Truyen30h.Net

Đế Vương Công Lược - Ngữ Tiếu Lan San

Chương 143: Phá trận [Không có gì quan trọng hơn ngươi]

baotieugianghoheliet

Đoạn Bạch Nguyệt đẩy nhẹ hắn một cái, thuận thế cho hắn tựa lưng vào vách tường.

Tứ Hỉ lại lặng yên không tiếng động rụt đầu về, rón rén đóng cửa lại.

Đoạn Bạch Nguyệt cụng trán mình vào trán hắn, hai cánh tay đem hắn giam giữ trong lồng ngực mình, cũng không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn.

Sở Uyên nắm cằm Đoạn Bạch Nguyệt: "Muốn làm cái gì?"

Đoạn Bạch Nguyệt nhẹ giọng nói: " Khi quân phạm thượng!"

Sở Uyên nhón chân kề sát vào hôn hắn một chút: " Ta nói là thật, nếu có nguy hiểm thì phải kịp thời rút lui, không phá được trận thì có thể nghĩ biện pháp khác, không có gì quan trọng hơn ngươi, hiểu không?"

Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Ta hiểu."

Sở Uyên vòng tay ôm eo hắn.

Đoạn Bạch Nguyệt nhân cơ hội hỏi: " Nếu ta và Diệp Cốc chủ cùng rơi xuống sông, ngươi sẽ cứu ai trước?"

Sở Uyên đáp: " Tiểu Cẩn, ngươi biết bơi, hắn thì không."

Đoạn Bạch Nguyệt suy nghĩ một lát, lại bổ sung: " Vậy nếu khi đó ta bị ác bá đánh gãy hết hai tay hai chân luôn thì sao?"

Sở Uyên cảm thấy mình cũng không phải là rất muốn nói chuyện với người này.

Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn, tiếp tục đề ra nghi vấn: " Ngươi sẽ không bỏ rơi ta chứ?"

Sở Uyên nói: " Điều này thì chưa chắc, dù sao tất cả mọi người cũng không quen!"

Đoạn Bạch Nguyệt dở khóc dở cười: " Không cho phép theo Diệp Cốc chủ học mấy câu này."

Sở Uyên đá đá hắn, huyên thuyên vài câu, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Ở một buồng nhỏ khác trong khoang thuyền, Triệu Việt hỏi: " Sơ đồ phá trận này...thật sự chính xác sao?"

Ôn Liễu Niên nói: " Bảy phần mười."

Triệu Việt: "...."

Ôn Liễu Niên nói: " Ba phần còn lại, ta viết vài tờ giấy chỉ dẫn cho ngươi, nếu gặp phải chuyện gì kì quái thì cứ theo thứ tự mở ra mà hành động."

Triệu Việt gật đầu: " Được."

" Ta còn có thể hãm hại ngươi được sao?" Ôn Liễu Niên lại mở giấy Tuyên Thành ra bắt đầu viết: " Huống chi còn có Tây Nam Vương đồng hành cùng người." Kia chính là sinh mệnh của Hoàng thượng a.

Triệu Việt ngồi xem hắn viết giấy bỏ vào túi gấm, viết viết vẽ vẽ được vài dòng, có lẽ là cảm thấy chưa được tốt, vì vậy quét một đường mực dài ngoằn ngoèo gạch đi, viết lại lần nữa, viết vẽ vài dòng, rồi lại dứt khoát vò nát ném đi, lôi tờ giấy khác ra viết lại cái khác.

Tâm tình Triệu Đại đương gia có chút phức tạp.

Nhưng cho dù thế nào, Đoạn Bạch Nguyệt và Triệu Việt vẫn theo đúng kế hoạch rời khỏi đại hải doanh. Trước khi lên đường, Ôn Liễu Niên đưa Nguyệt Lạc Thần Kính cho Triệu Việt, nói: " Nếu gặp phải bão tố mà trận pháp vẫn chưa phá được thì phải nhanh chóng rút về, để tránh gặp chuyện không may."

" Ừ." Triệu Việt nhận lấy gương đồng, nhét vào trong ngực áo.

Sở Uyên nói: " Trên đường cẩn thận."

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, xoay người nhảy xuống thuyền nhỏ.

Ôn Liễu Niên nhìn hai người từ từ đi xa, nói: " Bọn họ tất nhiên sẽ có thể trở về trong vòng năm ngày tới thôi."

Sở Uyên vỗ vỗ bờ vai của hắn: " Ái khanh vất vả rồi!"

Ôn Liễu Niên vội vàng nói: " Vi thần chỉ là lý luận suông, còn Tây Nam Vương đích thân thâm nhập địch doanh mới thật sự là vất vả."

Quan binh tập trung ở gần đó đều cảm thấy đầu mình vang lên ong ong, thầm nghĩ Ôn đại nhân này tuy là người đọc sách nhưng chất giọng lại cực lớn a.

Trên thuyền nhỏ, Đoạn Bạch Nguyệt cảm thấy hơi ngứa mũi.

Triệu Việt đưa cho hắn một túi nước.

" Đa tạ." Đoạn Bạch Nguyệt nhận lấy, đưa lên miệng uống một ngụm, sau đó sắc mặt cứng đờ.

Triệu Việt lên tiếng giải thích: " Là nước Lao Bạch do Tiểu Liễu Tử cố ý nấu, tuy mùi vị hơi quái dị nhưng lại có thể nâng cao tinh thần, đầu óc tỉnh táo."

Đoạn Bạch Nguyệt đưa trả túi nước cho hắn, nói: " Có Ôn đại nhân quan tâm Đại Đương gia như vậy, thật là làm người khác......ước ao."

Triệu Việt cười cười, sau đó mặt không đổi sắc ngửa đầu uống hết hơn phân nửa.

Đoạn Bạch Nguyệt trở về chỗ ngồi, nhổ ngụm nước mùi cỏ thối tồi tệ trong miệng ra, đối với Triệu Việt chỉ còn dư lại lòng tràn đầy sùng bái.

Trận pháp này là trận bát quái, xung quanh đều là dòng chảy lưu động với cường độ mãnh liệt, còn chưa tới gần cũng đã cảm nhận được áp lực trong đó. Hai người không dám buông lỏng cảnh giác, điều khiển thuyền nhỏ chậm rãi đi vào, tập trung toàn bộ tinh thần lưu ý tình trạng xung quanh.

Dựa theo sơ đồ Ôn Liễu Niên vẽ ra, lúc mới vào trận cũng rất là thuận lợi, nhưng sau khi quẹo qua bảy tám dòng hải lưu khác nhau thì trước mặt lại xuất hiện một bức bình phong bằng hơi nước dày đặc ngưng tụ lại, không thấy rõ phía sau là thứ gì.

Đoạn Bạch Nguyệt liếc nhìn sơ đồ Ôn Liễu Niên vẽ, nơi này lẽ ra nên thông suốt mới đúng.

Triệu Việt nói: " Trước khi đi, Tiểu Liễu Tử còn đưa cho ta một túi gấm, bảo là nếu gặp phải tình huống khác thường thì mở ra."

Đoạn Bạch Nguyệt nhìn hắn móc trong ngực ra một túi gấm, lại từ trong túi gấm móc ra một xấp giấy, độ dày phải bằng hai đốt ngón tay, vừa là chữ viết vừa là hình vẽ, nội dung phong phú.

Tây Nam Vương cảm thấy, đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời được nhìn thấy bản hướng dẫn rõ ràng cặn kẽ như vậy, lương tâm như vậy.

Triệu Việt mở một tờ giấy ra.

Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: " Ôn đại nhân viết cái gì?"

Triệu Việt nói: " Đốt pháo."

Đoạn Bạch Nguyệt: "...."

Trong khoang thuyền quả nhiên có chuẩn bị sẵn nhiều chuỗi pháo đỏ lòm. Đoạn Bạch Nguyệt châm lửa một chuỗi rồi ném về phía sương mù dày đặc kia. Một tiếng nổ kinh thiên động địa cùng với tiếng bọt nước văng tung tóe vang lên, sương mù cũng bị đánh tan trong chốc lát, dù đã ngưng tụ trở lại cực nhanh nhưng cũng đủ để hai người nhìn thấy rõ ràng, phía sau bức bình phong sương mù kia là mặt biển rộng lớn.

" Không có gì khác thường." Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Đi thôi."

Chiếc thuyền chậm rãi đi vào, bốn phía hết thảy đều bình thường, đi tiếp một trận thì lại gặp phải một bức bình phong sương mù khác.

Triệu Việt tiện tay ném một chuỗi pháo khác vào, phía sau vẫn là cảnh tượng y đúc lần trước. Hai người cứ theo phương thức này, xông qua cả thảy là tám bức bình phong sương mù dày đặc. Đên khi đứng trước bức bình phong thứ chín, trên giấy lại là một hàng chữ to &Đoạn Bạch Nguyệt cũng Triệu Việt trao đổi ánh mắt, lấy ra chuỗi pháo cuối cùng. Lần này, phía sau bức bình phong kia đã không còn là mặt biển như trước nữa, mà là vô số khối đá ngầm nhô lên mặt nước, hình dạng lớn nhỏ tròn méo gì cũng có.

" Nhìn có chút tà môn." Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Để thuyền đi vào không biết sẽ còn phát sinh chuyện gì, Đại đương gia ở lại nơi này đi, ta vào trước xem một chút."

Triệu Việt gật đầu, nói: " Vương gia hết thảy cẩn thận, nếu có nguy hiểm thì lấy đạn tín hiệu truyền tin tức cho ta."

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, tung người nhảy lên, xẹt xẹt lướt qua mặt nước, vững vàng rơi xuống một tảng đá. Triệu Việt cố định thuyền vào một tảng đá ngầm gần đó, đưa mắt nhìn hắn vào bãi đá. Xung quanh rất là an tĩnh, ngoại trừ màn sương mù dày đặc đến nỗi xua không tan ra thì mọi thứ dường như cũng rất bình thường.

Cơn gió mang theo mùi tanh của biển thổi tốc vào mặt, ở trên mặt lưu lại một tầng khí ẩm. Trên đá ngầm mọc ra không ít loại rong rêu, giẫm lên có chút trơn trượt nhầy nhụa. Đoạn đầu còn dễ đi một chút nhưng càng đi vào trung tâm bãi đá thì bước chân lại càng phí sức dù rong rêu trên đá càng ngày càng ít, giống như là các khối đá ngầm này đều được quét lên một tầng hồ dính thật dày.

Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày, ngồi xổm xuống xem xét tảng đá ngầm dưới chân, chỉ thấy bề mặt cực kì bóng loáng, thậm chí còn hơi phản quang. Đoạn Bạch Nguyệt rút chủy thủ, định cắt thứ dính sát vào tảng đá kia ra xem sao, nhưng không ngờ lại bóc ra được một lớp màng mỏng mềm.

Đoạn Bạch Nguyệt còn chưa kịp nhìn rõ đó kia là thứ gì thì lớp màng cũng đã lập tức cuộn xoắn lại, nếu không phải vì Đoạn Bạch Nguyệt phản ứng đủ nhanh thì đã bị nó đánh lên cánh tay. Cùng lúc đó, trên tảng đá ngầm bên cạnh cũng có động tĩnh, tiếp đó là các tảng đá cách đó không xa, rồi xa hơn nữa cũng vậy, không bao lâu sau, hầu như tất cả các lớp màng mềm khắp bãi đá ngầm đều cuộn mình vùng lên, dưới ánh mặt trời lóe ra ánh quang dằng dặc.

Đoạn Bạch Nguyệt lấy trong lồng ngực ra một chai thuốc bột, hắt một chút lên một con trong số đó, chỉ thấy quái vật kia xèo xèo cuộn mình lại rồi hóa thành một vũng chất dịch nhầy nhụa sóng sánh, còn ngửi được một cỗ mùi tanh tưởi.

Mùi tanh tản ra không khí, các quái vật màng mỏng còn lại giống như đã bị kích thích, lại càng nóng nảy bất an, sau tai truyền đến tiếng rít, Đoạn Bạch Nguyệt trở tay rút Huyền Minh Hàn Thiết ra, vung kiếm lên không trung đem chúng chém thành hai nửa.

Vô số quái vật màng mỏng lăng không bay tới, từ trên thân thể chúng nhỏ xuống chất dịch sền sệt trơn nhẵn, Đoạn Bạch Nguyệt chém xong một nhóm thì lại có nhóm khác từ đáy biển phóng lên, như là vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ kết thúc.

Một giọt chất dịch rơi xuống mu bàn tay lộ ra khỏi áo Đoạn Bạch Nguyệt, mang đến cảm giác đau đớn bỏng rát. Trong lòng biết thứ này có độc, vì vậy Đoạn Bạch Nguyệt cũng không ham chiến mà xoay người trở về thuyền.

" Sao rồi?" Triệu Việt hỏi.

Đoạn Bạch Nguyệt đem tình huống bên trong đại khái kể một lần, lại nói: " Dưới lòng biển không biết còn có bao nhiêu, giết không hết thì e là chiếc thuyền này không thể đi vào, một mình ta xông qua là được rồi."

" Một mình?" Triệu Việt nhíu mày: " Tình hình trước mắt rất hung hiểm, Vương gia làm vậy e là không thích hợp."

" Nếu có dị thường, tất nhiên ta sẽ trở lại." Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ bờ vai hắn, một thân một mình quay trở lại bãi đá ngầm.

Triệu Việt do dự một lúc, lại lôi xấp giấy kia ra, chỉ thấy trong đó có một tờ viết " Nếu Vương gia muốn một mình đi tìm trận môn, cần phải đi theo hắn." Xuống chút nữa, lại có tờ viết: " Nếu đã dùng hết pháo thì chiếc thuyền kia cũng không cần thiết nữa, phá trận xong, Hoàng thượng sẽ phái người tới đón các ngươi."

Triệu Việt cười cười, vứt chiếc thuyền lại, một mình xông vào tìm Đoạn Bạch Nguyệt.
" Đại đương gia?" Nhìn thấy hắn, Đoạn Bạch Nguyệt đầu tiên là sửng sốt, sau đó hiểu ra: " Ôn đại nhân nói như vậy sao?"

Triệu Việt gật đầu: " Hắn nói sau khi phá trận xong Hoàng thượng sẽ phái thuyền tới đón chúng ta."

Đoạn Bạch Nguyệt cũng không nói thêm nữa. Hai người đều là tuyệt thế cao thủ, muốn xông qua bãi đá ngầm này cũng rất dễ dàng, chợt có vài con quái vật màng mỏng nhào lên cánh tay Đoạn Bạch Nguyệt, đều bị chém thành hai nửa rơi xuống biển.

Triệu Việt lo lắng: " Màu xanh lam thế này, có thể nào có độc hay không?"

" Người của Tây Nam Phủ không sợ độc." Đoạn Bạch Nguyệt xoa xoa tay mấy cái, nhìn gò đất thấp bé liên miên không dứt cách đó không xa: " Đây chính là trận môn?"

Triệu Việt nói: " Nếu sơ đồ Tiểu Liễu Tử vẽ không sai thì chỉ cần phá hủy vùng gò đất này thì trận pháp sẽ tự động hủy diệt."

" Vậy thì chắc không sai rồi." Đoạn Bạch Nguyệt rút Huyền Minh Hàn Thiết ra: " Đi thôi, chúng ta hợp lực, có lẽ cũng không đến mức quá khó khăn."

Tuy vùng gò đất thấp kia cách dải đá ngầm cũng có một khoảng cách, nhưng hai người cũng chỉ dùng thời gian rất ngắn đã vững vàng rơi xuống mặt đất. Triệu Việt đưa mắt quan sát xung quanh, khóe mắt vô tình nhìn thấy hơn mười tia sáng màu bạc, vì vậy trong lòng cả kinh, còn chưa kịp nói gì thì Đoạn Bạch Nguyệt cũng đã nắm tay hắn kéo sang bên cạnh.

Vô số thiết mâu nhọn hoắc từ dưới đất vọt ra, ở trên không trung đan thành mạng lưới. Triệu Việt rút đao gạt ra một nhóm ám khí, theo chân Đoạn Bạch Nguyệt xông về phía trận môn.

******************

Sóng biển ngập trời, từng cơn tiếp từng cơn đánh vào bờ, bọt nước văng lên che mờ hai mắt, trong chốc lát Đoạn Bạch Nguyệt chỉ cảm thấy trên cánh tay truyền đến một trận đau nhức, sau đó là lại một tầng bọt nước ập tới, vết thương bị nước biển quét qua giống như là có hàng nghìn con kiến đang gặm cắn, máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ cả ống tay áo màu trắng.

********

Sở Uyên đứng trên đài quan sát, từ xa xa nhìn về phía hải vực kia, chỉ thấy nơi đó đầu tiên là mây đen cuồn cuộn sương mù dày đặc, sau lại mơ hồ truyền đến tiếng rít gào, dường như có cự thú ngủ đông nghìn năm dưới đáy biển bị đánh thức, chẳng bao lâu sau, ngay cả chiến thuyền của Sở quân cũng bắt đầu rung lắc với cường độ càng ngày càng dữ dội hơn.

" Không cần lo lắng." Diệp Cẩn đứng sau lưng Sở Uyên: " Tây Nam Vương và Triệu Đại đương gia đều là cao thủ, đừng nói là sóng gió kiểu ấy, cho dù cả đại dương này bị lật lên thì cũng vẫn có thể bình yên mà về."

Sở Uyên gật đầu: " Ừm."

Ôn Liễu Niên cũng lo lắng, ghé người trên lan can thuyền chón chân lên nhìn về phía hải vực, ngay cả giò heo vừa mới hầm xong cũng không ngoảnh mặt lại nhìn, đừng nói là muốn ăn.

Đại nương ở phòng bếp bưng thực hạp đứng phía sau hắn cảm khái, phần chân tình này, thật sự là vô cùng cảm nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net