Truyen30h.Net

[ĐM- Edit] Nhân Vật Phản Diện Vả Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính

Chương 38: Thế giới 2- Solo mới biết ai là cha (12)

LinhThienTieu

Chương 38: Thế giới 2- Solo mới biết ai là cha (12)

Editor: Tiêu

Beta: Min

Sư Tư không hề bị lay động, đáy mắt nổi lên một tia yêu thương ngọt ngào, hắn ngăn lại động tác muốn kéo cổ áo của Nhiếp Gia, không kìm lòng được mà hôn ngón tay y, chỉ cảm thấy y thật sự là quá đáng yêu, chẳng khác nào một đứa nhóc nhõng nhẽo đòi ăn kem.

"Eo của em vẫn chưa tốt, em bảo anh làm sao ra tay được?" Sư Tư nhíu mày nhìn y, cắn cắn khớp xương ngón tay của y đầy tính ám chỉ, trong giọng nói có chút tình dục, "Biết rõ em rất khó chịu, anh thật sự là đau lòng muốn chết, em nghĩ anh còn cứng được sao?"

Nhiếp Gia chậm dãi thở dài, mặt đột nhiên có chút nóng.

Sư Tư yêu chiều mà xoa đầu y, cười trêu: "Rõ ràng là em cầu hoan, vậy mà người đỏ mặt cũng là em."

"Không, không phải..." Nhiếp Gia cảm thấy mặt mình càng ngày càng nóng, con ngươi xinh đẹp luống cuống tránh ánh mắt của Sư Tư, cúi đầu, dụi dụi đầu vào lồng ngực của Sư Tư, vòng tay ôm cổ hắn thật chặt, không muốn buông tay.

Đến lúc này Sư Tư mới phát hiện hô hấp của Nhiếp Gia nóng dần lên, từng hơi thở nóng rực phả vào trong cổ áo của hắn.

"Em thật sự rất yêu anh." Nhiếp Gia chôn mặt trên vai Sư Tư, run rẩy nói.

Sư Tư nhẹ nhàng vỗ lưng y, cười nhẹ nói: "Anh tuyệt đối sẽ không phụ lòng em."

Trong lòng Nhiếp Gia dâng lên một cỗ ngọt ngào, giọng có chút khàn khàn, nói: "Em biết."

Cuối cùng Nhiếp Gia cũng hiểu rõ được, dù là bất kỳ ai cũng không thể lay động tình cảm của Thời Kham đối với y, cho dù là chính bản thân y đi chăng nữa.

Buổi chiều, Thần Thiên gọi điện tới gọi Nhiếp Gia về công ty bàn bạc về trận chung kết sắp tới. Sau bữa trưa, Nhiếp Gia bị Sư Tư bắt đến bệnh viện để dưỡng bệnh, điện thoại là Phòng Phòng nhận, Phòng Phòng tránh Nhiếp Gia, đi ra hành lang nhận điện thoại, mở miệng nói: "Anh Thiên, lão đại của bọn em vẫn đang ở trong bệnh viện, vết thương trên eo của anh ấy vẫn chưa hồi phục tốt."

Phòng Phòng có chút khó chịu, mới ghi hình xong thôi mà, không thể cho lão đại nghỉ ngơi một chút hay sao, sao cứ bắt lão đại của họ làm việc như điên, chẳng khác nào con quay vậy... Nói năng chẳng hề dễ nghe, những lúc như thế này thì lại nhớ đến lão đại của họ, các buổi biểu diễn festival âm nhạc với các show diễn trước kia sao không thấy tìm lão đại của bọn họ để bàn bạc.

"Vẫn đang ở phòng bệnh cũ sao?"Thần Thiên hỏi.

"Phải." Phòng Phòng nói.

Thần Thiên nói câu đã biết rồi cúp điện thoại.

Nhiếp Gia đang ngủ trưa, Sư Tư nằm cùng y một lát rồi nhận được cuộc điện thoại nói phải ra ngoài một lúc, Nhiếp Gia an tâm ngủ. Nhóm trợ lý đều ở đây, yên lặng trông ở ngoài phòng, thực ra lại đang sôi nổi nói chuyện trong nhóm chat.

【Người đưa đại ca đến bệnh viện có phải cũng chính là người tặng hoa cho đại ca?!!!】

【Tôi thấy hình như là thế, ánh mắt kia, tsk tsk, không nghĩ tới lại là một nam hồ ly tinh... Sao tôi lại thấy có chút vui vẻ vậy nhỉ, ha ha ha ha ha.】

【Nói không chừng chỉ là mấy người đoán mò mà thôi, như thế không tốt, Phi ca mà biết thì sẽ rất tức giận.】Tiểu Lưu ra dáng nói.

Phòng Phòng cùng một nữ trợ lý khác trăm miệng một lời mà đáp lại:【Cái tên thẳng nam chết tiệt như cậu thì biết cái gì!!!】

Tiểu Lưu cảm thấy rất vô tội, hai nam trợ lý khác thấy câu này, run rẩy mà im lặng xóa đi câu "Đúng thế" còn chưa kịp gửi.

Lúc Thần Thiên tới, các trợ lý còn đang sôi nổi mà bổ não, Nhiếp Gia ngủ say, là tiếng Thần Thiên mở cửa đánh thức y. Nhiếp Gia cau mày mở mắt ra, lúc y thiếu ngủ thì tâm tình rất khó chịu.

"Thật xin lỗi, làm phiền đến cậu rồi." Thần Thiên nhẹ nhàng đóng cửa lại, anh không nghĩ Nhiếp Gia đang ngủ trưa.

"Chuyện gì?" Nhiếp Gia nằm một lát, tâm tình mới tốt hơn một chút, vén chăn bước xuống giường.

"Đạo diễn Phương Hoành bảo rằng đêm chung kết sẽ dùng hình thức phát sóng trực tiếp, phương thức thi đấu cũng sẽ thay đổi, hơn nữa địa điểm hình như không phải là ở trường quay, có lẽ sẽ biểu diễn ở rạp hát, địa điểm cụ thể vẫn chưa biết nhưng tổ sản xuất đã thông qua kế hoạch này rồi." Thần Thiên cùng Nhiếp Gia đi về phía sofa.

Phòng Phòng lấy nước cho Nhiếp Gia uống thuốc, Nhiếp Gia ngậm thuốc, nói qua loa: "Là sợ trường quay quá nhỏ sao?" Trận chung kết sẽ biểu diễn tại rạp hát lại còn phát trực tiếp, khán giả ở hiện trường ít nhất cũng sẽ gần 10.000 người, còn là chương trình gì nữa, chẳng khác nào một show diễn cỡ nhỏ cả.

Thần Thiên nhận cà phê Tiểu Lưu đưa cho anh, ánh mắt nghiêm túc, nói: "Chúng ta mới quay xong, chờ tập này phát sóng thì nhất định sẽ khiến toàn giới sôi trào, tổ sản xuất có lẽ là muốn nhân cơ hội này tạo thanh thế đi, cụ thể thì tôi cũng không rõ cho lắm, đạo diễn cũng không nói cụ thể."

"Đổi thành phát trực tiếp thì cũng chỉ còn có nửa tháng, chuẩn bị sân khấu biểu diễn thì cho dù tổ sản xuất không cần quan tâm kinh phí đi chăng nữa cũng không thể chuẩn bị xong trong nửa tháng." Nhiếp Gia nói.

Thần Thiên cười một tiếng, "Cậu đây là lo xa rồi, về mặt tiền bạc thì có tập đoàn Vạn Khải tài trợ vô điều kiện, cho nên tổ sản xuất mới đột nhiên thay đổi địa điểm tổ chức."

Nhóm trợ lý vốn ngồi ở cạnh nhắn tin với nhau vừa nghe tới bốn chữ ‹‹tập đoàn Vạn Khải›› liền giống như một đám thỏ trong bụi cỏ ngẩng đầu lên, trên mặt đều cùng một biểu tình như nhìn đồ ngốc mà nhìn Thần Thiên. Tiết mục này dù hot thì toàn bộ đài truyền hình cũng không thể nào so sánh với tập đoàn Vạn Khải, vậy mà tập đoàn Vạn Khải lại tài trợ cho tiết mục này...

Nhiếp Gia nghe vậy thì nhíu mày, Sư Tư cũng không nói chuyện tài trợ với y, chẳng lẽ Sư Diên... Không đúng, Sư Diên vẫn còn đang trong trạng thái muốn cố hết sức để rũ sạch quan hệ giữa gã và Sư gia, gã không thể yêu cầu công ty tài trợ tổ sản xuất được.

Thần Thiên cho rằng y cũng kinh sợ, nói: "Rất kinh ngạc đúng không, tôi cũng sợ hết hồn." Anh chống cùi chỏ lên đầu gối, trong lòng mơ hồ có chút hưng phấn, "Nghê Phi, tổ sản xuất rất coi trọng đêm chung kết, sau khi tập này được phát sóng thì chắc chắn sẽ nhận được rất nhiều quan tâm, tôi cảm thấy đây là một cơ hội mới cho nhóm D của chúng ta, chúng ta chắc chắn sẽ được nâng cao thêm một bậc."

"Điều kiện tiên quyết là phải thắng đã." Nhiếp Gia lạnh lùng nói, "Thua thì sẽ trực tiếp mất mặt trước toàn thế giới."

Thần Thiên cười khổ một cái, nói: "Có cậu ở đây thì chúng ta không thua được, cậu cũng đừng nói với tôi là cậu sẽ chỉ quay tập vừa rồi thôi nha."

"Tôi tới là để đảm bảo nhóm D chiến thắng, sẽ không dừng lại giữa chừng, nếu không tôi đi quay tập vừa rồi để làm gì." Nhiếp Gia rảnh đến chán, thiếu kiên nhẫn dùng đầu ngón tay gõ gõ tay vịn của sofa, Phòng Phòng đưa cái kẹo mút cho y mài răng.

Thần Thiên gật đầu nói: "Cảm ơn cậu, Nghê Phi. Hôm nay tôi tới cũng là muốn hỏi có ý kiến của cậu về đêm chung kết sắp tới... Chủ yếu là ‹‹Hành khúc›› ở đêm bán kết quá kinh diễm, các bài hát trước của chúng ta có lẽ sẽ không đạt được hiệu quả như ‹‹Hành khúc››."

Nhiếp Gia không vội, cắn kẹo răng rắc, hờ hững nói: "Viết một bài mới là được rồi."

Quyết định này cũng không phải y chợt nghĩ ra mà đã xuất hiện trong đầu y từ lúc số phiếu được công bố tối hôm trước. Khán giả thích thể loại rock & roll đúng không, vậy chung kết y liền cho khán giả quẩy hết mình với nó!

"Liệu có kịp không?" Thần Thiên không hề hoài nghi khả năng sáng tác của y, dù sao Nghê Phi cũng đã từng sáng tác một bài hát hoàn toàn mới chỉ trong một giờ. "Tôi sợ biên tập vũ đạo không theo kịp thời gian cậu sáng tác nhạc, hơn nữa chúng ta luyện tập cũng cần thời gian, đặc biệt là Tạ Nhất Hàng." Thần Thiên thở dài, cho dù bài hát ở trước đêm chung kết một ngày mới hoàn thành thì anh cùng Sư Diên vẫn có thể tập nhảy xuyên đêm nhưng nếu hi vọng Tạ Nhất Hàng vừa tập nhảy vừa tập hát được trong thời gian ngắn như thế thì không bằng hi vọng khán giả ở hiện trường cùng ban giám khảo mù cho rồi.

"Nhảy cái gì mà nhảy, thắt lưng tôi đau, không nhảy." Nhiếp Gia nói: "Anh về đi, tôi viết xong sẽ về công ty."

Thần Thiên nghĩ nghĩ thấy cũng đúng, đêm chung kết tuyên bố ca khúc mới cũng đủ khiến cả giới nổ tung. Anh gật đầu, đứng lên nói: "Vậy cậu nghỉ ngơi đi."

Thái độ hiện tại của Thần Thiên so với trước kia hoàn toàn khác, hôm nay tới gặp Nhiếp Gia, thái độ rõ ràng có khiêm tốn cùng tôn trọng. Nghĩ đến pha đập nhau nhừ tử tối qua, Thần Thiên đã hiểu rõ rồi. Chỉ chờ chương trình phát sóng, chỉ cần là người có não khi nghe hết phần nhận xét cùng phê bình của thầy Trần Hoán Doãn thì trên cơ bản là sẽ có phản ứng giống như Thần Thiên.

Nhưng vẫn chưa đủ, thứ gọi là fan cuồng thì không thể xem nhẹ được, đối với fan cuồng mà nói thì dù idol có chơi ma túy thì cũng là cá tính của idol, Nghê Phi ăn không ít mệt chủ yếu là do đám fan cuồng này gây ra.

Nhiếp Gia không vội, sau khi đuổi Thần Thiên về thì ngồi đó trầm ngâm.

Hơn 3 giờ chiều Sư Tư trở lại, vừa mở cửa liền thấy thanh niên tuấn mỹ ngủ dưới ánh nắng chiều, y cúi đầu, chiếc cổ thon gọn bị phần tóc đen rũ xuống che khuất một nửa, vành tai trắng nõn lộ ra. Y ngồi trên ghế sofa, trên đầu gối đặt một số bản phổ nhạc, có lẽ là đang viết một bài hát mới, thế nhưng trên bản phổ không hề có bất kỳ một nốt nhạc nào cả, trên bản phổ chỉ có những đường nét tán loạn đen kịt, giống như một sợi len bị mèo cào nát, loạn đến mức khiến người khác nhìn nó liền cảm thấy phiền không thôi, có chỗ thậm chí vì dùng lực quá mạnh mà ngòi bút đâm thủng giấy.

Trang giấy rối như tờ vò khiến người ta cảm thấy không khỏe chút nào, giống như nhìn thấy một tâm lý vặn vẹo lại đầy nóng nảy.

Sư Tư nhìn đường nét hỗn loạn trên bản phổ mà trong lòng hốt hoảng, hắn nhẹ nhàng lấy tay nâng cằm Nhiếp Gia, gọi y: "Phi Phi?"

Nhiếp Gia hoảng hốt tỉnh lại, lúc mở mắt, ánh mặt trời chiếu vào mắt y, đôi mắt y giống như một viên đá quý vàng óng, ở nơi sâu thẳm của con ngươi lại ẩn chứa sự nóng nảy cùng giết chóc, chỉ thoáng qua, giống như là ảo giác của Sư Tư.

Y thấy Sư Tư thì liền nở nụ cười, không hề có bất kỳ sự khác thường nào: "Anh về rồi."

"Sau này đừng ngồi ngủ gục như thế nữa, không tốt cho xương cổ." Sư Tư ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói. Hắn lén lút giấu bản phổ ra sau lưng, mặc dù thấy trong mắt Nhiếp Gia chỉ có lưu luyến cùng tình yêu si mê nhưng vẫn không thể an lòng, luôn cảm thấy đằng sau biểu hiện của y còn giấu một thứ đó nguy hiểm, khiến hắn thấp thỏm không an lòng.

Nhiếp Gia hiển nhiên cũng quên mất chuyện này, nghe lời mà gật đầu, "Em đang tắm nắng với nghe nhạc, ngủ quên lúc nào cũng không biết nữa."

Buổi tối, Sư Tư ăn cơm cùng Nhiếp Gia rồi lấy cơ rời đi, Nhiếp Gia còn đang bận tìm bản phổ của mình nên cũng không chú ý, còn tưởng là mình nhớ nhầm, lấy một bản khác bắt đầu tô tô vẽ vẽ.

Còn bản phổ kia thì được Sư Tư đưa cho một người bạn chuyên ngành tâm lý học, lạnh mặt nói: "Cậu nhìn hộ tôi một chút, đây là như thế nào."

Tiết Đình đang ứng phó lần oanh tạc tin nhắn của mẹ về việc kết hôn, quay đầu liếc mắt một cái, sợ tới mức thiếu chút nữa liền ném điện thoại vào tường: "Đây là cậu vẽ?"

"Không phải." Sư Tư hờ hững nói.

Tiết Đình nhẹ nhàng an ủi trái tim nhỏ bé của mình, hù chết bé rồi, "Cậu làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng cậu không chỉ gãy chân mà còn mắc bệnh tâm lý nữa chứ."

"Có vấn đề gì?" Sư Tư nghe anh ta nói thế, trong lòng không khỏi hốt hoảng, nói.

Tiết Đình cầm bản phổ, nhìn kỹ một hồi, trên mặt cũng không còn vẻ cười hì hì thiếu đòn nữa, nghiêm mặt nói: "Đây là điển hình cho chứng rối loạn lưỡng cực... Tình huống này có chút nghiêm trọng, nếu như có một ngày người này giết người thì cũng không hề lạ, ai vậy? Có cần tôi giúp một tay không?"

Trong lòng Sư Tư trầm xuống, "Người yêu của tôi, nhưng tôi lại không cảm thấy em ấy mắc bệnh nghiêm trọng như rối loạn cảm xúc lưỡng cực."

Tiết Đình cũng chỉ mới nghe mẹ nói Sư Tư sắp kết hôn vào sáng nay, tuy rằng không biết người kia là ai nhưng Sư gia đã bắt đầu chuẩn bị hôn lễ, chính vì thế mà mẹ anh mới muốn đánh anh một trận túi bụi.

Tiết Đình sờ sờ mũi nói: "Tôi chưa gặp người này nên cũng không thể cam đoan với cậu, người mắc chứng rối loạn cảm xúc lưỡng cực cũng không phải lúc nào cũng trong trạng thái nóng nảy dễ tức giận, dễ bùng nổ, có lẽ là người ấy vẽ trong lúc đang không kiềm chế được tâm trạng, cậu phải chú ý quan sát nhiều một chút, trong tình huống nào sẽ khiến tâm trạng của người ấy trở nên nóng nảy thì cố gắng tránh khỏi các tình huống như thế. Tình huống của người yêu cậu tuy rằng nghiêm trọng nhưng cậu cũng không cần quá lo lắng, hiện giờ trạng thái tinh thần của y không quá tốt nhưng mà y có ý thức chống lại, cậu phải hỗ trợ y, cố gắng hết sức đừng để y một mình."

Trái tim của Sư Tư như bị ai đó bóp chặt, hắn căn bản không thể tưởng tượng được người yêu của mình đã phải trải qua sự dày vò đến mức độ nào mới khiến y mắc chứng rối loạn cảm xúc lưỡng cực nghiêm trọng như vậy.

"Tôi phải làm như thế nào?" Sư Tư vội vàng nói.

Tiết Đình biết Sư Tư có lẽ không muốn anh biết người yêu của hắn là ai, chắc là thân phận không tiện tiết lộ đi, Tiết Đình cũng không để ý lắm, nói: "Cậu đừng quá lo lắng, cậu chỉ cần đảm bảo y ngủ đủ giấc, không để y một mình trong thời gian dài, cho y biết cậu cần y, dựa vào trình độ y cố gắng chống lại bệnh để xem thì một ngày nào đó y sẽ khỏe mạnh trở lại, tuy rằng sẽ mất rất nhiều thời gian, cậu cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."

Sư Tư vẫn luôn có sự tự chủ rất tốt, nhưng từ lúc rời khỏi chỗ của Tiết Đình thì luôn cắn chặt răng, gần như muốn cắn nát răng của chính mình vậy, đau lòng không thôi, có cảm giác giống như bị ai đó đâm cho một dao.

Hắn về lại bệnh viện, Nhiếp Gia đang đeo tai nghe ngồi trên ghế sofa viết viết vẽ vẽ, y thay đổi tư thế ngồi một chút, trước đó là đưa lưng về cửa chính thì giờ đang quay mặt về phía cửa, giống như là sợ mình không biết hắn đã trở về.

Các chi tiết nhỏ này giống như một đứa nhỏ ngoan ngoãn nghe lời khiến Sư Tư đau lòng không thôi, hắn cố gắng đóng cửa hơi lớn tiếng một chút, quả nhiên kinh động đến thanh niên đang nghiêm túc ngồi viết nhạc.

Nhiếp Gia ngẩng đầu lên, lập tức lấy tai nghe xuống, nở nụ cười chạy tới muốn đỡ hắn.

Sư Tư không nói một lời, trực tiếp thuận thế kéo người ôm vào lồng ngực.

"Anh làm sao vậy?" Nhiếp Gia không hiểu nói.

"Không có gì, chỉ là có một chút chuyện phiền lòng ở phương diện làm ăn thôi." Sư Tư dịu dàng nói, nhẹ nhàng vuốt ve tóc sau gáy Nhiếp Gia.

Nhiếp Gia dịu dụi đầu vào lồng ngực của Sư Tư, ôm eo hắn, nhẹ giọng nói: "Không sao, em sẽ luôn ở cùng anh."

Sư Tư cười không nói, chỉ ôm thật chặt người trong lồng ngực.

Nhiếp Gia thấy cảm xúc của Sư Tư không đúng lắm, lén hỏi KK.

KK đương nhiên biết nguyên nhân tâm trạng Sư Tư không đúng, nhưng mà nó không dám nói đâu, nó mà bán đứng trưởng phòng thì nhỡ đâu ngày mai bị mấy đồ yêu diễm đê tiện AA, BB hay CC thay thế thì phải nàm thao QwQ

KK âm thầm nói:【Chỉ là chuyện thường thấy thôi, làm ăn ấy, ngài hiểu mà.】

Hết chương 38.

Editor có lời mún nói: KK cũng khổ tâm nhắm chớ bộ QwQ vì bảo vệ vị trí trợ thủ cũng hao hết não á QwQ

Về căn bệnh rồi loạn cảm xúc lưỡng cực thì mình đã có phần mô tả ở chương 5. Đó là phần thông tin cơ bản nhất về căn bệnh này. Dưới đây là một số thông tin cụ thể hơn.

Mặc dù nguyên nhân dẫn đến rối loạn lưỡng cực vẫn chưa được hiểu rõ, cả yếu tố di truyền và môi trường đều được cho là đóng vai trò trong việc gây ra bệnh. Có nhiều gen có khả năng đóng góp vào sự phát triển của bệnh, trong đó mỗi gen gây tác động một ít. Các yếu tố di truyền quyết định 70–90% nguy cơ mắc rối loạn lưỡng cực. Các yếu tố nguy cơ mang tính môi trường bao gồm việc bị lạm dụng lúc nhỏ và căng thẳng kéo dài. Rối loạn lưỡng cực được xếp vào loại I nếu người bệnh đã trải qua ít nhất một pha hưng cảm (dù đã trải qua pha trầm cảm hay chưa), và được xếp vào loại II nếu người bệnh đã trải qua ít nhất một pha hưng cảm nhẹ (nhưng chưa trải qua pha hưng cảm nặng nào) và một pha trầm cảm.Nếu nguyên nhân của các triệu chứng là thuốc hoặc các bệnh khác thì người bệnh không được chẩn đoán là mắc rối loạn lưỡng cực. Các chứng bệnh khác có những triệu chứng trùng lặp với rối loạn lưỡng cực bao gồm rối loạn tăng động giảm chú ý, rối loạn nhân cách, tâm thần phân liệt và rối loạn sử dụng chất gây nghiện, cũng như nhiều bệnh khác. Việc chẩn đoán rối loạn lưỡng cực không yêu cầu xét nghiệm, tuy nhiên xét nghiệm máu hoặc chẩn đoán băng hình ảnh có thể được chỉ định nhằm loại trừ các vấn đề khác.

Thuốc ổn định tâm trạng—lithium và một số thuốc chống co giật như valproate và carbamazepine—là cách phòng ngừa tái phát bệnh chủ yếu. Thuốc chống loạn thần được chỉ định trong các pha hưng cảm nghiêm trọng cũng như khi thuốc ổn định tâm trạng bị kháng hoặc không hiệu quả.Biện pháp tâm lý trị liệu đã được cho thấy là có thể cải thiện tình trạng bệnh. Việc sử dụng thuốc chống trầm cảm trong các pha trầm cảm gặp phải tranh cãi—chúng có thể mang lại hiệu quả nhưng đã cho thấy là sẽ kích thích các pha hưng cảm. Việc điều trị các pha trầm cảm thường khó khăn. Liệu pháp sốc điện có hiệu quả trong các giai đoạn hưng cảm và trầm cảm nghiêm trọng, đặc biệt là với tình trạng loạn tâm thần hoặc căng trương lực.Người bệnh có thể cần nhập viện nếu có khả năng gây nguy hiểm cho chính mình hoặc người khác; họ có thể phải được cưỡng ép điều trị nếu từ chối điều trị.


 Ước tính 1% dân số thế giới mắc rối loạn lưỡng cực. Tại Hoa Kỳ, 3% dân số được ước tính là chịu ảnh hưởng của bệnh ít nhất một lần trong đời; tỷ lệ mắc bệnh dường như là tương đương giữa nam và nữ. Các triệu chứng thường xuất hiện từ độ tuổi 20; thời điểm khởi phát càng sớm thì tiên lượng càng xấu. Khoảng một phần tư đến một phần ba số người mắc rối loạn lưỡng cực gặp phải các vấn đề về tài chính, xã hội hoặc công việc vì tình trạng bệnh của mình. Rối loạn lưỡng cực nằm trong số 20 nguyên nhân lớn nhất dẫn đến tật nguyền trên toàn thế giới và gây ra sự tốn kém lớn cho xã hội. Do lối sống và tác dụng phụ của thuốc, người mắc rối loạn lưỡng cực có nguy cơ tử vong vì những nguyên nhân tự nhiên như bệnh động mạch vành cao gấp đôi so với dân số nói chung. (Theo Wikipedia)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net