Truyen30h.Net

ĐÍCH NỮ TÂM KẾ ( Trọng sinh, Ngôn tình)

Chương 16: Lời đồn

BiXXn4

  An bày xong công việc, Diệp Mộ Linh tính dẹp đường hồi phủ, liền cáo biệt vài vị sư huynh. Diệp Mộ Linh cùng lão nhân đi đến khu phố đông, nàng tính mua vài món trang sức ứng phó mẫu thân nên đi tới điếm trang sức nổi tiếng nhất phố đông, đi vào trong điếm, tiểu nhị nhiệt tình đi lên giới thiệu,

"Vị tiểu thư này, ngươi tính đặt mua chút loại trang sức gì? Là vàng bạc, Ngọc Thạch, hay là gỗ mun?"

Tiểu nhị nhiệt tình giới thiệu, làm cho người ta thực thư thái, cũng không vì người tới vận xiêm y bình thường mà chậm trễ.

"Có loại nào tốt cứ lấy ra, cứ việc chọn vài loại ngươi cảm thấy thích hợp với ta đến xem đi."

"Hảo, vị tiểu thư này, ngài chờ, tiểu điếm vừa vặn có vài món chính phẩm có thể xứng đôi với dung mạo tuyệt thế của ngài."

Tiểu nhị nghe được lời nói của Diệp Mộ Linh lại càng thêm nóng bỏng, bắt tay vào lấy trang sức. Tiểu nhị tổng cộng lấy đến đây bốn kiện trang sức, kiện thứ nhất là cây trâm bằng gỗ mun rất đơn giản, tản ra mộc hương thanh nhã, bên trên có khắc một đóa hoa lan bán khai (nở được phân nửa) tinh xảo , còn có một kiện trâm cài nhỏ đơn giản lại tinh xảo, bộ dáng vốn là mộc mạc đơn giản nhưng trên nhụy hoa lại được đính bảo thạch rực rỡ, có thể tưởng tượng khi cúi đầu xuống châu xuyến rơi trên trán sẽ xinh đẹp như thế nào. Diệp Mộ Linh chính là tùy ý nhìn, liền chỉ vào hai kiện này nói:

"Liền này hai kiện đi."

Dù sao cũng chỉ là điếm có danh tiếng trên phố đông thôi, không phải điếm nổi danh nhất kinh thành, cho nên đối với nhìn quen vật phẩm quý hiếm như Diệp Mộ Linh mà nói, mấy thứ này thật sự không có quá nhiều lực hấp dẫn.
Sau khi thanh toán tiền bạc, Diệp Mộ Linh nhấc chân muốn đi ra khỏi cửa hàng, lại vô tình ngẩng đầu chứng kiến, một cảnh khiến nàng dừng cước bộ. Chỉ thấy thân tín bên người Lưu thị, Tiễn ma ma đang đưa lưng về phía nàng cùng một vị nam tử vận xiêm y như thầy pháp cùng nhau nói chuyện gì đó, liền xoay người hỏi theo lão nhân bên cạnh

"Có thể nghe thấy các nàng đang nói cái gì không?"

"Tựa hồ là chuyện có liên quan tới ngươi nga...."

Lão nhân cười nghiền ngẫm. Diệp Mộ Linh tiếp tục lẳng lặng nhìn, trong lòng lại âm thầm suy nghĩ, thẳng đến khi thấy thuật sĩ kia đưa cho Tiễn ma ma một bao dược phấn được gói ghém cực kỳ kỹ lưỡng, Tiễn ma ma liền cẩn thận ngẩng đầu nhìn bốn phía, Diệp Mộ Linh hơi nghiêng thân mình đi, Tiễn ma thấy không có gì dị thường liền nhanh chóng tiếp nhận dược phấn, nhét vào trong tay áo, sau đó đưa cho gã thuật sĩ một thỏi bạc mười lượng. Thấy Tiễn ma ma rời đi, thuật sĩ liền rung đùi đắc ý muốn xoay người rời khỏi, Diệp Mộ Linh vội vàng bước nhanh đuổi kịp, ngăn cản thuật sĩ, thuật sĩ không biết nữ tử trước mắt có ý gì, liền dò hỏi

"Không biết tiểu thư có gì muốn cầu?"

"Ta muốn một bao dược phấn giống phụ nhân vừa rồi."

Thuật sĩ sờ sờ hai phiết râu cá trê, có chút khó xử nói

"Tiểu thư... Này...."

Diệp Mộ Linh xuất ra một thỏi bạc hai mươi lượng, ánh mắt thuật sĩ lóa lên kim quang, vội vàng tiếp nhận bạc, đem dược phấn giao cho Diệp Mộ Linh, Diệp Mộ Linh hỏi:

"Có gì tác dụng?"

Thuật sĩ khó xử nói

"Tiểu thư, giữ bí mật cho khách hàng là danh dự của tiểu nhân, này đem việc này nói cho biết tiểu thư biết, danh dự của tiểu nhân cũng không còn a"

Ánh mắt Diệp Mộ Linh như lợi kiếm, quét về phía nam tử:

"Làm người phải biết chừng mực, cẩn thận có lòng tham quá mức lại không có mạng hưởng thụ."

Nam tử nghe vậy hai chân không khỏi nhũn ra, vội vàng đem điều nên nói nói hết ra, Diệp Mộ Linh nghe xong liền thả hắn đi. Nghĩ đến lời nói của nam tử không khỏi xiết chặt gói dược phấn trong tay, khá lắm Diệp Mộng Dao, cư nhiên dám tính kế nàng, nếu không phải hôm nay nàng bắt gặp Tiễn ma ma, chỉ sợ cũng bị nàng ta lừa.

Nhìn sắc trời đã trễ, liền bước nhanh trở lại Trấn Viễn Hầu phủ. Trong Trấn Viễn Hầu phủ, Trấn Viễn Hầu ngồi ngay ngắn ở chủ vị cùng Đường thị, Đường thị đứng ở tiền thính Hầu phủ nhìn sắc trời đang dần tối không khỏi sốt ruột đi qua đi lại, Mộ Linh như thế nào còn chưa trở về, chớ không phải là gặp cái gì bất trắc đi, nha hoàn ở tiền thính cũng không dám lên tiếng, tận lực làm giảm bớt cảm giác tồn tại của chính mình, Đường thị nhịn không được nữa liền hướng Trấn Viễn Hầu phát hỏa:

"Linh nhi như thế nào còn chưa trở về, ngươi nói rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ?"

Trấn Viễn Hầu ôn nhu trấn an:

"Hân nhi, ngươi không cần gấp, chờ một chút, Linh nhi sẽ không có việc gì ." Đường thị vừa nghe, nhất thời phát hỏa

"Ta có thể không gấp sao? Linh nhi đến giờ còn chưa trở về, đợi chút là đợi cho tới khi nào a!"

Ngay tại thời điểm nàng lo lắng vạn phần rốt cục thanh âm của Diệp Mộ Linh cũng truyền đến:

"Nương, ta đã trở về."

Đường thị bước nhanh đến, gắt gao nắm lấy cánh tay Diệp Mộ Linh,

"Linh nhi, sao bây giờ ngươi mới về, làm nương lo lắng gần chết."
Trấn Viễn Hầu nhìn cảnh này bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó ra vẻ nghiêm túc giáo huấn nói:

"Lần sau phải sớm trở về, đừng để cho nương ngươi lo lắng!"

Diệp Mộ Linh cúi đầu thè lưỡi. Trấn Viễn Hầu liền ôm eo thon của ái thê đang lo lắng về phòng. Diệp Mộ Linh trở lại Lưu Ly các, nằm trên giường ngọc lưu ly lẳng lặng suy tư, Kim Châu Ngân Châu đứng yên bên cạnh nàng.

Không qua mấy ngày, trong phủ liền bắt đầu truyền ra tin tức Diệp Mộ Linh không phải thân sinh nữ nhi Trấn Viễn Hầu làm Đường thị tức giận trừng phạt không ít nô bộc, mà Diệp Mộ Linh lại giống như cái gì cũng không phát hiện, để cho lời đồn đãi ngày một lớn dần.
Cho đến một ngày, Đường thị tản bộ trong hoa viên lại nghe thấy phía sau núi giả truyền tới tiếng trò chuyện huyên thuyên của hai cái nha hoàn:

"Ai, ngươi có nghe nói không, có người nói đại tiểu thư do chủ mẫu sinh ra không phải là thân sinh nữ nhi của Hầu gia."

"Phải không? Không lẽ đây là sự thật, vậy nàng là hài tử của ai? Chớ không phải chủ mẫu chúng ta cùng nam tử khác vụng trộm sinh đứa nhỏ?"

"Chuyện này ai biết được? Đều là chuyện luẩn quẩn trong hào môn, chúng ta vẫn đi nhanh đi, nếu để cho quản sự nghe thấy được, chắc chắn chúng ta sẽ bị lột da ."

Nói xong, hai người liền vội vội vàng vàng ly khai, Đường thị đứng ở mặt núi
giả khác tức giận quá mức,

"Đi! Tra cho ta lời đồn đãi này rốt cuộc từ đâu mà đến?"

Lần này Đường thị cũng không trừng phạt người khác, dù sao trị được phần ngọn không trị được phần gốc, ngược lại càng làm cho người ta nghĩ nàng chột dạ. Đường thị ngồi trong viện tử của mình, trong lòng tràn đầy lửa giận,

"Lưu ma ma, tra thế nào ?"

"Chủ tử, còn chưa có kết quả đâu, xin người bớt giận, đừng tự chọc tức thân mình! Sớm muộn gì ta cũng tra ra người tung lời đồn."

"Hừ, đừng nghĩ ta không biết ai làm, nhất định là đám di nương ti tiện kia! Nếu để ta tra ra là ai, ta nhất định khiến nàng đẹp mặt."

Đường thị phẫn nộ nói xong, một chưởng đập lên bàn gỗ, mạnh đến mức nước trà đều văng tung toé.

"Hân nhi làm sao vậy, như thế nào lại tức giận như thế?"

Trấn Viễn Hầu vừa mới từ bên ngoài trở về, thật xa đã nghe thanh âm nổi giận đùng đùng của Đường thị.

"Không biết tiện tì ti tiện nào lại dám tung tin đồn Linh nhi không phải thân sinh nữ nhi của ngươi, nếu để cho ta biết, cẩn thận da của nàng!"

Ánh mắt Đường thị tràn đầy lửa giận. Trấn Viễn Hầu nghe xong nhíu nhíu chân mày, mấy ngày nay hắn cũng có nghe đến mấy lời đồn đãi này, chính là không để tâm thôi, không nghĩ tới tình thế lại nghiêm trọng như vậy, cặp mắt kia che kín tinh quang, tựa hồ như đang tự hỏi cái gì đó.

------ đề lời nói với người xa lạ ------
Thân nhóm ~ tết đoan ngọ nhớ ăn bánh chưng nga ~ ngạch, ta muốn ăn thịt khô --
=====  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net