Truyen30h.Net

[ĐM-Hoàn] Thế thân từ chối chuyển chính thức - Hạng Lục Qua

Chương 53: Bên nhau

rubybaozi

Chương 53: Bên nhau

Edit + Beta: Ruby

----------------

Nhận thấy Mã Bội Loan vô cùng hào phóng, vừa mở miệng là đã chắc giá một nghìn vạn, Tiết Doanh Song vẫn vô cùng cẩn thận: "Chúng ta mời luật sư đi."

Mã Bội Loan liếc nhìn cậu: "Việc này cậu không cần lo lắng."

Tiết Doanh Song nói: "Còn phải nhờ phu nhân định nghĩa một chút, con "rời xa" anh ấy, rốt cuộc là sao mới tính là rời xa? Bỏ đi rất xa? Rời xa bao lâu?"

"Đương nhiên là vĩnh viễn, đừng xuất hiện trước mặt nó nữa!" Mã Bội Loan trừng to mắt, "Cậu cho là mình là nghệ sĩ đấy à? Một nghìn vạn chỉ đủ cho cậu rời đi được mấy ngày!"

Tiết Doanh Song vội vàng ngoan ngoãn nói "Vâng".

"Chỉ có điều, trước khi rời đi, còn có một điều kiện." Mã Bội Loan nói đến đây, chuyển đề tài, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng.

Tiết Doanh Song nín thở lắng nghe, là cậu biết số tiền này chẳng dễ kiếm như vậy đâu.

Cậu đã chuẩn bị xong, bất kể là đến Châu Phi, hoặc là đến hầm mỏ ở một thời gian, cậu đều bằng lòng.

Mã Bội Loan nói: "Cậu và nó yêu đương một thời gian trước đi."

Tiết Doanh Song sững sờ, hoàn toàn không ngờ lại là điều kiện này.

"Tính tình Hình Vân nó cố chấp, nếu lúc này cậu bỗng nhiên ra đi, khẳng định nó sẽ nghĩ rằng là tôi ép cậu." Mã Bội Loan nói, "Đến lúc đó nó muốn trình diễn tiết mục truy thê gì đó, tôi không hiểu, càng không muốn xem."

"Cho nên cậu và nó yêu đương một thời gian, đến lúc đó thì rời bỏ nó, để nó biết cậu là người vì tiền, bất cứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ nó, hiểu chưa?"

Ánh mắt Mã Bội Loan quả quyết, nhìn thằng về phía Tiết Doanh Song.

Tiết Doanh Song gật đầu: "Con hiểu."

Tiết Doanh Song quá hiểu.

Cậu vẫn nhớ những gì đã nghe thấy ngày hôm đó, Hình Vân nói mình sẽ chờ cậu cả đời.

Cậu không đáng để Hình Vân làm như vậy, thay vì để Hình Vân chờ cậu, còn không bằng để Hình Vân hận cậu.

Đương nhiên, tâm địa Hình Vân tốt như vậy, có lẽ sẽ không hận cậu...

Chẳng qua là cậu đã sớm quyết định, chờ khi hợp đồng vừa đến kỳ hạn, sẽ rời xa Hình Vân, không được tiếp tục quấy rầy Hình Vân.

Cứ như vậy đi, một tình yêu 3 tháng đáng giá năm trăm vạn, đối với cả hai mà nói đều có lợi.

"Vậy đến cuối tháng sáu đi, " Tiết Doanh Song nói, "Hợp đồng của con và Hình Vân, đến cuối tháng sáu kết thúc."

"Được." Mã Bội Loan gật đầu, "Xong chuyện rồi, tôi sẽ gửi tiền cho cậu đúng hẹn, đến lúc đó tiện thể mua vé máy bay cho cậu, cậu ra nước ngoài tránh một thời gian."

Tiết Doanh Song đồng ý.

"Bây giờ nó chịu chút thiệt thòi, tránh cho sau này chịu tổn thất lớn". Mã Bội Loan nói, "Cậu cũng đừng tưởng rằng mình có thể nảy sinh ý đồ xấu gì đó, cái người trước đây làm tổn thương nó, thế lực Mã gia đã xử lý sạch rồi, hy vọng cậu không trở thành người kế tiếp."

*

Khi Hình Vân về đến nhà, gặp Mã Bội Loan đang chuẩn bị đi.

Hình Vân thấy bà xuất hiện trong nhà, nhíu mày, chất vấn: "Mẹ đến đây làm gì? Mẹ đã nói gì với em ấy?"

Mã Bội Loan lạnh lùng liếc hắn một cái: "Mẹ còn nói gì được? Con sống an phận cho mẹ! Cứ thành thật ở nhà đi, đừng suốt ngày làm mấy chuyện tổn hại thuần phong mỹ tục bên ngoài!"

Mã Bội Loan nói xong, cũng không quay đầu lại, đi mất.

Hình Vân: "?"

Mẹ hắn vừa đi, Hình Vân lập tức đi tới kiểm tra trên mặt Tiết Doanh Song có thêm dấu bạt tay nào không.

Nhưng mà khuôn mặt Tiết Doanh Song sạch sẽ, không có dấu bạt tay, cũng không có dấu vết bị người ta tạt nước nóng, chính là nhìn vẻ mặt có chút vui vẻ.

"Bà ấy rốt cuộc đã nói gì với em?" Hình Vân khẩn trương.

"Bà ấy nói với tôi chút đạo lý." Tiết Doanh Song, "Bà ấy rất quan tâm anh."

Hình Vân nghi ngờ: "Thật à?"

Tiết Doanh Song gật đầu: "Thật."

Hình Vân vẫn không tin, cầm tay Tiết Doanh Song lên muốn kiểm tra có bị rút móng hay không.

Nhưng mà hắn vừa cầm tay Tiết Doanh Song, Tiết Doanh Song chuyển tay lại, lại nắm tay hắn trước.

Hình Vân: "!"

Tiết Doanh Song: "Hình Vân, mình yêu nhau đi!"

Hình Vân: "? ? ?"

Hình Vân mở to đôi mắt, hoài nghi mình nghe lầm: "Đột nhiên như vậy? Tại sao?"

Tiết Doanh Song cười một tiếng: "Không phải anh vẫn luôn muốn thử cùng em sao? Em muốn thử xem."

Hình Vân đã đề cập cùng cậu nhiều lần, muốn cậu thử yêu đương cùng mình. Hình Vân cũng đã từng nói, có thể kết thúc mối quan hệ này bất cứ lúc nào, không sao cả.

Hình Vân đã nói như vậy, hai người mỗi người có thể kiếm được năm trăm vạn, tại sao không chứ?

"Thời gian cả đời không nhiều, không nắm chắc thời gian thì quá lãng phí." Tiết Doanh Song nói đến đây, vẫn nhắc nhở Hình Vân trước, "Chẳng qua em cũng biết kết thúc lúc nào..."

"Không sao cả, cho dù là một ngày cũng được!" Hình Vân lập tức nói.

"Anh chắc chứ? Anh vẫn còn cơ hội đổi ý."

"Anh xác định!"

Hình Vân bỗng nhiên nở nụ cười, Tiết Doanh Song chỉ thấy trong đôi mắt chó to to của hắn tràn đầy niềm vui, cả người nháy mắt dường đang phát sáng lên.

Hình Vân ôm chầm lấy Tiết Doanh Song, ôm Tiết Doanh Song xoay một vòng trên không.

Hình Vân la to: "Anh thật vui!"

Tiết Doanh Song nghĩ thầm, sau này nếu anh biết còn có thể nhận được năm trăm vạn, khẳng định càng vui hơn!

Hình Vân xoay Tiết Doanh Song một vòng còn chưa đủ, hắn ôm Tiết Doanh Song đi rải niềm vui khắp nhà, đặt Tiết Doanh Song trên sô pha điên cuồng cọ một trận, lại ôm Tiết Doanh Song đi lòng vòng.

Nụ cười hắn vẫn chưa dừng lại, cười không ngừng, cả ngôi nhà tràn đầy tiếng cười của hắn. Tiết Doanh Song bị hắn cảm nhiễm, cũng không nhịn được bật cười.

Cuối cùng Hình Vân ôm Tiết Doanh Song vào lòng, kích động nói: "Anh thật là vui!"

Tiết Doanh Song cười nói: "Rốt cuộc có gì mà vui đến thế?"

Hình Vân: "Em bằng lòng cần anh, anh thật là vui."

Hình Vân lại hỏi: "Tiết Doanh Song, em thích anh đúng không?"

Tiết Doanh Song gật đầu.

Hình Vân: " Anh muốn nghe em nói."

Tiết Doanh Song nói: "Hình Vân, em thích anh."

Hình Vân: "Lập lại lần nữa!"

Tiết Doanh Song: "Em thích anh."

Hình Vân: "Anh cũng thích em!"

Hình Vân lại nở nụ cười, Tiết Doanh Song cũng cười theo.

Nhưng rồi cười mãi cười mãi, nụ cười trên mặt Tiết Doanh Song lại tắt dần.

Đột nhiên cậu cảm thấy thật là khó chịu.

Nhưng cậu lập tức lại tự an ủi mình, nói không chừng mấy ngày nữa là Hình Vân nhìn thấu bản tính của cậu, hoặc là ngán rồi, đá cậu thẳng cẳng.

Loại người kém cỏi như cậu, khả năng xảy ra chuyện này là rất cao.

Đến lúc đó thì cả nhà cùng vui.

*

Đêm hôm đó, hai người lâu ngày chưa thân mật.

Đã mấy tháng hai người chưa thân thiết, lần nữa chạm vào nhau, dường như là điên cuồng.

Hình Vân gần như muốn nhào nặn Tiết Doanh Song vào trong ngực, lặp đi lặp lại mà hôn Tiết Doanh Song. Mà Tiết Doanh Song cố hết sức phối hợp, chỉ cần Hình Vân thích, cái gì cậu cũng phối hợp.

"Tiết Doanh Song, nói em thích anh một lần nữa." Hình Vân hôn lên khóe miệng Tiết Doanh Song.

"Em thích anh, Hình Vân, em thích anh." Tiết Doanh Song không nhớ được đêm nay mình đã nói bao nhiêu lần.

"Cảm ơn em." Hình Vân nói.

Xin lỗi, Tiết Doanh Song thầm nghĩ.

*

Hiếm thấy có một buổi tối Tiết Doanh Song không học bài.

Sáng hôm sau, Tiết Doanh Song eo mỏi lưng đau, nhưng vẫn đến trường đi làm.

Vừa nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, cậu khó tránh được rối rắm trong lòng.

Nhưng nghĩ đến thời gian vẫn còn 3 tháng nữa, có thời gian ngồi nghĩ lung tung, còn không bằng cố gắng học tập, ba tháng này là cơ hội cuối cùng để cậu học tập tại nơi đây, phải nắm bắt kỹ càng.

Hôm đó sau khi tan việc, Tiết Doanh Song đi siêu thị mua thức ăn trước.

Cậu nghĩ thầm, nếu như đã yêu nhau, cậu sẽ phải đối xử thật tốt thật tốt với Hình Vân, để Hình Vân trải qua ba tháng này một cách thật vui vẻ.

Cậu mua thức ăn xong về nhà, vẫn còn một khoảng thời gian trước khi Hình Vân tan làm, vừa kịp nấu cơm.

Nhưng mà cậu vừa mở cửa nhà, đã nhìn thấy giày da Hình Vân ở huyền quan.

Mấy giờ rồi, Hình Vân về sớm thế à?

Tiết Doanh Song theo thói quen để thức ăn sang một bên, trở về phòng cất túi của mình. Nhưng khi cậu mở cửa phòng ngủ phụ ra, đôi mắt đột nhiên mở to.

Phòng ngủ phụ, trống trơn.

Bàn học của cậu mất tiêu rồi, giá sách cũng mất tiêu rồi. Lại mở tủ quần áo ra, tủ quần áo cũng trống trơn.

Đồ đạc của tui đâu?

Tiết Doanh Song nghi ngờ đi ra ngoài, chợt nghe tiếng động truyền ra từ trong thư phòng. Mở cửa thư phòng ra xem, chỉ thấy bàn học và giá sách của cậu đều xuất hiện trong thư phòng. Hình Vân đang dùng hết sức bình sinh, một mình kéo giá sách lớn nặng nề.

"Anh đang làm gì thế?" Tiết Doanh Song thấy thế, vội vàng qua giúp.

Hai người chuyển giá sách, xếp gọn giá sách vào một mặt tường trong thư phòng. Hình Vân lại chỉ huy Tiết Doanh Song, điều chỉnh bàn đọc sách của hai người, xếp bàn đọc sách song song nhau.

Nhìn thư phòng sau khi sắp xếp lại, Hình Vân quệt mồ hôi: "Sau này chúng ta có thể cùng nhau học tập."

Hình Vân nói xong lại kéo Tiết Doanh Song nói: "Còn cái này muốn cho em thử."

Tiết Doanh Song: "?"

Hình Vân kéo Tiết Doanh Song vào phòng ngủ chính, Tiết Doanh Song vừa vào phòng ngủ chính, liền phát hiện cả phòng ngủ chính cũng thay đổi.

Toàn bộ đồ đạc của cậu được đặt vào phòng ngủ chính, lúc này trên giường còn đặt hai bộ quần áo.

Hình Vân nói: "Em mau thử xem, đồ mặc nhà tình nhân."

Tiết Doanh Song: "?"

Hình Vân: "Còn cái này nữa, dép tình nhân."

Tiết Doanh Song: "?"

Hình Vân: "Quần lót tình nhân."

Tiết Doanh Song: "?"

Hình Vân từ mọi ngóc ngách trong phòng lấy ra đủ loại đồ dùng tình nhân, không bị hạn chế trong khăn tắm tình nhân, bàn chải đánh răng tình nhân, còn có ly chó xấu tình nhân, một đống đồ chất trước mặt Tiết Doanh Song.

Tiết Doanh Song kinh hãi: "Anh chuẩn bị đồ nhiều như vậy khi nào đó?"

Vẻ mặt Hình Vân phức tạp, trong sự xấu hổ mang theo chút đắc ý: "Chừng hai tháng trước."

Tiết Doanh Song: "? ? ?"

*

Cuối cùng Tiết Doanh Song quả thật bị Hình Vân ép thay đồ mặc nhà tình nhân, đồ mặc nhà tình nhân của Hình Vân là tự mình thiết kế, nền trắng, phía trên in đầy chó xấu bảy sắc cầu vồng.

Hình Vân cũng tự đi thay, hắn kéo Tiết Doanh Song cùng chụp một tấm ảnh, hơn nữa lập tức gửi cho Bạch Khiêm Dịch khoe khoang.

Rất nhanh Bạch Khiêm Dịch đã trả lời: "Quần áo gì đây? Xấu quá."

Sau đó lại nhắn tiếp một tin: "Đợi một chút, các cậu có ý gì đây? Đồ tình nhân?"

Hình Vân nhìn tin nhắn Bạch Khiêm Dịch, nhíu mày nói: "Tên kia chê đồ tụi mình xấu."

Tiết Doanh Song vừa nấu cơm, vừa cúi đầu nhìn quần áo trên người mình.

Nói thiệt tình, cậu cảm thấy bộ đồ này... rất đẹp. Cậu không hiểu tại sao Bạch Khiêm Dịch chê xấu, cũng không hiểu ly chó Hình Vân vẽ sao bán không được, rõ ràng rất đẹp mà.

"Em cảm thấy rất đẹp." Tiết Doanh Song nói.

"Đúng vậy!" Hình Vân gật đầu, "Cũng chỉ có em hiểu thẩm mỹ của anh."

Mới nói xong, Bạch Khiêm Dịch trực tiếp gọi điện thoại đến.

Hình Vân mở chế độ rảnh tay, đứng bên cạnh Tiết Doanh Song nói chuyện cùng Bạch Khiêm Dịch.

Vừa bắt máy, âm thanh kinh ngạc của Bạch Khiêm Dịch liền truyền đến: "Hai người các cậu quen nhau? Chuyện khi nào?"

Hình Vân đắc ý: "Đêm qua!"

"Tôi thấy cậu đang nằm mơ đúng không?" Bạch Khiêm Dịch không dám tin, "Song Song của chúng ta thật sự chịu ở bên cậu?"

"Hí." Hình Vân cười cười, "Chính tôi cũng cảm thấy giống như đang nằm mơ, tôi hạnh phúc quá."

Hai tay Tiết Doanh Song đang cắt thức ăn bên cạnh ngưng lại, tay phải hơi run lên. Cậu ngẩng đầu nhìn Hình Vân, thấy Hình Vân với nụ cười hạnh phúc, lại cúi đầu.

Đừng nghĩ nữa, nghĩ đến năm trăm vạn đi, Tiết Doanh Song an ủi bản thân.

Cậu cầm năm trăm vạn, có thể cao bay xa chạy. Mà Hình Vân cầm năm trăm vạn, có thể in được vô số ly chó.

Thế giới lớn như vậy, Hình Vân cuối cùng sẽ tìm được một người thật sự xứng đáng với hắn, cũng yêu thích hắn.

Nhất định sẽ vậy.

*

Tác giả có lời muốn nóiLà HE, sẽ HE nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net