Truyen30h.Net

Đệ nhất thi thê - Kim Nguyên Bảo

chương 41 - 50

Utlj-Kate

  ★ Chương 41 – Cần bồi bổ nhiều cho "thai phụ" ★  

Gian phòng họ ở cũng không lớn lắm, chừng 15m2, bày trí cũng vô cùng đơn giản, chỉ có một chiếc giường rộng 1m5 và một chiếc bàn làm việc, cùng với một chiếc tủ quần áo có gắn một tấm gương dài, nội thất trong nhà vô cùng cũ kỹ, phải đến ba, bốn mươi năm lịch sử.

"Nhà của chúng tôi chỉ còn phòng này thôi, nếu hai cậu không chê thì ở lại đây đi." Người đàn ông có vẻ mặt hiền lành ngượng ngùng gãi đầu.

Chiến Bắc Thiên lấy 1500 tệ ra đưa cho người đàn ông kia: "Chú à, bọn cháu phải ở lại đây khoảng năm đến bảy ngày nữa, làm phiền chú mấy ngày này chuẩn bị cơm nước giúp bọn cháu, phải rồi, bọn cháu vẫn còn chưa ăn cơm chiều, liệu chú có thể giúp bọn cháu làm cơm không ạ?"

Trần Đống vội vàng khoát tay: "Không dùng nhiều như vậy đâu, cậu đưa 500 là đủ rồi."

Chiến Bắc Thiên liền dúi tiền vào tay ông: "Bạn cháu ăn nhiều, phiền chú lát nữa nấu nhiều một chút."

Trần Đống do dự một chút, cười nói: "Được rồi, vậy tôi đi nấu cơm cho hai cậu, phải rồi, nhà vệ sinh ở ngay bên tay trái cầu thang, các cậu có thể vào đấy tắm."

"Vâng."

Sau khi Trần Đống rời đi, Chiến Bắc Thiên đi tắm trước, lúc trở về, trên người chỉ mặc mỗi chiếc quần jean bó sát, vóc người cao to rắn chắc như người mẫu nam, khiến Mộ Nhất Phàm vừa nhìn thấy đã lại đố kỵ.

Chiến Bắc Thiên cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh, nghi hoặc xoay người lại: "Sao vậy?"

Mộ Nhất Phàm không đáp lại lời hắn, đứng đậy chạy tới chiếc gương dài, kéo áo lên soi soi.

Anh nhìn cái bụng nhô ra của mình, bất mãn cau có mặt mày: "Bao giờ vóc người tôi mới có thể khôi phục lại như cũ?"

Chiến Bắc Thiên: "..."

Đột nhiên Mộ Nhất Phàm hít sâu một hơi, hóp cái bụng vào, nhất thời cái bụng hóp lại nửa tấc.

Thế nhưng, cái bụng vẫn còn nhô ra rất rõ ràng, cứ như cái bụng mỡ của mấy ông chú trung niên vậy.

Chiến Bắc Thiên thấy bụng anh hóp lại nửa tấc, ánh mắt đanh lại, quát to: "Cậu làm cái gì vậy?!"

Mộ Nhất Phàm bị hắn quát sợ hết hồn, vội thả bụng ra như cũ: "Tôi.. tôi hóp bụng thôi mà."

"Cậu..." Chiến Bắc Thiên nhìn vẻ mặt vô tội của anh, hít sâu một hơi, dịu giọng lại nói: "Sau này không được như vậy nữa."

Mộ Nhất Phàm ngớ ra: "Vì sao?"

Chiến Bắc Thiên không trả lời anh, lạnh lùng nói: "Mau đi tắm đi."

Mộ Nhất Phàm thấy sắc mặt nam chính không tốt, không dám động tới hắn nữa, cầm áo ngủ chạy ra ngoài.

Chiến Bắc Thiên mặc áo vào, rời phòng đi xuống tầng một, tìm thấy Trần Đống trong phòng bếp, sau đó lại lấy 500 tệ ra dúi vào tay Trần Đống: "Chú à, bạn cháu có bệnh trong người, cần bồi bổ thân thể nhiều hơn một chút."

Trần Đống nhớ tới gương mặt bị băng kín mít của Mộ Nhất Phàm, cười nói: "Không thành vấn đề, nhất định mỗi ngày đều hầm một con gà cho bạn cậu ăn."

Nghe được lời đảm bảo của ông, Chiến Bắc Thiên cũng không lập tức rời đi, nhìn Trần Đống tựa hồ như còn điều gì muốn nói.

"Còn có việc gì?" Trần Đống hỏi.

Chiến Bắc Thiên chần chừ trong chốc lát mới nói: "Chú à, mấy hôm này chú cứ làm mấy món cho phụ nữ có thai ăn là được rồi."

Trần Đống: "..."

★ Chương 42 – Anh chỉ cần đặt tay lên đây là tốt rồi. ★  

Lúc này trời đã tối, Trần Đống cũng không thể chuẩn bị một bàn ăn phong phú cho họ, chỉ nấu một nồi cháo lòng gà cho họ lấp đầy bụng.

Mộ Nhất Phàm ăn liền một lúc bảy cái bát to, lúc này mới miễn cưỡng no bảy phần.

Trần Đống thấy mà thầm tắc lưỡi hít hà, này cũng ăn quá nhiều rồi đi, nghĩ chàng trai thân cao gần hai mét, cùng lắm cũng chỉ ăn được bốn bát.

Chẳng trách còn trẻ thế kia mà đã phát tướng.

Mộ Nhất Phàm lấy khăn giấy lau miệng, đoạn hỏi: "Chú à, xin hỏi quý tính của chú?"

Trần Đống cười chân chất: "Tôi họ Trần, tên là Trần Đống."

Mộ Nhất Phàm cười nói: "Hóa ra là chú Trần, tối nay thật cảm ơn chú đã chiêu đãi."

Tuy rằng nam chính tới thôn Bạch Bích sớm hơn một ngày, thế nhưng nơi ở không có gì thay đổi, nam chính vẫn ở trong nhà một người đàn ông tên là Trần Đống.

Theo những gì anh miêu tả trong tiểu thuyết, vợ Trần Đống mất sớm, một mình nuôi lớn con trai, nay con trai đã hai mươi tuổi, cũng cao lớn như ông, cho nên mới dám để hai người đàn ông cao to như họ vào trong nhà ở.

Mộ Nhất Phàm và Chiến Bắc Thiên ngồi trong phòng khách hàn huyên với Trần Đống hơn nửa giờ, đến khi thức ăn trong bụng tiêu hóa được tương đối rồi, lúc này mới quay về phòng nghỉ ngơi.

Mộ Nhất Phàm vừa về phòng liền nằm dài trên giường nói: "Mong là đêm nay không bị mất ngủ nữa."

Chiến Bắc Thiên đang định đọc sách trước khi đi ngủ, nghe thấy anh nói vậy, lập tức ngẩng đầu lên: "Mất ngủ?"

"Ừ, cả đêm qua tôi không ngủ được, rõ là mệt đến hai mắt díp cả lại, nhưng vẫn không ngủ được."

Chiến Bắc Thiên nhíu mày.

Cái này rõ ràng là bởi Kình Thiên Châu đi, nếu không, làm gì có ai mệt đến mức không mở mắt ra được mà vẫn không thể ngủ.

Chiến Bắc Thiên lấy lại tinh thần, đang định hỏi vài điều, lại thấy cái người nằm trên giường kia ngủ say như lợn chết, đến chăn rơi xuống giường mà cũng không cảm nhận được chút nào.

"..."

Không phải nói mất ngủ sao?

Mới được có mấy giây đã ngủ lăn quay ra được rồi, hơn nữa còn ngủ say như vậy.

Chiến Bắc Thiên đứng dậy nhặt chăn lên, đắp lên người Mộ Nhất Phàm, sau đó quay trở lại bàn làm việc tiếp tục đọc sách.

Nhưng đọc được nửa giờ, liền thấy hai mí mắt nặng nề, thế nhưng hắn không có thói quen ngủ cùng người khác trên một chiếc giường, thói quen này được hình thành khi ở trong quân đội, cũng như trong thời điểm mạt thế.

Về phần ngày đầu tiên sống lại đã ngủ cùng một chỗ với Mộ Nhất Phàm, hoàn toàn bởi vì có liên quan tới Kình Thiên Châu.

Chiến Bắc Thiên đứng ở cuối giường nhìn Mộ Nhất Phàm hồi lâu, cuối cùng nằm xuống bên kia giường.

Vốn là hắn định ngủ một giấc trên băng ghế hoặc xe, thế nhưng hắn phải ở lại nơi này thêm ít nhất năm ngày, hơn nữa sáng mai còn có việc phải làm, không thể ngày nào cũng ngủ trên băng ghế được, như vậy sẽ mệt chết mất, cũng không thể tập trung tinh lực làm việc, hơn nữa, hắn còn muốn coi chừng người trên giường, cho nên không thể ngủ trong xe.

Đến một giờ sáng, vất vả lắm Chiến Bắc Thiên mới buồn ngủ, mí mắt từ từ cụp xuống.

Đột nhiên, người nằm bên cạnh trở mình một cái, ngay sau đó, một chân dùng sức khoát lên bụng hắn.

Nhất thời Chiến Bắc Thiên tỉnh táo lại.

Hắn vội vã nghiêng đầu, trông thấy Mộ Nhất Phàm đang dịch qua bên đây, sau đó ngẩng đầu lên gối vào vai hắn, chép miệng chẹp chẹp một cái, trong miệng mơ hồ lẩm bẩm một câu "Thoải mái quá."

Chiến Bắc Thiên: "..."

Nhìn cái người đang ngủ say kia, hắn nhíu mày, đẩy người ra.

Mộ Nhất Phàm đang ngủ ngon cảm thấy bất mãn, bất tri bất giác lại dịch tới chỗ anh cảm thấy thoải mái, sau đó lại bị đẩy ra, anh lại dịch tới gần, sau đó, lại bị đẩy ra.

Anh không chết tâm mà tiếp tục dịch tới.

Nét mặt Chiến Bắc Thiên sa sầm lại, thật sự không chịu nổi việc thân mật với người khác như vậy, lại đẩy ra một lần nữa.

Nếu không phải có thể người đó đang có mang, hắn chỉ muốn đạp một cước đá văng người kia xuống giường.

Lúc này, cuối cùng Mộ Nhất Phàm cũng tỉnh lại từ trong mộng, trông thấy gương mặt lạnh lùng của Chiến Bắc Thiên trong bóng tối mà có chút sợ hãi, không dám tiếp tục dịch tới nữa, anh nắm tay đối phương đặt lên bụng mình: "Anh chỉ cần đặt tay lên đây là tốt rồi."

Anh không biết có phải bởi Kình Thiên Châu đang ở trong bụng mình hay không, nhưng mỗi khi ở gần Chiến Bắc Thiên sẽ không cảm thấy khó ngủ vì cái bụng ưỡn ra này nữa.

Chiến Bắc Thiên: "..."

  ★ Chương 43 – Chị dâu có khỏe không? ★  

Mộ Nhất Phàm ngủ rất nhanh, chỉ vừa mới cầm tay Chiến Bắc Thiên bỏ vào trong áo ngủ, xoa xoa cái bụng mình, loáng cái người đã ngủ say.

Chiến Bắc Thiên nghe thấy tiếng hít thở đều đều, trên trán gạch vài hắc tuyến, đang muốn thu tay về, lại cảm thấy dưới lòng bàn tay đang có cái gì đó nhảy lên, nhảy đến là kích động, tựa như vật nhỏ trong bụng rất vui vì được hắn chạm vào.

Khóe môi lạnh lùng không khỏi họa lên một đường cong nhàn nhạt, hắn khẽ xoa lên cái bụng, vật nhỏ nhận được sự vỗ về an yên, dần bình tĩnh trở lại, giống như đã ngủ yên, không tiếp tục làm loạn nữa.

Chiến Bắc Thiên cũng không lập tức thu tay về, mà xoa cái bụng tròn của Mộ Nhất Phàm một vòng, cảm giác bụng anh vẫn to như mấy hôm trước, chân mày hơi nhíu lại.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Đã được ba ngày rồi, sao bụng không có biến hóa gì?

Chiến Bắc Thiên suy nghĩ một chút.

Lẽ nào thời gian sinh trưởng phía sau sẽ dài ra?

Nếu quả thật như vậy, rất có thể Mộc Mộc không kịp sinh 'đứa bé' này ra, người đã...

Bàn tay Chiến Bắc Thiên không tự chủ mà sờ lên bắp đùi Mộ Nhất Phàm, bắp đùi sưng lên khiến chân mày hắn chau lại.

Rõ ràng lần trước đã cho cậu ấy uống nước linh tuyền, sao lại không có hiệu quả?

Lẽ nào linh tuyền không có tác dụng với bệnh ung thư xương của cậu ấy?

"Khó chịu." Mộ Nhất Phàm có chút không thoải mái mà khẽ lầm bầm một tiếng.

Chiến Bắc Thiên ngẩng đầu lên nhìn Mộ Nhất Phàm đang ngủ một cách bất an, liền thu tay về đặt lại lên bụng anh, người này lại nhanh chóng rơi vào giấc ngủ say.

Thế nhưng Chiến Bắc Thiên lại thức trắng đêm không ngủ, mãi đến khi trời dần sáng, lúc này người mới thiu thiu buồn ngủ.

Cũng không biết ngủ được bao lâu, đột nhiên di động rung lên đánh thức hắn.

Chiến Bắc Thiên lim dim đôi mắt, lấy tay che đi ánh mặt trời chói lòa, đợi đến khi thích ứng với ánh sáng bên ngoài rồi, đoạn nghiêng đầu, quay sang nhìn người đang gối lên vai hắn, cơ thể hơi khựng lại một chút, sau đó nhẹ nhàng rút cánh tay dưới đầu Mộ Nhất Phàm ra, cầm lấy điện thoại đang rung ra khỏi phòng.

"Alo, tôi Chiến Bắc Thiên đây."

Giọng đàn ông vừa mới tỉnh ngủ khàn khàn, cũng vô cùng gợi cảm, khiến Hướng Quốc ở đầu dây bên kia ngẩn cả người, ngạc nhiên nói: "Lão đại, không phải anh vừa mới tỉnh ngủ đấy chứ? Em theo anh bao lâu nay, nhưng đây là lần đầu tiên em thấy anh dậy trễ như vậy, hay là đêm qua có chuyện gì hay ho sao?"

Nói đến vế sau, giọng cậu ta càng lúc càng ám muội.

Chiến Bắc Thiên bị cậu ta nói nhiều làm cho đau cả đầu, day day hai bên huyệt, trầm giọng nói: "Có gì nói mau."

Hướng Quốc nhanh chóng quay trở về đề tài chính: "Lão đại, không phải hôm qua anh bảo em điều tra chuyện của Mộ Nhất Phàm sao? Em điều tra ra rồi."

Chiến Bắc Thiên phấn chấn, đôi mắt ảm đạm nhất thời ánh lên tia nghiêm túc: "Giờ hắn đang ở đâu?"

"Lão đại, anh cũng biết Mộ Nhất Phàm từng là bộ đội đặc chủng, cho nên muốn tra xem trước kia hắn ở đâu thật không dễ dàng gì, hắn quá giảo hoạt, cũng rất biết ẩn núp. Thế nhưng em mới tra ra được đêm hôm trước hắn ở lại nhà của mẹ kế, hơn nữa em còn nghe được, ba giờ chiều nay hắn sẽ bay về thành B cùng Mộ thượng tướng."

"Thành B?"

Chiến Bắc Thiên híp mắt một cái, ở kiếp trước, hắn gặp lại Mộ Nhất Phàm trong một thành trấn bên cạnh thành B.

"Vâng. Lão đại, còn phải điều tra tiếp hay không ạ?"

Chiến Bắc Thiên thản nhiên nói: "Không cần."

Nếu đến thành B, vậy không cần phải tiếp tục điều tra nữa.

Đột nhiên Hướng Quốc cười khì khì: "Lão đại, chị dâu có khỏe không?"

  ★ Chương 44 – Tối qua ngủ ngon thế không biết! ★  

Đôi mắt hờ hững của Chiến Bắc Thiên ánh lên tia nghi hoặc: "Chị dâu? Chị dâu cái gì?"

"Chính là Mộc Mộc, chị dâu Mộc Mộc ấy, không phải hôm đó bởi chị dâu có chuyện, nên Thiên lão đại mới vội vàng bỏ em lại với bác sĩ Cát mà đi hay sao?"

Chiến Bắc Thiên day day mi tâm, có chút bất đắc dĩ nói: "Cậu ấy không phải..."

Hắn còn chưa dứt lời, Hướng Quốc đã cắt ngang lời hắn: "Lão đại, anh đừng gạt bọn em nữa, bọn em biết cả rồi. Lão đại, sáng hôm nay anh dậy muộn như vậy, có phải tối hôm qua, cùng chị dâu... hú hí..., câu tiếp theo không cần em nhiều lời đâu nhỉ?"

Chiến Bắc Thiên nhíu mày: "..."

Hướng Quốc nói tiếp: "Lão đại, nếu chúng em đã biết cả rồi, anh cũng không cần phải giấu giếm bọn em nữa đâu, khi nào rảnh thì dẫn chị dâu tới cho bọn em nhìn một cái, để bọn em nhìn xem chị dâu nhà ta dáng dấp thế nào, tránh cho sau này gặp mặt lại không biết."

Chiến Bắc Thiên chẳng còn muốn giải thích nữa: "Giờ tôi đang ở thôn Bạch Bích."

"Vậy chờ anh về rồi, nhất định phải dẫn người tới cho bọn em gặp đấy nhé." Hướng Quốc hưng phấn nói.

Chiến Bắc Thiên nhướng mày, nói: "Muốn gặp thật sao?"

"Đương nhiên rồi."

Chiến Bắc Thiên đưa mắt vào trong phòng, nhìn chàng trai đang ngủ say như lợn chết kia, khóe môi không khỏi cong lên: "Mong là đến lúc đó các cậu không bị dọa."

Hướng Quốc hiếu kỳ hỏi: "Sao bọn em lại bị dọa được? Lẽ nào chị dâu quá xấu? Hoặc là chị dâu quá đẹp, lão đại không nỡ mang tới cho bọn em xem, đúng không hả, ha ha!"

Chiến Bắc Thiên thầm nghĩ, băng kín mặt thành cái dạng kia, quỷ mới biết trông cậu ta xấu hay đẹp.

Lúc này, Mộ Nhất Phàm bị nghẹn tiểu mà mò dậy, ngáp dài đi ra khỏi phòng, thấy Chiến Bắc Thiên đang gọi điện thoại bên ngoài, dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng nói một câu: "Tôi đi tè một cái."

"..."

Đi vệ sinh cũng đâu cần phải thông báo với hắn chứ.

"Uầy, lão đại, em nghe thấy bên cạnh anh có tiếng người, có phải chị dâu vừa nói chuyện hay không?" Hướng Quốc hưng phấn hỏi.

Thế nhưng, sao giọng chị dâu nghe cứ như con trai ấy nhở, chắc là mới ngủ dậy, nên giọng hơi bị trầm.

Chiến Bắc Thiên: "..."

"Lão đại, mau đưa máy cho chị dâu nghe đi, cho em nghe giọng của chị dâu."

"Tôi cúp máy đây." Chiến Bắc Thiên liền cúp thẳng điện thoại.

Trần Đống đang ngồi xem tivi trong phòng khách, nghe thấy phía trên tầng có tiếng nói, đi tới ngẩng đầu lên nhìn, trông thấy Chiến Bắc Thiên đang đứng trong hành lang.

Ông cười sang sảng: "Cậu Chiến, hai người dậy rồi à, để tôi đi nấu bữa sáng cho hai cậu."

"Cảm ơn chú." Chiến Bắc Thiên quay về phòng thay quần áo.

Lúc này Mộ Nhất Phàm đi ra, vươn vai duỗi người: "Tối qua ngủ ngon thế không biết."

Vừa nói xong anh liền nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Chiến Bắc Thiên, tiếc là Mộ Nhất Phàm không hề hay biết câu nói ban nãy của mình gây ra bao nhiêu cừu hận.

  ★ Chương 45 – Cậu đi cùng với tôi. ★  

Hai người rửa mặt xong, lúc này mới xuống tầng một ăn sáng.

Bữa sáng nay vô cùng phong phú, có thể thấy Trần Đống đã rất dụng tâm chuẩn bị.

Mộ Nhất Phàm đã sớm đói đến mức bụng kêu rột rột biểu tình, cầm lấy đũa, ăn như lang như hổ, chẳng mấy chốc đã quét sạch bàn ăn, sau đó thoải mái nằm trên ghế bình thường Trần Đống hay ngồi, vuốt ve cái bụng đã no căng.

"Uống thuốc đi." Đột nhiên Chiến Bắc Thiên lên tiếng.

"Cái gì?" Mộ Nhất Phàm nghi hoặc quay đầu lại: "Thuốc gì?"

Chiến Bắc Thiên mặt không đổi sắc nhìn anh: "Cả hôm nay và hôm qua cậu đều chưa uống uống."

Đáy mắt Mộ Nhất Phàm lóe lên tia chột dạ: "Giờ tôi vẫn còn no, để nghỉ thêm lát nữa rồi uống thuốc."

Chiến Bắc Thiên lạnh lùng nói: "Uống luôn bây giờ đi."

Mộ Nhất Phàm bị hắn nhìn chòng chọc đến là mất tự nhiên, không thể làm gì hơn là đành về phòng uống thuốc, dù sao thì anh có uống hay không, Chiến Bắc Thiên cũng không biết.

Ai ngờ, nam chính lại theo anh cùng lên tầng hai.

Chiến Bắc Thiên nhìn chằm chằm Mộ Nhất Phàm lấy một gói thuốc màu vàng từ trong ba lô ra, lập tức nheo mắt lại một cái, bắn ra tia sáng lạnh khiếp người: "Thuốc của cậu là thuốc đông y?"

Hắn chưa từng nhìn thấy chàng trai này sắc thuốc, đồng nghĩa với việc trong khoảng thời gian này anh chưa từng uống thuốc.

Mộ Nhất Phàm không hiểu tại sao đột nhiên nam chính lại tức giận, thậm chí bộ dạng trông như muốn bóp chết anh vậy, không khỏi vội vã gật đầu: "Bác sĩ nói thuốc này có thể làm giảm các khối u trong thời gian ngắn, khống chế sự di căn, giảm bớt cơn đau đớn, ổn định bệnh tình, kéo dài thời gian sống..."

Chiến Bắc Thiên nghe tới mấy chữ "Kéo dài thời gian sống", mặt đanh lại, vươn tay cầm lấy túi thuốc rồi đi thẳng xuống tầng một, thấy Trần Đống đang giết gà, hắn hỏi: "Chú à, chỗ chú có ấm sắc thuốc không?"

Trần Đống ngẩng đầu nhìn gói thuốc Chiến Bắc Thiên cầm trên tay, cười nói: "Có chứ, cậu muốn sắc thuốc à? Để tôi sắc cho."

Ông lau lau tay vào tạp dề đeo trên người, vô cùng nhiệt tình mà nhận lấy gói thuốc.

"Chú à, chú chờ cháu một lát." Chiến Bắc Thiên xoay người đi ra ngoài sân.

Mộ Nhất Phàm từ trên tầng đuổi theo xuống nhìn bóng lưng Chiến Bắc Thiên rời đi, đoạn hỏi: "Chú Trần, anh ấy đi đâu rồi?"

"Không biết nữa." Trần Đống vào phòng bếp lấy ấm sắc thuốc ra rửa sạch.

Không lâu sau, Chiến Bắc Thiên cầm hai chai nước khoáng đi về: "Chú à, chú dùng hai chai này mà sắc thuốc."

Mộ Nhất Phàm nhìn hai chai nước trong tay Chiến Bắc Thiên, nghi ngờ chớp chớp mắt nhìn, chỉ là sắc thuốc thôi mà, sao phải dùng nước khoáng để sắc, lẽ nào dùng nước khoáng sắc thuốc, dược hiệu sẽ tốt hơn sao?

Thế nhưng, sao anh chưa từng nghe nói vậy nhỉ?

Lập tức, anh nghĩ ra điều gì đó, vội trợn to mắt nhìn.

Đừng nói là hai chai nước khoáng kia Chiến Bắc Thiên lấy từ nước suối ở linh tuyền trong không gian đấy nhé?

"Chú à, chú có biết thôn trưởng sống ở đâu không?" Chiến Bắc Thiên hỏi.

Trần Đống hiếu kỳ nhìn hắn: "Cậu Chiến muốn tìm thôn trưởng sao?"

"Vâng."

"Thôn trưởng ở ngôi làng phía Bắc, cậu đi từ nhà tôi ra đại lộ là có thể tìm tới chỗ ông ấy."

Chiến Bắc Thiên xoay người đi ra sân, sau đó lại quay trở về, nhìn sang bên cạnh Trần Đống, lúc này Mộ Nhất Phàm đang nhìn chòng chọc cái ấm sắc thuốc với ánh mắt đầy thù hằn, hắn nhạt giọng kêu một tiếng: "Mộc Mộc, cậu đi với tôi đi."

Mộ Nhất Phàm quay đầu nhìn hắn: "Tôi không đi đâu, tôi muốn ở lại xem chú Trần sắc thuốc. Với cả, đợi thuốc sắc xong rồi, tôi có thể uống ngay cho nóng."

Thật ra, anh muốn nhân lúc nam chính không ở đây, len lén đổ chai nước kia đi, hoặc là len lén đổ sạch ấm thuốc kia.

Chiến Bắc Thiên đi tới bên người Mộ Nhất Phàm, nhìn chòng chọc đôi mắt không thể che giấu được ý đồ đen tối kia, bờ môi mím chặt lại, chẳng nói chẳng rằng, thẳng tay xách cổ áo anh ra khỏi nhà Trần Đống.

  ★ Chương 46 – Xíu nữa thôi là lừa trót lọt rồi! ★  

Thôn Bạch Bích, thôn cũng như tên, mặt ngoài các bức tường của các ngôi nhà đều được quét một lớp phấn trắng, phía trên được che bằng mái ngói đen, từng gian nhà lần lượt tiếp nối nhau, tựa như một trấn cổ, khiến người ta có cảm giác mình đang đi lạc trong một trấn nhỏ thời xa xưa.

Chiến Bắc Thiên và Mộ Nhất Phàm đi theo sự chỉ dẫn của Trần Đống, cứ đi thẳng một đường lên, sau khi hỏi mấy thôn dân, họ nhanh chóng tìm được nơi ở của trưởng thôn.

Trưởng thôn Bạch Bích nghe thấy Chiến Bắc Thiên tới thôn họ là để mua gạo, rau củ và hoa quả, vô cùng niềm nở nhiệt tình, lập tức đưa họ vào phòng khách.

Mộ Nhất Phàm bị Chiến Bắc Thiên xách theo sau, nghe nội dung họ nói chuyện, không nhịn được mà ngáp một cái. Đối với một người đã sớm biết chuyện nam chính muốn đàm phán thu mua với trưởng thôn mà nói, cảm thấy vô cùng buồn chán.

Thế nhưng trong lúc bọn họ chuẩn bị rời khỏi nhà của trưởng thôn, tình tiết có sự biến động, đột nhiên có năm người đi tới cũng muốn đàm phán thu mua số gạo thóc trong thôn Bạch Bích cùng trưởng thôn.

Mộ Nhất Phàm nhìn năm chàng trai ưu tú kia, đáy mắt lóe lên tia nghi hoặc, trong tiểu thuyết của anh, căn bản không có người tranh thu mua lương thực với nam chính, vậy rốt cuộc bọn họ từ đâu chui ra chứ, hơn nữa, còn ra giá cao hơn cả nam chính.

Nam chính cũng không đấu giá cùng bọn họ, sau khi biết đối phương trả giá cao hơn mình, hắn liền dẫn Mộ Nhất Phàm rời khỏi nhà của trưởng thôn.

Sau đó, ở ngoài sân nhà trưởng thôn, họ trông thấy một chiếc xe con cao cấp, hẳn là của năm người đàn ông vừa mới tới kia.

Chiến Bắc Thiên và Mộ Nhất Phàm nhìn biển số xe; trên đó viết G66333; chiếc xe kia đến từ thành G.

Quay trở về nhà Trần Đống, Chiến Bắc Thiên lập tức gọi điện thoại cho Hướng Quốc, bảo cậu ta điều tra xem chiếc xe có biển số G66333 kia là của ai.

Mộ Nhất Phàm thừa cơ chạy vào phòng bếp: "Chú Trần, đã sắc xong thuốc chưa?"

"Vừa mới sắc xong, để tôi đổ ra bát cho cậu, đợi lát nữa bớt nóng rồi uống." Trần Đống vừa nói vừa đổ thuốc ra bát, đoạn quay đầu xem gà trong nồi đã luộc xong chưa.

Mộ Nhất Phàm vội quan sát bốn phía xung quanh phòng bếp, xem có nơi nào có thể phi tang chỗ thuốc kia đi không, sau đó cơ thể khẽ động một cái, nhanh chóng cầm bát lên, đổ thuốc vào trong ấm sắc, lại đậy kín nắp ấm lại.

Anh cười ha ha trong lòng.

Như vậy sẽ không ai phát hiện ra anh đổ sạch thuốc, cũng sẽ không ai nghĩ ra anh đổ thuốc vào lại trong ấm.

Đến khi Trần Đống quay trở lại, anh vội vàng cầm bát lên miệng, làm bộ vừa mới uống xong.

Trần Đống kinh ngạc nhìn anh: "Thuốc nóng như thế, nhanh như vậy cậu đã uống xong rồi."

"Vâng." Mộ Nhất Phàm lấy tay lau miệng một cái: "Chú Trần, cháu lên tầng nghỉ ngơi đây."

Đợi lát nữa không có ai ở phòng bếp, anh sẽ lẻn xuống lén đổ sạch thuốc đi.

Ngoài phòng khách, sau khi Chiến Bắc Thiên cúp điện thoại, hắn đi tới phòng bếp, trông thấy Trần Đống đang bận rộn, hỏi: "Chú à, thuốc sắc xong chưa?"

Trần Đống ngẩng đầu, cười nói: "Sắc xong rồi, Tiểu Mộc vừa uống hết."

Uống hết?

Chiến Bắc Thiên nhướn mày, không tin Mộ Nhất Phàm sẽ chủ động chạy tới uống thuốc: "Chú, chú tận mắt thấy cậu ấy uống thuốc sao?"

"Đương nhiên." Trần Đống khẳng định gật đầu.

Chiến Bắc Thiên vẫn còn chưa tin được, rõ ràng là một người kháng cự uống thuốc, sao có thể vui vẻ uống hết ngay được.

Hắn quét mắt nhìn phòng bếp một lượt, sau đó đường nhìn dừng lại ở ấm sắc thuốc và cái bát to bên cạnh, đi tới mở nắp ấm sắc thuốc ra, bên trong còn hơn nửa nước thuốc và cặn thuốc: "Chú, chú dùng bao nhiêu nước sắc thuốc vậy?"

"Dùng một chai, sắc xong, nước thuốc vừa đủ một bát."

Chiến Bắc Thiên nhíu mày, chỉ vào ấm thuốc nói: "Chỗ nước thuốc trong này là sao vậy?"

"Nước thuốc gì cơ?" Trần Đống nghi hoặc đi tới nhìn: "Ơ, rõ ràng tôi đã đổ hết thuốc ra rồi mà, sao trong này vẫn còn nhiều thuốc như vậy?"

Ông khó hiểu mà gãi đầu một cái.

Ánh mắt Chiến Bắc Thiên tối sầm xuống: "Chú, chú thật sự thấy cậu ấy uống sao?"

Trần Đống trở nên không chắc chắn: "Cái.. cái này..."

Ngay sau đó, ông nghĩ ra điều gì đó, "Ah" lên một tiếng: "Chẳng lẽ thằng nhóc này nhân lúc tôi quay đầu, đổ lại thuốc vào trong ấm, ban nãy tôi còn lấy làm lạ, sao thuốc nóng như thế mà cậu ta uống một hơi cạn sạch."

Đột nhiên Chiến Bắc Thiên thấy có chút dở khóc dở cười, muốn bực cũng không bực được.

Hắn nhận ra chàng trai này không ngốc như trong tưởng tượng của mình, nếu không phải mình để ý kỹ chi tiết, thật đúng là đã bị cậu ta lừa một cách trót lọt.

Chiến Bắc Thiên nhìn sang ấm sắc thuốc, ánh mắt giật giật, cầm ấm sắc thuốc ra khỏi phòng bếp.

  ★ Chương 47 – Cái tên gian xảo này. ★  

Mộ Nhất Phàm quay về phòng, vui vẻ lăn qua lăn lại trên giường, mừng mình vừa tránh được một kiếp.

Ban nãy nếu anh uống nước suối trong không gian vào trong bụng thật, chỉ sợ anh sẽ biến thành tang thi ngay tại chỗ, khi đó chắc chắn nam chính sẽ lấy cái mạng nhỏ của anh.

Nhưng cũng phải nói lại, nếu anh chết đi, liệu có thể quay về hiện thực không?

Cái này, anh không dám thử, nhỡ không thể quay về được thì thảm.

Mộ Nhất Phàm lại tiếp tục đắc chí vì sự thông minh của mình.

Lúc Chiến Bắc Thiên tiến vào, trông thấy Mộ Nhất Phàm đang cười phơ lớ như một đứa trẻ, chỉ chuyện đổ thuốc đi mà cũng có thể vui vẻ ôm chăn lăn tới lăn lui trên giường như vậy, đôi mắt lãnh đạm ánh lên tia cười.

Khóe mắt Mộ Nhất Phàm trông thấy có người tiến đến, dừng động tác lại, tò mò nhìn hai lon uống màu đỏ trong tay Chiến Bắc Thiên.

"Tách" một tiếng, Chiến Bắc Thiên mở một lon nước trong đó ra, ngồi xuống mép giường, đưa một lon nước đã mở ra từ trước cho Mộ Nhất Phàm.

Mộ Nhất Phàm nhận lấy lon nước, lập tức ngửi thấy mùi thuốc đông y nồng nặc, chân mày nhíu lại, hít mũi một cái: "Nước gì vậy? Sao có mùi đắng như thuốc đông y thế."

Chiến Bắc Thiên uống một ngụm nói: "Lương Dược Vương, chưa uống bao giờ à?" (Lương Dược: thuốc giải nhiệt)

Mộ Nhất Phàm nhìn ba chữ to đùng bên ngoài lon, lắc lắc đầu.

Sao anh từng uống đồ trong tiểu thuyết được chứ.

Chiến Bắc Thiên ý vị thâm trường nói: "Chưa từng uống lại càng tốt, uống thử xem."

Mộ Nhất Phàm cầm lon nước đưa tới mũi ngửi một cái, chân mày chau lại, sau đó nhấp một ít vào miệng thử, lúc vày vị đắng tràn khắp khoang miệng.

"Aaa, đắng quá!" Chân mày anh chau lại gần như thành một hàng.

"Thuốc đắng dã tật." Chiến Bắc Thiên nhạt giọng nói.

Mộ Nhất Phàm chịu cái đắng, lại uống một ngụm nữa: "Thuốc giải nhiệt ở chỗ các anh đều đắng như vậy sao?"

Sao lại khác Lương Trà Vương ở ngoài đời thực thế không biết, vị cái này đắng như thuốc đông y vậy. 

Lương Trà: trà giải nhiệt.

Chiến Bắc Thiên khẽ híp mắt lại một cái.

Câu này sao nghe kì kì, sao lại thêm "ở chỗ các anh" vào trong câu.

Không đợi hắn suy nghĩ, chợt thấy Mộ Nhất Phàm đang muốn ném lon đồ uống vào trong thùng rác.

Trong thoáng chốc Chiến Bắc Thiên giận tái mặt: "Không được vứt, phải uống hết."

"Nhưng mà.. đắng lắm." Mộ Nhất Phàm nhìn đôi mắt giận dữ đáng sợ của hắn, không dám ném lon xuống, không thể làm gì hơn là nhắm mắt, uống một hơi nước kia vào trong bụng.

Chiến Bắc Thiên cầm lấy lon nước trong tay anh, xác định trong lon không còn nước, khóe miệng khẽ cong lên một đường rất nhỏ, lúc này mới ném lon nước vào thùng rác, sau đó lấy trong túi quần ra một viên kẹo, đưa cho Mộ Nhất Phàm, đoạn đứng dậy rời khỏi căn phòng.

Mộ Nhất Phàm vội ăn viên kẹo kia, xóa sạch cảm giác đắng ngắt trong miệng.

Đến khi ăn xong kẹo rồi, anh mới nhớ ra ấm thuốc trong phòng bếp, vội vã đứng dậy ra khỏi phòng, trông thấy Trần Đống đang bận rộn làm vườn, nhanh chân chạy vào phòng bếp, cầm ấm thuốc chạy vào phòng vệ sinh đổ sạch.

"Ơ?"

Mộ Nhất Phàm lấy làm kì quái nhìn ấm sắc thuốc chỉ nhỏ vài giọt: "Sao chỉ có vài giọt? Sao lại thế cơ chứ?!!"

Anh mở nắp ra nhìn, bên trong ngoại trừ một đống cặn thuốc ra, chẳng có miếng nước nào.

Mộ Nhất Phàm sửng sốt: "Nước thuốc đâu cả rồi?!"

Lẽ nào Trần Đống đổ hết đi?

Không thể nào.

Nếu Trần Đống phát hiện trong ấm sắc còn thuốc, nhất định sẽ giữ lại để tối nay cho anh uống, không thể đổ sạch đi được.

Nếu như không đổ, vậy thuốc đi đâu rồi?

Mộ Nhất Phàm đặt ấm thuốc trở lại chỗ cũ, đi ra khỏi phòng bếp, tới bên người Trần Đống, thử dò hỏi: "Chú Trần, thuốc trong ấm đâu cả rồi?"

Trần Đống khó hiểu liếc nhìn anh mộ cái: "Không phải cậu uống rồi hay sao?"

"Không phải, chỉ là cháu..." Anh thật sự không dám nói ra chuyện bản thân lén đổ thuốc đi.

Trần Đống quay đầu lại, vừa tiếp tục bận rộn việc trong tay, vừa dùng giọng điệu không đồng ý mà càm nhàm: "Cậu đấy, sức khỏe đã không tốt thì phải chịu khó uống thuốc, như thế thân thể mới khỏe lên được, nếu như cậu cứ sợ đắng mà không uống thuốc, không những không tốt cho thân thể, còn khiến thân thể càng ngày càng yếu đi, như này không phải là hại mình hay sao?"

Nói đến đây, ông vừa tức vừa buồn cười: "Tôi nói cậu đấy, cậu xem mình đã lớn thế nào rồi, sao lại giống như bọn trẻ con, vì tránh uống thuốc mà đổ hết vào trong ấm, nếu không phải ban nãy cậu Chiến phát hiện ra cậu đổ thuốc vào, tôi còn tưởng cậu đã uống hết rồi."

"Vâng, dạ.. vâng..." Mộ Nhất Phàm vừa nghe giáo huấn, vừa đứng đáp qua loa, thế nhưng nghe đến vế sau, anh ngạc nhiên nhảy dựng lên: "Cái... cái gì?" Chiến Bắc Thiên phát hiện cháu đổ thuốc lại? Sao anh ta biết được? Từ khi nào? Anh ấy mang thuốc đi đâu rồi?"

Trần Đống nghi hoặc nhìn anh: "Không phải cậu ấy mang đi cho cậu uống rồi sao?"

"Cháu uống á? Khi nào.." Đột nhiên Mộ Nhất Phàm nhớ tới lon thuốc giải nhiệt đắng muốn chết, đau xót rống lên: "Cháu biết rồi, thuốc giải nhiệt, là cái lon thuốc giải nhiệt kia đúng không? Chết tiệt, cháu còn tưởng là trà lạnh thông thường, không ngờ lại treo đầu dê bán thịt chó, thế mà lại đổ thuốc đông y vào trong tráo đi, thật đúng là xấu xa!"

Bảo sao lại đắng như vậy.

Bảo sao lon nước lại bị mở ra từ trước, hóa ra thuốc giải nhiệt bên trong đã bị đổi đi rồi.

Khoan khoan, không đúng.

Thuốc mới sắc rất nóng, sao có thể lạnh nhanh như vậy được, nếu không anh đã sớm phát hiện ra rồi.

Đột nhiên Mộ Nhất Phàm nhớ ra Chiến Bắc Thiên có dị năng hệ băng, có thể làm lạnh đồ vật trong nháy mắt.

Anh vội vã xoay người, hướng vào phòng khách hét rống lên: "Chiến Bắc Thiên, cái tên gian xảo này!"

Hại ban nãy anh còn cảm thấy mình rất thông minh, cho rằng lừa trót lọt rồi, không ai biết anh đổ thuốc vào, thật không ngờ cái tên Chiến Bắc Thiên kia đã sớm phát hiện ra, hơn nữa còn lừa anh uống hết.

Chiến Bắc Thiên đang ngồi xem tin tức trong phòng khách, nghe thấy Mộ Nhất Phàm phẫn nộ rống ầm lên, khóe môi cong lên thành một đường cong đẹp mắt, thấy đối phương giàu "sức sống" thế kia, tâm tình không khỏi tốt lên.

Bên ngoài sân, Mộ Nhất Phàm nghĩ ra gì đó, chạy vội vào phòng, soi trước cái gương dài, nhìn cả người mình một lượt, cuối cùng đến vành mắt cũng không buông tha.

Sau khi xác định mình không bị thi hóa thêm một bước, lúc này anh mới thở phào một hơi.

"May quá, may quá." Mộ Nhất Phàm vỗ vỗ ngực mình, chỉ cần anh không lập tức biến thành tang thi là tốt rồi.

Hai chai nước Chiến Bắc Thiên đưa cho Trần Đống kia, nếu không phải nước khoáng bình thường, thì là nước khoáng có chứa một ít nước linh tuyền, có lẽ chỉ lẫn vào một hai giọt nước linh tuyền.

Cơ mà nếu uống liên tục, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.

Thế nhưng, Chiến Bắc Thiên đã phát hiện ra anh kháng cự uống thuốc, sau này mỗi lần uống, chắc chắn sẽ giám sát anh, vậy anh chạy đâu cũng không thoát được.

Mộ Nhất Phàm khóc không ra nước mắt.

Anh khổ quá đi mà.

Lại nói, sao đột nhiên nam chính tốt với anh như vậy cơ chứ?

Mộ Nhất Phàm cúi đầu, nhìn cái bụng của mình: "Bởi vì mày đúng không?"

Cái bụng của anh lập tức đập đập hai cái.

Mộ Nhất Phàm vỗ trán, thở dài xót xa một tiếng.

Nhất định là vì Kình Thiên Châu, nếu không sao nam chính lại hào phóng đưa nước linh tuyền cho anh uống chứ.

Nếu là những người bình thường khác, được uống linh tuyền, đương nhiên là cầu còn chẳng được, nhưng anh thì khác, uống linh tuyền vào chỉ đẩy nhanh tốc độ biến thành tang thi.

Anh không phải Mộ Nhất Phàm thật, không dám cam đoan lúc mình biến thành tang thi, có thể giữ cho thần trí thanh tỉnh hay không.

Đến giờ cơm trưa, Mộ Nhất Phàm liên tục trừng mắt lườm Chiến Bắc Thiên.

Trần Đống trông thấy vậy, không nhịn được mà nói đỡ cho Chiến Bắc Thiên: "Tiểu Mộc, cậu Chiến làm vậy cũng bởi muốn tốt cho cậu mà, cho nên mới đổi nước trong lon."

Mộ Nhất Phàm thu hồi ánh mắt, gật đầu: "Cháu biết mà."

Anh liếm vào đầu đũa vài cái, sau đó gắp một miếng phao câu gà bỏ vào trong bát Chiến Bắc Thiên, cười híp mắt nói: "Bắc Thiên, cảm ơn anh đã quan tâm tôi như vậy, nào, anh ăn nhiều một chút."

Anh biết Chiến Bắc Thiên không kén ăn, nhưng lại có chút khiết phích, không thích người khác gắp thức ăn cho mình, đặc biệt anh còn từng liếm đũa qua.

Quả nhiên, Chiến Bắc Thiên nhìn cái phao câu trong bát, chân mày cau lại.

"Bắc Thiên, sao anh không ăn, có phải anh còn giận chuyện tôi đổ thuốc vào trong ấm không?"

Mộ Nhất Phàm tỏ vẻ vô tội nhìn hắn.

Chiến Bắc Thiên liếc nhìn anh một cái, lập tức bắt được ánh cười giảo hoạt trong đáy mắt anh, mi tâm khẽ động, cầm đũa gắp cái phao câu lên, chấm vào bát nước tương, đưa lên miệng cắn một miếng!

Uây! Uây! UÂY!

Mộ Nhất Phàm trợn to mắt.

Nam chính của anh đến đồ nữ chính gắp cho cũng không ăn, sao lại ăn đồ anh gắp bằng đũa đã liếm qua chứ?

Đúng lúc này, điện thoại Mộ Nhất Phàm đột nhiên đổ chuông.

Anh cầm lên nhìn, thấy Mộ Duyệt Thành gọi tới, vội đứng dậy nói: "Tôi đi nhận điện thoại."

Mộ Nhất Phàm cầm di động lên đi ra cổng lớn ngoài sân, nhận máy, nhạt giọng nói: "Bố."

"Giờ con đi đến đâu rồi?" Mộ Duyệt Thành hỏi thẳng.

Lúc này Mộ Nhất Phàm mới nhớ ra chuyện Mộ Duyệt Thành bảo anh quay về thành B, anh nhìn đồng hồ trên di động một chút, thế mà đã qua hai giờ chiều.

Không phải anh mới ăn cơm trưa sao? Sao đã hai giờ chiều rồi.

À! Phải rồi.

Hôm nay họ dậy tương đối trễ, cho nên ăn cơm trưa cũng muộn hơn.

"Bố, chỗ con đang kẹt xe."

Đúng lúc này, một chiếc máy kéo lái qua trước mặt anh, mấy con lợn bị nhốt đằng sau xe kêu "Ụt ịt ụt ịt".

Mộ Duyệt Thành ở bên kia đầu dây cả giận nói: "Con kẹt xe ở đâu, sao lại có tiếng máy kéo, còn có cả tiếng heo?"

Mộ Nhất Phàm: "..."

Dường như Mộ Duyệt Thành nhận ra anh không muốn quay về thành B, lại hỏi: "Có phải con không tới kịp hay không?"

"Vâng."

Mộ Duyệt Thành trầm mặc mấy giây, lại nói: "Tháng năm, trước tháng năm, nhất định con phải quay về thành B."

"Vâng."

"Trước mắt cứ như vậy đi."

Đột nhiên Mộ Nhất Phàm nghĩ ra cái gì đó, vội la lên: "Bố, bố đừng cúp máy vội, con có việc cần nhờ bố."

  ★ Chương 48 – Này là anh đang quan tâm tôi đó hả? ★  

Sau khi Mộ Duyệt Thành đồng ý hỗ trợ, Mộ Nhất Phàm vô cùng cao hứng quay về phòng khách tiếp tục ăn cơm.

Tâm tình tốt rồi, khẩu vị cũng sẽ tốt theo, một mình anh ăn hết cả bát ô tô nước gà: "Nước gà hầm chú Trần làm ngon thật đấy."

Lần đầu tiên Trần Đống được người ta khen nấu ăn ngon, ông cười ha hả thu thập bát đũa trên bàn rồi đi tới phòng bếp rửa bát.

Mộ Nhất Phàm giúp mang những món chưa ăn hết vào phòng bếp, đến khi quay trở lại phòng khách, vừa hay nghe thấy Chiến Bắc Thiên đang nghe điện thoại.

Chiến Bắc Thiên hỏi: "Tra được chưa?"

Mộ Nhất Phàm thấy hắn nghe điện thoại mà không tránh né mình, an vị ngồi một bên, vừa giả bộ chăm chú xem ti vi, vừa vểnh tai lên nghe trộm.

Anh biết là sau khi từ nhà trưởng thôn trở về, Chiến Bắc Thiên đã tìm người đi điều tra người tranh mua gạo thóc với mình, giờ nhận được cú điện thoại này, chắc đã tra ra được ít nhiều.

"Là người của tập đoàn khoa học kỹ thuật Mộc thị thành G sao?" Chiến Bắc Thiên nghe thấy họ Mộc, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía Mộ Nhất Phàm.

Mộ Nhất Phàm làm như không nhận thấy ánh mắt hắn, mắt vẫn chăm chú nhìn về phía TV, trong lòng lại cố đè nén kinh ngạc.

Người của tập đoàn Mộ thị?

Liệu có phải là người Mộ Duyệt Thành hoặc là Mộ Nhất Hàng phái tới hay không?

Nếu là người họ phái tới thật, như vậy nói rõ Mộ Duyệt Thành vẫn chưa hết hy vọng, hơn nữa còn thuyết phục Mộ Nhất Hàng chuyện thu mua thóc gạo.

Thế nhưng, không có khả năng Mộ Nhất Hàng bán cổ phiếu công ty đi.

Cho nên, rất có thể họ dùng tiền mình gửi ngân hàng đi mua, nhưng vậy cũng đủ để bọn họ có một cuộc sống tốt trong buổi mạt thế.

Chẳng trách tối hôm đó, Mộ Duyệt Thành không nhắc lại chuyện bán cổ phiếu nữa.

Hướng Quốc ở đầu dây bên kia nói: "Vâng, lão đại, em còn tra ra được, là tổng giám đốc của tập đoàn khoa học kỹ thuật Mộ thị là Mộ Nhất Hàng phái bọn họ đi mua, không chỉ có vậy, Mộ Nhất Hàng còn phái một nhóm người khác đi thu mua gạo ở các địa phương khác trong cả nước."

Đôi mắt Chiến Bắc Thiên chợt nheo lại một cái, phát ra tia lạnh lẽo: "Mộ Nhất Hàng? Hắn ta có quan hệ thế nào với Mộ Nhất Phàm?"

Mộ Nhất Phàm lập tức cảm thấy nhiệt độ trong phòng khách rơi xuống 0 độ.

Hướng Quốc thấp giọng nói: "Là em trai cùng cha khác mẹ."

Chiến Bắc Thiên đứng bật dậy, nhìn chằm chằm về một phía trong phòng khách.

Mộ Nhất Phàm lặng lẽ quan sát đôi mắt lạnh lẽo tàn khốc của Chiến Bắc Thiên, đoán nhất định nam chính đang nghĩ xem có phải Tang Thi Vương Mộ Nhất Phàm cũng sống lại hay không.

Nếu như đổi lại anh là nam chính, anh cũng sẽ nghĩ như vậy.

Nếu không, sao đột nhiên tập đoàn khoa học kỹ thuật Mộ thị lại muốn thu mua thóc gạo chứ.

Cũng phải nói lại, anh xuyên vào trong tiểu thuyết, chiếm lấy thân thể của Tang Thi Vương, vậy chủ nhân thật sự của cơ thể này bị anh chen tới nơi nào rồi?

Hay là, đã không còn tồn tại trên đời này nữa?

"Lão đại?" Hướng Quốc thấy mãi mà Chiến Bắc Thiên chưa lên tiếng, liền gọi một tiếng.

Chiến Bắc Thiên lấy lại tinh thần: "Mộ Nhất Phàm đâu? Giờ hắn ta còn ở thành G không?"

"Hắn ta đã rời thành G cùng Mộ thượng tướng rồi."

Chiến Bắc Thiên nhíu mi: "Cậu chắc là hắn đã rời thành G rồi chứ? Có tận mắt thấy hắn lên máy bay không?"

"Người của em phái đi nói, đã tận mắt thấy hắn lên máy bay."

Chiến Bắc Thiên suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: "Cậu phái mấy người đi giám sát nhất cử nhất động của Mộ Nhất Phàm ở thành B cho tôi."

Mộ Nhất Phàm ở bên cạnh vừa nghe tới đây, trong lòng thở phào một hơi.

May mà trước đó anh có nhờ Mộ Duyệt Thành tìm người đóng giả mình, giả vờ như anh đã rời khỏi thành G.

Thật ra từ lúc Chiến Bắc Thiên thấy anh không đeo băng gạc, anh vẫn luôn lo Chiến Bắc Thiên sẽ điều tra tung tích mình, ngay cả hôm qua sau khi rời khỏi khu nhà của Lý Thanh Thiên, anh cũng cẩn cẩn thận thận tránh các camera trên đường phố và trong siêu thị, không để đám Chiến Bắc Thiên biết anh đang ở đâu.

Chiến Bắc Thiến cúp máy, rơi vào trầm tư.

Mộ Nhất Phàm không quấy rầy hắn, tiếp tục lơ đãng xem ti vi.

"Trần Đống có nhà hay không?" Ngoài sân bỗng nhiên truyền tới tiếng của một người đàn ông.

Mộ Nhất Phàm nghe ra đây là giọng của trưởng thôn.

Chiến Bắc Thiên nhìn thoáng qua bên ngoài.

Trần Đống đang rửa bát trong phòng bếp vội chạy ra: "Có, có, có."

Trông thấy trưởng thôn tới, ông liền cười to, vui vẻ hỏi: "Trưởng thôn, sao ông lại tới đây?"

Trưởng thôn cười nói: "Tôi tới tìm khách trong nhà ông."

Trần Đống ngớ ra: "Trưởng thôn đang chỉ mấy người cậu Chiến sao?"

"Ừ."

Trần Đống cười: "Trưởng thôn, họ đang xem tivi trong phòng khách."

Thế rồi ông hô vào trong nhà một tiếng: "Cậu Chiến, Tiểu Mộc, trưởng thôn tới tìm các cậu này."

Trưởng thôn nói: "Để tôi tự vào tìm bọn họ."

Ông đi vào phòng khách, trông thấy đám Chiến Bắc Thiên, cười nói: "Hai cậu, đã ăn cơm chưa?"

Chiến Bắc Thiên cũng không khách sáo nhiều lời với ông, hỏi thẳng: "Trưởng thôn tới bàn bạc chuyện thu mua sao?"

"Đúng vậy." Trưởng thôn nở nụ cười không tự nhiên: "Chiến tiên sinh, trước khi rời nhà tôi cậu cũng thấy đấy, năm người kia ra giá tiền cao hơn các cậu rất nhiều, nếu như Chiến tiên sinh có lòng muốn mua gạo trong thôn chúng tôi, không biết liệu có thể nâng giá lên một chút không?"

Chiến Bắc Thiên ngồi trở lại sofa, gác chân phải lên chân trái, nhạt giọng nói: "Trưởng thôn, ông đừng quên, ngoài gạo ra, tôi còn muốn mua rau dưa, hoa quả, gia cầm, chỉ cần có thể ăn vào bụng, tôi đều có thể mua lại, thế nhưng nếu ông bán gạo cho người khác, xin lỗi, những thứ khác tôi chỉ có thể tới nơi khác thu mua."

Khi ấy tới thôn Bạch Bích, là bởi hắn biết thôn Bạch Bích gặt hái tốt, thế nhưng bởi những nơi khác cũng gặt hái không tồi, cho nên đồ nuôi trồng khó bán ra ngoài, nên hắn mới tới nơi này thu mua.

Mộ Nhất Phàm thấy Chiến Bắc Thiên làm như vậy là bởi chắc chắn đám người đó sẽ không mua rau dưa, hoa quả trong thôn Bạch Bích, dù sao thì mấy thứ này cũng khó giữ, nếu như mua lại, cần rất nhiều tủ đông lạnh để cất chứa đồ, hoặc là tìm người ướp mới có thể giữ trong thời gian dài.

Nhưng nam chính lại khác, hắn có cả một không gian, có thể giữ cho tất cả mọi thứ luôn tươi mới, lại còn sẽ không bị hỏng, cho nên hắn mới dám mua với số lượng lớn.

Trưởng thôn trở nên lúng túng xấu hổ: "Cái này... cậu để tôi suy nghĩ một chút nữa."

Nếu như bán gạo cho năm người đàn ông kia, đúng là sẽ kiếm được nhiều hơn so với người trước mắt, thế nhưng năm người kia chỉ mua gạo, không mua những thứ khác, như vậy hoa quả và rau dưa trong thôn họ lại không bán được.

Sau khi trưởng thôn rời khỏi nhà Trần Đống, lập tức đi tìm người thương lượng.

Trần Đống tiễn trưởng thôn ra tới cửa, vội vã chạy vào phòng khách: "Cậu Chiến, cậu Chiến này."

Chiến Bắc Thiên nhíu mày: "Sao vậy?"

"Cửa xe các cậu có khóa kỹ không? Ban nãy tôi tiễn trưởng thôn đi ra, thấy có người đang nhìn ngó xe của cậu, đã thế, người kia vừa thấy tôi đi ra, liền vội vã rời đi, cho nên tôi nghi ngờ hắn muốn trộm xe."

Chiến Bắc Thiên và Mộ Nhất Phàm đưa mắt nhìn nhau.

"Có phải người nọ mặc tây trang đen, thắt cà vạt màu đen hay không?" Chiến Bắc Thiên hỏi.

Trần Đống vội vàng gật đầu: "Phải, phải, cậu Chiến, sao cậu biết được vậy?"

Chiến Bắc Thiên không trả lời ông, trong lòng đoán ra được người xem xe hẳn là người muốn thu mua gạo, hơn nữa không phải bọn họ xem xe, chỉ là muốn nhìn biển số xe mà thôi, xem có thể tra ra được người tranh mua gạo với họ rốt cuộc là ai.

Mộ Nhất Phàm cũng đoán ra được ý đồ của đối phương, nhưng không lo lắng những người đó có thể tra ra được thân phận mình, bởi vì biển số xe kia chỉ là giả, trước đó bởi Mộ Nhất Phàm không muốn người khác biết hành tung của mình, nên đã cố ý lắp vào.

Những xe khác trong biệt thự, cũng đều được lắp biển giả.

Chiến Bắc Thiên nhìn Mộ Nhất Phàm, đột nhiên cất tiếng hỏi: "Có lo người của tập đoàn khoa học kỹ thuật Mộ thị tìm cậu gây phiền toái không?"

Mộ Nhất Phàm chớp chớp mắt cười: "Này là anh đang quan tâm tôi đó hả?"

Đúng là một chuyện tốt, điều này nói rõ nam chính đã bắt đầu coi anh như một người bạn.

Chiến Bắc Thiên: "..."

"Anh yên tâm, một Mộ thị tầm thường này, tôi còn không thèm để vào mắt."

Chiến Bắc Thiên thấy bộ dạng Mộ Nhất Phàm thật sự không để ý, nhìn xoáy sâu anh mấy giây mới dời tầm mắt.

Tối đến, con trai của Trần Đống, Trần Trang quay trở về, Trần Đống liền giới thiệu con trai mình cho Chiến Bắc Thiên và Mộ Nhất Phàm làm quen. Bởi tối hôm qua, lúc họ tới Trần Trang đã ngủ, lúc bọn họ dậy thì Trần Trang đã cưỡi xe máy vào trong thành làm việc, buổi tối mới có thể quay về ăn cơm và ngủ, cho nên hai bên đều không biết nhau.

Ngoại hình Trần Trang rất giống với Trần Đống, đều là dáng vẻ thật thà chất phác, gặp ai cũng cười ha hả, trong hành động có ẩn chút lúng túng, không biết giao lưu với người lạ như thế nào.

Cơm nước xong xuôi, bởi hôm sau Trần Trang còn phải đi làm, cho nên liền quay về phòng ngủ từ sớm.

Mộ Nhất Phàm và Chiến Bắc Thiên cũng trở về phòng tắm rửa nghỉ ngơi.

Lúc ngủ, Mộ Nhất Phàm vô cùng ngoan ngoãn nằm gọn bên kia giường, để lại một chỗ nằm rộng rãi cho Chiến Bắc Thiên.

Thế nhưng, đến khi say giấc rồi, người lại bắt đầu không an phận, mạnh mẽ mà chui vào lòng Chiến Bắc Thiên.

Mới đầu Chiến Bắc Thiên còn đẩy ra vài lần, nhưng vô ích, cứ đẩy đi người lại dán tới, sau rồi hắn cũng chẳng buồn để ý nữa, nằm thẳng người, mặc người bên cạnh ôm cánh tay hắn ngủ ngon lành.

Chỉ là, đến sáng hôm sau, hắn mơ hồ cảm thấy có thứ gì đó cứng rắn chọc vào đùi mình, cả người tỉnh táo lại trong nháy mắt.

  ★ Chương 49 – Gặp ác mộng. ★  

Chiến Bắc Thiên lập tức xốc cái chăn mỏng đắp trên bụng lên nhìn, hạ thân Mộ Nhất Phàm dán chặt vào người hắn, cái nơi vừa mới chào cờ kia liên tục cọ qua cọ lại vào đùi hắn, hơn nữa, nhịp thở càng lúc càng gấp gáp, hơi thở nóng rực phả vào mặt hắn.

Hắn nhìn tới đây, nhất thời, đầu sọc đầy hắc tuyến.

Hắn sống cả hai kiếp người, vẫn chưa từng gặp qua tình huống như vậy, thế mà lại có một người đàn ông động dục với hắn.

Khiến hắn vừa tức lại vừa không thể tin là, đồng chí Tiểu Chiến dưới thân hắn bởi vì tiếng thở dốc và sự ma sát của đối phương mà ngóc đầu dậy.

Sắc mặt Chiến Bắc Thiên tối sầm khó coi, sự tự chủ tốt từ trước đến nay của hắn, sao đột nhiên lại trở nên kém như vậy chứ.

Hắn giơ tay lên muốn đẩy Mộ Nhất Phàm ra, đột nhiên đối phương dừng động tác, cái thứ chọc vào đùi hắn cũng dần dần mềm xuống, sau đó, cái nơi dính vào bắp đùi hắn truyền tới cảm giác ẩm ướt.

Gân xanh trên trán Chiến Bắc Thiên giật giật, thân là đàn ông, sao hắn không biết đối phương vừa thỏa mãn bắn ra.

Mộ Nhất Phàm vừa ra xong, thỏa mãn mà tỉnh lại, lúc này trông thấy ánh mắt tàn ác khiến người khác phải kinh hãi của Chiến Bắc Thiên, làm anh bị dọa sợ vội vã buông tay đối phương ra ngồi thẳng dậy.

Tưởng rằng Chiến Bắc Thiên đã phát hiện ra thân phận của mình, anh vội vã đưa tay sờ lên mặt, xác định băng gạc vẫn còn đó, anh liền tức giận trừng mắt nhìn Chiến Bắc Thiên: "Mới sáng sớm ngày ra, anh làm gì mà lại trừng tôi dữ tợn thế kia, không phải tối qua gặp ác mộng chứ?"

Chiến Bắc Thiên: "..."

Hắn thấy so với gặp ác mộng, chuyện ban nãy càng khó tiếp thu hơn!!!

Đột nhiên Mộ Nhất Phàm cảm thấy dưới quần ẩm ướt, không khỏi nhíu mày lại, lập tức biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, chỉ suy nghĩ đơn giản rằng mình bị mộng tinh.

Thế nhưng, anh sắp biến thành tang thi đến nơi rồi, thế mà nó vẫn 'giương oai' được.

Mộ Nhất Phàm đứng dậy, tìm trong ba lô một cái quần lót để thay, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất nhét vào trong túi áo, giả bộ không xảy ra chuyện gì, để lại người đàn ông đang đen mặt sa sầm kia mà rời khỏi phòng, tới phòng vệ sinh thay quần.

Gương mặt Chiến Bắc Thiên lạnh như băng, hắn đứng dậy mặc quần áo, rời phòng, thấy Mộ Nhất Phàm đang giặt quần lót ở cửa nhà vệ sinh, lạnh lùng nhìn lướt qua, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó xuống dưới tầng ăn sáng.

Trần Đống đang chuẩn bị bữa sáng, cảm thấy Chiến Bắc Thiên hôm nay đằng đằng sát khí, cứ như mới chui ra từ trong tảng băng vậy, cả người đầy hàn khí. Đến khi thấy Mộ Nhất Phàm xuống theo sau, ông vội kéo anh qua một bên, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Mộc, có phải cậu đã chọc cậu Chiến nổi giận hay không?"

"Không có mà." Đầu Mộ Nhất Phàm mờ sương.

"Nhưng mà, nhìn cậu Chiến có vẻ rất tức giận."

Mộ Nhất Phàm đưa mắt nhìn Chiến Bắc Thiên đang xem tin tức trong phòng khách: "Chắc là tại tối qua mơ thấy ác mộng, khiến tâm tình tệ đi."

Rất có thể là hắn mơ thấy Tang Thi Vương – Mộ Nhất Phàm, bằng không, sao mới sáng sớm ngày ra ánh mắt đã khủng bố như vậy, như muốn ăn thịt người ta không bằng ấy.

Trần Đống lắc đầu, cảm thán nói: "Mấy người thành phố các cậu kì thật, mơ thấy ác mộng thôi mà cũng tức giận như vậy được."

Mộ Nhất Phàm cười gian, nhỏ giọng nói bên tai Trần Đống: "Thật ra, cháu nghĩ là anh ấy nghẹn lửa dục lâu rồi, không có nơi nào phát tiết, nên mới có thể như vậy."

Trần Đống là nông dân, không cởi mở như người thành phố, vừa nghe thấy lời này, trong nháy mắt gương mặt già nua đỏ lên: "Cái tên tiểu tử thúi này, bớt nói linh tinh đi."

Mộ Nhất Phàm cười ha hả, đi vào phòng khách, ngồi đối diện với Chiến Bắc Thiên, lập tức nhận được ánh mắt sắc lẹm như dao mà đối phương phóng tới.

  ★ Chương 50 – Không được động đậy. ★  

Bữa sáng xong xuôi, Chiến Bắc Thiên liền nói với Trần Đống là phải tới trấn Cổ Ngọc cách đó hơn ba mươi cây số để làm công việc, buổi trưa không quay trở lại ăn cơm, sau đó liền dẫn theo Mộ Nhất Phàm rời khỏi thôn Bạch Bích.

Dọc đường đi, Mộ Nhất Phàm liên tục nhìn sang Chiến Bắc Thiên đang lái xe, cuối cùng, anh không nhịn được hỏi: "Có phải tối qua tôi đá anh xuống giường hay không?"

"..." Chiến Bắc Thiên lạnh lùng nhìn anh một cái.

Mộ Nhất Phàm không hiểu gì mà nhìn hắn: "Nếu không thì, sao lúc ăn sáng anh cứ lườm nguýt tôi chứ? Hình như tôi không chọc gì đến anh mà?"

Lúc ăn sáng, anh cứ ngỡ như nam chính đã phát hiện ra thân phận thật của anh rồi, ánh mắt hắn lạnh như băng, không mang theo chút tình cảm nào, giống như ngày hôm ấy nam chính vừa sống lại.

Chiến Bắc Thiên vẫn chẳng nói chẳng rằng, lúc đến thị trấn Cổ Ngọc, hắn thả anh ở phố Ngọc Thạch, dặn dò vài câu, liền lái xe rời đi.

Mộ Nhất Phàm biết nam chính sẽ tới bên cạnh phố Ngọc Thạch, cùng người khác thảo luận chuyện thu mua ngọc thạch. Bởi những viên ngọc thạch này có tác dụng vô cùng lớn với nam chính, nó có thể tăng đẳng cấp không gian tùy thân trong thời gian ngắn nhất.

Thế nhưng, trong tiểu thuyết, sau khi mua thóc gạo ở thôn Bách Bích và thôn Vĩnh Thành xong nam chính mới thu mua ngọc thạch, giờ lại xảy ra trước thời hạn, nói rõ tình tiết trong tiểu thuyết có sự thay đổi.

Giờ anh đã quen với việc tình tiết tiểu thuyết có sự thay đổi và bị bóp méo vặn vẹo, đã sớm 'kiến quái bất quái' mà nhàn nhã đi dạo một mình trong phố Ngọc Thạch. 

kiến quái bất quái: không lấy làm lạ khi có chuyện bất ngờ xảy ra.

Thị trấn Cổ Ngọc nổi danh sản xuất ngọc thạch, khiến cả con phố Ngọc Thạch này toàn là cửa hàng bán mao liêu, những người ở thành trấn xung quanh đều rất thích tới đây mua mao liêu đổ thạch, con phố này hết sức náo nhiệt phồn hoa, hai bên đường bày đầy sạp hàng mao liêu, cho các 'thượng đế' thỏa thê lựa chọn.

Đổ thạch: chỉ phỉ thúy sau khi khai thác ra, có một lớp vỏ bọc xung quanh, không thể biết bên trong là đồ tốt hay xấu, cần phải cắt ra mới có thể biết chất lượng phỉ thúy.  

mao liêu: thạch thô chưa qua gia công.

Mộ Nhất Phàm nhìn chẳng hiểu đồ mao liêu, trong mắt anh, mao liêu chỉ là mấy cục đá, chỉ là mấy 'cục đá' này có màu sắc và hình dạng khác nhau mà thôi.

Thế nhưng lúc tới gần các cửa hàng mao liêu, anh lại cảm thấy cả người ấm áp, vô cùng thoải mái, khiến anh yêu thích không nỡ rời tay mà sờ soạng vài cái lên mao liêu, mãi đến khi cảm thấy mấy cục mao liêu kia không còn truyền tới cảm giác ấm áp nữa mới buông xuống.

Mộ Nhất Phàm lập tức hiểu ra là vì Kình Thiên Châu đang ở trong cơ thể anh, bởi vì Kình Thiên Châu có thể hấp thu năng lượng trong ngọc thạch, đợi đến khi hấp thu hoàn toàn năng lượng trong ngọc thạch xong, cảm giác ấm áp mà mao liêu truyền tới sẽ biến mất.

Đương nhiên cũng không phải tảng mao liêu nào cũng có thể mang tới cảm giác ấm áp, nói cách khác, rất có thể bên trong mao liêu không có ngọc thạch.

Thế nhưng anh vô cùng tò mò sau khi bị Kình Thiên Châu hấp thụ năng lượng xong mao liêu sẽ thành dạng gì, trong tiểu thuyết anh không miêu tả qua, thế nên anh rất muốn nhìn thử một chút.

"Không được động đậy." Một tiếng quát chói tai vang lên, cắt ngang mạch suy nghĩ của Mộ Nhất Phàm.

Mộ Nhất Phàm nghiêng đầu nhìn lại, một người đàn ông cao to đẹp trai sải bước về phía anh, đoạn nói: "Anh này, anh không thấy trên mao liêu có đánh dấu sao? Điều này nói rõ đã có người chọn tảng mao liêu này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net