Truyen30h.Net

[ĐM] Chỉ Có Thủ Đoạn Mới Lấy Được Lòng Người - Vụ Thập

Chương 67 - Tận cùng của huyền huyễn phương Tây là khoa học viễn tưởng (10)

andyh976

Chủng tộc Blaier

Tác giả: Vụ Thập

(Edit: Mèo Bay/Cấm reup)

-

[Vậy tại sao không nói cho tôi biết là ngài phát hiện ra thần lực của mình có vấn đề?]

Cố Kinh Bạch ngồi trên một chiếc ghế dựa lưng cao đặt cạnh lò sưởi âm tường, đối diện với bàn trà, trên mặt khay trà chính là tượng thần bản thu nhỏ đang tỏa sáng, y đang dùng phương thức này để tỏ rõ thái độ không hài lòng của bản thân với Lục Chỉ, nếu chưa làm rõ mạch não thần kỳ của người yêu thì sẽ không thèm đụng vào hắn.

Lục Chỉ... lại thấy thật vui vẻ, Cố Kinh Bạch còn chịu bàn bạc với hắn. Hắn đã tưởng tượng về kết quả sau khi thần tử biết hắn thật ra không phải thần Ánh Sáng mà là thần Bóng Tối, thế này đã tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn rồi.

Không hổ là người mà hắn thích!

Lựa chọn một người yêu hoàn toàn khác biệt với mình cũng sẽ có tốt có xấu, lúc tốt giống như khi ở thế giới tu chân, tư tưởng kỳ diệu của Lục Chỉ đã đem đến cho Cố Kinh Bạch những góc nhìn mới lạ, còn lúc xấu thì giống như hiện tại đây, Cố Kinh Bạch hoàn toàn không thể hiểu nổi tại sao khi Lục Chỉ phát hiện ra thần lực của mình có vấn đề lại không liên lạc với y ngay lập tức để giải quyết vấn đề mà lại muốn giấu giếm.

Chuyện này thì có gì mà phải che với giấu?

[Thì bởi vì cậu là thần tử của giáo hội Quang Minh đó.] Lục Chỉ cho rằng kết quả của chuyện này quá rõ ràng, nếu như biết hắn là thần Bóng Tối, Cố Kinh Bạch sẽ không còn kính ngưỡng hắn nữa.

[Thứ cho tôi nói thẳng, dù cho ngài là thần Ánh Sáng, tôi cũng không kính ngưỡng ngài.] Cố Kinh Bạch là một người dân Hoa Hạ theo chủ nghĩa thực dụng cực kỳ chuẩn mực, đối với những chuyện quỷ thần kỳ quái, thái độ của những người khác luôn là chuyện tốt thì là thần linh phù hộ, chuyện xấu thì là mê tín dị đoạn. Về bản chất mà nói, y không có tín ngưỡng, nếu như nhất định phải có một cái, vậy có lẽ y chỉ tin tưởng vào chính mình, bây giờ bị tình yêu che mắt mới miễn cưỡng thêm một Lục Chỉ.

Nếu như không phải toàn tâm toàn ý coi Lục Chỉ là một nửa khác của chính mình, Cố Kinh Bạch đã không ỷ lại đến như vậy. Đương nhiên, thực ra Cố Kinh Bạch cũng chuẩn bị một ít kế hoạch dự phòng, dù sao thì cái buff cứ đến thời khắc mấu chốt lại thích tuột xích của Lục Chỉ thỉnh thoảng vẫn khiến người ta giận sôi.

[!!!] Lục Chỉ thật sự bị dọa rồi.

Hắn vẫn luôn cho rằng bởi vì hắn là chủ thần trong tín ngưỡng của Cố Kinh Bạch nên Cố Kinh Bạch mới nguyện ý yêu hắn, nếu không thì là vì cái gì được chứ? Chắc không phải là bởi vì hắn là hắn, cho nên Cố Kinh Bạch mới yêu hắn đâu nhỉ?

Lúc này Cố Kinh Bạch mới ý thức được rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu — cho đến tận bây giờ Lục Chỉ vẫn không thể tin rằng y thật sự yêu hắn.

Cố Kinh Bạch thở dài một hơi, đưa tay ra chủ động vuốt ve tượng nhỏ như đang thổi một cơn gió ấm áp phất qua hai má Lục Chỉ: [Tất nhiên bởi vì ngài là ngài nên tôi mới thích, mới yêu đó. Chẳng cần biết ngài là ai, ngài là vị thần nào, mang bao sức mạnh, hay gia cảnh thân phận của ngài như thế nào, từ trước đến nay người tôi yêu vẫn là ngài, chỉ là ngài, cũng tương tự với cách mà ngài yêu tôi vậy.]

Cố Kinh Bạch không phải người giỏi bày tỏ tình cảm của bản thân, y vẫn luôn biết điều đó và cũng chưa bao giờ cảm thấy mình như vậy thì có vấn đề gì, cho đến thời khắc này.

[Tại sao ngài lại cho rằng tôi không yêu ngài cơ chứ?]

Lục Chỉ trầm mặc, lúc này hắn đang cảm thụ cái vuốt ve của Cố Kinh Bạch, cũng vừa điểm lại quá khứ của mình, vì sao hắn lại cảm thấy như vậy nhỉ? Chuyện này thật sự rất khó giải thích, đơn giản là cảm nhận theo bản năng mà thôi, Cố Kinh Bạch yêu hắn chỉ có thể xuất phát từ lý do bên ngoài, có thể là bởi vì Cố Kinh Bạch cần đến sức mạnh của hắn, hoặc là Cố Kinh Bạch bị hắn cưỡng bức dụ dỗ, nhưng chung quy chắc chắn không phải là vì tình yêu.

[Tại sao lại thế?] Cố Kinh Bạch truy hỏi Lục Chỉ, y là người gặp phải vấn đề gì thì nhất định phải tìm cách giải quyết cho xong, rất ít khi trốn tránh, thứ duy nhất khiến y nảy sinh ý nghĩ trốn tránh chỉ có Lục Chỉ, nhưng cũng bởi vì là Lục Chỉ nên y mới càng phải dũng cảm đối diện.

Y không ngờ quan hệ của họ vừa mới xác nhận xong lại đột ngột xảy ra biến cố.

[Bởi vì tiềm thức nói với ta như thế.] Lục Chỉ thật thà đáp, [Ta không biết phải nói rõ thế nào, chính là... có một loại tiềm thức cứ nói với ta... Đây không phải là mượn cớ, cũng không phải giải thích qua loa, ta cũng không rõ vì sao ta lại có tiềm thức như vậy.]

Lục Chỉ không biết tại sao, Cố Kinh Bạch lại hiểu ra.

Đây không phải là tiềm thức mà là khi mất trí nhớ, Lục Chỉ luôn thiếu cảm giác an toàn.

Y quyết định chờ đến khi Lục Chỉ khôi phục ký ức sẽ nói chuyện lại rõ ràng với Lục Chỉ. Trong mối tình này, không chỉ có Lục Chỉ lần đầu tiên yêu đương và mắc sai lầm, đây cũng là lần đầu tiên của Cố Kinh Bạch, bây giờ cuối cùng y cũng ý thức được vấn đề của mình — ngay cả khi đã xác nhận quan hệ tình cảm rồi, y cũng không có khả năng đem lại cho người yêu của mình cảm giác an toàn tuyệt đối.

Cố Kinh Bạch không biết sự bất an của Lục Chỉ đến từ nơi nào, chỉ đành tạm thời qua loa kết luận là do thái độ lãnh đạm quá mức của bản thân, do y không thường xuyên treo bên miệng mấy câu "yêu yêu" với "thích thích" như Lục Chỉ hay làm.

Cho nên, tuy cảm thấy hơi ngượng ngùng nhưng Cố Kinh Bạch vẫn quyết định từ nay về sau, phải cố hết sức chủ động hơn nữa, biểu đạt tình cảm nhiều hơn nữa.

[Tôi yêu ngài, chuyện này không có gì phải nghi ngờ cả, tôi sẽ dùng hành động để chứng minh cho ngài thấy.]

Yêu một người là nghe lời người ấy nói, nhìn việc mà người ấy làm, cảm nhận suy nghĩ và tâm trạng của người ấy.

[Tôi cũng không mong ngài phải tin tôi ngay lập tức, chỉ mong ngài sẽ vì tôi, thử một lần được không?]

Lục Chỉ kinh ngạc ngồi thẳng người dậy, không phải là hắn không tin, mà là... thật không thể tin được, chắc không phải hắn tương tư đến mức nhập ma, phát điên luôn rồi chứ? Sau đó lại não bổ ra một Cố Kinh Bạch khác tới an ủi mình, Cố Kinh Bạch sao có thể biểu lộ vẻ mặt thâm tình ngọt ngào như vậy với hắn được? Thật không chân thực, nhưng hắn vẫn muốn tin rằng đây là thật.

Dù cho Cố Kinh Bạch này có là giả, hắn cũng không muốn buông tay.

[Được rồi, cho dù ngài có tin hay không thì vấn đề tình cảm là chuyện "ván đã đóng thuyền", không ai có thể ngăn tôi bày tỏ tình cảm với ngài, kể cả ngài cũng không ngăn được.] Thói quen làm việc của Cố Kinh Bạch nhìn chung đều từng bước tuân theo kế hoạch đã định, [Bây giờ thì chúng ta quay lại vấn đề đã nói ban đầu, ngài đã từng nghĩ đến khả năng ngài vừa là thần Ánh Sáng vừa là thần Bóng Tối chưa?]

[Hả?]

Mới nãy phần bình luận còn đang yên lặng giả chếch không dám quấy rầy đôi tình nhân, bây giờ đã lập tức sống lại.

[Đúng đấy đúng đấy, tôi cũng muốn nói từ lâu rồi, làm gì có chuyện cứ nghe tín đồ của bóng tối cầu nguyện thì chắc chắn sẽ là thần Bóng Tối chứ?]

[Thần Ánh Sáng và thần Bóng Tối là hai mặt do con người tạo ra, đã hợp nhất thành một từ lâu rồi 23333]

[Đúng đúng đúng, vừa có thể nghe được thần tử cầu nguyện, vừa có thể nghe được tín đồ bóng tối cầu nguyện, đó chính là một quả trứng có hai lòng đỏ!]

[Thế rốt cục Lục Chỉ là thần gì đây? Thần Ánh Sáng Bóng Tối?]

[Thần Âm Dương đi. Lão thần Âm Dương.]

Cố Kinh Bạch nói với Lục Chỉ: [Thật ra tôi vẫn luôn tò mò liệu các nguyên tố phép thuật có thể chuyển hóa lẫn nhau hay không, giống như dưới điều kiện nhất định nước có thể ngưng kết thành băng, hơi nước hóa thành khí...]

Nói trắng ra thì đây chính là lĩnh vực vật lý ấy.

Có khi nào sức mạnh ánh sáng và sức mạnh bóng tối cũng có khả năng chuyển hóa lẫn nhau?

Bằng không thì tại sao văn tự của trận pháp ánh sáng và trận pháp bóng tối lại có thể giống nhau đến vậy? Chỉ cần thay đổi vài nét nhỏ là có thể chuyển hóa lẫn nhau một cách trơn tru.

[Ánh sáng chưa chắc đã là thiện lương, bóng tối cũng chưa chắc là tà ác. Cho đến nay ở đại lục Farris vẫn có hội nghiên cứu về ma thuật bóng tối, mọi người vẫn chỉ khiển trách những người sử dụng vũ khí vào mục đích bất lương chứ không trách bản thân vật vô tri như vũ khí.] Kiếm có thể là kiếm giết người, cũng có thể là kiếm bảo vệ người, bản thân vũ khí không có lỗi.

Ma pháp cũng vậy, không phân đúng sai.

Lục Chỉ bị lý luận "mới lạ" của Cố Kinh Bạch làm cho khiếp sợ, cũng hoàn toàn bị thuyết phục. Hóa ra là vậy, không có ánh sáng thì là làm sao có bóng tối? Thật không hổ là thần tử mà hắn yêu nhất, thông minh thế chứ lị!

[... Cái này không phải do tôi nghĩ ra, trong vô số tác phẩm văn học đều viết vậy.] Cố Kinh Bạch không thể không cắt ngang sự khiếp sợ khi được khai sáng của Lục Chỉ.

Nếu như Lục Chỉ có ký ức, hắn cũng sẽ dễ dàng nghĩ thông suốt thôi, rất nhiều tiểu thuyết phim ảnh trò chơi đã đề cập đến chuyện này rồi.

[Vô số tác phẩm? Tác phẩm gì?] Lục Chỉ lại có suy nghĩ khác: Sao chúng có thể tiết lộ thiên cơ như vậy? Nhất định hắn phải đại diện thần quốc tiêu diệt chúng!

Cố Kinh Bạch: "???"

*

Trên dưới nghị viện còn muốn kéo dài chuyện của Hughes cho mọi người tranh luận thêm một thời gian, đến tận khi đại chúng không chú ý nữa, nhưng bọn họ không ngờ rằng mọi người lại quá quan tâm tới hậu duệ của bảy vị anh hùng, đến mức ngay cả hoàng thất và thủ tướng cũng tạo áp lực ép bọn họ nhanh chóng kết án.

Không phải kết án chuyện Hughes có tội hay không mà là vấn đề tước vị và tài sản của Hughes.

Mẹ của cậu là tiểu thư Julia đã qua đời, ngoại trừ được trả tự do khỏi thân phận nô lệ, bà còn được truy phong tước vị nữ công tước, Hughes thừa kế vị trí công tước của mẹ, trở thành công tước mới phong đầu tiên của vương triều Calendula trong mấy trăm năm qua, chỉ có điều bởi vì có huyết thống ma tộc nên trên lý thuyết thì cậu phải thừa kế tước vị của công tước ma tộc chứ không phải tước vị công tước của con người.

Không ít lãnh địa của ma tộc đều thuộc về Hughes, nhưng những lãnh địa đó đã hoang phế nhiều năm, bởi vì đất đai đen thui không có màu sắc nào khác nên căn bản không ai dám trồng trọt gì trên đất đó.

Nhưng bên phía vương triều Calendula, để bày tỏ lòng áy náy với những việc cầm thú mà tử tước Cavendish đã làm với nữ công tước Julia, bọn họ đã tước lãnh địa nằm ở ngoài rìa đại lục của tử tước Cavendish trao lại cho Hughes, lấy đó làm lãnh địa vĩnh cửu.

Còn gia chủ đời trước của gia tộc Cavendish — tử tước Cavendish, cũng bị trừng trị đúng tội, bị tước đoạt thân phận quý tộc và quyền lực chính trị, giam vào ngục giam trên một hòn đảo biệt lập cách xa đại lục, đời này đừng mơ được thả ra. Lão không còn tước vị, người thừa kế của lão đương nhiên cũng chẳng là cái thá gì, tiểu thiếu gia Cavendish bị biếm thành dân thường mà ngày trước nó coi thường nhất, còn là một dân thường không biết ma pháp, một dân thường không biết cả tự nuôi sống bản thân mình, có lẽ đây chính là hình phạt kinh khủng nhất đối với nó rồi.

Hughes vẫn có thể tiếp tục đi học nhưng mùa hè còn chưa kết thúc, bọn họ vẫn đang trong kỳ nghỉ.

Hughes quyết định về lãnh địa của mình xem thử, phải hoạch định cải tạo lãnh địa, dấn thân vào kế hoạch dẫn dắt con dân của lãnh địa làm ăn đi lên. Nhân nói đến đây, dưới sự đấu tranh của Cố Kinh Bạch, chế độ nô lệ cuối cùng cũng buông lỏng một số điều luật.

Hughes quyết định nhân cơ hội này tập hợp hết ma tộc về vùng đất đen của cậu, nghĩ biện pháp giúp họ đặc xá thành dân thường.

"Tôi sẽ tiếp tục đấu tranh vì các tộc nhân có cùng huyết thống với một nửa dòng máu đang chảy trong người tôi."

Hughes cố ý đến cáo biệt thần tử, sau đó lên tàu cao tốc đi đến lãnh địa của gia tộc Cavendish. Đại điện hạ Andrew rất muốn đi cùng Hughes nhưng đáng tiếc, thân là hoàng tử nên hắn không rảnh rang được như vậy, lịch trình mùa hè đã được sắp xếp kín mít. Hắn phải nghiêm chỉnh thực hiện trách nhiệm của thành viên hoàng thất.

Cố Kinh Bạch không có việc gì để làm, cả người lười biếng ngồi trên sô pha trong phòng xép. Suy nghĩ một hồi, y ngạc nhiên phát hiện, chính ra nhiệm vụ rất đơn giản, không cần phải làm gì cả, dư luận trái chiều với y ở trên internet cũng chưa đánh đã tan rồi.

Đại bộ phận mọi người đều tin thần tử chỉ đơn thuần đấu tranh vì chính nghĩa, bức ảnh kia mặc dù không có chứng cứ chứng minh nó là giả nhưng họ đều cho rằng là do góc chụp hoặc là ác ý vu hại.

Thế giới này có lẽ kết thúc sớm được rồi.

Thật là tốt quá đi.

Thực tế lại chứng minh, cái gì cũng có thể nói nhưng flag tốt nhất đừng cắm bừa. Vào một buổi sáng sớm gió nhẹ mây nhạt, Cố Kinh Bạch nhận được bức thư cầu cứu bí ẩn của Hughes.

Không phải Hughes gặp nguy hiểm gì mà là cậu không còn từ ngữ nào để miêu tả thứ mà cậu nhìn thấy ở lãnh địa Cavendish, muốn mời thần tử đích thân đến tận nơi để chứng kiến.

"Nơi này, nơi này thật sự đã xảy ra chuyện khó mà tin nổi!"

Một đám người tự xưng là "tộc Blaier" giáng lâm xuống lãnh địa Cavendish, không quản nam nữ đều mặc quần áo vải thô đơn sơ giống nhau, hai chân để trần, cầm gậy gỗ giống nhau, phấn khích chạy qua chạy lại trong thôn xóm xa xôi của lãnh địa, nói thứ ngôn ngữ mà từng chữ thì hầu hết đều hiểu nhưng ghép cả câu lại thì chẳng hiểu gì.

Cố Kinh Bạch đội mũ trùm đứng trên chỗ cao nhìn cảnh tượng trước mặt, chỉ muốn ngất đi cho rồi.

Bởi vì y nhìn thấy rõ thứ đính trên đỉnh đầu của những người kia —

[Gọi tao là bố đê!]

[Diễn kịch cùng em]

[Loạn thế tiểu hùng yêu tới đây]

[Nghe nói đây là game online hở]

[Tôi muốn làm ma pháp sư!]

Cũng không thiếu người đang kinh ngạc thốt lên "con game này chân thực vãi", "Trời ạ, cái nhà lá này đâm vào tay thật này", "Oa, NPC còn biết sợ nữa, có phải là có nhiệm vụ ẩn không nè?"

Blaier cái gì mà Blaier, có mà player thì có!

Đây không phải là một thế giới tây huyễn chỉ có thần linh mà còn có cả hệ thống trò chơi nữa hả!?

[Hết chương 67]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net