Truyen30h.Net

[Dã Sử Việt] Nào Hay Xuân Mênh Mông

Chương 9: Lúc Nào Cũng Có Thể Gặp Được Một Cuộc Tình Tay Ba

doanh2305

Tháng sáu thì Trần Thì Kiến được cha tôi tiến cử lên kinh, cũng coi như anh ta là kẻ thành danh đầu tiên trong đám môn khách trai tài gái đảm của vương phủ, không uổng cho một bụng kiến thức của anh ta. Cha tôi hôm đó cũng hướng tới đám chúng tôi mà trịnh trọng nói rằng:

"Thời gian qua Thì Kiến làm rất tốt, ta mong các con sau này cũng có dịp phát huy, trở thành quan lại mẫu mực, rường cột cho nước nhà."

Thì Kiến trèo lên xe ngựa, anh ta nói với tôi:

"Lần trước bói cho em được quẻ tốt lắm, chồng con đề huề, giàu sang phú quý, sau này có món gì tốt thì hãy nhớ tới người anh này. Tôi lên kinh sẵn tiện tìm kiếm người đó giúp em, hi hi."

Thấy tôi đỏ mặt, anh ta lại nói:

"Số phận của em không phải ở chỗ này đâu, đừng có tốn công với mấy gã ở đây, kinh thành tốt lắm đó nhé, toàn thanh niên ưu tú cả. Tôi đi trước, ít hôm có dịp thì đến tìm tôi."

Quốc Tảng ở bên cạnh trán nổi đầy gân xanh, anh ta hậm hực đá Thì Kiến một cái làm anh ta kêu la oai oái, luôn miệng kêu to "cường quyền".

Trần Thì Kiến đi rồi, cũng mất đi một gã thích trêu chọc tôi, khiến tôi vừa vui vừa buồn. Có điều anh ta dặn dò tôi ít hôm lên kinh tìm anh ta, nhưng chỉ hơn một tháng sau là anh ta lại quay trở về.

Sự kiện đó xảy ra vào ngày rằm tháng bảy, ngày thành Vạn Kiếp tổ chức hội hoa đăng. Nhưng đó lại là chuyện khác, còn hiện tại, tôi đứng dưới khóm hoa cúc mùa thu, nhìn xéo qua mái đình nghỉ mát, chỉ thấy chị An Hoa cùng anh ba Quốc Tảng ngồi đó đẹp như một bức tranh.

Đây là lần thứ hai trong số những lần hiếm hoi tôi bắt gặp hai người họ ở cạnh nhau cho dù họ trên danh nghĩa là một cặp. Ở gần nhau như vậy, nhưng giữa họ lại có một khoảng cách không thể diễn tả thành lời. Tôi nhìn ánh mắt đau đáu chị An Hoa nhìn anh ta như ghi tâm khắc cốt, như tạc trong xương tuỷ, nhưng anh ta thì vẫn dửng dưng. Bởi mới nói, chỉ có người ta yêu thương nhất mới làm ta đau khổ nhất mà thôi.

Không biết từ bao giờ, tôi bắt đầu hoài nghi sự xuất hiện của mình trong cuộc tình của Quốc Tảng, có phải anh ta thật sự coi tôi là em gái không, hay đó chỉ là cái cớ. Tôi không thể giải thích được, bởi anh ta là loại người không ai có thể giải thích nỗi.

Tôi không nhìn nỗi đến cảnh chị An Hoa trả lại vòng tay cho Quốc Tảng liền quay đầu đi, nửa chừng thì đâm sầm vào Quốc Uất đang đi theo hướng ngược lại. Anh ta mỉa mai nhìn tôi:

"Nghe lén người ta tâm tình bị phát hiện à? Hay là em thích Quốc Tảng nên nổi máu ghen?"

Tôi đạp anh ta một cái, trời ơi con người này sao lại khéo đổi trắng thay đen như vậy chứ? Thấy tôi không đáp lời mà bỏ đi một mạch, anh ta bèn lẽo đẽo chạy theo, luôn miệng nói:

"Đừng nghĩ quẩn chứ, trên đời này thiếu gì người tốt, sao đám con gái toàn đâm đầu vào mấy tên đàn ông lạnh lùng như băng giá kia vậy? Kẻ đẹp trai ngời ngời ở đây lại không ai yêu."

Tôi cũng chẳng hứng thú mấy với mấy kẻ đẹp trai ngời ngời như anh ta, nên bước chân càng nhanh như chạy. Đáng tiếc anh ta không định tha cho tôi, hai người bọn tôi lôi lôi kéo kéo một hồi, thì vừa hay đến trước cửa Tĩnh Lâu trong truyền thuyết. Tôi nhìn anh ta, anh ta cũng nhìn tôi, thế là bọn tôi quyết định cùng nhau ăn một bữa trước đã.

Đồ ăn trong Tĩnh Lâu này nói chung cũng không tệ. Quốc Uất liếc nhìn tôi, cười nói:

"Toà lầu này vừa hay trùng tên với em!"

Tôi không đáp lời anh ta, từ lúc tôi mang tên này là tôi đã nghĩ tới rồi được chưa?

Bên ngoài mây đen ùn ùn kéo tới, mưa thu rả rích trên mái hiên tựa như một bản nhạc buồn. Tôi chống cằm nhìn ra cửa sổ, chỉ thấy con đường vắng tanh, màu trời sẫm lại, những tán cây bị mưa xối không ngừng nhảy những vũ điệu lạ kì, cảnh vật đượm nét buồn man mác.

"Sao vậy, tức cảnh sinh tình à?" – Quốc Uất hỏi.

Tôi thở hắt ra, khẽ lẩm bẩm:

"Quốc Tảng và chị An Hoa trông quá là đẹp đôi chứ nhỉ?"

Anh hai Uất cười cười nhìn tôi, nửa đùa nửa thật:

"Phải lòng thằng nhóc đó rồi sao?" – Thấy tôi lườm nhưng anh ta vẫn tiếp tục nói – "An Hoa có lẽ ngay từ đầu đã hiểu rõ kết cuộc của chuyện này rồi, cho dù không có em thì tôi nghĩ giữa hai người đó sẽ chẳng thể nào đi cùng nhau được, không cần phải tự trách mình. Nếu người đó là em, An Hoa chắc sẽ không giận đâu."

Tôi lại quay mặt nhìn ra cửa sổ, nói với anh ta:

"Tôi không thích Quốc Tảng, chỉ là cảm động với những việc anh ta làm mà thôi."

Quốc Uất khẽ nhìn tôi, cũng học theo tôi thở dài. Anh ta hất mặt xuống cửa sổ, cười như không cười bảo tôi:

"Nhưng xem ra nó lại không nghĩ vậy đâu."

Tôi nhìn theo ánh mắt Quốc Uất, chỉ thấy phía xa xa dưới làn mưa trắng xoá, Quốc Tảng cũng mặc một bộ quần áo trắng như làn mưa lạnh lẽo kia. Anh ta đứng dưới mái đình nhỏ bé dõi mắt bất động nhìn tôi, ánh mắt như đã ở đó từ hàng ngàn năm không thay đổi. Chiếc ô anh ta mang không che được mưa gió lạnh lẽo tạt vào người, dù thấy tôi bất ngờ nhìn sang nhưng vẫn không dời tầm mắt.

Tôi mượn ô hớt hải chạy đến bên anh ta, quát nhẹ:

"Anh làm gì ở đây vậy, sao không tìm chỗ trú mưa?"

Anh ta không quan tâm lời tôi nói, chỉ chăm chăm nhìn tôi, khiến tôi ớn lạnh.

"Tôi không lạnh ở bên ngoài, tôi lạnh ở trong tim."

Tôi không biết trả lời anh ta thế nào, đành đánh trống lãng:

"Còn không mau trở về nhanh đi, anh muốn cả hai cùng đổ bệnh hay sao vậy?"

Anh ta đúng là kẻ ngang ngược, tôi vừa thuyết phục vừa sởn gai ốc vì bị anh ta nhìn, anh ta như nhìn xuyên thấu vào tôi, giống như muốn biết trong đầu tôi rốt cuộc là suy nghĩ thứ gì vậy. Bất thình lình, anh ta buông cả ô, nắm lấy tay tôi ghì chặt, cau mày phẫn nộ nói:

"Em là kẻ không tim không phổi, em định giả vờ không biết đến khi nào, hay em muốn kẻ ngạo mạn như tôi phải cúi người trước em thì em mới hả?"

Tôi không rút tay ra được bởi sức lực mạnh mẽ của anh ta, chẳng phải ban ngày anh ta còn đang rất tốt hay sao, tự dưng lại nổi khùng lên như vậy. Đúng là kẻ sáng nắng chiều mưa, giữa trưa gió mùa.

Lúc này anh ta không nắm tay tôi nữa, anh ta chuyển sang ôm lấy bả vai tôi, lắc mạnh:

"Em và anh hai đã bao lâu rồi?"

Tôi đạp anh ta một cái, thành công thoát khỏi vòng tay anh ta, khiến anh ta lảo đảo thoái lui về phía sau mấy bước.

"Anh bị điên hả, tôi có gì với anh ta?"

Tự nhiên trong lòng tôi có chút giận, Quốc Tảng vậy mà lại nghi tôi với anh hai mình, cho dù chỉ là anh em nuôi, nhưng tôi cũng không hứng thú với mấy mối quan hệ kiểu như vậy, tôi tránh anh ta còn không kịp nữa là. Ghen tuông đúng là tồn tại trong mỗi con người như con rắn lục luôn nấp trong hang của nó.

Ngày hôm đó tôi bỏ về, cũng không biết là anh ta ở lại đến khi nào nữa, suốt hai hôm liền tôi không hề gặp anh ta. Tôi ngồi trước thềm cửa thở dài, nhìn Đan Thanh đi ra đi vào đã bốn năm bận.

Đến ngày thứ ba thì chị An Hoa đến tìm tôi.

Chị An Hoa hiếm khi sắc mặt khó coi như vậy, tôi chỉ thấy những lúc chị vui, lúc chị buồn, chứ chưa từng thấy chị nóng giận. Chưa kịp hỏi thì chị đã lên tiếng chất vấn tôi:

"Chị không ngờ người anh Quốc Tảng thương lại là em."

Tôi có chút luống cuống, thật sự tôi cũng không ngờ tới điều này, nhưng nếu phủi đi hết sạch liên quan thì cũng có phần vô trách nhiệm. Tôi dù chẳng hề muốn anh ta thương mình, nhưng xuất hiện trong cuộc đời anh ta cũng là lỗi của tôi, tôi có quyền gì bắt ép anh ta tránh xa mình chứ?

Thấy tôi không nói, chị An Hoa lại tiếp tục, tôi thấy vành mắt chị đỏ ửng, nhắm chừng đã khóc rất nhiều.

"Hôm nọ anh ấy thất thần trở về, người ướt cả. Chị vốn nghĩ đã trả lại chiếc vòng đó thì anh ấy sẽ tự do đi tìm hạnh phúc của mình, có ngờ đâu mọi thứ lại càng tồi tệ hơn. Đêm đó chị biết ngay có điều không ổn, quả nhiên đến nơi thì đã thấy anh ấy sốt đến mê sảng, mà trong lúc mất đi tri giác anh ấy lại gọi tên em. Chị không trách em giấu giếm chị, nhưng tại sao em có được rồi em lại không biết quý trọng chứ?"

Chị An Hoa mặc váy áo xanh nhạt, áo khoác bên ngoài màu trắng trong suốt như sương, vẻ mặt tiều tụy nhợt nhạt và ánh mắt cũng vô hồn. Chị đau lòng cho Quốc Tảng, ngược lại tự tổn thương mình, rồi đi nói lời tổn thương tôi.

Tôi thở dài, nhìn vào mắt chị thủ thỉ:

"Em không cố ý khiến anh ta phải đến nỗi như vậy, nhưng em cũng có suy nghĩ của riêng em. Cho dù là anh ta thương em cũng không thể ép em phải thương anh ta được. Em cứ nghĩ chị phải là người hiểu rõ nhất chứ."

Chị An Hoa nhìn tôi với ánh mắt không thể tin, lát sau trông chị như hiểu ra, lại bảo:

"Hay là em ngại chị chăng?"

"Không" – Tôi nói – "Em không có gì với anh ta thật mà."

Mặc dù anh ta giúp đỡ tôi rất nhiều lần, tôi cũng rất cảm kích anh ta, nhưng chỉ dừng lại ở sự cảm kích. Có lẽ chính sự cảm kích đó của tôi khiến anh ta hiểu lầm, hoặc là anh ta chỉ tin vào điều anh ta muốn.

Kể từ dạo ấy tôi cũng rất ít khi gặp Quốc Tảng, phần vì tôi trốn tránh anh, phần vì có lẽ anh ta cũng ngại tôi đôi chút. Chị An Hoa thì vẫn như vậy, vẫn nghị lực dõi theo anh ta dù trong thâm tâm chị biết có lẽ giữa hai người cũng chẳng còn lại gì nữa rồi. Giá như tôi cũng có nghị lực như chị thì hay biết mấy.

Tôi, chị Anh Nguyên và Ngũ Lão cưỡi ngựa trong bãi, hôm nay tôi đã có thể thuần thục dong ngựa rồi, quả đúng như câu "một gánh sách không bằng một người thầy giỏi", cũng chẳng biết người thầy đó là ai, Ngũ Lão hay là người đàn ông mà tôi trốn tránh kia. Tôi nhìn trời thu trong xanh cao vút, vỗ mông ngựa chạy đi, để lại cặp tình nhân phía sau vẫn đang tâm tình mà không hề hay biết.

Chạy một hơi tới bìa rừng, tôi cột con ngựa vào một gốc cổ thụ, ra bờ suối vốc nước rửa mặt. Tôi soi mình trong nước, gương mặt này đối với tôi vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, quen thuộc vì tôi thấy nó hằng ngày, còn lạ lẫm là vì khoảng thời gian trước đây tôi không tài nào nhớ ra được, tôi cố nghĩ đến nhưng chỉ thấy chóng mặt nhức đầu.

Tôi gặp anh hai Quốc Uất nằm vắt va vắt vẻo trên tán cây, anh ta chòng chọc nhìn tôi, nói:

"Trùng hợp ghê, lúc nào cũng có thể vô tình gặp được em."

Tôi nhăn mày, cũng may là anh, chứ nếu như là em trai anh chắc tôi nguyện ở trong khuê phòng cả đời.

Quốc Uất ngẩng mặt nhìn trời, than:

"Có những người vốn nghĩ là nhân duyên nhưng thật sự chính là nghiệp báo, tôi nghĩ em chính là nghiệp báo từ kiếp trước của Quốc Tảng rồi."

Tôi quắc mắc trả lời Quốc Uất:

"Nếu như là nghiệp báo của anh ta, thì tôi đâu còn cách nào."

"Em định trốn tránh mãi vậy sao?" – Anh ta hỏi.

"Tôi cũng chẳng còn cách nào, trừ khi tôi bỏ xứ ra đi." – Tôi đáp.

Quốc Uất bẻ gãy một nhánh cây ném xuống dòng suối, nước văng tung toé. Tôi thấy hình bóng mình dần tan đi. Một lúc lâu sau, tôi nghe tiếng anh ta thở dài:

"Em sẽ đi đâu chứ, kể cả mình là ai em còn không biết. Bây giờ tuy tạm thời yên bình, nhưng nhà Tống đã bị diệt, nước Nam ta cũng không tránh khỏi một phen chồn ngựa đá. Em dù sao cũng được coi là một nhân tài, đừng để tới lúc đất nước này cần thì lại không có."

Tôi ngồi xuống gốc cây phía dưới anh ta, khẽ cười:

"Tôi dù sao cũng chỉ là phận nữ nhi, anh đánh giá tôi cao quá rồi."

Anh ta ném quả vào đầu tôi, mắng:

"Nữ nhi ở vương phủ không ai là kẻ bất tài, cứ nhìn chị Trinh của em sẽ thấy."

Tôi ngẩng đầu nhìn trời, nói như hát:

"Tôi khát khao được như cánh chim kia, tự do bay lượn. Mặc dù tôi không có nhà, nhưng điều đó có gì là quan trọng. Với tôi đâu đâu cũng là nhà, mành trời chiếu đất chỗ nào cũng có thể dung thân. Nhưng một ngày nếu như giang sơn xã tắc này cần, dù cho tôi đầu rơi máu chảy tôi cũng nguyện."

"Ai nói em không có nhà, đây mãi mãi là nhà của em." – Trần Quốc Uất cười nhìn tôi, đôi mắt anh ta lấp lánh ánh sáng, trong vắt như dòng suối thu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net