Truyen30h.Net

[ĐM- Edit] Địa cầu Online- Mạc Thần Hoan (từ chương 147)

Chương 168: Ta không phải rìu vàng rìu bạc mà là rìu thủy tinh~

Pingpong1105

Chương 168: Ta không phải rìu vàng rìu bạc mà là rìu thủy tinh~

Editor: Pingpong1105

Tiếng gió sàn sạt xuyên qua những tòa nhà cao tầng, đem cây cối ở hai bên đường thổi lắc thổi lư. Thân thể Đường Mạch cứng đờ, hắn thong thả xoay người, nhìn về phía nam nhân vẫn đứng tại chỗ không di chuyển. Phó Văn Đoạt mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh, khóe miệng hơi nhếch lên.

Hai người đứng nhìn đối phương từ xa, ai cũng không mở miệng.

Bỗng nhiên, "Ma Đường."

Giọng nam trầm thấp khiến nội tâm Đường Mạch xao động, hắn ngước mắt, nhìn nam nhân cao lớn này. Giây tiếp theo, hắn giống như ý thức được cái gì, hai mắt hơi trợn to, có một thứ gì đó nổ tung dưới đáy lòng. Trước mắt hắn hiện lên vô số hình ảnh, lần đầu gặp mặt ở bãi đỗ xe, lần đầu cùng nhau tiến vào phó bản, mở ra trò chơi công tháp, cho đến khi cùng nhau tổ đội. . . . . .

Từ từ, có khi nào sớm hơn nữa không?

Đường Mạch cả kinh, ngạc nhiên ngước nhìn Phó Văn Đoạt.

Là lần tiến hành thông quan trò chơi của Bà ngoại Sói, hay là lần đầu tiên hai người nói chuyện thông qua trứng gà tây Mạch Mạch. Hay là. . . . . .

Rốt cuộc thì là thời điểm nào?

Phó Văn Đoạt yên lặng nhìn Đường Mạch, nhìn vẻ mặt kinh ngạc rồi lại suy tư của thanh niên tóc đen, khóe miệng Phó Văn Đoạt chậm rãi nhếch lên. Anh lay động thân hình, định bước đến phía trước, nhưng nửa bước này còn chưa đi được, anh đã thu hồi động tác. Anh thế nhưng không có cách nào chuyển động.

Đường Mạch nhắm lại hai mắt, lông mi dài khẽ động đậy. Thật lâu sau, hắn nhẹ nhàng bật cười. Khi mở mắt ra lần nữa, nhìn thấy Phó Văn Đoạt, ánh mắt Đường Mạch thẳng thắn vô tư, thần sắc bình tĩnh. Hắn nghe thấy chính mình hỏi lại: "Không phải bán thân thì là gì?"

Muốn lấy được dị năng của Phó Văn Đoạt, hiểu được ý tứ của câu ghi chú kia, thì phải lên giường.

Nhưng nếu làm tình không phải để lấy dị năng. . . . . .Vậy thì vì cái gì.

Đường Mạch gắt gao nhìn chằm chằm Phó Văn Đoạt.

Vấn đề này một lần nữa khiến Phó Văn Đoạt trầm lặng, anh trong lúc nhất thời không thể trả lời. Ánh trăng ôn nhu bao phủ trên người Đường Mạch, thanh niên cao gầy khoác trên người chiếc sơ mi mỏng màu trắng, cười cười nhìn anh. Cặp ánh mắt kia như muốn nói, lại vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm anh, như thể chỉ cần anh mở miệng, Đường Mạch liền có thể tìm được manh mối hay phát hiện cái gì vậy.

. . . . . . Cậu ấy đang tìm cái gì?

Trong đầu Phó Văn Đoạt hiện lên những lời này.

Sự ăn ý mạnh mẽ đối với người này cơ hồ đã gần sát đến mức độ hiểu biết từ trong da thịt, khiến Phó Văn Đoạt có thể đứng từ góc độ của Đường Mạch, suy nghĩ vấn đề mà hắn suy nghĩ. Giống như đang vuốt ve người vẫn đang suy tư này, mỗi một tia linh hồn run rẩy đều quen thuộc vô cùng, mỗi một hơi thở đều hiểu được ý đồ của đối phương. Sau đó đột nhiên, Phó Văn Đoạt sửng sốt.

Ánh mắt tối đen chậm rãi trợn to, trong gió đêm lạnh như băng, giọng nói của Phó Văn Đoạt mang theo ý cười.

Anh hỏi: "Đúng nhỉ, không phải bán thân. . . . . .Thì là vì cái gì?"

Sáng sớm hôm sau, Trần San San mang vẻ mặt mơ hồ, đi cùng Jacks đến trước mặt Đường Mạch, thần sắc bình tĩnh mở miệng: "Anh Đường Mạch, đợi lát nữa đi Thiên Tuyển, Jacks cùng chúng ta sẽ mỗi người đi một ngả. Trước tiên anh thử xem, có thể lấy đi dị năng của anh ta không, dị năng của ảnh là kiểu cường hóa thân thể, sức mạnh, tốc độ, năng lực phản ứng đều sẽ tăng lên rất nhiều."

Jacks cũng không nghĩ nhiều, hôm qua hắn đã biết được dị năng của Đường Mạch. Hắn cùng Đường Mạch là bạn bè, sau khi Đường Mạch phục chế dị năng cũng không ảnh hưởng gì tới hắn, cho nên thật ra cũng chẳng sao. "Đúng đó, cậu Đường, cậu thử đi. Dị năng của tôi có thể không mạnh như Phó thiếu tá và San San, nhưng ở trong Attack cũng được coi là một dị năng khá mạnh."

Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt luyện tập ở tòa nhà nhỏ bên ngoài cả đêm, không có trở về.

Giờ phút này hai người đứng chung một chỗ, Đường Mạch suy tư nói: "Được, Jacks, anh có đạo cụ gì, có thể lấy ra cho chúng tôi xem thử không? Nếu muốn giữ bí mật đạo cụ quan trọng thì thôi." Tỷ như loại đạo cụ giữ mạng hay giống trứng gà tây Mạch Mạch, Jacks giữ lại là đúng. "Có điều dị năng của anh, so sánh thì có thể mạnh hơn tôi, tùy tiện lấy đi một đồ vật của anh, tôi có khi sẽ không thể phục chế dị năng. Cho nên tôi nghĩ, tôi cần lấy đi một đạo cụ của anh."

Jacks gật gật đầu, đem ba lô của mình lại đây, dốc hết mấy đồ bên trong ra.

Nhìn mấy thứ trên mặt đất, người đàn ông ngoại quốc to cao cong cong đầu, cười gượng nói: "Lần này tôi đến Bắc Kinh quá vội, không mang theo gì nhiều, chỉ vài cái thôi, là vũ khí quan trọng, đúng vậy, tôi chỉ mang theo thứ quan trọng. Nhưng mà cậu Đường, tôi đánh nhau đều dựa vào nắm đấm, rất ít dùng đạo cụ, cho nên đạo cụ của tôi không nhiều lắm."

Đường Mạch: ". . . . . ."

Phó Văn Đoạt: ". . . . . ."

Trần San San: ". . . . . ."

Đây đâu phải chỉ là không nhiều lắm, mà là đúng hai cái thôi đó! ! !

So với người chơi bình thường, đạo cụ của Jacks đã rất ít rồi, chứ đừng nói đến so với Đường Mạch. Ai có thể nghĩ đến một người chơi thông quan Hắc tháp tầng hai, chuẩn bị khiêu chiến Hắc tháp tầng ba, trên người chi có hai đạo cụ!

Đường Mạch cầm lấy một chiếc rìu nhỏ kim sắc từ dưới đất lên. Đây là một thứ "mạ vàng" nhìn qua rất quý, nhưng sau khi Đường Mạch cầm trên tay mới phát hiện, thứ này căn bản không phải làm từ vàng. Hắn suy nghĩ một chút, dựa theo cảm giác khi sờ bề mặt của nó, kinh ngạc nhìn về phía Jacks: "Làm từ thủy tinh?"

Jacks gật gật đầu.

Đường Mạch thử gõ hai cái vào cán rìu, một hàng chữ nhỏ hiện ra trên búa.

【 Đạo cụ: Ta không phải rìu vàng rìu bạc mà là rìu thủy tinh】

【 Người sở hữu: Jacks】

【 Phẩm chất: rác rưởi 】

【 Cấp bậc: cấp hai】

【 Lực công kích: cực yếu / rất mạnh 】

【 Công năng: Một thứ nhìn rất quý trọng nhưng trên thực tế chỉ là một cái rìu thủy tinh nạm vàng tồi tàn. Nhìn qua giống như căn bản không thể đập được cái gì, chỉ có thể bị đồ vật khác đập vỡ. Nhưng mà đối mặt với một vài tình huống có vẻ không thể phá hủy đồ vật nào đó, nó có lẽ có thể phát huy tác dụng không tưởng. Luật nhân quả tác dụng, có thể chém đứt những thứ về mặt lý thuyết có thể chém và cả những thứ về mặt lý thuyết không thể chém. 】

【 Hạn chế: phát huy cực kỳ không ổn định, có một vài tình huống khi đối mặt với đồ vật về lý thuyết không thể chém, cũng không thể chém được; sau mười lần liên tục không thể đập vỡ đồ vật, rìu sẽ tự hủy. 】

【 Ghi chú: ha ha ha ha, không ngờ phải không! Thần Sông mỉm cười gian ác. 】

Hơn cái rìu kỳ quái này, đạo cụ còn lại của Jacks nhìn bình thường hơn nhiều, là năm cái phi tiêu cắm lông chim. Lông chim màu trắng cắm trên phi tiêu sắc bén, Trần San San xem giới thiệu công năng của năm cái phi tiêu này.

【 Đạo cụ: Phi tiêu của Filipitz 】

【 Người sở hữu: Jacks 】

【 Phẩm chất: hoàn mỹ 】

【 Cấp bậc: cấp ba 】

【 Lực công kích: mạnh 】

【 Công năng: đối tượng bị phi tiêu bắn trúng sẽ không nhịn được mà chạy đi, phải đủ 40. 2 km, mới có thể dừng lại. 】

【 Hạn chế: chỉ cần đang chạy là được, không hạn chế lộ tuyến chạy của đối tượng. 】

【 Ghi chú: Sản phẩm của ngài Schrödinger vĩ đại, giống với đôi hài đỏ mà Cô bé quàng khăn đỏ muốn mua nhất. 】

Mọi người nhìn hai lần, sau khi biết được thuộc tính của cả hai đạo cụ, đều lâm vào trầm tư.

Đường Mạch kỳ quái liếc mắt nhìn Jacks một cái, Jacks cũng bày tỏ dáng vẻ không biết.

Đạo cụ của Jacks quả thật ít đến đáng thương, trừ việc từ đầu hắn đã không có đạo cụ, lại còn không bao giờ tìm được đạo cụ tốt, còn có một nguyên nhân, là hắn không thích ỷ lại vào đạo cụ. Jacks tin tưởng nắm đấm của chính mình, từ trước đến nay hắn đánh nhau toàn tự mình vật lộn, một ít đạo cụ không quan trọng hắn đều giao cho Lạc Phong Thành, để tổ chức bảo quản.

Đường Mạch: "Hai loại đạo cụ khác biết này, Lạc Phong Thành không chịu thu, phải để chính anh sử dụng?"

Jacks kinh ngạc nói: "Cậu Đường, sao cậu lại biết, chẳng lẽ Lạc tiến sĩ ngay cả điều này cũng nói cho cậu?"

Lạc Phong Thành đương nhiên sẽ không đem loại sự tình này nói cho Đường Mạch, nhưng bọn họ đoán được.

Trần San San trầm tư nói: "Hai cái đạo cụ khác thường này nhìn qua đều có điểm kỳ quái, nhưng một khi phát huy tốt, hiệu quả sinh ra sẽ không ngờ. Nhất là đạo cụ thứ nhất, mỗi đạo cụ có luật nhân quả đều rất mạnh, không thể bị thứ khác khống chế, ngay cả Hắc tháp cũng không thể tránh khỏi luật nhân quả."

Jacks: "Không đâu, mấy cậu nghĩ quá nhiều rồi, đây là cái rìu rởm thôi. Tôi dùng nó chém bốn lần rồi, lần nào cũng không được."

Đường Mạch lần đầu tiên lộ ra biểu tình đờ đẫn: "Anh nói anh dùng nó chém bốn lần?"

Jacks: "Đúng vậy, lúc tôi công tháp tầng hai bị kẹt trong một khu rừng rất nhiều cây to lớn, tôi căn bản không di chuyển được xa, nên đã dùng nó chặt cây. . . . . .A, mấy cậu sao lại nhìn tôi như vậy, có cái gì không đúng sao?"

Mọi người: ". . . . . ."

Lạc Phong Thành không nên giao đạo cụ này cho anh! ! !

Đường Mạch còn thật sự nói: "Jacks, tôi phải nói cho anh biết, hiện tại tôi muốn lấy đi đạo cụ của anh. Tôi có khuynh hướng thiên về cái rìu phẩm chất rác rưởi này hơn, tôi nghĩ lấy nó đi, khả năng có được dị năng của anh sẽ cao hơn."

Đường Mạch nhìn về phía Trần San San, Trần San San gật đầu tán thành với hắn.

Jacks: "Được thôi, cậu lấy đi, tôi tặng cho cậu."

Đường Mạch chuẩn bị nói cho Jacks biết cây rìu này là đạo cụ cực kì lợi hại, nếu sử dụng hợp lý thì không thua gì đạo cụ phẩm chất hiếm có. Ai ngờ Jacks đột nhiên mở miệng, Đường Mạch sửng sốt, hắn cúi đầu nhìn về phía cái rìu. Chỉ thấy dòng chữ nhỏ màu vàng trên thân rìu đang chậm rãi biến hóa.

【 Đạo cụ: Ta không phải rìu vàng rìu bạc mà là rìu thủy tinh】

【 Người sở hữu: Đường Mạch 】

Đường Mạch: ". . . . . ."

Sau một lúc lâu, "Jacks, đó là một đạo cụ rất quan trọng."

Jacks không chút do dự: "Nhưng nó ở trong tay tôi, căn bản là vô dụng."

Đường Mạch nhất thời nghẹn lời. Hắn thế nhưng không có cách nào phản bác.

Jacks thấy sắc mặt của Đường Mạch, kỳ quái hỏi Trần San San chẳng lẽ mình nói sai cái gì sao. Cô gái nhỏ cũng không biết nên trả lời thế nào.

Đường Mạch cười cười, lắc đầu, chuẩn bị tìm đạo cụ phẩm chất hoàn mỹ trả lại cho Jacks. Hắn còn chưa kịp động tay, chỉ thấy một bàn tay lướt qua trước mặt mình, Đường Mạch theo những ngón tay thon dài nhìn lại, Phó Văn Đoạt đưa cho Jacks một con dao. Jacks mơ hồ nhìn anh, Phó Văn Đoạt thản nhiên nói: "Dao phay râu xanh, phẩm chất hoàn mỹ. Cách dùng rất đơn giản, lấy nó chặt chém đều được, công năng của nó chính là vô cùng sắc bén."

Jacks kinh hỉ nói: "Cái dao này quả thật hợp ý tôi, cảm ơn, cậu Phó!"

Phó Văn Đoạt cúi đầu nhìn Đường Mạch: "Lấy được dị năng của anh ta chưa?"

Đường Mạch sững sờ nhìn Phó Văn Đoạt.

Phó Văn Đoạt nhếch miệng: "Đường Mạch?"

Đường Mạch lấy ra sổ dị năng từ trong không khí, mở ra vừa thấy. Hắn cười, nói: "Ừm, lấy được rồi."

Việc quan trọng đã làm xong, bốn người Đường Mạch xuất phát đi đến căn cứ của Thiên Tuyển. Dọc đường đi, Jacks cực kỳ hưng phấn mà cầm dao chém lung tung, thử cảm giác. Hắn cao hứng cực kỳ: "Đạo cụ này dùng thật thích, tôi lần đầu nhìn thấy vũ khí dùng tốt như vậy."

Dao này hợp với Jacks, còn thật sự không tồi.

Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt đi ở phía trước, Trần San San cùng Jacks đi đằng sau. Jacks vẫn đang mê muội vũ khí mới "cực phẩm" của mình, cũng không cảm thấy hết thảy có gì khác thường. Nhưng cô bé tóc ngắn nhìn hai nam nhân đi ở phía trước, chậm rãi nheo lại hai mắt.

Đạo cụ phẩm chất hoàn mỹ Đường Mạch cũng có, còn có không ít. Vũ khí hắn cũng có, có lẽ không thích hợp với Jacks như cái dao này, nhưng Jacks cũng có thể sử dụng.

Nhưng Đường Mạch lấy đi đạo cụ của Jacks, Phó Văn Đoạt lại là người đền bù.

Này cũng không phải không được, đều là đồng đội, quả thật không cần phân chia lẫn nhau. Nhưng khi hai người làm loại chuyện này, lại giống như coi nó là lẽ đương nhiên. 

Trần San San sờ sờ vành tai.

. . . . . .Có phải cô bé nhạy cảm quá không nhỉ?

Ừ, hẳn là vậy.

Giữa trưa, bốn người đến trường trung học số tám mươi. Luyện Dư Tranh dựa vào cửa, cúi đầu nhìn mặt đất. Thấy bọn họ đến, nữ minh tinh tóc dài xinh đẹp thản nhiên quét mắt nhìn bọn họ, thanh âm hơi trầm: "Đi thôi, hạng nhất các người thật lâu." 

Đường Mạch lập tức nhận ra: "Có sự cố gì sao?"

Bước chân Luyện Dư Tranh dừng lại một chút: "Ừ. Sáng hôm nay bắt được một người tàng hình, hắn ta muốn tập kết Phó Văn. . . . . . Phó Văn Thanh, bị chúng tôi bắt được. Có lẽ là do Hắc tháp đã thông báo phiên bản đổi mới 4.0, người tàng hình kia đến bây giờ vẫn chưa biến mất, đã bị trói vào trong phòng học tiến hành bức cung, moi ra được rất nhiều tin tình báo."

Phó Văn Đoạt nhướng mày: "Phó Văn Thanh thế nào rồi?"

Luyện Dư Tranh tức giận nói: "Không chết được, vẫn tốt chán."

Phó Văn Đoạt cực kỳ thông minh nhận ra trong giọng nói của Luyện Dư Tranh có một tia dị thường, anh nhướng mày: "Phó Văn Thanh làm sao vậy."

Luyện Dư Tranh: "Vào rồi sẽ biết. Tên người tàng hình kia đã nói một đống tin tức quan trọng rồi, mấy người tới quá chậm."

Đường Mạch phải lấy dị năng của Jacks, quả thật hơi mất thời gian.

Năm người cùng nhau đi vào, tiếp tục đi về phía trước. Bỗng nhiên, Phó Văn Đoạt dừng lại bước chân, nhìn về phía sau. Cùng lúc đó, Đường Mạch thò tay vào túi áo của Jacks. Jacks kinh sợ chưa phản ứng kịp, Đường Mạch đã lấy đống phi tiêu từ túi của Jacks phóng ra, soạt một tiếng, cổ tay vung, hướng về một gốc cây ngô đồng.

Vèo!

Phi tiêu sắc bén xuyên qua thân cây, phát ra âm thanh đâm trúng thân thể.

Mọi người lập tức lấy lại tinh thần, người sau gốc cây kia khựng lại nửa giây, tiếp đó bước cả hai chân, bắt đầu chạy bộ tại chỗ. Một thanh âm nghiến răng nghiến lợi phát ra từ sau thân cây, thanh niên mặt búp bê mặc áo khoác trắng tức giận đến mức mặt đỏ gay, tựa hồ cũng không nghĩ tới mình sẽ dùng cách này để lên sàn. Anh ta chạy chậm dưới tàng cây, vẻ mặt tươi cười ghê tởm người khác lần đầu tiên biến mất không thấy.

Bạch Nhược Dao gắt gao nhìn chằm chằm Đường Mạch, giây tiếp theo, chân anh ta đạp một phát, thẳng hướng Đường Mạch mà lao đến --

"Đường Mạch, tôi giết cậu! ! !"

Lần gặp mặt tiếp theo, tôi nhất định sẽ giết cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net