Truyen30h.Net

[ĐAM MỸ - EDIT] CHÀO MỪNG ĐẾN VỚI PHÒNG LIVESTREAM ÁC MỘNG (P1)

Chương 19

adudu_adudu

Sau khi nghe xong bốn chữ thành công rực rỡ, tai Ôn Giản Ngôn ong ong, đầu óc trống rỗng, nhất thời không kịp phản ứng.

"..."

Hả?

Cái gì?

Cái gì đã thành công cơ?

Giây tiếp theo, cảm giác thắt lưng bị siết chặt lại thành công kéo Ôn Giản Ngôn từ cơn hoảng hồn trở về.

Cánh tay trải đầy phù văn của người đàn ông vắt ngang eo hắn, siết chặt hắn trong lồng ngực tái nhợt mạnh mẽ của mình, mạnh đến độ như muốn bẻ gãy xương cốt trên người Ôn Giản Ngôn.

"Ưm!"

Răng nanh sắc nhọn đâm thủng làn da, để lại vết cắn càng thêm hung tàn. Y không chút lưu tình cuốn đi giọt máu đỏ tươi rỉ ra từ miệng vết thương, tham lam mút mát gặm cắn.

Chờ chút? Không, không phải đã thành công sao? Vì sao hắn lại cảm giác như có gì đó không ổn...

Trong vòng tay ngột ngạt của đối phương, hai mắt Ôn Giản Ngôn tối sầm lại, cổ họng bật ra một tiếng rên rỉ đau đớn.

Tứ chi dần dần biến mất, cảm giác sợ hãi khi bị nuốt chửng vẫn tiếp tục.

Ôn Giản Ngôn hiểu ra mình vẫn bị "ăn". Tuy nhiên tốc độ lần này lại chậm hơn so với trước rất nhiều, giống như người kia đang hưởng thụ mỹ vị trân quý nào đó, dùng tốc độ từ tốn nhất nhấm nháp từng chút máu thịt của nhân loại trong vòng tay.

So với cảm giác trống rỗng hư vô trước đây, nó giống như một món quà. Thế nhưng cảm giác chậm chạp ấy lại mang đến sự tra tấn giày vò hơn lúc trước, thậm chí hắn còn có thể cảm nhận được làn da, cơ bắp, máu thịt, xương cốt của mình đang tan ra từng lớp, đang bị đồng hóa từng tấc từng thước một.

Nhưng lại không đau.

Tuy nhiên loại cảm giác quái dị khủng bố kia vẫn khiến da đầu Ôn Giản Ngôn tê dại, mạch máu trong người lạnh ngắt.

...Thà làm như trước còn sướng hơn!

Ôn Giản Ngôn tức giận trợn tròn mắt, chuẩn bị vứt bỏ hàm dưỡng, điên tiết sẵng giọng mắng chửi tên ngu xuẩn này trong livestream.

Bỗng, người đàn ông ngẩng đầu lên.

Mái tóc đen dài lạnh lẽo của y chảy xuống, tản trên bờ vai tái nhợt rộng lớn. Từng sợi rơi xuống người Ôn Giản Ngôn, tựa như một tấm lưới lớn bao trùm hắn.

Y dùng đôi mắt màu vàng giống của dã thú mà không phải của con người nhìn chằm chằm vào chàng trai trước mặt, ánh mắt bừng lên một chút tham lam cùng khát vọng mãnh liệt hơn ban đầu.

Đầu lưỡi đỏ tươi vươn ra, khiêu khích liếm qua cánh môi, cuốn vệt máu dính trên môi vào trong miệng rồi cẩn thận nhấm nháp.

"..."

Ôn Giản Ngôn hơi sửng sốt, dường như đột nhiên nghĩ tới gì đó, đôi mắt của hắn trợn to, đáy mắt xẹt qua một tia sực tỉnh.

Không, chuyện kia thực sự đã thành công.

Chỉ có điều, hắn theo thói quen đặt lẽ thường và giá trị quan con người áp lên tà linh trước mặt mà thôi.

Đối với con người, tình yêu có nghĩa là quý trọng, là bên nhau, là cống hiến, là không muốn nhìn thấy đối phương phải chịu bất cứ thương tổn gì. Nhưng đối với kẻ không phải con người này, "tình yêu" lại mang theo một nghĩa khác.

Đó là ham muốn, là chiếm hữu, là hủy diệt.

Chính bởi vì yêu nên y càng muốn ăn tươi nuốt sống sự tồn tại yêu thích của mình, để đối phương hòa làm một thể với bản thân.

Ngay trong khoảnh khắc hiểu được cấu tạo mạch não của y, Ôn Giản Ngôn bỗng cảm thấy ớn lạnh.

Mẹ kiếp, đúng là đồ biến thái!

Tuy nhiên điều này cũng có nghĩa, mặc dù lời nói dối của hắn đã trở thành sự thật, nhưng nó không giúp được gì cho hắn trong tình cảnh này.

Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu Ôn Giản Ngôn.

Nhưng... nếu nghĩ kỹ lại thì hình như lời nói dối của hắn còn có thêm một mệnh đề...

Một khi đã vậy...

Ôn Giản Ngôn cắn chặt răng, cố nâng cánh tay đang dần suy yếu của mình lên rồi dùng hết sức tát mạnh vào người đàn ông trước mặt!

"Bốp!"

Âm thanh trong trẻo vang vọng giữa không gian tối tắm.

"......"

Mặt người đàn ông lệch về một phía. Từ góc độ này của Ôn Giản Ngôn, chỉ có thể thấy khuôn hàm duyên dáng cùng mái tóc đen dài xõa xuống của người nọ.

"Đồ chó kia, thả tôi ra."

Chàng trai loài người đang ở thế yếu, gần như tất cả các bộ phận trên cơ thể hắn đều bị giam cầm chặt chẽ, không có cách nào trốn được. Khuôn mặt của hắn tái nhợt, lồng ngực phập phồng dồn dập bởi vì mất sức, nét mặt mang theo cảm giác mong manh yếu ớt động lòng người.

"Hay là nên nói..."

Ôn Giản Ngôn cắn chặt răng, đôi mắt màu hổ phách khẽ híp lại, cao cao tại thượng, phảng phất như một vị thần kiêu ngạo nhìn xuống sinh vật dưới chân, gằn từng chữ nói: "Anh không coi tôi là chủ?"

"Chó ngoan của tôi?"

Dường như không khí bị đình trệ, không gian hắc ám phập phồng cuộn trào, bóng đen dao động dữ dội, thô bạo giống hệt chủ nhân của nó.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Người đàn ông chậm rãi xoay mặt qua, khóa chặt bóng hình Ôn Giản Ngôn bằng cặp mắt màu vàng lạnh lẽo. Dưới cái nhìn của đối phương, lòng Ôn Giản Ngôn rối như tơ vò, ngay cả đầu ngón tay cũng bắt đầu run nhẹ

Thời điểm trái tim hắn dần chùng xuống... trói buộc trên người bỗng biến mất. Nhiệt độ mất đi từ từ quay về cơ thể, cảm giác của tứ chi cũng chậm rãi trở lại.

Ôn Giản Ngôn giật mình, sau đó lập tức mừng quýnh.

Được rồi!

Hắn đã đánh cược đúng chỗ!

Ôn Giản Ngôn vội vàng ngẩng đầu liếc mắt nhìn đồng hồ đếm ngược cách đó không xa. Còn 25 giây nữa là hết hiệu lực lời nói dối, nhiệm vụ trao đổi chất lỏng cơ thể còn 12 giây để hoàn thành.

Hắn nhìn người đàn ông trước mặt, nói bằng giọng điệu ra lệnh bề trên không cho phép khước từ:

"Đưa tôi đến đất liền."

Một khe hở nứt ra giữa không gian tối tăm. Gió lạnh ẩm ướt cuốn mùi nước tanh, chậm rãi thổi vào bên trong, Ôn Giản Ngôn im hơi lặng tiếng liếc nhanh ra ngoài.

Không sai, chính là Trường cấp ba Đức Tài.

"Rất tốt."

Chàng trai mỉm cười.

Một giây sau, hắn nghiêng người qua, ngón tay thon dài trắng nõn nâng cằm người đàn ông lên, ép đối phương phải ngẩng đầu.

Hắn cúi xuống hôn y giống như là đang bố thí.

Đôi môi con người ấm áp mềm mại bao phủ, đầu lưỡi liếm mạnh hàm răng lạnh lẽo của đối phương, cuộn trào như vũ bão.

Mùi máu tanh nồng lan tràn giữa răng môi.

Một giây, hai giây, ba giây...

Mười hai giây trôi qua.

[Ting! Đã hoàn thành nhiệm vụ!]

Giọng nói máy móc của hệ thống vang bên tai.

Ôn Giản Ngôn buông đối phương ra, khẽ thở hổn hển vì nụ hôn dài. Đôi mắt màu vàng của người đàn ông hơi mở to, thất thần mờ mịt nhìn hắn.

Khóe miệng thanh niên nhếch lên thành một nụ cười thờ ơ, dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ lên má người đàn ông, ác ý nói:

"Thưởng cho anh, chó ngoan của tôi."

Nói xong, hắn xoay người lại, giống như sợ bị đuổi kịp nên lao ra ngoài như một con thỏ!

Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi rồi bật người nhảy, biến mất ở trong khe hở.

Động tác linh hoạt mà nhanh chóng, không có chút do dự nào.

*

Tô Thành đứng bên bờ hồ với vẻ mặt vô hồn. Anh ta tận mắt nhìn thấy cánh tay trắng bệch thò từ dưới hồ nước đen, kéo Ôn Giản Ngôn xuống dưới. Sau một thời gian xao động, chẳng mấy chốc mặt hồ đã phẳng lặng, như thể khung cảnh gay cấn vừa rồi chỉ là tưởng tượng của anh ta.

... Chuyện gì đã xảy ra?

Anh ta hơi ngơ ngác.

Dường như âm thanh hoàn thành nhiệm vụ máy móc vẫn quanh quẩn bên tai, số dư tài khoản hiện tại của Tô Thành đủ để anh ta chống đỡ với thời gian còn lại.

Anh ta đã có hiểu biết nhất định về toàn bộ phó bản, cho dù không cần đồng đội thì vẫn có thể thuận lợi vượt qua. Thậm chí, khi không còn kẻ lừa đảo đã đắc tội với toàn bộ phó bản thì xác suất sống sót của anh ta có thể được tăng lên rất nhiều.

Nhưng không hiểu vì sao, Tô Thành lại cảm thấy hơi khó tin.

Một kẻ dối trá thuần thục không có nửa lời nói thật đã trải qua biết bao lần sinh tử, chẳng lẽ cứ vậy mà chết đi?

Làm sao có thể?

Bóng đen tuôn ra từ tòa nhà giảng dạy ngày càng nhiều, thậm chí một trong số chúng đã tụ tập ở bên hồ. Điều Tô Thành nên làm lúc này là tránh xa khỏi khu vực nguy hiểm, lý trí mách bảo anh ta, bây giờ tốt nhất nên trở lại ký túc xá. Mặc dù bên trong có mụ phù thủy, nhưng đống quỷ quái còn lại đều đã biến mất dưới sự nỗ lực của Ôn Giản Ngôn, đại khái mà nói, ký túc xá chính là nơi an toàn nhất trong trường.

Nhưng...

Tô Thành cắn chặt môi dưới do dự đứng tại chỗ, không biết vì sao anh ta luôn có một loại dự cảm mãnh liệt...

...Ôn Giản Ngôn không thể chết.

Anh ta hít sâu một hơi quyết định chờ đợi.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, mặt hồ vẫn phẳng lặng như gương, không có chút biến đổi nào, chỉ có bóng người tập trung ngày càng đông. Mấy lần Tô Thành chật vật tránh né, nhưng thời gian sinh tồn còn lại trên thẻ vẫn bị giảm xuống rất nhiều.

Chẳng lẽ... linh cảm của anh ta là sai sao?

Tô Thành có chút không xác định.

Ngay lúc anh ta rơi vào trạng thái tự hỏi, đột nhiên, một khe hở không hề báo trước xuất hiện ở khoảng không trước mặt. Giây tiếp theo, một bóng người quen thuộc nhảy ra từ trong đó.

Hắn lăn một vòng dưới đất rồi bật dậy với khuôn mặt xám xịt.

Đó là Ôn Giản Ngôn!

Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt của đối phương, hai mắt Tô Thành trợn tròn, đáy mắt hiện lên một tia vui mừng.

Quả nhiên hắn ta chưa chết!

Ôn Giản Ngôn cũng hơi sửng sốt khi trông thấy Tô Thành, hiển nhiên hắn cũng không ngờ đối phương vẫn đứng bên ngoài chờ mình. Nhưng chẳng mấy chốc hắn đã lấy lại phản ứng: "Mau mau mau! Chạy mau thôi!"

Chàng trai nhảy lên thuần thục kéo tay Tô Thành, chân không giảm tốc chạy về phía xa.

Đúng lúc này, âm thanh hệ thống quen thuộc vang lên trong phó bản: [Đã hoàn thành nhiệm vụ tuyến chính của Trường cấp ba Đức Tài, độ mở khóa đạt 100%, phó bản sẽ đóng cửa trong vòng...]

[10, 9, 8,...]

Chờ chút, rõ ràng chỉ còn 10 giây nữa thôi là kết thúc, vì sao còn muốn liều mạng bỏ chạy?

Nhìn thấy dáng vẻ lửa đốt tận mông quen thuộc của tên lừa đảo trước mặt, đột nhiên trong lòng Tô Thành dâng lên dự cảm chẳng lành

Anh ta quay đầu nhìn về phía sau.

Dường như nước hồ đang sôi trào, từng tiếng kêu la thảm thiết chói tai từ bốn phương tám nổi lên, xác chết trắng bệch vùng vẫy trong làn nước đen ngòm, như thể muốn chạy trốn về phương xa.

Bóng người vốn đang từ từ tụ tập về phía bờ hồ bỗng tản ra, nháo nhào bỏ chạy. Giống như chúng đang trốn tránh một thứ gì đó.

Bóng tối đen kịt lan tràn nhấn chìm hết thảy trong tích tắc. Bầu trời, mặt đất và hồ nước tựa như những lỗ đen theo đúng định nghĩa vật lý, cho dù là âm thanh, ánh sáng hay thực thể đều tan thành mây khói trong nháy mắt.

Một bóng người hiện lên giữa bóng tối sâu thẳm.

"...!"

Đồng tử của Tô Thành bỗng co rụt, lông tơ sau lưng dựng ngược lên. Cảm giác sợ hãi mãnh liệt ập qua, khiến anh ta lập tức nhận ra mối nguy hiểm đến từ nơi nào.

Vãi chưởng!

Đó là thứ gì!

Mặt mày anh ta tái xám, vội vàng thu hồi tầm mắt rồi đẩy nhanh tốc độ theo bản năng.

Trong quá trình chạy trốn, gò má của Ôn Giản Ngôn rơi vào tầm nhìn.

Tô Thành: "..."

Mẹ kiếp, anh ta biết tỏng mọi chuyện là do con chó lừa đảo này gây ra!

[4, 3, 2,...]

Rõ ràng chỉ mới vài giây ngắn ngủi nhưng bóng tối lạnh lẽo đã ập tới sau lưng, tưởng chừng một giây sau thôi bọn họ sẽ bị nuốt chửng...

[1]

Thời gian đếm ngược về 0.

[Kết thúc buổi livestream]

Âm thanh máy móc lạnh lùng vang vọng trong đầu mỗi người, một giây sau, trước mắt Tô Thành tối sầm lại rồi bất tỉnh.

*

[Streamer đã offline]

[Một phút sau phòng livestream 789326qwk sẽ đóng cửa, đếm ngược: 60, 59,...]

Màn hình bình luận livestream rơi vào khoảng lặng.

Qua vài giây, cuối cùng khán giả cũng hoàn hồn, bình luận rải rác bay ngang qua màn hình đen.

"Tôi đệt... quá đặc sắc..."

"Chịu không nổi nữa, buổi livestream này quá trâu bò, đây là trình độ phó bản cấp D có thể đạt được sao? Sốc vãi chưởng."

"Bảo sao giá trị xem lại lên đến cấp A, tôi thực sự toát mồ hôi hột khi xem livestream, cả người đều thấy phấn khích!"

"A a a a a a, đoạn nói dối cuối cùng kia quá kích thích, tôi có thể hét cả ngày vì đoạn đó luôn!"

"Vì sao tôi không phải tên NPC kia, tôi cũng muốn được vợ hôn! Tức ỉa!"

"Màn khen thưởng cho chó ngoan quá đặc sắc, tui bất ngờ đến độ nổ não á!"

"Xin hỏi muốn làm chó thì xếp hàng ở chỗ nào? Tôi không cần bị lừa, tôi có thể vào việc luôn!"

*

Thời điểm Ôn Giản Ngôn mở mắt ra lần nữa, hắn phát hiện mình đã trở về không gian thuần trắng lúc đầu.

Giữa vô vàn camera lớn nhỏ, những căn phòng trong suốt lơ lửng kia đã biến mất, chỉ còn một mảnh bình nguyên trắng xóa rộng vô biên. Trước mặt hắn là một màn hình cực lớn, phía trên hiển thị tình huống livestream lúc này.

Nếu như phó bản còn đang tiếp tục sẽ xuất hiện chữ [LIVE] đỏ như máu. Tuy nhiên khi phó bản kết thúc chữ [LIVE] sẽ biến thành màu xám, bao gồm cả Trường cấp ba Đức Tài. 

Phía sau phó bản là một hàng số [6/18], Ôn Giản Ngôn đoán những con số trên đề cập đến số lượng người sống sót. Hắn khó khăn bò dậy, dạ dày cuộn trào, trước mắt tối giống như là bị mất sức.

[Đang trong quá trình chữa trị cơ thể...]

Năm giây sau, Ôn Giản Ngôn cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, cảm giác đau đớn trên tay cũng biến mất.

[Hoàn tất chữa trị cơ thể, khấu trừ 200 tích phân]

"Ting! Chúc mừng streamer đã hoàn thành buổi livestream đầu tiên của mình! Tính toán phân phát phần thưởng cho bạn..."

"Số người xem trực tuyến cao nhất trong livestream của bạn đạt tới 35.789 người, tích phân khen thưởng đã được chuyển vào tài khoản của streamer."

[Đạt được thành tựu: Vạn người chú ý!]

Trong phòng livestream có 21.400 tích phân được donate, tích phân còn lại sẽ được chuyển vào tài khoản của streamer.

[Đạt được thành tựu: Tân binh hút tiền!]

Chúc mừng bạn đã trở thành streamer nổi tiếng nhất trong buổi livestream lần này, tích phân khen thưởng: 10.000, đã được chuyển vào tài khoản của streamer.

[Đạt được thành tựu: Bé con đẹp nhất trong livestream]

...

Âm thanh kết toán tích phân và phần thưởng thành tựu kêu leng keng trong đầu Ôn Giản Ngôn, ầm ĩ đến độ khiến hắn đau đầu: "Có thể tắt âm hay không, chỉ cần nói kết quả cuối cùng cho tôi là được rồi."

Âm thanh bên tai dừng lại, thật sự đã tắt tiếng.

Thế nhưng còn không đợi Ôn Giản Ngôn thở phào nhẹ nhõm, một giọng nói mới lại vang lên.

"Trong buổi livestream lần này, phó bản trường cấp ba Đức Tài đã được mở khóa 100%, hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ chủ tuyến, thu thập đầy đủ đạo cụ ẩn !"

Ôn Giản Ngôn mất hai giây để nhận ra, không chỉ có hắn nghe thấy giọng nói này mà tất cả streamer có mặt trên sân đều có thể nghe thấy nó

Khác với giọng nói máy móc lạnh lẽo lúc trước, âm thành vừa rồi có vẻ tràn đầy nhiệt tình, pháo hoa rực rỡ nổ tung trên màn hình cực lớn, vô cùng sôi động náo nhiệt:

"Chúc mừng phòng livestream số 789326qwk đã thành công giành được thành tựu bạch kim của [Phó bản Đức Tài]!"

Trên màn hình, năm chữ Trường cấp ba Đức Tài biến thành màu xám, bên cạnh có một con dấu —— "đóng cửa vĩnh viễn".

Ngay giây sau, Ôn Giản Ngôn nhìn thấy một chiếc cúp bạch kim khổng lồ từ từ nhô lên trên màn hình, cùng với một chuỗi ký tự rõ ràng sáng bóng:

789326qwk.

Tức thì, hòa cùng tiết tấu âm nhạc sôi động, chiếc cúp chậm rãi bay lên trên đỉnh Đại Sảnh Danh Vọng.

Ôn Giản Ngôn: "..."

Chà, có vẻ phải nhanh chóng sửa lại tên phòng livestream.

Đúng lúc này, đột nhiên khóe mắt hắn tia thấy phía trước có rối loạn, hình như là một đám streamer kỳ cựu đang giận đùng đùng đi tìm người. Từ trong khe hở đám người, Ôn Giản Ngôn nhìn thấy một gương mặt quen thuộc: "..."

Kia không phải Khổng Thế Hưng từng bị hắn chơi hai vố đau sao?

Ôn Giản Ngôn hít một sâu một hơi. Hắn cũng không ngờ mình gặp nạn nhân sớm đến vậy, hơn nữa còn ở một nơi không có chỗ trốn.

Cửa hàng hệ thống không vào được, cái khó ló cái khôn, Ôn Giản Ngôn hỏi trong đầu: "Trợ lý cá nhân, mày vẫn còn ở đấy chứ?"

Giọng nói hoạt bát quen thuộc vang bên tai: "Xin chào, tôi là trợ lý cá nhân của ngài, ngài cần giúp đỡ điều gì chăng?"

Ôn Giản Ngôn hỏi:

"Bây giờ tao có thể mua đạo cụ không? Tốt nhất là loại có thể tàng hình!"

"Xin lỗi, cửa hàng hệ thống tạm thời không thể mở ra trong không gian hệ thống."

Ôn Giản Ngôn: "Vậy có cách nào để người khác không nhận ra tao không?"

Trợ lý nhỏ dùng giọng nói ngọt ngào máy móc:

"Tôi có thể thay đổi tạm thời ngoại hình của ngài, tiêu hao 10.000 tích phân, xin hỏi ngài có muốn không?"

Ôn Giản Ngôn: "..."

Lũ tư bản chết tiệt!

Hắn nghiến răng nói: "...Muốn."

*

Tô Thành mờ mịt đứng tại chỗ nhìn xung quanh, cho đến khi có tiếng ồn vang bên tai, khuôn mặt hung thần ác sát của Khổng Thế Hưng bỗng xuất hiện ở gần đó.

Anh ta không khỏi thầm giật mình, vô thức lùi về phía sau hai bước.

Mặc dù kẻ lừa người khác không phải mình, nhưng dựa theo tình hình lúc trước trong phó bản, chắc chắn đối phương sẽ nhận định anh ta là đồng phạm của Ôn Giản Ngôn. Cho nên, mặc kệ Tô Thanh có tham gia lừa đảo hay không thì đám người này nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho anh ta.

Tô Thành lo lắng nhíu mày lùi từng bước về phía sau, cố gắng rời đi mà không gây ra sự chú ý.

Bỗng nhiên lưng anh ta va phải một cơ thể mềm mại:

"Xin..."

Tô Thành quay đầu nhìn lại, nói lời xin lỗi theo bản năng.

Đó là một người phụ nữ rất xinh đẹp, mái tóc đỏ rực như lửa làm nổi bật làm da trắng nõn của cô ta. Đôi mắt hồ ly híp lại, đuôi mắt nhếch lên, liếc mắt một cái có thể cướp đi hô hấp của người khác.

"Anh không sao chứ."

Cô ta nhướng mày, ngón tay trắng nõn mềm mại che hờ môi.

Vẻ đẹp diễm lệ của đối phương mang theo mũi nhọn, khiến Tô Thành có chút nhịn không được. Sau khi anh ta xin lỗi lần nữa thì định xoay người rời đi.

"Số hiệu cảnh sát 598405."

Khoảnh khắc hai người lướt qua nhau, giọng nói cười đùa của đối phương bay vào màng nhĩ. Mặc dù âm sắc bất đồng, nhưng chất giọng biếng nhác tựa như đùa cợt kia lại vô cùng quen thuộc.

???

Tô Thành sững người một lúc, sau đó hai mắt trợn tròn, khiếp sợ quay đầu nhìn đối phương lắp ba lắp bắp: "Cô, cô cô..."

Là con chó lừa đảo kia sao?!

Chẳng mấy chốc, dưới sự hướng dẫn của Ôn Giản Ngôn, Tô Thành cũng thay đổi ngoại hình của mình, biến thành một người đàn ông trung niên bình thường đứng bên cạnh Ôn Giản Ngôn.

Anh ta nhìn chằm chằm dáng vẻ của Ôn Giản Ngôn, khóe miệng khẽ giật:

"Tại sao cậu... tại sao cậu lại thay đổi vẻ ngoài thế này?"

Ôn Giản Ngôn nháy mắt với anh ta: "Sao, trông tôi xấu lắm à?"

Tô Thành: "..."

Hơi buồn nôn.

Anh ta hít sâu một hơi, đè nén cảm giác quỷ dị cuộn trào trong dạ dày: "Ý của tôi là, vẻ ngoài hiện tại của cậu quá phô trương."

Tô Thành ám chỉ liếc mắt nhìn xung quanh. Bởi vì ngoại hình quá ưu tú nên luôn có ánh mắt từ bốn phương tám hướng đổ dồn về phía Ôn Giản Ngôn, phần lớn còn đến từ nam giới.

Song hắn lại tỏ ra không thèm quan tâm chút nào:

"Anh càng muốn trốn thì càng phải trở nên nổi bật giữa đám đông. Làm bật một đặc điểm nào đó của bản thân không phải vì muốn người ta chú ý, mà là dùng để che giấu động cơ của mình."

Ôn Giản Ngôn khẽ mỉm cười, hất cằm về một phía: "Không tin thì anh coi."

Hiên nhiên đám người Khổng Thế Hưng cũng biết rõ chuyện streamer có thể thay đổi diện mạo bằng tích phân. Bọn chúng đang túm lấy từng người một dò hỏi đánh giá, cơ bản những người bị tuyển đều có vẻ ngoài bình thường, thoạt nhìn có thể lập tức biến mất giữa đám đông.

"..."

Tô Thành cúi đầu dáng vẻ trung niên tầm thường của mình, rơi vào trầm tư.

Trúng đạn rồi.

Hơn nữa còn một điều Ôn Giản Ngôn chưa nói, ngoại hình đẹp luôn nhận được sự ưu ái. Vừa rồi trên đường qua đây hắn đã moi được không ít tin tức từ miệng những streamer khác.

Về khán giả, về phòng livestream.

Đúng lúc này, Tô Thành nghĩ tới một chuyện:

"Nói mới nhớ, lúc nãy ở trong phó bản cậu bị thứ gì đuổi theo vậy?"

Ôn Giản Ngôn thở dài một hơi. Hắn che giấu nhiệm vụ cùng quả nói dối của mình, tóm tắt đơn giản mọi chuyện cho Tô Thành nghe.

"..."

Mí mắt Tô Thành giật giật, sâu kín nói: "Vậy chẳng phải cậu đã đắc tội với NPC cuối cùng chưa bị đắc tội sao?"

Anh ta biết ngay mà, tên chó lừa đảo kia không đắc tội với quỷ quái một lần sẽ không dừng tay! 

Hơn nữa kẻ cuối cùng nọ còn bị chơi vố đau nhất.

"Chậc, đắc tội thì sao?"

Ôn Giản Ngôn thờ ơ mỉm cười: "Dù sao phó bản đã đóng cửa vĩnh viễn rồi, chẳng lẽ hắn còn có thể đuổi theo tới phó bản khắc?"

Thời điểm hai người đang trò chuyện thì một đám streamer kỳ cựu hùng hổ đi về phía này.

Hiển nhiên kẻ cầm đầu chính là Khổng Thế Hưng. Sắc mặt của gã xanh lè, quần áo xộc xệch bẩn thỉu, tuy rằng miệng vết thương trên cơ thể đã được chữa lành, nhưng vết rách to đùng trên áo đã chứng minh gã từng chật vật cỡ nào trong phó bản.

Tim Tô Thành giật cái thót.

Đến rồi

Khổng Thế Hưng nhìn Tô Thành, trịch thượng ra lệnh:

"Này, mở giao diện livestream ra của mày lên coi, để tao xem tên phòng livestream của mày."

Tô Thành từ từ hít sâu một hơi, chuẩn bị làm theo những gì gã nói. Nhưng ngay lập tức, một bàn tay thon dài trắng nõn đã ngăn anh ta lại.

"Chờ đã."

Giọng nữ lười biếng vang bên tai, âm cuối hơi cao cực kỳ mê hoặc, gần như khiến cho cơ thể người nghe mềm nhũn.

Cơ thể Tô Thành vô thức cứng đờ, một tầng da gà nổi lên sau lưng. Anh ta căng da đầu ngước mắt nhìn về phía Ôn Giản Ngôn bên cạnh, cố dùng mắt ra hiểu để đối phương hiểu suy nghĩ của mình...

Hiển nhiên bên phía đối diện không nghi ngờ đến trên người chính chủ, dù sao người bị bắt mở giao diện livestream là anh ta, như vậy không thành vấn đề. Nhưng nếu Ôn Giản Ngôn tiếp tục làm trò thì sẽ liên đới lên người hắn! Tô Thành bị bắt không sao, nhưng nếu Ôn Giản Ngôn bị bắt thì xong đời!

Tuy nhiên Ôn Giản Ngôn lại không nhìn về phía anh ta, hiển nhiên cũng không nhận được tín hiệu Tô Thành cố gắng truyền đạt.

Hắn khẽ nhếch khóe môi, bình tĩnh nhìn chằm chằm mấy người trước mặt, con ngươi nhạt màu ấn hiện bên dưới dài mi cong dài, đáy mặt xẹt qua tia sáng.

Hửm? Vì sao cứ cảm thấy ánh mắt này hơi quen quen...

Anh ta đã thấy nó ở đâu à?

Tô Thành: "..."

Ha, anh ta nhớ ra rồi.

Trong phó bản trường cấp ba Đức Tài, khi phó bản gần kết thúc, mụ phù thủy điên cuồng đuổi theo sau lưng không tha, khi bọn họ lập tức đụng phải Khổng Thế Hưng đang từ lầu bốn xuống dưới.

Lúc ấy Ôn Giản Ngôn không chút đắn đo nhét anh ta vào một căn phòng ngủ trống, bảo anh ta không được ra ngoài, chuyện còn lại cứ để hắn giải quyết.

Loại ánh sáng xấu xa xinh đẹp nhảy nhót trong con ngươi màu hổ phách của chàng trai, trông có vẻ vô cùng động lòng người dưới ánh đèn ảm đạm, mang theo một loại tà khí kỳ dị khiến cho người ta không thể khước từ.

Cực kỳ nguy hiểm, cực kỳ ngây thơ... nhưng cũng cực kỳ xinh đẹp.

Tô Thành quay đầu nhìn mấy streamer kỳ cựu trước mặt, nhất thời rơi vào trầm tư.

Đệt!

Chó lừa đảo làm người đi!

Đừng suốt ngày chỉ biết lừa người khác!

Hết chương 19

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net