Truyen30h.Net

[ĐM]Nhập hí

Chương 67

ThaiDuongVo2

“Cái gì –” thanh âm bên đầu thoại kia dừng lại, Trần Lạc hừ lạnh một tiếng nói, “Sẽ không phải là ngươi muốn gạt ta, hợp tác đệ đệ ngươi để gạt ta đi, ta biết Mộc Ngôn cái gì cũng nghe theo ngươi.”

“Tôi không có tâm tình cùng ông vòng vo. Đối phương gọi điện yêu cầu ba ngày sau ngưng đấu thầu vườn hoa Tĩnh Nhạc, nếu không sẽ đem ngón tay Mọc Ngôn gởi cho ông.”

“Vườn hoa Tĩnh Nhạc! Ngươi có biết hay không Trần thị vì tranh thủ cái này phải tốn bao nhiêu tiền không! Nếu như đấu thầu thành công tài sản Trần thị chúng ta đoán chừng sẽ tăng gấp đôi!”

“Ý của ông là, con ruột ông so ra kém cái tài sản nhiều hơn gấp đôi kia?”

“Hắn là con trai của ta, ta dĩ nhiên sẽ muốn cứu hắn. Chuyện này dĩ nhiên phải báo cảnh sát, cảnh sát nhất định sẽ điều động cảnh lực tới trợ giúp chúng ta.”

“Cảnh sát, bọn họ có thể làm cái gì? Nghe lén điện thoại, mai phục ở chỗ giao tiền, bắt được người tới lấy tiền sau đó để cho những người khác có cơ hội giết Mộc Ngôn?”

“Vậy ngươi muốn ta thế nào? Thật sự ngừng tranh?”

“Thật ra thì nếu như Mộc Ngôn chết, ông sẽ cảm thấy có chút đáng tiếc, dù sao cũng là con của ông hơn nữa còn dễ khống chế hơn so với tôi, bất quá vấn đề là ông cảm thấy chết một đứa con trai cũng không quan trọng, dù sao trong bụng Lục Mạt Nhiên không phải là đang có một đứa sao?”

“Vậy ngươi cũng đừng trách ta tại sao phải nghĩ như vậy, ai bảo ta đã sinh hạ hai đứa con trai trời sinh tính khí trái ngược đây?” Trần Lạc hừ một tiếng, “Mạt Nhiên có thể có thai, liền có thể có cái thứ hai thứ ba, Trần Lạc ta còn trẻ, không thiếu con.”

Xì một tiếng, Trần Chi Mặc nở nụ cười, ngón tay có quy luật gõ vào mép bàn, ”Tôi nói Trần tiên sinh, ông cứ như vậy xác định trong bụng bà Trần đúng là của Trần gia? Thụ thai nhân tạo sợ rằng cũng so với vợ chồng các người ở trên giường vui vẻ đáng tin hơn.”

“Ngươi. . . . . . Ngươi có ý gì?”

“Tôi không có ý gì. Trần tiên sinh, tôi cho ông một buổi sáng suy nghĩ, mười hai giờ trưa cho tôi đáp án.”

“Được rồi, ta sẽ suy nghĩ một chút. Bất quá ta còn tưởng rằng ngươi ước gì Mộc Ngôn chết đây, trước kia ngươi không phải là rất ghét hắn sao?”

“Nhưng là tôi hiện tại thích hắn.” Trần Chi Mặc dùng giọng điệu như đùa giỡn.

“Thế nào, nếu như ta không cứu hắn, ngươi muốn cùng truyền thông nói ta là người làm ăn tâm địa sắt đá cở nào sao? Xét đến cùng hắn cũng là con cờ ngươi cầm đi đối phó ta mà thôi.”

“Có lẽ ở trên bàn cờ, hắn là vua danh xứng với thực, mà tôi chỉ là một kỵ sĩ mà thôi.” Nói xong, Trần Chi Mặc liền cúp điện thoại.

Lúc này, Trần Mộc Ngôn chậm rãi mở mắt, đầu như cũ có cảm giác nặng nề, phía trước tựa hồ có người đứng.

Cậu thử giật giật, này mới phát giác mình bị cột vào trên một cái ghế, hai tay phía sau, ngay cả miệng cũng bị dán keo.

Nếu như đây không phải là điện ảnh, không phải là nằm mơ, như vậy cậu chính là thật bị người bắt cóc!

Ngẩng đầu lên, trước mắt người kia chính là một trong năm người ở bãi đỗ xe tối hôm qua. Nam nhân thoạt nhìn gần 1m8, tóc dài, mặc áo ba lỗ màu đen, quần đùi rộng thùng thình.

Hình xăm dữ tợn lồng ngực lan tràn đến trên bả vai, đối phương thấy Trần Mộc Ngôn tỉnh, kéo miệng cười cười: “A, tiểu thiếu gia ngươi đã tỉnh a?”

Trần Mộc Ngôn ngắm nhìn bốn phía, mình tựa hồ bị nhốt ở một kho hàng. Trên tường có quạt gió, có ánh mặt trời chiếu vào không biết bây giờ là buổi sáng hay buổi trưa.

Nam nhân ở trước mắt châm thuốc tới chỗ cậu, mùi thuốc là chất lượng kém làm cậu muốn ho khan, nhưng bị bịt miệng cái gì cũng làm không được,chỉ có thể khổ sở quay đầu sang chỗ khác.

Tay của đàn ông xẹt qua cổ cậu, trêu ghẹo lộ ra một hàm răng vàng khè nói: “Tiểu thiếu gia, ngươi biết thời gian gần đây thành phố lưu hành phim gì không? Chính là đĩa nam nhân cùng nam nhân làm. Nhưng tràn đầy sinh lực, lượng tiêu thụ cực kỳ tốt.”

Trần Mộc Ngôn chợt nuốt nước miếng, mở to hai mắt nhìn về phía hắn.

“Đừng sợ, ta không có cái loại ham mê đó.” Nam nhân lấy tay vỗ vỗ gương mặt Trần Mộc Ngôn, ”Bất quá ngươi dáng dấp đẹp mắt như vậy, không lấy để lợi dụng bây giờ thật là đáng tiếc!”

Nam nhân tựa hồ rất hưởng thụ dáng vẻ Trần Mộc Ngôn hoảng sợ, vừa lúc đó, một người khác đi vào kho hàng, là Triệu Đức Thắng.

Hắn phất phất tay, nam nhân liền thối lui đến cách đó không xa, ngồi ở trên cái thùng tiếp tục nhìn chằm chằm Trần Mộc Ngôn. Ánh mắt của hắn tựa như rắn, dính lấy quét qua Trần Mộc Ngôn, lưu lại một trận lạnh như băng.

Triệu Đức Thắng cũng tiện tay kéo qua một cái thùng, ngồi ở đối diện Trần Mộc Ngôn, đưa tay xé băng dính trên miệng cậu, bởi vì xé quá nhanh, miệng lưỡi vô cùng đau.

“Biết ta tại sao mời ngươi tới giúp đỡ ta chưa? Nhị thiếu gia.”

Triệu Đức Thắng quơ quơ xì gà trong tay, mắt nheo lại dáng vẻ giống như một con, mèo Garfield, nếu như là bình thường, Trần Mộc Ngôn có lẽ sẽ ở trong lòng cười to không ngừng, đáng tiếc hiện tại cậu không có tâm tình để cười.

“Không biết, xin bác Triệu nói rõ đi.” Cánh tay Trần Mộc Ngôn không biết cột vào lưng ghế phía sau bao lâu, đã chết lặng không có cảm giác.

“Cha của ngươi Trần Lạc, một bộ chân thành hợp tác, lúc phải dùng tới Triệu thị chúng ta, chỉ mong hai đứa con trai hắn đều cưới con gái ta.” Triệu Đức Thắng đầu tiếp sát Trần Mộc Ngôn, bởi vì béo phì mà có vẻ phúc hậu trong đôi mắt tràn đầy tàn bạo, thanh âm gằn từng chữ, “Nhưng là lúc giành quyền lợi, hắn lại đem Triệu gia chúng ta trở thành bia đỡ. Hắn cố ý tản lời đồn nói mảnh đất kia trong có dầu hỏa, lừa Triệu gia chúng ta trả giá trên trời mua cái đất thối kia. Đợi đến chúng ta phát hiện rút lui, cái người cha khôn khéo ngươi giá thấp thu mua, ra vẻ đắc ý là vì cứu Triệu gia chúng ta!”

Trần Mộc Ngôn đầu quay về phía sau cho đến khi dính vào trên ghế dựa không thể động đậy, “Kia bây giờ thật xin lỗi bác Triệu. Đáng tiếc tôi từ nhỏ lớn lên ở Mĩ, sau này trở về nước đều ở bên người anh tôi, về phần Trần Lạc là một người như thế nào, ông ta làm cái gì, tôi một chút cũng không biết, cũng không hứng thú biết.”

Triệu Đức Thắng miệng a lớn hơn, đưa tay vỗ vỗ mặt Trần Mộc Ngôn, ”Thằng nhóc, nếu như ngươi không phải là con Trần Lạc ta còn thật thật thưởng thức ngươi. Bất quá trói ngươi tới, cũng là muốn xem một chút Trần Lạc vì ích lợi trước mặt có phải hay không cũng có thể đối với mình con ruột chẳng quan tâm!”

“Triệu Đức Thắng, tôi nhắc nhở ông một câu, con đường này ông nếu cứ tiếp tục, chỉ sợ cũng không thể quay đầu lại!”

“Quay đầu lại? Ngươi yên tâm, ta căn bản không muốn quay đầu lại, dù sao Triệu thị chống đỡ không được bao lâu sẽ phải tuyên bố phá sản. Ta đã cho hai con gái ta một khoản tiền đưa hai đứa đi Canada, về phần ta . . . . . Nhiều lắm là chính là ngồi tù, lớn hơn nữa không được xử tử hình, nếu như có thể để cho Trần Lạc kia có chút điểm tâm ngon, điều này cũng đáng giá!”

Trần Mộc Ngôn cắn răng, xem ra Triệu Đức Thắng này đã phá phủ trầm chu, sợ rằng Trần Lạc coi như đáp ứng hắn nói lên điều kiện Triệu Đức Thắng cũng không nhất định sẽ thả mình.

Huống chi Trần lạc ngay cả nhi tử cũng có thể làm hàng hóa thông gia đẩy tới đẩy đi, muốn ông ta xuất thủ cứu mình, không biết ông ta có loại thiện tâm này hay không à!

“Được rồi, Trần nhị thiếu gia, ngươi cũng chớ nghĩ chạy trốn.” Triệu đức thắng nhìn về phía nam nhân phía sau, một bộ quan tâm nói, “Hắc Lộc, cũng đừng làm khó Nhị thiếu gia, cho người ta ăn xong uống tốt, tránh cho người Trần gia nhìn thấy đau lòng, nói hắn không đáng giá cái con số đó!”

“Hắc, biết!” Nam nhân tên Hắc Lộc giơ giơ cái tay trong khói.

Triệu đức thắng sau khi rời đi, Hắc Lộc chậm rãi đến trước mặt Trần Mộc Ngôn, ”Trần thiếu gia tối hôm qua cơm tối còn không ăn, chắc là đói bụng?”

Trần Mộc Ngôn nhìn chằm chằm hắn, biết hắn câu tiếp theo tất nhiên không phải là cái gì tốt.

“Huynh đệ ta vẫn nhìn ngươi, cũng không cơ hội đi ra ngoài sung sướng sung sướng. . . . . .” Nói xong, Hắc Lộc bộ muốn cởi bỏ quần, “Không bằng Nhị thiếu gia dùng đầu lưỡi của ngươi hảo hảo tới phục vụ ta, ta bảo đảm cho ngươi ăn no.”

Tên kia liền ghé vào bên tai của cậu, nhiệt khí phun ra, cùng mùi thuốc lá, Trần Mộc Ngôn có một loại cảm giác muốn nôn mửa.

“Vậy ngươi phải cẩn thận chớ bị ta cắn đứt mệnh căn . . . . .”

Vừa dứt lời, một quyền liền đánh ở trên mặt Trần Mộc Ngôn, lỗ tai ông ông tác hưởng.

Hắc Lộc hừ một tiếng, gật gù đắc ý ngồi trở lại cái thùng cách đó không xa, ”Ta đã nói thiếu gia người nhà có tiền phục vụ không tốt!”

Lúc này, Trần Lạc đang cùng Trần Chi Mặc đang nói chuyện.

“Cho nên ý của ngươi là tuyệt đối sẽ không ngưng đầu tư?” Trần Chi Mặc ngoài miệng kéo ra một mạt cười lạnh.

“Ngươi nghĩ, lần này cạnh tranh thành công, thì có thể để Trần gia nằm trong top năm người giàu nhất, ta làm sao có thể sẽ buông tha cơ hội lần này? Hơn nữa coi như ta ngưng tranh, năm mươi triệu kia, ngươi cảm thấy đối phương sẽ thả Mộc Ngôn? Đến lúc đó cũng chỉ là tiền mất tật mang!”

“Vậy ngươi liền mắt thấy Mộc Ngôn bị người cắt ngón tay?”

“Ngươi lo lắng cái gì? Bọn họ nhất định sẽ gọi điện thoại tới, ngươi liền nói cho bọn hắn biết, năm mươi triệu ta nguyện ý trả, nhưng là là vì một đứa con đầy đủ, nếu như bọn họ dám đả thương hắn, ta một xu cũng sẽ không cho, để cho bọn họ trắng tay một cuộc.”

“Ông cũng chưa có nghĩ tới có lẽ đối với căn bản vốn cũng không phải muốn tiền, chúng muốn ông ngưng hẳn cạnh tranh cũng có thể thấy được lần này bắt cóc cũng không phải là vì tiền chuộc, mà là trả thù sao?”

“Vậy ta Trần Lạc ở trên phương diện làm ăn kéo xuống nhiều người, hôm nay ta ngưng hẳn cạnh tranh cứu Mộc Ngôn, ngày mai lại có đối đầu noi theo, chỉ biết không dứt!”

Trần Chi Mặc khẽ cười một cái, “Được rồi, tôi biết quyết tâm của ông.”

Nói xong, Trần Chi Mặc liền đem điện thoại cúp.

Phía sau Anna đứng đó, đối phương nằm xuống, cánh tay vòng qua bờ vai của hắn, “Xem ra có phải muốn triệu tập đại hội cổ đông?”

“Vậy còn phải nói sao?” Trần Chi Mặc đuôi lông mày xẹt qua, ”Cổ phần chúng ta nắm giữ có bao nhiêu.”

“Thêm trên tay em, Tô Trăn, anh còn có hai nhà công ty khác, chúng ta có năm mươi mốt phần trăm cổ phần Trần thị, Trần Lạc cố gắng thế nào, cũng không có thể nhiều hơn.”

“Kia rất tốt, buổi chiều chuẩn bị xong tài liệu, tôi muốn cùng Trần Lạc đấu một trận.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net