Truyen30h.Net

[ĐM]Nhập hí

Chương 50

ThaiDuongVo2

Trần Mộc Ngôn cắn răng, "Các ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"

"Không có gì đặc biệt. Tốt xấu gì chúng ta cũng từng là huynh đệ, kia tự nhiên là muốn dùng phương pháp huynh đệ để giải quyết. Buổi tối mười giờ, gặp tại đại lộ Nhật Lạc. Ta biết Trần thiếu gia gần đây rất thích thỉnh mấy tên cớm tới xử chúng ta, bất quá cho dù là cớm, chúng ta cũng là phải gây khó dễ chị dâu mới hả giận, ngươi nói xem?"

Xem ra bọn chúng cho Đinh San San là bạn gái của mình.

"Được! Đại lộ Nhật Lạc thì đại lộ Nhật Lạc! Các ngươi đừng đụng vào Đinh San San!"

"Trần thiếu gia cứ tới, ta Minh ca cũng sẽ không bắt nạt nữ nhân!"

Trần Mộc Ngôn cúp điện thoại, Thẩm Thanh còn đang nhìn cậu.

"Sao vậy, có phải là có chuyện gì hay không?"

"Không có chuyện gì, tôi nghĩ kỹ, chúng ta tới Tha Tha Trai ăn thịt nướng đi!"

Thẩm Thanh thật vất vả thi xong, dĩ nhiên muốn ăn mừng với cô. Về phần ước định với Minh ca, nếu là buổi tối mười giờ, thời gian ăn cơm vẫn là đủ. Cậu không đành lòng để Thẩm Thanh mừng hụt. Nhưng thù cũ trước kia cùng Minh ca, hôm nay cũng nhất định phải chấm dứt.

"Được, bất quá chỗ cậu nói hình như rất đắt, tôi không biết tiền mang đủ không."

"Sao vậy, cậu muốn mời tôi à."

"Dĩ nhiên, cậu giúp tôi biết bao chuyện a!"

"Cậu yên tâm đi, tôi có thẻ giảm giá ở đó."

"Không trách được cậu chọn nơi đó ăn thịt nướng!"

Bọn họ đến Tha Tha Trai, gọi bia cùng thịt nướng.

Trần Mộc Ngôn luôn luôn cẩn thận ở dưới mặt bàn xem thời gian trên điện thoại di động, còn phải cười đáp lại Thẩm Thanh.

Phục vụ viên cầm lên hai chai bia đặt ở trên bàn bọn họ.

"Tôi không có gọi bia nữa mà?" Trần Mộc Ngôn cảm thấy phục vụ viên có phải lầm hay không.

"A, là vị tiên sinh kia mời ."

Trần Mộc Ngôn cùng Thẩm thanh nhìn theo hướng phục vụ viên chỉ nhìn thấy một nam tử mang kính đen.

"Bằng hữu của cậu sao?" Thẩm Thanh tinh tế nhìn, "Hắn thoạt nhìn sao có điểm giống Tô Trăn? Bất quá, Tô Trăn làm sao lại tới những chỗ như thế này ăn thịt nướng . . . . ."

Tô Trăn hướng bọn họ cười cười, đối diện của hắn ngồi chính là người đại diện của hắn. Khó được hắn đến nơi không che dấu này mà ăn, hi vọng không bị nhận ra.

"Hắn là một người bạn của tôi." Trần Mộc Ngôn cũng không nói lời nào, Tô Trăn đúng là bằng hữu của cậu, nhưng cậu nói những lời này để Thẩm Thanh tự động cho là đối phương không phải Tô Trăn.

Hơn chín giờ ăn xong bữa tối, Trần Mộc Ngôn đi tới phòng rửa tay, mà Tô Trăn đang ở bồn rửa tay bên cạnh cậu.

"Mới vừa rồi cậu một mực nhìn điện thoại, có phải có cái việc gì gấp?" Tô Trăn trực tiếp mở miệng hỏi.

"Bị anh phát hiện, tôi còn tưởng rằng giấu diếm vô cùng tốt đây."

"Cậu rõ ràng có việc gấp nhưng còn muốn tốn hao nhiều tâm tư như vậy cho nữ sinh kia, xem ra cậu thật thích cô ta." Tô Trăn đi tới đụng bả vai Trần Mộc Ngôn một cái.

"Đúng vậy, tôi không thể thích nữ sinh sao?"

"Cậu có thể thích cô ta, bất quá cậu cùng cô ta sẽ không có kết quả." Tô Trăn giương một chút đuôi lông mày.

"Tại sao?" Trần Mộc Ngôn không hiểu nhìn về phía hắn, không biết tại sao, cậu cảm giác, cảm thấy Tô Trăn nói rất nhiều chuyện cuối cùng cũng ứng với kết quả.

"Con trùng nhỏ dính tại mạng nhện liều mạng vỗ cánh tránh giãy dụa, nó cho là mình đào thoát trói buộc, nhưng quên mất mạng nhện co dãn , vô luận chạy trốn như thế nào, cuối cùng vẫn là bắn trở về." Tô Trăn mấp máy môi, đi ra ngoài.

Trần Mộc Ngôn hướng trần nhà men sứ thở dài một hơi, cậu chán ghét hết thảy ví dụ của Tô Trăn, bởi vì luôn phải tới thời điểm, mới có thể biết cái ví dụ kia là có ý gì.

Trần Mộc Ngôn đưa Thẩm Thanh về đại học Q, sau đó lái xe đi tới đại lộ Nhật Lạc.

Đại lộ Nhật Lạc thật ra thì cũng không phải là con đường gì lớn, mà là một đoạn quốc lộ ven sông.

Hơn mười giờ bờ sông trống rỗng một mảnh, ở trên đường lớn mấy phút đồng hồ, cậu nhìn thấy bên bờ sông có mấy cỗ xe mô tô ngừng lại, cùng một loại xe lúc Trần Mộc Ngôn đuổi theo Diệp Nhuận Hành.

Hai tên lưu manh từng tại phụ cận trường học vơ vét tài sản gần trạm xe, trừ bọn họ ra, còn có mấy người khác, ngồi phía trước thoạt nhìn cũng là hơn hai mươi tuổi, trên lỗ tai bấm một hàng dài đinh, ánh mắt rất có khí chất lưu manh.

Đinh San San bị bọn họ vây bắt, thoạt nhìn không có bị bọn họ làm gì.

Trần Mộc Ngôn thở dài một hơi, ở trong lòng suy tư mình không có báo cảnh sát là quyết định chính xác hay không.

Mở cửa xe, đi tới. Hoàn hảo đối phương không có xách theo gậy bóng chày gì, bất quá bọn chúng sáu bảy người tụ ở chỗ này, là muốn đem mình vây đánh một bữa sao?

"Trần thiếu gia --" Minh ca vẫn dựa vào xe gắn máy đi tới, đánh giá quần áo cùng xe Trần Mộc Ngôn, "Xem ra ngươi thật đúng là biến chuyển không ít a! Như trước kia ngươi trông ai mặc áo sơ mi chỉnh tề sẽ nhớ đem bọn chúng kéo qua tới dẹp một bữa, còn có chiếc xe kia là chuyện gì xảy ra? Loại xe này nào có phong cách a?"

Trần Mộc Ngôn chẳng qua là nghe hắn nói, không biết làm sao đáp lời. Có lẽ là bởi vì vẻ mặt nghiêm túc trầm mặc của cậu, ngược lại có mấy phần bí hiểm.

Minh ca nhìn dáng vẻ của cậu, cũng là không quanh co ngoằn ngoèo nói thẳng, liền thanh âm cũng lớn thêm không ít, có lẽ là muốn khí thế của mình áp đảo cái loại áp lực trầm mặc của Trần Mộc Ngôn.

"Các huynh đệ nhất định vì ngươi bán lực. Trước kia ngươi nói muốn xử ai chúng ta liền xử nó, bị cớm bắt vào trại tạm giam uống cà phê chúng ta cũng không khai ra ngươi. Chẳng qua là lúc này khen ngược rồi, ngài muốn làm học sinh giỏi, không cùng chúng ta lui tới này còn chưa tính, ai bảo ngươi ngã hòng đầu đây!" Minh ca nói vừa xong, người phía sau cũng nở nụ cười lạnh.

"Chị dâu thiếu chúng ta tiền, Trần thiếu gia tự mình móc túi tiền trả, chúng ta không truy cứu. Cái tên Khương Phi báo cảnh sát thiếu chút nữa làm hại huynh đệ bị túm trong PUB, huynh đệ trị tới trị nó, ngài ra mặt, các huynh đệ đối với nó cũng hạ thủ lưu tình. Chẳng qua là lần này ngài cũng thức sự đi quá xa! Chẳng những muốn đuổi các huynh đệ khỏi đại học B, còn bảo tên hiệu trưởng chó má mời cớm tới tản bộ gần đó, không phải là chứng tỏ làm mất mặt Minh ca ta sao!"

Minh ca mặc dù là cười, nhưng Trần Mộc Ngôn nhìn ra được hắn đang nghiến răng nghiến lợi, ước gì muốn đem mình làm thịt.

Dựa theo Minh ca nói, mình quả thật rất không nghĩa khí, hơn nữa còn là loại qua cầu rút ván.

Đinh San San nóng nảy, "Trần Mộc Ngôn, cậu rốt cuộc có báo cảnh sát không!"

"Không có, bọn họ nói tôi mà báo cảnh sát sẽ trước bắt cậu khai đao." Trần Mộc Ngôn hít một hơi, chuyển hướng Minh ca nói, "Minh ca, ta là thật không nhớ rõ chuyện lúc trước. Nhưng là bất kể ta nhớ hay không, chuyện ngươi cùng huynh đệ của ngươi từng làm là sự thật."

Minh ca sắc mặt hơi hòa hoãn, nhưng thoạt nhìn vẫn là muốn đem Trần Mộc Ngôn trừng trị.

"Người xem là muốn đánh ta cho hết giận hay là muốn đem ta ném vào trong nước? Ta cũng không nói. Nếu ta đã không có ý định lăn lộn tiếp nữa, trước kia thiếu ngươi, không bằng lần này trả hết nợ."

Không biết tại sao, Trần Mộc Ngôn cảm thấy nếu như mình tìm cảnh sát , chuyện này cũng sẽ không thể giải quyết. Có lẽ Minh ca sẽ bị bắt đi, nhưng hắn có thể bị giam bao lâu? Mấy tháng? Hay là mấy năm? Chờ hắn đi ra ngoài tụ họp người của hắn lần nữa tìm đến gây phiền toái cho Trần Mộc, sẽ chỉ là không dứt.

Hơn nữa tựa như Minh ca nói, trước kia Trần Mộc Ngôn còn lăn lộn, Minh ca thật thay hắn làm rất nhiều chuyện, mặc dù không nhất định là cái gì chuyện tốt, hay hoặc giả là bởi vì Trần Mộc Ngôn đối với bọn họ xuất thủ cũng hào phóng, nhưng cuối cùng chuyện này cũng là bởi vì Trần Mộc Ngôn.

Minh ca hừ một cái.

"Ta đánh ngươi một bữa, sau đó Trần gia các ngươi gia sẽ tìm người đến đưa ta vào cục cảnh sát phán hai năm? Này ý tứ bất chính của ngươi? Ném ngươi xuống nước? Ngươi cho rằng là diễn kịch truyền hình a!" Minh ca dùng sức vỗ xe gắn máy, "Nếu người khác bảo đảng Phi Xa chúng ta, tự nhiên đảng Phi Xa chúng ta có phương pháp giải quyết vấn đề!"

Trần Mộc Ngôn bỗng nhiên âm thầm cầu nguyện, Minh ca muốn đua xe với cậu -- cậu cũng không nhớ được làm sao chạy xe máy!

"Nhìn thấy con sông này không? Chúng ta chạy từ đầu tới đó, tốc độ phải 100 mã lực trở lên!" Minh ca chỉ một chút quốc lộ kề nhau hai ba trăm thước ngoài kia, "Sau đó quẹo bên này."

"Minh ca ngươi muốn ta chạy xe vào con sông?" Trần Mộc Ngôn khiêu mi, nghĩ thầm khó có thể Minh ca thật đúng là muốn tánh mạng của cậu?

"Trần thiếu gia, làm sao ngươi còn chưa chạy vào trong nước đầu óc liền vào nước rồi?" Minh ca run lên bả vai, người phía sau cười to hơn, "Cũng là bởi vì chạy vào con sông, hai chúng ta người nào trước tiên dừng xe, người đó liền thua. Nếu như ngươi thắng ta, ta Minh ca liền mang theo huynh đệ rời đại học B, sau này chỉ cần ở nơi Trần thiếu gia ngươi xuất hiện, ta Minh ca tuyệt đối sẽ không tới, bằng hữu của ngươi chúng ta một cũng sẽ không đụng, chẳng qua nếu như ngươi thua, sẽ phải ở cổng đại học B quỳ xuống, hướng huynh đệ chúng ta nhận lỗi, nếu không cũng đừng trách chúng ta không biết hảo hảo tôn trọng chị dâu!"

Điều kiện của hắn nói vẫn còn coi là công bình, "Minh ca. . . . . . Ngươi muốn cùng ta đấu?"

"Đúng a!" Minh ca vỗ vỗ vai Trần Mộc Ngôn, "Trần thiếu gia cũng đừng xem chạy xe máy như con cừu nhỏ."

Nói xong, Minh ca liền leo lên một chiếc xe máy chạy nhanh hướng quốc lộ giao nhau.

Trần Mộc Ngôn quay đầu lại, nhìn thấy một tên huynh đệ đem một chiếc xe khác đi ra ngoài. Cậu đi tới, xe máy nặng làm cho cậu căn bản không thích ứng, lái không có hơn mười thước đã ngã xuống, thiếu chút nữa làm bị thương chân của cậu.

Đám người kia cười lớn hơn, trong đó một tên lười biếng đi tới, đem xe máy đở dậy, "Hắc, Trần thiếu gia, có muốn huynh đệ cho ngươi nhớ lại không?"

Trần Mộc Ngôn chật vật bò dậy, lần nữa leo lên, lung la lung lay chạy tới chỗ Minh ca.

"Ta nói Trần thiếu gia, ngươi cái tốc độ này chưa tới nổi 100 mã lực a !"

Trần Mộc Ngôn nuốt một chút nước miếng, không có để ý hắn.

Cái người đỡ Trần Mộc Ngôn đi tới ven đường, hô lớn nói: "Hắc -- ta đếm tới 10! Các ngươi có thể chạy!"

Người kia vừa đếm xong, cộng thêm thanh âm động cơ xe máy nặng nề, Trần Mộc Ngôn trái tim xôn xao thót lên tới cổ họng, theo Minh ca oanh địa xông ra ngoài, Trần Mộc Ngôn luống cuống tay chân theo sát phía sau.

Tiếng gió cùng động cơ vang ở bên tai,cậu sợ là không phải bờ sông trước mắt càng ngày càng gần, mà là chỉ sợ khống chế không được cùng xe máy rơi xuống.

Mặc dù đều có ánh mắt người đặt trên người cậu và Minh ca.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net