Truyen30h.Net

Đại Đường Nữ Pháp Y - Tụ Đường - Part 1

Chương 42 Nghi phạm

MiaNguyen070

Phấn y thiếu nữ sắc mặt trắng bệch, thấy Cao thị thì lập tức giãy giụa nói: "Phu nhân! Dư phán tư dẫn người vào phủ bắt đi Thập Bát nương, nói Thập Bát nương là nghi phạm giết người"
"Cái gì??" tuy Cao thị giỏi ngụy trang, nhưng nghe nói nữ nhi mình thành người bị tình nghi, vẫn là đại kinh thất sắc, lạnh lùng nói: "Nói rõ ràng! Chuyện sao lại như vậy?"
Phấn y thị tỳ bị dọa đến rụt cổ, giải thích: "Dư phán tư nói là trên miệng vết thương của Vãn Lục tìm được một đoạn móng tay gãy có sơn đan khấu, vừa lúc móng tay của Thập Bát nương bị gãy ở Ân phủ...hơn nữa còn có người làm chứng, ngày ấy Thập Bát nương cùng Thập Thất Nương ở hoa viên Ân phủ có phát sinh tranh chấp, Dư phán tư liền nói nương tử là nghi phạm."
Đích xác, thị tỳ của Nhiễm Nhan cùng người trong Ân phủ không oán không thù, mặc dù phát sinh xung đột, cũng không đến mức bị giết hại, mà Thập Bát nương cùng Nhiễm Nhan từ trước đến nay không ưa nhau, nếu là tức giận công tâm dẫn đến việc giết người, cái lý do này nghe ra cũng dễ hiểu.
Kinh nghi trong lòng Cao thị dần dần lặng xuống, trên mặt cũng bớt đi căng thẳng, ánh mắt chuyển qua Nhiễm Nhan, bình tĩnh hỏi: "Ngày ấy tỷ muội các ngươi thật sự phát sinh tranh chấp?"
Nhiễm Nhan đúng sự thật đáp: "Đúng vậy."


Tình hình cụ thể ra sao, Nhiễm Nhan không cần giải thích, tin rằng rất nhanh Cao thị có thể tra được rõ ràng, dù sao lúc đó còn có thị tỳ của Ân phủ làm chứng.
"Ân tam nương chê cười rồi." Cao thị áy náy cười với Ân Miểu Miểu.
Ân Miểu Miểu nhỏ nhẹ an ủi: "Phu nhân yên tâm đi, Thập Bát nương tính tình ra sao chúng ta đều biết, nàng sẽ không làm ra chuyện này, tin rằng Lưu Thứ Sử cùng Dư phán tư đều sẽ có phán đoán sáng suốt."
"Đa tạ Tam nương trấn an." Cao thị giống như nhẹ nhàng thở ra, sau khi từ biệt Ân Miểu Miểu và Nhiễm Nhan, dẫn một đám phó tì rời đi.

Ân Miểu Miểu cũng cáo từ Nhiễm Nhan, trước khi đi dặn dò Nhiễm Nhan: "Thất Tịch ngày ấy ngươi nếu muốn đi ra sông Bình Giang, thì phái người đến phủ thông báo trước với ta một tiếng, chúng ta cùng đi."
"Được." Nhiễm Nhan đáp ứng, tiễn nàng ra khỏi thôn trang.

Dọc đường đi về, Nhiễm Nhan không khỏi suy nghĩ, Nhiễm Mỹ Ngọc rốt cuộc có thời gian, động cơ giết Vãn Lục không? Nhiễm Nhan cẩn thận suy nghĩ một chút, căn cứ theo vết thương trên người Vãn Lục mà phán đoán, nàng trước tiên bị người đánh vào phía sau đầu, bởi vì hung khí dùng để tập kích không bén nhọn, hơn nữa sức hung thủ không lớn, cho nên nàng chỉ bị gõ đến choáng váng mà tạm thời mất đi năng lực phản kháng, hung thủ không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, lại bỏ hung khí đi, dùng tay mà bóp chết nàng, còn vô ý làm móng tay của chính mình bị gãy.


Một loạt hành vi này, hoàn toàn có thể phát sinh trước khi Nhiễm Nhan đi về phía hoa viên. Lúc trước Nhiễm Nhan đã phán đoán hung thủ không chỉ có một người, như vậy nếu Nhiễm Mỹ Ngọc là tòng phạm, rất có khả năng khi nàng ta phát hiện ra Nhiễm Nhan sắp đi vào hậu hoa viên, cố ý lao ra để kéo dài thời gian.
Vậy động cơ giết người thì sao? Theo những gì Nhiễm Nhan nhớ được, Nhiễm Mỹ Ngọc thực sự không phải dạng tâm địa thiện lương gì, nếu nàng ta muốn chỉnh Vãn Lục cho hả giận thì có rất nhiều cách, vì cái gì phải lựa chọn giết người?


"Thập Bát nương muốn giết Vãn Lục cũng không phải không có khả năng." Hình Nương nói.
"Tại sao lại nói vậy?" Nhiễm Nhan hỏi.
Nhắc tới Nhiễm Mỹ Ngọc, vẻ mặt Hình Nương chán ghét, "Thập Bát nương tuổi còn nhỏ mà tâm tư đã ác độc, số lần hại ngài trước kia còn ít sao? Vãn Lục tính tình nông nổi, va chạm với nàng ta rất nhiều lần, trong lòng nàng ta ghi hận cũng không chừng"


Nhiễm Nhan cười nhạt, nàng nhớ rõ những chuyện đó, chẳng qua chúng không phát sinh ở trên người nàng, nên không thể đồng cảm như bản thân mình cũng bị mà thôi. Hình Nương chịu khổ rất nhiều, đối với Nhiễm Mỹ Ngọc thật sự là căm thù đến tận xương tuỷ, tận đáy lòng cầu cho lần này Nhiễm Mỹ Ngọc bị giam luôn đi.
"Có lẽ là chỉ muốn giáo huấn Vãn Lục nhưng xuống tay quá nặng chăng." Hình Nương lẩm bẩm.

Nhiễm Nhan sửng sốt, điều Hình Nương nói cũng rất có khả năng, Nhiễm Mỹ Ngọc cho rằng chính mình lỡ tay giết người, trong lúc kinh hoảng thất thố, bày ra chuyện tự sát không hợp logic.
"Vãn Lục tỉnh rồi à?" Nhiễm Nhan hỏi, những việc này, chỉ cần Vãn Lục tỉnh lại thì hết thảy đều có thể giải quyết dễ dàng.
"Tối hôm qua có mơ mơ màng màng mà tỉnh một lát, sáng nay mắt mở to trong chốc lát, nhưng khi lão nô gọi nàng không phản ứng." Hình Nương lo lắng nói.
"Không phản ứng?" Nhiễm Nhan nhăn mày, não bộ là trung khu thần kinh khống chế thân thể, rất dễ chịu tổn thương, nếu Vãn Lục bị ngu dại hay mất trí nhớ...


Nghĩ đến đây, Nhiễm Nhan bước nhanh đến phòng Vãn Lục. Hình Nương thấy sắc mặt nàng không tốt lắm, liền không hỏi tiếp mà chỉ theo sát phía sau.
Vãn Lục đã tỉnh, mắt mở một nửa, ánh mắt dại ra để mặc Lưu thị đút thuốc cho nàng, nàng vẫn có thể chủ động nuốt xuống nước thuốc, chỉ là lúc nuốt biểu tình vô cùng thống khổ. Nhiễm Nhan biết, nàng bị người bóp cổ họng, sau lại bị treo lên, yết hầu thương tổn là điều không thể tránh được.


"Vãn Lục!" Nhiễm Nhan tiếp nhận chén thuốc, ngồi xuống giường tự mình đút cho nàng, "Uống thuốc đi, qua mấy bữa nữa sẽ không đau như vậy nữa."
Con ngươi Vãn Lục khẽ nhúc nhích, ánh mắt dời đến trên người Nhiễm Nhan, đôi môi tái nhợt khô khốc khẽ run, lại nói không ra lời, trong đôi mắt phượng nước mắt bỗng chốc chảy xuống.

Cục đá lớn trong lòng Nhiễm Nhan rốt cuộc cũng được buông xuống, xem ra chỉ số thông minh của Vãn Lục cũng không bị ảnh hưởng quá lớn, trí nhớ tựa hồ cũng không bị ảnh hưởng gì nhiều, như vậy là đủ rồi. Sâu trong lòng Nhiễm Nhan hy vọng Vãn Lục có thể quên chuyện tàn khốc kia đi, nàng chính mình cũng chết qua một lần, biết loại sợ hãi này đủ để trở thành ác mộng cả đời, chính mình bình thường đối mặt với thi thể, đối với chuyện sinh tử cũng cũng có cái nhìn bình tĩnh hơn so với người thường, dù vậy, mỗi khi đêm xuống bị ác mộng nhắc nhở vẫn toát ra một thân mồ hôi lạnh.


"Đừng khóc, đừng khóc, ngươi đã nhiều ngày đều không ăn gì, nếu là khóc đến không còn sức lực thì làm sao bây giờ?" Nhiễm Nhan nói là thật, Vãn Lục đã một ngày một đêm không ăn gì, đến nước cũng không uống bao nhiêu, nếu cứ khóc lớn như thế rất nhanh sẽ bị sốc.
Hình Nương cũng nói tiếp: "Đúng vậy, chờ ngươi khỏe lên, muốn khóc sao thì khóc, ta bảo đảm không chê cười ngươi."
Vãn Lục nghe vậy, khuôn mặt tái nhợt hiện lên ý cười.
Nhiễm Nhan thêm vào thuốc không ít thành phần an thần, sau khi Vãn Lục uống xong thuốc thì ngủ rất nhanh.
"Nương tử, Vãn Lục sao rồi?" sau khi ra ngoài, Hình Nương hỏi.
Nhiễm Nhan nói: "Không có việc gì, chỉ là nàng hiện tại yết hầu rất đau, nuốt đồ không trôi, ngươi đi xem trong mấy món Cao thị đưa tới có đồ bổ gì hay không, hầm thành canh đút cho nàng."
"Lão nô thay Vãn Lục cảm tạ nương tử!" Hình Nương chỉnh đốn trang phục hành lễ.
Nhiễm Nhan bước chân khựng lại, trên mặt nhìn không ra biểu tình gì, chỉ nói giọng bình bình: "Hình Nương sau này đừng nói loại lời này nữa, dễ tổn thương trái tim người khác."


"Nương tử?" Hình Nương khó hiểu mà nhìn Nhiễm Nhan, nàng đây chỉ hành một cái lễ bình thường mà thôi, không nghĩ ra mình làm sai chỗ nào.


Nhiễm Nhan ngữ khí hòa hoãn, nói: "Các ngươi cùng ta chung hoạn nạn, không chỉ đơn thuần là tình nghĩa chủ tở, ta có ăn, thì các ngươi sẽ không mệt, đây là lẽ đương nhiên. Ta ở trên đời này cũng chỉ có các ngươi là có thể dựa vào, có thể tín nhiệm, với ta mà nói, ngươi cùng Vãn Lục chính là mẫu thân của ta, tỷ muội của ta, ngươi cùng ta vạch rõ đến như vậy, chẳng phải là làm ta thương tâm?"
Hình Nương hốc mắt ửng đỏ, nước mắt lại ngăn không được mà rơi xuống, vội vàng móc khăn ra lau lau. Sau khi ổn định cảm xúc, thở dài: "Nương tử thật là có tình có nghĩa, ngày sau tất nhiên sẽ có hảo quy túc*, phu nhân cũng sẽ phù hộ nương tử."

*đại loại là sau này sẽ có một chốn về sung sướng an ổn, thấy chữ này hay nên để luôn.


Nhiễm Nhan hơi mỉm cười, vẫn chưa trả lời. Hình Nương ba câu không rời được chuyện quy túc, nàng nghe đến lỗ tai cũng sắp đóng kén, nếu nói tiếp vài câu nữa, khẳng định là phải nghênh đón một trận lải nhải không ngừng nghỉ.


"Nhiễm nương tử."
Nhiễm Nhan vừa mới chuẩn bị cởi guốc giày đi lên hành lang, liền nghe thấy có người gọi nàng, quay đầu lại nhìn, là đội chính Dương Dũng được Lưu Thứ sử phái tới.

Dương Dũng nói: "Thứ sử thỉnh Nhiễm nương tử qua hỏi chuyện."
Hình Nương nhíu mày nói: "Sắc trời đã tối, không thể để ngày mai lại hỏi sao?"
Hình Nương trong lòng đối với Lưu Thứ Sử rất bất mãn, một lần hai lần đều nhằm buổi tối mà kêu nương tử nhà mình đi ra ngoài hỏi chuyện, truyền ra ngoài còn không biết thành ra cái gì nữa, thân là Thứ sử một Châu ,cũng đầy bụng lễ nghĩa, sao lại không biết điều như vậy.
Dương Dũng cứng rắn nói: "Phá án quý ở tốc độ, đây là quy củ."


Sắc trời dần tối, nương theo ánh chiều tà, Nhiễm Nhan lần đầu tiên nhìn kỹ Dương Dũng người này, mặt chữ điền ngay ngắn, mũi dáng túi mật, hai hàng lông mày như hai thanh kiếm treo trên mắt, vẻ mặt chính khí, làm người khác vừa nhìn liền biết người này không có tà tâm.


"Đã là quy củ, ta đi một chuyến vậy." Nhiễm Nhan sợ mấy phủ binh kia cho rằng đã bắt được hung thủ liền thả lỏng cảnh giới, dừng một chút lại nói: "Dương đội chính để lại thêm nhiều người để bảo hộ nhân chứng, nếu hung thủ còn một người khác, giết một lần không thành, chỉ sợ sẽ tìm cơ hội khác để xuống tay."
Dương Dũng liếc nhìn Nhiễm Nhan một cái, "Được."
Hình Nương cầm áo lụa phủ thêm cho Nhiễm Nhan, lại dặn dò vài câu, bắt mang theo Thiệu Minh, mới có chút yên tâm mà đưa nàng lên xe ngựa phủ nha.


Thiệu Minh từ khi được Nhiễm Nhan rộng rãi mà thưởng cho nửa quan tiền, đối với Nhiễm Nhan luôn ôn hoà, sau đó tiếp xúc nhiều hơn, cũng cảm thấy Nhiễm Nhan là một chủ tử không tồi, hơn nữa biết Nhiễm Nhan sắp được đón về phủ, liền càng thêm kính trọng nịnh bợ, dù gì hắn ở đây giữ thôn trang mãi cũng không có tiền đồ.
"Thiệu Minh." Nhiễm Nhan tính ra còn một lát mới tới trong thành, liền tranh thủ lúc này xử lý chút việc.
Thiệu Minh đang ngồi bên cạnh xa phu nghe thấy thanh âm Nhiễm Nhan, vội vàng hỏi: "Nương tử có việc gì sao?"
"Vào đây." Nhiễm Nhan nói.
Thiệu Minh trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn vén mành bước vào bên trong xe, cũng không dám lại gần, chỉ câu thúc mà quỳ ngồi ở gần cửa xe.


"Ngươi có nguyện ý đi theo ta hay không?" Nhiễm Nhan vào thẳng chủ đề, nhưng chợt nghĩ hỏi vậy hình như dễ gây hiểu lầm, lại bổ sung một câu, "...làm việc cho ta."
Nhiễm Nhan tìm hiểu qua gốc gác Thiệu Minh, nhà hắn ở Thiệu thôn cách Chu gia trang năm dặm về hướng nam, trong nhà chỉ có một mẹ già cùng một muội muội, hắn tuy rằng cũng như mấy gã sai vặt khác phủng cao dẫm thấp, nhưng đối với mẫu thân cùng muội muội vô cùng chiếu cố, tâm địa không xấu. Lại thêm tiếp xúc mấy ngày nay, phát giác Thiệu Minh các mặt đều ổn, liền nhân lúc này mượn sức hắn. Nhiễm Nhan minh bạch với toàn bộ ưu thế của mình hiện tại, chỉ cần mở miệng, hắn hơn phân nửa sẽ đồng ý.


Thiệu Minh mừng như điên, hắn vốn có tâm tư này, đương nhiên là đáp ứng không cần nghĩ nữa, "Nguyện ý, đương nhiên nguyện ý."


"Ngươi cần phải nghĩ kỹ." Nhiễm Nhan nghiêm nghị nhìn hắn, từng câu từng chữ nói rõ ra: "Nếu đi theo ta, nhất định phải làm được hai chuyện, một là trung tâm hai là tận tâm tận lực"
Thiệu Minh bị Nhiễm Nhan nhìn đến mức nổi da gà, nhưng hắn biết hiện tại không phải thời điểm lùi bước, bèn kiên định nói: "Thiệu Minh thề cả đời trung thành với Nhiễm Thập Thất Nương, làm việc tận tâm tận lực, tuyệt không đổi ý"


Nhiễm Nhan vừa lòng gật đầu, Thiệu Minh cũng rất cơ linh, biết là trung với nàng, mà không phải trung với Nhiễm gia, "Ngươi nhớ kỹ lời hôm nay, cũng tuân thủ, ta tất nhiên sẽ không bạc đãi ngươi, nếu có ngày nào làm ra chuyện phản bội, ta tất nhiên cũng sẽ có biện pháp làm ngươi muốn sống không được muốn chết không xong."


Thiệu Minh rùng mình, liên tục đáp ứng.
Nhiễm Nhan cho hắn bắt đầu "thời gian thử việc", mấy ngày tiếp xúc ngắn ngủi cùng bản chất trong sạch cũng không thể chứng minh cái gì, vẫn nên trải qua thời gian khảo nghiệm, nàng định kỳ hạn này là nửa năm.


Xa phu bên ngoài là xa phu chuyên dụng của phủ nha, đối với chuyện thu nạp nhân tâm trong nội trạch này đương nghe đã nghe qua, chuyện của Nhiễm Nhan, hắn nhiều ít cũng nghe nói qua, một bé gái mồ côi bị đón về phủ, khẳng định là phải nghĩ biện pháp mượn sức vài người dùng được. Xa phu liếc nhìn Thiệu Minh từ trong xe ra, nghĩ thầm, Nhiễm Thập Thất Nương nhìn người ánh mắt lại không tệ.
Trong thành thực hiện lệnh cấm đi lại ban đêm, nhưng phủ nha phá án rõ ràng không bị cái lệnh này hạn chế, phủ binh đi theo đưa lệnh bài ra, liền nhanh chóng được phép vào thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net