Truyen30h.Net

Dam Hoan Tram Ty Vong Hong Thien Su Hoa Cuu Cuu

Gừa: Chân thành xin lỗi mn quãng thời gian qua t không thể update truyện được vì lý do cá nhân. Nay t đã trở lại rồi nè :* :* :*  Tiêu chuẩn của t vẫn như cũ, tốc độ edit có thể chậm nhưng một khi t đào hố thì sẽ lấp hố, tuyệt không đem con bỏ chợ. Thật sự vô cùng cảm ơn mn vẫn luôn chờ truyện và bao dung cho sự rề rà của Gừa nhiều ạ! Yêu yêu mn nhiều nhiều! :* :* :*

CHƯƠNG 159

Trong phòng.

Lục Chỉ và Mông Thần đi vào phòng.

"Đại sư huynh."

"Ừ, ngồi xuống đi."

"Dạ." Lục Chỉ gật gật đầu, ngồi xuống số pha.

Mông Thần ngồi xuống cạnh cậu. "Bắt đầu đi."

"Dạ." Lục Chỉ ngoan ngoãn gật đầu.

Mông Thần đưa tay, đặt 2 ngón lên trán cậu, nhắm mắt lại. Một lát sau, hắn mở to mắt, "Quả nhiên tu vi tăng không ít, không ngờ Thiên Nhãn tới cực hạn vẫn có thể tinh tiến."

"Đúng vậy, đệ cũng không ngờ."

Mông Thần suy tư gì đó, "Rất tốt, đệ tiếp tục tu hành, thử xem có thể tu hành đến trạng thái nào."

"Dạ."

"Huynh không nhìn chằm chằm đệ, bao lâu rồi đệ không tu hành?" Mông Thần nhìn cậu một cái, trong giọng có chút trách cứ, nhưng phần nhiều là sủng nịch.

Lục Chỉ mím môi, âm thanh nhỏ xíu vô cùng đáng thương trả lời, "Có hơi lâu ạ, đại sư huynh, đệ tu hành ngay ạ."

Cậu nói xong liền đả toạ, nhắm mắt lại, sau còn thử hé nửa mắt, thấy Mông Thần gắt gao nhìn chằm chằm cậu liền nhanh chóng nhắm chặt mắt, định tâm, tiến vào trạng thái tu hành. Rất nhanh, trên người cậu hiện lên một tầng ánh sáng màu tím. Mông Thần hơi ngưng trọng, có phần kinh hãi, trên người tiểu sư đệ phải là kim quang chứ sao lại biến thành màu tím? Mông Thần nhìn chằm chằm khí tím trên người Lục Chỉ, suy tư, hơi rũ mắt, vẫn không cắt ngang tu hành của cậu. Hắn ngồi xuống cạnh cậu, nhắm mắt đả toạ, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu lên người hắn, toàn thân hắn hiện lên một tầng ánh sáng bạc.

Hai người đang trầm mặc đả toạ tu hành. Bỗng nhiên.

"Phanh" một tiếng, cửa phòng bị người đạp mở. Hai người mở mắt ra, ánh sáng trên người lập tức biến mất, mở mắt nhìn qua hai người vừa xông vào.

"Làm sao vậy?"

Ninh Tước tông cửa vào nhìn thấy, liền hơi sửng sốt, sao chỉ là đả toạ? Hắn còn tưởng rằng ......

Ninh Tước phân tích với Nam Thừa Phong một hồi lâu, cuối cùng não bổ đến đoạn Mông Thần không thể lay động tình cảm Lục Chỉ dành cho Nam Thừa Phong, thẹn quá hoá giận, có lẽ sẽ làm gì hành động gì đó cực đoan, ví dụ như dùng thuật của thiên sư cưỡng ép đưa người đi dưới mí mắt bọn họ! Hai người càng nghĩ càng cảm thấy sợ, vì thế mới có một màn kia.

Nam Thừa Phong tà tà liếc hắn một cái, nhà tâm lý học giỏi nhất thế giới? Ninh Tước quay mặt đi, từ chối nhìn thẳng hắn.

Hắn xấu hổ ho nhẹ một tiếng, "Ách ... Hắc hắc, chúng tôi muốn hỏi lát nữa hai vị có muốn ăn khuya hay không?"

"Không cần, cảm ơn." Mông Thần nói.

Lục Chỉ mở to hai mắt nhìn hắn, "Ăn khuya cần tông cửa xông vào sao?"

"Không ... cần không?" Ninh Tước gãi gãi mặt.

"Cần à?" Lục Chỉ hỏi.

"Không cần sao ......" Ninh Tước nhìn sang Nam Thừa Phong cầu cứu.

Nam Thừa Phong đáp lại hắn ánh mắt "Tự mình giải quyết."

"Cần sao?" Lục Chỉ tiếp tục hỏi.

"Chỉ Chỉ, được rồi."

Ninh Tước nhẹ nhàng thở ra, còn may Mông Thần cản cậu lại, có một số thời điểm bé dễ thương đúng là bé dễ thương, một trò ấu trĩ cũng có thể chơi thật lâu.

Mông Thần nhìn đồng hồ, "Hôm nay cũng trễ rồi, đệ về đi, ngày mai đại sư huynh lại tìm đệ."

"Dạ vâng ạ." Lục Chỉ ngoan ngoãn gật đầu.

Ninh Tước nhìn Nam Thừa Phong, nhíu mày, nghĩ lại lúc trước Hứa Bán Vân và Cao Triệt lì lợm dính cứng, giờ vị đại sư huynh này lại dễ dàng thả bé dễ thương về như vậy?

Nam Thừa Phong trầm mặc không nói, nhìn Mông Thần, nắm lấy tay Lục Chỉ.

Mông Thần đưa bọn họ ra khỏi phòng. "Không tiễn, mọi người xuống đi. Nam tổng, Ninh tiên sinh, chúc ngủ ngon."

"Hẹn gặp lại, đại sư huynh." Ninh Tước nói, trong lòng còn nói thầm, sao không giống những hành vi hắn suy luận phân tích.

"Chúc ngủ ngon." Nam Thừa Phong nói.

Mông Thần lại nhìn Lục Chỉ, thấy cậu vẫy tay với mình, gật đầu đóng cửa phòng lại.

Ba người rời khỏi khách sạn, ngồi trên xe về.

Trên đường, Ninh Tước tò mò hỏi Lục Chỉ, "À? Bé dễ thương? Cưng và đại sư huynh mới ở trong phòng làm gì đấy?"

Nam Thừa Phong cũng dựng lỗ tai lên.

"A? Không có gì, chúng tôi tu luyện thôi." Lục Chỉ mệt rã rời, dụi dụi mắt.

Nam Thừa Phong cũng dựng lỗ tai lên.

"Tu luyện?!" Ninh Tước không ngờ lại là đáp án này.

"Đúng vậy, lúc ở sư môn, đại sư huynh thường xuyên đốc thúc tôi tu luyện, huynh ấy kiểm tra bài tập á, vì đã lâu không tu luyện, nên không dám nhìn huynh ấy." Lục Chỉ lè lưỡi.

"A? Cũng chỉ có tu luyện?" Ninh Tước kinh ngạc hỏi.

"Đúng vậy, chứ không thì sao?" Lục Chỉ không hiểu.

Ninh Tước sờ sờ cằm, không đúng a.

"Vậy anh ta không có nói chuyện gì liên quan đến cưng và Nam Thừa Phong?"

Lục Chỉ thoáng tỉnh táo lại, "Kỳ thật tôi cũng thấy kỳ quái, huynh ấy chưa hỏi chữ nào, giống như cơ bản không để bụng chuyện này vậy á, chỉ hỏi chuyện tu hành của tôi."

Ninh Tước nhíu mày, nhìn Nam Thừa Phong, "Đây là tình huống gì vậy?"

Nam Thừa Phong tà tà liếc hắn một cái, xoa xoa tóc Lục Chỉ, để cậu dựa lên đùi mình. Vốn đã tới giờ ngủ của Lục Chỉ, cậu được vuốt ve quá thoải mái, mơ mơ màng màng rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

"Quái? Trong hồ lô đại sư huynh này chứa thuốc gì, cậu có nhớ lúc Cao Triệt và Hứa Bán Vân đi, đã từng nói vị này mới là khó đối phó nhất, nhưng anh ta cơ hồ chẳng hỏi cái gì, đây là muốn làm gì?" Ninh Tước hiếu kỳ nói.

"Hỏi cậu đó, nhà tâm lý học, không phải cậu đỉnh lắm sao." Nam Thừa Phong lành lạnh nói.

"Muốn hại anh em chắc chưa? Người anh em này, tôi đây chính là lo lắng cho đại sư cả đời của cậu đấy nhé." Ninh Tước bày vẻ "Đồ vô lương tâm."

"Cảm ơn, không cần." Nam Thừa Phong nhàn nhạt nói.

Ninh Tước còn muốn nói nữa, Nam Thừa Phong nhìn hắn, "Đêm nay Chỉ Chỉ đi Nam gia cầu hôn."

Thiếu chút nữa Ninh Tước phun luôn ngụm nước ra ngoài, "Cái gì? Cậu ấy cầu hôn? Nói với ba mẹ cậu? Cậu cậu cậu, chẳng lẽ cậu thật sự nằm dưới á!" Ninh Tước hoảng sợ nhìn Nam Thừa Phong chằm chằm, cảm thấy đáng sợ như thấy chó phốc sốc đè được ngao Tây Tạng vậy.

"Đừng nghĩ nhiều." Nam Thừa Phong nhìn Ninh Tước hình viên đạn, Ninh Tước lập tức cầm ly thuỷ tinh lên chắn.

"Tôi rất cảm động, cũng rất hạnh phúc, tôi muốn sớm kết hôn với em ấy." Nam Thừa Phong cúi đầu nhìn Lục Chỉ, ánh mắt lưu luyến nhớ nhung, tay vẫn như cũ, ôn nhu vuốt ve tóc cậu theo kiểu cậu thích.

Ninh Tước nhìn hai người một cái, cười cười, "Chúc hai cậu hanh phúc, anh em, sau này cậu sẽ càng hạnh phúc."

"Ừ." Nam Thừa Phong gật đầu.

Một lát sau, hắn ngẩng đầu nhìn Ninh Tước, "Tôi sắp kết hôn rồi, cậu kết thúc yêu đơn phương chưa?"

Ninh Tước bĩu môi, bị hắn bóc trần vết sẹo, tức giận sẳng lại, "Không có." Cửu caca của hắn nào dễ bắt được như vậy.

"Vậy mà cậu còn rảnh mà quan tâm chuyện tôi nhỉ." Nam Thừa Phong nói.

"Cậu!" Cuối cùng Ninh Tước mới hiểu được, đi một vòng lớn như vậy chính là vì kích thích hắn, cậu ta có đối tượng còn hắn không có?

"Cậu đó, bụng đen thui, đen chết cậu đi." Ninh Tước tức, không thèm để ý Nam Thừa Phong, hắn quay đầu cầm di động lên nhắn tin quấy rầy Cửu gia.

Nam Thừa Phong híp mắt suy tư, hắn cũng rất tò mò, vị đại sư huynh Mông Thần này rốt cuộc đang nghĩ cái gì?

*****

Mấy ngày tiếp theo, ngoài dự tính của mọi người, Mông Thần vẫn không hề đề cập đến chuyện tình cảm của Lục Chỉ. Trên thực tế, ngoại trừ buổi tối bắt Lục Chỉ đúng giờ tu hành, thời gian còn lại đều không thấy tung tích, làm Ninh Tước càng không nắm bắt được.

"Bé dễ thương, cưng nói xem, đại sư huynh của cưng rốt cuộc muốn làm gì vậy? Vì sao im re thế." Ninh Tước buồn rầu nói.

Hôm nay là ngày quay quảng cáo mà Lục Chỉ đã nhận quay cùng Sầm ảnh đế, nhưng Nam Thừa Phong bận không tới được, liền giao Lục Chỉ cho Ninh Tước chăm sóc. Còn vì sao không tìm Chân Tùng là bởi vì Ninh Tước thông minh, biết Sầm ảnh đế có tư tâm với Lục Chỉ, sẽ phòng bị giúp hắn, miễn cho Lục Chỉ phải chịu quấy rầy không cần thiết.

Lục Chỉ ngẩng đầu nhìn hắn, "Vì sao anh lại để ý đến vậy?"

"Tôi là nhà tâm lý học, hành vi và tác phong của đại sư huynh vượt ra ngoài dự đoán tâm lý của tôi, nên bệnh nghề nghiệp của tôi lại phát tác." Ninh Tước nói.

"À." Lục Chỉ gật gật đầu, "Bất quá, đại sư huynh vẫn luôn nghiêm túc không thích nói chuyện, tự chủ hành vi, quả thật rất khó nắm bắt."

Cậu ngồi trên ghế trong studio ôm mặt, "Kỳ thật tôi cũng muốn biết rốt cuộc đại sư huynh là đồng ý hay không đồng ý tôi và Thừa Phong ở bên nhau."

"Đồng ý, vậy cưng làm sao? Nếu không đồng ý, vậy cưng làm thế nào?" Ninh Tước hỏi.

"Đồng ý đương nhiên quá tốt rồi, không đồng ý ......" Lục Chỉ nhíu nhíu mày, "Không đồng ý cũng không được, dù sao tôi cũng muốn kết hôn với Thừa Phong."

"Vậy nếu đại sư huynh của cưng cưỡng chế đưa cưng đi thì sao?"

"Đại sư huynh sẽ không làm vậy đâu." Hiển nhiên Lục Chỉ rất hiểu đại sư huynh của mình.

"Giả sử nếu hắn làm vậy? Tôi nói là giả thiết? Giả thiết." Ninh Tước hiếu kỳ hỏi.

"Nếu như vậy thật ......" Lục Chỉ rũ rũ mắt.

"Ừ." Ninh Tước nhìn cậu chằm chằm.

"Thật như vậy thì tôi cũng sẽ không đi, anh yên tâm, năng lực của tôi mạnh hơn huynh ấy một chút, huynh ấy không đưa tôi đi được."

Ninh Tước nghe thấy câu trở lời của cậu, vấn đề treo trong lòng đã lâu cũng thả xuống.

"Cưng có thể kiên trì là được." Ánh mắt Ninh Tước xa xăm, "Cậu ấy cũng quá không dễ dàng, cưng là toàn bộ của cậu ấy, còn quan trọng hơn mạng cậu ấy, cưng không thể rời khỏi cậu ấy."

"Tôi biết, tôi nhất định không rời khỏi anh ấy, bất kể thế nào." Lục Chỉ hứa hẹn.

"Ừ." Cuối cùng Ninh Tước cũng nở nụ cười,

Lúc này, điện thoại vang lên, Ninh Tước cười với cậu, đi sang một bên nhận điện thoại. Lục Chỉ tiếp tục ngồi trên ghế uống trà sữa, nhìn Sầm ảnh đế đang quay phần cá nhân. Không thể không nói, Sầm ảnh đế không hổ là ảnh đế, giơ tay nhấc chân hết sức có phong phạm của siêu sao, khiến nhân viên hiện trường hai mắt sáng rực. Đương nhiên, Lục Chỉ cũng không biết, một phần ánh mắt sáng rực trong đó cũng hướng về phía cậu.

"Người mới từ đâu ra, thế mà cùng quay quảng cáo này với Sầm ảnh đế?"

Lục Chỉ ngẩng đầu, thấy trước mắt là một thanh niên ngoại hình anh tuấn, tuổi cỡ 20, sắc mặt giận dữ nhìn cậu.

Tâm nguyện lớn nhất của Trần Trình Trình là được hợp tác với Sầm ảnh đế, nghe nói lần quay quảng cáo này hắn có cơ hội, tốn thật nhiều công sức mới tranh thủ chen chân được vào quảng cáo lần này. Vốn dĩ đã sắp thuyết phục được thương hiệu, kết quả lại nghe nói lòi ra một người mới, được Sầm ảnh đế chỉ định làm người hợp tác, bọn họ cũng không còn cách nào khác chỉ có thể loại hắn. Trần Trình Trình tức giận muốn chết, thân là tiểu sinh lưu lượng đang nổi, lại bị một người mới cướp đi đại ngôn cùng Sầm ảnh đế, nghĩ kiểu nào cũng thấy tức nghẹn họng. Hôm nay hắn tới cũng không phải cố ý tới giáo huấn người mới, chủ yếu là vì thăm ban Sầm ảnh đế, nhưng khi thấy người trước mắt, vẫn cảm thấy không thoải mái. Nhưng sau khi Lục Chỉ ngẩng đầu, hắn hơi biến sắc, hắn rất tự tin với ngoại hình của mình, lại không ngờ Lục Chỉ còn xinh đẹp hơn hắn.

Lục Chỉ nhìn hắn, không nói gì.

Trần Trình Trình không ngờ Lục Chỉ lại không phản ứng gì với hắn, sắc mặt càng khó coi. "Quả nhiên là người mới, cũng không biết thứ bậc trên dưới trong giới giải trí, nhìn thấy tiền bối thì phải có lễ có phép."

Lục Chỉ vẫn như cũ, nhìn chằm chằm hắn không nói gì.

"Cậu bị câm à?" Trần Trình Trình thấy cậu không nói lời nào càng thêm tức giận, tựa như không ngờ tới lại có một người mới không biết điều như vậy.

Lục Chỉ lắc lắc đầu, khẽ cười, thiên chân vô tà. "Cậu nói chuyện với tôi à? Cậu không xưng hô gì, cũng không chào hỏi, tôi còn tưởng rằng cậu đang tự diễn kịch với không khí ấy chứ."

"Cậu giỡn mặt tôi đấy à?"

"Cậu là ai?" Lục Chỉ không quen cậu ta, người trong giới giải trí, cậu chỉ biết Sầm ảnh đế, Trịnh Doanh Doanh, còn có Vu Tư Điềm, hỏi thăm tên đối phương trước, đây là lễ phép.

Sắc mặt Trần Trình Trình âm trầm khó coi, hắn không ngờ mình nổi tiếng như vậy thế mà có người mới lại không biết hắn.

"Trần Trình Trình. Chui từ nơi nào ra, đến tôi cũng không biết."

"A, giờ biết rồi nha, tôi là Lục Chỉ." Lục Chỉ nói.

"Lục Chỉ?" Hắn nói, nhìn sang người đại diện bên cạnh, cười nhạo, "Quả nhiên là người mới, trong giới giải trí chưa từng nghe thấy tên này."

"Lục Chỉ?" Người đại diện suy nghĩ, "Tên này nghe quen lắm."

Trần Trình Trình nghe hắn nói vậy, đảo mắt, "Hình như tôi cũng nghe được ở đâu rồi ấy."

"Á, có phải chương trình bóc trần sự thật ở studio bên cạnh không?" Người đại diện nhớ lại.

"Hình như vừa rồi em cũng nghe thấy." Trần Trình Trình cẩn thận nhớ lại, không nghĩ ra được lại hỏi người đại diện, "Chương trình bóc trần sự thật? Là show <Tối nay vì bạn bật mí> á? chương trình hot lắm đó? Kỳ nào em cũng xem, trước khi em ra mắt á, cũng nhờ chương trình này mà mới không bị lừa, mua phải túi pha kè á. Kỳ này vạch trần đề tài nào vậy? Chúng ta quá đó xem thử đi?"

"Ai da, anh khuyên chú đừng nên đi vẫn hơn." Vẻ mặt người đại diện khó xử.

"Vì sao?" Trần Trình Trình trừng mắt liếc hắn một cái.

Hai người mỗi người một câu, có vẻ đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Lục Chỉ. Lục Chỉ mờ mịt chớp chớp mắt, vẫn tiếp tục ngồi trên ghế đung đưa chân chờ tới lượt quay.

"Nghe nói là ......" Người đại diện nuốt nuốt nước miếng, tựa hồ lo lắng đề tài này sẽ khiến hắn bùng nổ, "Cậu phải bình tĩnh đừng tức giận đấy."

"Nói đi." Trần Trình Trình càng thêm tò mò.

"Nghe nói là muốn vạch trần đại sư phong thuỷ đang hot gần đây - tiểu thần tiên, nói cậu ta bất quá chỉ là chiêu trò của đài truyền hình, đều có kịch bản sẵn, cơ bản cậu ta không thần như vậy, chỉ là kẻ lừa đảo."

"Còn nói án treo trước đó chỉ là đánh bậy đánh bạ, còn nói cảnh sát chỉ thông báo sơ lượt, không nói phá thế nào, có phải được phá trong quá trình thi đấu phong thuỷ hay không còn chưa chắc, ngược lại do chương trình mượn vụ án này lăng xê đúng ra không biết xấu hổ."

"Nói ai? Tiểu thần tiên là kẻ lừa đảo?" Trần Trình Trình nhướng mày.

Người đại diện vội nói, "Đừng nóng giận, đừng nóng giận, chương trình mà."

"Cái gì mà chương trình, chương trình thì có thể tuỳ tiện bịa đặt bôi nhọ người khác à, nói tiểu thần tiên là kẻ lừa đảo, tôi thấy bọn họ là đang cọ nhiệt tiểu thần tiên thì có!"

Trần Trình Trình nói hồi, vén tay áo lên, bộ dáng muốn đánh người, "Người khác tôi không dám nói nhưng tiểu thần tiên đã cứu Mộ Tình, ngài ấy chính là thần tượng của tôi và Mộ Ly."

Lúc này Lục Chỉ mới ngẩng đầu, Mộ Tình? Mộ Ly?

"Không được, tôi phải qua xem mới được. Dám bôi nhọ thần tượng tôi, tôi phải lật mặt chương trình này." Trần Trình Trình nói.

"Đừng đi, Trình Trình à, chương trình này là phát sóng trực tiếp, cậu đi là muốn bay luôn tiền đồ à?" Người đại diện nhanh chóng ngăn cản.

"Livestream?" Trần Trình Trình bùng nổ cơn giận, "DKM, đây rõ ràng là nhắm đến tiểu thần tiên, này cmn ai bỏ tiền hắc ngài ấy, tức chết lão tử rồi."

"Tiểu thần tiên? Tiểu thần tiên làm sao?"

Trần Trình Trình và người đại diện xoay người, nhìn thấy một người con lai khí chất mị hoặc đi lại, hô hấp lập tức đông cứng.

"DKM, hiện tại người mới đều đẹp vậy á?" Cảm giác cảnh báo của Trần Trình Trình lập tức réo liên tù tì.

"Các cậu mới nói chuyện gì? Tiểu thần tiên làm sao?" Ninh Tước nhìn Trần Trình Trình, lại nói với Lục Chỉ, "Tiểu thần tiên, cưng làm sao?"

Lục Chỉ nhún vai "Hình như có chương trình muốn vạch trần mánh khoé lừa bịp của tôi."

"Mánh khoé lừa bịp?" Ninh Tước phụt cười thành tiếng, "Mánh khoé của cưng từ đâu mà ra?"

Lục Chỉ lại lần nữa nhún vai.

Cơ thể Trần Trình Trình nháy mắt cứng đờ, mắt đối mắt với người đại diện, hỏi Ninh Tước, "Anh mới gọi cậu ta là gì?"

Ninh Tước khó hiểu, "Tiểu thần tiên đó, không phải cậu đang với chuyện với cậu ấy à?"

Hắn hỏi Lục Chỉ, "Không phải đang nói chuyện với cưng sao?"

Lục Chỉ lắc lắc đầu, "Không có mà, tôi không quen hắn."

"Cậu là tiểu thần tiên?!" Trần Trình Trình và người đại diện trăm miệng một lời.

"Đúng vậy, nói cả buổi trời mà cậu không biết à." Ninh Tước cười nói, vậy đứng nói chuyện nãy giờ là nói chuyện gì vậy đây.

Trần Trình Trình nuốt nước miếng, nói không nên lời. Quậy cả buổi thế mà hắn lại coi tiểu thần tiên thành người mới mà dạy dỗ? Chớp mắt hắn cảm thấy đầu óc trống rỗng, đừng nói bản thân bị chính mình chọc khóc, nếu như Mộ Tình biết, hắn càng ăn không hết gói mang đi.

"Tiểu thần tiên." Trần Trình Trình thay đổi thái độ, lộ ra gương mặt tươi cười, "Có phải ngài rất thân với Mộ Tình và Mộ Ly không?"

"Rất thân Mộ Ly, Mộ Tình thì chỉ gặp một lần." Lục Chỉ ăn ngay nói thật.

Trần Trình Trình càng nghe càng ân cần, "Vậy ngài có thể giúp tôi chút được không?"

"Cái gì nha?" Lục Chỉ nói.

"Xin đừng kể chuyện hôm nay lại cho Mộ Ly và Mộ Tình, xin ngài đấy." Trần Trình Trình chắp tay trước ngực, "Bọn họ sẽ làm thịt tôi mất."

"À, được mà." Lục Chỉ nói, cậu vốn dĩ cũng không thích nói bậy sau lưng người khác.

"Thật tốt quá, bắn tim." Trần Trình Trình bắn cho cậu trái tim.

Hắn thả tay xuống, sau đó nhớ tới nói, "Studio bên cạnh đang hắc ngài, ngài có muốn đi làm sáng tỏ không?"

Hắn quơ quơ di động, "Tôi thấy đã có cư dân mạng bắt đầu nghi ngờ, phi, chương trình này gây sóng gió quá."

"Không có hứng thú." Lục Chỉ lười biếng ngáp. Cậu vốn dĩ chính là người có thể ngồi tuyệt không đứng, có thể nằm tuyệt không ngồi, hôm nay cậu tới chỉ để quay quảng cáo, không muốn kiếm thêm việc làm.

"Tôi đi vậy." Trần Trình Trình nói.

"Cậu đi làm gì?" Người đại diện nhanh chóng ngăn cản, "Bọn họ có thể làm chương trình thì đều đã chuẩn bị tốt kịch bản, cậu chỉ có một cái miệng, có nói được tin tưởng tiểu thần tiên thế nào thì cũng chỉ là nói suông."

"Anh xem bình luận dưới livestream đi kìa, đúng là càng xem càng tức." Trần Trình Trình trừng mắt nói.

Ninh Tước giờ mới hiểu, "Tóm lại là có người trong nghề mở chương trình nghi ngờ bé dễ thương của chúng ta?"

"Đi, qua nhìn xem đi." Ninh Tước lôi kéo Lục Chỉ.

"Không muốn di chuyển." Lục Chỉ lười nhác nói.

"Đi xem sao." Ninh Tước khuyên nhủ.

"Không cần." Lục Chỉ lắc lắc đầu. Lúc này, có một người đi qua cửa, Lục Chỉ nhìn thấy người nọ liền đứng lên, đi ra ngoài cửa.

"A? Không phải nói không đi sao? Từ từ đã." Ninh Tước lập tức đuổi theo.

"Chờ tôi, tôi cũng đi." Trần Trình Trình chạy nhanh đuổi theo sau.

Lục Chỉ vẫn luôn đi theo bóng người nữ đi vào sau cánh cửa. Sau cánh cửa là studio, ở giữa là một sân khấu, một người đàn ông mặc tây trang đang nói chuyện với màn hình ngập tràn hình ảnh và câu chữ, ngữ khí nói chuyện thuyết phục, câu chữ rõ ràng, khiến người nghe dễ tin tưởng lời hắn nói.

"Mời cả nhà nhìn xem, đây rõ ràng có dấu vết cắt nối biên tập. Thân là một người trong đài truyền hình, tôi nắm rất rõ quy trình quay show, hiện giờ phần lớn show đều có kịch bản, cho nên tôi cho rằng bọn họ đã viết một một kịch bản hay, diễn xuất như một vở kịch, thêm chỉnh sửa hậu kỳ mới đạt đến hiệu quả mơ mơ hồ hồ chúng ta đang xem."

"Trên mạng có rất nhiều người dùng lý do chứng kiến tận mắt, nhưng cách thế giới mạng, ai cũng không xác định được đối phương là loại người gì, là người thật hay là thuỷ quân được thuê?"

"Còn vì sao tiểu thần tiên phải lăng xê thân phận phong thuỷ sư của mình, tôi có quyền đúng lý hợp tình nghi ngờ là vì cậu ta muốn nổi tiếng, chưa từng có ai có thể đại bạo trong thời gian ngắn như vậy, có thể thấy được, con đường tắt này của cậu ta rất thành công."

Đạo diễn chương trình ngồi dưới nhìn số người xem tăng điên đảo trên livestream, mặt đầy vui sướng, liên tục gật đầu. Chương trình livestream này của bọn họ bao năm như vậy, đây là lần đầu tiên nhận được nhiều sự chú ý đến vậy.

"Quan trọng là mọi người phải biết rằng chúng ta là thế giới khoa học, không tồn tại quỷ quái, nếu thật sự có, sao các nhà khoa học không đi nghiên cứu chứ?"

"Nói tới đây, tôi càng lo lắng hơn chính là với cách làm này của tiểu thần tiên, về sau có phải sẽ càng có nhiều người sử dụng đường ngang ngõ hẻm để lừa gạt sự tín nhiệm của mọi người, mượn vận may làm ô nhiễm sự hài hoà sinh thái của giới giải trí không?"

MC nói tới đây, Trần Trình Trình đã tức giận muốn vén tay áo lên đi đánh lộn, may mà Ninh Tước túm chặt lại một phen hắn mới không thành công.

Ninh Tước nghe xong tự nhiên cũng tức giận, nhưng hắn thấy bé dễ thương chẳng hề để ý, ngược lại như đang tìm ai đó ở xung quanh, liền hỏi, "Bé dễ thương, nhìn thấy ai?"

Hắn vừa dứt lời, bỗng nhiên nghe thấy trên sân khấu truyền đến một tiếng thét chói tai.

"A ——!"

Âm thanh này đúng là của tên MC nhìn có vẻ "chính khí lẫm liệt" mới rồi kia, hắn tay chân run rẩy không ra hình ra dáng.

"Quỷ, quỷ!"

Lời này của hắn làm người trong studio thở dốc vì kinh ngạc, khu bình luận trên livestream cũng vèo vèo vèo.

"A? Không phải mới nói trên đời không có quỷ, kêu chúng ta đừng tin phong thuỷ sao? Sao bỗng nhiên tự mình hét lên có quỷ?"

"Tôi nhìn dáng vẻ của anh ta hình như thật sự gặp quỷ á?"

Mỗi ngày một ly trà sữa, mn đều ngọt như Chỉ Chỉ nhé!


CHƯƠNG 160

Tình huống kỳ lạ của MC khiến mọi người chú ý.

"Quỷ? Quỷ ở đâu?" Nhân viên công tác hoảng sợ nhìn ngó khắp nơi.

MC lúc đầu còn nghiêm trang, hiên ngang lẫm liệt chỉ trích chương trình thi đấu phong thuỷ gạt người, tiểu thần tiên là lăng xê, lúc này sợ tới mức té lăn trên đất, hoảng sợ chỉ thẳng vào trần nhà. "Mấy người không thấy à!"

Người chế tác chương trình cũng hoảng sợ ngẩng đầu, thấy trên trần nhà một người phụ nữ áo trắng phiêu diêu, mặt người phụ nữ bị tóc che khuất, nhìn không ra được ngoại hình, nhưng từng giọt máu chảy từ trong tay áo cô ra, nhỏ xuống sàn, làm ai ai cũng hoảng sợ né tránh.

"Cái DKM! Đúng là quỷ!" Trần Trình Trình sợ tới mức ôm người đại diện chặt cứng, "Sao lại có quỷ?"

Ninh Tước hiểu rõ, "Bé dễ thương, cưng mới vừa rồi nhìn thấy quỷ nên theo mới lại đây?" Không ngờ trùng hợp như vậy, quỷ này lại đi tới studio chương trình này.

"Có quỷ, có quỷ! Làm sao bây giờ?!" Người chế tác chương trình lập tức hoảng sợ.

"Báo công an?" Có người đề nghị.

"Đây cmn là quỷ đó! Báo công an cái khỉ gì! Công an quản được à!" Người chế tác tức giận bốp đầu đối phương.

"Vậy làm sao bây giờ?!" MC hoảng sợ.

Quỷ này mơ hồ không chừng, lúc thì phiêu giữa sân khấu, lúc lại đi lướt đến trước mặt MC làm hắn phải chui xuống bàn tránh, một lúc lại lượn qua máy quay phim. Mỗi một đồng tác của quỷ đều hiển lộ trước camera, tựa như cố ý hiện thân trước người xem. Đặc biệt cô có vẻ nhắm đến MC, hắn trốn đến đâu, quỷ theo đến đó.

"Có phải cậu đắc tội người nào không?" Người chế tác hỏi MC, "Con quỷ này đi theo cậu, chẳng lẽ ...!"

Người chế tác trừng to hai mắt nhìn, bừng tỉnh đại ngộ. "Có phải cậu ngoại tình, còn ép đuổi vợ ra khỏi nhà nên giờ mới tìm cậu trả thù không?"

"Nhưng cô ta không có chết!" MC nói xong, bỗng ôm chặt miệng, trừng mắt nhìn người chế tác, "Anh nói bậy gì đó!"

Mọi người vừa nghe được dưa khủng siêu cấp, không kịp sợ quỷ đã châu đầu ghé tai thì thầm.

"Hả? Năm đó không phải nói vợ cũ ngoại tình, còn lừa nhà của anh ta, nên anh ta mới dọn vào ở chung với tiểu tam, té ra không phải như vậy à?"

"Chuyện anh ta bị vợ cũ lừa truyền trên mạng nhiều năm như vậy, kết quả là do anh ta một tay thiết kế, đàn ông một khi đổ đốn thật đúng là đáng sợ."

"Tâm cơ cũng chẳng phân biệt nam nữ, vợ Vương Bảo không phải vậy sao, lên não cũng chẳng thua kém đàn ông chút nào."

"Hôm nay thật bá, gặp quỷ, còn ăn được dưa khủng thế này."

MC thấy mọi người ở đây đều nhìn hắn với ánh mắt khác thường, lập tức biến sắc, còn không kịp tức giận, ngẩng đầu lên vừa thấy quỷ lại lướt đến trước mặt, bèn nhanh chóng che mặt lại.

"A ——! Đừng tới đây, đừng tới đây, lúc trước là anh có lỗi với em, thật xin lỗi em, anh sẽ trả hết tiền lại cho em!"

Ngay chính hắn còn nghi ngờ có phải lúc trước tạo nghiệt, dẫn tới vợ cũ tự sát rồi tới trả thù. Không chỉ người ở hiện trường biểu cảm càng kinh dị với quả dưa ngày càng siêu cấp, phòng livestream cũng kịch liệt load.

"Đệch, không chỉ có quỷ, còn có dưa khổng lồ kinh thiên động địa!"

"Mau lên Weibo, chương trình này còn có cả dưa đều lên hot search, cư dân mạng quả nhiên thích ăn dưa nhất."

"Thanh danh MC này xem như xong rồi, đây là báo ứng đi, muốn hắc tiểu thần tiên, lại thành tuồn luôn lịch sử đen của chính mình ra, quả nhiên, không nên đắc tội thần tiên."

"Nhưng điều anh ta nói mấy tiếng trước rất có lý, tiểu thần tiên và chương trình phong thuỷ quả thật đáng nghi ngờ, cho dù thật sự có quỷ cũng không thể chứng minh chương trình đó không làm giả và tiểu thần tiên không thủ đoạn lăng xê mà."

MC thấy sự tình bại lộ, sắc mặt xám ngắt bất chấp, "Tha anh đi, tha cho anh đi." Hắn nhìn người chế tác, "Anh mau nghĩ cách gì đi!"

"Nghĩ, nghĩ cách gì đây! Tìm ai đây!" Người chế tác lo lắng nói, "Nhanh, nghĩ xem có thể mời ai đến."

"Loại chuyện này nhất định phải thỉnh phong thuỷ sư! A, đúng rồi, tôi nghe nói studio bên cạnh mà Sầm ảnh đế đang quay quảng cáo, người hợp tác lần này chính là tiểu thần tiên đó!" Nhân viên công tác kích động nói.

"Tiểu thần tiên?" Sắc mặt người chế tác đầy xấu hổ, nghĩ đến thể diện bèn hung hăng cự tuyệt, "Không thấy tư liệu chúng ta mới nắm được à? Cậu ta là thủ đoạn lăng xê, muốn thỉnh cũng phải thỉnh đại sư thật tới!"

"Trước kia anh nói phong thuỷ sư đều là lừa đảo mà!" Nhân viên công tác bị hắn rống bèn tủi thân.

Sắc mặt người chế tác càng khó coi, có cảm giác muốn hố người khác thành ra lại hố bản thân thê thảm, một câu cũng nói không nên lời.

"Có thể mời thì mời đi!" MC nói, "Tôi xin anh đấy, giờ tôi bất chấp rồi."

Không đợi người chế tác lên tiếng, Ninh Tước cười cười, hô mộ tiếng, "Tiểu thần tiên tới!"

Đại sảnh liền chớp mắt an tĩnh, đồng thời ánh mắt đều dần chuyển ra hướng cửa nhìn. Thần kỳ chính là, quỷ kia thế mà cũng đình chỉ phiêu diêu, lơ lửng tại chỗ không nhúc nhích.

Phòng livestream:

"Bá con bà đạo, vừa nghe đại danh tiểu thần tiên, đến quỷ cũng bất động."

"Có lẽ người ta đang muốn xem ai không sợ chết đi quản chuyện này thì sao?"

MC nhìn Ninh Tước, "Anh là tiểu thần tiên?"

Ninh Tước chỉ chỉ Lục Chỉ, sau đó nói với cậu, "Bé dễ thương, cưng nên lên sân khấu rồi."

Lục Chỉ lắc lắc đầu, cậu vốn dĩ đang suy nghĩ có nên hay không nên quản chuyện này, sau lại phát hiện MC có chút kỳ quái nên chờ xem cụ thể, không ngờ hắn thật sự sinh chuyện. Cũng được, đỡ cậu phải tiêu tốn sức lực.

Lục Chỉ đi qua, MC nhìn cậu, "Cậu chính là tiểu thần tiên?"

Người chế tác cũng mở lớn hai mắt.

Lục Chỉ gật đầu, lạnh nhạt nhìn hắn một cái, rồi nói với nữ quỷ, "Hắn nói ra cả rồi."

Nữ quỷ hơi sửng sốt, gật gật đầu.

MC kinh hãi, "Cô thật sự là cô ấy?!"

Người chế tác cũng kinh ngạc, "Đó thật sự là vợ cũ của cậu ta, nhưng ......"

Hắn kinh ngạc là người trước mắt này thấy quỷ còn bình tĩnh như vậy, lại còn nói chuyện, thật sự có tài. Lời MC vô hình chung chứng thực phốt của hắn, chuyện này, hắn cũng dám tưởng tượng trên mạng đã hỗn loạn thế nào, cuộc sống cũng sẽ phải chịu ít nhiều quở trách cùng nghi ngờ, chỉ sợ công việc sẽ bị ảnh hưởng.

Nữ quỷ trầm mặc không nói.

"Thật xin lỗi, em buông tha anh đi." MC khóc với nữ quỷ, "Anh không nghĩ em sẽ chết, nhưng anh thật sự đã không gặp em nhiều năm, cũng không biết em chết thế nào, em đừng trả thù anh nữa được không?"

Nữ quỷ vẫn trầm mặc như cũ.

MC cầu cứu nhìn sang Lục Chỉ, "Tiểu thần tiên, xin giúp đỡ tôi, đừng để cô ấy hại tôi. Hôm nay là tôi có lỗi với ngài, về sau tôi không bao giờ dám nói bậy một câu nào về ngài nữa."

Lục Chỉ chớp chớp mắt, "Giúp anh? Vì sao phải giúp anh? Vợ cũ của anh không chết, người này cũng không phải vợ cũ của anh."

MC ngẩn ra, "Cái gì?"

Người chế tác cũng kinh hãi, "Hả? Không phải?"

"Vợ cũ sau khi bị anh hại mất cả chồng lẫn tài sản, thanh danh mất hết, quả thật đã nghĩ tới việc tự sát nhưng suy nghĩ đến ba mẹ còn sống bèn thay tên đổi họ chuyển đến thành phố khác, hợp tác với bạn bè kinh doanh nhỏ, hiện tại đã trở thành chủ tịch một xí nghiệp lớn, cũng đã kết hôn sinh con, cuộc sống rất hạnh phúc, hạnh phúc đến mức không rảnh đi trả thù anh." Lục Chỉ nói xong, "Không tin, vậy anh có thể hỏi thăm em họ anh, hai người họ hẳn vẫn còn liên lạc đấy."

"Cậu! Làm sao cậu có thể biết được rõ ràng như vậy?" Người chế tác không dám tin, hỏi lại.

"Tôi là thiên sư, tôi có khả năng nhìn qua một người tính toán được lục thân người đó, cũng nhìn thấu cả đời lục thân người đó, chỉ cần là người có liên quan, tôi đều có thể tính được."

"Lợi hại như vậy sao?" Có người trên phòng livestream nghe thấy, kinh hãi bật thốt.

"Là một phong thuỷ sư, tôi có trách nhiệm nói cho anh biết, không phải thiên sư nào cũng đều có thể làm được điều đó, thiên sư làm được như vậy không quá 5 người, tiểu thần tiên là nhân tài kiệt xuất trong số đó."

Người chế tác nghe xong câu trả lời của cậu thì còn chút nghi ngờ, không kịp mở miệng, Lục Chỉ đã nhìn hắn một cái, "Về vấn đề ai chăm sóc con cái, mẹ anh hay vợ anh, có thể thương lượng giải quyết, là một người đàn ông lại không thể xử lý tốt quan hệ giữa mẹ và vợ, có trách nhiệm phân nửa đối với sự không hoà thuận trong gia đình."

Người chế tác lập tức ngậm miệng, trong mắt đầy ắp sự hoảng sợ, lại không còn dám hé thêm nửa chữ.

Nhân viên công tác khẽ nói nhỏ, "Tiểu thần tiên này thật là thần, trước đó còn nghe đồn mẹ và vợ trẻ của chế tác quậy đến túi bụi, thì ra là chuyện chăm sóc con cái."

"Chương trình của chúng ta vừa nãy còn nói người ta là kẻ lừa đảo, vì cọ nhiệt độ còn mở tận livestream, kết quả nửa đường bị vả mặt, tôi làm trong chương trình này cảm thấy quá mất mặt, có cơ hội tôi nhất định phải xin chuyển sang chương trình khác."

"Tôi cũng vậy, quá mất mặt rồi."

Người chế tác ngậm miệng, MC cũng không còn lời gì để nói, Lục Chỉ đi đến trước mặt nữ quỷ, cùng đồng thời lộ mặt trước ống kính. Phòng livestream nháy mắt comment bay vèo vèo chỉ thấy được cái bóng lướt qua.

"Đệch! Rốt cuộc tôi cũng thấy được gương mặt thật của tiểu thần tiên rồi!"

"Quá ... quá cmn đẹp!"

"Cái chương trình troá moá này còn nói cậu ấy không dám lộ mặt là cố lộng huyền hư, hoặc là lớn lên xấu xí, biết không thể dựa mặt hot lên, nên tìm đường tắt khác. Bố đệch cm hắn, gương mặt này chỉ cần bước vào giới giải trí chính là bạo hồng tuyệt đối đó."

"Không biết có ai còn nhớ không, sau lần tiểu thần tiên livestream ăn gà lần đó, có người lục được ảnh chụp của cậu ấy, tuy là selfie nhưng so kỹ thì đúng là cậu ấy!"

"Tôi nhớ tôi nhớ, tôi còn lưu lại ảnh chụp nè! Đúng là tiểu thần tiên, quá lợi hại, nhưng vì sao tiểu thần tiên luôn dùng hình chibi để thay thế vậy?"

"Chẳng phải dễ hiểu quá à, nếu cậu ấy lộ mặt, vậy còn ai để ý chương trình nữa, cũng như Nam Thừa Phong vậy, nếu anh ta tham gia chương trình, vậy ai còn chú ý người khác làm gì, chỉ nhìn chằm chằm anh ta là đủ rồi."

"Nói tới đây, hình như tôi nghe nói kỳ trước có Nam Thừa Phong ở hiện trường á."

"Sao có thể, nghe tin đồn nhảm ở đâu thế, anh ta là người nào chứ, sao lại có mặt ở hiện trường chương trình thực tế, ảo quá đó."

"Nói cũng đúng."

Phòng livestream và internet lại một lần nữa náo nhiệt hẳn lên.

#gương mặt thật của tiểu thần tiên#

#Chương trình <Tối nay vì bạn bật mí> có quỷ#

#Tiểu thần tiên vả mặt nghi vấn của chương trình#

Những hotsearch lần lượt nhảy lên, hơn nữa cũng trụ được ở vị trí đầu bảng rất lâu.

"Tôi biết bà là ai."

Nữ quỷ rụt cổ, tuy rằng không mở miệng lại làm người khác nhìn ra được nữ quỷ kiêng kị tiểu thần tiên.

"Tôi cũng biết vì sao bà ở chỗ này. Quay về đi."

Nữ quỷ nghe cậu nói xong, một chút tức giận cũng không có, nghiêm túc gật đầu với cậu, sau đó lắc mình biến mất trước mặt mọi người.

"Vậy là xong rồi?" Nhân viên công tác có mặt ở hiện trường trợn mắt há hốc mồm.

"Tiểu thần tiên nói với nữ quỷ gì đó, nữ quỷ cứ vậy đi mất rồi?"

"Tiểu thần tiên, không có chuyện gì chứ?" Người chế tác cẩn thận hỏi.

"Ừ, người đó đi rồi, chỉ là đánh bậy đánh bạ đi nhầm vào trong này, nhất thời lạc đường tìm không được lối ra mới loạn vậy thôi." Lục Chỉ cười cười.

"Vậy cô ta đuổi theo tôi làm gì chứ!" MC hồn vía vẫn còn trên mây.

Lục Chỉ cười nói, "Lạc đường, muốn hỏi đường nha."

MC: ...... "Thật hay giả?"

Lục Chỉ mỉm cười, "Tin hay không thì tuỳ ý." Cậu nói xong, xoay người đi xuống sân khấu.

Trần Trình Trình hưng phấn vỗ tay, "Quào, tiểu thần tiên thật là lợi hại, nói có mấy câu nữ quỷ đã biến mất liền."

Đây cũng là lần đầu Trần Trình Trình tận mắt nhìn thấy cảnh tiểu thần tiên "ra tay", nên phấn khích không thôi. "Tiểu thần tiên, cậu nói gì cô ấy vậy?"

Lục Chỉ cười cười, "Không có gì, chỉ chỉ đường ra ngoài đi như thế nào thôi."

"Ah ha ha ha, quỷ cũng lạc đường á." Trần Trình Trình cười.

"Quỷ cũng từ người mà thành, lạc đường cũng chẳng phải gì kỳ quái, có quỷ không có chấp niệm, sẽ bị mất đi ý thức, mất đi phiền não, phiêu phiêu đãng đãng không tìm được đường đi đầu thai."

"Cô ấy là chính vậy." Trần Trình Trình nói.

Lục Chỉ chỉ cười cười, không trả lời.

"Tiểu thần tiên? Cậu ở đây thật!" Một bóng người xông vào, gây chấn động cái studio còn chưa ổn định tinh thần. Thếmà là Sầm ảnh đế.

"Không có gì chứ." Sầm ảnh đế khẩn trương hỏi, "Giờ đến lúc chúng ta quay chung rồi, bọn họ nói cậu ở bên này, tôi liền chạy qua."

"Không có việc gì đâu." Lục Chỉ nói.

Ninh Tước nhìn hắn một cái, cố ý đứng giữa hai người, "Chút chuyện nhỏ thôi, giải quyết rồi. Sầm ảnh đế, chúng ta quay về quay quảng cáo tiếp thôi."

Sầm ảnh đế nhìn hắn một cái, biết thân phận Ninh Tước bất phàm, lại là bạn tốt nhất của Nam Thừa Phong, cũng rõ hắn có ý gì.

"Được." Ngữ khí hắn ngập tràn oán niệm, ánh mắt đầy u oán kia làm Ninh Tước nổi cả da gà.

Mãi đi khi bọn họ rời đi, không khí trong studio vẫn cứng đờ như cũ, mất cả buổi mới bắt đầu rục rịch. Mọi người tui nhìn anh anh nhìn tui, chương trình của họ quay lâu như vậy, đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống vả mặt bốp bốp ngay trên livestream.

"Xem ra tiểu thần tiên này là thật." Có người cẩn thận mở miệng.

"Kết thúc công việc đi." Người chế tác thở dài, "Nói chuyện gì nữa chứ."

MC càng mặt mày xám ngắt, không dám lên mạng, không biết trên đó mắng hắn thành cái dạng gì rồi. Hai người họ chỉ cảm thấy mất hết mặt mũi, vốn định dựa cậu ta cọ chút nhiệt độ, kết quả lại đạp nát danh tiếng nhiều năm của chương trình, thật là thông minh quá bị thông minh hại.

*****

"Ha ha ha, chương trình này muốn hố người ta, ngược lại tự hố chính mình, ngược lại, thanh danh của cưng lại càng hot hơn, thực sự thú vị."

Quay quảng cáo xong, Sầm ảnh đế vốn định hẹn Lục Chỉ đi ăn cơm, kết quả lời còn chưa ra khỏi miệng, đã thấy Nam Thừa Phong đúng giờ đến đón, chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ. Ba người ngồi trên xe, chuẩn bị đi đến khách sạn, cùng ăn cơm với Mông Thần. Cửu gia nhắn tin hỏi chuyện này, Ninh Tước gửi tin nhắn thoại kể tình huống cho hắn, càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này buồn cười.

"Đúng rồi, tôi còn chưa hỏi, bé dễ thương, nữ quỷ kia rốt cuộc là sao thế?" Ninh Tước hỏi, "Cách nói lạc đường này lừa gạt được Trần Trình Trình nhưng không gạt được tôi."

"Đương nhiên không gạt được anh." Lục Chỉ cười nói.

"Kỳ thật, nữ quỷ kia từng được tôi cứu, bà thấy chương trình nên tức giận, cố ý tới quấy rối, muốn MC biết trên đời thật sự tồn tại quỷ, để hắn không được hồ ngôn loạn ngữ." Lục Chỉ nói. "Chỉ là bà ấy lộ diện như vậy rất nguy hiểm, nếu bị phong thuỷ sư khác thấy, rất có thể sẽ tiêu diệt bà."

Ninh Tước vừa nghe, "Vậy làm sao bây giờ?"

"Không có gì, trước khi đi tôi đã thêm chú cho bà ấy, tạm thời sẽ không bị ai phát hiện."

"Vậy là tốt rồi." Ninh Tước nhẹ nhàng thở ra, "Là ai? Tôi quen không?"

"Lúc tôi cứu bà ấy, anh còn chưa về Hoa Quốc." Lục Chỉ cười cưởi, vỗ đùi Nam Thừa Phong, "Anh có nhớ hồi trước ở bãi biển, em đã cứu một dì thiếu chút nữa biến thành bạt không?"

"Nhớ, là bà ấy." Nam Thừa Phong hiểu.

"Dạ, mama của Phó Khiêm."

"Hả? Nghe có vẻ rất nguy hiểm, kể tôi nghe chuyện này đi nào?" Ninh Tước bày ra dáng vẻ muốn nghe chuyện xưa, ba người nói nói cười cười liền đến khách sạn.

Vào thang máy đi lên gặp Mông Thần trước, Ninh Tước khẽ đụng Nam Thừa Phong, lại nói với Lục Chỉ, "Đại sư huynh này của cưng rốt cuộc nên thế nào, có phải nên chủ động hỏi chút không, cũng không thể giằng co mãi được."

"Cậu yên tâm, tôi tự có tính toán. Nam Thừa Phong nói.

"Vậy là tốt rồi." Ninh Tước gật đầu, không nói thêm nữa, hắn đúng là rầu thúi ruột vì hạnh phúc của Nam Thừa Phong mà. Dù sao nhiều năm như vậy, Nam Thừa Phong không thiếu thứ gì, chỉ thiếu hạnh phúc. Hạnh phúc này không dễ đạt đến, là anh em, hắn nhất định phải bảo hộ nó thật chặt.

Tới cửa phòng Mông Thần.

Ninh Tước còn chưa gõ cửa, cửa đã được mở từ bên trong ra, giống như Mông Thần biết bọn họ sẽ đến vậy. Ba người đi vào phòng, Mông Thần mời ba người ngồi xuống.

"Đại sư huynh, hôm nay huynh muốn ăn gì?"

Mông Thần gật đầu, "Chỉ Chỉ, đói bụng rồi nhỉ? Đại sư huynh có mua pudding đệ thích ăn, đệ ăn lót dạ trước đi, huynh có việc cần nói với Nam tổng."

Lục Chỉ vừa nghe liền khẩn trương nhìn Nam Thừa Phong.

"Được." Nam Thừa Phong đồng ý.

"Nam tổng, vậy tôi đi thẳng vào vấn đề." Mông Thần nói, hai người đều biết đối phương là loại người gì, quanh co lòng vòng không thích hợp với tính cách của họ.

Ninh Tước nín thở, đây là muốn đánh thẳng trọng điểm? Bắt đầu bàn chuyện tình cảm?

"Không biết ngày mai Nam tổng có thời gian không, tôi muốn mời Nam tổng đi đấu kiếm." Mông Thần không hỏi Nam Thừa Phong có biết đấu kiếm không, hiển nhiên đã có điều tra qua, biết hắn am hiểu món này nhất.

"Được." Nam Thừa Phong lập tức đồng ý không do dự, thần sắc bất biến.

"Đại sư huynh, huynh hẹn Thừa Phong đi đấu kiếm làm gì vậy?" Lục Chỉ lắc lắc đầu, không hiểu sao đang êm đang đẹp lại đi đấu kiếm làm gì?

Ninh Tước nhướng mày, đấu kiếm? Chẳng lẽ là phải dùng phương thức quyết đấu để tranh giành bé dễ thương? Trước kia không phải có giai đoạn quý tộc dùng phương thức đấu kiếm để tranh đoạt nữ nhân sao? Có thể à nha, Ninh Tước sờ sờ cằm, Mông Thần này còn rất thú vị.

"Không có gì, lâu lắm rồi không luyện, huynh vẫn mãi không tìm được cao thủ, nghe nói kiếm đạo Nam tổng rất không tồi, nên huynh muốn luận bàn chút thôi." Mông Thần nói.

"Dạ." Lục Chỉ gật gật đầu.

Ninh Tước ngẩn ra, quả nhiên giống suy nghĩ của hắn sao?

"Chỉ Chỉ không thể bị đói bụng, đi thôi." Mông Thần nói xong chuyện này thì không mở miệng tiếp nữa.

Ninh Tước không thể không nói, Mông Thần này khốc đến kỳ cục, so với Nam Thừa Phong thì thêm một phần thành thục, thiếu một phần cao ngạo. Nhưng, Ninh Tước vẫn thích như Nam Thừa Phong hơn, thoạt nhìn vô tình, kỳ thật lại nặng tình cảm nhất.

Ngày hôm sau, Ninh Tước, Lục Chỉ đi cùng Nam Thừa Phong và Mông Thần đến phòng đấu kiếm. Không thể không nói, hai người đều là cao thủ, trong lúc nhất thời khó phân thắng bại. Người phụ trách chỉ đạo và huấn luyện viên ở phòng đấu kiếm đều trợn mắt há mồm, hoàn toàn không chừa cho bọn họ con đường sống. Qua mấy ván tỷ thí, hai người đánh ngang tay.

Mông Thần nhìn kết quả, mắt sáng rực lên, gật đầu với Nam Thừa Phong, "Cậu quả nhiên là một đối thủ rất tốt, ngoại trừ tuyển thủ Olympic, tôi thấy cậu là tuyển thủ tốt nhất."

Nam Thừa Phong khẽ cười, "Khách khí, cao thủ chân chính là Ninh Tước."

"Hả?" Mông Thần nhìn về phía Ninh Tước, "Thử?"

Ninh Tước không nghĩ hắn đứng xa như vậy còn bị cua đến, cười cười, "Được."

Sau mấy ván tỷ thí, Mông Thần cởi mặt nạ, ánh mắt nhìn Ninh Tước còn sáng hơn trước vài phần, thậm chí còn lộ vẻ tươi cười.

"Quả nhiên là cao thủ, tôi nhận thua." Mông Thần tâm phục khẩu phục.

"Đại sư huynh khách khí rồi." Ninh Tước cười nói, "Chương trình học bắt buộc trong nhà, không linh hoạt bằng đại sư huynh."

"Khách khí." Mông Thần nói.

Lục Chỉ tò mò, "Nhà anh còn phải học cái này à? Nhà tôi chẳng bắt tôi học gì cả."

"Tình huống nhà tôi hơi đặc biệt." Ninh Tước bĩu môi, ra vẻ bất đắc dĩ.

Nam Thừa Phong cúi đầu nói với Lục Chỉ, "Em quên à? Ninh gia là quý tộc."

"À, đúng nha, em hiểu rồi, vậy cũng khó trách. Quý tộc có quy củ của quý tộc, em có quen mấy người bạn quý tộc, cũng được tiếp nhận giáo dục tinh anh từ nhỏ."

"Đúng vậy, lúc nhỏ không được chơi, cũng chỉ làm những chuyện này." Ninh Tước nói, "Nhưng Nam Thừa Phong cũng chả tốt hơn tôi đâu, khi nhỏ cậu ta cũng phải học không ít."

Nam Thừa Phong không để ý đến hắn, "Là tôi tự nguyện, không ai có thể ép buộc."

Ninh Tước trừng hắn một cái, "Còn tinh tướng."

Nam Thừa Phong nhìn Mông Thần, "Đại sư huynh, tiếp theo là gì đây?"

Mông Thần hơi rũ mắt, tựa hồ có chút ngoài dự đoán khi nghe Nam Thừa Phong hỏi vậy, nhưng rất nhanh đã gật đầu. "Mấy ngày nay thời tiết không tồi, gió rất lớn, chúng ta ra biển lướt thuyền buồm nhé?"

Mấy ngày tiếp theo, Mông Thần mời Nam Thừa Phong cùng ra biển lướt thuyền buồm, đánh tennis, chơi bowling, đánh golf, trượt tuyết, cưỡi ngựa, đua xe phân khối lớn, võ thuật, đấu vật cùng đủ loại vận động thể chất; sau đó lại đến đánh cờ tướng, đánh cờ vua, chơi đàn violin, đánh dương cầm, thậm chí đến trà đạo cũng không buông tha.

"Đại sư huynh cưng ghê vậy? Sao cái gì cũng biết? Cái gì cũng giỏi thế?" Ninh Tước kinh ngạc cảm thán.

"Thừa Phong mới giỏi! Thật là lợi hại!" Lục Chỉ cũng vừa mới biết Nam Thừa Phong lại toàn năng như vậy.

"Đúng vậy, chồng cưng tuyệt đối lợi hại nhất." Ninh Tước ra vẻ đương nhiên.

"Nhưng, đại sư huynh cưng không hề nhắc đến vấn đề tình cảm của hai người, hết mời Nam Thừa Phong chơi cái này lại đến cái kia? Anh ta muốn gì vậy?" Ninh Tước thuận miệng quăng một câu, "Không phải anh ta muốn theo đuổi chồng cưng đấy chứ?"

Cặp mắt tròn xoe của Lục Chỉ lập tức híp lại thành đường chỉ, nghiêng đầu nhìn Ninh Tước thật sâu. "Tôi khuyên anh cẩn trọng từ lời nói đến việc làm."

Ninh Tước rụt cổ, "Tôi sai rồi, sai rồi, thuận miệng nói bậy thôi."

"Hừ!" Lục Chỉ vẫn trừng mắt liếc hắn một cái, "Tôi cũng không biết đại sư huynh muốn làm gì, nhưng huynh ấy làm việc luôn có nguyên nhân, tôi tin tưởng huynh ấy sẽ nói cho tôi biết."

"Ừ." Ninh Tước lên tiếng, dặn dò, "Vậy cưng đừng quên kể lại cho tôi đấy."

"Thật nhiều chuyện, biết rồi." Lục Chỉ nói.

Hai người nói thầm, cầm đồ uống đến bên Nam Thừa Phong và Mông Thần đang chơi cờ. Lúc này, hai người họ đang chơi cờ vây. Mông Thần nhìn bàn cờ, đặt quân cờ trong tay vào trong hộp, nở nụ cười, "Ván này tôi thua."

"Đạ tạ." Nam Thừa Phong nói.

Mông Thần nhìn bàn cờ, trầm mặc một lát, mở miệng. "Tôi tính ngày mai trở về, bên kia còn có chuyện chưa giải quyết xong."

"Hả?" Lục Chỉ kinh ngạc.

Ninh Tước cũng rất kinh ngạc, vậy đã trở về? Vậy anh ta tới Hoa Quốc lần này chỉ là cố ý tìm một kỳ phùng địch thủ để thi đấu?

"Ừ." Mông Thần gật đầu, "Chỉ Chỉ, đã đến giờ, chúng ta đi tu luyện thôi."

"Hả? Dạ." Lục Chỉ nhìn Nam Thừa Phong, ngoan ngoãn đi vào phòng cùng Mông Thần.

Chờ khi chỉ còn hai người, Lục Chỉ nghẹn đã lâu cuối cùng cũng nhịn không được mà hỏi. "Đại sư huynh, huynh ... huynh vì sao ..." Cậu không biết hỏi thế nào mới hay.

"Đệ muốn hỏi vì sao huynh không phản ứng gì với chuyện tình cảm của đệ, liệu huynh có phản đối hai người hay không?"

"Dạ." Lục Chỉ ngoan ngoãn lại vô tội nhìn sư huynh, rất sợ hắn nói ra kết quả cậu hằng lo lắng.

"Chỉ Chỉ, chuyện chung thân đại sư của đệ đương nhiên huynh sẽ không yên tâm, huynh không dối gạt đệ, lần này huynh tới đúng là vì chuyện này."

Mỗi ngày một ly trà sữa, mn đều ngọt như Chỉ Chỉ nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net