hôm qua còn thừa lại ấy chứ?

Tôi lắc lắc đầu, anh ta liền hằn học bảo:

"Đừng có kén cá chọn canh, ăn hay không thì tuỳ."

Tôi lại lắc đầu, trời ạ, anh ta bịt miệng tôi, trói tay tôi thì tôi ăn bằng mắt chắc.

Anh ta trầm ngâm một hồi thì cũng nhận ra điểm này, liền tháo bịt mồm cho tôi, tôi lập tức la lên thất thanh, ai ngờ anh ta chỉ dửng dưng bảo:

"Ở đây là giữa rừng, lại sắp đến đêm, nếu muốn đám lang hùm tìm tới thì la lớn vào. Cô bị trói không chạy được tôi cũng không cứu cô đâu."

Tôi nhất thời im bặt, anh ta cũng tốn công ghê, vậy mà lại vác tôi đến giữa rừng. Tôi nhìn đống bánh gio trên đất, ngán ngẩm bảo anh ta:

"Anh không cởi trói thì làm sao tôi ăn được?"

Anh ta cũng giỏi đề phòng, chắc vì nghi người trong vương phủ ai cũng thuộc dạng thâm tàng bất lộ nên không dám khinh suất, thế nên mới có cảnh anh ta ngồi bóc bánh cho tôi ăn. Tôi ăn được một miếng thì không nhịn được nói:

"Nhạt quá, không có mật thì làm sao ăn nổi?"

Anh ta hình như cũng lười nói chuyện với tôi, thấy tôi giở trò chê ỏng chê eo thì dứt khoát chọn phương pháp im lặng là vàng. Tôi thở dài một hơi, ngả đầu ra đất, không biết bao giờ mới được về nhà, cha mẹ có hay tin tôi mất tích chưa? Một lúc sau, anh ta đột ngột đứng dậy, đi một mạch vào rừng, tôi hét toáng lên gọi anh ta lại nhưng anh ta giống như không nghe thấy, chẳng hề quay đầu lại nhìn tôi.

Thôi xong rồi, tôi nhìn một vòng xung quanh, thấy chỗ này đã tối đen như mực, xa xa vẳng lên tiếng sói tru, trong lòng tôi cũng vô cùng căng thẳng. Một cơn gió lạnh lẽo ùa vào người, đầu tôi lúc này có muôn vàn nỗi sợ, sợ thú dữ, sợ chết rét, sợ chết đói chết khát, và còn sợ những thứ không thể nhìn thấy được. Nhỡ may anh ta đi luôn thì sao, một mình tôi cầm cự ở nơi hoang vu này nói không chừng còn không được tới lúc mặt trời mọc.

Tôi vùng vẫy hai tay nhưng không thể nhúc nhích được, anh ta cột chặt đến mức vết dây hằn sâu lên da thịt tôi đau rát. Tôi dần cảm thấy tuyệt vọng, ký ức trong đầu vẫn trống rỗng như thế, tất cả những gì tôi nhớ được chỉ là đoạn ký ức đẹp ở Hưng Đạo Vương phủ mấy tháng nay, tôi luyến tiếc khi mình có thể sẽ phải giã từ nó để rời đi khỏi nơi đẹp đẽ này. Lúc đấy liệu ai sẽ nhớ đến tôi hay không, dù sao tất cả họ cũng chỉ mới gặp tôi trong thời gian ngắn ngủi.

Tôi ngã người nằm vật xuống, nước mắt không tự chủ trào ra. Không biết trước đây tôi là người như thế nào, làm cách nào để sống sót dù đã mất trí và một mình nằm dưới chân núi Yên Tử, nhưng được nuông chiều trong vương phủ lâu ngày khiến tôi vô thức trở nên yếu đuối hẳn đi, tôi cũng đã biết sợ chết rồi.

"Người của phủ Vạn Kiếp sao lại mít ướt thế?"

Tôi nghe chất giọng anh ta vang trên đỉnh đầu, trong lòng mừng rơn vì anh ta không bỏ mình lại nhưng vẫn nói cứng:

"Sao anh không để tôi chết đi? Quay lại đây làm gì?"

Tôi tự nói rồi tự cảm thấy chưng hửng, nghe câu này kiểu gì cũng giống như đang mắng yêu chồng của mình vậy.

Anh ta không đáp lời tôi, vẫn đang cặm cụi làm gì đó, tôi rướn người ngồi dậy, thì thấy anh ta đang nhóm lửa, tiếng đá quẹt vào nhau tanh tách trong đêm khiến tôi cũng đỡ sợ phần nào. Hoá ra ban nãy anh ta vào rừng là để tìm củi, thì ra tôi đã nghĩ oan cho anh ta.

Ngọn lửa bùng lên, tôi thấy vẻ mặt anh ta vẫn đang chuyên chú. Dưới ánh lửa bập bùng, lần đầu tiên tôi trông thấy rõ mồn một khuôn mặt của anh ta. Thấy rồi mới ngạc nhiên, tuy tôi gọi anh ta là anh, nhưng tuổi tác anh ta nhắm chừng đã ngoài ba mươi rồi, trông có nét già dặn, lại còn có cặp mắt tinh anh như kẻ từng chiến đấu nơi sa trường.

Tuy hơi già hơn tuổi tôi một chút, nhưng việc chị Quỳnh Trân si mê anh ta thì vẫn có thể hiểu được, bởi vì trông anh ta ưu tú quá mà. Hình như cảm giác được tôi đang nhìn, anh ta ngẩng đầu, lườm tôi:

"Nhìn cái gì?"

Tôi quay ngoắt, lại dõi mắt vào nơi hun hút tối đen đầy nguy hiểm rình rập trong rừng. Tôi gần như có thể cảm nhận được hơi thở hung tợn có thể xông ra vồ lấy mình bất cứ lúc nào của dã thú.

Một miếng bánh gio bất thình lình đặt trên miệng tôi, tôi ngay tức thì nếm được vị ngọt của nó, quay sang thì quả nhiên thấy một tảng mật ong rừng đặt trên lá khô. Tôi cảm kích nhìn anh ta, lần này lại càng hiểu rõ nguyên nhân tại sao chị Quỳnh Trân lại bất chấp mình đã có chồng vẫn còn dây dưa không dứt với người đàn ông này.

Bởi vì anh ta cho người ta cảm giác được nuông chiều vô điều kiện, dù lầm lầm lì lì, nhưng lại rất tâm lý.

Giải quyết xong chuyện ăn uống, tôi lại ngồi nhìn anh ta, rồi bất giác thở dài:

"Anh có định giết người diệt khẩu không thế?"

Anh ta ngồi tựa lưng vào gốc cây, mắt nhắm hờ, khẽ nói:

"Cũng tuỳ tâm trạng."

Tôi thật muốn đá anh ta một cái, nếu không phải tay chân đang bị trói gô thì tôi đã liều mạng rồi.

"Anh định nhốt tôi ở đây tới chừng nào? Anh bắt tôi chị dâu có biết không?"

Anh ta chợt trừng mắt lên nhìn tôi, quát:

"Không được nhắc đến em ấy!" – Anh ta quát xong, giống như cảm thấy mình hơi quá đáng, liền nhẹ giọng lại, có điều vẫn rất cộc cằn. – "Em ấy không biết, em ấy là người lương thiện nhất trên thế gian."

Tôi cắn răng, trầm giọng:

"Không, anh đã làm ô uế chị ấy rồi!"

Tôi nói xong câu đó, lờ mờ thấy gân xanh nổi lên trán anh ta, không khí chợt trở nên lạnh lẽo hơn rất nhiều. Nhưng lời thật thì mất lòng, anh ta nên biết thanh danh là thứ quan trọng nhất của người phụ nữ, chị Quỳnh Trân mà thật sự theo anh ta, thì đừng nói là mất hết tất cả, ngay cả tiếng xấu cũng để lại ngàn năm.

"Tôi không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiện tại chị ấy đã có chồng, cuộc sống hạnh phúc êm ấm, anh hà cớ gì phải làm khổ người khổ mình như vậy. Tôi từng nghe qua câu "đàn ông chỉ đau xót với cái họ mất, còn phụ nữ thì đau xót với cái mà họ không thể nhận được", tôi biết anh mất đi chị ấy thì không cam tâm, còn chị cũng luyến tiếc với cái tình cảm mà mình không thể với tới, nhưng mà anh có từng nghĩ tới hậu quả chưa?"

Anh ta không nhìn tôi mà chỉ lẳng lặng nói, âm thanh như được rít ra từ kẻ răng:

"Nếu không phải giữa đường có kẻ nhảy ra đánh cướp, thì ta và em ấy đã ở bên nhau rồi, ta chỉ là đến đòi thứ vốn dĩ thuộc về mình. Chỉ trong nay mai, ta sẽ đưa em ấy đi."

"Chị ấy không phải là đồ vật!" – Tôi nói. – "Trong khi chị ấy đang sống cuộc sống ung dung tự tại, giàu sang phú quý thế này, anh lại bắt chị sống trốn chui trốn nhũi, không thể nhìn mặt người đời. Đúng rồi, anh chỉ nghĩ cho bản thân mình thôi, còn chị ấy thế nào thì anh mặc kệ chứ gì."

Anh ta lấy dao kề lên cổ tôi, gằn từng tiếng:

"Em ấy ở bên anh gã ta ta không hạnh phúc, chỉ có ta mới khiến em ấy hạnh phúc mà thôi."

Tôi cảm giác dao kề cổ mình lành lạnh, cũng không gắng sức nói nữa, chỉ sợ anh ta nổi khùng lên dùng sức một cái là coi như xong, tôi cũng không phải kẻ coi mạng người như rác, nhất là cái mạng quý giá của mình nên đành ngồi im.

Ngồi như vậy đến gần sáng vẫn chưa ngủ được, tôi cứ nhìn ngọn lửa tí tách mà rối hết cả lòng. Yên lặng nhìn anh ta ngủ, tôi bất giác lẩm bẩm:

"Rõ ràng là ngay từ đầu anh không nên xuất hiện làm chi, con gái tụi tôi rất là mềm lòng, nói không chừng chị ấy đã yêu anh Quốc Nghiễn mà không biết. Anh đến chỉ làm cuộc sống của chị ấy rối tung lên thôi."

Bởi vì hôm nay là ngày dự định chạy trốn cùng nhau, nên tôi thấy rất rõ nét bất an trên mặt anh ta. Hầu như cả ngày anh ta đều không rời khỏi, chỉ có buổi trưa vào rừng đi săn chừng hai khắc là đã trở về. Tôi tựa vào gốc cây nhìn con ngựa của anh ta thong dong ăn cỏ, bốn bề xanh ngắt một màu, trời cao trong xanh vời vợi, trong bụng cũng buồn man mác. Cũng chẳng biết là buồn cho anh cả Nghiễn hay cho anh ta, cũng có thể là cả ba người họ.

Tôi không biết anh ta là ai, nhưng giá như anh ta có một phần bản lĩnh tranh đấu cho tình yêu như cha tôi thì có lẽ mọi chuyện nay đã khác. Tôi chợt nhớ tới anh cả của tôi, tự hỏi anh đã biết chuyện chưa? Có câu đời cha ăn mặn, đời con khát nước, cũng không biết có dùng được cho trường hợp này không nữa.

Trời tầm về trưa, đợi tôi ăn xong, anh ta liền nhốt tôi xuống trở lại mật thất, tôi khẽ thở dài, cũng cầu mong anh ta niệm tình hai ngày ở cùng nhau mà tha cho tôi một con đường sống. Tôi vừa lo vừa chán, thành ra thiếp đi lúc nào không hay, cái không khí lành lạnh dưới mật thất cùng với việc đêm qua mất ngủ đã đưa tôi vào giấc ngủ dài.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net