Truyen30h.Net

Dm Edit Hoan Hon Nhan Lan Thu Hai Cua Thuong Tuong

Edit: Yuu | Beta: Thi

Hứa Nặc lập tức ngồi thẳng dậy, do dự mà nói:

"... Việt Việt?"

"Là em!" Giọng của Chiến Việt có vẻ rất phấn khích.

"Chiều nay mẹ mới mua cho em bộ quang não, anh dâu là người đầu tiên em lưu thông tin lại đó!"

"Thật sao, vậy sau này liên lạc thuận tiện hơn rồi" Trên mặt Hứa Nặc hiện lên ý cười nhàn nhạt, tựa lưng vào gối, thần sắc thanh thản, "Dùng quang não đã quen chưa?"

"Có hơi không quen một xíu, đeo ở trên cổ khá kì quái, Chiến Thần phải buộc dây vào người em rồi quàng qua cổ cho em... Ưm."

Nghe điện thoại, Chiến Việt ảo não mà che che miệng, cậu nhóc xém chút đã quên Hứa Nặc hiện tại rất không thích Chiến Thần, trong lòng nhất thời không khỏi căng thẳng, sợ cậu không vui.

Hứa Nặc chỉ cười trầm thấp vài tiếng.

Trái tim nhỏ bé của Chiến Việt lại từ trong cổ họng trở lại, nhỏ giọng nói: "Anh trai quả thật là quá đáng ghét."

"Ừm, quá đáng ghét."

"Anh dâu, Em... Em khi nào có thể đi tìm anh dâu chơi vậy?"

"Lúc nào anh dâu cũng rảnh, em có thể tới bất cứ lúc nào."

Giọng bên kia lại trở nên hào hứng: "Vậy ngày kia được không?"

"Được." Hứa Nặc dừng một lát rồi thấp giọng nói, "Em tự mình qua sao?"

"Vâng, vâng, tự em đi qua." Chiến Việt gật gật đầu rồi nói thêm, "Em không cho anh trai đưa đi."

Hứa Nặc sờ sờ cái mũi, cảm thấy hơi dè chừng khi bị đối phương nhìn thấu: "Anh dâu sẽ làm bánh ngọt cho em."

"Vâng ~ anh dâu, em kể anh nghe, hôm nọ em đến công viên thể dục thì lại gặp được Alpha kia, hắn hở ra một tí là khóc, em cứ nghĩ hắn là Omega cơ, hắn..."

Chiến Việt thao thao bất tuyệt tâm sự mấy chuyện nhỏ nhặt với Hứa Nặc cùng với mấy chuyện phiền não không lớn không nhỏ.

Hứa Nặc lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng trả lời vài câu khích lệ hoặc là nhắc nhở, cho đến khi giọng nói ở đầu dây bên kia giảm dần, cuối cùng chỉ còn lại mỗi tiếng hít thở nhàn nhạt thì mới cười khẽ một tiếng: "Ngủ ngon, Việt Việt."

...

Ngày hôm sau Hứa Nặc uể oải mở mắt, sau khi thức dậy thu thập gọn gàng cho bản thân, sau đó qua loa giải quyết bữa sáng, thuận tiện hẹn gặp mặt Châu Bảo Thương để mua cổ phiếu.

Ngoài dự kiến chính là, Châu Bảo Thương trực tiếp hẹn gặp giữa trưa, hơn nữa thái độ còn rất nhiệt tình.

Hứa Nặc do dự một chút, cuối cùng nhịn không được mà gửi tin nhắn đi: "Chào ngài, xin hỏi tôi cần chuẩn bị cái gì không?"

Châu Bảo Thương rất nhanh đã trả lời lại: "Không cần, ngài chỉ cần ký tên và thưởng thức một bữa trưa tuyệt vời, có thể dùng bữa cùng một Omega quyến rũ như ngài là vinh hạnh của tôi."

Giọng điệu này nghe hơi quen, nhưng Hứa Nặc nghĩ không ra đây là ai, chỉ có thể nói lại khách sáo vài câu, thầm mong rằng đến lúc đó cậu sẽ bình tĩnh hơn và người đó sẽ không dành cho cậu một chút "ưu đãi" nào dành cho vợ cũ của thượng tướng.

Tuy là nói như vậy, nhưng tới buổi trưa khi cậu nhập tiệc thì được một tiểu thư lịch sự và ngọt ngào dẫn vào phòng, khoảnh khắc nhìn thấy người đang ngồi trên ghế chính, cậu mở to hai mắt nhìn rồi buột miệng thốt ra: "Ayer?"

Người đàn ông lập tức lộ ra nụ cười cực kỳ xán lạn, hôn gió một cái rất tự nhiên: "Hì ~ là tôi, có phải phu nhân rất vui mừng không?"

Hứa Nặc nhìn Ayer mặt mày hớn hở mà hơi nhíu mi lại: "Tiên sinh không phải là một tay buôn vũ khí sao?"

"Đừng nói nữa tiểu bảo bối, tôi vừa mới thu được một khoản nợ, mặc dù nó hơi trái đạo đức, nhưng thương nhân chính là như vậy."

Ayer buông tay, vẻ mặt rất vô tội, "Nhưng mà chồng trước của phu nhân là Chiến Thần, hắn chỉnh tôi vô cùng thảm, tôi đành phải tìm một công việc phụ khác. Có điều nói nói đi cũng phải nói lại, phu nhân thực sự sáng suốt. Tôi ngưỡng mộ sự dũng cảm của phu nhân trong vấn đề ly hôn. Một Omega như phu nhân xứng đáng có được một người tốt hơn."

Hắn ta nói và lại lộ ra hàm răng trắng to," Chẳng hạn như tôi. "

Hứa Nặc phải thừa nhận rằng sau khi nghe lời phàn nàn của Ayer, trong lòng dâng lên cảm giác sảng khoái, không nhịn được phải đưa tay môi để che đi nụ cười.

Ayer có chút ủy khuất mà nói: "Này, tôi thấy phu nhân cười."

"Khụ, nếu đối tác là Ayer tiên sinh tôi rất yên tâm," Hứa Nặc cười nói, "Sự khôn khéo và năng lực của tiên sinh chắc chắn sẽ không làm tôi lỗ vốn. Không nói nhiều nữa, chúng ta ký hợp đồng trước rồi ăn trưa cùng nhau có được không?"

"Được, được, được" Ayer vỗ vỗ tay, nhân viên lập tức đi lên trước đưa cho Hứa Nặc một phần văn kiện và một cây bút, "Hứa Nặc phu nhân, ừm, tôi có thể gọi phu nhân là Nặc Nặc sao?"

"Đừng, Ayer tiên sinh," Hứa Nặc cũng không ngẩng đầu lên, xem kỹ nội dung trên văn kiện và nói, "Điều này sẽ khiến tôi có chút không quen."

"Được thôi, Nặc Nặc."

Hứa Nặc rốt cuộc ngẩng đầu lên: "Ayer tiên sinh."

Ayer cười hì hì nói: "Gọi vài tiếng nữa thì phu nhân sẽ quen."

Hứa Nặc nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, cuối cùng bất lực lắc đầu, nhìn xuống dòng cuối cùng của văn kiện, ký tên.

"Oh~" Ayer tiếp nhận văn kiện, cười xấu xa "Đáng thương tiểu Nặc Nặc giờ không có tiền, tiền của phu nhân đã chuyển hết qua cho tôi rồi."

"Ayer tiên sinh..."

"Được rồi, không nói nữa, ăn đi." Ayer búng tay một cái nói với người nhân viên kia: "Hắc, tiểu bảo bối, có thể dọn đồ ăn lên được rồi."

Hứa Nặc thở dài rồi ngồi xuống đối diện với Ayer.

Ngoài dự đoán chính là, lúc món đầu tiên được dọn ra Ayer trở nên trầm mặc lạ thường, cúi đầu nghiêm túc mà ăn cơm, hơn nữa ăn rất ngon.

Hứa Nặc không khỏi liếc hắn mấy lần.

Cuối cùng, Ayer đặt chiếc nĩa trên tay xuống, lau miệng, có chút bất lực nói: "Tiểu Nặc Nặc, tôi đã đẹp trai như vậy rồi sao?"

"Xin lỗi," Hứa Nặc có chút ngượng ngùng mím môi, "Tôi thất lễ."

Ayer cười nói: "Bởi vì tôi đột nhiên an tĩnh khiến phu nhân có chút không quen... Tôi lớn lên trong một khu ổ chuột, từ nhỏ đã hiểu được sự quý giá của lương thực"

Hắn thay đổi tư thế, tay chống cằm, ánh mắt tập trung mà ôn nhu, "Mẹ tôi nói với tôi rằng lương thực là điều tuyệt vời nhất trên đời, từ khâu gieo giống đến gia công chế biến, mỗi một trình tự đều đổ bao tâm huyết và công sức của mọi người, không ai có quyền ruồng bỏ họ."

Hứa Nặc có chút cảm động, ấn tượng đối với Ayer đã thay đổi: "Chỉ bằng điểm này, tôi có thể hiểu tại sao tiên sinh có thể tích lũy được nhiều tài sản như vậy."

Ayer sửng sốt một chút, sau đó anh ta mang theo khuôn mặt tươi cười có chút nhăn nhó trước đây, cúi người hỏi:

"Tại sao? Có phải sau khi nghe xong câu chuyện của tôi, phu nhân có chút thích tôi không?"

"Không" Hứa Nặc ngửa người từ từ về đằng sau, chậm rãi nói "Là keo kiệt."

Ayer dừng một chút rồi cười ha ha lên.

Hứa Nặc cũng cười.

Mối quan hệ giữa hai người đã được cải thiện rất nhiều sau bữa ăn này, bầu không khí rất nhanh đã ấm áp hơn.

Trước khi chia tay, Ayer chạm vào mũ rồi chào Hứa Nặc như một quý ông, hắn còn muốn một nụ hôn tạm biệt nhưng lại bị từ chối:

"Bữa cơm này tôi cực kỳ vui vẻ, về sau chúng ta hợp tác khẳng định là vô cùng vui vẻ, Omega mê người như phu nhân đương nhiên sẽ tìm được hạnh phúc thuộc về chính mình"

Hắn ta hướng Hứa Nặc nháy mắt mấy cái "Hy vọng tôi là sự lựa chọn đầu tiên của phu nhân."

Hứa Nặc cười nhưng không nói lời nào, vẫy tay chào rồi ngồi lên xe taxi.

Hứa Nặc trở về đến nhà thì phát hiện có một bức thư trong hộp thư trước cửa nhà.

Cậu mang bức thư về phòng, vừa đi vừa mở nó ra.

Với phần bìa thư được đóng khung đẹp mắt, bên trong là một tấm thiệp mời in chữ mạ vàng và một mẩu giấy ghi chú nho nhỏ.

Hứa Nặc dừng một chút, đọc lướt qua, sau đó cậu đặt tấm thiệp xuống với một tâm trạng phức tạp.

Thiệp mời này chính là thiệp mời sinh nhật của ba Hứa Nặc, lời nhắn trên đó thì được viết bởi mẹ kế. Nội dung rất đơn giản, không có gì ngoài việc kể lể ba cậu đã làm việc chăm chỉ thế nào, nếu cậu không đến thì tức là một đứa con bất hiếu.

Nhìn tình hình hiện tại thì không đi không được mà...

Hứa Nặc thở dài, lấy quang não ra bấm số của Chiến Việt.

– Hết chương 33 –

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net