Truyen30h.Net

[ĐM/EDIT] Pháo hôi tay xé hào quang vai chính

Chương 15: Hào môn thế gia (15)

Liemsitonhuconghanh

Thẩm Quốc Hào vẫn luôn để ý tin tức Thẩm Không Thanh, sau khi biết được Thẩm Không Thanh đạt được quán quân Olympic toán quốc tế, Thẩm Quốc Hào nháy mắt vui mừng khôn xiết, không hổ là con ông, làm ông nở mặt nở mũi.

Thẩm Quốc Hào trong lòng kích động vạn phần, ông luôn luôn trầm mê công việc không thể kiềm chế lại lần đầu bỏ công việc xuống, vội vã mà về đến nhà.

Thẩm Gia Di đang ngồi thảo luận trang sức đá quý với Đoạn Mạn Nhu mắt sáng lên, vô cùng cao hứng lên đón, ôm chặt cánh tay Thẩm Quốc Hào, làm nũng bán manh nói: "Ba, sao hôm nay ba về nhà sớm vậy?"

Nhìn con gái vẻ mặt duyên dáng, Thẩm Quốc Hào nhìn không được duỗi tay xoa xoa đầu Thẩm Gia Di, trong mắt tràn đầy sủng nịnh.

"Ba, con biết ba bận công việc, nhưng mà bận cũng không thể không chú ý đến thân thể chứ!" Người ta đều nói con gái thận trọng, trên người Thẩm Gia Di cũng thể hiện điểm này, ba mẹ mình có hiềm khích, Thẩm Gia Di là người nhận ra đầu tiên, thân là áo bông nhỏ tri kỉ của ba mẹ, Thẩm Gia Di đương nhiên sẽ nắm chặt cơ hội hỗ trợ hòa hoãn quan hệ giữa ba mẹ, nhón chân đến bên tai Thẩm Quốc Hào, ra vẻ thần bí nhỏ giọng nói: "Ba, ba không biết đâu, mấy ngày nay mẹ cứ luôn nhắc đến ba mãi."

Ánh mắt Thẩm Quốc Hào rốt cuộc chuyển tới trên người Đoạn Mạn Nhu đang ngồi trên sofa.

Đoạn Mạn Nhu mặt mày ôn nhu, ánh mắt nhìn Thẩm Quốc Hào trước sau như một lưu luyến đa tình.

Nếu là ngày thường, nhìn thấy vợ ôn nhu đa tình như vậy, trong lòng Thẩm Quốc Hào đã sớm mềm một mảnh, nhưng mà hiện tại, nhìn hai mắt vợ muốn nói lại thôi, Thẩm Quốc Hào cũng chỉ nhẹ nhàng thở dài, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Không biết bắt đầu từ khi nào, Thẩm Quốc hào đã sinh ra hiềm khích với người vợ đã từng ân ái, chút hiềm khích này tuy rằng không có uy hiếp với hôn nhân vợ chồng bọn họ, nhưng xác thật có ảnh hưởng tới cảm tình vợ chồng bọn họ.

Thân là người bên gối Thẩm Quốc Hào, Đoạn Mạn Nhu đương nhiên Thẩm Quốc Hào đã sinh ra bất mãn với bà ta, trong mắt hiện lên một mạt đau thương, nhưng vẫn ra vẻ kiên cường như cũ mở miệng nói: "Tiểu Di, đừng nháo ba con."

Thẩm Gia Di cười giảo hoạt, tiếp tục nhẹ nhàng phe phẩy cánh tay Thẩm Quốc Hào, làm nũng bán manh.

Thẩm Quốc Hào mềm lòng, sắc mặt cũng không hề khó coi như vậy, ngồi xuống bên người Đoạn Mạn Nhu ông tận lực dùng ngữ khí hòa hoãn nói: "Không Thanh ở cuộc thi Olympic toán học quốc tế giành quán quân, nó thi được như vậy, không chỉ làm mình anh nở mày nở mặt, cũng là để cho Thẩm gia nở mày nở mặt, em..."

Không đợi Thẩm Quốc Hào nói cho hết, Thẩm Gia Di liền vẻ mặt không cao hứng mà phản bác: "Ba! Thẩm Không Thanh từ đầu đến cuối không coi chính anh ta là người Thẩm gia, ba há miệng mở miệng đều là Thẩm Không Thanh, người ta căn bản không nhận tình cảm của ba, hà tất gì!"

"Câm miệng!" Thẩm Quốc Hào thẹn quá hóa giận, hận sắt không thành thép mà mắng: "Mặc kệ thế nào, Thẩm Không Thanh cũng là anh trai ruột của con!"

Thẩm Quốc Hào không phát hiện, trong lúc hai cha con bọn họ phát sinh tranh chấp, Thẩm Gia Dự cùng Thẩm Gia Kỳ cũng xuất hiện ở phòng khách, hơn nữa còn nhìn thấy tất cả tranh chấp và cãi vã.

Thẩm Gia Kỳ chưa từng khó xử giống như bây giờ, nghe Thẩm Quốc Hào một lời một Thẩm Không Thanh, hắn lần đầu tiên cảm giác được không chốn dung thân, từ nhỏ lớn lên ở Thẩm gia thì sao, Thẩm gia, vẫn như cũ không có chỗ cho hắn dung thân.

Thẩm Gia Kỳ thương tâm muốn chết xoay người, cũng không quay đầu chạy ra cổng.

"Gia Kỳ!"

Thẩm Gia Dự đuổi theo, nhưng không bao lâu sau, Thẩm Gia Dự đã một mình trở lại, đồng thời, còn gọi điện thoại với vẻ mặt sốt ruột.

"Gia Kỳ không chịu bắt máy con." Vẻ mặt thất bại mà buông điện thoại xuống, nhìn Thẩm Quốc Hào, ngữ điệu mang cầu xin mà nói: "Ba, con biết ba rất coi trọng Thẩm Không Thanh, nhưng ba có thể để ý đến tâm tình Gia Kỳ một chút không, em ấy cũng là con ba, không phải sao?"

Thẩm Quốc hào á khẩu không trả lời được, ông ta đương nhiên nói không được cái loại lời nói ngu ngốc con nuôi không bằng con ruột, nhưng Thẩm Không Thanh lạnh nhạt chống đỡ, xác thật làm ba già như ông ta thương thấu tâm, ông ta chẳng qua là muốn đón cốt nhục lưu lạc bên ngoài của mình về, đâu có khó như vậy.

Đoạn Mạn Nhu bắt đầu khóc sướt mướt, Thẩm Quốc Hào nghe được tâm phiền ý loạn, biểu tình trên mặt cũng không quá đẹp.

Vì làm Thẩm Quốc Hào hết hy vọng, Thẩm Gia Dự chủ động gọi điện thoại cho Thẩm Không Thanh.

Không bao lâu, điện thoại bắt được máy, bên kia truyền đến thanh âm đạm mạc của Thẩm Không Thanh.

Thẩm Gia Dự liếc nhìn Thẩm Quốc Hào một cái, đi thẳng vào vấn đề mà nói: "Thẩm Không Thanh phải không? Tôi là Thẩm Gia Dự, nghe nói em đạt quán quân ở Olympic toán học quốc tế, chúc mừng."

Thẩm Không Thanh không nghĩ tới mình sẽ nhận được điện thoại chúc mừng của Thẩm Gia Dự, theo lý thuyết, anh trai ruột cùng mẹ này của cậu hẳn là không có hảo cảm gì mới đúng, hiện tại lại chủ động gọi điện cho mình, thật sự là ngoài dự đoán.

Nhướng mày, Thẩm Không Thanh lời ít ý nhiều nhổ ra hai chữ: "Cảm ơn"

Thẩm Không Thanh ngữ khí ảm đạm xa cách, Thẩm Gia Dự lại không thèm để ý, nói phận mình: "Ba mẹ biết được tin tốt này, đều rất vui mừng cho em, lại nói, đã qua một thời gian dài như vậy, người một nhà chúng ta còn chưa đoàn tụ ăn một bữa cơm cho đàng hoàng, không bằng nhân cơ hội này, em cũng về Thẩm gia một chuyến, người một nhà chúng ta hội tụ."

Thẩm Gia Dự không có cảm tình gì với Thẩm Không Thanh, bởi vì quan hệ với Thẩm Gia Kỳ, hắn không có khả năng thích Thẩm Không Thanh, nhưng cũng không thể nói là chán ghét, chính là hiện tại, Thẩm Gia Dự rõ ràng đã biết Thẩm Không Thanh ở đó sẽ làm Thẩm Gia Kỳ thương tâm khổ sở, thậm chí là không thể tránh né mà chịu tổn thương, Thẩm Gia Dự nhịn không được giận chó đánh mèo lên Thẩm Không Thanh.

Thẩm Không Thanh lại không ngu, cách điện thoại cũng có thể cảm giác được chán ghét của Thẩm Gia Dự, lười lá mặt lá trái với Thẩm Gia Dự cậu cười khẽ ra tiếng, không chút khách khí cự tuyệt: "Cảm ơn ý tốt của Thẩm đại thiếu, chẳng qua không cần đâu, tôi bên này xác thật không có rảnh."

Thẩm Gia Dự cũng không cảm thấy mạo phạm, ngược lại truy vấn nói: "Biết em bận, nhưng mà bận cũng không có thời gian ăn cơm ư?"

Thẩm Không Thanh một chút mặt mũi cũng không cho, sau khi ôn hòa xin miễn, trực tiếp cúp điện thoại không chút khách khí.

Lúc sau, Thẩm Gia Dự lại gọi điện cho Thẩm Không Thanh, Thẩm Không Thanh cúp điện thoại liên tiếp, vừa thấy là biết đã kéo số điện thoại Thẩm Gia Dự vào sổ đen.

Thẩm Gia Dự làm bộ làm tịch thở dài, nhìn Thẩm Quốc Hào, cười khổ liên tục: "Ba, ba cũng thấy rồi, chính là theo như lời Tiểu Di, Thẩm Không Thanh đã sớm cùng Thẩm gia nội bộ lục đục, chưa nói đến nó căn bản không muốn về Thẩm gia, cho dù đã trở lại, cũng là tâm không cam tình không nguyện, trông cậy vào việc nó rạng rỡ vào cửa Thẩm gia, căn bản không có khả năng!"

Nhìn vợ khóc sướt mướt, lại nhìn con gái vẻ mặt phẫn uất, Thẩm Quốc Hào nhìn không được thở dài một hơi, một mình trở về thư phòng.

Bên kia, sau khi đỏ mắt chạy ra khỏi Thẩm gia, Thẩm Gia Kỳ không có chỗ nào để đi gọi điện thoại cho Tiêu Hồng Triết, không bao lâu đã thành công triệu hồi vị hộ hoa sứ giả hô là tới gọi là đi này.

"Gia Kỳ, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"

"Anh Hồng Triết, em có phải vô dụng lắm hay không?" Thẩm Gia Kỳ càng nói càng ủy khuất, nước mắt chồng chất ở hốc mắt, muốn rơi lại không thể, càng thêm vẻ nhu nhược đáng thương.

"Em sao lại nghĩ như vậy?" Tiêu Hồng Triết không biết Thẩm Gia Kỳ ở Thẩm gia bị ủy khuất, nhưng vừa thấy bộ dáng đáng thương hề hề của Thẩm Gia Kỳ, trong đầu bỗng nhiên hiện ra một loại suy đoán, buột miệng thốt ra: "Có phải người Thẩm gia khi dễ em không?"

Mắt Thẩm Gia Kỳ càng đỏ, nhưng vẫn nhẹ nhàng lắc đầu, giọng mang nghẹn ngào mà giải thích: "Không có ai khi dễ em, em... em chỉ là bỗng nhiên phát hiện, so với Thẩm gia nhị thiếu gia chân chính, em thật sự quá vô dụng!"

"Đừng nói bậy! Em là chính là Thẩm gia nhị thiếu gia chân chính!" Tiêu Hồng Triết nghe vậy, đau lòng không thôi ôm lấy Thẩm Gia Kỳ, lời nói nhỏ nhẹ ôn tồn mà an ủi: "Thẩm Không Thanh chỉ là thành tích học tập không tồi, hơn nữa vận khí tốt, mới có thể cực kỳ nổi bật. Nhưng mà, trên đời không có ai vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, đừng nhìn Thẩm Không Thanh bây giờ phong quang vô hạn, tình cảnh sau này thế nào, ai mà biết được."

"Đúng! Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chuyện sau này, ai cũng không nói rõ được." Thẩm Gia Kỳ nắm chặt nắm tay, hắn lúc này, đã âm thầm hạ quyết tâm.

Nhất định đã trở nên nổi bật.

Nếu có cơ hội, muốn hung hăng đạp Thẩm Không Thanh dưới chân, để cho Thẩm Không Thanh cảm thụ cho rõ một chút chính mình hôm nay đã phải chịu khuất nhục.

"Anh Hồng Triết, em quyết định, em phải làm minh tinh, làm một minh tinh nhà nhà đều biết, đại minh tinh phong quang vạn trượng, làm tất cả mọi người đều biết tên Thẩm Gia Kỳ."

Thẩm Gia Kỳ bị Thẩm Không Thanh kích thích mạnh mẽ, hắn dã tâm vạn trượng tựa hồ đã thấy được hình ảnh chính mình trong giới giải trí danh lợi đại sát tứ phương, như cá gặp nước, làm Thẩm Không Thanh tự biết xấu hổ.

"Được, mặc kệ em muốn làm cái gì, anh đều ủng hộ em."

Tiêu Hồng Triết không chớp mắt nhìn Thẩm Gia Kỳ, theo như lời nói vừa rồi của hắn, mặc kệ Thẩm Gia Kỳ muốn làm cái gì, hắn đều sẽ ủng hộ vô điều kiện, thậm chí là dùng hết toàn lực vượt mọi chông gai vì Thẩm Gia Kỳ, không oán không hối hận.

Thẩm Không Thanh còn không biết chính mình đã yên lặng không một tiếng động thay đổi quỹ đạo nhân sinh của vai chính Thẩm Gia Kỳ, lúc này cậu, dưới sự trợ giúp của Tần Lãng, sắp xếp hành lý đâu vào đấy, chuẩn bị tạm thời rời Hoa Hạ, xuất ngoại du học.

Trải qua khoảng thời gian ở chung này, Tần Lãng chiếu cố Không Thanh chiếu cố ra kinh nghiệm, chuyện đơn giản như đóng gói hành lý, căn bản không tới lượt Không Thanh tự làm, một mình Tần Lãng liền sắp xếp đến thỏa đáng, căn bản không cần Không Thanh nhọc lòng.

"Không Thanh, sau khi cậu đến Hoa Kỳ, cũng đừng quên liên lạc với tôi đó nha!"

Biết việc học Không Thanh bận rộn, nhưng Tần Lãng vẫn hy vọng từ đáy lòng, thời điểm rảnh rỗi, Không Thanh có thể chủ động liên hệ mình, nếu không, cách xa vạn dặm, ngày thường muốn gặp mặt cũng khó, Tần Lãng thực sự lo lắng Không Thanh sẽ liền như vậy quên mất y.

"Yên tâm đi, tôi sẽ mau chóng tranh thủ hoàn thành việc học, sớm ngày về nước,"

Tần Lãng rầu rĩ không vui gật đầu, do dự nửa ngày, vẫn là thử mở miệng dò hỏi: "Không Thanh, cậu cảm thấy, chờ đến khi tôi tốt nghiệp cao trung, tôi cũng xin đi đại học Hoa Kỳ có ổn không? Đến lúc đó, chúng ta lại có thể ở bên nhau."

Không Thanh chớp chớp mắt, làm bộ không chú ý tới miệng Tần Lãng ba hoa chiếm tiện nghi.

"Cậu cũng muốn đi du học Hoa Kỳ?"

Tần Lãng gật đầu, lấy điều kiện cùng gia thế của y, sau này chính thức tiếp nhận sự nghiệp chắc chắn cũng phải xuất ngoại rèn luyện, chẳng qua ngay từ đầu, trưởng bối trong nhà lựa chọn cho y là danh giáo châu Âu, nếu không phải Không Thanh đi Hoa Kỳ, Tần Lãng khẳng định sẽ giống nhóm bạn thân y, ngoan ngoãn nghe theo trưởng bối trong nhà an bài, mà không phải hứng thú với học viện phía bên kia đại dương.

Có lẽ biểu tình Tần Lãng quá thấp thỏm, Không Thanh nhịn không được muốn trêu y.

"Cậu muốn nghe nói thật hay nói dối?"

Tần Lãng nghiêm túc nghĩ nghĩ, tự nhận là làm tốt chuẩn bị tâm lý, mới nghiêm túc nói: "Lời nói dối đi."

"Lời nói dối là tôi hy vọng cậu có thể suy xét tiền đồ cũng tương lai của mình kỹ một chút, không cần hành động theo cảm tính, làm ra quyết định khinh suất."

"Vậy còn lời nói thật đâu?"

"Nói thật ấy hả, đương nhiên là hoan nghênh cậu tới Hoa Kỳ với tôi á!"

Tần Lãng đầu tiên là sửng sốt, sau khi phản ứng lại, lại nhịn không được cười ngây ngô."

Ngay từ đầu là chính mình không biết xấu hổ mà quấn lấy Không Thanh, tuy rằng Không Thanh chưa từng có biểu hiện phiền chán mình, nhưng Tần Lãng vẫn nhịn không được lo lắng, Không Thanh có thể phiền chán mình không, hiện tại nghe được Không Thanh nói như vậy, Tần Lãng rốt cuột có thể yên tâm.

"Không Thanh, chờ tôi hai năm, đến lúc đó tôi liền đi Hoa Kỳ bồi cậu."

"Được, một lời đã định."

Cứ như vậy, Tần - công cụ hình người mạnh nhất - đại phản diện sau màn - một viên hồng tâm hướng đến pháo hôi - Lãng, bên người vai chính Thẩm Gia Kỳ sau này, quỹ đạo nhân sinh cũng trong bất tri bất giác thay đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net