Truyen30h.Net

[ĐM/ Hoàn] Ngư sủng trong lòng bàn tay bạo quân tàn tật _ Tuyết Sơn Phì Hồ

Chương 2: Cá trong miệng mèo

lynnkhuong

Editor: Lynn

Lý Ngư vui sướng, hóa ra vẫn còn có người không nịnh nọt chủ miêu!

Nếu như nói chỉ số thông minh của con mèo bình thường chỉ như đứa bé hai tuổi thì mèo trắng lớn này chính là một đứa bé bị nuông chiều, từ lúc sinh ra đến giờ muốn có cái gì là có cái đó, không ai dám cản, lúc này ngậm cá, lại có người dám chặn nó, mèo trắng tức giận xoay hai vòng tại chỗ liền quyết định cho kẻ này biết tay. Nó tiếp tục ngậm cá, nhảy mạnh lên đùi thanh niên.

... Ầm! ! !

Mèo trắng đâm rất ác, Lý Ngư trong miệng mèo cũng cảm nhận được cơ thể nó kéo căng, dùng mười phần lực.

Nhưng thanh niên kia không hề động một chút nào.

Mèo trắng hét thảm "meo meo" một tiếng, ngược lại bị sự cứng rắn của chân làm bật lại, miệng mèo buông lỏng, Lý Ngư vui mừng, nhân cơ hội vội vã lăn xuống từ miệng mèo, rất sảng khoái.

Bởi vì hình thể chủ miêu không cao nên cậu rơi xuống đất cũng không chịu quá đau.

Mèo trắng sững sờ, kêu meo meo, muốn nhào tới vồ Lý Ngư, Lý Ngư không dễ dàng mới rời khỏi miệng mèo, nào chịu để nó vồ, dưới tình thế cấp quẫy đuôi điên cuồng, quẫy một cái nhảy cao lên, "Bốp" một tiếng, đuôi cá vả vào miệng mèo!

Mèo trắng: "..."

Lý Ngư: "......"

Không thể nào, cậu chỉ muốn bỏ chạy thôi, sao động tác không cẩn thận lại thành đánh mèo rồi?

Lý Ngư rất chột dạ, thân là cá lại dám đánh mặt mèo, có phải cậu sẽ ngay lập tức bị mèo ăn không?

Mèo trắng đột nhiên bị kích động, xù hết cả lông lên, mạnh mẽ nhấn móng vuốt ấn mạnh một cái.

Vuốt mèo trên người Lý Ngư hệt như sắt thép, Lý Ngư tiếp tục kêu: Hu hu, không muốn bị ấn đâu, đau quá đau quá!

Một con cá dám khóc lóc om sòm trước mặt mèo như này, không bị ăn cũng rất khó.

Lẽ nào một đời anh danh của cậu sẽ bị chôn thây nơi miệng mèo sao?

Vuốt mèo khiến cả người Lý Ngư đau đớn, đau tới mức ủ rũ, chóp đuôi không cam lòng mà run lên rồi giật giật.

Sau đó cậu liền thấy, một đôi giày đằng vân đen kịt từ xa tới gần, chậm rãi đi đến trước mắt cậu.

Hóa ra thời điểm mèo trắng bắt được cậu lần thứ hai, thanh niên mặc Hoa phục cũng để ý tới động tĩnh bên này.

Không biết có phải ảo giác hay không, Lý Ngư cảm giác thanh niên này không biết vô ý hay cố tình nhàn nhạt liếc cậu một cái.

Sao mà có thể như thế chứ, không nói đến Cao công công và Tiểu Lâm Tử ngay cả một ánh mắt dư thừa còn không thèm bố thí cho cậu thì chỉ dựa vào một thân Hoa phục của thanh niên này, địa vị chắc chắn sẽ không thấp, người như vậy sẽ chú ý tới con cá nhỏ như Lý Ngư à?

Sức cá quả thực có hạn, Lý Ngư nhấc đuôi không nổi nữa, lẳng lặng nằm úp sấp bất động, ngưng tụ lại một chút khí lực cuối cùng, khó khăn hô hấp.

Cá không thể rời khỏi nước quá lâu, bị mèo cắn cào càng không được, cậu quá đáng thương, bị gấp tận hai lần đứa khác.

Ngay tại lúc này, thanh niên vén áo choàng lên ngồi xổm xuống, Lý Ngư chỉ thấy một khuôn đẹp trai đang không ngừng khuếch đại, khuếch đại...

Đây là một khuôn mặt đẹp trai đến tận cùng, khuôn mặt lạnh như băng, tóc mai như đao cắt, mắt tựa hàn tinh, môi hồng răng trắng, da trắng như ngọc, dù cho Tống Ngọc Phan An có ở trên đời, chắc cũng không đẹp được như vậy.

Lý Ngư từ ngữ ca ngợi chỉ có hạn, rất nhanh trong đầu cá đã cạn từ, lúc cậu còn là người, cậu rất có niềm tin với ngoại hình của mình. Cậu cảm thấy mình rất dễ nhìn, ông trời có lẽ là biết cậu sắp chết rồi nên mới cho cậu gặp một mỹ nam còn đẹp hơn cả tiên trên trời, đây là tính để cho cậu chết trong đố kỵ à?

Cá sắp chết rồi, nói cũng lành. Được rồi, nói thật nhá, cậu chỉ có hơi ghen tị chút thôi.

Trong đầu Lý Ngư không thể ngừng suy nghĩ lung tung, tục xưng hồi quang phản chiếu, đột nhiên cảm thấy cả người nhẹ đi. Mèo trắng lớn kêu to không cam lòng ở bên tai, nhưng cái vuốt ép chặt cậu đã rời khỏi!

Quả thật Lý Ngư không hề tin tưởng vào vận may của bản thân, thử lay động thân cá, tuy rằng vẫn rất đau, nhưng cậu... vẫn còn động được.

Chuyện gì thế này, vô duyên vô cớ, làm gì có chuyện con mèo trắng này bỏ qua cho cậu chứ?

Lý Ngư hơi giương mắt, mèo trắng lớn... nó là con mèo mà nó lại đang bay!

Thanh niên mặc Hoa phục túm chặt da lưng trên người con mèo, không hề khách khí xách mèo lên.

Con mèo này khỏe mạnh, toàn thân trắng như tuyết, con mắt dịu dàng giống như ngọc thạch, vừa nhìn đã biết đây là giống quý, người bình thường dù cho không cần nhìn đến mặt mũi quý phi thì cũng sẽ nảy sinh lòng thương tiếc khi nhìn cục lông này.

Nhưng thanh niên này thần sắc lãnh đạm, hình như chẳng thèm quan tâm tới con mèo trắng lớn này.

Lý Ngư kinh ngạc, phần lớn là cảm thấy cá sinh cuối cùng cũng có một tia hy vọng.

Cảm tạ trời đất, cũng cảm tạ mỹ nam! !

Mèo trắng bị xách lên quên cả cá, phát ra tiếng gào thét thê thảm, bốn móng muốn cào loạn lung tung, đổi lại nếu là những kẻ khác đã bị hù dọa sợ rồi, thế nhưng đối với cánh tay dài của thanh niên này mà nói thì căn bản nó chả có tí uy hiếp gì cả.

Sau đó khi Tiểu Lâm Tử nhìn thấy cảnh này thì hay chân mềm nhũn, lập tức quỳ xuống.

Sau khi đau đớn Lý Ngư có chút giật mình, Tiểu Lâm Tử đây là muốn làm gì? Chẳng nhẽ là vì cứu nguyên liệu nấu ăn là cậu mà nguyện quỳ xuống à?

Sự thực chứng minh cậu nghĩ nhiều rồi, Tiểu Lâm Tử là quỳ thanh niên mặc Hoa phục, dập đầu bịch một tiếng, nói năng lộn xộn: "Cảnh Vương điện hạ, này, đây chính là chủ miêu do Quý phi nương nương nuôi, van cầu ngài khai ân..."

Lý Ngư: "..."

Thanh niên này, hóa ra là một vương gia, gọi là Cảnh Vương?

Lý Ngư không hề có phản ứng đặc biệt gì với quý phi hay công công, nhưng đối với danh hào Cảnh Vương này, chẳng biết vì sao nghe lại có chút quen tai?

Chỉ là suy nghĩ chỉ vừa lóe lên trong đầu cậu, cá sinh ngàn cân treo sợi tóc, Lý Ngư không có đủ nhàn rỗi để mà suy nghĩ nhiều.

Thanh niên Hoa phục —— Cảnh Vương lạnh lùng hừ một tiếng, con mắt sâu thẳm liếc qua Tiểu Lâm Tử, tay xách mèo trắng cũng chẳng thèm động, cũng không có ý muốn buông tha cho nó.

Mèo trắng lớn ban đầu dùng toàn bộ sức mèo, sau đó khàn cả giọng, tiếng kêu càng ngày càng thấp, quanh thân Cảnh Vương tản ra khí tức ép người, mắt điếc tai ngơ, Tiểu Lâm Tử vẫn đang quỳ, mồ hôi trên trán càng ngày chảy càng nhiều.

Lý Ngư nằm trên đất, vị Cảnh Vương này tóm lấy mèo lớn bắt nạt cậu, cũng coi như là cứu cậu, thâm tâm Lý Ngư cực kỳ cảm kích, nhưng lại chẳng ai thèm để ý cậu, đem cậu thả lại trong nước, cậu sắp thành cá chết rồi!

Làm sao bây giờ...

Lý Ngư vô lực cuộn tròn chóp đuôi, nhưng mà không người nào nghe thấy tiếng lòng của cậu.

"Điện hạ, điện hạ... Đợi...đợi lão nô một chút, lão nô đến rồi!"

Lại là một người mà cậu không biết, từ xa hô to gọi nhỏ, điên cuồng chạy tới.

Đây là một nội thị hơi cao tuổi, đứng ở giữa Cảnh Vương và Tiểu Lâm Tử, trước tiên ông ta thở hổn hển một chút.

"Vương Hỉ công công, ngài đến rồi!" Tiểu Lâm Tử cho rằng gặp được cứu tinh, mắt sáng lên, chắp tay nói, "Van cầu ngài, giúp ta cầu tình Cảnh Vương điện hạ..."

Người tới chính là thiếp thân nội thị của Cảnh Vương - Vương Hỉ.

"Cầu tình gì cơ?" Vương Hỉ cố gắng thở đều, trước tiên quan sát cẩn thận từng li từng tí sắc mặt Cảnh Vương, sau đó hung tợn trừng Tiểu Lâm Tử một cái, "Mèo này tự mình chạy tới va vào người điện hạ nhà ta, làm sao, điện hạ muốn xử nó thì không được à?"

Tiểu Lâm Tử hơi hoang mang, ngập ngừng nói: "Nhưng đây là chủ miêu do Quý phi nương nương nuôi.."

Vương Hỉ đã sớm nhận ra mèo trắng, không nói thì thôi đi, ông điên lên : "Chỉ là một con mèo, cũng dám xưng chủ nhân ở trước mặt điện hạ, ta khinh!"

"Vương, Vương công công..."

Tiểu Lâm Tử cảm thấy mình đã nói sai, liền vội vàng che miệng mình, mèo của Quý phi ở trong mắt bọn họ là nửa chủ nhân, nhưng ở trước Chân Long Phượng Tôn chân chính thì là cái đinh gì chứ?

Vương Hỉ uy phong lẫm liệt mắng cho Tiểu Lâm Tử đầy đầu, Tiểu Lâm Tử cả người phát run, càng ngày càng cúi thấp đầu không dám nói tiếp nữa.

Vương Hỉ mắng xong, quay đầu lại nhìn hỏi ý kiến Cảnh Vương, con mắt lạnh lùng của Cảnh Vương giật giật, Vương Hỉ hiểu ý, lập tức xoay người làm hoa lan chỉ [1] mắng tiếp: "Mèo này va phải điện hạ, điện hạ chỉ trừng phạt một chút có gì mà sốt ruột."

[1] Hoa lan chỉ: 

Cái dáng vẻ ta đây của con mèo trong tay Cảnh Vương đã chẳng còn nữa. Nó đã bị làm cho hết ngang ngược rồi, lúc này mới biết mình cào trúng phải một miếng sắt, cuối cùng cũng coi như thu liễm tính tình, cãi lưỡi mèo lè ra thảm thiết kêu.

Người bình thường chắc chắn lúc này sẽ nhẹ dạ.

Nhưng Cảnh Vương lại không phải là người bình thường.

Cảnh Vương chờ đến khi mèo lớn không kêu nữa, ngoan ngoãn cúi đầu mới ném mèo vào trong lồng ngực Tiểu Lâm Tử. Mèo không sợ cao, sau khi thoát khỏi tay Cảnh Vương lập tức nhào vào trong lòng Tiểu Lâm Tử, trên người Tiểu Lâm Tử cũng không có mấy lạng thịt, bị nó bổ vào một cái, thiếu chút nữa khiến cậu chàng thổ huyết.

Vương Hỉ ho nhẹ một tiếng: "Điện hạ hôm nay tâm tình không tệ, chỉ hơi trừng phạt chút thôi, ngươi trông trừng nó, nếu như mà có lần sau... Ha ha, sống ngần này năm rồi, ta vẫn chưa thấy ai dám chọc điện hạ hai lần đâu."

"Nô tài đã rõ!" Tiểu Lâm Tử liên tục rập đầu lạy.

Cảnh Vương thờ ơ xua tay, Vương Hỉ liền mắng Tiểu Lâm Tử một cái, muốn rời đi theo Cảnh Vương.

Ơ định đi à?

Lý Ngư tha thiết mong đợi mãi mà chẳng thấy đâu. Cảnh Vương là người cứu cậu mà, nhưng sao hình như Cảnh Vương liếc cậu một cái xong lại không có ý định cứu cậu thế?

Lý Ngư có thể sống sót từ trong miệng mèo đã chẳng dễ dàng, xét thấy lời cậu nói chẳng ma nào hiểu cậu chỉ có thể góp hết sức lực cuối cùng của mình cuộn đuôi lại, nhẹ nhàng vỗ lên mặt đất một lần, hai lần.

Lời cầu cứu nhỏ bé này hình như chẳng ai nghe thấy được, làm người tuyệt vọng.

Lý Ngư gần như sắp từ bỏ, lần lượt khuyên bản thân hãy kiên trì, nói không chừng cứ kiên trì thì kỳ tích sẽ xảy ra đấy.

Mãi tận đến khi đuôi cậu chẳng thể động được nữa, kỳ tích cũng không xảy ra.

Giày đằng vân đã từng cứu cậu một lần, cũng chẳng vì cậu mà dừng lại lần hai.

Lý Ngư từ từ mất đi ý thức, đuôi cá không cử động được nữa, không khí bốn phía từ từ lạnh dần.

Cảnh Vương vốn đã đi xa được mấy trượng, đột nhiên dừng bước, bỗng dưng xoay người lại, con mắt lạnh lẽo chợt lóe một tia kinh ngạc.

"Điện hạ, ngài... Ngài làm sao vậy?" Vương Hỉ không hiểu cũng quay đầu lại.

Tiểu Lâm Tử đã nhanh chân ôm mèo trắng chạy đi, ở chỗ này cũng không có người khác.

Cảnh Vương nhăn chặt mày lại, làm thủ thế cấm ngôn, rồi mới quay đầu lại, vừa ngưng thần vừa chú ý dưới chân, không lâu sau, hắn đã đến vị trí trước kia.

Vương Hỉ rập khuôn đi theo từng bước phía sau, chỉ thấy Cảnh Vương cụp mắt tựa hồ như đang tìm cái gì.

Bỗng nhiên, Cảnh Vương dừng chân, cúi người xuống.

"Điện hạ, chắc là không tìm được đâu, ngài muốn cái gì, cứ để lão nô tìm đi!"

Vương Hỉ la lên định ngăn Cảnh Vương lại, Cảnh Vương khư khư cố chấp, thái độ cương quyết mặc kệ Vương Hỉ, tự mình nhặt một thứ dưới đất...

Chính xác mà nói, là một con cá to bằng bàn tay.

Đây là một con cá từng bị mèo cắn qua, trên người chồng chất vết thương.

"Điện hạ, chuyện này..."

Đây chẳng phải là một con cá chép rất bình thường sao, vì sao điện hạ lại kiên trì nhìn con cá này vậy chứ?

Vương Hỉ nghi ngờ không thôi, lần đầu tiên ông không hiểu nổi điện hạ nhà mình.

Cảnh Vương chần chừ một chút, vươn ngón tay, đầu ngón tay chạm vào đuôi cá.

Đuôi cá kia nhẹ nhàng ủ rũ vỗ vỗ.

Cảnh Vương: "..."

Sắc mặt Cảnh Vương trầm xuống, nhưng cuối cùng tay lại nhặt cá nâng lên.

"Điện hạ, điện hạ, hay là để lão nô làm đi!"

Vương Hỉ vội vàng vén tay áo muốn đỡ.

Cảnh Vương lắc đầu, tự mình nâng cá, trực tiếp đi đến một tòa ngự uyển gần nhất...

Lý Ngư mơ mơ màng màng, trong cơn khó chịu lại gặp được hơi ấm đã lâu không gặp, tựa như đến từ ổ chăn gối.

Hu hu hu, cá sinh quá khó khăn, chắc là cậu sắp chết rồi, nên mới biến thành người đúng không?

Nếu có thể biến trở về, chịu khổ cũng đáng.

Lý Ngư thầm vui vẻ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng " đinh" của hệ thống vang lên: "Chúc mừng kí chủ, bước đầu tiên trong nhiệm vụ chính của Hệ thống thú cưng dễ thương đáng yêu  "Làm cá cưng trăm vạn của bạo quân" —— làm quen với bạo quân, đã hoàn thành."

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường:

Lý Ngư: Điện hạ cứu mạng, mèo này cắn em!

Cảnh Vương: Phát động kỹ năng —— đoạt cá trong miệng mèo... vậy mà lại đoạt được. Nhưng không có chỗ đặt, đành phải đặt trong hồ cá.

Vương Hỉ:... Điện hạ, ngài muốn nuôi cá thì cứ nói thẳng đi.

Thính lực Cảnh Vương rất tốt, vì Lý Ngư vẫn luôn vỗ đuôi, cho nên Cảnh Vương không phát hiện, âm thanh đột nhiên ngừng lại nên hắn mới thấy cái gì đó sai sai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net