Truyen30h.Net

[Dịch] Phán quan - Mộc Tô Lý

Chương 49

_Hoptacxauon_

Chương 49: Giải lồng

"Đừng siết chặt ngón tay, chúng ta về nhà nào."

Dịch:

Beta: Cúc kiên cường

Đó là một thiếu niên có gương mặt tái nhợt. Chỉ nhìn thân hình thì cũng giống với bao chàng trai 15-16 tuổi khác, mang theo cảm giác gầy yếu nhưng lại không hề mỏng manh.

Cậu ta mặc mã quái dáng ngắn màu trắng tinh, quần yếm màu nâu, độ dài vừa phải, tất trên chân cực kỳ gọn gàng. Đáng lẽ phải là một cậu thiếu niên năng động hăng hái.

Nhưng cậu ta lại rụt bả vai, lưng hơi còng, cơ thể đứng nơi đó co rúm vào trong, không khỏi có cảm giác già nua nặng nề.

Lúc cậu ta nhìn người khác bằng nét mặt vô cảm, hai mắt trợn trừng, giữa hai hàng mày lại có một nếp gấp. Cả người toát lên khí chất ngột ngạt vô vị.

Cứ cảm thấy cậu ta đang nhìn chằm chằm mình từ một nơi nào đó, nhưng lại không biết cậu ta đang suy nghĩ điều gì.

Cậu ta chẳng hề giống một thiếu niên chút nào.

"Thì ra là ở trong gương!" Tận mắt trông thấy cái bóng của mình biến thành như vậy, Hạ Tiều sợ hãi lùi lại hai bước, "Sau này tui biết soi gương kiểu gì đây trời?"

Cậu nhớ Tạ Vấn từng nói, chủ lồng có thể ở bất cứ nơi nào có người. Thế là cậu lật tung hết các ngóc ngách có thể ẩn nấp, cuối cùng vẫn quên mất tấm gương.

Đúng vậy, trong gương cũng có người. Phán quan có thể mượn tấm gương tiến vào lồng nên chủ lồng đương nhiên cũng có thể mượn tấm gương để quan sát bọn họ.

Cậu với Chu Húc co rúm vào một góc, sợ hãi nói: "Dọa chết tôi rồi, bất ngờ khiếp."

Văn Thời lại cau mày, lạnh nhạt nói: "Bất ngờ ở đâu? Kẻ hèn nhát làm việc lúc nào cũng dựa vào trốn tránh, bởi thế nên cũng chỉ có thể trở thành cái bóng của người khác."

Lời này dường như đâm chọt vào chỗ đau của người trong gương.

Cả đám chỉ nghe thấy một tiếng gió thổi quét qua ánh mắt mọi người. Văn Thời khẽ nhắm mắt lại rồi mở ra, thiếu niên kia đã đứng thẳng trước mặt hắn.

"Anh nói ai?" Thiếu niên hỏi.

Khuôn mặt của cậu ta rất kỳ dị, tiếng nói chuyện và động tác khép mở môi không khớp nhau giống như đang khoác một lớp da người. Mà giọng nói của cậu ta lại như ngậm đầy cát, vừa thô vừa khàn.

Cùng đang trong thời kỳ vỡ giọng nhưng giọng nói của Chu Húc lại dễ nghe êm tai hơn cậu ta rất nhiều.

Văn Thời không nhìn cậu ta, hệt như đối phương vốn không lọt được vào mắt hắn vậy.

"Nói súc vật vô cớ hại người, cậu có thế không?" Tâm tình của hắn lúc này cực kỳ tệ, lời nói như gió thốc mưa lạnh, còn ẩn giấu những vụn băng nhỏ sắc bén.

Thiếu niên nhìn chằm chằm hắn, tròng mắt co lại thành một chấm cực nhỏ, nhưng chẳng thể thốt lên câu gì. Nói không phải thì thành kẻ hèn nhát, nói phải thì lại thành súc vật.

Vấn đề này khiến cậu ta vừa lúng túng lại vừa bực bội, thế là cậu ta chùng mặt xuống....

Là chùng thật, toàn bộ lớp da mặt đều trôi tuột xuống dưới dọa bọn Tôn Tư Kỳ hét ầm trời. Mà thiếu niên này dường như rất thích cảm giác hù dọa được người khác, nói cách khác chính là cảm giác khống chế mọi người trong lòng bàn tay, cuối cùng cậu ta mở miệng nói: "Đây là địa bàn của tôi."

Cậu ta lại khoác lớp da mặt lên, dùng giọng điệu nặng nề cố chấp nhấn mạnh rằng: "Tôi cho phép các người ở lại thì các người mới tiếp tục ở lại được. Tôi bảo các người đi thì các người phải lập tức rời đi. Đây là địa bàn của tôi."

"Cậu trốn trong gương ở chính địa bàn của mình à?" Hạ Tiều kinh ngạc một cách nghiêm túc, nhưng câu nói lại giống y như đang chế nhạo.

Thiếu niên đột nhiên quay ngoắt đầu nhìn cậu, dọa Chu Húc vội vàng giơ tay bịt miệng Hạ Tiều, khẽ bảo: "Anh im mẹ mồm đi!"

Kết quả Hạ Tiều chịu ngậm miệng, nhưng anh cậu thì không.

"Ngay cả mình là ai cũng không dám nói." Giọng điệu Văn Thời cực kỳ mỉa mai, "Địa bàn của cậu cơ đấy."

Biểu cảm của thiếu niên tràn đầy tê liệt, dường như thờ ơ trước lời kích động ấy. Nhưng cậu ta vẫn còn nhỏ tuổi, nếu thật sự bình tĩnh được như thế thì cũng đã không làm ra những chuyện kia.

"Đây chính là địa bàn của tôi." Cậu ta khàn giọng nhấn mạnh lần nữa, ẩn chút tức giận hơn.

"Đây là nhà họ Thẩm." Văn Thời nói tiếp, "Cậu họ Thẩm không?"

"Tôi không mang họ Thẩm, nhà họ Thẩm biến mất rồi." Thiếu niên rốt cuộc mất kiên nhẫn ngắt lời hắn, "Nhà họ Thẩm biến mất rồi, một mồi lửa thiêu rụi tất cả! Cần tôi nhắc lại bao nhiêu lần nữa? Đây là địa bàn của tôi!"

Khi câu nói cuối cùng thốt ra khỏi miệng, cậu ta gắt gỏng trái ngược hẳn với dáng vẻ ngột ngạt trầm lặng trước đó. Giống như giội một gáo nước vào trong chảo dầu sôi, đột nhiên biến thành một dáng vẻ khác vậy.

"Của tôi."

Hai chữ này không phải thốt ra từ miệng thiếu niên, mà vang vọng khắp cả tòa nhà.

Trong nháy mắt, bóng dáng lờ mờ đó rốt cuộc rơi xuống đất, lòng bàn chân bén rễ dính chặt lấy toàn bộ lồng. Có lẽ là để chứng minh hai chữ 'của tôi', cậu ta không còn trốn tránh nữa, lần đầu tiên đứng trong căn nhà này một cách đường đường chính chính.

Văn Thời chỉ đợi mỗi giây phút này thôi.

Hắn gật nhẹ đầu, không nói gì.

Thế là chỉ nghe thấy giọng nói cộc cằn của thiếu niên văng vẳng khắp căn nhà, trong từng gian phòng, mỗi đầu hành lang, vừa u ám lại vô cùng rõ ràng.

Khi tiếng vọng cuối cùng biến mất, trong hành lang trở nên yên ắng.

Ngay khi thiếu niên đang tỏ ra đắc ý, giọng nói giòn tan của một bé gái vang lên: "A Tuấn phải không? Chị nghe thấy giọng A Tuấn."

Khoảnh khắc âm thanh kia truyền tới có hơi trống rỗng, trong hoàn cảnh này khiến người ta sởn tóc gáy. Nhưng mọi người đều nhận ra là giọng của Thẩm Mạn Di.

Sắc mặt của thiếu niên tên A Tuấn kia chợt thay đổi.

"A Tuấn." Thẩm Mạn Di lại gọi.

"A Tuấn?"

"A Tuấn em ở đâu?"

Tiếng cô bé vọng trong hành lang, chồng chéo lên nhau, dường như đang chạy tới đây, càng ngày càng gần.

"Vì sao em không cười? Chúng mình chơi trò chơi đi! Chị muốn chơi cùng em."

"Chị tìm em lâu lắm rồi đó."

"Cuối cùng em cũng chịu chơi với chị rồi ư?"

Những câu này đan xen vào nhau, hòa lẫn với tiếng cười khanh khách lúc gần lúc xa, vờn quanh mọi người. Bọn họ vô thức nhìn sang đầu khác hành lang.

Chỉ thấy Thẩm Mạn Di bé nhỏ đứng bên trái Tạ Vấn, Lý tiên sinh đứng bên phải, ba gương mặt hư ảo đang nhìn thẳng sang bên này sau tầng sương đen bồng bềnh.

Bọn họ đột nhiên không phân biệt nổi những lời này là Thẩm Mạn Di kia nói hay là thứ lưu lại trong tiềm thức của A Tuấn.

Chẳng mấy chốc, một giọng nói khác vang lên------

Đó là giọng nói nhã nhặn của một người đàn ông, tốc độ nói không nhanh, xen lẫn với tiếng cười khanh khách của Thẩm Mạn Di có hơi nhạt nhòa: "A Tuấn, lòng dạ con hơi hẹp hòi."

"A Tuấn, hạng người nào mới luôn suy đoán người khác rồi cho rằng dơ bẩn? Tính con nhạy cảm, thầy không muốn nặng lời."

"A Tuấn, người quân tử thì phải đứng đắn rộng lượng."

"A Tuấn."

"Thôi được rồi, con đi chép lại từ đi."

"A Tuấn, thầy nhận ra được chữ của con."

....

Những âm thanh này lồng ghép vào nhau, tràn ngập tòa nhà. Mỗi một câu một chữ vang lên, ba cái bóng mờ trong hành lang lại áp sát gần hơn, im hơi lặng tiếng hệt như ma quỷ.

Đám người rất nhanh lại nghe thấy tiếng chuyển động khẽ khàng như có thứ gì đó nhiều tay nhiều chân đang bò trên mặt đất.

Bọn họ quay đầu nhìn, phát hiện thứ bò về phía bên này không phải ai khác mà chính là đám cơ thể bị cháy đen ngã trong nhà vệ sinh kia.

"Là A Tuấn phải không?"

"A Tuấn à."

"A Tuấn." "Anh Tuấn."

.....

Tiếng bà vú nấu cơm thở dài, tiếng quản gia cao giọng, tiếng gọi rụt rè của bé gái liên tục không ngừng.

A Tuấn xụ mặt, càng ngày càng nóng nảy, cuối cùng bịt kín lỗ tai, ồm ồm nói: "Mấy người phiền quá!"

Lời này vừa thốt ra, những giọng nói chồng chéo lên nhau chợt trầm xuống giống như một khúc nhạc biến điệu, từ nhạc hỉ bóp méo thành nhạc tang. Những tiếng gọi kia biến thành tiếng kêu rên và khóc lóc đau khổ.

Thẩm Mạn Di khóc lóc đứng trước mặt A Tuấn, chồm tới nhìn chằm chằm người cao hơn cô bé rất nhiều, nhưng lại được cô bé coi là em trai, âm u hỏi: "A Tuấn, sao em lại muốn nhét chị vào trong ghế sô pha?"

A Tuấn cúi đầu nhìn cô bé nói: "Bởi vì chị quá ồn."

"Chị thật sự rất ồn."

"Chị suốt ngày cười, chạy ầm ầm từ tầng trên xuống tầng dưới, khắp nhà toàn là tiếng chị. Chị rất ồn."

"Chị biết hôm đó là ngày gì không? Là ngày giỗ của mẹ tôi."

"Chị có biết ngày giỗ nghĩa là gì không?"

A Tuấn nhìn thẳng vào mặt Thẩm Mạn Di, khàn giọng nói: "Chị không hiểu, chị chỉ biết nơ con bướm đẹp mắt, chơi xích đu vui, quấn rèm màn là có thể thành cô dâu. Chị đã 16 tuổi nhưng chỉ biết mấy thứ này thôi."

"Chị đi ra ngoài thì chính là trò cười chị có biết không? Chị nào hiểu được, bởi vì tất cả mọi người trong nhà đều nuông chiều chị, nghe theo chị. Chị nói nhăng nói cuội cũng chẳng ai uốn nắn, ngay cả Lý tiên sinh cũng bảo chị nói đúng, chính là như thế đấy."

"Gã còn bảo chị đeo kính trông rất thông minh, chị ngay cả việc chép sách cũng không nên hồn, toàn chép thiếu chữ: "Thông minh-----" A Tuấn bật cười nói: "Chị sống một cuộc sống vui vẻ vì chị là đại tiểu thư nhà họ Thẩm. Nhưng nếu như đổi người khác, đừng nói 16 tuổi, chắc chắn chẳng sống được tới 12 tuổi đâu."

Cậu ta thật sự ghét Thẩm Mạn Di, cũng ghét nhà họ Thẩm.

Rất nhiều người nói với cậu rằng tổ tiên của mẹ mình đã từng giàu có, vốn cũng là một đại tiểu thư lá ngọc cành vàng, cuộc sống cũng chẳng kém cạnh Thẩm Mạn Di là bao. Kết quả thì sao? Tạo hóa trêu ngươi, cha ruột chết rồi, đại tiểu thư nháy mắt biến thành vú em, dẫn theo con trai đi ăn nhờ ở đậu.

Cái gọi là ngày tháng tốt đẹp, cậu chưa từng cảm nhận được, chỉ có thể nghe nói từ miệng người khác, càng nghe càng cảm thấy ông trời bất công. Dựa vào đâu mà có người sinh ra đã cơm ngon áo đẹp, có người lại bị người khác khinh bỉ.

Và khi kẻ sống trong nhung lụa ấy ban phát chút lòng tốt ít ỏi là cậu nhất định phải mang ơn đội nghĩa cơ chứ.

Luôn có người nói: thiếu gia và tiểu thư nhà họ Thẩm đối xử với cậu tốt quá. Mạn Thăng coi cậu như anh trai ruột, chẳng hề có dáng vẻ của thiếu gia chút nào.

Mỗi lần cậu nghe thấy vậy đều cảm thấy buồn cười. Bố thí thôi mà, đại thiếu gia không hiểu cuộc sống khổ sở cúi người thảy cho hai viên kẹo thì là việc thiện long trời lở đất mức nào mà đáng được khen ngợi?

Chẳng qua người khom lưng là thiếu gia mà thôi. Cũng giống như người ngu dại là Thẩm Mạn Di, cho nên ngu dại cũng có thể biến thành 'ngây thơ hồn nhiên và đáng thương."

Chị ta có thể đón sinh nhật 11 tuổi từ năm này qua năm khác, bảo năm nay là 1913, năm sau là 1913, năm sau nữa vẫn là 1913.

Thẩm Mạn Di mắc kẹt ở độ tuổi có thể chơi xích đu và mấy trò con nít khác.

Nhưng với cậu thì chính là kẹt ở năm mẹ mình thắt cổ tự tử, mãi mãi không thể quên được.

Cho nên cậu rất ghét Thẩm Mạn Di.

Sự tồn tại của chị ta chính là một lời nhắc nhở, từng giờ từng phút nhắc cậu rằng mẹ mình vì phạm vào sai lầm nhỏ mà treo người trong phòng vào ngày 19 tháng 5 năm 1913 ấy.

Ông trời không công bằng.

Đôi khi cậu sẽ nghĩ, nếu như vào ngày 19 tháng 5 năm 1913 ấy nhất định phải có một người trong nhà họ Thẩm chết thì vì sao người chết không phải là Thẩm Mạn Di? Chị ta ngu dại vô dụng, mất đi sự che chở thì không sống sót nổi. Nếu như ngày đó không dập kịp đám lửa, Thẩm Mạn Di đã chết cháy lâu rồi.

Nhưng sau này cậu lại nghĩ, nếu như Thẩm Mạn Di chết trong sự cố hỏa hoạn đó thì mẹ cậu cũng không sống nổi. Sẽ chỉ càng thêm áy náy, sau đó dứt khoát treo cổ hơn.

Cho nên bất kể thế nào, mẹ cậu đều sẽ phải chết vì đó chính là số mệnh.

Ông trời thật sự không công bằng.

Cậu thường cảm thấy căm phẫn vì chuyện này, nhưng mà cậu biết cách kiềm chế không biểu hiện ra mặt. Ngặt nỗi Lý tiên sinh luôn soi mói những việc lặt vặt của cậu.

Gã nói cậu tính tình hẹp hòi không rộng lượng. Nói cậu luôn nhìn nhận sự việc một cách tiêu cực, cho rằng người khác xấu xa, không chịu nhìn rõ người khác. Nói thẳng ra thì gã cảm thấy cậu là một kẻ tiểu nhân đo lòng quân tử.

Theo cậu thấy thì những nhận định này sẽ đổi khác tùy theo từng đối tượng. Nếu người có suy nghĩ âm trầm là Thẩm Mạn Di hoặc Thẩm Mạn Thăng, chắc chắn Lý tiên sinh sẽ vỗ tay khen hay, khen bọn họ cẩn thận chu đáo, không dễ dàng bị người ta lừa gạt.

Cho nên vẫn không công bằng chút nào.

Quản gia là con buôn khéo đưa đẩy, suốt ngày chỉ biết đến tiền và sổ sách. Ngoài miệng thường nói 'A Tuấn khổ lắm', 'Đây là nhà cháu, chúng ta đều là người một nhà', nhưng cũng chỉ là nói mồm mà thôi.

Coi một nơi nào đó thành nhà mình vốn là một câu nói thuận miệng. Càng hay nói thì rõ ràng là bỏ cậu ngoài phạm vi người một nhà rồi.

Ngay cả bà vú nấu cơm cũng đáng ghét. Bà ta ngoại trừ nấu cơm ra thì suốt ngày lải nhải mấy chuyện vớ vẩn. Nói chụp ảnh là đoạt hồn người, nói phải đốt đèn trường minh để bảo vệ mọi người bình an, kết quả chẳng bao lâu mẹ cậu đã thành một con quỷ đoản mệnh.

Cho dù như vậy bà ta vẫn không chịu tắt ngọn đèn. Cho rằng mẹ cậu số khổ, muốn niệm kinh cầu phúc cho bà ấy, để bà ấy sống tốt ở thế giới bên kia, còn khăng khăng lôi kéo cậu niệm kinh cùng.

Ra vẻ bên ngoài mà thôi, người chết cũng chết rồi.

Cho nên cậu ghét từ trên xuống dưới người nhà họ Thẩm. Mỗi ngày cậu sống ở đây đều không được vui vẻ, chỉ cảm thấy bực bội ngột ngạt.

Dây cung của cậu luôn bị kéo căng, cuối cùng vào ngày giỗ của mẹ mình thì không còn căng được nữa.

Chỉ trách Thẩm Mạn Di không biết chọn thời gian, cố tình chọn hôm đó kéo cậu chơi trò chơi, làm trò hề chẳng hề đáng cười với cậu, còn cười khanh khách chạy khắp nhà.

Cậu muốn chị ta ngậm mồm yên tĩnh đừng cười nữa, nhưng lại không kiểm soát được sức lực.

Có một số chuyện chính là như vậy, một khi đã thực hiện thì không rút lại được.

Cậu giấu đi Thẩm Mạn Di mãi mãi không thể làm ồn được nữa, dù sao tính cách của vị tiểu thư này rất tùy hứng. Trước kia thỉnh thoảng cũng tự nhốt mình ở trong phòng vài ngày, đồ ăn đặt trước cửa, không được làm phiền chị ta.

Nhưng cậu vẫn sợ sau này khó giải thích, thế là mô phỏng theo chữ Thẩm Mạn Thăng viết nhật ký, sau đó cất cuốn sổ đi.

Đối với cậu, những trang nhật ký ấy cực kỳ dễ bắt chước. Bởi vì Thẩm Mạn Thăng vốn có thú vui bắt chước chữ cậu. Thời gian lâu dài không thay đổi được thói quen nữa.

Có lẽ đây chính là báo ứng.

Đáng nhẽ mọi chuyện tới đây là kết thúc, nhưng Lý tiên sinh lại không chịu an phận, cứ phải ép cậu vào đường cùng.

Có lần một sẽ có lần hai.

Sau đó cậu lại mô phỏng nhật ký lần nữa.

Cậu thừa biết thế gian này không công bằng. Cậu và Thẩm Mạn Thăng cùng làm một chuyện sẽ cho ra hai kết quả khác nhau. Một người chị ngu dại và một tiên sinh dạy học cỏn con chẳng là gì so với tiểu thiếu gia nhà họ Thẩm.

Nhưng cậu ta nhanh chóng phát hiện ra bản thân có sơ hở --------cậu viết ngày tháng thành năm 1913, thế mà cậu lại chậm chạp không phát hiện ra.

Nhìn đi, thì ra Thẩm Mạn Di đã khiến cậu ta cũng kẹt ở năm đó không được giải thoát.

Không được giải thoát.

Ngày đó cậu tự dưng cảm thấy cuộc sống chẳng còn nghĩa lý gì. Phải xu nịnh bấu víu như lũ ruồi nhặng và trốn tránh giấu giếm. Thế là cậu lẻn vào căn phòng nhỏ mà bà vú nấu cơm thờ cúng đèn trường minh, lặng lẽ khóa cửa rồi ngồi nguyên một đêm trước ngọn đèn.

Cậu không biết vì sao bản thân lại ngồi đó, nhưng nhìn mãi liền cảm thấy tên của mình được đặt ngang hàng với tên thiếu gia như Thẩm Mạn Thăng, lại còn bị kẹp giữa đám người nhà họ Thẩm trông thật chướng mắt và không hài hòa.

Cậu muốn xóa sạch mấy bảng tên đó, nhưng không cẩn thận đánh đổ ngọn đèn cầy.

Âu cũng là cái số.

Hoặc cũng không phải do cậu không cẩn thận, cậu chỉ không muốn tiếp tục sống như thế, muốn chấm dứt tất cả mọi chuyện mà thôi.

Khoảnh khắc da thịt khô héo, cậu chợt nhớ tới đôi mắt trợn trừng trước khi chết của Thẩm Mạn Di, ánh mắt chứa đầy đau đớn và tủi hờn, không chớp nhìn chằm chằm cậu.

Chị ta há miệng nhưng lại không phát ra được bất cứ âm thanh nào.

Cậu biết chị ta muốn nói gì, chị ta định nói: Đau quá.

Thật ra lửa cháy lên người cũng rất đau, chẳng kém gãy cổ là bao. Nó không phải là chuyện diễn ra trong nháy mắt, mà là kéo dài, dù làm thế nào cũng không thể thoát khỏi cơn đau ấy.

Cậu nghĩ mình đối xử với Thẩm Mạn Di vẫn còn tốt chán.

"Chị nhìn đi." A Tuấn xông tới trước mặt cô gái nhỏ nói, "Tôi khiến tất cả mọi người tới bầu bạn với chị rồi, chúng tôi đều giống chị, đều kẹt ở năm đó không lớn lên được nữa."

Dứt lời, lớp da tái nhợt trên người cậu ta lỏng lẻo như quần áo tuột xuống đất, chỉ còn sót lại một cơ thể cháy đen cứng đờ.

Thẩm Mạn Di mở to hai mắt như trước khi chết nhìn chằm chằm cậu. Không biết là khổ sở, tủi hờn hay là không dám tin.

Tiếp theo, tròng mắt cô bé khẽ đảo quanh một vòng, dừng lại trên người Lý tiên sinh và đám xác chậm chạp cháy đen kia.

Cô bé ngơ ngơ ngác ngác, cho tới bây giờ mới nhận ra được bọn họ là ai.

Quái nhân chảy nước mọc rêu xanh đầy người kia là vị tiên sinh dạy bé nhận biết mặt chữ, dạy bé cách đọc sách, dạy bé đừng vội vàng sốt ruột, cứ chậm rãi lớn lên là được.

Khúc cây khô bị cháy đen khó phân biệt kia là bà vú đã nấu cơm, đeo yếm dãi và bón cơm cho cô bé. Là quản gia bế mình trên vai khi còn nhỏ, lớn rồi thì dặn không được chạy lung tung, cẩn thận người xấu. Là hai cô em gái giống như con vịt nhỏ theo sau đuôi mình chạy tới chạy lui, chơi trốn tìm và mặc kệ cô bé trang điểm theo ý mình.

Là nhà của cô bé.

Thẩm Mạn Di ngây ngốc đứng đó, sau đó siết chặt ngón tay, nước mắt màu máu nhuốm đầy trên gương mặt, bắt đầu thét chói tai.

Điên cuồng gào thét.

Từng tấm gương trong hành lang vỡ vụn, mảnh thủy tinh bắn tung tóe, vụn bay khắp trời.

Sự bạo phát và tan vỡ của cô bé ảnh hưởng tới những người khác, Lý tiên sinh, quản gia, bà vú nấu cơm, Thẩm Mạn Xu, Thẩm Mạn San....Trên người bọn họ cũng bắt đầu tràn ra sương đen dầy đặc.

Giống như đập nước bị đóng kín lâu ngày đột nhiên mở rộng hết các cửa xả, oán niệm như con sóng lớn cuồn cuộn ập tới.

Đám người kêu lên, tiếp đó bị sương đen đậm đặc bao phủ toàn bộ. Ngay cả Đại Đông hoảng hốt đã lâu cũng đột nhiên tỉnh táo lại bởi vì đau đớn.

Sương đen của một người quét qua da thịt sẽ giống như bị lưỡi dao mỏng cứa lên, sẽ để lại chằng chịt vết thương nhỏ. Huống chi ở đây có nhiều người như vậy!

Bọn họ thực sự đang bị chôn sống trong núi đao.

A Tuấn cũng không có bất cứ ý định ngăn cản nào, bởi vì cậu ta mới là chủ lồng lớn nhất, Thẩm Mạn Di cũng được mà Lý tiên sinh cũng thế, tất cả tồn tại trong lồng đều thuộc quyền kiểm soát của cậu ta.

Cũng giống như hiện tại, bọn họ tủi hờn, giận dữ, oán hận, nhưng họ không động tới cậu được. Tất cả mọi công kích đều là với bên ngoài, càng điên cuồng thì càng khiến những người ngoài xâm nhập vào lồng không thể chống đỡ.

Chu Húc cuộn mình trong bóng đêm không thấy rõ năm ngón. Huống chi nó cũng không vươn tay ra được, nó nghi ngờ khắp người đã chẳng còn chỗ nào lành lặn nữa, sắp bị cắt sống đến nơi rồi.

Nó gào lên giữa đám sương đen: "Đại Đông!"

Nó hy vọng Đại Đông có thể bộc phát tiềm lực giống như ban nãy, thả ra một con đại bàng Kim Sí đàng hoàng.

Kết quả nó trông thấy nơi nào đó lóe lên ánh vàng, lập lòe chưa tới nửa giây đã tắt ngóm như ngọn đèn trong gió.

"Không được!" Tiếng Đại Đông vang ngay bên cạnh, nhưng lại như cách một bức tường gió, "Mẹ nó, không thả đại bàng ra được đâu! Phải tiêu trừ sương đen!"

"Vậy anh tiêu trừ mẹ đi còn đợi gì nữa!!!!" Chu Húc sụp đổ kêu.

Sau đó lại nghe thấy giọng Đại Đông trầm hơn: "Đây không phải là một người, nếu muốn tiêu trừ tất cả cùng lúc thì mày có biết là khái niệm gì không hả?"

Giờ phút này Chu Húc chẳng muốn biết, nhưng Đại Đông vẫn nói tiếp: "Nhà họ Thẩm bao gồm cả chủ lồng là tám người, tương đương với việc phải giải tám cái lồng cùng một lúc đấy."

Đây là cảnh tượng Đại Đông chưa từng nhìn thấy bao giờ, điều đó khiến Chu Húc tuyệt vọng vô cùng.

Với một số phán quan mà nói thì việc tiêu trừ oán khí của một người thôi đã là cố gắng lắm rồi, nói gì tới tám người. Làm không tốt thì chính là hòa tan thất bại, ngay cả bản thân phán quan cũng trở nên bẩn thỉu cùng cực, từ đó về sau đừng mong giải được lồng nữa, cuối cùng rơi vào kết cục bị xóa tên.

"Vậy có thể khiến bọn họ tạm đừng công kích chúng ta được không?!" Chu Húc lại kêu lên, trong cái khó ló cái khôn mà tìm được cách khác cho Đại Đông, "Không phải anh có thể buộc dây rối cho Thẩm Mạn Di sao?! Anh biến bọn họ thành con rối đê, tạm khống chế bọn họ trở thành người phe mình ấy!"

Đại Đông cũng bị nó làm cho tuyệt vọng: "Lúc ấy cô ta còn chưa phát điên! Trói cũng chỉ là buộc dây tượng trưng thôi, tao buộc thì buộc được. Nhưng giờ phát điên thế kia, anh mày muốn khống chế thì cũng ngang ngửa với điều khiển đại bàng Kim Sí. Nếu tao có thể khống chế cùng lúc hai người thì làm gì đến nỗi phải làm đệ cho người khác?!"

Bọn họ chả ai nhìn thấy ai, cuộc cãi vã chí chóe lại trở thành sự giải tỏa và giảm bớt đau đớn do đám sương đen mang tới. Nhưng cũng chỉ được mấy giây mà thôi.

Chớp mắt tiếp theo, bọn họ bị oán niệm mạnh mẽ như cắt thịt khoét xương che phủ, rốt cuộc không nhịn được nữa thi nhau kêu au áu.

Ngay khi bọn họ kêu ầm lên, chợt nghe thấy tiếng vật lớn phá mây lao tới. Đằng Xà của Văn Thời mang theo mùi khói lửa thiêu đốt và mùi gỉ sắt của xiềng xích khổng lồ mở ngoác miệng, rít gào lượn một vòng trong màn sương.

Một vòng gió xoáy hình thành ở nơi nó trườn qua, bọn Chu Húc được đặt vào trong như rồng hút ngược nước thẳng lên trời cao, tránh phải chịu nỗi đau khổ da thịt.

Đám người lảo đảo, chen chúc thành một nhúm bên trong xoáy lốc. Nhưng cũng không vì thế mà thả lỏng tinh thần.

Bởi vì đám sương đen kia tồn tại khắp mọi nơi, chúng vẫn luôn rình rập bọn họ, bất cứ lúc nào cũng có thể tràn vào thông qua kẽ hở khi Đằng Xà di chuyển.

Ngay khi Đằng Xà đang bảo vệ bọn họ, Chu Húc trông thấy trong bóng tối bên ngoài vòng xoáy lóe lên ánh bạc giống như lưỡi dao quét ngang cắt ra một khe nhỏ giữa màn đêm.

Nó nhanh chóng nhận ra đó không phải là lưỡi đao, mà là dây điều khiển rối!

Chỉ nghe thấy tiếng xé gió của sợi dây rối kia lao đến một ngóc ngách nào đó, liên tục quấn vài vòng.

Sau đó âm thanh 'keng' vô cùng chấn động vang lên! Xiềng xích kéo theo tia lửa dọc theo đầu kia dây rối như đám dây leo bám vào cây cối để sinh trưởng, nhanh chóng bện chặt vào nhau.

Tiếng xiềng xích buộc chặt điểm cuối kêu "cạch".

Trong chốc lát, đám sương đen kia đột nhiên bị chọc thủng một khe hở. Thứ bị xiềng xích trói buộc cuối cùng cũng lộ ra hình dáng, đó là Thẩm Mạn Di. Mà đầu còn lại của dây rối được Văn Thời túm chặt trong tay.

"Chuyện gì thế này?" Tôn Tư Kỳ khóc lóc hỏi.

Đại Đông và Chu Húc kinh ngạc nhìn chằm chằm nơi đó nói: "Xích rối."

Xích rối chính là xiềng xích buộc trên người rối dùng để áp chế con rối trong trạng thái chiến đấu, tránh cho nó thoát khỏi sự kiểm soát của khôi lỗi sư. Một khi đã bị xiềng xích trói buộc thì có điên tới mấy cũng phải nghe khôi lỗi sư.

Đây chính là chuyện ban nãy Đại Đông nói bản thân không làm được.

Văn Thời vốn lợi hại hơn hắn cho nên có thể làm được điều này, Đại Đông cũng không bất ngờ gì cho lắm. Chu Húc thở phào nhẹ nhõm, nhưng sắc mặt Đại Đông vẫn không khá hơn.

"Khống chế một người cũng vô dụng thôi, còn tận 7 tên kia kìa!" Đại Đông nói.

Chu Húc vừa mới hít vào được một hơi đã tịt ngóm, nó cảm thấy hơi ngạt thở.

"Anh ta có thể-----"

Chu Húc còn chưa dứt lời đã bị Đại Đông ngắt ngang, chắc như đinh đóng cột bảo: "Không thể nào! Em nghĩ xem anh Nhã Lâm có thể khống chế mấy con rối chiến đấu cùng một lúc."

"Sáu con..." Chu Húc hết sức kinh hãi, "Thế mà còn ít hơn hai con?"

Nhưng nó lập tức nhận ra: "Đấy là khống chế trạng thái ổn định, mà mấy con rối chiến đấu đó có thể hóa thành người, không phải cùng đẳng cấp với đám điên cuồng này á."

"Đúng, cho nên với anh Nhã Lâm thì không có vấn đề gì. Nhưng người khác thì sao?" Đại Đông hỏi xong vừa nản lòng vừa kêu một tiếng tự giễu đầy đau khổ, "Đừng nằm mơ nữa."

Hắn không muốn ngồi chờ chết, hai tay siết căng quăng dây rối ra ngoài, đại bàng Kim Sí liền xuất hiện trong vòng xoáy của Đằng Xà.

Nó giang rộng hai cánh, chắn cho đám người một chút.

Đại bàng vừa vào vị trí, âm thanh xé gió quen thuộc lại vang lên.

Chu Húc lại trông thấy sợi dây rối ánh bạc lần nữa, lần này nó hướng về một phía khác!

"Đại Đông, Đại Đông mau nhìn đi...." Nó vội vàng huých người bên cạnh mấy cái.

Hai người đồng thời ngẩng đầu, trố mắt ngoác mồm nhìn bên đó, chỉ thấy xiềng xích bắn tia lửa hiện lên ánh lửa đỏ ngầu bên trong màn sương đen, móc lên một người khác.

Hình dáng đó dần lộ ra khỏi màn sương, đó là Lý tiên sinh.

"Móa, người thứ hai luôn!!!" Chu Húc lẩm bẩm.

"Sai rồi, là người thứ ba." Đại Đông chỉ vào con mãng xà khổng lồ màu đen nói, "Trong tay cậu ta đã có ba...."

Nhưng Văn Thời vẫn chưa ngừng lại, hắn tiếp tục quăng dây rối, khống chế người thứ tư trong tiếng xiềng xích va chạm-------đó là quản gia.

Sau đó là người thứ năm, thứ sáu.

Cuối cùng khi hắn khống chế đôi giày thêu kia, bóng hình một người phụ nữ dần hiện ra dưới sự trói buộc của xiềng xích, Đại Đông và Chu Húc đã không nói nên lời.

Bọn họ trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm ngón tay Văn Thời, đám dây gai trắng giăng chằng chịt khắp nơi siết căng, phía cuối mỗi sợi đều là một bóng dáng bị xiềng xích trói buộc.

Qua hơn nửa ngày, bọn họ mới chợt nhận ra người này thật sự khống chế được tất cả đám người trong lồng.....

Ngoại trừ A Tuấn.

"Sao có thể...." Chu Húc sắp phát điên rồi.

"Tận 7 người trời ơi..." Đại Đông cũng kích động theo.

Hắn chợt hiểu rằng bản thân đã đánh giá thấp thực lực của vị đồ đệ nhà họ Thẩm này, ít nhất ở phương diện khống chế cùng lúc bảy con rối đang phát điên thì sư phụ hắn có lẽ không làm nổi.

Đấy là 7 người đó.

Hắn còn chưa bình tĩnh được sau cơn kích động, một cảnh tượng khác càng khiến hắn trợn mắt há hốc mồm-----

Văn Thời xoay cổ tay, mười ngón khẽ chụm, bảy con rối trong tay đồng loạt cử động. Chỉ thấy bọn Thẩm Mạn Di và Lý tiên sinh đột nhiên tăng vọt ý chí chiến đấu như một con rối thực sự, bọn họ bao vây kẻ duy nhất không bị Văn Thời thu phục là A Tuấn.

Trong khoảnh khắc, sương đen lại điên cuồng tràn ra như mở cửa xả lũ, chỉ là lần này không công kích bọn họ mà dồn hết lên người A Tuấn, nháy mắt bao phủ kín người cậu ta.

Đại Đông từ khiếp sợ biến thành ngây người. Hắn vốn cho rằng Văn Thời khống chế bảy con rối cùng lúc để ngăn bọn Thẩm Mạn Di hành động đã là cực hạn rồi. Không ngờ vị này lại không dừng ở đó.

Không phải tạm thời ổn định mà hắn thật sự đang điều khiển rối. Đồng thời điều khiển bảy con rối....

Lần này người kêu au áu biến thành chủ lồng.

A Tuấn chẳng thể ngờ được địa bàn của cậu ta trong nháy mắt xảy ra thay đổi long trời lở đất. Tất cả mọi người sống ở đây, những người cậu ta cho phép tồn tại đều chĩa ngược mũi súng về phía cậu, biến thành 'người ngoài'.

Từ trước tới giờ bọn họ không thể làm cậu bị thương, cho dù giận dữ, đau lòng khổ sở tới mức nào. Bất kể muốn khóc, muốn kêu, muốn trút giận cũng không thể tổn thương được cậu.

Nhưng giây phút này, cậu ta lại cảm thấy đau đớn.

Đau đớn như bị kim châm, còn đau đớn hơn cả bị lửa thiêu, giống hệt như vô vàn chiếc cưa sắt cùn gỉ cứa lên da thịt cậu, chậm rãi giằng xé.

Đó là một loại đau đớn không thể thoát khỏi, đến mức ngực cậu cũng quặn thắt theo.

Rất nhiều tiếng động truyền vào trong tai cậu từ lúc còn sống cho tới sau khi chết đi. Vừa rõ ràng lại vừa nhạt nhòa. Tiếng cười, tiếng khóc. Nhiều lắm, dường như trước kia cậu chưa từng chú ý tới.

Cậu đột nhiên cảm thấy sự đau đớn này cũng không tệ, tựa như đang trả nợ vậy. Đợi bọn họ trút giận đủ rồi thì cậu cũng sẽ trở nên sạch sẽ, được giải thoát khỏi sự cô độc này.

Cậu thậm chí còn hy vọng những người này trút giận mạnh mẽ hơn một chút, gào khóc to hơn, rít gào chói tai hơn. Như vậy cậu cũng có thể nhanh chóng rời khỏi thế giới này.

Chính bản thân cậu cũng không biết đây là tâm trạng gì. Giờ phút này cậu cảm thấy một vài câu nói của Lý tiên sinh là đúng đắn, có lẽ cậu chẳng hiểu rõ lòng người, bởi vì ngay cả bản thân mình cậu cũng có hiểu đâu.

Trong lúc A Tuấn đứng trong màn sương đen ngập trời suy nghĩ, cậu đột nhiên nghe thấy một giọng nói lạnh nhạt xuyên qua sương mù truyền vào trong lỗ tai.

Người kia nói: "Cậu hối hận rồi."

Nội tâm A Tuấn căng thẳng, vô thức trả lời: "Tôi không hề."

Người kia không thèm quan tâm tới cậu nữa, nhưng A Tuấn lại cuống cuồng: "Tôi không hề, tôi việc gì phải hối hận? Tất cả đều đáng!"

Thẩm Mạn Di quấy rầy cậu, buộc cậu phải ra tay khiến chị ta yên lặng một chút.

Thẩm Mạn Thăng nhìn thì có vẻ đối xử tốt với cậu nhưng tất cả đều là giả bộ mà thôi. Nếu không thì sao phải cố tình bắt chước chữ cậu, coi đó là giễu cợt xem thường người khác.

Lý tiên sinh thì phân biệt đối xử, luôn soi mói tật xấu của cậu chỉ vì cậu không phải tiểu thư thiếu gia, ở tầng lớp thấp hơn. Rơi vào kết cục kia âu cũng là số trời.

Tội nghiệp của quản gia, bà vú nấu cơm và hai cô gái nhỏ kia không lớn, nhưng khi lửa bùng lên, ngay cả bản thân cậu còn không muốn cứu, lo sao được những người khác. Chỉ có thể trách bọn họ xui xẻo, vừa khéo ở nhà thôi. Chính là số mệnh định sẵn.

Ngay cả mẹ ruột của cậu, người đã nuôi tiểu thư thiếu gia nhà khác như con cái của mình, luôn chịu thiệt thòi. Lại vì một chút chuyện nhỏ mà treo cổ tự tử, để lại mình cậu tiếp tục ăn nhờ ở đậu, đó cũng là số.

Cậu ghét những người này, ghét người nhà họ Thẩm đều có lý do cả.

Nhưng rõ ràng có lý do, cậu lại như bị chọc vào cái chân đau, không ngừng nhấn mạnh: "Tôi không hề hối hận, không hề!"

"Nếu lặp lại lần nữa thì tôi vẫn sẽ làm thế!"

Nói xong cậu ta dừng một chút rồi lại phủ nhận: "Không đúng, nếu lặp lại thì tôi không muốn xuất hiện ở nhà họ Thẩm nữa."

Lời nói mạnh mẽ hùng hồn này quanh quẩn trong hành lang đổ nát bừa bộn. Những tiếng thét gào và rên rỉ của người chết đột nhiên ngừng bặt, sau đó hành lang chìm vào trong bầu không khí tĩnh mịch.

Cảm giác đau đớn trên người biến mất, A Tuấn ngơ ngác ngẩng đầu.

Trông thấy bọn Thẩm Mạn Di không khóc nữa, sương đen vẫn tàn phá quanh người bọn họ nhưng không nhào tới tấp về phía cậu nữa.

Bọn họ chỉ lẳng lặng nhìn cậu, khuôn mặt từ tủi hờn biến thành buồn đau, cuối cùng chậm rãi khôi phục bình tĩnh, thản nhiên nhìn cậu như nhìn một người xa lạ.

A Tuấn đột nhiên cảm thấy không thoải mái, cậu thà rằng những người này giống như ban nãy đối xử thô bạo với cậu còn hơn. Chứ như hiện tại lại khiến cho cậu cảm thấy nửa vời, nghẹn họng.

Giống như cậu đã gói ghém gọn gàng một túi đồ chuẩn bị trả lại bọn họ, chìa ra rồi nhưng bọn họ lại không cần nữa.

Có lẽ trong nháy mắt đó, xung quanh quá an tĩnh. A Tuấn không khỏi nhớ trước đây rất lâu Thẩm Mạn Thăng từng nói rằng: "Anh Tuấn, có chuyện gì anh đừng buồn bực, người trong nhà với nhau thì có thể cãi nhau mà."

Cậu trước kia chưa từng cãi nhau, hiện tại cũng chẳng còn ai để cãi nữa rồi.

Cậu trông thấy Thẩm Mạn Di chùi mắt, chợt xoay người sang chỗ khác, những xiềng xích trên người chị ta dường như không phải gánh nặng, ít nhất chị ta đi đường không cảm thấy nặng nề cồng kềnh.

Cô bé quay lưng về phía A Tuấn, đi tới trước mặt Văn Thời ngẩng đầu nói: "Anh ơi, em muốn rời đi."

Văn Thời bị lời cô bé làm sững sờ một chút, lát sau gật đầu trầm giọng nói: "Được."

Nói xong hắn vươn tay, chạm vào giữa trán cô gái nhỏ.

Trong nháy mắt đó, những luồng sương đen kia rốt cuộc tuôn vào trong tay hắn, từ giương nanh múa vuốt tới trầm như mạch nước ngầm, cuối cùng an tĩnh lơ lửng xung quanh Văn Thời, dần dần dung hòa vào trong cơ thể hắn.

"Sau này em sẽ biến thành thứ gì?" Khi bóng dáng Thẩm Mạn Di trở nên mờ nhạt, cô bé nhỏ giọng hỏi một câu.

Văn Thời: "Anh không biết."

"Sẽ biến thành bướm chứ ạ?" Thẩm Mạn Di lại hỏi một câu giống như vẫn chẳng hiểu mọi thứ, vẫn luôn là cô gái nhỏ thích mơ mộng, "Giống như cái này nè."

Cô bé cúi đầu tóm nơ con bướm trên vai.

Khoảnh khắc sương đen được tẩy rửa hoàn toàn, cơ thể cô bé trở nên sạch sẽ, cảnh tượng thối rữa biến mất tăm, chiếc váy vàng nhạt tươi tắn mới mẻ giống như những đóa hoa mới nở ở sân sau.

Văn Thời mím môi, một lúc lâu sau mới nói: "Có thể."

Đáp án này khiến Thẩm Mạn Di vô cùng vui vẻ. Cô bé xách tà váy xinh đẹp nở nụ cười với Văn Thời, sau đó vẫy tay về phía Tạ Vấn bên cạnh....

Cô bé nói hẹn gặp lại với hai người mình yêu quý nhất, mãi cho tới khi hoàn toàn biến mất cũng không ngoảnh đầu nhìn lấy một lần.

Người thứ hai xoay người là quản gia.

Sau đó là bà vú nấu cơm.

Hai vị tiểu thư nhà họ Thẩm.

....

A Tuấn trơ mắt nhìn những người đã từng sống chung với mình lần lượt dời mắt khỏi người cậu, quay lưng bước đi, đi tới trước mặt Văn Thời sau đó chậm rãi biến mất, không hề quay đầu.

Ngay cả mẹ ruột đã sinh đẻ và nuôi nấng cậu cũng không nói câu nào, chỉ dùng ánh mắt phiếm đỏ nhìn cậu hồi lâu, sau đó thở dài rồi rời đi.

Cậu không ngờ người ở lại lâu nhất lại là Lý tiên sinh.

Lý tiên sinh dường như còn có chuyện muốn nói với cậu nhưng chần chừ mãi rồi lắc đầu. Gã ôm hộp đồng xoay người đi về phía Văn Thời như những người trước đó.

Xiềng xích trên người gã rơi xuống đất kêu leng keng, sương đen chậm rãi bị Văn Thời hấp thu. Trường sam của gã cuối cùng cũng khô ráo, là màu xanh da trời nhã nhặn, rêu xanh mục nát trên người chậm rãi biến mất để lộ gương mặt văn nhã.

Cuối cùng gã cũng có thể nói chuyện.

A Tuấn vốn cho rằng ông ta cũng sẽ không nói một lời rời khỏi thế giới này như những người khác, không ngờ người nọ lại ngoảnh đầu.

Lý tiên sinh nhìn thoáng qua A Tuấn từ đằng xa, muốn nói lại thôi. Cuối cùng gã hỏi A Tuấn một câu: "Con biết vì sao tiểu thiếu gia Mạn Thăng lại bắt chước chữ con không?"

A Tuấn cau mày không hiểu ý gã: "Bởi vì tôi học chữ muộn, nhận mặt chữ muộn, kém cỏi hơn bọn họ cho nên cố tình bắt chước để chế nhạo tôi."

Lý tiên sinh lắc đầu.

Sau một lúc lâu gã mới nói: "Nó biết con hay so sánh, tâm tư nhạy cảm. Mỗi lần nộp bài tập luyện chữ cho thầy đều ngại ngùng mãi. Cho nên mới đặt bản thân cùng vạch xuất phát với con, mong có thêm người bạn sẽ giúp con thoải mái hơn. Như thế cho dù thầy có phê bình thì cũng phê bình cả hai, còn thể hiện rằng con có nhiều tiến bộ hơn."

"Cho nên sau này thầy mới không uốn nắn nó nữa." Lý tiên sinh nghĩ rồi nói, "Đều trách thầy."

Trẻ con thường sẽ có những suy nghĩ người lớn khó giải thích, để lộ ra lòng tốt vụng về. Gã còn cho rằng sống chung lâu ngày lại cùng tuổi thì sẽ nghĩ thông suốt thôi.

Đáng tiếc.....

A Tuấn sững người, ngơ ngác hồi lâu mới cau mày nói: "Không thể nào."

Lý tiên sinh nhìn cậu nhưng không có ý định giải thích thêm.

Người nên hiểu sẽ hiểu, người không hiểu thì chính là quan điểm khác nhau nên không cùng nhau bàn luận trao đổi được, coi như không có duyên phận đi.

Lý tiên sinh nói xong những lời này không quan tâm thiếu niên đang mê mang, quay đầu nói với Văn Thời: "Tôi có một yêu cầu quá đáng, không biết có nên thể nói ra hay không?"

Văn Thời: "Anh nói đi."

Lý tiên sinh cụp mắt nói: "Tôi vẫn muốn về thăm nhà một chuyến."

Chuyến này gã đã chờ rất nhiều năm rồi.

Văn Thời im lặng một lát mới nói: "Tôi có thể giúp anh ở lại mấy ngày, nhưng anh ra ngoài sẽ cảm thấy rất khó chịu đấy."

Lý tiên sinh gật đầu: "Tôi hiểu, nhưng tôi vẫn muốn nhìn một lần, coi như là thỉnh cầu cuối cùng đi."

Văn Thời gật đầu, vỗ chiếc hộp đồng nói: "Chui vào trong này đi."

Chẳng mấy chốc căn nhà rộng lớn trở nên trống trải, chỉ còn lại một mình A Tuấn đứng trong hành lang. Cậu cúi đầu nhìn ngón tay và cơ thể bản thân, sợ hãi phát hiện mình đang tiêu tán, dường như không hề có cơ hội trở nên sạch sẽ.

"Vì sao tôi...không giống bọn họ?" A Tuấn thì thào.

Vì sao trên người cậu không có sương đen, vì sao những người khác rời đi cậu lại có cảm giác bản thân bị hút khô? Rõ ràng đây là địa bàn của cậu, rõ ràng những người kia tồn tại được là nhờ cậu.

"Bởi vì chỉ có mình cậu chưa buông bỏ được bản thân thôi." Văn Thời nói.

Mọi người đều có những tâm sự dang dở, có vướng bận cõi trần, có những chuyện không nỡ và không buông được. Nhưng cậu ta không có, nói cách khác thì cậu ta bồi hồi ở đây là do chính bản thân.

Cậu ra không cam tâm rời đi cho nên mới ở lại. Cậu có hơi hối hận, cho nên mới kéo theo những người khác ở đây.

Có lẽ từng có một khoảng thời gian cậu tưởng tượng những người kia có thể tha thứ cho cậu. Nhưng cậu không xin lỗi mà chỉ nghĩ: Tôi chia địa bàn của tôi cho mấy người ở lại giống như lúc tôi còn sống ở nhờ nhà mấy người. Thế là được rồi chứ gì.

Cho nên khi những người kia không quay đầu rời đi, sự tồn tại của cậu liền mất ý nghĩa. Quanh đi quẩn lại, hóa ra không phải bọn họ trói buộc cậu, mà là cậu không thể rời khỏi bọn họ.

Cậu hủy duyệt những người đó chỉ vì cầu mong một sự giải thoát. Kết quả lại không được giải thoát.

Có lẽ đây chính là báo ứng chăng.

Cơ thể khô héo của cậu ta chậm rãi rạn nứt, toàn bộ căn nhà bắt đầu chấn động không ngừng theo.

Văn Thời duỗi tay về phía cậu ta từ đằng xa, dây rối dài ngắn rủ xuống giống như mối liên kết giữa người với người không thể nói rõ.

A Tuấn cảm thấy một áp lực vô hình phủ lên đỉnh đầu, có thứ gì đó đang bị hút ra khỏi cơ thể cậu. Chính xác là rút ra khỏi linh tướng và ra khỏi cái lồng này.

Đó dường như là một mảnh vụn sạch sẽ không nhuốm bụi trần, mang theo hương mai trắng thoang thoảng.

A Tuấn ôm lấy đầu trong cơn đau nhức, cậu ta nhắm chặt hai mắt, chợt hỏi một câu khi cơ thể ngày một nhẹ hơn: "Thẩm Mạn Thăng còn sống không?"

"Không biết." Giọng nói Văn Thời truyền vào trong tai cậu ta, "Nhưng không liên quan gì tới cậu nữa rồi."

Dù sao cũng là chuyện cũ người cũ năm xưa, họ sẽ chẳng gặp được nhau giữa thế giới rộng lớn này.

Nói xong bàn tay hắn đẩy vào khoảng không. Cơ thể khô héo của A Tuấn tan thành tro bụi, toàn bộ lồng bắt đầu sụp đổ dưới ngón tay hắn. Trang trí cổ xưa của nhà họ Thẩm, đống hỗn độn trên đất và ánh trăng lành lạnh phía xa đều biến thành một mảng trắng xóa.

Mảnh vụn linh tướng mất đi đã lâu kia kề sát trán chui vào cơ thể, lạnh đến mức kinh người.

Hắn hơi cúi đầu, cảm giác đầu ong ong, vô thức lùi về sau một bước, được một đôi bàn tay đỡ lấy.

Khoảnh khắc lồng tiêu tan, Văn Thời quỳ trên mặt đất dưới cơn đau nhức dữ dội từ giữa trán, hắn cảm giác có ai đó đang đỡ trán mình khi mồ hôi lạnh thi nhau túa ra, một giọng nói trầm thấp và mơ hồ vang lên bên tai: "Đừng siết chặt ngón tay, chúng ta về nhà nào."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net